🌊Chương 41🌊

Không muốn nghe thì liền 'bịt miệng' kiểu này sao?

---------------

Ứng Tích bất ngờ đối diện với Giang Kinh Mặc, hắn vội buông tay, nhanh chóng lùi về phía sau, tiếp tục tiến về phía Bắc.

Giang Kinh Mặc nhân cơ hội áp sát, trong những cú va chạm dữ dội giữa dị năng và nắm đấm, tóc đen của cậu bay lên, một đoạn tóc bị dị năng của đối phương cắt đứt.

Cánh tay của cậu xoáy cuộn gió, mạnh mẽ ép Ứng Tích phải đổi hướng.

Tiếng gió rít lên, bụi cuộn mù mịt che khuất bầu trời, cắt đứt ánh sáng, những tiếng két két nhỏ xuyên qua cơn ù tai, khiến tất cả các thiết bị đều bị cào xước thành những vết lõm.

Ánh sáng từ phía đường biên phía Bắc chiếu ra những tia ngắn ngủi, cuối cùng một bức tường kim loại sừng sững xuất hiện.

Đoạn Mặc Hiên kéo dị năng giả đang bay nhanh trong không trung về phía sau, dừng ở trên bức tường.

Thời Tuế đứng dưới tường, ngẩng đầu nhìn dị năng giả chim cắt đang vật lộn với vài dị năng giả bay khác ở trên không.

Áp lực khủng khiếp của dị năng giả cấp 3S tràn ngập tâm trí những dị năng giả vốn đã sắp sụp đổ, đối phương không kịp phản ứng gì nhiều đã bị bao phủ bởi vô số lớp kim loại, dưới sức ép khổng lồ cuối cùng cũng rơi mạnh xuống đất.

"Cậu quả thật mạnh hơn tôi tưởng."

Ứng Tích chật vật nhìn vị trí của mình, do có dị năng phản phệ, hắn gần như không bị thương, hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của các dị năng giả khác, thậm chí còn nhếch môi cười lạnh, ánh mắt u tối như rắn rết từ từ quét qua người Giang Kinh Mặc.

"Nhưng cậu sẽ không nghĩ rằng việc tôi rời khỏi Phong thị hôm nay là vì sợ các cậu chứ?"

"Tôi không cần biết những chuyện đó, tôi chỉ cần biết, hôm nay anh tuyệt đối sẽ không sống mà rời khỏi đây."

Giang Kinh Mặc cũng bị tấn công và lùi lại.

"Vậy thì thử xem." Ứng Tích cười lạnh, nhổ ra một ngụm máu dính bụi, sau đó hoạt động gân cốt thêm lần nữa.

Vừa dứt lời, Ứng Tích đột ngột né sang một bên, tránh được lực mạnh muốn hất bay hắn đi. Hắn cười nhạt, đối mắt với Thời Tuế.

Thời Tuế cũng dứt khoát từ bỏ việc vây bắt vô ích, toàn thân lao đi như một mũi tên, như một con báo săn linh hoạt. Thanh niên thường chỉ đứng ở xa điều khiển cuối cùng cũng phô bày khả năng chiến đấu mạnh mẽ của mình, mục tiêu của Thời Tuế là tiêu hao dị năng của đối phương, muốn làm đối phương cạn kiệt dị năng mà chết tại đây.

Ứng Tích né tránh đòn tấn công của Thời Tuế, tiếp tục xé toạc màn chắn kim loại mà Thời Tuế đã dùng để chặn đường hắn. Động tác của Thời Tuế có phần thận trọng, còn Ứng Tích thì không hề kiêng dè, toàn lực tấn công, một cú đấm thẳng vào bụng Thời Tuế.

Thời Tuế bật lên né tránh, lợi dụng lực đánh trả, một cú đòn khéo léo ném Ứng Tích bay về phía khu nhà bỏ hoang chờ phá dỡ.

Khí chất lười biếng trên người hắn biến mất hoàn toàn, lộ ra sự tàn nhẫn.

Từng cú đấm nện thẳng vào da thịt, kèm theo những cú đánh bằng dị năng, với mục đích chính là tiêu hao năng lượng, những cú va chạm của dị năng cấp 3S mãnh liệt như những con thú hoang giao chiến.

Ngoại trừ Giang Kinh Mặc có thể phối hợp tấn công, ngay cả những dị năng giả xung quanh cũng bị áp lực lan tỏa mà không thể tiếp cận, hô hấp khó khăn.

Giang Kinh Mặc nhân cơ hội đó, tay chạm vào túi áo khoác, qua lớp vải túi, có thể thấy rõ hình dạng cứng cáp của một vật gì đó. Hai mắt cậu khẽ híp lại, ngón tay khẽ vuốt qua khóe môi.

Chiến đấu với loại người này thật sự vừa thiệt thòi vừa bực bội.

Hơn nữa, điều này rất kỳ lạ.

Tại sao đối phương lại vội vã chạy về phía Bắc như vậy?

Ở bên ngoài có người tiếp ứng sao?

Nhưng ngay cả khi có người tiếp ứng, với số lượng người phát hiện ra Ứng Tích nhiều như vậy, trừ phi có vài dị năng giả cấp 3S xuất hiện, nếu không hắn cũng không thể dễ dàng trốn thoát.

Chắc chắn có điều gì đó không đúng!

Quả nhiên, ngay lúc này.

Mặt đất bất ngờ sụp xuống.

Chính xác mà nói, không phải sụp xuống, mà trên mặt đất xuất hiện rất nhiều vết nứt, giống như những chiếc răng cưa giao nhau khi cây bắt ruồi khép lại.

Những chiếc răng cưa đó giờ đã mở ra, bên dưới giống như một vực sâu không đáy, không biết nối đến đâu, ngay sau đó, vô số dây leo trong đêm tối bay vút lên, lao về phía Thời Tuế đang giằng co với Ứng Tích.

Thời Tuế không kịp phòng bị, bị kéo lại bước chân, vô số dây leo cuốn chặt lấy hắn từng lớp một. Hắn vừa cắt đứt một lớp, đã có lớp khác tiếp tục bám vào.

Trong khi đó, Ứng Tích đã nhân cơ hội rút lui, đứng trên khe nứt khổng lồ, những chiếc răng cưa chầm chậm mở ra, dần dần nuốt chửng hắn xuống.

Hắn còn khẽ nhếch mép cười, im lặng nhìn về phía Giang Kinh Mặc: Tạm, biệt.

Lần này, hắn đã thắng.

"Phía Bắc có người tiếp ứng bọn họ!"

Tên này đã sớm tính toán kỹ cách rút lui, vì thế mới dốc hết sức, dù có nguy cơ bị phát hiện cũng nhất định phải chạy về phía Bắc.

Tưởng Chiến gào lên đầy căm hận, giọng nói gần như vỡ ra.

Nhưng những dây leo đã quấn chặt những người xung quanh, phần lớn còn lại dùng để cản trở Thời Tuế, bây giờ không còn ai có thể ngăn cản hắn nữa....

Không....

Trong bóng tối, cậu thanh niên di chuyển với tốc độ nhanh chóng và linh hoạt, lách qua những dây leo quấn lấy từ bốn phía.

Trong khoảnh khắc, cậu lao thẳng về phía Ứng Tích đang từ từ chìm xuống.

Có lẽ cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng, Ứng Tích không hề tránh né, để mặc Giang Kinh Mặc đè hắn xuống đất.

Lúc này, hắn nằm trên mặt đất, thân thể bị Giang Kinh Mặc giữ chặt, yết hầu dưới bàn tay của Giang Kinh Mặc nhấp nhô lên xuống, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, cơ thể từ từ chìm xuống.

Vết nứt bên dưới hắn giống như một đầm lầy.

Một khi đã bắt đầu chìm, không có cách nào dừng lại, kéo cũng không lên.

Đây có lẽ là đặc tính của một loại dị năng nào đó.

"Tôi đang tự hỏi một điều...."

Ứng Tích cười, từ từ mở miệng, đồng thời cổ tay hắn nắm chặt lấy tay của Giang Kinh Mặc đang bóp cổ mình.

Ánh mắt đầy hiểm độc.

"Mặc dù 'ngài' nói với tôi rằng, cuối cùng cậu cũng sẽ thuộc về chúng tôi, nhưng nếu bây giờ bắt cậu về thì có phải là sẽ tiết kiệm được cả đống phiền phức sau này hay không?"

Giang Kinh Mặc vẫn giữ lực tay bóp cổ hắn, không quá nhẹ cũng không quá mạnh, đủ để khiến hắn thỉnh thoảng thở không nổi mà bản thân cậu cũng không bị phản phệ. Mặc dù việc Ứng Tích rời đi là điều không thể ngăn cản, cậu vẫn bình tĩnh, không vội vã.

Dưới lớp bụi mù mịt xung quanh, người ngoài không thể nhìn rõ biểu cảm của Giang Kinh Mặc, đôi mắt đen thẫm cúi xuống không hề có cảm xúc, u ám một cách đáng sợ.

Có lẽ là vì vừa cứu các dị năng giả khác, cơ thể cậu vẫn còn nồng nặc mùi máu.

Nụ cười của Ứng Tích càng sâu hơn: "Tức giận rồi à? Chính là ánh mắt này, biểu cảm này, trước đây cậu bị người ta ức hiếp, thời điểm không chịu nổi nữa đã phản kháng rồi giết người.... Cậu không nhớ à? Không sao, đến chỗ bọn tôi, tôi sẽ từ từ kể cho cậu nghe, cậu với bọn họ, đặc biệt là tên đội trưởng của cậu, không cùng một con đường đâu."

"Ông đây, đi cùng đường với ai, không cần anh nói."

Gương mặt trắng nõn của Giang Kinh Mặc lạnh lùng, giọng nói yếu ớt nhưng vẫn nghiến răng, gằn từng chữ một.

"Đã nói với anh rồi, không biết, không quen. 'Ngài' chó má gì đó, anh cứ tự nói tự nghe. Ông đây không quen biết các người, bây giờ không quen, sau này cũng không có ý định quen, còn thắng ư?"

Anh có biết không, cá voi sát thủ ấy mà, mạnh nhất chính là tính hiếu thắng!

Giang Kinh Mặc dùng tay còn lại cầm lấy một con dao bằng gốm sứ, dứt khoát đâm thẳng vào tim Ứng Tích.

Ánh mắt sắc bén, tay cầm chuôi dao còn xoáy thêm hai cái, sợ rằng trái tim hắn chưa bị phá hủy hoàn toàn.

Ứng Tích chỉ cảm thấy toàn thân tê rần, có lẽ do dị năng đang phát huy tác dụng, hoặc cũng có thể từ khi hắn thức tỉnh dị năng phản phệ, hắn chưa bao giờ lo lắng về việc bị người khác gây thương tổn. Nhưng hắn không ngờ rằng Giang Kinh Mặc thật sự dám ra tay như vậy, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.

"Cậu điên rồi? Cậu sẽ chết đấy!"

Mùi máu tanh lan tỏa, từng giọt, từng giọt máu thấm qua vải rồi chầm chậm nhỏ xuống mu bàn tay của Ứng Tích.

Giang Kinh Mặc chậm rãi nhếch môi, khẽ cười một tiếng.

Tiếng cười khàn đục, đầy mê hoặc.

Nhưng ngay lúc này, Ứng Tích chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại.

Ánh mắt này giống hệt như một năm trước....

Cậu thanh niên đứng trong con hẻm tối, ném mạnh kẻ từng bắt nạt mình vào bức tường, khiến gã chảy máu be bét.

Đôi mắt tuyệt đẹp đó cũng nhìn qua như vậy, tối tăm đến mức không một tia sáng nào có thể chiếu vào.

"Không muốn gây chuyện thì cút cho tao...."

Đó là vẻ đẹp bạo ngược đến rợn người, khiến người ta kinh ngạc và không khỏi run rẩy.

Loại bạo lực này rất dễ thu hút những người luôn kìm nén cảm xúc, khiến họ vì cậu mà hưng phấn đến dựng tóc gáy.

Khi đó, MO luôn khiến người khác cảm thấy rằng, dưới sự kìm nén cảm xúc cực đoan, cuối cùng cậu sẽ tự hủy diệt bản thân.

Chỉ là không ngờ lại là theo cách này.

"Thật đáng tiếc...." Ứng Tích chậm rãi nói.

"Cuối cùng thì tôi vẫn là người thắng."

"Cho nên tôi hỏi anh, con mẹ nó anh đang nhìn chỗ nào vậy?" Giang Kinh Mặc khẽ động đôi mắt, nhìn ngực hắn, nơi máu đang không ngừng trào ra, "Đồ ngu."

Ứng Tích đột nhiên mở to mắt, khi Giang Kinh Mặc rút tay lại, hắn cuối cùng cũng cảm nhận được cơn đau nhói, từ chỗ ngực lan ra, như thể trong khoảnh khắc mọi dây thần kinh bị xuyên qua, khiến cơ thể hắn không tự chủ được mà bắt đầu co giật vì đau đớn.

"Đội trưởng của tôi nói không sai." Giang Kinh Mặc nhìn ánh mắt kinh ngạc mờ mịt của đối phương, dần dần thu lại vẻ giận dữ, nở một nụ cười, "Sức mạnh cường đại không thể nào không có sự ràng buộc, không có cái giá phải trả. Vết thương trên vai anh, mới hôm nay vừa được xử lý cho khỏi chảy máu đúng không? Tại sao phát đạn đó không phản phệ lên vai của Tiểu Thập nhỉ? Tôi thực sự rất tò mò.... liệu có phải dị năng của anh cũng có một điểm yếu chết người, chỉ phản phệ lại kẻ đã gây ra thương tổn cho anh, nhưng nếu đối phương đang trong trạng thái cận kề cái chết, thì dị năng của anh sẽ bị vô hiệu hóa? Không thể khóa mục tiêu nữa?"

Có lẽ trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ rằng kẻ địch trong trạng thái sắp chết vẫn có thể gây ra thương tổn chí mạng cho mình.

Vì vậy, hắn chưa từng để tâm đến điều đó.

Lúc này, Ứng Tích cuối cùng cũng nhận ra tình hình hiện tại. Ở gần ngực của Giang Kinh Mặc.... vẫn còn cắm một con dao, máu từ vết thương đó chầm chậm chảy ra.

Cậu ta mang theo hai con dao!

Chỉ để thử điểm yếu này? Tự đâm mình ư??

Cậu ta đã phát hiện ra điều đó từ khi nào?!

Đồ điên! Cậu ta quả thật là đồ điên!

Tên này sau khi mất trí nhớ đã thay đổi điều gì nhỉ? Chỉ là nụ cười trông ngọt ngào hơn một chút thôi sao?!

Biểu cảm của Giang Kinh Mặc không hề thay đổi, cứ như thể người vừa bị đâm không phải cậu, chỉ là giọng điệu yếu hơn chút.

"Đương nhiên, chỉ là thử nghiệm thôi, nhưng mà may thật, cái giá cho lần thử nghiệm này tôi vẫn có thể trả được."

Ứng Tích nhìn chằm chằm Giang Kinh Mặc, không thốt nên lời, đôi mắt dần trở nên u ám, tay run rẩy rồi buông thõng xuống.

Cơ thể hắn vẫn đang từ từ chìm dần.

Bụi mờ tan đi, ánh sáng từ máy bay không người lái trên trời cuối cùng cũng không còn bị che khuất, cảnh tượng này rốt cuộc cũng lọt vào mắt mọi người, khiến ai nấy đều kinh hãi.

Chưa kịp để mọi người thoát khỏi sự cản trở của đám dây leo để tiến đến, bầu trời liền vang lên tiếng nổ ầm ầm.

Trong khoảnh khắc đó, vạn vật dường như bị nghiền nát.

Xung quanh Thời Tuế là dòng dị năng bạo liệt như thể đã mất kiểm soát, hắn lao tới từ xa, bảo vệ Giang Kinh Mặc. Lúc này có vẻ như cuộc tiếp ứng đã thất bại, các khe nứt trên mặt đất bắt đầu liên tiếp phát nổ.

Tiếng nổ vang dội, tạo ra những hố sâu.

Giang Kinh Mặc chỉ cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, chưa kịp nhận thức chuyện gì thì thân thể đã bị nhấc lên khỏi mặt đất, đầu bị ấn vào một vòng tay quen thuộc.

Hai người rơi xuống, rơi vào cái hố sâu vừa được tạo ra bởi vụ nổ trên mặt đất, toàn bộ sức mạnh của vụ nổ đập vào Thời Tuế, còn Giang Kinh Mặc trong lòng hắn lại hoàn toàn bình an vô sự.

Giữa làn khói bụi mịt mờ, Giang Kinh Mặc nhạy bén nhận ra tâm trạng của Thời Tuế dường như không được tốt lắm.

Xung quanh, dị năng bùng nổ như thể đã bị mất kiểm soát.

Tiếng dòng điện xẹt xẹt bao quanh họ, nhưng những tia điện lại cẩn thận tránh xa Giang Kinh Mặc, tạo thành một lưới điện bao phủ.

Ngay cả khi đã chạm đất, dòng dị năng ấy vẫn chưa chịu thu về.

Tiểu Giang: A... ờm...

"Đội trưởng, em chỉ thử một chút thôi, thực sự không phải làm bậy đâu, có dây leo nhỏ bảo vệ các cơ quan quan trọng của em mà. Vừa rồi em dùng dị năng hạ thấp sinh lực và ngăn máu chảy, trông có vẻ đáng sợ nhưng sẽ nhanh chóng bình phục thôi. Em chỉ muốn thử xem có thể chế ngự hắn hay không, nếu để hắn chạy thoát, lần sau sẽ không biết thế nào đâu. Đây là chiến thuật đó... ài, em cứ nghĩ là mọi người không nhìn thấy, không ngờ cái máy bay không người lái kia lại chiếu sáng nhanh như vậy...."

Giang Kinh Mặc quả thực đã tính toán rất kỹ lưỡng, dù có bị thương một chút nhưng đánh nhau với kẻ địch có dị năng cấp 3S, đội trưởng của cậu cũng đầy vết thương, tất nhiên cậu cũng không thua kém gì, hơn nữa cũng không phải vết thương chí mạng, đây chỉ là một cơ hội, không có gì phải lo lắng.

Giang Kinh Mặc, người vừa dứt khoát cầm dao tự đâm mình, rồi đâm vào tim kẻ địch, giờ đây đã mất đi vẻ ngầu lòi khi trước, vừa lảm nhảm dong dài vừa có chút chột dạ.

Nhìn sườn mặt lạnh lùng được bao quanh bởi ánh sáng điện của Thời Tuế, cảm giác chột dạ càng lúc càng tăng.

Cậu không báo trước nên sự việc có vẻ trông hơi đáng sợ. Cậu còn có thể cảm nhận được nhịp tim từ trước đến nay luôn bình ổn đều đặn của đội trưởng giờ đây đang đập dồn dập. Nhưng loại chuyện này chỉ mình cậu mới làm được, chỉ có cậu mới có dây leo nhỏ bảo vệ tim.

Giang Kinh Mặc càng nghĩ càng cảm thấy mình đúng.

Thời Tuế chỉ lẳng lặng nhìn cậu.

Trong đầu Thời Tuế trống rỗng, dị năng mất kiểm soát khiến hắn vô cùng khó chịu và bực bội, Giang Kinh Mặc chỉ thấy lưới điện xung quanh mà không nhận ra tất cả những thứ ở bên cạnh lưới, như hòn đá hay các vật thể khác cũng đang không ngừng phân rã và tan biến.

Hắn cảm giác như mình đang đứng bên ngoài cơ thể, nhìn thấy bản thân đang bảo vệ bạn học nhỏ phiền phức này trong ngực.

Lúc này, hắn đang suy nghĩ về hành động tiếp theo của mình.

Là nên đè cậu xuống dạy dỗ một trận cho ra lẽ, để cho cậu hiểu tầm quan trọng của mỗi thành viên trong tiểu đội, không thể tuỳ tiện đùa giỡn với mạng sống của mình?

Hay là nên lôi cậu về nhồi nhét kiến thức suốt ba ngày ba đêm, để cậu đắm chìm trong đại dương tri thức, không còn quá nhạy cảm với những chuyện nguy hiểm như vậy nữa?

Nhìn miệng Giang Kinh Mặc lúc đóng lúc mở, cả người ngoan ngoãn thu mình trong ngực hắn, tay nắm chặt lấy áo hắn, cuối cùng cậu cũng nhận ra điều gì không ổn, đôi mắt trong trẻo hỏi: "Đội trưởng, anh sao vậy?"

Thời Tuế nghĩ: Đúng là gặp quỷ rồi.

Lúc này, đầu óc hắn rối bời như hồ nhão, không thể chứa thêm bất kỳ suy nghĩ nào khác, chỉ có một ý niệm duy nhất.

Rung động rồi.

Nếu thế này không phải là thích, thì còn có thể là gì?

Kể từ khi trưởng thành, đây là lần đầu tiên hắn hoảng sợ đến vậy.

Hắn cúi đầu, hơi thở của cả hai gần như chạm vào nhau, chóp mũi tiếp xúc.

"Bây giờ anh không muốn nghe."

Giang Kinh Mặc đang định xem thử dị năng của Thời Tuế hiện tại ra sao, còn chưa kịp lên tiếng.

Thì môi của Thời Tuế đã áp lên.

Hương vị tanh nồng của máu lập tức lan tỏa trong khoang miệng, kèm theo dư vị ngọt ngào và mùi rỉ sắt.

Hai mắt của Giang Kinh Mặc khẽ mở to.

Không muốn nghe thì liền 'bịt miệng' kiểu này sao??

Các bạn ơi, cá voi sát thủ và con người cọ cọ nhau thì bình thường.... nhưng, hôn hôn, có bình thường không???

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro