Chương 19. Đêm đông

Cái lạnh giá khắc nghiệt ở biên giới phía Bắc đến sớm hơn phía Nam, chưa hết thu, đã có bông tuyết lất phất rơi, bước ra cửa sẽ thấy tuyết đầu mùa phủ trắng nhuộm lạnh vài ngọn cây.

Quá trưa, tuyết vẫn chưa ngừng rơi, lại thêm một cơn mưa nhỏ, những con đường nhỏ trở nên trơn trượt và khó đi.

Đây là mùa đông đầu tiên của công chúa ở Ô Bắc, y không ngờ mùa đông phương Bắc lại lạnh đến vậy, bất chấp người khác nói ra nói vào y không, cả buổi sáng đều cuộn tròn trong chăn, chẳng buồn nghĩ đến việc ăn uống.

Cơm trưa còn chưa dọn lên, y đột nhiên hỏi tiểu vương gia.

Gió lạnh mùa đông ngày càng đến gần, trước khi trận tuyết lớn kéo đến, bọn họ phải rời khỏi đồng cỏ mùa hạ nơi cỏ khổ nước đang cạn dần, di chuyển đến khu vực hang ổ mùa đông được chắn gió đón nắng.

Đây là một cuộc di chuyển lớn, trên đường còn phải đề phòng các bộ tộc khác bất ngờ tấn công, nên việc nhìn thấy tiểu vương gia càng hiếm hoi.

Đồng Vu nói: "Buổi trưa hắn cũng không qua ăn cơm, sao vậy? Tối qua không đến à?"

"Có qua." Nhưng là khuya mới đến, lại rất sớm đã đi, không kịp nói gì nhiều.

Đồng Vu nhìn công chúa bọc mình như một quả cầu hamster, rồi nhìn ra gió lạnh tàn bạo ngoài trướng, nói: "Hôm nay mưa, đường lại không dễ đi, ngươi muốn đi tìm hắn sao?"

Bị vạch trần tâm sự nhưng công chúa giờ không dễ đỏ mặt như trước, y từ trên giường xuống, run rẩy mặc áo lông chồn vào, rất tự giác đội mũ choàng, rồi lại cuộn thành một cục, nói: "Ta hiện giờ qua đó, có kịp ăn trưa cùng hắn không?"

Đồng Vu cười, nói: "Ngươi muốn đi, như thế nào cũng kịp, ta đi truyền lời cho ngươi."

Nàng nhanh chóng trở lại, nói: "Thời gian vừa khéo, ngươi muốn đi, ta sẽ đi cùng ngươi."

Đường đi ngày mưa không dễ đi, thị vệ thấy công chúa đến, lại lộ vẻ khó xử.

"Tiểu vương gia mới nói muốn nghỉ ngơi một lát, vừa mới ngủ."

Công chúa không thể cản, nhưng tiểu vương gia nghỉ ngơi cũng không thể quấy rầy.

Người hầu dẫn y đi vào, còn cố gắng nói thêm: "Gần đây tiểu vương bận rộn, không phân biệt ngày đêm."

Với tình hình hiện tại, không ai dám nói thẳng với công chúa, "Không cần vội đánh thức hắn, chờ một lát."

Dù tiểu vương gia bận rộn cũng không ngại bị công chúa đánh thức. Thuộc hạ muốn hắn nghỉ ngơi nhiều một chút dù chỉ trong chốc lát cũng xuất phát từ việc muốn tốt cho hắn, nhưng nói thẳng ra thì có vẻ không thích hợp.

Hàm hồ ám chỉ một chút, công chúa có thể không hiểu rõ, nhưng dù có hiểu hay không, y không có ý đánh thức tiểu vương gia.

Y nhẹ nhàng bước đến trước giường tiểu vương gia, thấy hắn ngủ gần ở mép giường, giống như mọi ngày trong trướng của công chúa, để lại một chỗ cho người khác.

Công chúa nảy ra ý tưởng, cởi áo ngoài, rón rén leo lên giường, nằm xuống cạnh hắn.

Tiểu vương gia luôn rất cảnh giác khi ngủ, nhưng hôm nay không biết vì sao lại ngủ rất sâu, không có dấu hiệu tỉnh.

Công chúa thở dài nhẹ nhõm, nghiêng người nhìn lưng hắn, duỗi tay muốn ôm eo hắn, nhưng sợ làm hắn tỉnh giấc, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy một góc áo của hắn, giữ trong tay.

Nằm một chút bắt đầu thấy hơi lạnh, công chúa cẩn thận kéo chăn của hắn lên, đắp cho cả mình.

Tiểu vương gia rất ấm, nằm cạnh hắn, lập tức cảm thấy ấm áp. Công chúa định chờ hắn tỉnh lại, sẽ dọa hắn giật mình, nhưng không ngờ chính mình cũng mơ màng sắp ngủ.

Một giấc ngủ này không biết ngủ bao lâu, trong mơ công chúa cảm thấy rất nóng, nóng đến khó thở, cánh tay không thể kiểm soát mà giãy dụa.

"Ngươi bị ta bắt được, không cho phép nhúc nhích."

Công chúa mơ mảng tỉnh lại, nhận ra mình bị hắn ôm chặt trong ngực.

Chẳng trách lại nóng như vậy!

Giọng tiểu vương gia cũng như vừa tỉnh lại, còn muốn bám dính mà hôn y, nói: "Trộm này thật lợi hại, thế mà ta không phát hiện."

Công chúa hôm nay mang theo một món quá rất đặc biệt cho hắn, nghe hắn nói vậy cảm thấy không vui, "Làm gì có trộm."

"Đột nhiên xuất hiện trên giường của ta, không phải trộm thì là gì?"

"Trộm chỉ xuất hiện cạnh túi tiền của ngươi." Công chúa sửa lại lời hắn.

Hách Liên Thanh bị y chọc cười, nhéo mặt y hôn hôn, nói: "Vậy ngươi là ai?"

Công chúa cũng cười, nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng nói: "Ở trên giường của ngươi, tất nhiên là thê tử của ngươi."

Tiểu vương gia rất vui khi nghe những lời này, nhưng hậu quả của lời nói khiến vương gia cao hứng chính là bị hắn ôm lấy hôn rất lâu.

Công chúa bị hắn đè hai tay lại, ngửa đầu hôn hắn, giữa chừng muốn khuyên can, nhưng không có lời nói nào thoát ra.

Chờ đến khi tiểu vương gia rốt cuộc thỏa mãn, công chúa cũng không còn lời nào để nói.

Hai người ôm nhau, yên lặng một lúc lâu.

Tiểu vương gia vuốt tóc y, nói: "Ngoài trời mưa, đường chắc không dễ đi?"

Công chúa khẽ gật đầu, đặt tay lên eo hắn.

Bất ngờ, một tiếng sấm vang lên ngoài trướng, công chúa ngẩng đầu nhìn ra ngoài, Hách Liên Thanh nói: "Trời mưa lớn hơn, đường sẽ càng khó đi."

"Vậy ta sẽ đi ngay bây giờ." Công chúa tỏ vẻ giận dỗi nói.

Tiểu vương gia tinh ý nhận ra cảm xúc của y, hơi ngồi dậy, nói: "Sao lại giận, ta đâu có đuổi ngươi đi."

Công chúa bị chọt trúng chỗ, im lặng không nói gì, không biết vì ngượng ngùng hay vẫn giận.

Hách Liên Thanh nâng mặt y lên, như bắt được một con mèo nhỏ, hôn trán y, nói: "Thấy ngươi đến tìm ta, ta vui mừng còn không kịp, sao lại đuổi ngươi đi? Ta chỉ lo ngày mưa đi đường, về sẽ làm bẩn giày ngươi."

Công chúa không trả lời rõ ràng, chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Vậy ta tha thứ cho ngươi."

Tiểu vương gia lại bị y chọc cười, hôn y một lần nữa, nói: "Vậy cảm ơn công chúa."

Trong phòng thêm một cái lò sưởi, hai người bắt đầu ăn cơm trưa muộn.

Bọn họ lâu lắm rồi không cùng nhau ăn cơm, công chúa bỗng cảm thấy nhớ những ngày tiểu vương gia dẫn y đến thị trấn chơi, dù có chút không vui, nhưng ít nhất họ luôn được ăn cùng nhau.

Ngay cả bữa ăn này cũng ăn vội vã, tiểu vương gia rõ ràng có việc phải làm, nhanh chóng buông đũa, lặng lẽ nhìn y một lúc.

Công chúa thấy hành động của hắn, liền biết bữa ăn này không thể cùng nhau kết thúc, tuy rằng có chút mất mát, nhưng y vẫn nói: "Ta tự ăn một lúc nữa, ngươi đi trước đi."

Hách Liên Thanh vươn tay sờ mặt công chúa, nói: "Hôm nay đừng đi nữa, ngủ lại đây đi."

Công chúa đã mất đi hơn nửa hứng thú ăn cơm, nghe vậy rất ngạc nhiên, một lúc sau mới nói: "Có tiện không?"

"Nơi này là của ta, tất nhiên cũng là của ngươi, sao lại không tiện?" Tiểu vương gia dường như cảm thấy câu hỏi này rất vô lý.

Công chúa do dự, tiểu vương gia cùng người trao đổi đại sự ngay bên màn, nơi y ngủ cũng gần nơi bàn công việc của hắn.

Nếu y ở đây, sợ rằng những thuộc hạ trung thành, tận tâm sẽ có ý kiến.

Y suy nghĩ mãi rồi chậm rãi nói: "Thôi bỏ đi."

Tiểu vương gia nhìn biểu hiện kỳ lạ của y, nói: "Lại có người khua môi múa mép với ngươi à?"

Công chúa rất nhanh lắc đầu, nói: "Ngươi có việc phải làm, ta không nên làm phiền ngươi."

"Cái gì gọi là làm phiền?" Tiểu vương gia nhíu mày, trông có vẻ không vui, "Rốt cuộc là ai lại nói lung tung với ngươi?"

Công chúa ngẩn người, như thể đã làm sai điều gì, đột nhiên mất đi sự tự tin, "Hôm nay ta không phải đến để cáo trạng với ngươi..."

Hách Liên Thanh lập tức nhận ra thái độ của mình có chút gay gắt, duỗi tay ôm lấy vai y, giải thích: "Ta không phải nhắm vào ngươi, ta chỉ muốn biết, ngươi nghe người ta nói những gì?"

Công chúa không chịu nói, giống như có chút tức giận, bực bội nói: "Ta nói, ngươi sẽ đi phạt bọn họ, đến lúc đó, bọn họ lại quay lại nói ta... nói ta thổi gió bên tai ngươi."

Những người kia không dám động đến tiểu vương gia, nên chỉ có thể chuyển sang nhắm vào công chúa hòa thân không nơi nương tựa.

Mặc dù tiểu vương gia vẫn đến trướng công chúa, nhưng rõ ràng là bọn họ cái gì cũng không làm, chỉ muốn gặp nhau, nói vài câu, thậm chí hôn cũng ngày càng ít. Nhưng từ miệng của những kẻ đó, biến thành công chúa là một hồ ly tinh quyến rũ tiểu vương gia.

Đối với công chúa, những lời đánh giá như vậy là quá nặng nề, y đã rất nhiều lần nghe qua chuyện các phi tần xinh đẹp bị mang tội danh như thế, cuối cùng biến mất trong hậu cung mà không ai hay biết.

Y không hiểu những lời đó rốt cuộc mang ý nghĩa gì, chỉ là không kiểm soát được mà có phản ứng với lời đánh giá ấy, chỉ cần nghe thấy đã dựng tóc gáy.

Nhưng dần dần y hiểu được, mấy lời đó không phải khen ngợi sắc đẹp của phi tần, mà chỉ là một cái cớ để giết người.

Công chúa cũng không cảm thấy mình có bản lĩnh như vậy.

Y nhìn thoáng qua Hách Liên Thanh đã buông bát đũa, mặc áo khoác chỉnh tề.

Nếu tiểu vương gia thật sự bị mê hoặc, sẽ chẳng vội đi mà không ăn xong bữa cơm này với y.

Không biết tại sao, công chúa lại có chút tức giận.

Hách Liên Thanh thấy y tức giận, cảm thấy mình phải cẩn thận hơn, không làm y tức giận thêm, nhưng vẫn không nhịn được, dùng ngón tay chọc vào mặt y.

Quả nhiên, công chúa càng giận hơn.

Công chúa quay lưng lại, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng tức giận.

Hách Liên Thanh ôm lấy y từ phía sau, thân mật cọ cọ vào cổ, nói: "Tối nay ở lại đây, ta xem ai dám nói gì ngươi."

"Không muốn."

Lạnh lùng từ chối mà không có một chút do dự nào.

"Buổi tối ta sẽ sai người làm canh hoa quế và bánh hạt sen cho ngươi ăn."

Hách Liên Thanh tiến lại gần nhìn y, nói: "Ma ma không phải không cho phép ngươi ăn điểm tâm ngọt vào buổi tối sao? Ngươi ở đây, các nàng quản không được đâu."

Công chúa có chút động lòng, chậm rãi quay đầu nhìn hắn.

Tiểu vương gia lại một lần nữa xuống nước đưa ra một cái bậc thang, "Ngươi ở lại đây, ta vừa trở về là sẽ thấy ngươi."

Bậc thang này đưa ra đủ khéo, công chúa cuối cùng cũng gật đầu, nói: "Vậy được rồi."

Lời của tác giả: "Họ sắp rời khỏi đồng cỏ mùa hè đã dần khô héo, để di chuyển đến nơi trú đông ấm áp, khuất gió và có ánh nắng." Trích từ 《我们的太阳在路上》- 春力克·木胡什

Lời của editor: Chương này ngắn ghê ~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro