Chương 67+68
Chương 67: Ngày âm tháng âm năm âm
Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa. - Edit: KaoruRits
Nghe Đinh Hải thuyết minh xong, Nguyễn Tiêu ngẩng đầu nói: "Cũng không kỳ quái, cô ta là chết ở chỗ này, chỉ là thi thể bị di dời đi thôi."
Lỗ Tử Huyên cắn môi dưới hỏi: "Chúng ta đi lên sao?"
Nguyễn Tiêu gật đầu: "Đương nhiên."
Mọi người đi thẳng đến cầu thang.
Nhận thấy được tầng trên oán khí sôi trào, Nguyễn Tiêu ra hiệu một ánh mắt với Đàm Tố, Lý Tam Nương.
Vì thế Đầu Trâu Mặt Ngựa nhanh chóng đi đến gần Lỗ Tử Huyên, đẩy Đinh Hải vốn dĩ canh giữ bên cạnh cô sang một bên.
Đinh Hải biết chính mình không bằng quỷ thần, bèn tránh chỗ ra, chỉ là vẫn sẽ thỉnh thoảng lo lắng liếc mắt nhìn Lỗ Tử Huyên một cái mà thôi.
Tòa nhà kiểu cũ không có thang máy, oán khí ở ngay lầu 3.
Lỗ Tử Huyên có thể cảm giác được hoàn cảnh xung quanh trở nên thực âm trầm, rõ ràng bạn học Nguyễn ở ngay phía trước, cô lại cảm thấy bóng người này có vẻ thật xa lạ, làm cô sinh ra một loại cảm giác sợ hãi tràn ngập cô tịch.
Đột nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng đẩy cô một phen, Lỗ Tử Huyên hoảng loạn mà quay đầu, phát hiện đẩy mình chính là Nguyễn Tiêu —— Vậy vừa rồi cô thấy người đi phía trước mình là ai…… hoặc là nói… cái gì? Cảm giác sợ hãi mãnh liệt làm đồng tử của cô đều có chút tan rã.
Nguyễn Tiêu khẽ nhíu mày, dùng thần lực vỗ lên một tia oán khí trên người cô.
"Tiểu thư Lỗ, còn bùa không?"
Lỗ Tử Huyên theo bản năng móc bùa vàng trong túi ra, nhưng móc ra lại không phải lá bùa nguyên vẹn, mà là một nắm tro giấy màu đen. Sắc mặt cô tức khắc thay đổi: "Bạn học Nguyễn, này ——"
Đàm Tố đứng một bên thấp giọng nói: "Không có ác quỷ tập kích, nhưng oán khí có ý muốn dụ dỗ."
Lý Tam Nương cũng nói: "Thành Hoàng gia, vừa rồi là chúng tôi nhất thời không nhận thấy được."
Đàm Tố: "Là chúng tôi thất trách."
Nguyễn Tiêu không tiếng động mà nói: "Kế tiếp cẩn thận chút."
Cậu có thể lý giải, Đàm Tố cùng Lý Tam Nương đều là từ lệ quỷ sắc phong lên quỷ thần, đối với các cô mà nói thì hoàn cảnh tràn ngập oán khí quá quen thuộc, khó tránh khỏi sẽ có chỗ không chú ý đến. Ngược lại là cậu, đối với oán khí càng thêm mẫn cảm.
Đinh Hải đồng dạng không phát hiện, sắc mặt ngưng trọng lên. Hắn cũng nên cảnh giác hơn nữa.
Nguyễn Tiêu bảo Lỗ Tử Huyên vươn tay, trên bàn tay sợ hãi của cô vẽ một bùa thần lực, nói: "Siết chặt nắm tay, bất luận phát sinh chuyện gì, gặp được tình huống như thế nào cũng không được buông ra —— cho dù là tôi làm chị buông ra, cũng không cần làm theo."
Lỗ Tử Huyên vội không ngừng gật đầu.
Sau đó tiếp tục lên lầu.
Thang lầu rất yên lặng, gần như là tĩnh mịch, rõ ràng trong tòa nhà cũ này còn có những người khác, nhưng bọn họ lại giống như bị ngăn cách ở chiều không gian khác vậy, nghe không thấy động tĩnh ở hành lang hai bên, cũng không cảm giác được có người cư trú hai bên.
Đến lầu 3, hành lang thật dài sâu thẳm tối đen, tựa như có thể cắn nuốt con người.
Dựa theo Đinh Hải chỉ điểm, Nguyễn Tiêu đang muốn dẫn đầu rẽ phải, bỗng nhiên một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, làm người da đầu tê dại, cùng lúc đó, một bóng quỷ bỗng chốc nhảy ra, về phía mặt Nguyễn Tiêu!
Nguyễn Tiêu phản xạ có điều kiện nhấc chân đá tới, thần lực tất nhiên chuyển theo đến bàn chân, liền đạp bóng quỷ kia ra ngoài, nặng nề mà té lăn trên đất. Bởi vì là hành động theo bản năng, một chân này dùng thần lực không yếu, bóng quỷ bị đá trúng bụng cứ như là bị bật lửa, chợt toát ra lượng lớn khí đen kêu xèo xèo, bóng dáng cũng trở nên càng lúc càng mờ nhạt.
Nhưng gần như cùng thời khắc bóng quỷ nhào về hướng Nguyễn Tiêu, cánh cửa xông ra một luồng oán khí nùng liệt, đang bay về phía Lỗ Tử Huyên.
Hóa ra còn là dương đông kích tây, lợi dụng bóng quỷ hấp dẫn những người khác chú ý, mục tiêu của nữ quỷ lại là thẳng đến Lỗ Tử Huyên!
Chẳng qua……
Không chỉ mỗi Nguyễn Tiêu phản ứng nhanh, bóng quỷ dưới chân Nguyễn Tiêu căn bản là không kiên trì đến một giây đồng hồ, Đầu Trâu Mặt Ngựa cũng sớm có chuẩn bị. Chỉ thấy Đầu Trâu nhanh chóng dùng thân thể cao lớn che trước người Lỗ Tử Huyên, cương xoa đẩy mạnh phía trước—— Mặt Ngựa càng là tốc độ cực nhanh, nháy mắt xuất hiện ở phía ngược lại đoàn oán khí, dùng móc sắt đâm vào!
Trong phút chốc, đoàn oán khí vang lên tiếng thét chói tai, âm thanh đáng sợ như tiếng kít trên thủy tinh, càng thảm thiết càng thê lương hơn vừa rồi, làm trong đầu người ta đau đớn như vạn kim đâm vào. Nhưng mà tiếng quỷ gào như vậy cũng không có tác dụng gì với nhóm quỷ thần, tương phản, Đầu Trâu cầm cương xoa càng dùng sức mà đẩy mạnh oán khí trong đoàn, móc sắt của Mặt Ngựa cũng đâm vào càng sâu.
Chỉ có Đinh Hải, hắn chỉ là một cô hồn dã quỷ tín niệm khá mạnh, cảm xúc không mãnh liệt như lệ quỷ, bị quỷ gào kích thích một cái, quỷ khí trên người đều kịch liệt run rẩy lên, mặt quỷ vặn vẹo từng đợt.
Nguyễn Tiêu vung bàn tay vẫy vẫy Đinh Hải.
Quỷ khí trên người Đinh Hải thoáng hòa hoãn lại, hắn ôm đầu lập tức vọt tới bên cạnh Nguyễn Tiêu, lòng còn sợ hãi.
"Thật là đáng sợ, trước đó cô cũng từng quỷ khóc rồi, nhưng không giống hiện tại……"
Nguyễn Tiêu trầm giọng nói: "Nói cách khác, cô ta đã trở nên lợi hại hơn."
Đinh Hải cũng thật kinh ngạc, nói: "Đúng vậy, ngày hôm qua tôi còn gặp qua cô ra. Lúc ấy tôi vì ngăn cản cô ta, bị phế đi sức lực không ít, tôi và cô ta đều bị một ít thương, đến bây giờ tôi còn có chút không thoải mái đây, mà dù cô ta khỏe nhanh hơn tôi, cũng không có khả năng tăng lên đi?"
Nguyễn Tiêu cau mày: "Chỉ e, là có cái gì giúp cô ta."
Chẳng lẽ lại là một tà thuật sĩ? Nếu thật là như vậy…… tầm mắt cậu dừng ở cái bóng bị cậu đá ra rồi dần trở nên nhạt nhòa đi, có lẽ… không cần có lẽ nữa, thật sự chính là vậy.
Cái bóng kia tuy đã rất nhạt rồi, hơn nữa vẫn luôn ở thu nhỏ lại, hình thái vẫn là rất rõ ràng. Đó là một con tiểu quỷ đại khái chỉ cao có nửa thước, cả người da đỏ, đầu to, khô gầy, cả người trần trụi, diện mạo xấu xí —— tiểu quỷ như vậy, cùng với nói nó là quỷ, không bằng nói nó là một quái vật!
Nguyễn Tiêu rất nghiêm túc: "Khi cô hồn dã quỷ thật lâu không thể tiến vào âm phủ đầu thai, ý thức bản thân không chỉ mơ hồ, dần dần hồn hấp thụ không được phách, phách sẽ tán ra ngoài, mà hồn cũng sẽ biến thành hồn khí từng đợt từng đợt nhè nhẹ. Có vài chỗ hồn khí nhiều, dây dưa hội tụ lẫn sau, thì sẽ hình thành những tiểu quỷ hồn không hồn phách không phách như này…… Đám tiểu quỷ này có xảo quyệt, có ngu dốt, có ác độc, không cảm xúc chính diện gì đáng nói. Chúng nó bản lĩnh không cao, hoặc là sinh động ở nơi ‘sinh ra’, hoặc là sẽ theo hơi người tìm được nhà dân, ở trong phòng quấy phá, ngoại trừ quấy rối cũng không có bao nhiêu tác dụng. Nhưng vừa rồi nó mục đích quá minh xác cũng quá có kết cấu, hiển nhiên là bị nữ quỷ ra lệnh, mà thông thường, lệ quỷ là không thể sử dụng tiểu quỷ, trừ phi là —— có người đã dạy cô ta."
Lỗ Tử Huyên vốn dĩ bởi vì động tác tung chân của Nguyễn Tiêu mà hoảng sợ, đang mặt đầy đề phòng nhìn quanh bốn phía, lại đột nhiên nghe thấy được Nguyễn Tiêu nói một loạt lời này, không khỏi phẫn nộ lên.
"Bạn học Nguyễn, cậu là nói có người bảo nữ quỷ này tìm tôi làm thế thân?"
Nguyễn Tiêu sửng sốt, gật gật đầu: "Có thể nói như vậy." Mà khi nói tới đây, cậu đột nhiên nghĩ tới gì đó, không khỏi hỏi, "Tiểu thư Lỗ, tôi vẫn luôn không hỏi, sinh thần bát tự của chị là bao nhiêu?"
Trong lòng Lỗ Tử Huyên "lộp bộp" một tiếng, báo ra một chuỗi con số nói: "Sinh nhật tôi là…… Nhưng không biết tính sinh thần bát tự như thế nào."
Nguyễn Tiêu vốn dĩ cũng sẽ không tính, bất quá 'lải nhải' có, cậu bèn nhanh chóng suy tính lên, tính xong mới đột nhiên nói: "Ngày âm tháng âm năm âm, tuy rằng không phải giờ âm, nhưng cũng cũng rất hiếm thấy." Vậy thì có chút bất đắc dĩ, cậu nói, "Quỷ uổng mạng tìm thế thân kỳ thật không có quy luật gì, có đôi khi là ngẫu nhiên có chút ít duyên phận, có đôi khi là vừa lúc đụng chạm, có đôi khi là người không cẩn thận nhận được tín vật của quỷ, có đôi khi thậm chí chỉ là quỷ cho rằng bị người đó nhìn thấy…… Cho nên lúc trước tôi cũng không nghĩ liên quan đến bản thân tiểu thư Lỗ."
Nếu quỷ uổng mạng thuận lợi bắt Lỗ Tử Huyên làm thế thân, vậy thì âm hồn có ngày âm tháng âm năm âm như cô sẽ thay thế quỷ uổng mạng, trở thành lệ quỷ tràn ngập oán khí.
Lệ quỷ như vậy, đối với thuật sĩ nào đó mà nói, chính là nguyên liệu tốt nhất đấy nhỉ.
Hết chương 67.
▬▬▬▬▬𝓚𝓪𝓸𝓻𝓾𝓡𝓲𝓽𝓼▬▬▬▬▬
Chương 68: Lách chỗ trống thiên địa
Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa. - Edit: KaoruRits
Sắc mặt Nguyễn Tiêu biến thành màu đen.
Từ xưa đến này, sinh làm con người cũng không dễ dàng, nhưng phàm là làm người, quan lại âm phủ đều cho rằng nên kính sợ sinh mệnh, không thể phí hoài bản thân mình. Cho nên, trong địa ngục có địa ngục Uổng Mạng, phàm là quỷ do tự sát mà chết biến thành, trừ phi là ở lại nhân gian làm cô hồn dã quỷ, nếu không thì chỉ cần bọn họ đến âm phủ đầu thai, đều xuống địa ngục Uổng Mạng, vĩnh thế không thể siêu sinh.
Nhưng đại khái trong thiên địa luôn có "một đường sinh cơ" đi, quỷ uổng mạng là có thể tìm thế thân, khi bọn chúng lựa chọn một người cũng hại chết đối phương, như vậy đối phương sẽ thay thế nó làm cô hồn dã quỷ, thậm chí là xuống địa ngục Uổng Mạng.
Đương nhiên, một đường sinh cơ xem như cái "bug" thiên địa giữ lại cho mình, có thể làm một ít quỷ uổng mạng thay đổi vận mệnh, nhưng dùng mạng của người khác thay thế cho mình cũng là tội nghiệt lớn, nếu không ai phát hiện thì bọn chúng có thể ung dung ngoài vòng pháp luật một lần nữa làm người, thường thường kiếp sau sẽ đột tử hoặc là chịu tội, thậm chí bị thế thân đương nhiên mà trả thù, sẽ không lập tức bị thẩm phán, nhưng một khi bị đạo sĩ Huyền môn hoặc là người nào có pháp lực gặp được việc này, vậy quỷ uổng mạng cơ bản là không có quyền của quỷ, trực tiếp bị đánh đến hồn phi phách tán cũng không có chỗ nào nói rõ lí lẽ.
Mặc kệ giữa tìm thế thân và bị thế thân có ân oán gút mắt như thế nào, đó đều là một bộ phận thuộc về thiên địa tuần hoàn, người hiểu pháp thuật chỉ có thể khi gặp quỷ hại người mới tiến hành xử lý, lại không thể tính kế ngay từ đầu!
Tình huống trước mắt này, Nguyễn Tiêu lập tức liền suy nghĩ cẩn thận.
Thuật sĩ muốn có được lệ quỷ ngày âm tháng âm năm âm, nhưng người đi hại chết người có ngày âm tháng âm năm âm lại đi lợi dụng đối phương, sẽ lưng đeo tội nghiệt rất lớn, chưa hết không thể bảo đảm nhất định có được lệ quỷ, phí tổn còn rất cao, như vậy không bằng ngược lại đi tìm quỷ uổng mạng biến thành lệ quỷ, chế phục lệ quỷ, làm lệ quỷ dựa theo hắn sai bảo tìm tương ứng, chọn người có sinh thần bát tự thích hợp làm thế thân, hại chết đối phương xong thì lệ quỷ đi đầu thai, thế thân liền thay thế được vận mệnh của lệ quỷ trở thành lệ quỷ, thuật sĩ lại đến thu phục lệ quỷ mạng âm này cứ vậy mà thành, nguyên liệu tốt nhất không phải vừa lúc tới tay ư?
Điển hình là lách luật, chui chỗ trống trong thiên địa, tính kế thật sự khôn khéo.
Lỗ Tử Huyên, Đinh Hải đứng bên cạnh có khả năng không biết đến kỹ càng tỉ mỉ bằng Nguyễn Tiêu, nhưng bọn họ cũng không ngốc, từ Nguyễn Tiêu giải thích ngắn gọn tự nhiên có thể phỏng đoán đến lúc này, chuyện có khả năng thật sự không đơn giản là quỷ uổng mạng tìm thế thân, mà là Lỗ Tử Huyên không biết khi nào bị người nào đó theo dõi! Vì, chính là bát tự đặc biệt của cô.
Lòng Lỗ Tử Huyên vốn dĩ an ổn không ít lại dâng lên một nỗi sợ hãi mãnh liệt.
"Bạn học Nguyễn, chúng ta hiện giờ——"
Nguyễn Tiêu nói: "Tiểu thư Lỗ yên tâm, lệ quỷ đã bị bắt được, chúng ta đến phòng cô ta nhìn xem, rồi lại tôi lại đến thẩm vấn lệ quỷ đó, hỏi ra từ chỗ cô ta……"
Lời nói còn chưa nói xong, đột nhiên, nữ quỷ bị khống chế giữa cương xoa và móc sắt phát ra tiếng kêu sợ hãi càng thảm thiết hơn, đồng thời quỷ khí điên cuồng dâng lên, hơn nữa nhanh chóng phun ra nuốt vào áp súc lại, phát ra chấn động mãnh liệt!
Đồng tử Nguyễn Tiêu co rút lại, theo bản năng nói: "Đầu Trâu Mặt Ngựa, tránh ra!"
Cùng lúc đó, cậu nhanh chóng bảo vệ Đinh Hải Lỗ Tử Huyên phía sau người, dùng thần lực khởi động lên một cái lồng.
Đàm Tố cùng Lý Tam Nương phản ứng cũng rất nhanh, các cô đồng dạng cực nhanh chui vào lồng, còn bảo nhóm nữ quỷ trước sau yên lặng đi theo, canh giữ tứ tán quanh tòa nhà này cũng chạy nhanh ra xa.
Chỉ chưa đầy ba giây đồng hồ, nữ quỷ kia bỗng nổ mạnh.
"Bùm——" quỷ khí cũng trong một chớp mắt kia tán ra ngoài, nhanh chóng biến mất.
Giờ khắc này, con tiểu quỷ lúc trước yếu đi và cả nữ quỷ bị quỷ khí kíp nổ hồn phách, tất cả đều đã tiêu tán.
Trong mắt Nguyễn Tiêu lập loè lửa giận, dùng tay tìm tòi phía trước, tụ tập thần lực bắt được một tia hồn khí của nữ quỷ, bảo tồn lại.
Hồn khí mỏng manh, mang theo một chút mảnh nhỏ ký ức.
Đó là căn phòng mờ nhạt, có một thuật sĩ không rõ bộ mặt đang lẩm bẩm làm phép.
—— Nhưng ngoại trừ điều này ra thì cái gì cũng không có.
Hồn khí còn sót lại quá yếu, cả thần lực cũng không tài nào giữ được, sau khi ký ức được phóng thích, sợi hồn khí này cũng theo đó mà tiêu tán.
Nguyễn Tiêu dùng sức mà nắm chặt nắm tay —— Đáng giận! Đây chắc chắn là do tên thuật sĩ đó giở trò quỷ!
Lỗ Tử Huyên không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy chính mình bị kéo một phen, rồi có cuồng phong nổi lên bốn phía, giống như muốn thổi sập cả tòa nhà. Cô mẫn cảm mà cảm thấy không đúng, quả nhiên, sau khi gió ngừng, cô thấy bạn học Nguyễn mang biểu cảm khó coi dị thường, cô vội vàng câm miệng, không đi hỏi nhiều.
Nguyễn Tiêu nhịn nhẫn cảm xúc, mới nói: "Tốc chiến tốc thắng, đi vào trong phòng nhìn xem."
Rất nhanh, mọi người đến căn phòng vừa rồi nữ quỷ xuất hiện.
Cửa đóng chặt, trong khoảng thời gian này ngoại trừ gã mập, không ai lại đây tìm kiếm nữ quỷ, cũng không ai biết nữ quỷ mất tích, đương nhiên phòng trước sau vẫn duy trì bộ dáng vốn có.
Đầu Trâu Mặt Ngựa đi vào bên trong, mở cửa ra.
Nguyễn Tiêu mang theo đông đảo người quỷ đi vào, kéo lại bức màn ở các nơi, bảo đảm sẽ không tiết lộ ánh sáng rồi mới mở đèn.
Phòng này không lớn, chỉ có một phòng một sảnh, bài trí đại thể rất ấm áp, nhưng bộ phận chi tiết lại không quá tương đồng, hiển nhiên là theo tâm tình nữ chủ nhân biến hóa, cũng làm căn phòng lộ ra một tia áp lực.
Tủ quần áo giá rẻ, quần áo hở hang chiếm đa số, cũng có một bộ phận đầm dạ hội hoa phục lễ phục tương đối sang quý linh tinh, trong ngăn kéo có chút ít hàng xa xỉ phẩm nhỏ, lượng lớn đồ trang điểm và sổ tiết kiệm cơ bản không có bao nhiêu tiền tiết kiệm trong đó.
Nguyễn Tiêu cầm lấy một cái khung ảnh nghiêng ngả, bên trên là một cô gái thật xinh đẹp.
Đinh Hải ở bên cạnh nói: "Cô ta chính là kia chỉ nữ quỷ, nhưng hình này thoạt nhìn không đến hai mươi, nữ quỷ hẳn là 27-28 rồi."
Nguyễn Tiêu gật gật đầu, trả khung ảnh về chỗ cũ.
Tâm niệm cậu khẽ nhúc nhích, thần lực mỏng manh tản ra bốn phía, trải rộng toàn bộ phòng —— chờ sau khi bọn họ rời đi, chút thần lực còn sót lại này sẽ thanh trừ tất cả dấu vết bọn họ đi vào đây.
Lỗ Tử Huyên rất tức giận việc mình bị theo dõi, bản thân cô cũng là một cô gái kiên cường, lúc Nguyễn Tiêu đang tìm dấu vết khắp nơi, cô nàng cũng căn cứ ý tưởng của con gái, tìm kiếm trong toàn bộ căn phòng.
Dù sao căn nhà cũng không lớn, tìm đồ cũng dễ dàng, không bao lâu, đã tìm được hết những thứ có thể tìm được.
Lỗ Tử Huyên cầm mấy cái lọ thuốc, nói: "Mấy thuốc này đại đa số đều là giảm bớt áp lực, có thể điều tiết tâm tình, còn có một ít dùng cho bệnh trầm cảm cường độ thấp. Đoạn thời gian trước khi cô ấy chết có khả năng thật sự áp lực vô cùng lớn, sau đó thật sự kiên trì không được nữa… có phải có người nào đang ép cô ta không? Đinh Hải nói gã mập đó có khả năng rất lớn. Hơn nữa sau khi cô ta chết, gã mập còn cố ý lại đây hủy thi diệt tích, liệu gã mập có thể liên quan gì đến tà thuật sĩ kia không?"
Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ nói: "Nguyên nhân chết của nữ quỷ có khả năng quan hệ rất lớn đến gã mập, nhưng gã mập và thuật sĩ có quan hệ hay không thì rất khó nói. Gã mập hủy thi diệt tích rất quen thuộc, có thể là trước kia cũng làm chuyện tương tự rồi, nhưng hình như gã vẫn luôn không bị lệ quỷ trả thù…… trước đó tôi nghĩ, vì sao nữ quỷ không trả thù gã mập mà đi tìm thế thân, hiện tại xem ra, có lẽ cô ta không phải không đi trả thù, mà là còn chưa kịp trả thù cũng đã bị thuật sĩ thu phục rồi." Trong lòng cậu suy đoán rất nhiều, đều nói ra từng cái, "Có khả năng gã mập và thuật sĩ là cấu kết, một kẻ hại chết người, một kẻ thu phục lệ quỷ. Cũng có khả năng gã mập không biết thuật sĩ, nhưng thuật sĩ nhìn ra trên người gã mập trên người có mạng người, ngầm nhìn chằm chằm gã, coi gã là một trong những 'đường dây' thu phục lệ quỷ."
"Lách luật của thiên địa rốt cuộc là một chuyện rất bí ẩn, tôi có khuynh hướng gã mập không biết thuật sĩ. Mọi người cũng thấy đó, sau khi tôi bắt được lệ quỷ thì thuật sĩ lập tức khiến nữ quỷ tự bạo, có thể thấy được thuật sĩ tâm tư rất kín đáo, cho nên hắn càng kín tiếng càng tốt, khả năng cùng gã mập một giuộc là không lớn."
Nguyễn Tiêu suy đoán có đạo lý, Lỗ Tử Huyên ngược lại thật thất vọng: "Nếu nói như vậy, cho dù chúng ta tìm được thân phận gã mập cũng tìm không thấy thuật sĩ, vậy cho dù nữ quỷ không còn, sau này chẳng phải là tôi cũng còn rất nguy hiểm ư?"
…… Đây thật là một vấn đề.
Nguyễn Tiêu tự hỏi trong chốc lát sau, nói: "Như vậy đi, khi chị về thì tìm người dùng gỗ điêu khắc một pho tượng Thành Hoàng, sớm tối dâng hương. Đồng thời chị dùng này khúc gỗ dư đó điêu khắc một pho tượng Thành Hoàng nhỏ, trước tiên đặt hai pho tượng lớn nhỏ cùng nhau, tăng mạnh tần suất thắp hương, khoảng bảy tám ngày sau là có thể mang theo bên người. Chỉ là mỗi buổi tối, vẫn phải nhớ tiếp tục đặt cùng nhau thắp hương, để hai pho tượng Thành Hoàng đều có liên hệ thần tính. Nếu có lệ quỷ tập kích chị, tượng Thành Hoàng có thể ngăn cản một thời gian thay chị, trong lúc này chị không ngừng cầu nguyện với tượng Thành Hoàng, có thể thỉnh Thành Hoàng buông xuống, diệt trừ lệ quỷ."
Lỗ Tử Huyên nhớ tới vị này thi pháp là thông thần cùng Thành Hoàng gia, cũng xác thật biết bản lĩnh của đối phương, vội vàng đáp: "Tôi biết rồi, trở về liền lập tức đi tìm người điêu khắc tượng Thành Hoàng. Nhưng mấy ngày này còn chưa làm xong tượng thì…"
Nguyễn Tiêu nói: "Tôi sẽ thỉnh Dạ Du Thần trông chừng cho chị."
Hết chương 68.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro