Chương 58
Bạch Nặc Tư bây giờ chỉ cần nhìn thấy lông xù xù là lập tức biết ngay đối phương có phải là bé con hay không, dù sao ánh mắt và động tác của các mấy đứa nhỏ thì khác hẳn với động vật bình thường mà.
Sư tử nhỏ này trông rất bé, lại tròn vo, rất mịn màng, là một bé cực kỳ đáng yêu, khiến cậu không nhịn được lại nhớ đến mấy bé gấu trúc.
Hoắc Nhiên Xuyên mặt lạnh quay đầu lại, sắc mặt cực kỳ khó coi, anh dùng ánh mắt lặng lẽ trừng sư tử nhỏ: Ai cho mày ra đây?
Sư tử nhỏ vô cùng ngang ngược làm lơ Hoắc Nhiên Xuyên, rồi nhảy phốc một cái đến trước mặt thầy Tiểu Bạch, hai chân trước nhanh chóng ôm chặt lấy chân thầy Tiểu Bạch.
Nó muốn đi với thầy Tiểu Bạch, không thèm ở với Hoắc Nhiên Xuyên đâu!
Hoắc Nhiên Xuyên nheo mắt đầy nguy hiểm, nhìn chằm chằm sư tử nhỏ.
Bạch Nặc Tư thì lại mừng rỡ vô cùng, cậu lập tức ngồi xổm xuống, đối mặt với sư tử nhỏ, dịu dàng hỏi nhỏ: "Bé cưng năm nay mấy tuổi rồi? Trễ thế này sao còn chưa ngủ? Để thầy ôm một cái có được không?"
Sư tử nhỏ lập tức nhào vào lòng thầy Tiểu Bạch, muốn được ôm, tốt nhất là ôm đi luôn.
Trái tim Bạch Nặc Tư mềm nhũn cả ra, sư tử nhỏ này thật sự quá đáng yêu, hệ sao Thú Nhân đúng là nơi tuyệt vời, mỗi bé con đều siêu cấp vô địch dễ thương!
Bạch Nặc Tư bế sư tử nhỏ vào lòng, vừa dịu dàng vuốt lưng nó vừa ngẩng đầu nhìn Hoắc Nhiên Xuyên: "Viện trưởng, đây là con nhà ngài sao?"
Hoắc Nhiên Xuyên: "......"
Hoắc Nhiên Xuyên lập tức mở miệng: "Không phải, tôi vẫn chưa lập gia đình."
Dừng một lát, anh lại bổ sung thêm một câu: "Cũng vẫn còn độc thân."
Cho nên, một người đàn ông độc thân từ trong trứng nước suýt ba mươi năm, bình thường còn chẳng có nổi một đối tượng, chuyện đó toàn dựa vào tay, thì lấy đâu ra con!
Thầy Tiểu Bạch ngàn vạn lần đừng hiểu lầm!
Bạch Nặc Tư nghe Hoắc Nhiên Xuyên nghiêm túc giải thích, đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, cậu gật đầu: "Ý tôi là, có phải là con của người nhà ngài hay không......"
Ban đầu cậu cũng không hề cho rằng sư tử nhỏ này là con của Viện trưởng Hoắc, cậu chỉ tiện miệng hỏi một câu, không để ý đến vấn đề riêng tư, nhưng Viện trưởng Hoắc lại nghiêm túc giải thích như vậy, khiến cậu cũng thấy hơi ngại.
Tuy vậy, cậu nghĩ thầm, Viện trưởng Hoắc bề ngoài cao to đẹp trai, thân phận địa vị cũng không chê vào đâu được, vậy mà vẫn chưa có đối tượng, cậu còn tưởng một người đàn ông xuất sắc như vậy hẳn là đã sớm thoát ế rồi chứ.
Hoắc Nhiên Xuyên nhìn thấy tai thầy Tiểu Bạch hơi đỏ lên, cũng nhận ra vừa rồi mình có hơi phản ứng thái quá, anh khẽ ho một tiếng rồi mới nói: "Nhóc sư tử này là con nhà bạn tôi, dạo gần đây người nhà nó không quản nổi, nên nhờ tôi đưa đến nhà trẻ."
Anh không hề gạt thầy Tiểu Bạch, từng câu đều là sự thật!
Bạch Nặc Tư ôm sư tử nhỏ, lập tức nói: "Viện trưởng, bây giờ ngài không khỏe, công việc cũng bận, vậy giao sư tử nhỏ cho tôi đi, đúng lúc dạo này tôi cũng rảnh mà."
Tuy ban đầu vốn định giao sư tử nhỏ cho thầy Tiểu Bạch, nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt đắc ý của sư tử nhỏ, Hoắc Nhiên Xuyên lại cảm thấy hơi bực.
Nhưng nhìn vào đôi mắt tràn đầy mong đợi của Bạch Nặc Tư, Hoắc Nhiên Xuyên còn có thể nói gì chứ?
Anh gật đầu: "Vậy thì làm phiền thầy Tiểu Bạch rồi."
Bạch Nặc Tư lập tức cười tươi như hoa: "Không phiền chút nào, tôi rất sẵn lòng."
Không có mấy bé con bên cạnh, Bạch Nặc Tư cũng cảm thấy cô đơn.
Sư tử nhỏ đáng yêu thật đấy, Bạch Nặc Tư ôm đến mức không nỡ buông tay: "Sư tử nhỏ có tên chưa? Mấy tuổi rồi? Có biết nói chuyện không?"
Sư tử nhỏ cuộn tròn trong vòng tay Bạch Nặc Tư, giả vờ như không hiểu lời thầy Tiểu Bạch, không đáp lại chút nào.
Phải nói là, từ sau khi không làm người nữa, cả người thấy sảng khoái hẳn ra.
Nó không cần "nghe lời", không cần cố gắng, càng không cần học hành, bây giờ nó chỉ là một nhóc con tinh thần thể, muốn làm gì thì làm thôi!
Hoắc Nhiên Xuyên thay sư tử nhỏ trả lời: "Cậu có thể gọi nó là Tinh Tinh, khoảng hai tuổi, còn có biết nói chuyện không,"
Anh ngừng một chút, liếc nhìn sư tử nhỏ một cái: "Tôi cũng không rõ."
Cộng cảm giữa Tần Vu Tinh và sư tử nhỏ chưa từng đứt đoạn, trước đây cậu ta luôn không có tự do, bây giờ hiếm hoi mới có được phân thân, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, Hoắc Nhiên Xuyên đoán rằng sau này Tần Vu Tinh chắc sẽ luôn ở trong cơ thể sư tử nhỏ, rồi mặc sức làm bậy.
Không được, phải đưa con Đằng Xà quay lại bên thầy Tiểu Bạch, để Đằng Xà trông chừng sư tử nhỏ mới được.
Bạch Nặc Tư lập tức nói: "Đã rất muộn rồi, Viện trưởng, hay là tôi đưa bé sư tử về ngủ trước nhé?"
Bé con cần ngủ sớm, nếu không sẽ ảnh hưởng đến phát triển, cũng không tốt cho não bộ.
Hoắc Nhiên Xuyên gật đầu: "Được, nhưng thầy Tiểu Bạch, chờ một chút."
Hoắc Nhiên Xuyên lập tức xoay người, túm lấy con Tiểu Hắc đang cuộn tròn trên bệ cửa sổ, dù cho ngoài trời sấm chớp đì đùng cũng không đánh thức nổi nó, đi được mấy bước, anh lại lập tức đổi từ túm sang bế, sải bước đi đến trước mặt Bạch Nặc Tư.
Hoắc Nhiên Xuyên mặt không đổi sắc: "Mấy ngày nay bé rắn rất nhớ thầy, vảy của nó cũng đã mọc ra rồi, hay là, thầy cũng mang nó theo luôn nhé?"
Trước đó còn cô đơn không ai bên cạnh, giờ Bạch Nặc Tư lại bất ngờ có được hai bé con, cậu vui mừng hết sức: "Được chứ! Tôi cũng rất nhớ bé rắn mà."
Bạch Nặc Tư lập tức một tay bế sư tử nhỏ, một tay ôm bé rắn, mặt mày rạng rỡ bước về phía cửa.
Hoắc Nhiên Xuyên nhìn bóng lưng của Bạch Nặc Tư, có hơi bất đắc dĩ, anh bước tới, lại gọi Bạch Nặc Tư: "Thầy Tiểu Bạch."
Bạch Nặc Tư quay đầu lại: "Viện trưởng còn chuyện gì sao?"
Hoắc Nhiên Xuyên im lặng hai giây, vành tai hơi đỏ lên: "Cái đó, phim ảnh... Thầy Tiểu Bạch lần tới khi nào rảnh?"
Tối nay vốn là dịp tốt để cùng nhau xem phim nhân lúc trời mưa, sấm chớp bên ngoài, thầy Tiểu Bạch cô đơn sợ hãi, kết quả cơ hội tốt như vậy lại bị sư tử nhỏ phá hỏng rồi.
Hoắc Nhiên Xuyên trong lòng cực kỳ không vui, thậm chí còn nhỏ mọn ghi hận Tần Vu Tinh vào lòng rồi.
Bộ phim này, nhất định phải xem, hôm khác cũng phải xem!
Bạch Nặc Tư cảm thấy hơi ngại, rõ ràng ban nãy cậu đã đồng ý với Viện trưởng Hoắc, kết quả chỉ vì quá kích động khi nhìn thấy sư tử nhỏ nên quên mất tiêu...
Bạch Nặc Tư hơi ngượng ngùng: "Xin lỗi nha, Viện trưởng, hôm nay muộn quá rồi, bé con cũng phải nghỉ ngơi, hay là hôm khác nhé? Tôi xem lúc nào rảnh rồi tiện thể mời ngài ăn cơm luôn."
Tất nhiên, cái "hôm khác" này, cụ thể là ngày nào thì thật sự khó nói.
Bạch Nặc Tư là kiểu người chỉ cần có bé con bên cạnh là mãn nguyện mọi điều, ban ngày bé cần cậu chăm sóc, buổi tối lại ngủ sớm, lấy đâu ra thời gian xem phim chứ?
Hoắc Nhiên Xuyên gật đầu: "Được, thầy Tiểu Bạch, tôi đợi thầy liên lạc với tôi."
Bạch Nặc Tư từ nhà của Hoắc Nhiên Xuyên đi ra, một tay một bé, thần sắc còn hơi ngẩn ngơ, ủa? Sao tự nhiên cậu lại hẹn ăn cơm với Viện trưởng Hoắc, thậm chí còn hứa cùng xem phim rồi?
Chuyện này là xảy ra thế nào vậy? Kỳ lạ thật.
Bạch Nặc Tư lắc đầu, sau khi quay lại phòng, cậu đặt Đằng Xà đang ngủ vào phía trong giường, rồi ôm sư tử nhỏ nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng thích: "Tinh Tinh, thầy là thầy Tiểu Bạch nha, thời gian này con sẽ ở với thầy nhé, có sợ không?"
Sư tử nhỏ đảo mắt nhìn trái nhìn phải, quan sát khắp căn phòng, nhìn gương mặt đẹp trai được phóng đại của thầy Tiểu Bạch, nó hơi ngượng ngùng dịch mông, nghiêm túc lắc đầu.
Nó không những không sợ, mà còn rất hào hứng nữa.
Bạch Nặc Tư vui vẻ nói: "Vậy thì tốt rồi, hôm nay muộn quá, chúng ta ngủ trước nhé, sấm hơi to, thầy mở nhạc cho mấy đứa nghe."
Âm nhạc dịu nhẹ vang lên, đèn ngủ vàng ấm sáng bên đầu giường, Bạch Nặc Tư một bên ôm một bé, lập tức cảm thấy cuộc đời viên mãn.
A, chính là cảm giác này, cảm giác được ở bên các bé con!
Bạch Nặc Tư nhẹ giọng nói với sư tử nhỏ: "Ngủ ngon nhé, Tinh Tinh, đi ngủ nha?"
Sư tử nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó dưới ánh mắt của thầy Tiểu Bạch mà nhắm mắt lại, bốn cái móng đều ngoan ngoãn nằm xuống dưới thân, đuôi cũng cuộn lại, hoàn toàn là hình tượng một bé ngoan, nghe lời, không quậy phá.
Bạch Nặc Tư vô cùng mãn nguyện mà nhắm mắt lại, cả đêm mất ngủ vì lo lắng, giờ có các bé con bên cạnh, cậu rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Cậu ôm trong lòng rắn nhỏ cuộn tròn, người và rắn đều ngủ rất yên ổn.
Bé rắn là đứa ở cạnh thầy Tiểu Bạch lâu nhất, Bạch Nặc Tư đã quen với hơi thở và cảm giác của bé rắn rồi, ôm bé rắn sẽ cảm thấy rất an tâm.
Còn sư tử nhỏ thì lại len ra khỏi lòng cậu, cậu nhất thời không hề hay biết.
Sư tử nhỏ dịch đến mép giường ngoài cùng, nghiêng đầu nhìn thầy Tiểu Bạch và bé rắn đang ngủ ngon lành, trong lòng vui vẻ nghĩ, quả nhiên theo thầy Tiểu Bạch thì có thể muốn làm gì cũng được!
Giờ thì, không còn ai quản nó nữa rồi!
Tốt, việc đầu tiên của tự do — thức đêm chơi game!
Sư tử nhỏ xác nhận thầy Tiểu Bạch đã ngủ say, liền duỗi móng ra, cào cào trong lớp lông trên bụng mình, cào ra một thiết bị lưu trữ mini chỉ to bằng móng tay, thật ra ban đầu nó định giấu ở tai, nhưng móng của nó không đủ dài, với không tới.
Loại thiết bị lưu trữ mini này giá thành rất cao, dung lượng bên trong cũng không lớn, không chứa được nhiều đồ, thường được quân đội sử dụng khi làm nhiệm vụ, sau đó giấu trong các bộ phận cơ thể để phòng trường hợp bất trắc.
Sư tử nhỏ không giấu nhiều thứ trong đó, nhưng nó có giấu một bộ trí não dự phòng, giờ nó định dùng trí não đó để chơi game!
Trí não kết nối với Tinh Võng, bật chế độ im lặng, sau đó, nó lén lút chui đầu vào trong chăn nhỏ, chỉ chừa cái mông ở bên ngoài, đuôi còn phe phẩy, thể hiện tâm trạng đắc ý.
Nó chui trong chăn nhỏ, vô cùng sung sướng tải hết 50 trò chơi đang đứng top bảng xếp hạng của Tinh Võng.
Đã sống trên đời mười sáu năm, thi đậu cả trường quân sự rồi, vậy mà ở nhà còn không cho chơi game, thật sự là quá đáng lắm rồi!
Nhà không cho chơi, thì nó càng phải chơi, không những chơi, mà còn phải leo từ Đồng lên Vương!
Sư tử nhỏ mở trò chơi đầu tiên, sung sướng bắt đầu chơi theo hướng dẫn tân thủ.
Tuy rằng nó rất cẩn thận, đã tắt âm thanh, giảm độ sáng màn hình, thậm chí còn chui vào trong chăn.
Nhưng, thầy Tiểu Bạch nhạy bén, vẫn mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Cậu mơ hồ mở mắt ra, thấy đồng hồ trên tường hiển thị hai giờ sáng.
Cậu lại nhìn trái nhìn phải.
Bên trái bé rắn vẫn đang ngủ ngon lành, bên phải...
Hửm?
Sư tử nhỏ bên phải...
Bạch Nặc Tư nhìn cái mông của sư tử nhỏ lộ ra ngoài chăn, cùng với cái đuôi đang đung đưa, thần sắc rơi vào trầm mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro