Thanh xuân vườn trường (4)
Bị chịch khắp nơi trong nhà. Nam chính tìm đến bị đuổi về. Nhiệm vụ hoàn thành.
Nguyễn An những ngày này đều bị đại phản diện ôm ở khắp nơi trong nhà mà chịch.
Ở trong nhà ăn được Vương Phong đút cháo, bên dưới lỗ đít còn được đút một con cặc gân guốc khổng lồ, lúc uống sữa bị đổ ra ngực thì được đại phản diện tận tình mút liếm.
Ở trong phòng tắm cậu phải chống tay lên tường, bị Vương Phong ôm từ phía sau miệt mài nắc cặc vào trong lỗ huyệt, khiến thiếu niên liên tục phun nước ướt dầm dề.
Buổi xế ngồi trong phòng khách ăn trái cây, Nguyễn An bị đại phản diện ôm vào lòng, miệng trên ăn dâu tây miệng dưới nuốt tinh dịch.
Vương Phong thực sự không biết mệt, vô cùng chăm chỉ đè Nguyễn An ra cưỡng hiếp khắp nơi trong nhà, làm cho một thiếu niên tĩnh lặng ngoan hiền bị chịch thành vẻ chín rục ngon ngọt.
"Hức..ư... A..!! Đừng mà..!!"
Nguyễn An lại bị đụ lên cao trào, lỗ dâm phun nước tung tóe trộn lẫn với tinh dịch trắng đục bắn đầy bên trong.
Vương Phong vẫn bú mút đầu vú căng mọng của cậu, bên dưới chẳng hề có dấu hiệu dừng lại dù cho cậu vừa ra, liên tục cày cấy thúc lút cán dương vật vào trong lỗ nhỏ mẫn cảm của thiếu niên.
"Bé An à~ Tôi yêu em nhiều lắm..."
Nguyễn An bần thần trước lời nói đột ngột đó.
Lỗ đít vẫn đang không ngừng bị gậy thịt nong ra đút vào, lần nữa khiến tâm trí của thiếu niên chao đảo chìm trong ái dục triền miên.
...
Vương Phong đặt thiếu niên bị chịch đến ngất lên giường, sau khi đã tắm rửa sạch sẽ và đảm bảo bên trong không còn tinh dịch sót lại, kẻo bé cưng sẽ bị đau bụng mất.
Nguyễn An ngủ say trên giường lớn, cả người trắng xinh lại nhiễm hồng một mảng vì tình dục, nhất là sau những ngày liên tiếp bị đụ thành một vẻ dâm đãng thơm ngọt.
Gã đàn ông không kiềm được ôm hôn Nguyễn An, dọc từ cổ xuống xương quai xanh, rồi xuống ngực và bụng nhỏ mềm mại.
Thật thơm.
Thật ngọt.
Yêu bé quá~
Thiếu niên khẽ cựa quậy nghiêng mình, Vương Phong cũng nằm qua hướng có thể đối diện với cậu, vừa ôm vừa dụi mặt vào bụng nhỏ của Nguyễn An.
Chúng ta đã bị chia cắt quá lâu rồi.
Em sinh ra đã là của tôi, tôi sinh ra cũng đã thuộc về em.
Khoảnh khắc nhìn thấy Nguyễn An trước cổng của ngôi trường đại học kia, gã đàn ông đã biết chắc thiếu niên chính là định mệnh của mình.
Có thể em còn chẳng nhớ, hai ta đã từng hạnh phúc đến nhường nào...
Có thể em còn chẳng nhớ, tôi yêu em đến nhường nào...
...
Vương Phong im lặng rời khỏi phòng ngủ nơi Nguyễn An đang say giấc, từng bước đi xuống cầu thang tới nơi phòng khách đã được người dọn dẹp sạch sẽ.
Hắn làm tình với Nguyễn An gần như khắp mọi ngóc ngách trong căn biệt thự này, làm xong tất nhiên sẽ cho người đến dọn dẹp sau nhưng tuyệt nhiên không để bọn họ nhìn thấy bà xã của hắn.
Trong căn phòng khách rộng rãi, có một cậu trai đang ngồi đó, gương mặt có đôi nét giống với Vương Phong nhưng trông vẫn còn trẻ con hơn hắn, là Vương Đình Khang.
"Chú!"
Vừa nhìn thấy Vương Phong, Vương Đình Khang đã vội vàng đứng dậy cúi chào hắn.
Nam nhân cũng không thích nhiều lời, trực tiếp vào thẳng vấn đề.
"Đến có việc gì?"
"Cháu...cháu muốn nhờ chú tìm một người! Cậu ấy là bạn học của cháu, đột nhiên biến mất từ hai tháng trước ạ!"
Vương Phong nhướng mày, dường như đã nhận ra điều gì đó.
Hai tháng trước là lúc hắn bắt cóc Nguyễn An, cũng đã cho người chặn kín mọi kẽ hở hòng để không một ai có thể tìm ra em ấy. Đối chiếu với lời của Vương Đình Khang - đứa cháu học chung lớp với vợ của hắn, xác thực tên cháu nội này chính là đang muốn tìm Nguyễn An.
"Thế thì đừng tìm nữa. Lo cho tốt việc học của mình đi."
Nhìn gương mặt lạnh tanh cùng giọng nói không chút kiên nhẫn của chú mình, Vương Đình Khang chỉ biết cắn răng không cam lòng.
Vốn dĩ, ngày đó anh chỉ dám bắt chuyện chào buổi sáng vài lần với người thiếu niên kia, cậu ấy rất tĩnh lặng, nhưng cũng rất mềm mại dịu dàng, thực sự khiến người ta không đành lòng nhìn nhiều hơn một chút, mà Vương Đình Khang cũng chẳng dám tiến xa, cứ yên phận ngồi phía sau ngắm nhìn thiếu niên đáng yêu ấy.
Thế rồi cậu ấy đột nhiên biến mất, không để lại chút dấu vết nào. Vương Đình Khang kinh hoảng tìm người đi điều tra, kết cục chỉ thu lại số manh mối là con số không tròn trĩnh.
Chưa kể, còn có một việc đặc biệt kỳ lạ. Khi anh hỏi các thành viên trong lớp học về lần cuối họ nhìn thấy Nguyễn An, họ đều mơ hồ tự hỏi đó là ai, hoặc là không nhớ ra thiếu niên trông như nào.
Vô lý, một người xinh đẹp đáng yêu toả sáng ngời ngời, mềm mềm mại mại khiến người ta yêu thích như kia, làm sao có thể bị lãng quên dễ dàng như vậy? Thế nhưng khi Vương Đình Khang tìm đến giáo viên để hỏi chuyện, bọn họ cũng có phản ứng tương tự, không hề nhớ Nguyễn An là ai.
Đến cuối cùng, chỉ có duy nhất ba người trong lớp là Vương Đình Khang, Lâm Uyển Như và Tố Đằng nhớ đến Nguyễn An. Cả ba người đều chỉ có chung một mục đích, chính là tìm kiếm thiếu niên trong mộng của bọn họ.
Thế nhưng khi mọi cố gắng đều dẫn đến ngõ cụt, giống như có một thế lực nào đó đang ngăn chặn bọn họ đi tìm Nguyễn An. Vương Đình Khang chỉ còn nước đi duy nhất chính là cầu cứu người chú quyền lực của mình - Vương Phong.
Nhưng chú của anh còn tuyệt tình hơn cả, từ chối một cách dứt khoát.
Vương Đình Khang vô cùng khó xử muốn tìm cách thuyết phục hắn, lại đột nhiên nhìn thấy Vương Phong đang ngẩn người, vội vội vàng vàng bước nhanh về phía nhà bếp đối diện với phòng khách.
Vương Phong bỗng nhiên dùng một chất giọng dỗ ngọt hoàn toàn cách xa giọng điệu tuyệt tình lạnh lùng ban nãy:
"Sao đã dậy rồi? Ngoan, lên phòng ngủ thêm đi."
Vương Đình Khang ngớ người, nhìn người chú đang quay lưng về phía mình.
Người chú lãnh khốc vô tình chưa từng cho phép ai tuỳ ý làm càn trước mặt hắn, giờ đây lại đang hạ mình dỗ dành một người nhỏ bé đã bị che khuất sau tấm lưng vững chãi kia.
Vương Đình Khang không nghe được giọng của người còn lại, chỉ thấy chú của mình cúi xuống như đang ôm người kia vào lòng.
Vương Phong không ngờ vợ của hắn lại đứng lấp ló trước phòng khách để nghe trộm, vừa vụng về vừa đáng yêu, làm hắn không thể không chết mê chết mệt.
Nhưng để tránh không cho vợ yêu lại muốn nhân cơ hội chạy trốn, hắn đã vội vàng đi đến chỗ cậu.
Nguyễn An chỉ vừa tới thôi, mới nhìn thấy nam chính trong phòng khách còn chưa kịp nghe ngóng gì thì đã bị đại phản diện tóm được.
Giọng nói dịu dàng kề bên tai cậu khuyên nhủ, nhưng hai bàn tay to lớn hư hỏng kia lại vòng ra sau xoa bóp cặp mông to tròn của Nguyễn An.
Thiếu niên hốt hoảng chống hai tay trước bờ ngực vững chắc của hắn, vội lắc đầu thì thầm với gã đàn ông.
"Đừng ở trước mặt người khác..."
Sợi dây lý trí của Vương Phong bị cắt đứt bởi câu nói này.
Hắn liếc nhìn thằng cháu vẫn đang đứng như trời trồng sau lưng, lạnh lùng lên tiếng:
"Về đi."
Vương Đình Khang là lần đầu nhìn thấy chú mình ân ái với người khác, bất đắc dĩ tự biết điều mà rời đi, tuyệt nhiên không dám chậm chạp.
Hiện giờ trong căn biệt thự chỉ còn lại Nguyễn An và Vương Phong.
Thiếu niên đang bị gã đàn ông gấp gáp không chờ nổi mà hôn lấy, càn quét bên trong khuôn miệng nhỏ bé mút mát đầu lưỡi rụt rè.
Bên dưới, Vương Phong đã lột bỏ quần lót ren trắng trên người cậu, hai tay thẳng thừng xoa bóp cặp mông mật đào, nhào nặn chơi đùa, sau đó banh hai cánh mông tròn trịa ra để lộ lỗ đít đang rỉ nước dâm.
Gã đàn ông buông tha cho môi nhỏ của thiếu niên, thoả mãn nhìn cậu yếu ớt chống hai tay dựa vào ngực hắn.
"Bé cưng ngoan quá, còn biết không nên làm trước mặt người khác. Mọi thứ của em chỉ để cho chồng nhìn thôi, biết chưa~"
Nguyễn An mơ mơ hồ hồ được gã đàn ông ôm dựa lên tường, sau đó là một ngón tay rồi hai ngón tay mon men đút vào bên trong huyệt dâm đỏ hồng.
"A...~!"
Thiếu niên bị hai ngón tay to dài ấy chạm tới điểm sung sướng, cơ thể bị dạy dỗ đến dâm đãng không kiềm được mà rỉ nước.
Vương Phong cúi xuống liếm mút đầu vú bị ngăn cách bởi chiếc áo thun rộng lớn của thiếu niên, lớp vải mỏng bị hắn liếm ướt, dính vào đầu ti xinh đẹp.
"Kh-Khoan đã..! Làm ơn...a..!!"
Lỗ đít liên tục bị hai ngón tay nắc mạnh vang lên tiếng nhèm nhẹp, gã đàn ông đang chiếm tiện nghi của Nguyễn An liếm mút đầu vú của cậu xong lại kề sát bên tai thiếu niên, thở ra hơi thở nóng rực.
"Bé An ngoan quá, ngủ dậy biết đi tìm chồng, gặp người lạ còn biết trốn đi~"
Nguyễn An ngây ngốc bị hai ngón tay đâm đến cao trào, lỗ dâm phụt đầy nước.
Không phải mà, cậu chỉ không muốn ai biết mình bị chịch đến hỏng suốt hai tháng mất tích thôi mà. Với cả chấp niệm của Nguyễn An là hoàn thành nhiệm vụ từ trên trời rơi xuống do hệ thống đề ra, cậu chỉ là cảm thấy mình thực sự nên làm tốt, nếu không cứ có cảm giác sẽ xảy ra chuyện.
Nhận thấy Vương Phong lại đang muốn quỳ xuống để liếm chỗ nước dâm giữa hai chân Nguyễn An, cậu vội vàng giữ hắn lại.
"Chờ đã!! Chú...hồi nãy người đến gặp chú..."
Vương Phong đột nhiên nhăn mày khó chịu.
"Sao vậy? Tôi nhớ tên nhóc đó là bạn cùng lớp của em, sao nào? Em muốn gặp nó ư?"
Tự dưng hắn giận dỗi không đâu.
Nguyễn An vội vàng lắc đầu, nhỏ giọng nói với gã đàn ông.
"Cậu ấy có một người bạn gái trên lớp rồi..! Tuy rằng cậu ấy là học bá xuất sắc của trường, còn cô bạn gái kia học không giỏi...nhưng mà họ yêu nhau lắm, chú đừng ngăn cách họ...nha?"
Vương Phong hơi ngớ người, đột nhiên bật cười một tiếng.
Làm sao đây? Cục cưng ngày càng đáng yêu chết người rồi.
"Tên nhóc đó chỉ là cháu nội của tôi thôi, nó sống sao kệ nó, tôi sẽ không chen vào cuộc sống của thằng nhóc đó làm gì."
Nguyễn An không ngờ mọi chuyện sẽ được đàm phán dễ dàng như vậy, còn chưa kịp thở phào thì đại phản diện đã kề sát tai cậu với âm giọng khàn đặc.
"Bé cưng ghen sao? Em sợ tôi để ý người khác hử? Đừng lo, tinh dịch của chồng trữ suốt 27 năm chỉ cho một mình em thôi~"
Nguyễn An hoảng hốt chưa kịp giải thích, thì một con cặc gân guốc đã được giải phóng bắt đầu đỉnh vào cửa huyệt của cậu, một phát đút vào, đâm tận đến điểm dâm của thiếu niên.
"Không mà..! Aaa...!!"
Nguyễn An bị Vương Phong nhấc bổng lên gác hai chân quanh hông hắn, hai tay nam nhân ôm lấy cặp mông núng nính của cậu bắt đầu đâm thúc dương vật vào lỗ đít xinh đẹp.
Thiếu niên rên khóc trong lòng gã đàn ông, cùng lúc đó là một dòng chữ máy móc hiện ra trong không khí:
[ Nhiệm vụ hoàn thành. ]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro