Chương 54
Trong lòng Chử Khương Đình và bé gấu trúc đều giống nhau, đều rất không nỡ rời xa thầy giáo Tiểu Bạch.
Dù sao thì trong khoảng thời gian này, Chử Khương Đình vẫn luôn duy trì liên kết cộng cảm với tinh thần thể gấu trúc, tuy rằng cậu ta không điều khiển được ý thức của bé gấu trúc, nhưng mỗi ngày ở bên thầy Tiểu Bạch, cậu ta cũng đều cảm nhận được như chính mình đang trải qua.
Đã quen với sự dịu dàng chăm sóc của thầy Tiểu Bạch, giờ đột ngột rời xa, dù là ai cũng không thể quen ngay được.
Hiện tại, Chử Khương Đình đã có thể hiểu được Hàn Bạch Dật, cũng đã cảm nhận được tâm trạng của Hàn Bạch Dật rồi.
Lần trước báo đen nhỏ rời đi quá vội vàng, Bạch Nặc Tư còn chưa kịp nói lời từ biệt với báo đen nhỏ, ngay cả khán giả trong phòng livestream cũng vậy, giờ nhìn bé gấu trúc lưu luyến nắm lấy tay áo của Bạch Nặc Tư, mắt ngấn lệ, mọi người đều không kìm được mà thấy buồn.
【Ai, quả nhiên không ai có thể độc chiếm thầy Tiểu Bạch, mỗi đứa nhỏ khi lớn lên đều phải rời đi!】
【Không nỡ rời xa Cầu Cầu quá, Cầu Cầu tròn vo lông xù, thật sự đáng yêu quá trời!】
【Nói mới nhớ, lứa tân sinh năm nay đã thức tỉnh hai người cấp S rồi, chắc sau này sẽ không còn nữa đâu nhỉ?】
【Theo kinh nghiệm mấy năm trước, trong một nghìn tân sinh quân trường thường sẽ có hai đến ba người thức tỉnh cấp S, năm nay đã có hai người rồi, sau đó còn hay không thì khó nói.】
【Cười chết mất, mấy người xuất thân thế gia quyền quý bình thường kiêu căng hống hách là thế, kết quả con cháu nhà họ lại chẳng có lấy một ai là cấp S! Đổ bao nhiêu tài nguyên vào mà cũng chẳng ăn thua, không thấy buồn cười thì là gì!】
【Nếu sau này không còn cấp S nữa, vậy vợ có thể nghỉ ngơi rồi đúng không? Nghỉ ngơi sẽ không bị trừ lương chứ? Trời ơi, chẳng lẽ chúng ta sẽ không còn livestream của vợ để xem nữa sao! QAQ】
. . . . . .
Công việc tiếp theo là gì, trong lòng Bạch Nặc Tư chẳng vội chút nào.
Dù sao thì cậu còn phải chăm sóc bé rắn và Tiểu Nabi mà.
Còn cả vị tiên sinh Kim Điêu kia nữa, trước khi vết thương trên người Viện trưởng Hoắc khỏi hẳn, cậu cũng phải lo ba bữa ăn mỗi ngày cho tiên sinh Kim Điêu.
Dù là đi đến nhà ăn lấy phần hay tự mình nấu, thì Kim Điêu bị nhốt trong lồng kia cũng cần có người lo chuyện này mà.
Bạch Nặc Tư vành mắt đỏ hoe đặt bé gấu trúc vào lòng Chử Khương Đình, bé gấu trúc gào khóc ầm ĩ, âm thanh thật sự chẳng khác gì bị chọc tiết heo, náo loạn vô cùng.
Chử Khương Đình vẻ mặt rất lúng túng, thấy thầy Tiểu Bạch lộ vẻ không đành lòng, cậu ta lập tức nói: "Tôi sẽ đưa nó về ngay, người nhà còn đang đợi ở nhà."
Lời này tất nhiên là gạt thầy Tiểu Bạch, người nhà của Chử Khương Đình bây giờ căn bản không dám liên lạc với cậu ta, chỉ sợ một khi liên lạc sẽ làm chậm trễ việc huấn luyện của Chử Khương Đình, rồi chọc giận chủ giáo quan, khiến hiệu suất công việc của họ bị trừ điểm!
Bé gấu trúc cũng biết mình sắp tiến hóa rồi, tinh thần của nó đã chẳng còn tốt như trước nữa, nhưng nó không muốn rời xa thầy Tiểu Bạch, nên luôn giả vờ rất khỏe mạnh, không để thầy Tiểu Bạch phát hiện ra!
Nó vốn tưởng rằng có thể lừa được thầy, rồi tiếp tục ở lại bên thầy Tiểu Bạch.
Ai mà ngờ, Chử Khương Đình đích thân đến xách nó đi.
Bé gấu trúc: "Oa oa oa oa oa oa oa oa oa!"
Bạch Nặc Tư: "......"
Chử Khương Đình ôm nó, cắn răng, quay người rời đi: "Thầy Tiểu Bạch, vậy bọn tôi đi trước nhé."
Bạch Nặc Tư lo lắng nhìn họ: "Được, trên đường nhớ cẩn thận..."
Bé gấu trúc: "Oa oa oa oa oa oa oa oa oa!"
Bạch Nặc Tư: "......"
Chử Khương Đình đi trên đường, nghiến răng thấp giọng nói: "Nhóc còn la hét nữa là livestream sẽ ghi lại hết, sau này đây sẽ là vết nhơ cả đời nhóc đấy!"
Cũng là vết nhơ cả đời của cậu ta, mẹ nó, nghĩ đến thôi đã thấy mất mặt.
Bé gấu trúc lập tức ngưng tiếng kêu như heo bị chọc tiết, đúng lúc này, liền nghe thấy tiếng thầy Tiểu Bạch: "Tiểu Chử, Cầu Cầu, hai người chờ một chút."
Chử Khương Đình lập tức khựng bước, quay đầu nhìn về phía thầy Tiểu Bạch.
Mấy động tác nhỏ của cậu ta đều bị khán giả trong phòng livestream thấy hết:
【Tiểu Chử căn bản không muốn rời khỏi thầy Tiểu Bạch, nhìn cậu ấy dừng bước mà xem, cứ như muốn mọc rễ tại chỗ vậy.】
【Nghe nói Tiểu Chử ở trường quân đội rất hung dữ rất lợi hại đúng không, thế sao bây giờ lại đỏ mặt rồi? Đầu chó.JPG】
【Aiya aiya, tiếc quá tiếc quá, tiếc rằng thầy Tiểu Bạch chỉ có một, mà nam sinh thì nhiều như vậy! Bé báo đen, bé gấu trúc, bé rắn, phải làm sao đây mọi người, chọn ai bây giờ!】
【Khuyên người bên trên đừng vội đau đầu sớm như vậy, bởi vì biết đâu, nhóc lông xù tiếp theo đang trên đường tới rồi. Đầu chó.JPG】
......
Bạch Nặc Tư chạy theo đến bên cạnh Chử Khương Đình, nhìn thấy bé gấu trúc mắt đẫm lệ, cậu thực sự đau lòng vô cùng.
Bé gấu trúc vừa nãy khóc quá thảm, Bạch Nặc Tư nghe mà lòng quặn thắt.
Cậu lấy ra từ thiết bị lưu trữ mang theo hai lọ măng chua, hai cái bình thủy tinh khá to, cũng hơi nặng, sau khi lấy ra, cậu liền cẩn thận đặt xuống đất. Vì là loại muối chua đặc biệt dành cho bé gấu trúc ăn, nên cậu không thái lát, có vài khúc măng khá lớn, cậu cắt thành từng đoạn, nhét vào trong bình thủy tinh để muối, sau khi muối xong thì có thể lấy ra một đoạn cho bé gấu trúc gặm từ từ.
Một đoạn măng dài khoảng bốn, năm centimet, to hơn lòng bàn tay một chút, bé gấu trúc cầm gặm thì ít nhất cũng yên tĩnh được mười phút.
Không chỉ có vậy, Bạch Nặc Tư lại lấy ra thêm hai lọ dưa chuột chua, dưa muối cay chua, còn có kẹo mút sơn tra, mứt lê mật ong, bánh quy rau củ hình ngón tay... là những món trước đó cậu từng làm cho bé con ăn vặt.
Những thứ này đều do cậu tự làm, vừa khỏe mạnh vừa bổ dưỡng;
Có món là đặc biệt làm cho bé gấu trúc, có món thì là định kỳ cậu sẽ làm một mẻ, trữ sẵn để cho những bé con gặp được sau này ăn.
Bạch Nặc Tư bày tất cả mấy món ăn ra đất, lại chuẩn bị thêm chậu sữa mà bé gấu trúc thích nhất, chậu, sữa bột, mật ong, ngay cả cái khăn nhỏ để lau mặt hằng ngày của bé gấu trúc cũng được cậu gấp gọn, cùng với bàn chải nhỏ, bát đũa nhỏ,... tất cả đều được sắp xếp vào túi sạch sẽ.
Bé gấu trúc nhìn thấy cảnh này, nước mắt lại tuôn như vỡ đê.
Hu hu hu hu, thầy Tiểu Bạch thật sự không cần nó nữa rồi, đến cả mấy thứ này cũng không giữ lại nữa hu hu hu hu hu.
Bé gấu trúc vừa khóc vừa nấc nghẹn không ngừng, còn Chử Khương Đình thì nhìn đống đồ thầy Tiểu Bạch chuẩn bị, trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót.
Thầy Tiểu Bạch chỉ mới chăm sóc bé gấu trúc có mười mấy ngày, thậm chí còn chưa đến một tháng, vậy mà đã chuẩn bị cho nó nhiều thứ như thế này.
Vào lúc bé gấu trúc rời đi, cậu lại còn chuẩn bị sẵn bao nhiêu đồ ăn cho nó, chắc là biết bé gấu trúc vị giác không tốt, ăn uống lại kén chọn, nên sợ rằng nó về nhà ăn không ngon, hoặc đến nhà trẻ thì sẽ ăn không quen chăng.
Chử Khương Đình từ nhỏ đã rời nhà đi học, đi huấn luyện, nhưng ngay cả cha mẹ cậu ta, cũng chưa từng chuẩn bị cho cậu nhiều thứ như vậy.
Chử Khương Đình ôm bé gấu trúc bước tới, cúi đầu, giọng khàn khàn: "Cảm ơn thầy Tiểu Bạch, Cầu Cầu thật sự rất may mắn khi được gặp một giáo viên có trách nhiệm như thầy."
Cầu Cầu có lẽ cả đời này, cũng sẽ không quên được thầy Tiểu Bạch.
Cậu ta vẫn luôn chưa đặt tên cho thể tinh thần của mình, nhưng từ nay về sau, tên của gấu trúc sẽ là Cầu Cầu!
Bạch Nặc Tư đã lấy ra toàn bộ những món mà bé gấu trúc thích ăn, bản thân thì chẳng giữ lại gì: "Không cần khách sáo đâu, mấy thứ này vốn là chuẩn bị cho Cầu Cầu mà, đúng rồi, loại sữa bột này tôi còn nhiều lắm, nếu sau khi về nhà Cầu Cầu không quen uống loại khác, cậu có thể liên hệ với tôi, tôi sẽ gửi cho cậu."
Tiền thưởng từ livestream của cậu, đủ cho Cầu Cầu uống rất rất rất ~ nhiều sữa bột rồi!
Bạch Nặc Tư còn dạy Chử Khương Đình: "Khi pha sữa bột cho Cầu Cầu, bốn muỗng sữa pha với 200ml nước ấm, rồi thêm hai muỗng mật ong, nó sẽ rất thích uống đó. Sau này nếu cậu đưa nó đi kiểm tra sức khỏe, vị giác của nó có chuyển biến tốt, thì giảm lượng mật ong đi, mật ong mà ăn nhiều quá cũng không tốt đâu, nó vẫn còn nhỏ mà."
Chử Khương Đình mím môi gật đầu, nghĩ thầm, sau khi về nhà, bé gấu trúc đã là thiếu niên gấu trúc rồi, gấu trúc trưởng thành mà còn uống chậu sữa, chắc phải dùng thau mà đựng mất.
Chử Khương Đình đem tất cả những món mà Bạch Nặc Tư đưa, cất hết vào thiết bị lưu trữ cá nhân của mình, cuối cùng, cậu ta ôm bé gấu trúc, rời khỏi khu S nơi thầy Tiểu Bạch ở, cũng rời khỏi Vườn ươm Hoa Hồng.
Dưới sự hộ tống đích thân của Mông Tư, cậu ta đến viện điều dưỡng quân khu mà trước đó Hàn Bạch Dật từng ở, ba ngày tiếp theo, cậu ta và bé gấu trúc sẽ trải qua giai đoạn tiến hóa thể tinh thần tại đây.
Lần chia tay này, tâm trạng của Bạch Nặc Tư rất bình tĩnh, cậu ôm Tiểu Nabi, thấp giọng nói: "May mà trước đó tôi đã muối đủ nhiều măng chua, làm đủ bánh quy, nếu không thì chẳng có gì để làm quà tạm biệt cho Cầu Cầu cả."
Tiểu Nabi cuộn mình trong giỏ, lười biếng, hoàn toàn không có chút cảm xúc nào với lần chia tay này.
Khán giả trong phòng livestream lại một lần nữa cảm thán sự chu đáo tỉ mỉ của thầy Tiểu Bạch:
【Mọi người ơi, lúc thầy Tiểu Bạch lấy ra mấy món đồ ăn đó, tôi thật sự choáng luôn! Bày đầy một mặt đất ấy, chắc đủ cho bé gấu trúc ăn được lâu lắm nhỉ!】
【Nước mắt ghen tị chảy từ khóe miệng, ai đang ghen tị tôi không nói đâu. QAQ】
【Vợ tôi thật sự quá giỏi rồi hu hu hu hu QAQ, tôi cũng muốn gặm măng chua! Không chịu đâu, tôi muốn thi vào trường quân sự! Khi giác tỉnh lúc trưởng thành, tôi cũng hy vọng được thầy Tiểu Bạch chăm sóc!】
......
Tin tức về việc bé gấu trúc tiến hóa lại một lần nữa lên hot search, khán giả của hệ sao Thú Nhân vốn rất quan tâm đến cấp bậc tinh thần thể, sự thức tỉnh của tinh thần thể.
Một tinh thần thể cấp S, từ lúc giác tỉnh đã được họ theo dõi suốt quá trình lớn lên, giờ cuối cùng cũng đến giai đoạn tiến hóa đầu tiên, tất cả mọi người đều vô cùng quan tâm.
Bạch Nặc Tư, hoàn toàn không hay biết gì, chầm chậm lái chiếc xe đẩy em bé, ôm Tiểu Nabi trong lòng, trước cửa xe đặt hai chậu hoa hồng nhỏ, cậu lau khóe mắt, thấp giọng nói: "Không biết Cầu Cầu sau khi về nhà, có thể ăn cơm đàng hoàng không nữa?"
Nó thích nghe kể chuyện như thế, có ai kể cho nó nghe không?
Nó thích ăn đồ chua đồ ngọt như vậy, người nhà có cho nó ăn không?
Trong lòng Bạch Nặc Tư đầy lo lắng, mặc dù quản lý Mông Tư nói, thời gian tới có thể sẽ không có em bé mới cần cậu chăm sóc, gần đây cậu có thể nghỉ ngơi thoải mái, nhưng Bạch Nặc Tư không muốn nghỉ, mỗi ngày không có việc gì làm sẽ thấy chán, luôn muốn tìm việc để làm.
Bé gấu trúc đã đi rồi, nhưng cậu vẫn có thể tiếp tục làm măng chua và những món ăn khác, đợi lần sau gặp Tiểu Chử, có thể đưa cậu mang về cho bé gấu trúc ăn.
Dù sao Tiểu Chử cũng giống như vị sĩ quan họ Hàn kia, đều mặc đồng phục học viên quân sự, chắc chắn cũng là người của đội hộ vệ của Viện trưởng Hoắc, mà cậu làm việc ở Vườn ươm Hoa Hồng, nhất định sẽ gặp lại cậu ấy.
Cùng lúc đó, tại sân huấn luyện riêng của một gia tộc lâu đời ở khu trung tâm Đế Quốc, "rầm" một tiếng vang lớn, cả sân huấn luyện đột nhiên phát nổ.
Quản gia hoảng hốt chạy ra: "Thưa ngài! Không xong rồi, tinh thần lực của thiếu gia mất kiểm soát rồi!"
Cụ già tóc bạc trắng chống gậy, vẻ mặt hoảng hốt không thể che giấu được: "Cái gì? Mới chỉ phân hóa được mấy ngày, sao lại......"
Chỉ mới phân hóa được vài ngày thôi mà, mấy ngày trước luyện tập vẫn rất ổn, sao hôm nay lại đột nhiên mất kiểm soát chứ?
Chẳng lẽ, việc ông giấu trường quân đội, giữ đứa cháu trai mới phân hóa ở nhà, thật sự là sai lầm rồi sao?
────୨ৎ────
Lời tác giả:
Cầu xin các bạn nhỏ tặng dinh dưỡng dịch đi QAQ
Sư tử nhỏ đến rồi đến rồi! A a a!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro