🌊Chương 37🌊

Đúng vậy, chúng em có một đứa con.

---------------

Tiếng nổ lớn xuyên qua sự ồn ào của Phong thị, khiến mọi thứ trở nên tĩnh lặng.

Sóng nước bắn lên cao, rửa trôi bóng đêm mờ ảo. Trong ánh đèn rực rỡ, khoảnh khắc ngắn ngủi như chớp mắt đó lại chiếu rọi bầu trời đêm xung quanh.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?!"

"Có ai đó vừa rơi từ trên lầu xuống?! Người đâu rồi? Có ai biết chuyện gì không?"

Kênh liên lạc tạm thời của cuộc hành động lần này trở nên hỗn loạn.

Những con quái vật vốn đang đấu với dị năng giả cũng trở nên lộn xộn.

Theo bản năng, chúng tản ra khắp nơi, thậm chí còn đấu đá lẫn nhau.

Động tĩnh bên này quá lớn, tiếng động từ xa cũng dừng lại, nhiều người đang hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.

Trên tầng mười chín, Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải vừa xử lý xong một đám nhện nhỏ bò ra từ tổ nhện, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một đống thứ rơi từ trên lầu xuống.

Đầu tiên là những mảnh kính vỡ, sau đó là bàn ghế....

"Anh Tuế và bọn họ đang làm gì vậy?!"

Đoạn Mặc Hiên trợn to mắt.

"Không phải tới bắt người sao? Sao lại thành đập phá nhà rồi? Thứ trên đó mạnh đến mức nào mà cả anh Tuế và Tiểu Giang đều không xử lý nổi?!"

Đang nói dở, thì người bắt đầu rơi xuống từ trên lầu.

Đoạn Mặc Hiên: ...

Cốc Khải: ...

"Chết tiệt! Mau lên xem thử!!"

*****

Trên dòng sông phản chiếu ánh mặt trời, Giang Kinh Mặc chỉ cảm thấy đầu mình bị đè chặt, lực va chạm đều bị dị năng của Thời Tuế làm giảm bớt, ngay cả đứa bé trong lòng cũng không chịu bất cứ thương tổn nào.

Bên tai là tiếng rên rỉ của Thời Tuế.

Ngay sau đó, dòng nước bị tách ra đã hợp lại, lập tức bao bọc lấy họ.

Nước sông vào ban đêm quả thực rất lạnh, Giang Kinh Mặc khẽ thở ra một hơi.

"Đội trưởng."

Thời Tuế vừa mới tổ chức lại từ ngữ, đang chuẩn bị nói, thì Giang Kinh Mặc đã nhét đứa bé trong lòng vào tay hắn.

Hắn lớn đến từng này, hơn nữa trong nhà còn có quan hệ, tiểu đội của hắn cũng đã hoàn thành không ít nhiệm vụ, hầu như chuyện gì cũng đã trải qua một chút, cũng thử qua không ít việc, nhưng hắn thực sự chưa từng bế một đứa trẻ nào nhỏ như vậy.

Lúc này, Giang Kinh Mặc và Thời Tuế đều đang ngâm mình trong nước sông, có dị năng nên bơi lội không phải vấn đề gì lớn, đứa trẻ được bao bọc bởi dị năng của hai người nên cũng không bị thương gì, khi nhận đứa trẻ, cảm giác mềm mại vẫn còn nguyên.

Không biết có phải đứa trẻ nào được bế lên cũng có xúc cảm như không có xương này không, Thời Tuế có chút cứng ngắc khi đón lấy, chỉ cảm thấy như đang bế một cục bông mềm nhũn.

Hắn dùng một tay ôm lấy Giang Kinh Mặc, tay còn lại ôm đứa trẻ.

Đứa bé này vẫn ngủ ngon lành, vì bị khiếm thính và dùng thuốc an thần, nên những âm thanh và chuyển động như vậy cũng không thể đánh thức bé, nhưng nhiệt độ cơ thể đứa trẻ đang dần hạ xuống do thay đổi môi trường xung quanh.

Bây giờ họ phải nhanh chóng quay lại bờ.

Thời Tuế giơ tay, những khối kim loại từ xa biến đổi, định trải ra trên mặt sông.

Nhưng tay kia của hắn bỗng nhiên trống không.

Toàn thân hắn sững lại, trên tay chỉ còn lại một chiếc áo khoác.

"Đội trưởng, anh giữ chặt người em nhé, đừng túm đuôi."

Bé cá voi sát thủ nhỏ màu đen trắng lặn xuống một cách mượt mà, rũ bỏ những trang phục thừa thãi, nhảy vọt lên, lướt tới bên cạnh Thời Tuế, dùng đầu mềm mại cọ vào đầu ngón tay hắn, ra hiệu hắn mau nắm lấy.

Thời Tuế cũng không chần chừ, lập tức ôm chặt lấy thân hình béo tròn của cá voi sát thủ nhỏ.

"Tăng tốc nào!"

Giọng nói có chút nặng nề lúc trước dường như biến mất trong chốc lát, rõ ràng vừa mới chiến đấu với một kẻ đáng nghi có liên quan đến tổ chức đứng sau thuốc P, nhưng lúc này dường như cậu đã gạt nó sang một bên, vẫy đuôi một cái, lập tức lao đi.

Giang Kinh Mặc một đường bơi nhanh đến bờ.

Lên đến bờ, Thời Tuế ôm đứa trẻ, lúc đứng trên bờ còn có chút không được tự nhiên.

Toàn thân hắn ướt sũng, dưới tác động của dị năng, những giọt nước trên người dần dần hóa thành hơi nước.

Bạn học Tiểu Giang đưa hai người họ lên bờ xong, liền lặn qua lặn lại vài vòng ở mép sông, rồi nhô đầu nhỏ lên, trôi nổi trên mặt nước.

Vây lưng của cậu thỉnh thoảng lại lộ ra khỏi mặt nước khi bơi lội.

Đây là mặt sông, xung quanh là ánh đèn neon lung linh, cá voi sát thủ nhỏ trông đặc biệt đáng yêu.

Nhưng khi kết hợp hai khung cảnh này lại, có một cảm giác kỳ lạ và hoang đường, rất không hợp lý.

Thời Tuế ôm đứa bé ngồi xổm xuống, vốc một ít nước ở mép sông, thấp giọng nói với Giang Kinh Mặc.

"Đi lên."

Giang Kinh Mặc ngay lập tức lặn xuống đáy sông, không để hắn chạm tới, phun vài đợt bọt khí dưới nước.

Một lúc sau mới nhô đầu lên.

Nhìn chằm chằm vào chiếc áo trong tay Thời Tuế.

Muốn Thời Tuế đứng xa ra một chút.

Tuy mọi người đều là anh em tốt, nhưng lúc này cậu lại không khỏi cảm thấy có hơi cởi mở quá, không được lịch sự cho lắm.

"Không phải muốn nghe anh giải thích sao?"

Thời Tuế vốc thêm một nắm nước, hắt lên người Giang Kinh Mặc.

Giang Kinh Mặc: ...

"Đội trưởng, anh quay lưng lại đi."

"Nhìn cũng đã nhìn rồi."

Thời Tuế chậc một tiếng, lẩm bẩm một câu, nhìn bé cá voi sát thủ nhỏ tối nay đột nhiên trở nên ngại ngùng.

Nhưng nghĩ tới bản thân vừa làm cậu cảm thấy tủi thân.

Tuy hắn đang thực hiện nhiệm vụ, hơn nữa cũng là vì muốn tốt cho Giang Kinh Mặc, nếu không phải là hắn, phía trên sẽ có nhiều hành động khác để đảm bảo trên người Giang Kinh Mặc không có vấn đề gì khác.

Tất cả đều hợp lý với quy trình của Cục Quản lý Dị năng và cả logic của Thời Tuế.

Nhưng vào lúc này, khi nghĩ tới giọng điệu của Giang Kinh Mặc lúc nãy, hắn lại cảm thấy cực kì chột dạ.

Cọ cũng đã cọ rồi, nhìn cũng đã nhìn rồi, giờ lại không cho nữa?

Thời Tuế lẩm bẩm trong lòng.

"Được rồi, đội trưởng không nhìn nữa, được chưa? Quần áo anh để ở đây, em lên rồi nói tiếp."

Dù sao cũng đã vào đội của mình rồi, sao mà chạy thoát được?

Trên vai Thời Tuế còn dính máu, chỉ là vết thương nhỏ, bây giờ cũng không tiện xử lý. Đoạn Mặc Hiên, Cốc Khải và Tưởng Chiến có lẽ sẽ sớm tìm đến đây. Hai người trên sông đã đạt được sự đồng thuận chung. Thời Tuế ôm đứa bé quay người lại, ngước nhìn bầu trời một chút rồi lại chậc một tiếng.

Sau đó, liền cảm nhận được tiếng nước ướt đẫm....

Không phải là tiếng Giang Kinh Mặc lên bờ, mà là tiếng nước thật sự hắt lên người hắn, còn rất chu đáo tránh đi vết thương trên vai.

Thời Tuế: ...

Cái gì mà ngại ngùng, cái gì mà lúng túng, giả, đều là giả.

Con cá nhỏ này rõ ràng đã nhớ kỹ lúc hắn hắt nước vào cậu, bây giờ mới giở trò hơn thua, không hắt lại thì cả người đều khó chịu, nhưng vì hắn còn đang ôm đứa trẻ, không thể hắt thẳng vào, nên mới bảo hắn quay lưng lại.

Muốn hắt vào lưng hắn đây mà!

Nhớ lại những lần hai người chơi đùa, hắt nước vào nhau lúc nuôi cá voi sát thủ nhỏ trong bể trước kia.

Tội nghiệt đã gây ra trong quá khứ, hôm nay cuối cùng đã được trả.

Ngay sau khi thành công trả đũa cú hắt nước vừa rồi, Giang Kinh Mặc lập tức biến trở lại hình dạng con người, vung những giọt nước trên người đi, cầm chiếc áo khoác quấn quanh thân dưới.

Thời Tuế đã quay đầu lại, ôm đứa trẻ, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Giang Kinh Mặc vừa mới làm xong 'chuyện xấu'.

Giang Kinh Mặc nở một nụ cười ngoan ngoãn.

"Đội trưởng —— đừng có nhìn em như thế, anh nhìn em như thể em là tra nam có vợ con ở nhà mà vẫn ra ngoài lăng nhăng vậy."

Cậu rất chung thủy, hoàn toàn không tra chút nào.

Chỉ là có chút tính hơn thua.

Đặc biệt là khi Thời Tuế đang ôm đứa trẻ, mái tóc nửa khô nửa ướt, hắn cũng lười để tóc khô hoàn toàn, khí chất lười biếng cường thế tan đi vài phần, trông có chút 'hiền huệ' hơn.

"Anh thấy em giống như một cô vợ nhỏ mới đúng, ra ngoài chơi bời để con cái ở nhà đói khát khóc thét lên mà vẫn chưa về cho con bú."

Thời Tuế nở một nụ cười lạnh lẽo.

"Một hai phải so sánh như vậy sao?"

Giang Kinh Mặc ở bên cạnh nhỏ giọng nói, ngay sau đó đứa bé 'đói đến khóc thét' bị nhét vào lòng cậu.

Chẳng lẽ, thật sự bắt cậu cho con bú sao?!

Giang Kinh Mặc hoảng rồi.

Khi còn là cá voi sát thủ, cậu không biết nhiều về xã hội loài người, cũng chưa từng nuôi thú hai chân, và sau khi đến đây, cậu chỉ mới 19 tuổi, dựa theo chuyện cậu đi học trễ một hai năm mà nói, tính ra hiện tại cậu vẫn chỉ là một học sinh cấp ba trong sáng!

Vừa rồi cậu giành lấy đứa bé là vì cơn bốc đồng với tinh thần hăng hái, hiện tại cậu đã quên mất bản thân đã ôm đứa bé như thế nào rồi.

Thời Tuế đang cởi áo khoác, mắt thấy Giang Kinh Mặc ôm đứa bé như đang ôm một quả bom, chân tay luống cuống.

Hắn cười, chiếc áo sơ mi mỏng manh bị thấm máu, lúc này có thể thấy được những đường cong nguy hiểm nhưng đầy sức mạnh.

Vừa khoác áo của mình lên người Giang Kinh Mặc, vừa hiếm khi than thở.

"Đội trưởng vẫn chưa nói rõ ràng với em, em đã thấy ấm ức rồi? Ấm ức xong lại im lặng giấu đi, làm như không có chuyện gì xảy ra, có phải em nghĩ mình rất thấu hiểu lòng người đúng không?"

Thời Tuế gói kỹ Giang Kinh Mặc và đứa trẻ, rồi thuận tay vuốt mái tóc rối của Giang Kinh Mặc, mỉm cười để lộ hàm răng trắng.

"Hửm?"

Giang Kinh Mặc ôm 'quả bom' trong lòng, bị Thời Tuế quấn chặt.

Cố gắng biện minh cho mình.

"Em là một bé cá voi sát thủ hiểu chuyện mà, em đâu có ngốc, đội trưởng, anh Chim nhỏ và anh Hải cẩu đối xử với em thế nào, em không phải không cảm nhận được."

Từ khi gia nhập tiểu đội của Thời Tuế, bao gồm cả ở Học viện Dị năng, mặc dù có sự khiêu khích, nhưng đó đều là sự cạnh tranh hợp lý, mọi người vui vẻ trêu đùa nhau.

Cậu không thể kiềm chế được lời nói của mình, chính là vì cái thuốc P chó má đó, còn có cái tên dị năng kỳ cục kia cứ khăng khăng nói cậu hoàn lương, khiến cậu mất kiểm soát.

Giang Kinh Mặc luôn có khả năng tự điều tiết rất mạnh.

Rất ít có điều gì khiến cậu không vượt qua được.

Thời Tuế: "Quan sát là một chuyện, gia nhập đội là một chuyện khác, không ai có thể yêu cầu anh ở cùng phòng với một người khác, và cũng không ai có thể dùng bất kỳ cách nào để gia nhập đội của anh khi anh phản đối."

Cậu tự mình điều tiết rất tốt.

Cậu không sao cả.

Nhưng Thời Tuế là một người dù đối phương có khả năng tự điều tiết tốt thế nào, chỉ cần hắn để tâm, thì sẽ không bao giờ để đối phương bỏ qua những điều hắn quan tâm một cách nhẹ nhàng.

"Không ai cả."

Hắn gạt mái tóc rối trước mắt Giang Kinh Mặc, giọng điệu vẫn là kiểu bất cần, tự mãn không ai bì nổi.

Nhưng hành động lại rất dịu dàng.

"Cục Quản lý Dị năng có vấn đề cũng là sự thật, cuối cùng thì việc em có song dị năng cũng chỉ có đội chúng ta biết, anh tự mình xem xét và phán đoán, còn mấy chuyện liên quan đến cái thuốc P chết tiệt đó, quên hết mấy chuyện cũ không có ký ức đó đi, dị năng của em không tồn tại dị động nguy hiểm, sau này cũng đừng đụng vào nó nữa, còn nữa, đừng tin tưởng người khác quá.... ngoại trừ đội trưởng."

Giang Kinh Mặc hơi ngẩn người.

Chỉ nghe thấy Thời Tuế mặt không biểu cảm tự khen ngợi mình.

"Đội trưởng rất trung thực, trong ngoài như một."

Chỉ là lúc này hắn cảm thấy bản thân có chút không đúng, cứ nhìn Giang Kinh Mặc làm gì là lại cảm thấy những điều trên mạng nói rất đúng, Giang Kinh Mặc thực sự nghĩ như vậy.

Cái này gọi là —— não tình yêu?

"Đội trưởng, hôm đó anh ăn khuya, nói dối em là không có chân gà kho, hoàn toàn không trung thực chút nào!!"

Cái chân gà kho cuối cùng trong bữa ăn khuya hôm đó bị Thời Tuế lấy mất, còn nói với cá voi sát thủ nhỏ là hết rồi, cậu còn thật thà tin điều đó.

Thời Tuế: ...

"Em có thể nhớ tới những điều tốt đẹp mà đội trưởng làm được không???"

Thời điểm đang giải thích thế này, có thể đừng đem suy nghĩ bay nhảy lung tung được không??

Não tình yêu cái khỉ gì.

Con người quả nhiên không thể hiểu nổi cá voi sát thủ đang nghĩ gì.

"Em vẫn nhớ đội trưởng có rất nhiều điểm tốt mà."

Giang Kinh Mặc nghe vậy thì mỉm cười, trên người vẫn còn ướt, để lộ hàm răng nhỏ trắng tinh.

Thời Tuế nhìn biểu cảm của cậu, suy nghĩ một chút rồi đưa tay vào túi áo khoác đang được phủ lên người Giang Kinh Mặc.

"Chắc là còn dùng được...."

"Thứ gì vậy?"

Giang Kinh Mặc nhìn theo động tác của hắn.

"Lúc rời đi, chẳng phải em đã khóc lóc thảm thiết, muốn giúp đỡ những đứa nhỏ này sao?"

Thời Tuế lấy ra một miếng dán hình tròn nhỏ màu trắng ngà, xé bỏ lớp màng bên ngoài.

Xung quanh đã yên tĩnh lại, vô số người đang đổ về phía này.

Đứa trẻ cảm nhận được sự ấm áp trong lòng Giang Kinh Mặc, hiệu quả của thuốc an thần đã hết, bé mơ màng mở mắt, đưa bàn tay nhỏ mũm mĩm đầy vết xanh tím, dường như muốn chạm vào cằm của Giang Kinh Mặc.

Ngay sau đó, Thời Tuế dán miếng tròn nhỏ lên sau tai của đứa trẻ.

Động tác của đứa trẻ dừng lại, rồi khóc òa lên.

"Mẫu AU7381, được một dị năng giả chuyên về y tế sản xuất, có thể hỗ trợ dần dần cho bệnh nhân mất thính lực trong giai đoạn đầu điều trị. Chỉ mới đến tay anh chưa đầy vài giờ, phải nói rằng, có tiền thật tốt, chỉ cần một lúc là có thể đưa đến ngay, do dị năng giả có khả năng bay đặc biệt giao tận tay."

Khuôn mặt Thời Tuế trông thật lười biếng, như thể đang kể một câu chuyện cười nhạt nhẽo, nhưng cũng như đang tự giễu mình thật có tiền.

Trông rất thiếu đánh.

"Tất nhiên, nếu không tìm được, không sử dụng đến thì cũng không cần phải lấy ra, dù có tiền cũng không tiếc."

Nếu không phải Giang Kinh Mặc còn đang ôm đứa trẻ trong ngực, thì chắc chắn cậu đã cho Thời Tuế một tràng pháo tay.

Chủ nghĩa tư bản chết tiệt——

A, không đúng, hình như cậu cũng rất có tiền nha, trước đây anh trai cậu đã định ra giá cao tìm các dị năng giả có khả năng bay để giao 'hộp cơm tình yêu' cho cậu, sau khi ăn xong sẽ lấy hộp cơm về.

Khuôn mặt của cậu thay đổi ngay lập tức, chuyển thành vẻ mặt giống Thời Tuế: "Có tiền thật tốt."

Giữa tiếng khóc chói tai của đứa trẻ, Thời Tuế nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của cậu, cười nhẹ một tiếng, giọng trầm ấm không nhanh không chậm nói hết câu.

Hắn rũ mắt, chạm nhẹ lên đầu đứa trẻ đang khóc đến đỏ bừng mặt mũi.

"Chào mừng đến với thế giới hoàn chỉnh này."

Đây hoàn toàn không phải là một thế giới dơ bẩn.

Nghe những lời này, Giang Kinh Mặc sững sờ vài giây, nhìn xuống đứa trẻ rồi lại nhìn khuôn mặt Thời Tuế.

Ở đằng xa, Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên đang vội vã chạy đến.

Họ đã kiểm tra hết các tầng trên và giao những người bị thương cho các dị năng giả của Phong thị, hốt hoảng chạy tới.

"Anh Tuế, bạn học Tiểu Giang?! Hai người không sao chứ?!"

"Bị rơi xuống ở đâu vậy?? Anh Tuế thì sức khỏe cường tráng nên không sao, nhưng Tiểu Giang chỉ vừa mới hồi phục được một chút thôi mà!!"

Trái tim người cha già của Cốc Khải lại bùng nổ.

Cho đến khi hai người chạy đến trước mặt Giang Kinh Mặc và Thời Tuế, họ ngơ ngác nhìn đứa trẻ trong vòng tay của Giang Kinh Mặc, rồi lại nhìn Thời Tuế đang đứng bên cạnh, tay nhẹ nhàng chạm vào đầu đứa trẻ.

Khung cảnh này thật là ——

Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên lập tức chần chừ.

"Hai, hai người...?"

Giang Kinh Mặc lấy lại tinh thần, nở một nụ cười rạng rỡ nhìn về phía Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên đang tiến lại gần với gương mặt đầy vẻ không tin, như thể vừa chứng kiến điều gì đó không thể hiểu nổi.

"Đúng vậy, chúng em có một đứa con."

Cùng lúc đó, Thời Tuế vỗ nhẹ vào đầu Giang Kinh Mặc.

Hàng loạt dấu chấm hỏi hiện lên trên đầu Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên.

Những ngôn từ đẹp đẽ duyên dáng ngay lập tức tràn ngập cả không gian.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro