Chương 47: Thế giới bốn [3]

(Tìm hiểu quá khứ, Dịch Hi rung động)

Suy nghĩ trong đầu Dịch Hi bị lời nói của Tư Niên cắt ngang, cả người có vẻ hơi ngu ngơ.

Đám lưu manh vây quanh Tư Niên cũng sửng sốt, lời nói của Tư Niên vội vàng không kịp phòng bị, đám lưu manh trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, trên mặt đều toát ra thần sắc quái dị.

"Lão, lão đại, sao đột nhiên lại nói như vậy?"

Tên lưu manh dâng thuốc lá cho Tư Niên cười cười xấu hổ, hòa hoãn không khí khiến người ta ngạt thở vừa rồi, những người khác lấy lại tinh thần, nhao nhao che đậy biểu cảm, bắt đầu nói sang chuyện khác.

"Được rồi, ăn ngay nói thật, đừng ép tao không khách khí."

Tư Niên lộ vẻ không kiên nhẫn, tiền thân trong giới giang hồ có uy tín rất cao, đánh nhau có tiếng là không muốn sống, người chung quanh đồng loạt ngậm miệng lại, không ai dám mở miệng.

"Câm rồi sao!"

"Đúng, đúng là chúng ta làm, chỉ muốn dạy dỗ cậu ta một chút, Dịch Hi nhảy lầu thực sự không liên quan gì đến chúng ta...... A!!"

Tên côn đồ cầm đầu là người đầu tiên mở miệng, lời còn chưa nói hết đã bị Tư Niên một quyền đánh ngã xuống đất, tên lưu manh co quắp mà ngã trên mặt đất nửa ngày không đứng dậy được.

Những người còn lại nhao nhao lui về sau một bước, trong mắt hiển hiện kính sợ thật sâu.

"Tất cả cùng lên đi, nếu không hôm nay tụi bây đừng nghĩ rời khỏi đây."

Tư Niên cởi áo khoác cản trở, lộ ra hai cánh tay cường tráng, đám người mặc dù sợ hãi, nhưng Tư Niên khiến bọn họ không có lựa chọn nào khác, một mạch xông về phía trước đi.

"Ký chủ thật đẹp trai!"

Không đến năm phút, một đống lớn ngã trên mặt đất, Tiểu Tứ vì Tư Niên phất cờ hò reo, hung hăng lớn một ngụm ác khí, Tư Niên không để ý đến nó, dùng chân đá một người trong đó, gây ra một loạt tiếng rên rỉ đau đớn.

"Dùng tên của tao cáo mượn oai hùm, tụi bây rất có năng lực a, thích bắt nạt người khác như thế, vậy để tụi bây nếm thử hậu quả bị bắt nạt."

Tư Niên dứt lời quay người rời đi, không nhìn ánh mắt hoảng sợ của bọn họ, Dịch Hi kinh ngạc nhìn thấy hết thảy, thấy Tư Niên muốn rời khỏi, theo bản năng đi theo.

Tư Niên trên đường đi đều biểu hiện rất trầm mặc, trở lại trong phòng học cũng không nói một lời, hoàn toàn không còn một tia hung ác, Dịch Hi tung bay ở bên cạnh lẳng lặng nhìn hắn.

Nguyên lai không phải hắn làm sao.

Trong lòng Dịch Hi có chút bối rối, sắc mặt lộ ra một hồi âm trầm một hồi bật cười, nếu có người trông thấy, không khỏi sẽ cho rằng thần kinh của cậu có vấn đề.

Trong lúc Dịch Hi suy nghĩ lung tung, Tư Niên cuối cùng cũng có động tĩnh, chỉ thấy hắn gục xuống bàn, còn lấy ra thứ gì từ trong quần cầm trên tay.

Dịch Hi hiếu kì tiến đến, bắt gặp Tư Niên dùng ngón tay từng chút một xoa đi vuốt lại ảnh của mình.

Người này, thật không biết xấu hổ!

Dịch Hi xấu hổ đá Tư Niên một cước, trên mặt mang theo một tia đỏ ửng đẹp mắt.

Bí mật xoa xoa người yêu của mình, vừa tan học Tư Niên đã đứng dậy về nhà, vừa vào cửa đã cởi bỏ quần áo không còn một mảnh, vung vẩy côn thịt cực đại đi vào phòng tắm.

Dịch Hi bị dọa vội vàng xoay người, nhưng vẫn không thể tránh khỏi thấy được đại nhục bổng lắc lư trong không trung, đồ chơi kia còn nhét vào trong thân thể mình, Dịch Hi không được tự nhiên kẹp kẹp chân.

Tư Niên đi ra phòng tắm, vẫn không mặc quần áo, còn hoang đường thủ dâm trên ghế sô pha, tinh dịch đậm đặc bắn đầy đất, Dịch Hi vẫn thủy chung không chịu tự động hiện thân.

Không câu dẫn được lão bà của mình, Tư Niên thất vọng thở dài, ngã đầu xuống giường.

Dịch Hi nhìn vẻ mặt đang ngủ say của Tư Niên không ngừng biến hóa, chậm rãi nhẹ nhàng rời đi......

Tư Niên biết rõ mình đang ở trong mơ, bởi vì hắn không thể chạm vào bất kỳ ai, ở trong mơ hắn tựa hồ biến thành linh hồn, khung cảnh luôn là ở trường học, Tư Niên đi loanh quanh, cũng không biết mình nên làm gì.

"Dịch Hi, mày thật buồn nôn."

"Con rệp trong khe cống ngầm nên chết đi."

"Sao mày còn sống trên thế giới này."

Ác ý tràn ngập trong lời nói, Tư Niên nhíu chặt lông mày, tâm trí siết chặt khi nghe thấy cái tên được nhắc đến, Tư Niên không chút do dự đi đến, quả nhiên, hắn nhìn thấy Dịch Hi đầy người bừa bộn và đám bắt nạt vây quanh cậu.

Đây là quá khứ của Dịch Hi!

Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Tư Niên, thấy lời nói của kẻ bắt nạt càng lúc càng ác liệt, thậm chí còn động tay, hai mắt Tứ Niệm đỏ ngầu, lao đến muốn ngăn lại, nhưng lại xuyên qua thân thể của Dịch Hi.

Quá khứ không thể thay đổi, Tư Niên nhanh chóng vắng lạnh sự thật này, nhưng hắn không hề từ bỏ, vẫn không ngừng nổ lực, muốn cứu Dịch Hi đang lâm vào vũng bùn.

Thời gian như trôi nhanh hơn, Tư Niên trơ mắt nhìn dáng vẻ nhận tứ cố vô thân của Dịch Hi khi bị ức hiếp, trái tim quặn đau từng đợt, lẽ ra con đường của cậu phải nên tràn ngập ánh nắng.

Thời gian rất nhanh đã đến đêm ấy Dịch Hi tự sát, không giống với hiện thực, Dịch Hi trong mộng đứng ở biên giới tầng cao nhất, dưới lầu lại vây quanh không ít người, không ai khuyên Dịch Hi đi xuống, lời nói trở thành thứ vũ khí chí mạng nhất.

"Dịch Hi!"

Tư Niên rất muốn xuống dưới xé nát miệng của bọn họ, nhưng giờ phút này quan trọng nhất vẫn là Dịch Hi sẵn sàng nhảy xuống bất cứ lúc nào, Tư Niên nhanh chóng lao về phía trước muốn ôm chặt Dịch Hi.

Kỳ tích đã xảy ra, thân thể Tư Niên chạm vào Dịch Hi, Dịch Hi bị hung hăng kéo lại, cùng cả Tư Niên ngã trở về trong tầng cao nhất, tiếng ồn ào dưới lầu trong nháy mắt biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện.

"Sẽ không có ai yêu thương tôi, tôi không được thế giới này chờ mong."

Sau khi hạ xuống ánh mắt Dịch Hi chết lặng, trong miệng không ngừng lặp lại câu nói này, Tư Niên đau lòng đến cực điểm, ôm khuôn mặt nhỏ của Dịch Hi nghiêm túc trả lời.

"Anh sẽ yêu em, anh sẽ muôn chờ mong em xuất hiện, vô luận em có biến thành bộ dáng gì."

Nói xong hung hăng hôn lên, Tư Niên không kịp chờ đợi cạy mở đôi môi của Dịch Hi, ôm lấy đầu lưỡi điên cuồng nhảy múa, Dịch Hi bị hôn đầu óc choáng váng, trong miệng phát ra rên rỉ khó nhịn.

"Ưm...... Ha ha......"

Nước bọt chảy xuống khóe miệng hai ngườ, Tư Niên cảm nhận được khung cảnh xung quanh dần dần mơ hồ, không khỏi ôm chặt tiểu nhân nhi trong ngực mình.

Đen kịt trong mắt dần dần trở nên có màu sắc, Dịch Hi tận mắt nhìn thấy Tư Niên một lần rồi lại một lần lao về phía mình, cứu mình khỏi biên giới tuyệt vọng, nội tâm rung động tột đỉnh, kìm lòng không được ôm cổ Tư Niên, ngượng ngùng đáp lại.

Mở mắt lần nữa, Tư Niên đã về tới phòng ngủ của mình, nhưng Dịch Hi vẫn còn ở dưới thân, Tư Niên ấn Dịch Hi xuống, càn quét hết nước bọt trong miệng Dịch Hi, mới miễn cưỡng không nỡ buông môi đỏ của Dịch Hi ra.

"Là mơ sao?"

Tư Niên nhìn chằm chằm Dịch Hi, rất sợ mình chớp mắt Dịch Hi đã không thấy tăm hơi, Dịch Hi lắc đầu.

"Là quỷ, bây giờ trong ngực anh chính là ác quỷ."

Dịch Hi lẳng lặng nhìn Tư Niên, chỉ cần trong mắt Tư Niên lộ ra một tia sợ hãi hay lùi bước, Dịch Hi sẽ không chút do dự rời đi.

Tư Niên mỉm cười, ánh sáng trong mắt càng sâu.

"Vậy Quỷ Tiên Sinh, anh có vinh hạnh để em vĩnh viễn làm bạn với anh hay không?"

"Nhìn biểu hiện của anh."

Dịch Hi một lần nữa ôm lấy cổ Tư Niên, hai chân lặng lẽ chuyển hướng, mông nhỏ không chút phòng bị lộ ra.

Ưm chán ghét, huyệt dâm thật ẩm ướt......

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro