Chương 22: Thế giới hai [7] H-

(Gặp cha mẹ, trêu đùa huyệt dâm trước mặt vị hôn phu)

Theo một giọng nói trong trẻo, Vương Uyển đẩy cửa bước vào, lúc nhìn thấy con trai của mình, thanh âm bỗng nhiên đình chỉ.

Nhìn Tư Niên mặt mày nhu hòa, Vương Uyển trong đầu tràn đầy nghi hoặc, tướng quân mặt lạnh lùng đổi tính.

"Mẹ, cha."

Tư Niên ngẩng đầu chào hỏi Vương Uyển và Tư Sầm trước mặt, tiểu nhân nhi say rượu đùa nghịch trong ngực, bắt đầu run rẩy.

"Bảo bối ngoan, lão công đưa em đi lên."

Tư Niên cúi đầu ấm giọng trấn an Lạc Ninh, trở tay ôm công chúa, ngẩng đầu chạy lên lầu.

"Con ôm Lạc Ninh lên, lát nữa sẽ xuống."

Hai người Vương Uyển không nói gì, toàn bộ quá trình nhìn chằm chằm bóng lưng Tư Niên cho đến biến mất.

"Ài lão công, con trai đây là nghiêm túc?"

Vương Uyển dùng cùi chỏ đỉnh đỉnh Tư Sầm bên cạnh, bị Tư Sầm một tay ôm vào trong ngực.

"Tư Niên sẽ không làm chuyện tùy hứng."

Tư Sầm bình tĩnh nói, làm phụ thân, ông nhất định rõ ràng tính tình của nhi tử nhà mình, không thể là vì xúc động nhất thời, đổi không thích người thành vị hôn phu của mình.

"Hừ, khẳng định là không biết nhìn trúng từ lúc nào."

Vương Uyển bĩu môi, vì chính mình đánh cược thua chuyện này cảm thấy không vui, Tư Sầm buồn cười vuốt vuốt đầu thê tử, nửa ôm mang theo Vương Uyển đi đến trên ghế sa lon.

Không bao lâu Tư Niên lại xuất hiện, con mắt Vương Uyển phát giác được miệng Tư Niên hồng nhuận hơn nhiều, trên đó vẫn còn vết nước không rõ.

"Cha, mẹ, về sớm hơn dự kiến?"

"Đây không phải là nóng lòng muốn nhìn con dâu của mình."

Vương Uyển như cười mà không phải cười, mặc dù Tư Niên có cùng bọn họ nói qua đổi vị hôn phu, nhưng nguyên nhân cụ thể bọn họ vẫn là kiến thức nửa vời.

"Được rồi, ngày mai dẫn em ấy đến chính thức gặp mặt hai người."

Nghĩ đến Lạc Minh, trong mắt Tư Niên hiện lên một tia dịu dàng, khiến Vương Uyển lấy làm kinh ngạc.

"Đứa trẻ nhà nào khiến co yêu thích như thế?"

"Con trai thứ hai của Lạc gia."

"Người mẹ kế mang đến kia? Con thích tiểu thúc tử (em trai của chồng)?"

Vương Uyển vừa nhấc nước trên tay lên rồi lại đặt xuống, ánh mắt tập trung ở trên người hắn, Tư Niên hắng giọng bắt đầu kể câu chuyện từ đầu đến cuối, thậm chí không bỏ sót ánh trăng trắng của Lạc Minh.

Vương Uyển và Tư Sầm nghe đến đó, song song trầm mặt, nhất là Tư Sầm, ánh mắt lộ ra ngoan lệ đủ để dọa Lạc Phu muốn đi tiểu.

"Quá đáng! Thật sự là......"

Vương Uyển lồng ngực chập trùng lên xuống, nếu kế hoạch của Lạc Minh thành công, Tư Niên rất có thể sẽ bị Lạc Minh từng bước một nắm mũi dẫn đi, số phận cuối cùng của hắn cũng không rõ.

"Cũng không có chuyện gì, con không có cảm giác với Lạc Minh, Lạc Ninh rất tốt, con rất thích em ấy."

"Coi trọng từ lúc nào?"

Tư Sầm mở miệng, trên tay không ngừng an ủi Vương Uyển đang tức giận, có chuyện của Lạc Ninh chuyển dời, cơn tức giận của Vương Uyển cũng dần dần nguôi ngoai.

"...... Lần đầu tiên."

Tư Sầm đã sớm đoán trước được câu trả lời của Tư Niên, Vương Uyển cũng không ngờ rằng Tư Niên và Tư Sầm lại rất giống nhau, nhìn qua có vẻ hoang vắng, nhưng cũng sẽ yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.

"Đứa bé kia là người câm?"

Tư Niên gật đầu, Vương Uyển có chút thổn thức, cũng là đứa trẻ đáng thương, vướng víu mẹ kế mang đến, không nói cũng đoán được đãi ngộ của cậu ở Lạc gia.

Trong lòng Vương Uyển lập tức dâng lên một tia thương tiếc Lạc Ninh, đến nỗi buổi sáng lúc Lạc Ninh xuống gặp mặt Vương Uyển và Tư Sầm, thái độ của hai người đối với Lạc Ninh tốt không tưởng nổi.

Lạc Ninh khẩn trương nắm quần của mình, nghe nói hôm qua Vương Uyển và Tư Sầm trở lại, mình không có ở trước mặt hai người say rượu đùa nghịch đi.

"Con tên Lạc Ninh đúng không, bác gọi con tiểu Ninh có được không?"

Lạc Ninh đỏ mặt gật đầu, bộ dáng nhu thuận làm cho Vương Uyển càng thêm yêu thích, Lạc Ninh tướng mạo thanh tú, ngũ quan không diễm lệ bằng Lạc Minh, không để cho người ta cảm giác kinh diễm, nhưng nhuyễn nhuyễn nhu nhu, nhịn không được để cho người ta muốn che chở.

Thật ngoan a, Vương Uyển hiếm có ôm Lạc Ninh vào trong ngực vò vặn, khuôn mặt nhỏ của Lạc Ninh đỏ lên để mặc động tác của Vương Uyển, không có một tia phản kháng.

Tư Niên quay đầu chạm mắt với Tư Sầm.

[ Lão bà của con không quản sao?]

[ Lão bà của con mới là người bị ôm kia.]

Ánh mắt của hai người tiếp xúc không đến một giây, đồng thời thực hiện động tác, Vương Uyển và Lạc Ninh còn chưa kịp phản ứng, hoàn hồn đã phát hiện mình bị người yêu ôm vào trong lòng.

Tư Niên dùng răng cắn cắn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Ninh, biểu đạt bất mãn của mình, Lạc Ninh mặc dù thẹn thùng, nhưng vẫn có dũng khí đáp lại Tư Niên.

Vương Uyển thấy thế hừ một tiếng, lập tức bị Tư Sầm vỗ vỗ mông, lập tức nhu thuận nép trong ngực Tư Sầm không còn tác quái.

"Phu nhân, người của Lạc gia đến."

Vương Uyển lập tức xuống khỏi người Tư Sầm, khôi phục bộ dáng đoan trang bên ngoài, để chú Lưu mời người tiến vào.

Mà Lạc Ninh vẫn nép trong ngực Tư Niên, không phải cậu không muốn xuống, mà là không thể.

Tư Niên cảm nhận được Lạc Ninh cứng ngắc, cúi đầu hôn cậu, động tác trên tay càng thêm làm càn, vừa rồi Lạc Ninh chủ động đã nhóm lửa trong lòng Tư Niên, hắn đã vài ngày không thân mật với Lạc Ninh.

Ngón tay sờ lên cửa huyệt của Lạc Ninh, lập tức cảm nhận được một cỗ ẩm ướt, Tư Niên mịt mờ cười cười, lập tức duỗi ngón tay đi vào.

Ha ha......

Lạc Ninh lúc này may mắn mình không biết nói chuyện, nếu không sợ là hét lên tại chỗ.

Mị thịt đói khát quấn quanh ngón tay Tư Niên, nhìn những ngày này cũng đem bọn họ quấn hỏng.

"Huyệt dâm thật ẩm ướt, còn phát ra âm thanh."

Tư Niên cúi đầu thì thầm với Lạc Ninh, Lạc Ninh xấu hổ đấm hắn một quyền, Tư Niên cười dùng bàn tay còn lại nắm chặt.

Lạc Minh vừa vào cửa đã gặp được cảnh tượng chói mắt như thé, trong mắt hiện ra thần sắc phẫn hận.

Cậu ta cũng không phải thích Tư Niên nhiều như vậy, nhưng thái độ của Tư Niên đối với Lạc Ninh và mình quả thực là khác biệt một trời một vực ở kiếp trước, Lạc Minh không cam tâm dựa vào cái gì tiểu câm điếc mọi thứ không bằng mình có thể đạt được tình yêu của Tư Niên.

"Tư gia chủ, Tư phu nhân, đây là một chút lễ mọn, một chút lòng thành."

Lạc phụ nịnh nọt mà cười cười, vừa nói vừa đưa đồ vật trong tay qua, chú Lưu thích hợp tiến lên nhận lấy đồ vật trong tay Lạc phụ.

"Lạc tổng khách khí, đến ngồi đi."

Vương Uyển nở một nụ cười chuẩn hoá, hoàn toàn không nhìn thấy một tia tức giận như tối hôm qua, mời Lạc phụ và Lạc Minh ngồi xuống, mình thì một lần nữa ngồi về bên cạnh Tư Sầm.

Không biết vì tâm tính gì, Lạc Minh tiến lên, trực tiếp đi đến vị trí bên cạnh Tư Niên, ngay trước mặt mọi người ngồi xuống, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua hai người đang ôm nhau, ai oán trong mắt rất rõ ràng.

Mấy người ở đây tâm tư khác nhau, phải kể đến Lạc Ninh là khẩn trương nhất.

Khi nhìn thấy Lạc Minh ngồi xuống cạnh hai người, Tư Niên chẳng những không dừng tay, ngược lại ép càng thêm lợi hại, huyệt dâm trở nên vừa ướt vừa mềm, dâm thủy không cầm được chảy ra bên ngoài, phảng phất một giây sau sẽ đánh ướt quần, rơi xuống ghế sa lon.

Lạc Ninh vùi mặt vào lồng ngực Tư Niên, che lấp khuôn mặt tràn ngập tình dục của mình, thân thể theo động tác của Tư Niên mà run lên, nhưng cử động này lọt vào trong mắt Lạc Minh, không thể nghi ngờ là vướng víu đang thị uy trước mặt mình, cảm xúc tức giận trong nháy mắt xông lên đầu, bắt đầu không lựa lời mà nói.

"Lạc Ninh sao lại luôn bám lấy Tư ca ca, trong nhà người khác nên hiểu chuyện một chút mới phải."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro