Chương 12

[Quần áo đâu?]

Trong giấc mơ, Mạnh Ý Lân đang nhìn chằm chằm Hứa Cập Anh, lẩm bẩm hỏi: "Quần áo đâu... quần áo của em đâu?"

Hứa Cập Anh nhìn Omega đang say rượu, thấy cậu cứ lặp đi lặp lại câu hỏi, Alpha chỉ cảm thấy bối rối. Hắn tiến lại gần, cúi đầu xuống và thì thầm vào tai Mạnh Ý Lân: "Mạnh Ý Lân, em tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa."

Mạnh Ý Lân không hề tỉnh, cậu cau mày, vừa lắc đầu vừa ôm chặt cánh tay của Hứa Cập Anh, bắt đầu nức nở: "Quần áo của em... Quần áo của em mất tiêu rồi... Tại sao em lại không mặc gì cả..."

Hứa Cập Anh không còn cách nào khác, đành phải ôm Mạnh Ý Lân đang say rượu và đang khóc vào lòng.

Omega trong lòng hắn mềm mại và nhỏ bé, Hứa Cập Anh có thể cảm nhận rõ ràng từng đường cong cơ thể dưới lớp vải mỏng.

Hứa Cập Anh chỉ thấy thân dưới của mình căng cứng. Alpha hít một hơi thật sâu, kìm nén sự khô nóng và khao khát trong lòng, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Mạnh Ý Lân vỗ về.

"Ngoan, đừng khóc. Em không có khỏa thân đâu mà. Em đang mặc quần áo ngủ đấy."

Mạnh Ý Lân rúc vào lòng Hứa Cập Anh. Cậu hít sâu mùi pheromone tươi mát và sạch sẽ trên người Alpha, cảm thấy rất an tâm.

Cậu đột nhiên ngẩng đầu lên, hơi thở ấm áp phả vào cổ Hứa Cập Anh. Giọng nói mang theo hơi men say và sự non nớt: "Hứa Cập Anh... là anh đã giúp em thay quần áo sao?"

Hứa Cập Anh không ngờ Mạnh Ý Lân lại nhớ đến chuyện này. Hắn im lặng một lúc, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Thực ra, người giúp Mạnh Ý Lân thay quần áo đêm đó không phải là Cố Thư Hợp.

Sau khi mọi người ngủ say, chỉ còn lại Hứa Cập Anh. Alpha lặng lẽ bế Mạnh Ý Lân đang say lên lầu, đặt vào phòng ngủ riêng của mình.

Hắn giúp Mạnh Ý Lân lau sạch cơ thể, sau đó cẩn thận thay quần áo ngủ cho cậu.

Lúc đó, Alpha 17 tuổi vẫn còn trẻ con, nhưng cũng đầy băn khoăn. Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cơ thể Omega mình yêu thương hoàn toàn không mảnh vải che đậy. Mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng hình ảnh cơ thể Mạnh Ý Lân đã khắc sâu vào ký ức hắn.

Lúc đó, hắn sợ mình sẽ không thể kiềm chế được mà làm ra chuyện gì quá đáng, nên đã nhanh chóng thay quần áo cho Mạnh Ý Lân, rồi rón rén rời khỏi phòng, nằm trên ghế sofa ở phòng khách cả đêm.

Chỉ là sáng hôm sau, khi Cố Thư Hợp thức dậy, anh đã nhìn thấy Hứa Cập Anh đang nằm trên ghế sofa và đoán được chuyện gì đã xảy ra. Cố Thư Hợp đã đi thẳng lên lầu, đánh thức Mạnh Ý Lân.

Cố Thư Hợp không hề nói dối, hắn đúng là không bật đèn nên không nhìn thấy rõ.

Nhưng hắn lại nói với Mạnh Ý Lân rằng mình là người giúp cậu thay đồ.

Hắn chiếm đoạt một cách trơ trẽn, chiếm đoạt sự tin tưởng của Mạnh Ý Lân đối với mình, và chiếm đoạt cả khoảnh khắc thân mật duy nhất giữa Hứa Cập Anh và Mạnh Ý Lân.

Trong mơ, Mạnh Ý Lân vẫn không đợi được câu trả lời của Hứa Cập Anh. Cậu ôm chặt eo hắn, lại bắt đầu nức nở: "Hứa Cập Anh, anh là người tốt, anh sẽ không nói dối em đâu..."

Omega nhỏ bắt đầu nói năng lời lộn xộn.

Hứa Cập Anh biết Mạnh Ý Lân đang đau khổ. Hắn không muốn nói ra sự thật đau lòng, để cậu lại một lần nữa phải đối mặt với sự phản bội của Cố Thư Hợp.

"Đúng vậy." - Hứa Cập Anh cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Mạnh Ý Lân, giọng nói trầm ấm: "Là anh giúp em thay đồ, anh đã nhìn thấy hết rồi."

*

[Chỗ nào nóng?]

Omega rất kiên quyết muốn hoàn thành nhiệm vụ tìm quần áo của mình.

"Để anh ôm em lên trước đã, rồi anh sẽ đi lấy sau."

Giọng Hứa Cập Anh khàn đặc, gần như bị sự mềm mại và mùi pheromone ngọt ngào thanh khiết trên người Mạnh Ý Lân làm cho phát điên.

"Ò." - Omega ngoan ngoãn đồng ý.

Hứa Cập Anh ôm Mạnh Ý Lân từng bước lên lầu. Hai người đối diện nhau, dán sát vào nhau. Đôi gò bông mềm mại của Mạnh Ý Lân cứ thế áp thẳng vào lồng ngực vạm vỡ trần trụi của Hứa Cập Anh, không có bất kỳ thứ gì che chắn ở giữa.

Đôi gò bông mềm mại của Omega làm sao chịu nổi sự va chạm và cọ xát với cơ ngực Alpha như vậy. Chỉ qua mấy lần đã bại trận, trực tiếp bị ép dẹt xuống, xẹp lép trông thật đáng thương.

Hai điểm hồng hào dựng đứng cũng lún sâu vào lớp thịt mềm, bị da thịt người đàn ông mài mòn đến nỗi lỗ sữa hơi sưng lên.

Chưa kể hai chân Omega đang quấn quanh vòng eo săn chắc của Hứa Cập Anh. Nơi bí mật ở khe mông lộ ra ngoài theo đôi chân đang mở rộng, vừa hay tiếp xúc với chim cu to lớn đang dựng đứng tạo thành dấu in rõ rệt trên chiếc quần ngủ màu xám của Alpha.

Mỗi khi Hứa Cập Anh bước đi, Omega trong vòng tay lại theo quán tính bị văng ra ngoài một chút rồi lại đập ngược trở lại. Nơi Mạnh Ý Lân sinh con cứ thế đâm thẳng vào vật thể đang cương cứng của Alpha.

Một lần... hai lần...

Chỉ vài bước, chiếc quần ngủ màu xám đậm của người đàn ông đã loang ra một vệt ẩm ướt. Hơi thở Hứa Cập Anh ngày càng nặng nề, gần như biến thành tiếng thở hổn hển.

Mồ hôi nóng đổ ra trên sống mũi cao thẳng. Không ai biết làm thế nào Hứa Cập Anh có thể kiềm chế để không đẩy hông về phía trước trong lúc này, chiếc eo cường tráng bất động như một tảng đá.

"Mông khó chịu quá đi... Có cái gì đang chạm vào em..." - Mạnh Ý Lân thầm thì lầm bầm ở đầu vai Hứa Cập Anh.

Chuyện này Hứa Cập Anh thực sự bó tay, hắn cũng không thể kiểm soát anh bạn phía dưới của mình, đành phải dỗ dành: "Ngoan, ráng chịu một chút nữa."

Hắn nói câu này, không biết là nói với Mạnh Ý Lân hay nói là đang nói với chính mình.

Chỉ vừa yên tĩnh được vài giây, Mạnh Ý Lân lại bắt đầu làm ầm lên.

"Anh ơi... nóng quá..." - Mạnh Ý Lân nhíu mày, giọng nói mang theo chút giận dỗi nũng nịu. Khi cậu đang nói, hơi thở nóng rực của Hứa Cập Anh phả vào tuyến thể sau gáy, làm cậu cảm thấy thật nóng.

"Ừ? Chỗ nào nóng?" - Hứa Cập Anh không hiểu, rũ mắt nhìn Omega đang làm nũng trong lòng.

Giọng Hứa Cập Anh trầm thấp và ôn hòa, như đang kiên nhẫn tán tỉnh Omega trong vòng tay.

Alpha đợi rất lâu, nhưng lúc này Mạnh Ý Lân lại đột nhiên không trả lời hắn nữa.

Hắn nhìn Omega đột nhiên ngủ thiếp đi trong vòng tay, vừa tức giận lại vừa muốn cười. Mạnh Ý Lân đúng là thiên tài trong việc quyến rũ người khác. Cứ như thể bẩm sinh đã biết cách làm tăng hứng thú của Alpha lên đến đỉnh điểm, rồi lại vô tình rút lui ngay tại điểm cao trào nhất.

Điều đáng giận nhất là, những hành động khiến Alpha nôn nóng, bứt rứt, trằn trọc không ngủ được của Mạnh Ý Lân lại hoàn toàn là vô thức mà làm.

Hứa Cập Anh cười bất lực, như để trút giận, hắn véo một cái vào phần thịt mềm ở mông Omega, mang chút ý trừng phạt, rồi mới đặt cậu lên giường, quay người xuống lầu lấy quần áo ngủ mà Mạnh Ý Lân hằng nhớ mong.

Khi Hứa Cập Anh mặc quần áo cho Mạnh Ý Lân, Mạnh Ý Lân lại rất ngoan ngoãn mặc người xoay sở, không khóc cũng không quấy.

Đợi Hứa Cập Anh mặc xong, cậu liền nắm lấy tay Hứa Cập Anh, lẩm bẩm những lời nói mớ đáng yêu.

"Muốn... muốn..."

Hứa Cập Anh nghe vậy, nhướng mày, có chút bất ngờ, thầm nghĩ Mạnh Ý Lân đang muốn gì.

Hắn cúi người xuống, mũi ghé sát vào mũi Omega.

"Muốn... sữa dừa..." - Hóa ra là mơ thấy chuyện không được uống sữa dừa trong buổi tiệc nướng trên bãi biển tối qua.

Khuôn mặt tuấn mỹ phi thường của Alpha rõ ràng ngẩn ra một chút. Một lúc lâu sau, khóe miệng người đàn ông cong lên, hắn cố nhịn cười, trầm lặng nhìn Omega dưới thân.

Sau đó, Hứa Cập Anh cúi người, từ từ hôn lên trán Mạnh Ý Lân, rồi đến sống mũi. Cuối cùng, người đàn ông hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng tránh mũi mình ra, và đặt nụ hôn lên môi Omega.

Nụ hôn của Alpha nhẹ nhàng, mang theo sự thận trọng dè dặt. Hai cái hôn đầu tiên như chuồn chuồn đạp nước, vụt thoáng qua.

Nhưng nụ hôn cuối cùng lại mang thêm chút dục vọng và ích kỷ của riêng mình, lưu lại vài giây, cố ý tăng thêm sức lực ngậm, mài miết, trong những lần chuyển động đó đều chứa đựng ý chiếm hữu và xâm chiếm.

*

[Còn tính không?]

"!"

Mạnh Ý Lân giật mình tỉnh dậy trên giường, trên môi dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của Alpha.

Toàn thân Omega vẫn còn cảm thấy hoảng loạn. Cậu hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại có một giấc mơ tình tứ, mộng mị như vậy, hơn nữa khung cảnh trong mơ lại chân thực đến đáng sợ. Mạnh Ý Lân khép hờ mi mắt, cậu thở dốc, trên chóp mũi toàn mồ hôi lạnh.

Cậu nhìn ra sân tuyết bên ngoài, phải mất một lúc mới có lại cảm giác an tâm khi trở về thực tại.

"Mẹ ơi, mẹ dậy rồi!" - Một đôi mắt tròn xoe sáng ngời nhìn chằm chằm Mạnh Ý Lân.

Đu Đu thực ra đã dậy từ lâu. Omega nhỏ rất ngoan, một mình ngủ ở phía bên kia giường, ôm chú gấu nhỏ trên gối và đang mặc áo khoác nhỏ cho nó.

"Mẹ mơ thấy gì vậy ạ?" - Omega nhỏ tò mò nhìn Mạnh Ý Lân.

Mạnh Ý Lân nghe vậy liền sững sờ, vành tai hơi đỏ lên, nhưng vẫn trả lời nghiêm túc: "Mẹ mơ thấy chuyện hồi mẹ còn học cấp ba."

"Cấp ba ạ? Vậy... trong mơ có thấy ba không?"

Mạnh Ý Lân im lặng một lát, dịu giọng nói: "Có, ba say rượu ngủ mất rồi."

"Ba là con sâu lười lớn!" - Đu Đu nheo mắt cười, lộ ra hàm răng sữa nhỏ xíu như hạt gạo: "Thế có chú Hứa không ạ?"

Không hiểu vì sao, nghe con mình hỏi thế mặt Mạnh Ý Lân đỏ bừng lên. Cậu lắp bắp nói: "Ừm... có."

"Chú Hứa cũng ngủ rồi hả mẹ? Mẹ cũng ngủ luôn sao?"

"Chú Hứa không ngủ, chú ấy nói chuyện với mẹ trong mơ." - Mạnh Ý Lân đưa tay nhẹ nhàng xoa mái tóc xoăn màu hạt dẻ của con trai, ôm con vào lòng hôn một cái, rồi chuyển chủ đề: "Đu Đu đói chưa?"

"Ừm ừm, Đu Đu muốn ăn ngũ cốc ngọt." - Omega nhỏ gật gật đầu.

"Vậy Đu Đu đi đánh răng rửa mặt với mẹ trước nhé?"

"Dạ được ạ!" - Omega nhỏ nắm chặt tay, làm nũng bằng chất giọng của trẻ con.

Hứa Cập Anh vì một số lý do mà trằn trọc cả đêm rất lâu không ngủ được, nhưng sáng nay vẫn có thể dậy sớm tập thể dục. Đến lúc Mạnh Ý Lân đưa Đu Đu đến, hắn đã tắm xong.

Dì Lưu đưa Đu Đu ra ngoài ăn ngũ cốc ngâm sữa. Mạnh Ý Lân không muốn để người làm giúp, một mình trong bếp xay cà phê, tiện thể làm chút bánh mì nướng.

Khi làm bữa sáng, Mạnh Ý Lân thực ra vẫn luôn suy nghĩ tại sao mình lại có một giấc mơ kỳ lạ như vậy. Trong mơ, Hứa Cập Anh 17 tuổi đã hôn cậu, hành động của hai người vô cùng thân mật.

Giống như một cặp tình nhân.

Omega gần như bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ. Cậu và Hứa Cập Anh, làm sao có thể là mối quan hệ như thế được.

Nhưng, nếu là như vậy thì sao? Sẽ kỳ lạ à?

Mạnh Ý Lân nghe thấy một giọng nói trong lòng đang hỏi cậu.

Cậu không muốn thử một chút sao?

"Chúng ta ở bên nhau, chẳng lẽ em không muốn xem phản ứng của nó sau khi biết chúng ta ở bên nhau sẽ thế nào à?"

Lời hỏi của Hứa Cập Anh chợt vang lên bên tai Mạnh Ý Lân lần nữa.

Khi Hứa Cập Anh bước vào, Mạnh Ý Lân đang đánh bọt sữa.

"Có phải đánh hơi quá tay rồi không em?" - Hứa Cập Anh lên tiếng gọi Omega đang thất thần.

Thấy Mạnh Ý Lân rõ ràng giật mình vì tiếng gọi của mình, Hứa Cập Anh hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"

"Không... không có gì."

Thấy Mạnh Ý Lân ánh mắt lơ đãng, thần sắc căng thẳng, Hứa Cập Anh nghĩ Mạnh Ý Lân đang bận tâm chuyện ở suối nước nóng hôm qua. Alpha khẽ cười, tiến lại gần, dịu giọng dỗ dành Omega: "Chuyện hôm qua anh đã quên rồi, em đừng bận tâm nữa."

"Không... không phải chuyện đó." - Nhớ lại chuyện tối hôm qua ở suối nước, vành tai Mạnh Ý Lân hơi đỏ lên: "Không phải chuyện hôm qua. Em muốn hỏi anh, lời nói đùa lần trước của anh bây giờ còn tính không?"

"Hả? Chuyện gì cơ?" - Hứa Cập Anh sững sờ, không hiểu ý Mạnh Ý Lân.

"Chính là..." - Giọng Mạnh Ý Lân có chút căng thẳng: "Anh đã hỏi em có hận Cố Thư Hợp không đó, và có muốn giả vờ ở bên anh không..."

Nói đến đây, Mạnh Ý Lân cảm thấy ngượng nên không nói tiếp, chỉ nói: "Vậy, chuyện đó còn tính không? Anh có muốn thử ở bên em không?"

Ngay khoảnh khắc nghe thấy câu hỏi đó, đồng tử Hứa Cập Anh co lại, toàn thân hắn sững sờ.

*

[Hắn khóc mất rồi.]

Hứa Cập Anh cảm thấy tim mình như muốn ngừng đậpnó không biết phải đập như thế nào cho đúng nữa. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng lời nói đã từng được tưởng tượng vô số lần trong đầu lại được Mạnh Ý Lân nói ra một cách bất ngờ như vậy, bằng một giọng điệu nghiêm túc và căng thẳng, trong một buổi sáng bình thường.

"Em có biết... mình đang nói gì không?" - Ánh mắt Hứa Cập Anh không rời khỏi Omega trước mặt, giọng nói trầm thấp thậm chí còn có chút nghẹn ngào.

Vẻ mặt Mạnh Ý Lân vừa nãy rất nghiêm túc, không giống nói đùa, nhưng Hứa Cập Anh vẫn cảm thấy khó tin mà xác nhận lại một lần nữa.

Omega bị phản ứng của Hứa Cập Anh dọa sợ, cậu ngây người nhìn Alpha trước mặt, ngoan ngoãn gật đầu.

"Đã nghĩ kỹ chưa, Lân Lân? Ở bên anh, thì em không được phép hối hận đâu."

Mạnh Ý Lân không hiểu ý hắn lắm, nhưng vẫn gật đầu, vẫn thăm dò một cách cẩn thận: "Vậy... được không ạ?"

Hứa Cập Anh chợt cười: "Tất nhiên là được."

Mạnh Ý Lân nhìn Alpha có gương mặt tuấn tú trước mặt, luôn cảm thấy hắn như sắp khóc.

Ánh mắt Alpha có nụ cười, nhưng nhiều hơn là một cảm giác cầu xin, thấp thỏm, trông có vẻ đáng thương.

Rõ ràng là đồng ý với lời thỉnh cầu của Mạnh Ý Lân, tại sao vẻ mặt của Hứa Cập Anh lại giống như hắn mới là người đang phải cầu xin.

Hứa Cập Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ có một ngày hắn có thể ở bên Mạnh Ý Lân như thế nào. Hắn đã âm thầm ở bên Mạnh Ý Lân quá lâu, lâu đến mức cảm thấy việc tưởng tượng thành hiện thực là một điều quá xa xỉ.

Lúc này, Mạnh Ý Lân trước mặt quá không chân thật. Hứa Cập Anh lặng lẽ nhìn cậu, ngay cả mắt cũng không dám chớp, như thể chỉ cần hắn quay đi, Mạnh Ý Lân trước mặt sẽ biến mất.

Mạnh Ý Lân không hiểu tại sao Hứa Cập Anh lại có vẻ mặt như vậy, cậu ngơ ngác hỏi: "Sao mắt anh đỏ thế?"

Hứa Cập Anh không trả lời, chỉ đưa tay ôm chặt Mạnh Ý Lân vào lòng. Alpha dường như đã dùng hết sức lực, Mạnh Ý Lân thậm chí có thể cảm nhận được cơ thể Hứa Cập Anh đang run rẩy nhẹ.

Hứa Cập Anh đang khóc sao?

Mạnh Ý Lân sững người, cũng nhẹ nhàng ôm lại Alpha như một lời an ủi.

Cảm nhận được cái ôm đáp lại của Mạnh Ý Lân, Hứa Cập Anh khẽ run lên như bị điện giật.

Cái ôm này, Hứa Cập Anh đã đợi quá lâu rồi.

Chỉ là một cái ôm đáp lại giản đơn của Mạnh Ý Lân cũng khiến Hứa Cập Anh suýt nữa không kìm được cảm xúc mà mất kiểm soát.

Omega rõ ràng cảm thấy Alpha hơi khựng lại, ngay sau đó cảm nhận được vòng tay người đàn ông siết chặt hơn ở eo và lưng cậu, như thể muốn nhào nắn cậu khảm vào trong cơ thể mình. Cảm giác tóc cọ vào tai cùng hơi thở dồn dập, trầm thấp của Hứa Cập Anh khiến Mạnh Ý Lân thậm chí có cảm giác như hai người đã cùng tựa má kề tai nhau từ lâu.

Cứ như thể hai người đã ở bên nhau nhiều năm rồi vậy.

Suy nghĩ này cũng khiến Mạnh Ý Lân có chút ngẩn ngơ. Cậu kinh ngạc mở to đôi mắt xinh đẹp, mặc dù không hiểu tại sao lại nảy sinh ý nghĩ này, nhưng Mạnh Ý Lân vẫn nhẹ nhàng vỗ về lưng Alpha.

Trong lòng Hứa Cập Anh, Mạnh Ý Lân chính là một thiên thần luôn thấu hiểu lòng người như vậy. Dù ngơ ngác, không rõ tình hình, nhưng cậu vẫn không ngần ngại trao đi lòng tốt lớn nhất cho đối phương.

"Anh đang khóc sao?" - Giọng Mạnh Ý Lân nhẹ nhàng, có chút bất ngờ.

"Không có." - Giọng Hứa Cập Anh rõ ràng rất khàn.

Mạnh Ý Lân lúc này không nhìn thấy mặt Hứa Cập Anh, nhưng cảm thấy hắn đang không nói thật. Cậu chỉ thăm dò hỏi: "Bây giờ... có thể buông em ra được chưa?"

"Không được!" - Alpha từ chối thẳng thừng, giọng điệu hiếm hoi có chút bướng bỉnh, giọng trầm thấp kèm theo tiếng khụt khịt mũi: "... Cho anh thêm chút thời gian nữa đi."

"Ò, được rồi." - Mạnh Ý Lân ngoan ngoãn đáp lời, để mặc Alpha ôm cậu trong lòng.

"......"

"Em có biết khi ở bên nhau, hai người cần phải làm gì không?" - Hứa Cập Anh chậm rãi hỏi.

*

[Kỳ tích.]

Mạnh Ý Lân bị hỏi bất ngờ, không hiểu tại sao Hứa Cập Anh lại hỏi như vậy.

Khoảnh khắc đó, Mạnh Ý Lân cảm nhận được Hứa Cập Anh cuối cùng đã chịu buông cậu ra.

Alpha rũ mắt nhìn cậu một cách tập trung và bình tĩnh. Mạnh Ý Lân lúc này mới bất ngờ nhận ra lông mi Alpha có hơi ướt.

"Ôm, nắm tay, hôn, hoặc... tiến xa hơn nữa. Em đã sẵn sàng cho những điều này chưa, Lân Lân?" - Giọng Hứa Cập Anh trầm thấp như một lời dụ dỗ. Mạnh Ý Lân hoàn toàn không nhận ra có điều gì không ổn trong lời nói đó.

Thấy Omega ngây người nhìn mình, Hứa Cập Anh cuối cùng không nhịn được cười. Khi hắn cười, đôi mắt cong lên, vừa đẹp trai vừa phóng khoáng. Alpha không trêu chọc cậu nữa, xoa đầu Mạnh Ý Lân rồi nói: "Nhìn anh làm gì? Ăn sáng trước đi."

Buổi tối, vòng bạn bè của Hứa Cập Anh bùng nổ. Alpha chưa bao giờ nói chuyện tình cảm lại bất ngờ công khai tuyên bố có người yêu.

Hứa Cập Anh là Alpha hiếm hoi trong giới con cháu thế hệ thứ hai, thứ ba có đời sống tình cảm cực kỳ đơn điệu. Đương nhiên Cố Thư Hợp lại là một người khác.

Cố Thư Hợp kết hôn sớm, nhưng Hứa Cập Anh lại hoàn toàn ngược lại, luôn độc thân, không hẹn hò với ai.

Trong mắt bạn bè, Hứa Cập Anh là Alpha không bao giờ cần tình yêu.

Mọi người đều cho rằng hắn đã từng bị tổn thương tình cảm nên có thể sẽ cô độc đến già.

Sau khi Mạnh Ý Lân kết hôn, những năm tháng Hứa Cập Anh buồn bã nhất, hắn cũng từng có bạn tình. Mỗi một mối quan hệ đều không kéo dài quá một năm, đa số là Beta, hiếm khi là Omega, nhưng đều là những người trưởng thành, chủ động và biết cách quyến rũ.

Mọi người cảm thấy Hứa Cập Anh dường như thích kiểu người như vậy, hoàn toàn trái ngược với kiểu người mà Cố Thư Hợp thích.

Về chuyện bạn tình, Hứa Cập Anh không hề phô trương. Chỉ có vài người thân thiết tình cờ gặp qua, nhưng ngay cả trước mặt bạn bè, Hứa Cập Anh cũng không chủ động giới thiệu bạn tình của mình, nên chủ yếu vẫn là suy đoán của những người xung quanh.

Trước đây, tần suất Hứa Cập Anh hẹn hò với bạn tình không nhiều vì công việc bận rộn. Lần cuối cùng là khoảng vài tháng trước. Sau đó, vì chuyện của Cố Thư Hợp ngoại tình và Mạnh Ý Lân phẫu thuật, khoảng thời gian đó hắn luôn bận rộn, Hứa Cập Anh đã chấm dứt mối quan hệ với bạn tình cuối cùng trong hoà bình trước khi Mạnh Ý Lân ly hôn.

Nhưng hôm nay, đã có ai làm thay đổi phong cách cool ngầu điềm tĩnh, kín đáo trước đây của hắn. Chưa từng một ai thấy Hứa Cập Anh công khai như thế này, cứ như muốn khoe với cả thế giới, để mọi người đều biết hắn là Alpha hạnh phúc nhất trên đời.

Hứa Cập Anh bình thường luôn có mối quan hệ tốt. Vòng bạn bè tràn ngập lời chúc phúc, bản thân Hứa Cập Anh cũng nhận được sự tán thưởng đồng lòng.

[Alpha đẹp trai nhất trong giới cuối cùng cũng tự đem mình bán đi rồi. Ai lại có mắt nhìn tốt thế nhỉ.]

[Là ai nhặt được bảo bối vậy? Đương sự không ra kể một chút cảm nhận khi sử dụng sao.]

[Lão Hứa, thay tôi gửi lời hỏi thăm đến em dâu nhỏ nhé.]

[Lão Hứa khi nào tổ chức đám cưới?]

[Em dâu là Omega hay Beta vậy?]

[Anh em, cậu không phải là đã chuyển đến ở chung rồi đấy chứ? Sống chung luôn rồi à?]

Mạnh Ý Lân nhìn ảnh chụp màn hình tin nhắn Hứa Cập Anh gửi cho mình, mặt cậu nóng bừng bừng.

Omega hơi ngượng ngùng chớp mắt, thoát khỏi cuộc trò chuyện, tự mình tìm đến bài đăng của Hứa Cập Anh trên vòng bạn bè.

Trong ảnh, Alpha vòng tay ôm Omega từ phía sau, giơ điện thoại chụp ảnh. Hắn không chụp thấy mặt, chỉ chụp từ cổ trở xuống. Người được Hứa Cập Anh ôm trong lòng trông rất nhỏ bé về cả khung xương lẫn dáng người, trông giống Omega hơn là Beta.

Omega mặc đồ ở nhà, cổ áo không cao, để lộ một đoạn cổ trắng trẻo xinh đẹp, thậm chí có thể nhìn rõ nốt ruồi trên xương quai xanh.

Không biết có phải vì cả hai đều mặc đồ ở nhà hay không, bầu không khí của bức ảnh quá đỗi bình dị và đời thường, giống như hai người thân mật đã sống chung rồi vậy.

Chỉ là một bức ảnh đơn giản, Hứa Cập Anh đăng kèm một đoạn văn bản cũng đơn giản nhưng rất chân thành.

Hắn viết:

Mọi người, hôm nay tôi có một chuyện đặc biệt quan trọng muốn thông báo.

Tôi đã yêu, đây là lần đầu tiên tôi yêu vào ngày sắp bước sang tuổi 29.

Hóa ra cuộc đời đôi khi thực sự sẽ có phép màu xảy ra.

Hết chương 12.

chúc mừng hứa cập anh cùng mạnh ý lân đã bước đầu về chung một nhà nhé ꉂ(˵˃ ᗜ ˂˵) thật sự là đọc mấy đoạn hai đứa tiếp xúc thân mật mà lứng lừng lưng hết trơn =)))) sao chưa dì mà tui đã thấy gạo gực gạo gực quá thể ( ദ്ദി ˙ᗜ˙ )

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro