Chương 7: Mặc quần áo

Chương 7 - Mặc Quần Áo

Bạch Duy ngồi trên ghế sofa, nhìn Lư Sâm lần lượt lấy ra từ túi mua sắm nào là áo sơ mi, áo khoác, cà vạt, quần dài, rồi tất. Chiếc túi quà tặng xen kẽ hai màu hồng đen bị Lư Sâm tiện tay ném sang một bên, khiến Bạch Duy không khỏi co giật gân xanh trên trán. Nhưng cậu không thể rời mắt khỏi hành động của Lư Sâm, đành phải nén nhịn cơn khó chịu do chứng OCD mang lại rồi chăm chú nhìn Lư Sâm.

Lư Sâm vừa lấy quần áo ra vừa tranh thủ lướt điện thoại, thỉnh thoảng liếc trộm Bạch Duy vài lần.

“Anh đang làm gì trên điện thoại thế?” Bạch Duy nhạy cảm hỏi.

“À, đừng hiểu lầm. Anh đang tra xem việc một bên yêu cầu bên kia thay đồ trước mặt mình trong mối quan hệ vợ chồng loài người có bình thường không.”

À. Bạch Duy cười giả tạo, cảm thấy Lư Sâm đang mỉa mai mình: “Em thấy rất bình thường.”

“Thật à?” Lư Sâm khá bất ngờ, bèn tắt trình duyệt đầy kết quả tìm kiếm như “kích thích tình dục” và “tình thú”. Hắn cảm giác mình vừa học được điều mới mẻ: “Được thôi, từ nay ngày nào anh cũng cởi cho em xem.”

Bạch Duy: “...Không cần đâu.”

Suýt chút nữa cậu đã không giữ được vẻ mặt bình tĩnh, Bạch Duy khó chịu đưa tay day thái dương, thầm nghĩ nếu không phải vì túi phân bón “hết hạn” kia, cậu cũng chẳng cần phải giả vờ hòa hợp với Lư Sâm ở đây. Nhưng khi Lư Sâm bắt đầu cởi áo len khoác ngoài, cậu lập tức đứng dậy: “Quần áo thay ra đưa em, em sẽ đem đi giặt sau.”

Vừa nói, cậu vừa tự nhiên thò tay sờ vào túi áo khoác, lôi ra mấy tờ hóa đơn bên trong. Lấy cớ này, cậu có thể thoải mái kiểm tra túi áo của Lư Sâm. Nhưng trong túi áo khoác không có thứ cậu cần. Rõ ràng, thứ đó đang ở trong túi quần của Lư Sâm. Trong lúc cậu tiếp tục quan sát, Lư Sâm đã cởi sạch đồ trên nửa thân trên.

Trước khi rời khỏi thành phố Hắc Cảng, Bạch Duy luôn duy trì thói quen tập thể dục. Cậu không có cơ bắp quá lớn nhưng lớp cơ mỏng phủ trên cơ thể đủ để tạo nên đường nét khỏe khoắn, vai rộng eo thon cực kỳ hài hòa. Trong phòng gym, không ít chàng trai tỏ ý ngưỡng mộ với cậu. Họ thích khoe cơ bắp, thậm chí chạy bộ trên máy ngay bên cạnh cậu, chơi mấy trò thi chạy và biểu diễn đầy trẻ con.

Bạch Duy luôn công nhận đường nét cơ bắp là một phần của vẻ đẹp nghệ thuật cơ thể người. Cậu học qua kiến trúc, từng vẽ phác thảo và nghiên cứu giải phẫu. Đối với cậu, cơ bắp của con người giống như một khối đá cẩm thạch hoàn mỹ, là nguồn cảm hứng mà các nghệ sĩ từ cổ chí kim đều yêu thích mô phỏng. Đường chạy của cơ bắp trong giải phẫu học còn ảnh hưởng đến hướng của lưỡi dao: chỗ nào cần dùng lực, chỗ nào nên cắt theo đường vân.

Đôi khi, đánh giá một cơ thể con người trần truồng cũng chẳng khác gì ngắm nhìn một miếng thịt bò bít tết. Những vân mỡ điểm xuyết trong miếng thịt đỏ khiến người ta nghĩ đến hương vị thơm béo tan chảy trong miệng, lốm đốm như tuyết rơi trong rừng. Cơ bắp và mạch máu của con người cũng nên được thưởng thức theo cách ấy. Đó là điều Bạch Duy luôn nghĩ.

Nhưng đường nét cơ bắp của Lư Sâm lại hoàn hảo, vừa cường tráng như sự mô phỏng không ngừng của các nhà điêu khắc trong và ngoài nước từ xưa tới giờ, đến mức khiến Bạch Duy, lần đầu chuyên tâm thưởng thức sửng sốt trong giây lát.

Chúng mạnh mẽ, vững chãi như cẩm thạch, như cột trụ La Mã, như một con báo săn chờ đợi.

— Một thợ sửa xe, một người làm tài chính cần cơ bắp như vậy sao?

Chiếc áo trong bị vứt sang bên cạnh, rõ ràng bên trong cũng không có chìa khóa. Khi cúi xuống nhặt chiếc áo, Bạch Duy nghe thấy giọng nói khàn khàn của Lư Sâm: “Quần cũng phải thay à?”

“Phải thay.” Bạch Duy đáp.

Dù Bạch Duy là người rất kiên định với mục tiêu, nhưng khi Lư Sâm thay quần, cậu vẫn không nhịn được quay mặt đi một chút... Không phải vì có phản ứng gì, mà đơn giản là khoảng cách giữa hai người quá gần.

Bạch Duy rất chắc chắn về điều này: cậu  sẽ không có bất kỳ phản ứng sinh lý nào với Lư Sâm. Năm 15 tuổi, cậu đã nhận ra mình không giống người khác.

Trong khi những cô cậu đồng trang lứa bắt đầu tò mò về cơ thể người khác giới hoặc cùng giới, thậm chí tiếp xúc với các sản phẩm liên quan, thì Bạch Duy phát hiện bản thân không có bất kỳ phản ứng sinh lý nào, dù là với nam hay nữ.

Thay vào đó, cậu nảy sinh một nhu cầu gần như bệnh hoạn đối với sự sạch sẽ và cái chết. Khi ấy, Bạch Duy nghe nói một tin đồn: gã cậu ấm hay phóng xe gần trường học, thậm chí từng đâm trọng thương một học sinh đã qua đời. Bạch Duy luôn ghét người đó, bởi tiếng động cơ như tiếng xì hơi của gã thường phá vỡ sự yên tĩnh của buổi chiều tà, và ống xả bẩn thỉu nhả ra khói đen chẳng mấy sạch sẽ.

Nhưng tối hôm đó, cậu đi ngang qua hiện trường vụ tai nạn. Những vệt đỏ đen trên mặt đất đã được lau sạch, cậu nằm trên giường không ngừng hồi tưởng lại mảnh đất ấy, tưởng tượng cảnh chiếc xe máy tan nát, bác sĩ nhặt xác dưới mặt đất, nhân viên vệ sinh làm sạch mặt đường. Khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy một sự phấn khích mãnh liệt, kèm theo đó là cảm giác bình yên và hạnh phúc.

Kể từ đó, Bạch Duy nhận ra mình khác biệt với người thường. Cậu nói với bác sĩ rằng mình lãnh cảm, nhưng giấu đi xu hướng lệch lạc của bản thân. Khi ông nội yêu cầu cậu tham gia buổi xem mắt với Lư Sâm, Bạch Duy cảm nhận được sự kháng cự từ thân tới tâm của mình. Cậu không thể tưởng tượng việc mình có quan hệ thân mật, kết hôn, thậm chí là lên giường và sinh con với một người xa lạ... Khi phát hiện đối tượng xem mắt lại là một người đàn ông, cậu càng thêm hoang mang.

Nhưng cậu cảm thấy, việc kết hôn với Lư Sâm có lẽ vẫn tốt hơn so với việc cưới một người phụ nữ và có khả năng cao sẽ có con. Chẳng hạn như bây giờ, cậu chỉ cần xử lý Lư Sâm, toàn bộ cái "gia đình" này sẽ tan rã.

May mà sau khi kết hôn, giữa họ chưa từng xảy ra chuyện gì. Giống như Lư Sâm chỉ thỏa mãn với trạng thái "có một cuộc hôn nhân" mà thôi. Bạch Duy cũng cảm thấy như vậy rất tốt, dù sao thì Lư Sâm cũng chỉ là một người chết. Đôi khi, một người chồng còn sống lại phiền phức hơn cả một người chồng đã chết.

Nhưng hiện tại, khoảng cách giữa họ... có vẻ hơi quá gần.

Có lẽ là vì họ ở quá gần nhau, hiếm khi Bạch Duy nhận thấy mùi trên cơ thể Lư Sâm không đến mức quá khó chịu. Cậu bỗng nhớ đến những ngày hè ở bãi biển. Khi đêm xuống, nước biển trở nên ấm áp. Đó là thời thơ ấu, khi mẹ cậu còn sống, cha cậu chưa trở thành một kẻ nhu nhược không rời nổi cái họ của mình. Gia đình ba người họ ở trên bãi biển, ánh nắng nhảy múa trên những con sóng, gió thổi những con mòng biển trắng bay đi rất xa.

Bạch Duy thoáng chìm đắm trong sự ấm áp mơ hồ đó. Nhưng ngay sau đó, một cảm giác buồn bã tràn đến. Bởi giờ đây cậu vẫn đang trong một "gia đình," nhưng không phải gia đình mà ký ức cậu đã tô điểm. Cái gia đình được gắn kết vô trách nhiệm này bao gồm cậu, Lư Sâm, một chiếc xe và một căn nhà mô phỏng dáng vẻ của một mái ấm, nhưng thậm chí còn chẳng khiến cậu an lòng bằng nước biển bên bờ kia, cậu nhất định phải sửa chữa sai lầm này.

Bạch Duy không nhận ra điều cậu thực sự không muốn chính là tiếp tục sống cuộc đời như thế này. Cậu chỉ nghĩ rằng mình vô cùng chán ghét Lư Sâm.

Lư Sâm ném chiếc quần dài về phía Bạch Duy, cậu nhanh chóng lục túi quần rồi tìm thấy hai chùm chìa khóa. Một chùm bao gồm chìa khóa nhà và chìa khóa xe, rất quen thuộc đến mức Bạch Duy có thể phân biệt từng chiếc theo công dụng. Chùm còn lại rất lạ, chỉ có duy nhất một chiếc chìa khóa.

Bạch Duy cảm thấy mình đã tìm được thứ cần tìm. Hơn nữa, Lư Sâm đã không còn chỗ để giấu chìa khóa. Cậu liếc nhanh qua, thấy chiếc quần lót cuối cùng của Lư Sâm bó sát, rõ ràng là không hề có túi. Kích cỡ của nó còn khiến cậu quay đi ngay lập tức.

Nghĩ đến đây, cậu ngẩng đầu lên.

“Anh đang làm gì vậy!!”

Lần hiếm hoi Bạch Duy cất cao giọng. Khi Lư Sâm quay đầu lại đối diện với cậu, Bạch Duy vội ngoảnh mặt sang hướng khác: “Đừng dùng cái thứ đó chĩa về phía em!”

“Ồ, em không muốn nhìn thấy nó à? Anh tưởng hình dáng của nó cũng khá ổn mà.” Phản ứng của Bạch Duy khiến Lư Sâm thấy áy náy. Khi tự giả làm con người, hắn đã chọn mọi thứ tốt nhất và được yêu thích nhất trong xã hội loài người, nhưng giờ có vẻ điều này không hợp ý Bạch Duy. Hắn cảm thấy như mình là một lập trình viên mặc chiếc áo kẻ caro xấu xí đi hẹn ở nhà hàng Michelin, hổ thẹn vì trang phục của mình không xứng với vợ mình.

Lời đáp của Lư Sâm khiến Bạch Duy hoàn toàn không ngờ tới, cậu còn đứng đơ một lúc: “Quá tệ luôn.”

Lư Sâm bỗng dâng lên một chút nôn nóng, hắn như một nhân viên làm dự án không biết phải sửa chỗ nào để làm hài lòng đối tác. Khác với nhân viên công ty, hắn thực sự yêu thích "đối tác" của mình. Vì không biết phải sửa gì, hắn cúi đầu quan sát một lát, cố gắng thuyết phục Bạch Duy: “Hiện tại nó chưa có hình dạng rõ ràng. Nhưng một lúc nữa em có thể nhìn thấy khi nó... ‘phấn chấn’. Lúc ấy, sẽ trông có hình hơn.”

Có lẽ điều này sẽ khiến Bạch Duy hài lòng hơn, Lư Sâm muốn Bạch Duy hiểu rằng, việc giả dạng giống như nặn đất sét, và hắn nặn rất khá. Hắn tự hào về tinh thần của một người thợ thủ công, giống như những gì từng đọc trong một bài báo. Nếu có thể cho Bạch Duy biết rằng mình mới học cách làm con người mà đã nhanh chóng hiểu được nhiều thuật ngữ đến vậy, chắc chắn Lư Sâm sẽ rất tự hào. Nhưng Lư Sâm hiểu rằng, hắn tuyệt đối không thể làm thế. Nếu không, Bạch Duy sẽ biết hắn là quái vật.

Nghĩ tới đây Lư Sâm cảm thấy mình thật sáng suốt khi đã giấu chìa khóa hầm dưới miếng lót giày trước khi về nhà. Hắn sẽ không bao giờ để Bạch Duy bước chân vào hầm đó.

Bạch Duy không dám tin vào tai mình,  nền tảng giáo dục từ nhỏ tới lớn của cậu khiến cậu không thể tưởng tượng nổi những lời như vậy, càng không hiểu nổi logic của Lư Sâm.

Lư Sâm đang quấy rối cậu sao? Làm sao Lư Sâm dám nói những lời như vậy với cậu? Làm sao mà hắn còn dám đứng trước mặt cậu… lắc lư?

“Im ngay.” Bạch Duy biết vành tai mình đã đỏ bừng, mặt cậu nóng rực, ngay cả giọng nói cũng hơi lắp bắp: “Đừng... đừng nói với em mấy chuyện đó!”

Lư Sâm vẫn cúi đầu nghiên cứu, muốn thực hành để chứng minh sản phẩm của mình: “Thực ra anh không quen thuộc lắm với hoạt động sinh lý của mình, anh nhớ sáng nay nó đã ‘rất tốt’. Nhưng vừa nãy… ừm, lúc em cầm quần áo nhìn anh, anh cũng có một chút…”

Bạch Duy suýt hét toáng lên, nhưng cậu vẫn nhớ siết chặt chiếc quần dài (và chìa khóa trong đó) trong tay mình: “Mặc ngay chiếc quần lót của anh vào!”

Lư Sâm nghĩ tới bộ phim truyền hình hắn từng xem—lúc này hắn như một lập trình viên đang trình diễn bản demo bị lỗi, mãi không tải nổi cấu hình. Hắn nhận ra lần sau mình nên chuẩn bị xong xuôi tất cả trước khi đem ra trình bày cho Bạch Duy xem. Chắc chắn phải làm thế…

“Vào phòng thay đồ mà mặc!”

Lư Sâm vội ôm đống quần áo mới chạy vào phòng thay đồ, ngay khi cánh cửa đóng lại, Bạch Duy lôi từ tủ ra hai bánh xà phòng. Cậu dùng chiếc chìa khóa lạ in lên bánh thứ nhất, rồi in chìa khóa cửa tiệm sửa xe của Lư Sâm lên bánh thứ hai.

Mọi thứ được xử lý gọn gàng, cuối cùng Bạch Duy  cũng có cơ hội đối diện với căn phòng ngủ hiện tại: giấy gói, túi mua sắm vương vãi khắp nơi, quần áo cũ của Lư Sâm bị ném lung tung. Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của cậu lại trỗi dậy. Cậu ngồi xuống, đặt túi giấy vào một góc, ném giấy gói vào thùng rác. Khi đi ngang qua chiếc túi quà màu hồng đen, cậu cau mày, lôi các món đồ bên trong ra chuẩn bị gấp lại từng cái một.

... ?
... ?

“Chuông, vải đen mỏng, tất chân... Em yêu, những thứ này là của em sao?”

Giọng Lư Sâm vang lên từ sau lưng cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro