🌊Chương 48🌊

Cậu đã đến rồi thì cái 'nhà' này chính là của cậu.

-----------------

Nhóm sinh viên năm hai đang hân hoan vẫn chưa biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì.

Bọn họ vẫn vui vẻ lập đội, chuẩn bị dạy cho những tân sinh này một bài học.

Khu vực đấu trong nhà, mô phỏng rừng rậm mùa thu.

Có những rừng cây rụng lá và tán rộng thích hợp cho các dị năng giả ẩn nấp mai phục, đồng thời cũng hạn chế tốc độ di chuyển của họ, đảm bảo không có sinh viên nào chỉ có thể trốn mà không chịu hành động.

Nhiệt độ trong sân huấn luyện cũng mô phỏng theo nhiệt độ mùa thu, nắng nóng gay gắt, ẩm ướt và oi bức.

Theo lời của các giảng viên, khi bạn tốt nghiệp khỏi trường, trong lúc xử lý quái vật hoặc những dị năng giả hung ác, môi trường bạn phải đối mặt chắc chắn sẽ còn khó khăn hơn rất nhiều so với môi trường mô phỏng trong sân huấn luyện của trường, vì vậy trong ba năm này, họ sẽ thực hiện rất nhiều buổi thực tập để đảm bảo rằng tất cả sinh viên đều có khả năng tự bảo vệ bản thân.

Giang Kinh Mặc kéo cổ áo, cởi áo khoác ngoài ra.

Cậu thanh niên tuy gầy gò nhưng dáng đứng lại rất thẳng, như một cây bạch dương nhỏ khỏe khoắn đang vươn lên. Cậu vốn không sợ lạnh, vốn dĩ hôm nay chỉ định mặc một chiếc sơ mi trắng bên trong với áo khoác bên ngoài rồi ra cửa.

Nhưng ngay trước khi ra khỏi cửa, Thời Tuế đã kéo cậu lại, cương quyết bắt cậu mặc thêm một chiếc áo gi-lê đen không tay.

Chiếc băng tay đen trên cánh tay tượng trưng cho điểm số giống như một chiếc còng trên áo sơ mi. Cậu thoải mái cử động, kéo chặt chiếc găng tay đen hở ngón ở cổ tay. Kết hợp với đôi mắt hơi cụp xuống, tạo nên một khí chất vừa yếu đuối vừa mạnh mẽ.

Lúc này, bên cạnh Giang Kinh Mặc là đội của cậu và đội của Liêu Lân. Sau trận đấu trong lớp trước đó, bọn họ cũng coi như 'một nụ cười hóa giải mọi thù hận', dù sao cũng không đánh lại được Giang Kinh Mặc. Lúc này ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy đội của Úc Địch đang đi tới.

"Trước khi bắt đầu vào sân tôi đã tìm hiểu qua, đây là hạng mục cố định mỗi năm khi có sinh viên nhập học." Trước đó Úc Địch đã bị Giang Kinh Mặc 'hành hạ' một trận, lúc này có chút kính sợ không rõ nguyên nhân với Giang Kinh Mặc, "Hầu như mỗi năm, sinh viên năm nhất đều bị sinh viên năm hai dạy dỗ, khoảng cách sau một năm thức tỉnh dị năng là rất lớn, vì vậy sau khi chúng ta vào vị trí chỉ định, ban đầu nên cố gắng đoàn kết một chút, đừng nội chiến thì tốt hơn."

Úc Địch nhìn Giang Kinh Mặc với ánh mắt như đang xin ý kiến.

Dù sao thì trong năm nhất, người thật sự có thể xoay chuyển cục diện, trong mắt Úc Địch, ngoài những người cấp S của lớp cấp cao và Nghiêm Kiệt, cũng chỉ còn lại một mình Giang Kinh Mặc.

Khi Điền Nhạc Sơn phát đồ cho sinh viên lớp mình, đúng lúc đi ngang qua và nghe thấy câu này, không khỏi quay đầu nhìn sang đây, thấy nhóm 'đại dương' kia định kết minh, trong mắt hiện lên vẻ khen ngợi, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.

Thậm chí còn nhắc thêm một câu: "Bạn học Úc nói đúng đấy, các em nhất định phải hỗ trợ lẫn nhau."

Tất nhiên, thực ra tình huống như của Giang Kinh Mặc thì không cần hỗ trợ cũng được, chắc sẽ ổn thôi?

Nhưng đây là thói quen của giảng viên, dù muốn đám nhãi ranh này nếm mùi thất bại, để chúng hiểu thế giới của dị năng giả không hòa bình và thân thiện như vậy, nhưng nếu đả kích quá lớn, các thầy cô cũng không mong muốn nhìn thấy.

"Em hiểu rồi thầy." Úc Địch gật đầu với Điền Nhạc Sơn.

"Thầy ơi, cậu ấy nói cậu ấy hiểu rồi." Giang Kinh Mặc cũng gật đầu với Điền Nhạc Sơn.

Điền Nhạc Sơn cười, định khen vài câu, chợt phản ứng lại: ?

Mấy sinh viên xung quanh cũng không khỏi nhìn qua.

Vừa rồi Giang Kinh Mặc nói gì vậy?

Nói là cậu ấy đã hiểu? Hay là Úc Địch đã hiểu??

Lục Đông Tâm đang ôm đuôi mình vuốt ve, không chú ý giật mất một sợi lông, đau lòng xuýt xoa.

Liêu Lân đang kiểm tra thiết bị trong tay mình, hơi nhếch mép, đưa tay lên che trán.

Giang Kinh Mặc vẫn giữ vẻ mặt vô hại, mỉm cười nhìn họ.

Như thể cậu chỉ đang thuật lại sự thật - đương nhiên, cậu cũng chẳng nói sai điều gì.

Điền Nhạc Sơn hoảng hốt bước đi.

Giang Kinh Mặc không nhịn được, cười khúc khích, hai mắt lấp lánh.

Rất rõ ràng, vừa rồi chính là cố ý!

"Đại ca, chúng ta vào trong thì phải làm gì đây?" Trương Dụ Ca nhìn nụ cười của Giang Kinh Mặc, nhỏ giọng hỏi.

"Cứ đi chung trước đã, năm hai đấy, nghe có vẻ rất lợi hại."

Giang Kinh Mặc nhìn số mình rút được, dẫn đội đi xếp hàng, rồi nhỏ giọng nói thêm.

"Sau đó tìm cơ hội, chớp lấy thời cơ ra tay, rồi làm lên làm cha của mọi người."

Nghe có vẻ đặc biệt hư nha.

"Haiz, có phải bọn họ coi thường tôi quá rồi không? Vậy nếu tôi làm mồi nhử thì có lẽ sẽ thu hút được không ít sinh viên năm hai nhỉ?"

Mấy người bên cạnh nghe xong toàn bộ, không nhịn được mà vỗ tay cho Giang Kinh Mặc, người có trí thông minh tuyệt vời ở các lĩnh vực ngoài môn văn hóa và luôn có những lý tưởng lớn lao.

Lục Đông Tâm cảm thán: "Tuyệt vời."

Sau khi vào sân huấn luyện, các thành viên của mỗi đội đều bị phân tán, nhưng họ có thiết bị định vị lẫn nhau, bước đầu tiên là tập hợp lại.

Giang Kinh Mặc ngẩng đầu nhìn thoáng lên trời.

Ánh mặt trời chói chang bị những tán cây che khuất, rừng lá rộng rụng lá vào mùa thu rậm rạp, tầng tầng lớp lớp, thỉnh thoảng còn có lá rơi xuống, xen giữa những phiến lá đỏ và xanh là những chiếc lá nhạt màu hơn, càng xuống thấp càng xanh biếc. Không khí cũng mang theo cảm giác ẩm ướt của lá cây đang phân hủy.

Nơi này thật đẹp.

Giang Kinh Mặc cúi đầu nhìn vị trí trên thiết bị liên lạc.

Ba người kia may mắn hơn, vị trí của họ khá gần nhau, đặc biệt là Trương Dụ Ca và Địch Hán Thu, hai người chỉ cách nhau vài chục mét.

Còn cậu thì xui xẻo hơn, bị kho dịch chuyển của sân huấn luyện ngẫu nhiên đưa đến vị trí xa nhất.

Sân huấn luyện này được coi là sân huấn luyện lớn nhất của viện Càn, quả thực rất rộng lớn, từ đầu bên này chạy đến đầu bên kia có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian. Nhưng ở một nơi rộng lớn như vậy, thả vào 400 người thì cũng khá là chen chúc.

Vì vậy cũng chính trong thời gian Giang Kinh Mặc cúi đầu nhìn thiết bị liên lạc, đã có hai người lặng lẽ ló đầu ra từ phía sau.

"Xem chúng ta bắt được gì này?"

Một sinh viên năm hai khẽ cười.

"Vừa vào đã bắt được một sinh viên năm nhất lạc đàn, thế này có hơi không biết xấu hổ không nhỉ?"

"Còn ngại ngùng gì nữa, đụng là trụng, không lấy điểm không được, chia đôi...."

Người còn lại bình tĩnh nói, gai nhím trong tay chuyển động qua lại, đầu gai sắc nhọn đã được bọc một lớp đệm mềm, đảm bảo không thực sự làm tổn thương bạn học.

"Nhưng cậu có thấy sinh viên năm nhất này nhìn quen quen không?"

Anh ta đang nói, người kia đã hành động, hai tay vỗ xuống, bùm một tiếng, đất dưới chân Giang Kinh Mặc bỗng nhiên bị rỗng đi một mảng, giữa màn bụi bay mù mịt, người kia chống tay vào bục cao rồi nhảy xuống.

Giọng điệu nhẹ nhàng vui vẻ.

"Hình như là vậy, có lẽ là một người khá nổi tiếng của năm nhất nhỉ? Nhưng lớp cấp trung chúng ta cũng có rất nhiều người giống tôi, sống kiểu Phật hệ, không quan tâm đến năm nhất lắm."

Người có dị năng nhím gần như sắp nhớ ra, thì đột nhiên bị cắt ngang dòng suy nghĩ, thấy bạn mình lao lên trước, liền lập tức đuổi theo.

Hỏi ra thì suốt hơn một năm qua, dù là bạn cùng lớp, cũng đã quen với chuyện hãm hại nhau.

"Dù sao thì cũng phải đánh thôi, đàn em, đến đây đi, để đàn anh ôn nhu dạy em cách làm người!"

Anh ta cười ha hả, lao vào màn bụi mù, tay cầm dao chuyên dụng của sân huấn luyện, chuẩn bị lấy trước năm điểm.

Dị năng giả nhím chậm một bước.

Lại một tiếng 'bùm' vang lên.

Lông mày anh ta nhíu chặt ngay lập tức.

Chỉ xử lý một sinh viên năm nhất thôi mà, có cần phải gây ra động tĩnh lớn như vậy không?

Còn làm bụi bay mù mịt thế này.

Sân huấn luyện chỉ có điểm này là không tốt, quá chân thực, khi bụi bay lên, quả thực có thể làm nghẹt thở.

"Khụ khụ, khụ khụ—"

Anh ta ho vài tiếng, vung tay xua đi màn bụi trước mặt, khó chịu nói.

"Cậu làm cái quái gì vậy? Biết là đến lượt cậu dạy dỗ đàn em rồi, nhưng có cần kích động đến vậy không?"

"Tôi khuyên cậu đừng có quá đáng, lỡ như người ta có tiềm lực cao hơn cậu, chỉ chậm hơn cậu một năm thôi, chờ đến khi ra ngoài làm việc còn chưa biết thế nào đâu."

Vẫn nên để lại chút đường lui để sau này dễ gặp mặt nói chuyện chứ.

Khói bụi dần tan đi, một tiếng 'tít tít' rất nhỏ vang lên, âm thanh nhắc nhở trên băng tay truyền đến....

"Nhận phải tổn thương chí mạng, trừ 5 điểm...."

Dị năng giả nhím vừa mới nói đối phương đừng quá kích động, anh ta vẫn còn cầm gai nhím của mình, mắt hơi mở to, nhìn cảnh tượng sau khi khói bụi tan đi.

Cậu thanh niên mặc áo sơ mi trắng dùng một tay ấn người kia xuống đất, bên cạnh cậu là hai cái hố rất sâu, cái thứ nhất là lúc đối phương ra tay để lại, cái thứ hai có vẻ là khi xông vào, nhận thấy có gì đó không ổn nên muốn phản kháng để lại.

Giang Kinh Mặc cũng đang cầm dao găm huấn luyện của học viện, nhát dao đầu tiên cứa vào cổ đối phương, nhát thứ hai giữ nguyên tư thế này đâm từ sau lưng xuống, lực đạo làm mũi dao để lại một vết trắng rất sâu ở sau lưng, âm thanh thông báo lúc trước lại vang lên.

"Nhận phải tổn thương chí mạng, trừ 5 điểm—Một thành viên của đội số 21 năm hai bị loại."

"Chết tiệt, chết tiệt!! Cái gì vậy? Sao cậu không ở trong hố?!"

Anh ta liên tục bị người ta cứa cổ rồi đâm vào tim, lúc này mới kịp phản ứng lại.

Dạy dỗ người khác cái gì?

Anh ta bị dạy dỗ ngược lại thì có!

"Tiếng của các đàn anh lớn quá đó," Giang Kinh Mặc mỉm cười thả tay ra, đứng lên, nhìn qua tổng điểm đã lên thành 20 trên băng tay của mình, sau đó vui vẻ nhìn về phía dị năng giả nhím đang vô thức lùi lại hai bước, giơ tay chậm rãi chỉ vào đầu mình, "Em nghe thấy hết rồi!"

"Má nó—Giang Kinh Mặc?!"

Mặt đối mặt với bạn học Giang, cuối cùng cũng khiến đối phương nhớ ra cậu là ai.

Nhìn đồng đội nói rằng sẽ cho năm nhất thấy lợi hại đã bị hệ thống huấn luyện kiểm tra đo lường và loại bỏ, chuẩn bị đưa đi, lại nhìn Giang Kinh Mặc đang chuẩn bị lao tới, anh ta không chút do dự, quay đầu bỏ chạy.

Trời ơi, cứu tôi với!!!

Đây là cái thứ gì vậy trời? Sinh viên năm nhất gì mà lại có năng lực phản ứng nhanh như vậy??

Thực ra Giang Kinh Mặc chỉ có một xíu xiu ý xấu mà thôi.

Đặc tính của cá voi sát thủ: ngứa tay, thích trêu chọc người khác.

Nhìn thấy chỉ cần làm một động tác, người kia đã lập tức chạy bán sống bán chết, Giang Kinh Mặc có hơi đờ ra một lúc, ngay sau đó nhấc chân đuổi theo phía sau, còn hét lên.

"Đàn anh ơi, đừng chạy mà! Không phải anh đã nói sẽ giao nộp điểm ở đây sao?"

Sao anh lại không giữ lời thế??

Bọn tôi thương lượng là khiến cậu giao nộp điểm ở đây, chứ không phải hai người bọn tôi mất trắng 20 điểm ở chỗ cậu.

Moá nó cái vận đen gì vậy chứ!!

"Đừng có đuổi theo tôi!!"

Nhờ địa hình phức tạp, tuy khoảng cách ngày càng thu hẹp nhưng tạm thời vẫn chưa bị bắt.

Anh ta thấy da đầu tê dại, không nghĩ ngợi gì mà quay đầu hét lên.

"Cậu đừng có chạy nữa!!"

Chết tiệt, đúng là một vòng lặp.

Anh ta giơ tay lau mặt.

Mà ở phía sau lưng hai người, sinh viên năm hai vừa bị loại đang chuẩn bị vào buồng loại bỏ, xung quanh có người nghe thấy tiếng động liền kéo đến, nhìn thấy người bị loại là người quen, liền cảm thấy kỳ lạ đi tới.

"Ơ? Không phải trước đó cậu còn đầy tham vọng, nói nhất định sẽ dạy cho đám nhóc này một bài học sao? Sao mới vào đã bị loại rồi? Năm nhất cùng nhau tấn công à? Hướng nào thế? Chỉ cho bọn tôi đi."

Người này còn đùa cợt nói, dù sao thì bị loại cũng tương đương với tử trận, để người đã tử trận chỉ đường cho mình là vi phạm quy định.

Mọi người chỉ là mượn cớ để chế giễu.

Ai ngờ khi người kia nhìn thấy mọi người, đánh giá một chút rồi cố gắng mở miệng.

"Chạy mau—ư ư ư!"

Ngay khi anh ta nói, giảng viên trong buồng loại bỏ đến để giúp đỡ lập tức bịt miệng anh ta và kéo vào trong buồng.

Mọi người: ...

Mấy người vừa tới nhìn hiện trường hỗn độn này, trong chốc lát cũng không biết phải nói gì, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc họ cùng nhau rùng mình.

"Cậu ta bị sao vậy? Gặp quỷ à?"

"Không biết nữa, chẳng lẽ là gặp phải sinh viên năm nhất cấp 2S? Lợi hại vậy sao? Có phải chúng ta nên đi đường vòng không? Để mấy đứa đó cho lớp cấp cao xử lý đi."

"Biết đâu là gặp phải kẻ thù năm hai nào đó không bình thường, đến tìm cách trả thù, ha ha ha, đi đi, tiếp tục tìm sinh viên năm nhất nào, tụi nó không có kinh nghiệm, chỉ biết nhìn thiết bị liên lạc để tìm thành viên trong đội, chắc chắn xung quanh đây sẽ có đứa lạc bầy."

Giang Kinh Mặc vẫn đang đuổi theo đàn anh nhím kia, còn tranh thủ nhìn vào thiết bị liên lạc, xác định hướng của mình đúng là đang tiến đến gần đồng đội, rồi mới nhìn về phía đàn anh đang chạy ở phía trước.

Đúng lúc này, âm thanh nhắc nhở trên băng tay của họ đồng thời vang lên.

"Sắp tới khu vực an toàn ở phía trước, còn cách 60 mét, hãy nhanh chóng chiếm lĩnh khu vực an toàn để đạt điểm cao hơn nhé."

Giang Kinh Mặc ngay lập tức đi vòng từ bên cạnh qua.

Đàn anh nhím vùi đầu lao thẳng về phía trước. Nếu hỏi tại sao anh ta lại chạy nhanh như vậy, ngoài tố chất được rèn luyện trong một năm qua tại Học viện Dị Năng, có lẽ là còn do bản năng của động vật nhỏ, tên này tuyệt đối không phải là kẻ dễ đối phó!

Phải trốn thoát!

Cho đến khi phía sau trở nên yên tĩnh, bước chân của anh ta mới chậm lại, thở ra một hơi dài, quay đầu nhìn lại.

"Thoát, thoát chưa nhỉ?"

"Chưa đâu."

Giang Kinh Mặc đi đường vòng lao tới từ chỗ không xa, ôm chặt anh ta ngã xuống.

Âm thanh 'đinh' vang lên, trừ 1 điểm....

Sau đó là trừ 5, trừ 4, thông báo điểm số của anh ta đã bị trừ hết và bị loại khỏi cuộc chơi.

Đồng thời cũng tuyên bố giấc mộng dạy cho sinh viên năm nhất một bài học của họ đã hoàn toàn sụp đổ.

Thật là 'đáng mừng'.

Anh ta sống không còn gì luyến tiếc nằm yên trên mặt đất nhìn Giang Kinh Mặc đếm điểm.

Rồi lại nhìn khuôn mặt ngây thơ vô hại của Giang Kinh Mặc.

Anh ta nghiến răng nói: "Cậu rốt cuộc là cấp bậc gì? Cậu có vấn đề gì không hả? Chúng ta truy đuổi cũng vừa phải thôi chứ, buông tha cho nhau không được sao?"

Giang Kinh Mặc đưa đầu ngón tay áp lên môi, cười rất vui vẻ.

"Không được, cá lớn nuốt cá bé, bản năng nói với em rằng, nếu muốn tiếp tục câu cá, thì phải diệt trừ những người biết được sự thật trước."

Nếu để anh ta ra ngoài lan truyền, thì làm sao cậu câu cá tiếp được?

Đàn anh: ...

Vậy nên đuổi theo lâu như vậy, còn giả vờ đánh lừa đi đường vòng, chỉ chờ để diệt sạch anh ta thôi sao.

Đúng là cái đồ xấu xa!

Giang Kinh Mặc chờ buồng loại bỏ đến, hài lòng nhìn anh ta bị giảng viên kéo vào trong, rồi mới nhìn lại thiết bị liên lạc.

Ba người kia đúng là may mắn, vẫn chưa gặp phải các đàn anh đàn chị.

Hơn nữa, hướng đi của họ đều đúng.

Hiện tại, số người trong cả khu vực đã giảm từ 400 xuống còn khoảng 360, phần lớn những người bị loại đều là sinh viên năm nhất.

Giang Kinh Mặc cầm 20 điểm vừa kiếm được, nghĩ một lúc rồi quyết định đi tới khu vực an toàn đợi đồng đội.

Lúc này, cách khu vực an toàn của Giang Kinh Mặc không xa có hai đội đang đứng đối đầu.

"Cậu là Nghiêm Kiệt đúng không?"

Đàn anh năm hai có cơ bắp cuồn cuộn, cười tươi nhìn ba người của đội Nghiêm Kiệt.

"Cá mập trắng cấp 2S? Nghe có vẻ lợi hại đấy, nhưng nói mới nhớ, lớp của các cậu là đặc tuyển sinh vật biển à? Sao tôi nghe nói về sinh vật biển nhiều quá vậy."

Đội của Nghiêm Kiệt tập hợp khá nhanh, vừa được thả xuống không lâu đã hội tụ đủ ba người.

Nhưng sinh viên năm hai phía đối diện rõ ràng còn may mắn hơn, là một đội hoàn chỉnh, Đoạn Tử Vũ cũng đứng trong đó, nở nụ cười dịu dàng nhìn họ.

"Dù kế hoạch là muốn giải quyết các cậu ngay từ đầu, nhưng hôm nay cũng quá thuận lợi rồi."

Từ lúc vừa đáp xuống không lâu đã hội ngộ, rồi gặp đội ngũ thiếu người của Nghiêm Kiệt.

"Một khi đã như vậy, điểm của các cậu, tôi đành phải nhận vậy."

Người đó cười, hành động cực nhanh.

"Tử Vũ."

Đoạn Tử Vũ mỉm cười, giơ tay lên, từ mặt đất mọc ra vô số dây leo, tạo thành từng tấm lưới xanh phủ lên bọn họ.

Nghiêm Kiệt hành động nhanh, thành công thoát khỏi tấm lưới dây leo xanh, nhưng hai đồng đội của hắn không có phản xạ nhanh như vậy, bị lưới phủ kín.

Lúc này họ không thể vùng vẫy.

Nghiêm Kiệt nhìn tình hình, thân hình biến đổi, lao nhanh về phía trước, lưỡi dao trong tay nhắm thẳng vào tim Đoạn Tử Vũ.

Chỉ là từ mặt đất lại lao lên vô số dây leo chặn lại và phản đòn hắn, đồng thời người có dị năng gấu nâu với thân hình vạm vỡ kia đã xuất hiện hai cái tai tròn tròn trên đầu....

Là đôi tai gấu cực kỳ dễ thương, nhưng anh ta lại nắm chặt cổ tay Nghiêm Kiệt, tay kia chuẩn bị đấm thẳng vào tim hắn.

Cơ thể Nghiêm Kiệt xoay vòng trong không trung, cổ tay đau đớn dữ dội, hắn giật mạnh thoát ra, lùi lại rồi tiếp đất.

Đồng thời, trên băng tay vang lên thông báo về việc cổ tay bị tổn thương, trừ 1 điểm.

Chưa kịp để dị năng gấu nâu vui mừng, trên băng tay của anh ta cũng vang lên âm báo trừ 1 điểm.

Anh ta ngạc nhiên cúi đầu nhìn, thấy trên cánh tay mình có một vết dài, có lẽ là do lúc Nghiêm Kiệt lộn người lùi lại, dựa vào cảm giác căng thẳng khi bị nắm cổ tay mà nhân cơ hội cào lên.

Anh một nhát tôi một nhát, cuối cùng điểm không tăng cũng không giảm.

"Phải nói, cậu cũng khá đấy chứ."

Đôi tai trên đầu đàn anh gấu nâu khẽ động.

"Nhưng dù sao các cậu vẫn là sinh viên năm nhất, hơn nữa khu vực rừng lá rộng mùa thu này, vừa lúc là nơi đặc biệt phù hợp với dị năng của Tử Vũ."

Nghiêm Kiệt cử động cổ tay, hừ một tiếng.

So với vẻ mặt tự tin, tràn đầy vui vẻ của đối phương, toàn thân hắn căng thẳng, sẵn sàng đối phó.

Đội này chắc chắn là đội tinh anh của lớp cấp cao năm hai, hắn thực sự không đối phó nổi.

Nhưng từ khi nhập học hắn đã lộ ra tiềm lực dị năng của mình, quyết tâm trở thành người dẫn đầu năm nhất, Nghiêm Kiệt chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thua một cách vô dụng trong bất kỳ buổi huấn luyện hay cuộc thi nào.

Lòng tự trọng của hắn không cho phép!

Một phút trôi qua, nhưng đội năm hai vẫn như đang xem kịch, không vội tấn công, mục đích chính là đánh bại những sinh viên năm nhất này, cho bọn chúng biết con đường phía trước vẫn còn rất dài.

Âm thanh trừ 1 điểm vang lên, đồng đội của Nghiêm Kiệt vùng vẫy trong giận dữ nhưng vẫn không làm được gì.

Nghiêm Kiệt chạy trốn khỏi người có dị năng hệ thực vật tên Đoạn Tử Vũ, chật vật chạy vào khu vực an toàn, thở dốc.

Lúc này hắn mới nhận ra, tâm trạng của mình vậy mà lại không tệ.

Nếu là trước đây, có lẽ tâm trạng hắn đã sụp đổ từ lâu.

Nói cho cùng, có lẽ là từ sau lần bị tấn công trong trường....

Hắn nhận ra rằng, chuyện tôn nghiêm hay người dẫn đầu — có vẻ không còn quá quan trọng, dù gì cũng đã có một Giang Kinh Mặc luôn cùng một đám lúc nào cũng cười hi hi ha ha, nhưng hoàn toàn không có đầu óc để chống lưng.

Nói như vậy có vẻ hơi xúc phạm.

Nghiêm Kiệt một lần nữa lộn người, tránh khỏi sự bao vây của đối phương.

"Theo tôi thấy, cứ để Tử Vũ trói bọn nó lại rồi đợi vài phút, để bọn nó chịu đủ rồi mới giải quyết, làm một cú hạ gục hoàn toàn, thế nào?"

"Này, lão Gấu, cậu như vậy là không được, vừa rồi đã để người ta lấy được 1 điểm rồi, dù là đổi qua đổi lại, nhưng ra ngoài vẫn có ghi lại đấy."

"Xong rồi xong rồi, là tôi sơ suất, thế này đi, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết cậu nhóc này, giải quyết cậu ta xong, lứa năm nhất này cũng chẳng còn gì đáng xem nữa, có khi cuối cùng lại biến thành nội chiến của năm hai chúng ta."

Dị năng giả gấu nâu nói xong liền tăng tốc, khi Nghiêm Kiệt một lần nữa né khỏi lưới dây leo, anh ta nhắm đúng chỗ đối phương đáp xuống, tiếp tục nhắm vào tim đối phương mà đánh tới.

Chỉ là lần này Nghiêm Kiệt không kịp tránh, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào việc nắm chặt dây leo bên cạnh, xoay người, nhưng vẫn bị đánh trúng vào vai.

Âm thanh trừ điểm cùng với tiếng thở dốc của hắn vang lên bên tai.

Nhìn thấy đối phương kiên trì như vậy, dị năng gấu nâu có chút không nỡ, nhưng mỗi cú đấm đều rất nặng, không chí mạng, nhưng đối đầu với người như thế này thì chắc chắn cũng không dễ chịu.

"Được rồi, cũng khá đấy, cá mập trắng, có rất ít người có thể cầm cự trong tay tôi, cậu cũng xem như lợi hại. Đợi cậu trưởng thành thêm nửa năm nữa, có lẽ sẽ vượt qua tôi thôi. Nghe nói cậu đã trải qua thực chiến rồi? Nhưng hiện giờ thì thôi đi, nếu đồng đội trong đội có thể phối hợp với cậu, có lẽ còn có thể chạy được."

Điểm số của Nghiêm Kiệt đã giảm xuống còn sáu điểm.

Hắn giơ tay lau khóe môi bị cú đấm xẹt gió của đối phương cắt qua, cười một tiếng.

Lạnh lùng mang theo chút đắc ý ngông cuồng, cười nhạo sự ngây thơ của những sinh viên năm hai này.

"Loại bỏ tôi, các anh cũng không thể loại bỏ hết toàn bộ sinh viên năm nhất của chúng tôi."

Đại ca vẫn còn ở phía sau mà!

"A? Còn ai nữa? Không phải cậu là lợi hại nhất trong lớp cấp cao sao?"

"Lão Gấu, giỡn đủ rồi, chúng ta phải chiếm lấy khu vực an toàn, cậu nhanh chóng giải quyết hết mấy đứa này đi."

Vừa dứt lời, từ phía đài cao đằng sau, có một người nhẹ nhàng nhảy vào khu vực an toàn, đứng thẳng lên rồi nhìn quanh trận đấu ở gần đó.

Gương mặt xinh đẹp sạch sẽ, băng tay trên tay bị che khuất, không nhìn rõ điểm số trên đó. Giang Kinh Mặc vốn hướng đến khu vực an toàn, đã thấy trận chiến từ trước, xông vào rồi mới phát hiện là người quen, cậu cười nhìn quanh một vòng, ánh mắt rơi vào Nghiêm Kiệt, rồi nhìn xuống khu vực an toàn mà mình đang đứng.

Nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói êm dịu như làn gió xuân.

"Đây là 'nhà' mà cậu chiếm được à? Cậu không sao chứ?"

Nghiêm Kiệt: ???

Cậu từ đâu nhảy ra vậy??

Hắn lùi lại mấy bước, mờ mịt nhìn Giang Kinh Mặc, lại nghe thấy câu này, liền vội vã lắc đầu.

Không sao, cậu đã đến rồi thì cái 'nhà' này chính là của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro