Chương 6: Thế giới một [6]

(Tư Niên ăn dấm, Thu Xuyên Bạch tâm động)

Tư Niên xoa xoa mái tóc rối bù, chậm rãi xuống giường, đi xuống lầu dưới, trong phòng khách đụng phải một người không ngờ đến.

"Ca."

"Ừ, cậu dậy rồi."

Tư Mục ngồi trên bàn ăn, cầm điện thoại tựa hồ đang chờ đợi điều gì, Tư Niên nhìn lướt qua mặt bàn vắng vẻ, trong lòng có một tia suy đoán.

"Dậy rồi, mẹ nhỏ đâu?"

"Trong phòng bếp."

Tư Mục để điện thoại di động xuống nhìn về phía Tư Niên, Tư Niên chú ý đến quần áo của Tư Mục có vài vết nhăn, không giống như là sáng sớm hôm nay mặc vào.

"Vậy a...... Tôi đi xem thử."

Tư Niên nhíu mày, không nói thêm gì, bỏ xuống một câu ý vị không rõ quay người đi vào phòng bếp.

Trong phòng bếp, Thu Xuyên Bạch chuyên tâm nhìn đồ ăn lăn lộn trong nồi, nhạy cảm phát giác có người tới gần sau lưng, quay người lại liền thấy Tư Niên không biết từ lúc nào xuất hiện ở phía sau cậu, giống như cười mà không phải cười nhìn mình.

"Khục, cậu tỉnh rồi."

Thu Xuyên Bạch không được tự nhiên chào hỏi Tư Niên, có loại cảm giác quỷ dị vượt tào bị bắt quả tang, khiến Thu Xuyên Bạch chột dạ không cách nào nhìn thẳng vào mắt Tư Niên.

"Mẹ Lý hôm nay không tới sao, khó được trông thấy mẹ nhỏ tự mình xuống bếp."

Tư Niên miệng hơi cười, lời nói ra lại có một loại hương vị âm dương quái khí, Thu Xuyên Bạch có chút chịu không nổi, vội vàng xoay người, không ngừng dùng tay khuấy động

"Ừ...... Tôi để mẹ Lý đi làm một chút việc, đại ca của cậu trở về...... Cậu không phải cũng còn chưa ăn sao."

Giọng nói của Thu Xuyên Bạch càng về sau càng nhỏ dần, Tư Nhiên nhìn về sau một chút, lập tức đi lên phía trước, hai tay chống trên bếp lò, cuốn cả người Thu Xuyên Bạch vào trong lồng ngực của mình.

"Đó là cho đại ca hay cho anh."

"Tôi nấu nhiều, các người có thể cùng nhau ăn."

Tư Niên nhíu mày, ngữ khí trở nên có chút cường ngạnh, mang theo một chút vẻ nũng nịu.

"Mặc kệ, Xuyên Bạch nhất định phải chọn một."

Dứt lời khẽ tựa đầu vào bả vai Thu Xuyên Bạch cọ xát, Thu Xuyên Bạch lần đầu bị đối đãi như thế, lỗ tai đỏ lên muốn tránh né động tác của Tư Niên.

"Đừng như vậy."

Tư Niên trong lòng biết việc này không thể sốt ruột, không dám đem Thu Xuyên Bạch chọc cho quá ác, lặng lẽ meo meo tiến tới hôn gương mặt trắng nõn của Thu Xuyên Bạch, không đợi Thu Xuyên Bạch phản ứng, thỏa mãn đi ra ngoài.

Cảm nhận được Tư Niên đi xa, Thu Xuyên Bạch lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, cố nén trái tim nhảy phanh phanh, nhìn như trấn định tiếp tục công việc của mình, trên thực tế đã sớm loạn.

Bị Tư Niên quấy rầy một trận, trong đầu Thu Xuyên Bạch hoàn toàn mất hết thân ảnh Tư Mục, vội vàng nấu xong rồi bưng lên bàn ăn.

"Cảm ơn mẹ nhỏ."

Tư Niên vẫn duy trì tính cách của nguyên thân, sau khi cảm ơn Thu Xuyên Bạch hắn cũng không ngẩng đầu lên, an tĩnh tiếp nhận bát đũa, khiến Thu Xuyên Bạch nhịn không được nghĩ Tư Niên có phải là tức giận.

Cảm nhận được Thu Xuyên Bạch thường xuyên liếc nhìn qua, Tư Niên khóe miệng cong cong, lại nhanh chóng vuốt phẳng, nhét thật chặt cháo vào trong miệng.

Tê, mặn quá......

Hương vị đậm đà quá mức bùng nổ trong miệng Tư Niên, tư Niên bất động thần sắc nuốt xuống, ngẩng đầu nhìn Tư Mục, quả nhiên, vẻ mặt vạn năm không đổi của Tư Mục đột nhiên cứng ngắc, lập tức rất tự nhiên buông xuống thìa.

"Công ty còn có hội nghị, mẹ nhỏ, con đi trước."

"Được."

Thu Xuyên Bạch mím môi, mơ hồ nhìn bữa sáng gần như chưa đụng đến, lông mày rũ xuống, giống như một tiểu hồ ly vô cùng đáng thương.

Tư Niên nhìn có chút đau lòng, vừa tức Thu Xuyên Bạch hao tổn tinh thần vì Tư Mục, một mình ngồi tại chỗ cháo nhét từng ngụm cháo vào miệng.

Thu Xuyên Bạch chưa thương tâm được bao lâu, đã bị tiếng bát đũa vang lên lanh lảnh cắt ngang, Thu Xuyên Bạch quay đầu lại, nhìn thấy Tư Niệm yên lặng bưng chén trống tiếp tục múc cháo, cảm giác áy náy kỳ quái vừa rồi lại dâng lên trong lòng.

Nhìn Tư Niên ăn liền ba bát, Thu Xuyên Bạch mới như ở trong mộng tỉnh lại, cúi đầu che giấu húp một ngụm cháo.

"Khụ khụ, Tư Niên, đừng ăn."

Thu Xuyên Bạch vừa vào miệng đã nghẹn ngào, cầm ly nước bên cạnh uống mấy ngụm, thấy Tư Niên còn đang hung hăng nhét vào trong miệng, vội vàng ngăn cản.

"Sao vậy? Không phải làm riêng cho anh sao?"

Giọng điệu của Tư Niên rõ ràng là cứng ngắc, Thu Xuyên Bạch sửng sốt nghe được một tia ủy khuất, không khỏi mềm lòng.

Thu Xuyên Bạch đứng dậy, ngồi vào bên cạnh Tư Niên, vẻ mặt có chút áy náy.

"Thật xin lỗi, lần này là tôi sai rồi."

Tư Niên thở dài, không muốn lãng phí thành quả của Thu Xuyên Bạch, ráng chống đỡ ăn xong cháo trong chén, xoay đầu lại giải thích.

"Anh biết, em thích đại ca lâu như vậy, cũng không có khả năng một lời tỏ tình của anh có thể khiến em thay lòng đổi dạ ngay lập tức, nhưng anh chính là khó chịu."

Thu Xuyên Bạch nhìn Tư Niên thống khổ, trong lòng có một dòng nước ấm dâng lên.

"Vì sao lại thích tôi?"

"Em rất tốt a, vì sao lại không thích."

Thu Xuyên Bạch cười cười, Tư Niên biểu đạt vẫn luôn thẳng thắn như vậy.

"Tôi là mẹ nhỏ của cậu."

Nghe được câu này, sắc mặt Tư Niên lập tức trở nên nghiêm túc.

"Chỉ là danh phận trên miệng mà thôi, Xuyên Bạch em tin anh, anh sẽ không để cho em phải chịu những ủy khuất kia."

Thu Xuyên Bạch rủ mắt xuống, giọng nói có chút thất thường.

"Cậu một sinh viên năm ba, lấy vốn liếng gì để chống lại Tư gia."

Tư Niên không nói gì, sự nghiệp của hắn vừa mới cất bước, xác thực không có nắm chắc, hắn không có cách nào cho Thu Xuyên Bạch hứa hẹn.

"Ký chủ ngài phải tin tưởng chính mình, Tiểu Tứ cũng có thể giúp ngài."

Tiểu Tứ nhảy ra an ủi Tư Niên, trong giọng nói tràn ngập tín nhiệm Tư Niên, trong lòng Tư Niên có suy nghĩ, âm thầm nói cám ơn Tiểu Tứ, cúi người ôm Thu Xuyên Bạch vào lòng.

"Hiện tại anh chưa thể cho em hứa hẹn, nhưng hãy tin anh một lần được không?"

Thu Xuyên Bạch không nói gì, thật lâu, Thu Xuyên Bạch hơi nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng kéo một góc quần áo của Tư Niên.

Những ngày tiếp theo hai người tiến triển thuận lợi hơn rất nhiều, bởi vì thời gian Tư Mục ở nhà không dài, mẹ Lý ban đêm cũng không ở trong biệt thự, mỗi lần về đến nhà, đều chỉ có hai người Tư Niên và Thu Xuyên Bạch.

Tài sản đầu tư vào cổ phiếu của Tư Niên đã lăn lộn đến một mức độ đáng sợ, không ít đại lão đã bắt đầu chú ý đến tân tinh triển lộ sừng đầu này.

Tư Niên không có cự tuyệt toàn bộ cành ô liu đến với mình, cùng mấy đại lão tay chân tương đối sạch sẽ thành lập liên hệ, có bản năng của Tư Niên biên ra dấu hiệu để chống đỡ, hạng mục trong công ty tiến triển cũng được xưng tụng là thần tốc.

Là người đứng sau tất cả những chuyện này, Tư Niên không lựa chọn đến hiện trường làm việc, mà thành thành thật thật tan học trở về dính bên cạnh người Thu Xuyên Bạch.

"Xuyên Bạch theo giúp anh xem phim có được hay không."

Tư Niên ôm lấy eo thon của Thu Xuyên Bạch từ phía sau, tựa đầu trên vai Thu Xuyên Bạch, từng chút từng chút cọ lấy.

"A ngứa, em đến là được."

Trong giọng nói Thu Xuyên Bạch mang theo bất đắc dĩ, giữa lông mày lại hàm ẩn thần sắc vui vẻ, thái độ của Tư Niên đối với cậu càng ngày càng dính, phòng tuyến của mình đối với Tư Niên cũng từng bước bị công phá, đối với Tư Mục, nhớ tới cuộc sống của hắn trở nên càng ngày càng ít.

Được sự đồng ý của Thu Xuyên Bạch, Tư Niên ôm Thu Xuyên Bạch đi đến rạp chiếu phim trong nhà.

Tiện tay cầm một tấm đĩa CD trong hộc tủ bỏ vào, hai người tựa vào nhau, hưởng thụ phần thời gian này.

Tai nạn luôn xảy ra bất ngờ, hướng đi của phim chậm rãi vượt qua dự đoán của Tư Niên.

"Ư ha ha...... A ha a...... Nha A ha a......"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro