Chap 16: Trừng phạt và chữa lành

Cơn giận trong Lâm Mặc như ngọn lửa bốc cháy không kìm được. Anh lôi cậu vào phòng khách sạn, động tác dứt khoát, rồi xoay người đóng sập cửa lại.

Chỉ một cái siết nhẹ nơi thắt lưng, cả người cậu đã bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất rồi thô bạo ném ầm lên giường lớn.

Giày dưới chân còn chưa kịp tháo, thân hình cao lớn của anh đã đè sầm tới. Hơi thở nóng rực phả sát bên tai, rối loạn và nặng nề, kéo theo đó là một chuỗi thanh âm đau đớn nỉ non. Anh hệt như một con thú bị thương, vừa ấm ức vừa khó chịu nói:

"Anh đã nghĩ cho em bao nhiêu? Từ lúc em chuyển sang phòng dự án số 7 đến giờ, anh không dám tiếp cận hay đơn độc ở riêng với em trong một căn phòng. Anh sợ em có ác cảm với anh.

Mới hôm qua em còn rủ anh đi bar, anh còn tưởng em đã mở lòng rồi. Cả đêm anh qua giải quyết chuyện nhà, gần như không ngủ. Sáng vào giải quyết một mớ hỗn độn của người trước để lại cho. Anh thật sự rất kiệt sức rồi.

Đến cuối ngày, anh tìm không được em. Anh phải cạy miệng hết từng người trong team, rồi lao đi như tên bắn để đến tiệc rượu vớ vẩn này. Tưởng em có một kế hoạch tỉ mỉ cao kiến gì lắm. Cuối cùng lại là ba từ 'Chưa nghĩ đến?'

Phương Thư Vũ nằm dưới người anh, lúc này mới ý thức được nguồn căn cơn thịnh nộ của anh, míu chặt môi, không dám nói gì thêm.

Anh đưa tay cởi phắt quần áo cậu. Động tác cực kỳ thô bạo, dường như đang hận không thể nghiền nát người bên dưới thành bột:

"Nghĩ đến ông ta, đứng ở đây, ngay lúc này, thay thế vị trí của anh, cởi áo em... Luồng tay vào ngực em."

Chỉ mỗi tưởng tượng thôi mà Lâm Mặc đã chịu không nổi.

Bàn tay anh như có lửa nóng, mơn trớn lướt qua da thịt, không mang một nét dịu dàng nào, chỉ còn lửa giận âm ỉ muốn bùng nổ.

Anh lại cất giọng khàn đặc đều đều mô tả:

"Rồi cởi quần... rồi mân mê ve vuốt cái ha bộ mềm mại của em..."

Không còn lớp vải cản trở, tay anh liền tham lam vồn vã chạm đến côn thịt vừa mới cương lên của cậu.

Lâm Mặc dùng một tay ghìm chặt người bên dưới, dằn từng chữ nặng trịch:

"Tiểu Vũ, không biết mình đang làm gì gọi là Vô tri, hành động gây thiệt thòi cho quyền lợi cá nhân mình gọi là Ngu ngốc, đã không lường trước hậu quả mà cắm đầu đi làm gọi là Bừa Bãi.

Anh muốn em nhớ rõ ba cái định nghĩa này, sau này muốn nhắm mắt "hiến thân" cho ai, làm ơn suy nghĩ hết mọi đường rồi hãy giả vờ say, cười cợt ngả ngớn với người ta. Biết không?"

Phương Thư Vũ nghẹn lời, biết rằng bây giờ nói gì cũng vô dụng, ngoan ngoãn gật đầu.

Từ lúc theo anh bước vào phòng này, cậu đã nhận sai rồi.

Nếu lúc này anh muốn trút giận lên cậu, cậu cũng cam chịu.

Lâm Mặc gục trên vai cậu, thì thầm:

"Đều là đàn ông, anh đọc được ý nghĩ dơ bẩn đằng sau ánh mắt thèm thuồng của Trịnh Giản Minh. Hắn thèm khát có được em. Với hắn, cơ thể này là cực phẩm. Nhưng loại người xem người khác như món đồ chơi như hắn thì không xứng đáng."

Đôi mắt anh ửng đỏ, giọng cũng trầm thấp:

"Về công, anh là sếp trực tiếp đứng đầu dự án này, chưa có sự cho phép của anh, em vốn không được đem hợp đồng đi ký hoặc có bất kỳ giao dịch ngoài lề nào khác."

Bàn tay anh bất ngờ di chuyển xuống phía sau, thô bạo đẩy ngón tay vào nơi mềm yếu ấy.

Sự xâm nhập hung hãn này khiến toàn thân cậu run rẩy, một cảm giác vừa lạ lẫm vừa ngứa ngáy từ bên dưới khiến môi cậu vô thức hé ra, rên một tiếng mê người. Ngón tay anh xoáy sâu không theo bất kỳ nhịp điệu nào, hỗn loạn và vội vã, như chính cơn giận bị kìm nén đang cuộn trào trong lòng anh.

"Về tư..." Giọng của anh trở nên sắc lẻm và dâm tà hơn. "Em... tự ý dùng thân thể từng bị anh đụ qua này, ngửa háng cho thằng khác đụ. Rồi hôm sau, giả vờ như không có gì, bò lên giường anh? Em coi anh là gì chứ?!"

Lời cuối vừa nhả ra, ngón tay của anh như biến thành máy khoan, trực tiếp xoáy mạnh.

Tầm mắt của Phương Thư Vũ mờ hẳn đi, cơn tê rần từ nơi hậu huyệt lũ lượt kéo đến. Tư duy bắt đầu có chút mơ hồ, hơi thở loạn xạ, giọng điệu đứt quãng như bị bẻ ra làm trăm mảnh:

"Em không hề...có ý muốn... để ông ta... đụng chạm vào... người em..."

Lâm Mặc dĩ nhiên không vì lời nói yếu ớt đó mà dừng lại. Anh đột ngột vung tay đánh mạnh vào bờ mông căng tròn của cậu, sau đó dứt khoát rút ngón tay ra.

"Nếu ông ta vẫn càn rỡ thì sao. Như này..."

Ngay sau đó, không chút do dự, anh đẩy cự vật nóng rực của mình tiến vào thay thế vị trí ấy. Côn thịt giận dữ xé toác mọi vách ngăn, ráo riết bị chèn ép, chen chúc tiến vào. Phương Thư Vũ cảm thấy cơ thể và linh hồn của mình cũng bị xé làm hai nửa, đau đến cắn chặt môi. 

"Đừng... ưmmm"

Lâm Mặc bên này biết cậu đau, côn thịt bị cắn miết đến đau điếng, nếu cả hai cùng đau, vậy thì chơi một ván đau xé lòng đi. 

Ít ra người thao em, là anh chứ không phải ai khác.

Anh không muốn nghe em gọi bất kỳ ai bằng cách gọi "anh" giả tạo kia nữa. Một chữ cũng không!

Anh động thân vừa mạnh vừa nhanh, không cho người bên dưới có cơ hội từ chối. Lỗ nhỏ sau khi bị công phá đến nức toác ra, kéo theo một tràng cắm ra rút vào thô bạo bèn ra sức điều tiết, chảy ra một lượng dâm dịch bôi trơn. 

Phương Thư Vũ bấu chặt lấy dra giường, gồng mình hứng chịu cơn đau rát như búa tạ nện ầm xuống. 

"Lâm Mặc, chậm thôi, anh làm em sợ..."

Lâm Mặc gần như không còn lực khống chế bản thân, triệt để phóng túng: "Sợ, bây giờ mới biết sợ sao."

Hạ thân va chạm vào nhau kịch liệt. Lâm Mặc ghì chặt hông cậu, hung hăng dọng mạnh vào từng cú chắc nịch. Mặc kệ tiếng rên của người bên dưới dần dần chuyển thành tiếng nấc nghẹn, anh vẫn kiên quyết không ngừng lại. 

"Em có biết, nếu bây giờ anh là hắn, anh sẽ mắng em gì không?"

Phương Thư Vũ lắc đầu nguầy nguậy, hai tay hết bấu víu hết dra giường thì bấu víu cổ tay anh, cả cơ thể run lên bần bật. 

Lâm Mặc phun ra từng tiếng mắng rát lòng:

"Thứ đĩ nứng lồn mà giả vờ thanh cao. Em dâng lỗ dâm đến tận giường, tôi không đụ chết em thì tôi éo phải đàn ông."

Tiểu Vũ nằm dưới người anh, đem tay che lên mắt, mũi đỏ lựng, nấc nghẹn từng tiếng:

"Em không phải..."

"Không phải mà giả say câu dẫn tôi?"

"Thật sự... ưmmm... anh như vầy chẳng khác nào như cưỡng hiếp em..."

"Hiếp chết con đĩ hư hỏng nhà em."

Lâm Mặc tăng tốc hết cỡ, hai tay cứng như gọng kiềm, đè sấn cậu trên giường mà nấc. 

Người bên dưới bị liên tục đẩy đến cực điểm, khóc ngất: 

"Ahhhh... đau quá... Lâm Mặc..."

Anh phóng túng mọi dục vọng và phẫn nộ của bản thân, vừa đụ bạo vừa mắng lớn:

"Tôi thà hiếp nát cái lỗ dâm này trong hôm nay, còn hơn là để em chổng mông đem nó đi bàn điều kiện với thằng khác. Em khinh thường tôi? Tôi là thằng vô dụng vậy sao? Phải nhờ người yêu banh lồn ngửa háng cho đối tác đụ địt, đổi lại 1 cái hợp đồng vài nghìn tệ à?"

Người bên dưới anh đã bị dồn ép đến giới hạn cuối cùng. Cơ thể khẽ run lên một cái rồi đột ngột thả lỏng, hai tay buông xuôi, nằm bất động như một cái xác không hồn.

Lâm Mặc vỗ mạnh lên mông cậu, há răng cắn lên vai cậu, cả người nóng rực, giận dữ gầm lên như một con thú hoang:

"Em dùng chiêu này được mấy người? Qua tay bao nhiêu thằng... rồi em nghĩ cái lỗ đít lỏng lẻo này... đáng tiền mãi sao? Tôi ngay bây giờ đụ nó nát nhừ... chín rục... đụ cho em lết không ra khỏi giường..."

Vừa giành lại quyền kiểm soát cơ thể, Đại Vũ lập tức cau chặt mày trong hoảng loạ. Cơn đau ở khắp nơi trên cơ thể đều đồng loạt tập kích. Cậu nghẹn thở, lồng ngực co thắt, hơi thở rối loạn. Không kịp suy nghĩ, cậu kịch liệt đẩy người phía trên ra:

"Chuyện gì... chậm đã... Anh điên rồi..."

Bởi vì Tiểu Vũ và Đại Vũ đã hoán đổi nhân cách, nên phản ứng chống cự của họ cũng hoàn toàn khác biệt. Tiểu Vũ vốn mang tính cách hướng nội, quen với việc chịu đựng và nhẫn nhịn, nên dù muốn phản kháng, hành động của cậu cũng chỉ mang tính tượng trưng, không hề quá mạnh mẽ.

Huống hồ, trong thâm tâm, cậu vẫn mang cảm giác tội lỗi, vì thế động tác lại càng thiếu đi sức lực.

Ngược lại, Đại Vũ hoàn toàn không như vậy. Cậu dốc toàn bộ sức mạnh để kiềm chế người đang áp lên mình, giọng nói dứt khoát, cứng rắn và đầy uy lực:

"Lâm Mặc, là em. Em là Đại Vũ! Anh đụ em thô bạo quá... rất đau... Anh chậm lại một chút! Anh còn thúc nữa thì sẽ chảy máu đấy!"

Ánh mắt anh dần tan rã, như thể cả thế giới đang đảo lộn ngoài kia. Sợi dây lý trí cuối cùng cũng được kéo căng, trước khi nó sắp đứt phựt, một cái tên đã kéo anh lại. Môi anh mấp máy gọi tên cậu:

"Đại Vũ..."

Người nằm bên dưới khẽ đưa tay vuốt dọc sống lưng anh, môi cắn nhẹ để kìm nén cơn đau, cố gắng điều hòa nhịp thở, nhẹ giọng trấn an anh:

"Là em. Cậu ấy chịu không nổi. Em cũng sắp chịu không nổi. Anh bình tĩnh một chút... Tạm thời rút ra trước, được không? Anh thế này, em... có chút... không thoải mái. "

"Tiểu Vũ cậu ấy rất hư..." 

Anh nhìn đôi mắt ngấn nước và cảm nhận sự chờ đợi âm thầm của người bên dưới, áy náy cử thân rút nhẹ ra. 

Lỗ dâm bị chọc đến tàn tạ, rộng toang, thảm không nỡ nhìn. 

Sau vài phút ổn định tâm trạng, anh nằm vật ra giường, thở dốc.

"Em lại xuất hiện rồi sao?" Giọng anh khàn khàn, ánh mắt không giấu được mệt mỏi xen lẫn oán trách. "Chẳng phải... em đang trốn anh à?"

Đại Vũ cất lời nói một câu không liên quan: "Năng lực chữa lành của anh mạnh. Cậu ấy thích anh."

Đáy mắt anh tối đi, hơi thở cũng nặng nề, nghẹn cứng.

Nếu thích anh thì suy nghĩ cảm nhận của anh một chút.

Lâm Mặc kể ngắn gọn tình huống cho Đại Vũ nghe. 

Cậu lặng lẽ nằm bên canh, kiên nhẫn lắng nghe. Nghe xong, tâm trạng Đại Vũ khá phức tạp, trầm mặc rất lâu mới cất giọng nói:

"Hành động hôm nay... đúng là không nên," Đại Vũ nhìn sang người bên cạnh, miệng vô thức nở một nụ cười cảm kích, "Nhưng anh đã đến kịp, phải không? Cuối cùng... vẫn là anh giữ được em. Cậu ấy, em... cơ thể này... vốn dĩ từ đầu đến cuối, chỉ thuộc về một mình anh."

Anh im lặng một lúc lâu, sau đó mới dịu giọng đáp lời: "Anh biết."

Đại Vũ trở người, mặt đối mặt với anh, thì thầm: "Lâm Mặc, anh đã gồng mình quá lâu rồi. Hôm nay... nghỉ một chút đi. Trút hết lên người em, được không?"

Ánh mắt anh run lên. Ngay sau đó, đột nhiên anh bật cười, xua tay:

"Đại Vũ, anh không có máu bạo hành kiểu đó."

Nhìn thấy anh có vẻ đã ổn định tâm trạng, cậu mới lên giọng trêu: 

"Vậy sao? Chẳng phải khi nãy chơi rất hăng sao?"

Lâm Mặc cầm côn thịt xốc xốc, chật vật hỏi cậu: 

"Đại Vũ, vậy có thể giúp anh, bắn không?"

Côn thịt khi nãy đang hăng, nhưng đến đoạn cuối vẫn là chưa được bắn, cả người anh đương nhiên là không hề dễ chịu. 

Đại Vũ chủ động kề miệng đến trước côn thịt to lớn vẫn đang còn cương hơn một nửa của anh, liếm môi thèm thuồng hỏi:

"Em dùng miệng trên được không? Anh đụ lỗ dâm của em rát quá."

Lâm Mặc ấn nhẹ đầu cậu: "Tùy em."

Vừa được cho phép, môi cậu đã quyến luyến quấn lấy, nhấp nháp thưởng thức cự vật mà mình thèm khát lâu ngày. Anh ngửa đầu nhắm mắt hưởng thụ. 

Quả nhiên... không giận dữ, khi làm loại chuyện này, cũng dễ chịu hơn... 

Lâm Mặc cúi đầu, nhìn dáng mông tròn lẵn gần trước mắt rồi liếc mắt ngắm nhìn người kia đang chăm chỉ bú mút con cặc tê rần của anh. Bàn tay khẽ lướt qua vùng da sưng đỏ nơi cánh mông, ngón tay dịu dàng nhưng mang theo run rẩy cố kìm nén.

"Làm nó rát... để cậu ta nhớ..." Anh bất giác muốn giải thích. "Cái cảm giác đau đớn xé nát này..." 

"Tim anh... cũng đau như vậy đấy."

Tim Đại Vũ cũng đau thắt lại, dừng việc bú mút hăng say kia mà ngẩng đầu nhìn anh, chân thành nói: 

"Lâm Mặc, sau này sẽ không thế nữa."

Đoạn, cậu lại tiếp tục đem môi và lưỡi của mình nhấp nhô trên côn thịt hư hỏng của anh. Chưa đầy ba phút sau, anh hẩy thân người, ghì chặt đầu cậu, trút hết mọi dâm dịch tồn đọng từ côn thịt vào miệng cậu. 

Đại Vũ đương nhiên là không ngại uống tinh, cái mùi tanh tưởi của dâm dịch này ngược lại còn khiến cậu mê luyến. Cậu liếm môi, hai má ửng hồng, bày ra dáng vẻ thỏa mãn vô cùng. 

Nhìn thấy cậu hưởng thụ như thế, anh vươn tay nâng cằm cậu, cao hứng hỏi:

"Ngon không?"

Đại Vũ gật nhẹ đầu: "Rất đặc. Em rất thích."

"Cảm ơn em." - Lâm Mặc biết cậu đang cố ý dỗ dành anh. 

Quần nhau cả một đêm, Phương Thư Vũ lo lắng anh sẽ trụ không nổi, chậm rãi vòng tay ôm lấy anh, dỗ dành: "Anh mệt không? Anh ngủ một chút đi."

Lâm Mặc khẽ nhắm mắt, giọng anh mơ hồ, hơi khàn, mang theo một chút yếu lòng và mất mát không tên: "Nếu anh ngủ rồi... khi tỉnh dậy còn có thể thấy em không?"

Đại Vũ tinh ranh nói: "Đương nhiên là có."

-End chap 16.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro