Phiên ngoại 1: Tâm trạng của mẹ.

Phiên ngoại 1: Tâm trạng của mẹ.

Edit: ShiibaReiki

Thiếu niên và ông chú đều không ngờ mẹ sẽ bình tĩnh như thế.

Đêm hôm đó bọn họ phải ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách chờ hơn nửa đêm, mẹ mới khoan thai trở về, bà mặc một chiếc áo khoác mỏng dài màu đỏ thẫm, thoáng lộ ra bộ váy màu trắng nhạt, chân mang đôi cao gót đế đỏ có khắc dòng chữ LadyDior nhỏ, dù làm việc đến tận khuya nhưng bà vẫn giữ make-up tinh tế như cũ, khi đến gần mới có thể phát hiện một khuôn mặt giống với thiếu niên nhưng lại mang chút mỏi mệt.

Thiếu niên buồn ngủ gối đầu lên chân ông chú ngủ, trong ngực còn ôm một cánh tay của chú. Mẹ nhìn thấy cảnh này, mới đầu nhíu nhíu mày, sau đó dường như nghĩ thông suốt chuyện gì, vẻ mặt nghiêm túc. Bà thả nhẹ bước chân đến trước mặt ông chú, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông dù đang ngồi nhưng vẫn anh tuấn và cao lớn này.

Cụ thể cuộc trò chuyện đêm đó của hai người họ là gì, thiếu niên cũng không rõ ràng, lúc cậu tỉnh lại đã là sáng sớm, mẹ cười bóp khuôn mặt nhỏ nhắn để đánh thức cậu, rồi nói với cậu đã làm xong bữa sáng.

Thiếu niên ngây ngốc một hồi, nhìn xung quanh phát hiện ông chú đã đi rồi, giọng điệu và hành động của mẹ đều như thường ngày, thế tối qua đã xảy ra chuyện gì?

Cậu lấy điện thoại thấy ông chú gửi cho cậu Wechat, gửi từ lúc hơn năm giờ sáng, nội dung là "ok".

Là sao đây? Thiếu niên xoa xoa mắt vọt tới trước mặt mẹ đang dọn bữa sáng, kìm nén đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, mới rặn ra một câu:

"Mẹ ơi, tối qua...?"

"Ánh mắt của Tiểu Trạch không tệ, chọn được gã đẹp trai nhất trong tám căn nhà này."

Mẹ cười rồi bưng tô bún chả cá đầy ắp lên cho cậu, phía trên còn phủ một quả trứng ốp la cùng với lạp xưởng hun khói, còn cho cậu một ly sữa hạch đào*, mỉm cười ngồi đối diện nhìn cậu ăn.

(*): Hạch đào là quả óc chó.

"Vâng..." Thiếu niên nghe thấy giọng mẹ thoải mái, cực kỳ tò mò tối qua chú đã nói những gì.

"Mau ăn đi, ăn xong hai mẹ con đi dạo phố, hôm này đi cùng mẹ được không?"

"Vâng, được ạ. Thế... Tối qua... Mẹ có thấy... Chú không?"

Thiếu niên dùng đũa chọc chọc trứng ốp la, nháy mắt hỏi.

Mẹ cũng làm một chén bột yến mạch rồi cho thêm sữa không béo vào, dùng thìa khuấy đều, lúc này mới trả lời thiếu niên:

"Có một người thật lòng đối xử với con thật là tốt. Mẹ thật sự rất ghen tị với con."

"Ai ạ?!"

"Tiểu Trạch, con còn nhỏ, mới đầu mẹ nghĩ có thể chỉ dẫn thì chỉ dẫn, không để con đi theo con đường này. Nhưng mà đây là điều mà con đã chọn, mẹ cũng không tiện ngăn cản, chỉ hi vọng con có thể suy nghĩ kĩ càng, không được giống mẹ hồi đó, đi lầm đường rồi dùng hơn nửa cuộc đời để hối hận." Mẹ ngẩng đầu nhìn thiếu niên, giọng bình tĩnh, dù nói đến chuyện năm đó cũng chỉ cau mày một chút mà thôi.

"Mẹ, con đã nghĩ kĩ rồi, con thích chú, con muốn đi cùng chú."

"Mẹ biết con rất dính anh ta, tối qua còn ôm tay anh ta đi ngủ mà." Mẹ cười, thiếu niên lập tức đỏ hết cả mặt.

"Chuyện của hai người, ít nhiều gì mẹ cũng hơi cảm giác được, yêu đương là không che giấu nổi, đặc biệt là ánh mắt của con, gần đây học hành đi xuống là vì anh ta đúng không? Có hôm trời tối mẹ nghe phòng con có âm thanh kỳ lạ, cũng là anh ta tìm con đúng không? Haiz, thành thật mà nói, nhìn dáng người anh ta tốt như vậy, kỹ thuật thế nào?"

"Mẹ đứng dậy đi lại gần, nháy mắt nhỏ giọng hỏi thiếu niên.

"Mẹ à!!!"

Thiếu niên xấu hổ như muốn nổ tung, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày giao lưu với mẹ về chuyện này, cậu cúi thấp đầu không dám trả lời, ngay cả hai lỗ tai cũng trở nên đỏ ửng.

"Nhìn con kìa, cừu nhỏ nhà mình đáng yêu quá." Mẹ xoa xoa đầu cậu, ngồi trở lại.

"Mẹ thật là!!" Thiếu niên xấu hổ nên nói năng lộn xộn, cậu chỉ muốn biết sau đó đã nói chuyện gì, ai ngờ mẹ cứ lạc đề.

"Khi con còn nhỏ đã không thích con gái mà chỉ kéo tay mấy bạn nam, còn nhớ không?" Mẹ cười, trong nụ cười có chút đắng chát, "Lúc ấy mẹ đã nghĩ, chắc không phải vì mẹ để con thiếu một người bố nên con luôn có sự khao khát đặc biệt với đàn ông đâu nhỉ? Mẹ đã thử tìm bố cho con nhưng con không chịu, con còn nhớ, hồi con học lớp một có một gã đàn ông theo đuổi mẹ, mẹ thấy gã kiên nhẫn với con nên cũng thích, dẫn về cho con nhìn nhưng con lại tức giận đến mức chưa ăn cơm đã chạy, mẹ phải tìm con một đêm liền. Sau này mẹ liền bỏ cái suy nghĩ này, dù sao cừu nhỏ nhà mình mới là quan trọng nhất."

Thiếu niên chuyển mắt nghĩ về chuyện đã qua, chuyện hồi sáu tuổi cậu không nhớ rõ lắm, hình như đã từng xảy ra chuyện đó, thì ra khi đó cậu đã làm mẹ tổn thương rồi sao?

"Con... Không phải con cố ý... Chỉ cảm giác người kia không tốt lắm..."

Thiếu niên cúi đầu, hai mắt trở nên ẩm ướt.

"Đừng khóc, đừng khóc, mẹ không trách con mà." Mẹ đi tới ôm bé mít ướt vào lòng, không khỏi lặp lại điệu cũ* vừa cảm thấy mình như nuôi một đứa con gái, chẳng qua nếu là con gái thì tốt, cái chuyện với ông chú hàng xóm cũng thuận theo tự nhiên, không cần sợ cậu sẽ bị người khác chỉ trích.

(*): Ý là làm lại cái điệu dỗ con đừng khóc như từ đó đến giờ đã từng dỗ.

"Mẹ chỉ lo lắng cho con thôi, tính con nhát gan sợ phiền phức nhưng lại chọn con đường như vậy, cả đời mẹ đều bị người khác khinh bỉ, mẹ không muốn con cũng như thế, con đã thật sự nghĩ kĩ chưa?"

"Rồi ạ."

Thiếu niên chui đầu vào lòng mẹ, nhỏ giọng trả lời một câu.

"Mẹ hi vọng con sẽ hạnh phúc, nếu người kia bắt nạt con thì nhất định phải nói cho mẹ, có biết chưa?"

Một tiếng đáp ứng như mắc kẹt trong cổ họng, mẹ rất nhanh phát hiện phần áo trước ngực ẩm ướt, thiếu niên khóc đến nỗi cơ thể run rẩy, mẹ không chịu được mà đôi mắt cũng hơi nhòe đi, bà đau lòng vì con trai chọn con đường khó khăn nhất, không kém bao nhiêu so với bà lúc trước nhưng lại ghen tị cậu có thể tìm tới một người thật lòng yêu mình, ánh mắt kiên định tối qua của ông chú bà vẫn còn ghi trong lòng. Những năm nay bà gặp muôn hình muôn vẻ người ở quán bar đêm nên luyện được chút ánh mắt, người đàn ông nhìn hết thiên phàm* cũng đã từng tổn thương, loại người này chỉ cần một chút mềm mại đã dễ dàng mềm lòng, mà bé cừu nhỏ của bà lại ấm áp và chữa lành như vậy. Bà rõ ràng sự chân thành của ông chú nhưng cũng không thể không suy đoán cuối cùng có thể tiếp tục được bao lâu.

(*) Thiên phàm quá tẫn 千帆过尽 : Mấy ngàn chiếc thuyền đều trải qua. So sánh trải qua rất nhiều chuyện, nhiều lần trải qua gió táp mưa sa. Ý là dù ông chú đã trải qua rất nhiều chuyện nhưng vẫn từng tổn thương.

Cũng như việc trên thế giới làm gì có loại dứa đóng hộp nào không quá hạn sử dụng, bà tin rằng tất cả tình cảm đều có thời hạn. Nhưng mừng là cừu nhỏ của bà tuổi còn nhỏ, đợi ba năm năm về sau vẫn còn rất trẻ, có thể bắt đầu lại, hiện tại cứ để cậu thỏa thích trải nghiệm đi.

Hai mẹ con ôm nhau thật lâu mới lau khô nước mắt rồi hâm nóng bữa sáng đã bị lạnh lại để ăn, thiếu niên nín khóc rồi mỉm cười, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, một bên mẹ giúp cậu lau mặt, một bên hồi tưởng lại bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu khi cậu còn bé, trong lòng trở nên mềm mại hơn mấy phần.

Hai người ăn xong điểm tâm thì kéo tay nhau đi dạo phố.

---

Còn 2 phiên ngoại nữa hoiiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro