Chương 55


Hoắc Nhiên Xuyên đang gặp mặt Trần Mân tại một viện dưỡng tư nhân.

Trần Mân bị tổn thương biển tinh thần khi thực hiện nhiệm vụ, sau đó Kim Điêu nhân cơ hội cưỡng chế cắt đứt liên kết, bỏ mặc chủ thể, đã gần ba năm rồi.

Trần Mân đánh mất tinh thần thể của mình, biển tinh thần của hắn không thể hồi phục nữa. Từng là đội trưởng đội cơ giáp khí thế ngút trời, giờ đây thân hình gầy gò, thần sắc tiều tụy, dưới mắt thâm quầng.

Rõ ràng, hắn đã bị biển tinh thần dày vò quá lâu, cơ thể cũng sắp không chống đỡ nổi nữa.

Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ tinh thần thể của mình. Khiến hắn có ý định phẫu thuật để hủy bỏ biển tinh thần, là do cuộc bạo động do Kim Điêu gây ra một năm trước.

Lúc đó, Kim Điêu vẫn đang bị giam trong viện dưỡng quân khu, cuộc bạo động đó đã leo lên hot search, viện điều dưỡng gần như bị san bằng, mấy chục binh lính bị thương nặng.

Nếu không có Hoắc Nhiên Xuyên kịp thời tới nơi, hậu quả không biết sẽ thế nào.

Ngay ngày hôm sau, Trần Mân đã viết đơn xin hủy diệt biển tinh thần.

Là một cựu sĩ quan cấp cao, hắn không thể chịu đựng việc thuộc hạ của mình bị tinh thần thể làm tổn thương, thậm chí có thể mất mạng.

Giờ đây, là lần thứ hai hắn nộp đơn xin hủy bỏ biển tinh thần.

Bởi vì cuộc bạo động lần này của Kim Điêu, suýt chút nữa phá hủy Vườn ươm Hoa Hồng.

Lần này, tính chất nghiêm trọng hơn rất nhiều so với trước.

Trong Vườn Bảo Dưỡng Hoa Hồng, ngoài bảo mẫu và đội hộ vệ, còn có hơn một trăm tinh thần thể non mới phân hóa, trong đó không thiếu cấp S!

Nếu những con non đó gặp chuyện, Trần Mân thật sự... chỉ cần nghĩ đến hậu quả đó, hắn đã thấy sợ.

Hoắc Nhiên Xuyên mặc áo thun và quần dài xám nhạt kiểu thường ngày, đến trước cửa phòng bệnh của Trần Mân, vệ sĩ gác cửa kính cẩn mở cửa cho anh.

Trong phòng bệnh rộng rãi, Trần Mân mặc đồ bệnh nhân đang ngồi trên ghế sofa, trên bàn đặt một ly cà phê, trên màn hình chiếu đối diện đang phát sóng trực tiếp Vườn ươm Hoa Hồng.

Không ngoài dự đoán, chính là phòng livestream của thầy Tiểu Bạch.

Trong hình, thầy Tiểu Bạch đang tạm biệt bé gấu trúc, liên tục lấy đồ từ thiết bị lưu trữ cá nhân ra, tỉ mỉ chuẩn bị cho bé gấu trúc.

Hoắc Nhiên Xuyên đứng bên cạnh sofa, trầm mặc nhìn một lúc lâu.

Vài phút sau, Trần Mân vén mái tóc dài màu vàng kim phủ trước ngực ra, tháo kính trên sống mũi, mệt mỏi xoa mắt: "Cuối cùng cậu cũng đến rồi."

Hoắc Nhiên Xuyên vẫn nhìn vào phòng livestream: "Tôi đã nhận được đơn xin của cậu, không phê duyệt."

Trần Mân liếc nhìn Hoắc Nhiên Xuyên, những năm qua tu dưỡng khiến hắn gần như thành Phật: "Nhiên Xuyên, mấy ngày trước, Ares lại bạo động phải không?"

Hoắc Nhiên Xuyên không biểu cảm: "Bị tôi trấn áp rồi, giờ đang bị nhốt trong lồng, lông rụng hết sạch, còn đang nghĩ đến chuyện tìm bạn đời nữa, ngày nào đó tôi thật sự ném nó vào nồi hầm, cậu đừng tìm tôi đấy."

Sau khi Trần Mân cắt đứt liên kết với tinh thần thể, hắn không còn cảm nhận được tình trạng của Kim Điêu nữa, nghe lời này của Hoắc Nhiên Xuyên, cảm giác sao như có ẩn ý vậy?

Trần Mân nhìn chằm chằm Hoắc Nhiên Xuyên: "Nó lại chọc cậu rồi?"

Hoắc Nhiên Xuyên tắt phòng livestream, Trần Mân "Ê" một tiếng, cau mày: "Cậu tắt làm gì? Tôi còn muốn xem mà."

Hoắc Nhiên Xuyên mặt lạnh: "Không có việc thì nghiên cứu nhiều hơn chút cách thu hồi tinh thần thể của cậu đi, xem livestream gì chứ?"

Trần Mân: "......"

Trần Mân cạn lời, hắn ở viện dưỡng mỗi ngày chán muốn chết, cửa cũng không cho ra, việc gì cũng không cho làm, xem một cái livestream mà cũng bị hạn chế à?

Đợi đã, Trần Mân phản ứng chậm nửa nhịp, đột nhiên nhớ lại lời Hoắc Nhiên Xuyên vừa nói, hắn ngồi thẳng người hơn, nghiêm túc hỏi: "Cậu vừa nói, Kim Điêu tìm bạn đời rồi? Nó đang tìm ai vậy? Chủng loài gì? Là người đúng không?"

Tính cách quái đản của Kim Điêu, không thể nào đi tìm một con chó làm bạn đời chứ?

Trần Mân bỗng thấy căng thẳng.

Người ta vẫn nói tính cách và ý thức của tinh thần thể xuất phát từ nội tâm chủ thể, nếu Kim Điêu thực sự đi tìm một con chó làm bạn đời, thì hắn thật sự mất hết danh dự rồi!

Hoắc Nhiên Xuyên mặt lạnh: "Yên tâm, là người."

Một lúc sau, sắc mặt Hoắc Nhiên Xuyên có phần trầm xuống: "Nó để ý thầy Tiểu Bạch rồi."

Thầy Tiểu Bạch, Trần Mân thì quá quen rồi.

Gần đây Kim Điêu cũng không gây rối nữa, hắn rảnh rỗi không có việc gì làm, nên muốn tìm hiểu thêm một chút về Vườn ươm Hoa Hồng, mà đã để ý thì đương nhiên sẽ chú ý đến hot search và các phòng livestream chứ.

Vậy nên, một cách rất tự nhiên, hắn đã theo dõi phòng livestream của thầy Tiểu Bạch, còn cài đặt theo dõi đặc biệt và nhắc nhở khi phát sóng, hắn còn theo dõi tài khoản Tinh Võng của thầy Tiểu Bạch, đã từng thưởng cho thầy rất nhiều tiền, tuy không đứng hạng một, nhưng cũng nằm trong top mười.

Video mukbang của Tiểu Nabi hắn đều đã tải về lưu trong trí não, mỗi khi buồn chán lại lôi ra xem.

Đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Hoắc Nhiên Xuyên, Trần Mân không hiểu sao lại thấy chột dạ, khẽ sờ mũi, nhẹ giọng nói: "Nếu là thầy Tiểu Bạch, thì cũng không phải không thể hiểu được."

Hoắc Nhiên Xuyên: "......"

Trần Mân nói một cách chân thành: "Một người dịu dàng đáng yêu như thầy Tiểu Bạch, ai mà không thích chứ? Nó cũng có con mắt nhìn người đấy chứ."

Hoắc Nhiên Xuyên: "......"

Hoắc Nhiên Xuyên liếc Trần Mân một cái, ánh mắt như thể bảo hắn tự hiểu đi.

Bạn bè hơn mười năm, Trần Mân đương nhiên biết Hoắc Nhiên Xuyên đang nghĩ gì, đoán chừng là Hoắc Nhiên Xuyên tự mình có ý với thầy Tiểu Bạch, nên mới thấy không vừa mắt với Kim Điêu cũng thích thầy Tiểu Bạch.

Trần Mân mỉm cười lắc đầu, lại mở phòng livestream của Vườn ươm Hoa Hồng, thầy Tiểu Bạch đã đóng gói xong một đống đồ ăn cho bé gấu trúc, khóe mắt Chử Khương Đình đỏ hoe vì cảm động.

Trần Mân cảm thán: "Thật tốt quá, tinh thần thể bây giờ, thật sự rất hạnh phúc."

Hai người bọn họ nhìn vào phòng livestream, nhìn thầy Tiểu Bạch trong livestream, nói không ngưỡng mộ là giả.

Lúc nhỏ, vì mãi không tiến hóa mà Đằng Xà bị đưa đi nghiên cứu, còn Kim Điêu thì đã sớm bị đưa vào rừng rậm huấn luyện rồi.

Ngay từ khi mới phân hóa, Kim Điêu đã bị huấn luyện viên của nhà họ Trần đưa vào rừng rậm đầy nguy hiểm, bắt nó phải dựa vào bản năng và thiên tính, sinh tồn trong rừng nguyên thủy suốt ba mươi ngày.

Xuất thân của Trần Mân rất giống Hàn Bạch Dật, hắn cũng là con nuôi của nhà họ Trần, sau khi thức tỉnh cấp S thì được nhà họ Trần coi trọng, tinh thần thể của hắn, không chỉ là tinh thần thể của riêng hắn, mà còn là tinh thần thể của cả nhà họ Trần.

Vì vậy, khi Kim Điêu trong biển tinh thần cầu cứu Trần Mân, hắn căn bản không có cách nào cứu nó ra khỏi rừng rậm.

Trần Mân khẽ nói: "Nó căm ghét loài người, cũng hận tôi."

Nếu sớm biết sẽ có ngày hôm nay, hắn thà rằng mình chưa bao giờ thức tỉnh tinh thần thể.

Qua một lúc lâu, Trần Mân mới lại lên tiếng: "Nó sẽ không quay về đâu, tuy tôi cũng không muốn thế, nhưng nếu thật sự không còn cách nào, thì hãy trừ khử nó đi."

Trừ khử tinh thần thể của chính mình, Trần Mân mới là người đau khổ nhất, nhưng căm ghét loài người đã trở thành bản năng của Kim Điêu, một khi có cơ hội, nó sẽ tấn công bất kỳ ai không phân biệt.

Nó đã bạo động hai lần rồi, cả hai lần đều bị Đằng Xà trấn áp, nhưng cứ tiếp tục thế này thì không phải cách, đế quốc sẽ không cho phép một quả bom hẹn giờ như vậy tồn tại bên cạnh, Hoắc Nhiên Xuyên cũng không thể bảo vệ được lâu.

Hoắc Nhiên Xuyên nhìn thầy Tiểu Bạch trong phòng livestream, người đang buồn bã đến đỏ hoe mắt vì phải chia tay với bé gấu trúc, anh đứng dậy nói: "Xem ra gần đây cậu đã khá hơn nhiều rồi, vậy nếu không có gì thì tôi đi trước."

Khi Hoắc Nhiên Xuyên đi đến cửa, Trần Mân đột nhiên gọi anh lại, Trần Mân đứng dậy, vẻ mặt hơi nghiêm túc: "Nhiên Xuyên, chuyện lúc nhỏ của Tiểu Hắc, cũng chẳng tốt đẹp hơn Kim Điêu là bao, cậu cũng nên cẩn thận một chút......"

Kim Điêu suýt chết trong rừng, đã trải qua ba mươi ngày vô cùng đen tối, khi được huấn luyện viên nhà họ Trần mang về, toàn thân đầy thương tích, đôi cánh suýt nữa thì gãy.

Tiểu Hắc thì bị nhốt trong viện nghiên cứu, uống đủ loại thuốc xúc tiến, phối hợp đủ loại kiểm tra, nghĩ đến thôi cũng thấy đáng sợ.

Tuy gia tộc của Hoắc Nhiên Xuyên có quyền có thế, anh cũng có thể đến thăm Đằng Xà mỗi ngày, Đằng Xà và anh có liên kết vô cùng chặt chẽ, nhưng, có một số việc rốt cuộc vẫn không thể nói chắc được.

Lỡ như Đằng Xà thực ra cũng đang chờ đợi ngày đè ép chủ thể thì sao?

Nếu thật sự đến ngày đó, hai con tinh thần thể siêu cấp cấp S đều mất kiểm soát, thì hậu quả, thật sự không dám tưởng tượng.

Trước khi Hoắc Nhiên Xuyên đóng cửa lại, anh quay đầu nói với Trần Mân: "Cậu yên tâm, nếu thật đến ngày đó, tôi sẽ kéo Kim Điêu đồng quy vu tận."

Trần Mân: "......"

Hoắc Nhiên Xuyên ra khỏi phòng bệnh, sắc mặt không mấy dễ coi, những lời Trần Mân nói, anh đều đã nghe lọt, hiện tại trong lòng anh cũng rất rối bời.

Anh phải suy nghĩ thật kỹ, nên sắp xếp Kim Điêu thế nào.

Vừa ngồi vào phi hành khí*, chuẩn bị quay về ký túc xá, Hoắc Nhiên Xuyên đột nhiên lại nhận được điện thoại của phụ tá.

Giọng phụ tá nghiêm túc: "Chủ tướng, gia chủ nhà họ Tần ở khu trung tâm nói có chuyện vô cùng quan trọng muốn gặp ngài."

Nhà họ Tần ở khu trung tâm là một trong mười gia tộc lâu đời của đế quốc, gia chủ của họ vừa mới lui khỏi nghị viện nội các, thuộc phái trung lập khá ôn hòa, không tham gia vào cuộc tranh đấu giữa Hoắc Nhiên Xuyên và các nhà hào môn lâu đời, suốt nhiều năm luôn biết giữ mình.

Khi các nhà hào môn lâu đời nói "hành động bảo vệ con cái" của Hoắc Nhiên Xuyên là không ổn, ông ta liền hùa theo nói không ổn; khi Thái tử điện hạ hoàng thất phê chuẩn, cho phép triển khai dự án Vườn ươm Hoa Hồng, ông ta liền đầu tư ngược lại 1 tỷ tinh tệ, Thái tử nói được thì là được!

Một gia tộc thể hiện rõ là gió chiều nào theo chiều ấy như vậy, đột nhiên lại muốn gặp riêng Hoắc Nhiên Xuyên, chuyện này thật không bình thường.

Ông ta không sợ nếu bị các nhà hào môn khác biết, sẽ tưởng nhầm ông ta thuộc phe Hoắc Nhiên Xuyên rồi nhằm vào ông ta sao?

Hoắc Nhiên Xuyên còn chưa kịp lên tiếng, phụ tá đã hạ giọng nói: "Chủ tướng, là chuyện liên quan đến Tần Vu Tinh."

Tần Vu Tinh, là cháu đích tôn trong dòng chính của nhà họ Tần, là thiếu niên thiên tài hiếm có suốt nhiều năm qua.

Từ nhỏ đã cực kỳ lanh lợi thông minh, tố chất toàn diện xuất sắc, liên tục nhảy lớp mà vẫn duy trì thành tích A+, mới 15 tuổi đã thi đậu Học viện Quân sự Số Một của Đế quốc, sau đó vì tuổi còn quá nhỏ, sợ thân thể không chịu nổi cường độ huấn luyện cao của quân đội đế quốc nên mới để cậu ta hoãn nhập học một năm.

Đề nghị này là do chính Hoắc Nhiên Xuyên, với tư cách là giáo quan trưởng, đích thân viết ra, gửi vào hộp thư của gia chủ nhà họ Tần.

Nhưng thật ra, đề nghị của Hoắc Nhiên Xuyên là để Tần Vu Tinh nhập học khi đã 18 tuổi, nhưng người nhà họ Tần lại không đồng ý, họ cho rằng không cần phải chờ đợi, con họ xuất sắc như vậy, nhà họ Tần đã lên kế hoạch toàn diện cho cuộc đời của cậu ấy rồi.

Hoãn nhập học một năm thì kế hoạch phải trì hoãn một năm, hoãn ba năm thì phải trì hoãn ba năm, người khác còn có thể chờ, nhưng thiên chi kiêu tử của nhà họ Tần thì không thể chờ nổi!

Vì vậy, sau khi hoãn một năm, Tần Vu Tinh mười sáu tuổi cuối cùng cũng nhập học trong năm nay.

Trong kỳ khảo hạch nhập học, thành tích của cậu thuộc loại trung bình, không tốt cũng không xấu.

Dù sao tuổi còn nhỏ, thể trạng và vóc dáng cũng nhỏ, trong tình huống mọi người đều chưa thức tỉnh tinh thần thể, thì đấu là dựa vào kỹ năng cận chiến.

Những người vóc dáng cao lớn chắc chắn có ưu thế hơn.

Hoắc Nhiên Xuyên lướt qua hồ sơ cá nhân của Tần Vu Tinh trong đầu, rồi mới hỏi: "Tần Vu Tinh làm sao?"

Phụ tá giọng điệu phức tạp nói: "Tinh thần thể của Tần Vu Tinh bị nhà họ Tần lén giấu đi huấn luyện, sáng nay không biết đã xảy ra chuyện gì, tinh thần thể đột nhiên sụp đổ bùng phát, làm nổ tung nửa tòa cổ trạch của nhà họ Tần, hơn nữa, nó còn có hành vi tự hủy, vô cùng dữ dội."

Hoắc Nhiên Xuyên: "......"

Lúc này Hoắc Nhiên Xuyên mới tranh thủ mở trí não ra, liếc qua tin tức thời sự ở khu trung tâm Đế quốc, quả nhiên thấy tin tức cổ trạch của nhà họ Tần bất ngờ phát nổ, nguyên nhân chưa rõ.

Hoắc Nhiên Xuyên: "......"

Hoắc Nhiên Xuyên trầm mặc hồi lâu, mới do dự lên tiếng: "Tần Vu Tinh mới 16 tuổi, còn chưa thành niên, đã thức tỉnh tinh thần thể rồi?"

Vẻ mặt của phụ tá cũng vô cùng phức tạp: "Đúng vậy, chủ tướng."

Nếu không, nhà họ Tần làm sao có thể giấu được tinh thần thể mà Học viện Quân sự Đế quốc lại không hề hay biết?

Dù sao thì cũng không ai ngờ rằng, Tần Vu Tinh tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có thể thức tỉnh tinh thần thể rồi;

Hoắc Nhiên Xuyên cười lạnh: "Đã không tin tưởng tôi, thì giờ tìm tôi làm gì? Không gặp."

Bên ngoài đồn thổi đủ điều, nói Vườn ươm Hoa Hồng là nơi dùng tinh thần thể để làm nghiên cứu gì đó, chắc ông già nhà họ Tần tin những lời vớ vẩn này, mới làm ra chuyện lén giấu tinh thần thể như vậy.

Đã giấu rồi thì Hoắc Nhiên Xuyên cũng mặc kệ.

Nổ thì nổ thôi, lão già đó tự làm tự chịu, đáng đời.

Hoắc Nhiên Xuyên vô cùng lạnh lùng vô tình, nhưng phụ tá lại cảm thấy nhà họ Tần vẫn còn có thể cứu vãn: "Chủ tướng, Tần Vu Tinh cũng là cấp S, hơn nữa, đã thức tỉnh được ba ngày rồi."

Lại là một cấp S, vậy năm nay, trong tân sinh của học viện quân sự, đã có ba người thức tỉnh cấp S rồi.

Nhìn tinh thần thể mất kiểm soát, người nhà họ Tần hoảng loạn cực độ, bọn họ đều lo rằng Tần Vu Tinh sẽ trở thành một Trần Mân thứ hai, mà sự bùng phát của tinh thần thể cấp S, bọn họ căn bản không thể ngăn cản, ngoài việc tìm Hoắc Nhiên Xuyên giúp đỡ, họ cũng không dám tìm người khác.

Những gia tộc hào môn khác có cấp S, nếu biết chuyện này, nói không chừng sẽ nhân cơ hội mà giẫm thêm một đạp, nhà họ Tần không dám mạo hiểm như vậy.

Hoắc Nhiên Xuyên suy nghĩ vài giây, quyết định có thể nhân chuyện này, cùng nhà họ Tần nói chuyện cho ra ngô ra khoai.

Hơn nữa, đối phương là cấp S, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn.

Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Nhiên Xuyên điều khiển phi thuyền, quyết định đích thân đến nhà họ Tần một chuyến.

Mà lúc này tại sân huấn luyện của nhà họ Tần, đã bị phá đến gần như san bằng.

Một con sư tử nhỏ màu vàng kim gầm gừ chạy nhảy khắp nơi, trông như phát điên muốn cắn người.

Nó mới chỉ vừa thức tỉnh chưa đầy ba ngày, tuy là cấp S, nhưng sức mạnh tinh thần vẫn chưa quá lớn, sau một ngày náo loạn, tinh thần lực của nó đã tiêu hao gần hết.

Nhưng nó dường như vẫn còn rất giận dữ, cáu kỉnh chạy khắp nơi cắn loạn, cắn cả hàng rào kim loại kêu răng rắc.

Ông lão nhà họ Tần chống gậy, run rẩy quay đầu nói với cháu trai Tần Vu Tinh bên cạnh: "Tinh Tinh à, cháu mau ngăn nó lại đi, tinh thần lực của nó sắp cạn rồi."

Tần Vu Tinh mặt không cảm xúc: "Ông nội, cháu không kết nối được với nó nữa, bây giờ nó giống Kim Điêu, đã không còn khống chế được."

Ông lão nhà họ Tần: "......"

Ông lão ôm tim, nhắm mắt lại, trông như sắp ngất đến nơi.

Lúc này, quản gia vội vã chạy tới, lớn tiếng nói: "Lão gia! Lão gia! Chủ tướng Hoắc tới rồi!"

Ông lão nhà họ Tần đang sắp ngất, lập tức mở bừng mắt cái "vèo", chống gậy bước đi nhanh như bay: "Đâu rồi đâu rồi? Tới chưa? Tới đâu rồi? Mau mau mau, mau đỡ ta ra nghênh đón!"

Tần Vu Tinh: "......"

Tần Vu Tinh đứng phía sau, sắc mặt chợt tối sầm lại, trong ánh mắt mang theo sát khí âm trầm.

Ai bảo Hoắc Nhiên Xuyên nhiều chuyện như vậy, mấy người này sao mà phiền phức thế chứ!

𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟 𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟

phi hành khí (tên gọi chung động cơ bay trong không trung như khí cầu, máy bay, tên lửa, vệ tinh nhân tạo, phi thuyền vũ trụ) theo hanzii.

Tui sẽ ráng end trong tháng sau vì còn phải đi học học kỳ hè ¯\_(ツ)_/¯

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro