Chương 15: Yêu là cùng nhau ăn rất nhiều bữa cơm, nói với nhau thật nhiều điều

Editor: @cacaokemtrung on Wattpad

Trong quán Starbucks giữa phố thị sầm uất, hai người thật sự ngồi cùng một bàn để học. Lâm Duy Trinh đang chuẩn bị bài thuyết trình cho buổi chia sẻ trên lớp vào tuần sau, chủ đề về các trào lưu văn học Pháp thế kỷ XIX. Hà Thanh thì cầm một cuốn Ngoại khoa dày đến mức có thể làm gạch xây nhà, lật lật vài trang, tất cả đều là hình giải phẫu với vô số chi tiết. Không ai nói gì với nhau, độ cao của cà phê trong cốc dần hạ xuống, tiếng lật trang sách và gõ bàn phím hòa vào những cuộc trò chuyện của các vị khách xung quanh.

Khoảnh khắc ấy, Lâm Duy Trinh như trở về năm lớp 12, ký ức khi đó như được phủ lên một lớp màng thời gian, hư hư ảo ảo, chỉ có tri thức học được là sáng rõ chân thực.

Một năm trước, vào ngày khai giảng đại học, một trong những sinh viên đại diện phát biểu đến từ châu Phi. Anh ấy vừa nhận bằng tiến sĩ tại Đại học W, dùng tiếng Trung trôi chảy để bày tỏ tình cảm sâu sắc với mảnh đất này.

"Tôi thấy thành phố S mỗi ngày một vĩ đại..." Anh nói: "mà tôi lại không hề trở nên nhỏ bé hơn chút nào."

Đôi khi, chỉ những người không nói tiếng mẹ đẻ mới có thể làm lóe lên tia sáng bất ngờ, biến một cặp từ trái nghĩa tưởng chừng bình thường thành câu nói đầy ấn tượng. Bao nhiêu năm qua, thành phố S vẫn luôn có tất cả những gì người trẻ muốn: một tương lai lấp lánh, đáng để chờ đợi.

Thành phố S còn có Hà Thanh.

Hà Thanh gấp sách, nhìn đồng hồ: "Nhạc kịch bắt đầu lúc bảy rưỡi đúng không?"

Người pass vé Lâm Duy Trinh mạnh miệng đáp: "Ừm, bảy rưỡi, chỗ này cách Văn Hóa Plaza cũng gần, cỡ sáu rưỡi đi là kịp."

Hà Thanh gật đầu: "Vậy vẫn còn một tiếng nữa, đi ăn tối chung không?"

"Được chứ." Cậu cười đáp: "Đợi tôi mười phút nữa nhé? Tôi muốn căn lại thời gian bài thuyết trình."

Hà Thanh: "Để tôi bấm giờ cho cậu, tiện thể nghe luôn."

Lâm Duy Trinh: "Hả?"

Anh mở giao diện bấm giờ trên điện thoại, ngẩng lên cười: "Không được à? Dù không hiểu, nhưng nghe cậu nói tiếng Pháp cũng thú vị lắm."

Lâm Duy Trinh cực kỳ hưởng thụ, thấy lòng như có một màn pháo hoa oanh tạc. Thầy Hồ dạy rất nghiêm, năm nhất còn tự mình uốn nắn phát âm cho từng sinh viên lớp 3 nên phát âm của cậu cực kỳ chuẩn, người ngoài ngành nghe qua còn tưởng là giọng của băng ghi âm.

"Được, tất nhiên là được." Cậu xoay màn hình laptop về phía anh: "Bắt đầu bấm giờ từ đoạn này nhé."

"La littérature française a connu son lot de talents au XIXème siècle. (Văn học Pháp thế kỷ XIX sản sinh ra rất nhiều nhân tài.)" Lâm Duy Trinh bắt đầu bài nói: "Le splendeur des chefs-d'œuvres de Flaubert, de Hugo et de Stendhal s'est transmise de génération en génération. (Các kiệt tác của Flaubert, Hugo, Stendhal đều được truyền lại từ thế hệ này đến thế hệ khác)..."

Giọng nói của Lâm Duy Trinh như dòng suối trong trẻo trên núi cao, dịu dàng, sáng tỏ, không mang theo chút cảm giác công kích nào, Hà Thanh không thể kháng cự, mà cũng không muốn kháng cự, những gì anh thích, anh đều sẵn lòng tận hưởng.

Anh thích nghe cậu nói chuyện.

Yêu là cùng nhau ăn rất nhiều bữa cơm, nói với nhau thật nhiều điều.

Chiều hôm đó, lắng nghe những câu chuyện về các văn hào Pháp, nhìn người trước mặt tràn đầy nhiệt huyết thực hiện bài thuyết trình chỉ dành riêng cho mình, Hà Thanh vẫn chưa hiểu được, hành động dành cả quỹ thời gian ít ỏi cùng với những lời nói vốn chẳng nhiều nhặng gì của anh cho một người như vậy là có ý nghĩa gì. Bàn gỗ, ghế đá đã đượm hương cà phê qua từng năm tháng, để rồi cũng nhuộm lên hai chàng trai một mùi hương như thế.

Một lượt thuyết trình trôi qua, Lâm Duy Trinh cảm thấy cấu trúc đã ổn, chỉ cần chỉnh sửa lại một vài chi tiết nhỏ. Cậu bỏ máy tính vào túi, cùng Hà Thanh rời khỏi Starbucks. Cả hai đều mang theo ly nhựa rỗng và bọc nilon của ống hút, lúc nhân viên đến dọn bàn, họ phát hiện chỗ này sạch sẽ không một hạt bụi, như chưa từng có ai ngồi.

Cũng trên con phố đó, đi thêm một trăm mét sẽ có một tiệm hoành thánh. Hà Thanh sợ Lâm Duy Trinh không kịp xem nhạc kịch bèn chủ động đi vào, định ăn nhanh để cậu không lỡ việc.

Hà Thanh: "Nhạc kịch dài hai tiếng rưỡi nhỉ?"

Lâm Duy Trinh nuốt một viên hoành thánh tôm, lau lau miệng: "Ừ, tính cả giờ nghỉ giữa chừng thì có thể còn lâu hơn."

Hà Thanh cúi đầu, như thể đang tính toán điều gì đó.

Lâm Duy Trinh cười nói: "Thi quan trọng mà, nhạc kịch cũng dài, lần này không xem cũng được. Nghe nói cuối năm Cats với Les Misérables đều sẽ có đoàn diễn sang Trung Quốc, chắc chắn sẽ có suất ở thành phố S, khi nào rảnh chúng ta lại hẹn đi xem."

Hà Thanh nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Vậy là cậu xem xong cũng đã qua mười rưỡi rồi, có kịp chuyến tàu điện cuối không?"

Lâm Duy Trinh: "..."

Có vẻ là không kịp rồi.

Hồi năm nhất, cậu từng cùng bạn cùng lớp đến Văn Hóa Plaza xem nhạc kịch. Cả nhóm chung tiền gọi một chiếc xe về ngoại ô, vì quá phấn khích nên trên xe cả đám ríu rít không ngừng, đến mức bác tài nghe đến váng cả đầu. Ngoại trừ Lâm Duy Trinh trọ ngoài, những người còn lại đứng trước ký túc xá đều bị quản lý mắng một trận tơi bời.

Hà Thanh nói: "Bố dượng của tôi... gần đây ông ấy đến thành phố S có công chuyện, còn có cả em gái tôi, Lương Lam, chắc cậu biết rồi."

Lâm Duy Trinh sững người, nghe anh nói tiếp: "Ông ấy ở khách sạn gần khuôn viên Phong Hoa, có chừa lại một phòng cho tôi, bảo nếu tôi ra ngoài ở thì tiện thể ăn với Lương Lam một bữa."

Lương Vỹ đối xử rất tốt với Cố Hiểu Yến, Hà Thanh nghĩ với một gia đình tái hôn thì như vậy đã là điều hạnh phúc nhất rồi. Anh vẫn chưa thể gọi Lương Vỹ một tiếng "bố", mà ông ấy cũng không ép buộc, mỗi lần gặp nhau cả hai đều giữ thái độ lịch sự khách sáo.

Hà Thanh liếc nhìn Lâm Duy Trinh một cái, rồi nói tiếp: "Tôi định thi xong rồi mới qua đó, nhưng... nếu cậu không kịp về, tôi sẽ gọi bảo Lương Lam đổi thành phòng đôi, cậu ở cùng phòng với tôi một đêm, mai hãy về Đại học W."

Văn Hóa Plaza.

Lý Tu Viễn và Đinh Tuấn Niên theo dòng người tiến vào cổng soát vé, lúc này trong sân khấu đã vang lên ca khúc chủ đề, khiến người ta không khỏi hào hứng cả lên. Không ít cô gái xếp hàng chụp ảnh bên các tấm poster, nhân viên mặc đồng phục nghiêm túc duy trì trật tự hàng lối, tất cả mọi người đều đang chờ đợi bữa tiệc nghệ thuật hoành tráng này.

"Điện thoại của ông kìa..." Đinh Tuấn Niên nhắc nhở: "Hình như đổ chuông được một lúc rồi đấy."

Lý Tu Viễn thắc mắc: "Ai lại gọi tôi giờ này nhỉ? Xếp hàng đông quá, tôi cứ tưởng tiếng chuông của người khác."

Cậu chàng rút điện thoại ra, trên màn hình hiện rõ ba chữ Lâm Duy Trinh.

"Alo! Lão Lý! Ông đến chưa!"

"Sắp vào rồi." Lý Tu Viễn nghe giọng cậu gấp gáp, cứ tưởng có chuyện gì lớn xảy ra: "Sao thế?"

Lâm Duy Trinh đứng bên ngoài Văn Hóa Plaza, khóc không ra nước mắt: "Mau chụp gửi tôi một tấm ảnh với, chỉ cần chứng minh ông đang ở trong đó là được. Nhanh nhanh nhanh, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp Phật..."

Lý Tu Viễn: "Hả? Chụp ảnh? Ông cũng biết là nhạc kịch không cho chụp mà..."

Ở đầu dây bên kia, Lâm Duy Trinh nghe có vẻ cực kỳ mệt tim: "Không phải, ông xem có đồ lưu niệm gì không, hoặc sân khấu trước khi diễn cũng được, cuống vé cũng ok."

Lý Tu Viễn hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu chàng tìm đúng chỗ ngồi theo số ghế, phát hiện mỗi vị trí ở hàng ghế trước đều được tặng một túi quà lưu niệm.

Đinh Tuấn Niên mở túi ra, rồi giơ lên: "Có poster tặng kèm này."

Lâm Duy Trinh như vớ được cọng rơm cứu mạng: "Nhanh nhanh nhanh! Chính nó! Gửi qua WeChat cho tôi, đại ân này không lời nào cảm tạ hết!"

Lý Tu Viễn ù ù cạc cạc chụp ảnh tấm poster mà không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, cảm thấy cực kỳ chấm hỏi.

Lâm Duy Trinh tải ảnh về với tốc độ ánh sáng rồi ngay lập tức gửi cho Hà Thanh.

"Tôi đến rồi." Cậu dùng một tay gõ chữ rất nhanh: "Xong sẽ gọi cậu."

Hà Thanh nhanh chóng gửi lại một biểu tượng "OK".

Lâm Duy Trinh thở phào nhẹ nhõm, đứng hứng gió ngay trước plaza, không nhịn được mà bật cười.

—-------Hết chương 15—-------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro