Chương 3

Bởi vì lý do muốn tới công ty mới báo danh, cho nên Mạc Kỳ dậy rất sớm, vừa dậy liền phát hiện trong lòng mình có một cậu thiếu niên nho nhỏ, đã thế Dung Sanh còn mặc cái thứ quần lót tình thú viền hoa không thể che nổi bé chim non của mình.

Mười bảy mười tám tuổi đúng là thời điểm phát dục tốt nhất, nhưng thiếu niên lại có vẻ hơi mảnh khảnh, da thịt thì mềm mại tinh tế, mang theo hơi ấm độc nhất của cơ thể con người, ghé vào trong lòng hắn.

Cơ mặt Mạc Kỳ có hơi hơi cứng đờ, Dung Sanh từ 'Em chỉ cần ngủ trong góc thôi, sẽ không quấy rầy anh ngủ đâu', cho đến cứ thế tự nhiên chui vào lòng hắn, cũng chỉ cách có mấy ngày ngắn ngủn.

Vào lúc Mạc Kỳ tỉnh lại, Dung Sanh cũng tỉnh theo, cậu dụi dụi mắt, trong giọng nói còn mang theo khí chất độc nhất ở thiếu niên: "Chào buổi sáng ông xã."

Sau đó còn rướn người lên chíp meo một ngụm, ở trên má Mạc Kỳ thơm một cái.

Mạc Kỳ:

Hắn yên lặng bò dậy từ trên giường, yên lặng đi rửa mặt, yên lặng tới công ty.

Làm một trợ lý Giám đốc mới, Mạc Kỳ đương nhiên là muốn gặp mặt Giám đốc. Hôm nay, Nguyên Đông Vân mặc một bộ âu phục màu trắng, vai rộng eo thon chân dài, áo sơ mi vẫn vĩnh viễn cài đến tận nút trên cùng, cả người vừa nghiêm túc vừa thanh lãnh.

Không biết có phải là bị Dung Sanh nhiễm hay không, thời điểm Nguyên Đông Vân đứng lên, Mạc Kỳ lại theo bản năng nhìn lướt qua mông y, rồi lại bỏ thêm vào cụm vai rộng eo thon chân dài một từ hình dung, mông vểnh.

Vai rộng eo thon chân dài mông vểnh.

Giây tiếp theo Mạc Kỳ liền cảm thấy tư duy của mình có chút cay mắt, tại sao hắn lại đột nhiên trở nên hơi bị ấy nhỉ?

Nguyên Đông Vân hơi hơi cong khoé môi: "Tôi thay mặt Nguyên thị, hoan nghênh cậu đã gia nhập, tối nay công ty có đặc biệt tổ chức một buổi liên hoan, coi như là tiệc chào mừng, cho nên chốc nữa tan làm không cần về, tôi sẽ lái xe chở cậu qua."

Mạc Kỳ đối với đãi ngộ của bản thân có hơi "được yêu mà sợ", khẳng định là do Dung Sanh, bằng không tại sao hắn nhìn ai cũng đều thấy có mùi?

Nhưng mà nếu đã đến với cái công ty này, tạm thời cũng chỉ có thể cố thích nghi trong mọi hoàn cảnh, dù gì khi nãy hắn vừa mới nhìn vào hợp đồng, đãi ngộ thật sự rất không tồi.

Đối với một người nghèo như hắn là rất có lực hấp dẫn.

Cúi đầu với Chủ Nghĩa Tư Bản.

Sau đó cả ngày làm việc của Mạc Kỳ chính là ngồi ở mặt sau cái bàn đối diện với Nguyên Đông Vân, ngẫu nhiên sẽ đưa miếng nước miếng trà cho Giám đốc, pha cà phê lấy tư liệu tiếp điện thoại.

Sau đó thì, không có sau đó.

Mạc Kỳ luôn cảm thấy có hơi không quen, quan trọng nhất chính là, hắn luôn cảm giác được có một đạo ánh mắt dừng ở trên người mình, nhưng khi quay đầu lại thì chỉ có thể nhìn thấy một Nguyên Đông Vân đang nghiêm túc cúi đầu làm việc.

Chẳng lẽ là hắn xuất hiện ảo giác?

Khi tới tan tầm buổi chiều, Mạc Kỳ theo bản năng gọi điện thoại về nhà cho Dung Sanh, bảo cậu rằng hắn tối nay không về nhà ăn cơm, Dung Sanh không cần làm phần cho hai người.

Dung Sanh mềm mại đáp lại, sau đó dặn hắn uống ít rượu thôi, về nhà sớm một chút, an toàn là trên hết.

Mạc Kỳ không hiểu sao lại có một loại ảo giác là chồng ở bên ngoài xã giao và báo hành trình về cho vợ ở nhà nghe.

Sau khi tắt điện thoại xong, nụ cười ngoan ngoãn trên mặt Dung Sanh nháy mắt biến mất, cậu nắm con dao phay, sau đó hạ xuống, từ quả ớt xanh cho đến cái thớt đều bị cắt làm đôi.

Tới buổi tối, Nguyên Đông Vân tự mình mang theo Mạc Kỳ đến nơi công ty tổ chức liên hoan, đó là một nhà ăn rất xa hoa. Tuy nói là liên hoan công ty, nhưng thật ra người tới chỉ toàn là người ở tầng trung và cao.

Bọn họ đối với Mạc Kỳ rất nhiệt tình, đây kính hắn một ly, kia kính hắn một chén, khiến hắn không thể chắn được, cố tình lại còn có Nguyên Đông Vân ở bên bất động thanh sắc nói: "Không sao, tôi có thể lái xe đưa cậu về, uống nhiều chút cũng không có việc gì."

Mạc Kỳ hơi mỉm cười, sắc mặt hắn đã ngả sang màu hồng, nhìn qua liền biết là bộ dáng khi say, hắn nói với họ mình uống không nổi nữa, mặc kệ ai đến kính rượu, hắn cũng đều làm bộ bản thân đã say khướt.

Đùa à, biểu hiện của Nguyên Đông Vân quỷ dị như vậy, hắn còn dám uống say như chết để y đưa hắn về nhà sao?

Mạc Kỳ rất là bình tĩnh, đương nhiên không có phát hiện sự thất vọng ở đáy mắt Nguyên Đông Vân.

Chưa từ bỏ ý định, Nguyên Đông Vân lại tự thân xuất mã, rót tiếp hai ly cho Mạc Kỳ, lúc này đây hắn thực sự có hơi say rồi, đại não cảm giác vẫn giống như bộ dáng rất tỉnh táo, kỳ thật bước chân đã hơi loạng choạng.

Tụ tập xong, Nguyên Đông Vân tri kỷ đỡ hắn: "Tôi đưa cậu về nhà."

Dọc đường đi Mạc Kỳ đều nằm ở trên ghế phụ làm bộ bản thân đã say đến hôn mê, nhưng biểu hiện của Nguyên Đông Vân lại vẫn bình thường mười phần, suốt hành trình cũng không có bất luận thứ gì khác thường, làm Mạc Kỳ còn tưởng là do mình mắt hủ thấy người gay.

Thế nhưng ở thời điểm tới đoạn đường cái phụ cận nhà hắn, Nguyên Đông Vân lại dừng xe, trong chốc lát cũng không có động tĩnh gì. Vào lúc Mạc Kỳ còn đang chuẩn bị trộm mở mắt ti hí để nhìn xem tình huống, thì đột nhiên xuất hiện một đôi môi hơi lạnh dán lên.

Mạc Kỳ sốc cu rồi!

Càng khiếp sợ hơn chính là, đầu lưỡi vào được!

Trai - Mạc Kỳ - thẳng nhanh chóng cắn chặt răng, làm bộ muốn tỉnh lại mà rầm rì một tiếng, Nguyên Đông Vân đứng thẳng người dậy, liếm môi, y không có biểu cảm gì, nhưng động tác này lại làm nên một loại quyến rũ không rõ.

Mạc Kỳ giả bộ vừa mới tỉnh lại, vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Đã tới rồi sao? Làm phiền Giám đốc quá, cứ để tôi tự mình về thì tốt rồi."

"Ừm, tối nay cậu uống không ít, nên nghỉ ngơi cho tốt một chút, sáng mai đi muộn tí cũng không sao, không bị trừ tiền lương đâu." Nguyên Đông Vân rất săn sóc nói.

Mạc Kỳ chạy nhanh từ trên xe xuống, giống như đang trốn mà chạy về, để lại Nguyên Đông Vân với vẻ mặt thất vọng vuốt môi chính mình, nhấm nháp lại dư vị vừa rồi.

Mạc Kỳ về tới cửa nhà, mới nhớ ra trong nhà còn có một cái nữa.

Làm một trai thẳng, hắn thật sự có chút hỏng mất.

Mới vừa mở cửa, Dung Sanh đã lập tức đi ra từ bên trong nhà: "Ông xã anh về rồi."

Cậu đứng ở nơi đó, có vẻ hơi yếu đuối đáng thương: "Em pha mật ong giải rượu cho anh, anh có muốn uống một cốc hay không?"

"Cảm ơn" Hắn nhìn ánh đèn để lại cho mình, trong lòng thế nhưng có hơi ấm áp lên. Đại khái là do uống say đi, cho nên trong nháy mắt này, mới có chút lưu luyến loại cảm giác trong nhà có người chờ hắn.

Nếu là một người con gái đáng yêu thì càng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro