Chương 48. Ải 4(9): Cướp bóc bao giờ cũng lời hơn làm thuê
Lục Thanh Gia bất ngờ nghiêng người áp sát về phía hắn ta, bóng dáng lập tức phóng to trong tầm mắt, đôi mắt kia chiếm trọn toàn bộ tầm nhìn của Kỷ Duệ.
Đôi mắt của Lục Thanh Gia rất đẹp, nếu là trong tình huống bình thường, dù có nhìn gần đến thế cũng chẳng có gì lạ.
Thế nhưng Kỷ Duệ lại như nhìn thấy thứ gì đó khủng khiếp, hoảng hốt lùi mạnh một bước.
Trên gương mặt hắn ta hiện rõ vẻ ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi.
Lục Thanh Gia bật cười: "Thầy sao lại lùi ra sau thế? Tôi tự thấy diện mạo mình cũng tạm được, chắc chưa đến mức dọa người đâu nhỉ? Bao nhiêu cảnh người sống nổ tung mà thầy vẫn bình tĩnh, vậy sao giờ lại phản ứng như thế này?"
"Hay là... cảnh tượng mà thầy nhìn thấy có gì đó khác thường?"
Sự hoảng loạn trên mặt Kỷ Duệ càng rõ, nhưng hắn ta vẫn cố trầm giọng nói: "Ít giở trò thần thần quỷ quỷ đi."
Có người chơi cũng phản ứng lại, quay sang hỏi Lục Thanh Gia: "Vậy ý cậu là, trong phòng biệt giam cậu đã phát hiện ra gì sao?"
Lục Thanh Gia mỉm cười, trực tiếp chuyển màn hình sang một tệp khác.
"Nếu đã tò mò thì cùng xem đi, dù sao thứ này giờ với tôi cũng chẳng còn tác dụng gì." Nói rồi, cậu liếc sang Kỷ Duệ: "Bởi vậy tôi mới nói, khi nãy cho tôi tốt nghiệp luôn chẳng phải là xong rồi sao."
Thái độ của Kỷ Duệ lập tức thay đổi, hắn ta vung tay che đi hình ảnh đang được chiếu lên màn hình, rồi nói ngay: "Tôi hiểu rồi."
"Được, thầy đồng ý cho em tốt nghiệp. Lục Thanh Gia, chúc mừng em đã hoàn thành toàn bộ khóa học, từ hôm nay em chính thức tốt nghiệp."
"Muộn rồi!" Lục Thanh Gia đáp: "Cơ hội tôi đưa ra cũng có thời hạn đấy."
"Dù giúp người không công thì hơi khó chịu thật, nhưng nhìn thấy kẻ lật lọng như thầy bây giờ lộ ra vẻ mặt đó, tôi thấy rất hả dạ."
Nói xong, cậu mở một video trong thư mục. Kỷ Duệ dù muốn ngăn lại, nhưng do bị ràng buộc bởi quy tắc trò chơi nên đành bất lực.
Tất cả người chơi ở đó đều có thể nhìn rõ màn hình máy tính, chẳng cần phải chiếu lên màn lớn.
Và rồi, cảnh tượng trước mắt khiến tất cả chết lặng.
Hình ảnh ban đầu đen kịt, như đang đặt trong một không gian không có chút ánh sáng nào.
Sau đó, xuất hiện một mảng đỏ tươi tanh nồng. Khi mảng đỏ ấy tan đi, ống kính ngẩng lên, mọi người nhìn thấy đó chính là máu chảy ra từ cánh tay người đàn ông lực lưỡng khi hắn tự rạch tay mình trước đó.
Ống kính di chuyển cẩn thận, nhưng rất nhanh nó phát hiện ra rằng chẳng cần phải thận trọng như vậy, vì sau khi vào phòng biệt giam, sự chú ý của gã đàn ông đã hoàn toàn bị thu hút bởi một thứ kinh hoàng nào đó.
Bởi khi hắn dùng đạo cụ chiếu sáng căn phòng, liền phát hiện dưới chân mình là một lớp sàn trong suốt và bên dưới lớp sàn ấy là một đôi mắt khổng lồ.
Khổng lồ đến mức nào ư? Căn phòng biệt giam tuy không nhỏ, ít nhất cũng bằng một phòng ngủ lớn, thế nhưng đôi mắt kia gần như phủ kín toàn bộ mặt sàn.
Mỗi con ngươi có đường kính trên một mét, như đang chăm chú nhìn lên gã đàn ông, tựa như có một quái vật khổng lồ trong vực sâu đang hé lộ hình dạng thật của mình. Cái kích cỡ ấy đủ để khiến người ta tuyệt vọng.
Gã đàn ông giật nảy người, dù trước đó chứng kiến NPC và người chơi nổ tung ngay trước mắt hắn cũng chưa từng sốc đến vậy.
Hắn theo bản năng căng cứng toàn thân, vào thế phòng thủ, không dám nhúc nhích.
Lúc này, đôi mắt kia chớp nhẹ một cái, đến mức hắn còn nhìn thấy rõ cả những tia máu mảnh trong lòng trắng. Thứ kia cũng không hành động, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm hắn.
Sự giằng co kéo dài, cả căn phòng như bị đông cứng trong không khí.
Vài phút sau, hình ảnh mới biến mất. Căn phòng trở lại với bóng tối ban đầu. Gã đàn ông thở phào thật mạnh, rồi ngã sụp xuống sàn, không lâu sau thì mất đi ý thức, cơ thể liên tục co giật, lúc thì đau đớn, lúc lại vùng vẫy.
Máy quay lén giấu trong góc kín, từ đầu đến cuối, đều ghi lại trọn vẹn tất cả.
Video chỉ dài vài phút, nhưng khi phát xong, sắc mặt Kỷ Duệ đã cứng đờ trong nỗi hoảng loạn rõ rệt. Dù là ai đi nữa cũng có thể nhận ra, có chuyện rất không ổn.
Nhưng điều khiến mọi người chú ý nhất vẫn là đoạn hình ảnh vừa rồi: "Cái đó... là gì vậy? Là mắt của thứ gì mà có thể to đến thế?"
"Từ hình dạng, cấu trúc da và xương quanh hốc mắt... nhìn qua thì giống mắt người."
"Không thể nào, sao mắt người lại xuất hiện ở đó được? Chẳng lẽ dưới ngôi trường này chôn một gã khổng lồ à? Lát nữa bọn mình phải đánh nhau với Godzilla mới qua ải được chắc?"
Có người sụp đổ hét lên: "Trò này khó quá rồi! Có thể thôi đừng lôi thêm boss mới được không? Dù đông người thật, nhưng chơi kiểu này ai chịu nổi? Với lại, toàn bày mưu tính kế hại nhau, còn gọi là chơi à?"
Nhưng có người lại khẽ nói, giọng run run như vừa chạm đến một sự thật đáng sợ: "Không nhất định là đôi mắt kia quá lớn... mà có khi là chúng ta quá nhỏ."
"Bingo!" Lục Thanh Gia giơ tay chỉ người vừa nói: "Không phải đối phương quá to... mà là chúng ta quá nhỏ."
"Rốt cuộc ngôi trường này là thứ tồn tại như thế nào? Những quy tắc kia rốt cuộc vận hành dựa trên điều gì? Bên ngoài dường như là thế giới thật, chúng ta có thể dễ dàng liên lạc, tra cứu tin tức, tất cả đều rất tự nhiên, không chút cảm giác giả tạo."
"Nhưng tại sao suốt hai ngày liền, toàn bộ học sinh khối 12 không ai trở về nhà, mà phụ huynh lại chẳng có chút phản ứng nào?"
"Tôi đoán trong số mọi người ở đây, hẳn cũng có người từng nghi ngờ rằng phó bản này vốn dĩ không thuộc về thế giới thực, mà là một dạng không gian khác, tuy nhiên vẫn có mối liên hệ nhất định với hiện thực."
"Hoặc giả đây lại là bẫy luân hồi thường thấy, hoặc là một trò chơi bị ai đó điều khiển."
Một người chơi hỏi: "Vậy theo cách nói của cậu, nơi này chắc chắn là trò chơi bị điều khiển rồi à?"
Câu hỏi ấy ám chỉ đến việc trước đó Lục Thanh Gia từng khiêu khích Kỷ Duệ, nói rằng "người điều khiển đằng sau ông ta thật ngu ngốc".
Lục Thanh Gia gật đầu: "Đúng vậy, nói một cách chính xác thì ở đây chúng ta không phải người chơi, mà người chơi thật sự chính là thầy Kỷ."
"Chúng ta, cũng như tất cả học sinh khác, đều chỉ là NPC, chỉ khác ở chỗ chúng ta là loại NPC đặc biệt."
Có người nghi ngờ: "Cậu xác định kiểu gì? Chỉ dựa vào một đôi mắt thôi thì không đủ chứng minh lý luận đó đâu."
Lục Thanh Gia đáp: "Đương nhiên không chỉ vậy. Có một điều tôi quên nói, đoạn video giám sát trong phòng biệt giam mà các cậu vừa xem, tuy chỉ có vài phút, nhưng tôi hoàn toàn không hề cắt ghép chỉnh sửa. Đó là toàn bộ thời lượng mà chiếc camera siêu nhỏ trong đó quay được."
"Cái gì?" Mọi người đều kinh ngạc.
Lục Thanh Gia nói tiếp: "Nói cách khác, tốc độ thời gian trong phòng biệt giam và bên ngoài là không giống nhau."
Vừa nói, trong tay cậu xuất hiện một lát táo.
Miếng táo ấy cực kỳ tươi mới, như vừa mới được cắt, hoàn toàn không có dấu hiệu bị oxy hóa. Mọi người đều biết, táo một khi cắt ra để ngoài không khí, chỉ cần một lúc là bề mặt sẽ ngả vàng ngay.
Lục Thanh Gia nói: "Sau khi phát hiện điều này, tôi đã cố ý đến phòng thẩm vấn, nhét một lát táo qua khe cửa. Các cậu biết tôi đã đợi bao lâu bên ngoài không?"
"Một tiếng đồng hồ." Cậu đáp: "Sau một tiếng, tôi lấy lát táo ra, bỏ vào balo trò chơi, bây giờ lấy ra xem, nó vẫn y như mới."
Trong balo trò chơi, không tồn tại khái niệm thời gian trôi qua,, thứ gì được cất vào thì khi lấy ra vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu.
Cậu nói ví dụ: "Nếu cậu bỏ vào đó một bát bún ốc nóng hổi, mười năm sau lấy ra, hơi nóng vẫn còn bốc lên."
Chiếc balo đã ghi lại trạng thái thật sự của lát táo khi nó rời khỏi phòng biệt giam, sau tròn một tiếng đồng hồ, vậy mà trên lát táo mỏng tang ấy không có lấy một vết ngả vàng.
Nếu nói rằng đoạn video về gã đàn ông kia còn có thể bị các yếu tố bí ẩn làm sai lệch, hoặc đoạn tối đen trong video bị quy tắc trò chơi tự động cắt bỏ vì cho rằng không cần thiết... thì trường hợp này lại là bằng chứng rõ ràng và không thể chối cãi, trong phòng biệt giam, thời gian chảy với tốc độ khác hoàn toàn thế giới bên ngoài.
Giống như sau khi giải xong câu đố, màn hình chỉ phát lại những đoạn thông tin cần thiết đã được cắt ghép sẵn vậy.
Nhưng kết quả thí nghiệm mà Lục Thanh Gia đích thân đứng ngoài cửa thực hiện đã phủ nhận khả năng đó.
Thời gian trôi trong phòng biệt giam quả thật nhanh hơn rất nhiều so với thời gian bên ngoài.
Giống như sự khác biệt giữa thực tại và thế giới ảo.
Lục Thanh Gia tiếp tục nói: "Còn một điều nữa, tôi rất tò mò, sau khi thầy Kỷ rời đi thì thầy sẽ ở đâu?"
"Dù sao thì thầy cũng chỉ có một mình. Bọn tôi là người chơi, biết rõ quy tắc trò chơi mạnh đến mức nào, nên hiểu rằng tấn công thầy là vô ích. Nhưng đám học sinh khác thì không nghĩ như thế."
"Dù là NPC, họ cũng có máu thịt, có ham muốn và suy nghĩ riêng. Nhiều người đến mức này, chẳng lẽ không một ai từng nghĩ tới chuyện lén tấn công thầy vào ban đêm để thoát khỏi tình cảnh hiện tại sao?"
Nói rồi, Lục Thanh Gia quay sang nhìn Kỷ Duệ: "Thầy Kỷ, ban đêm thầy nghỉ ở đâu vậy? Theo tôi biết, đã có vài học sinh tìm đến khu ký túc xá giáo viên, nhưng không thấy thầy ở đó."
Kỷ Duệ nở nụ cười méo mó: "Tất nhiên là tôi có cách ẩn thân riêng. Chuyện mà em cũng có thể đoán được, em nghĩ tôi lại không biết sao?"
Lục Thanh Gia bật cười: "Nhưng thực ra thầy chẳng hề ẩn nấp gì cả, thầy cứ đứng chình ình giữa sân thể dục, bất động suốt cả đêm, cho đến khi tiết học sắp bắt đầu thì mới kết thúc tư thế đứng y như tượng đá kia."
Kỷ Duệ trợn mắt, trông như vừa thấy quỷ: "Cậu——"
Mắt Lục Thanh Gia sáng lên: "Ồ? Thật sao? Tôi chỉ nói bừa thôi, không ngờ lại đoán trúng thật."
"Mẹ kiếp, ai tin cậu nói bừa chứ!" Không chỉ Kỷ Duệ, mà cả những người chơi khác đều cùng chung suy nghĩ ấy, nhưng Lục Thanh Gia cũng không buồn giải thích thêm.
Cậu chỉ liếc sang Âu Dương Bạch.
Âu Dương Bạch lập tức hiểu... Tối qua, khi tan học đi ngang qua sân thể dục, và cả lúc ngồi cạnh cửa sổ ăn tối, cậu ta đều liếc nhìn về hướng Kỷ Duệ đứng.
Dù đã hạn chế khả năng của mình, nhưng vốn là người chơi cấp quản trị viên, từng trải qua trò chơi này, nên cậu ta biết rất rõ bản chất thật của nó.
Mọi chân tướng đều hiện rõ trước mắt cậu.
Lục Thanh Gia nhận thấy phản ứng của Âu Dương Bạch khác thường, nên từ đó suy luận và xâu chuỗi manh mối, cuối cùng suy đoán khôi phục được bản chất thực sự của phó bản này.
Vì vậy, việc cậu ta nhìn thấy gì khi đó cũng không khó đoán, chỉ có vài khả năng, và Lục Thanh Gia đã chọn khả năng có xác suất cao nhất.
Phản ứng của Kỷ Duệ lại xác nhận rằng cậu đoán đúng.
Đám người chơi đương nhiên hiểu rõ ý nghĩa của chuyện này——
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là một trò chơi lồng trong trò chơi.
Cái dáng đứng ngây như tượng kia của Kỷ Duệ chẳng phải giống hệt trạng thái nhân vật đứng im sau khi người chơi đăng xuất sao?
Lục Thanh Gia quay lại nhìn Kỷ Duệ, trên mặt bỗng lộ vẻ châm chọc cay nghiệt.
Tất cả vẻ tôn kính khi đối diện "giáo viên" đều biến mất, thay vào đó là ánh mắt xuyên thấu qua hắn ta, như đang nhìn thẳng vào kẻ điều khiển phía sau màn hình, cùng sự khinh miệt dành cho trí tuệ và năng lực của đối phương.
Cậu làm ra vẻ ấy, và nói thẳng: "'Thầy Kỷ' à, anh còn mặt mũi ở đây sao?"
"Nhìn vào tình hình hiện tại đi, không chỉ làm hỏng toàn bộ phó bản này, mà còn để NPC nhận ra thân phận thật của mình, thậm chí hiểu rõ bản chất trò chơi."
"Những nhiệm vụ chính và phụ mà lẽ ra anh phải kiểm soát đều bị khui ra ngay trước khi bắt đầu, chẳng còn chút bí ẩn nào. Toàn bộ trò chơi này vì sự ngu xuẩn của anh mà bị chơi đến mức tan nát."
"Điều đó vẫn là dựa trên việc anh có kịch bản sẵn, có góc nhìn của thượng đế, biết rõ mọi quá khứ của toàn bộ NPC bao gồm cả chúng tôi, thậm chí còn có thể can thiệp vào cốt truyện ở một mức độ nhất định."
"Vậy mà anh vẫn có thể biến cả trò chơi này thành một đống rác, cho tôi hỏi IQ của anh là mấy chữ số vậy? Tôi cứ tưởng một trò chơi cao cấp đến mức chân thật chẳng khác gì hiện thực như thế này, ắt hẳn phải có sự sàng lọc người chơi nghiêm ngặt chứ, hóa ra ai cũng có thể chơi được à?"
"Nói thật, bị một tên ngu xuẩn như anh dẫn dắt, tôi cảm thấy IQ của mình bị xúc phạm."
Khuôn mặt Kỷ Duệ lúc này rõ ràng đã tức giận đến cực điểm, hoàn toàn mất đi vẻ điềm tĩnh thường ngày. Lồng ngực hắn ta phập phồng kịch liệt, ánh mắt trừng thẳng Lục Thanh Gia như bị sỉ nhục nặng nề.
Lục Thanh Gia vội nói: "'Thầy Kỷ', đừng tức giận, tôi không có ý xúc phạm đâu. Tôi từng nói rồi mà, tôi thật sự rất ngưỡng mộ nhân vật này."
"Nếu đây là một trò chơi, thì thiết lập nhân vật chính của 'thầy' quả thực rất xuất sắc, vừa tàn khốc, vừa nắm mọi thứ trong lòng bàn tay. Ngoại hình cũng được chỉnh sửa rất hợp thẩm mỹ. Còn theo lời cô giáo Đỗ kể lại về diện mạo của 'thầy' trước buổi phỏng vấn, thì... quả thật là quá đỗi bình thường."
"Tôi đoán thời điểm trò chơi bắt đầu chính là ngày 'thầy' trúng tuyển và đến trường nhận việc, đúng không? À, tôi lại nói lan man rồi. Tóm lại, 'thầy' tin tôi đi, tôi rất ngưỡng mộ 'thầy', tôi chỉ chửi cái tên ngu phía sau lưng 'thầy' kia thôi."
"Dù sao thì tôi đã nói rồi, nếu là tôi điều khiển, tuyệt đối sẽ không chơi ra cái dạng thảm hại này."
Kỷ Duệ: "..."
Mẹ kiếp, mắng thẳng vào mặt hắn ta như thế, mắng người chơi khác gì mắng luôn nhân vật chứ?!
Lúc này có người chơi nhận ra điểm bất thường, liền hỏi: "Khoan đã, nếu vậy thì tại sao cô Đỗ - một nhân vật trong game - lại nhớ được những chuyện này?"
Lục Thanh Gia đáp: "Bởi vì ngoài tầng trò chơi con này, còn có một tầng trò chơi khủng bố lớn hơn bao bọc bên ngoài. Trò lồng trò như búp bê matryoshka, từng lớp từng lớp chồng lên nhau. Mà để người chơi vượt ải, tất nhiên nhà làm game phải để lại manh mối."
(*)Búp bê matryoshka: một loại đồ chơi gỗ truyền thống của Nga gồm một bộ búp bê rỗng ruột, kích thước giảm dần, được lồng vào nhau từ ngoài vào trong. Mỗi con búp bê lớn hơn sẽ chứa một con nhỏ hơn, cho đến con búp bê nhỏ nhất nằm ở trung tâm.
"Trường học này, tất cả giáo viên đều chết, chỉ có cô Đỗ sống sót. Thầy Kỷ thật sự cần một người trợ giúp sao? Rõ ràng là không. Dù không có cô Đỗ, trường vẫn vận hành bình thường."
"Vậy cô Đỗ có phải là người duy nhất trong tập thể giáo viên giữ được lương tâm nên mới thoát chết không?" Lục Thanh Gia nhìn sang đối phương, mỉm cười: "Rõ ràng cũng không phải."
"Chắc mọi người đều biết rõ tình hình trước đây của ngôi trường này cùng vai trò của các giáo viên. Cô Đỗ tuy không đến mức là đồng lõa, nhưng cũng chẳng cao quý như thầy Cao, người vẫn giữ được đạo đức nghề giáo."
"Cô ta không làm điều ác, nhưng cũng không bao giờ ra tay giúp đỡ, vì trong mắt cô, đây chỉ là một công việc. Cứ tuân theo quy tắc nhà trường, không gây chuyện, không xen vào việc người khác, thế là đủ."
"Có học sinh bị bắt nạt, thậm chí bị bức chết, cô ta tuy không tham gia, nhưng lại đứng nhìn thờ ơ. Mà sự lạnh lùng của người giáo viên, trong mắt một học sinh đang tuyệt vọng cần cứu giúp, cũng tàn nhẫn chẳng khác gì đâm thêm một nhát dao."
"Dựa theo thiết lập của thầy Kỷ, à không, của trò chơi thì cô Đỗ hoàn toàn không có lý do nào để được tha chết. Nhưng cuối cùng cô ta vẫn sống. Vậy hẳn phải có một lý do buộc cô ta phải sống sót."
"Vì vậy, tôi đã hỏi cô Đỗ xem cô ấy có biết bí mật nào chưa từng được tiết lộ không. Có lẽ là do tôi được lòng người, nên cô ấy rất sảng khoái mà nói hết với tôi."
——Mẹ kiếp, được lòng người cái con khỉ ấy! Đám người chơi vừa nghe ba chữ đó đã thấy ê răng.
"Gộp tất cả những manh mối này lại, là có thể lần ra bản chất thật sự của toàn bộ trò chơi này."
Đám người chơi nghe xong, cũng phải phục sát đất. Dù trong số họ có vài kẻ vốn tự tin rằng mình đầu óc hơn người, giờ cũng phải thừa nhận, họ đều chậm hơn Lục Thanh Gia một nhịp.
Nếu không có cậu, họ có lẽ vẫn có thể vượt ải, nhưng tuyệt đối không thể làm được nhanh gọn và dứt khoát như thế này.
Rõ ràng đây là một phó bản đầy rẫy nguy hiểm và cạm bẫy, nơi mà hơn hai chục người chơi, bất kỳ ai cũng có thể chết thảm. Thế nhưng, bị cậu chen ngang vào, mọi chuyện lại biến thành nhẹ như trò đùa, qua ải đơn giản đến mức khiến những người vốn đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu nghiêm túc cảm thấy... như vừa bước hụt chân vào khoảng không.
Ánh mắt của Lục Thanh Gia lúc này lại dừng trên người Kỷ Duệ: "Anh vẫn chưa đi sao?"
"Tôi thật không ngờ da mặt anh lại dày như vậy. Còn định chơi tiếp à? Vô ích thôi, đánh giá thấp nhất toàn mạng chắc chắn không thoát khỏi tay anh đâu."
"Chỉ cần còn chút tự tôn, thì anh nên xóa ID tự sát đi cho rồi."
"À đúng rồi, có thể đừng dùng cái gương mặt của thầy Kỷ mà nói chuyện với tôi được không? Nhìn phát là tôi thấy buồn nôn rồi."
"Bởi vì theo những gì tôi thấy trong phòng biệt giam, đôi mắt đó... chắc là đôi mắt thật của anh dưới kính VR hoặc mũ ba chiều chứ gì?"
"Khóe mắt trễ, mí mắt sụp, tròng mắt khô đục đầy tia máu. Da quanh mắt thì đen sạm, xỉn màu, có thể thấy rõ vấn đề da liễu, lỗ chân lông to, mụn mọc giữa trán, cả thái dương lõm xuống, gò má nhô cao."
"Dù không thấy hết khuôn mặt, chỉ với những điểm đó cũng đủ nhận ra, anh là loại đàn ông sống bừa bãi, thiếu ngủ lâu ngày, rối loạn nội tiết, bẩm sinh điều kiện kém, lại chẳng biết chăm chút bản thân."
"Giết NPC trong trò chơi khiến anh thấy hả hê lắm sao? Tôi không nói những kẻ thật sự có tội, chỉ nói riêng đám người trong lớp này thôi, không ai trong họ tệ hại bằng một kẻ ngu si, xấu xí, vô dụng như anh cả."
"Nói thật, anh không thấy mình nên quỳ xuống tạ lỗi với thầy Kỷ thật sao? Một nhân vật có trí tuệ và khí chất như vậy mà lại bị anh điều khiển, anh xứng à?"
"Một căn phòng đầy người ở đây, anh không thấy nhục nhã à?"
Sắc mặt Kỷ Duệ mỗi lúc một sụp đổ, cuối cùng gào lên một tiếng, rồi toàn thân mất hết màu sắc, hóa thành đen trắng xám xịt, như hình ảnh của người chơi vừa đăng xuất khỏi trò chơi.
Đám người chơi nhìn Lục Thanh Gia, đồng loạt giơ ngón cái lên: "Anh em, cậu đỉnh thật đấy!"
Dù tên kia là đồ ngu, nhưng dù sao trong phó bản hắn ta cũng có góc nhìn thượng đế, vậy mà lại bị mắng đến mức phải đăng xuất!
Cái kiểu sỉ nhục này, đúng nghĩa giết người diệt tâm.
Lục Thanh Gia chỉ cười, đặt tay lên "thầy Kỷ" đã biến thành người gỗ xám trắng, nói khẽ: "Thế này nhìn thuận mắt hơn nhiều. Tôi thật sự không chịu nổi việc một thằng ngu lại điều khiển một cái vỏ bọc thông minh như vậy."
Ngay sau đó, trong đầu tất cả người chơi vang lên thông báo vượt ải thành công. Dù đa phần đều cảm thấy lần này mình chẳng thu hoạch được bao nhiêu, nhưng sống sót qua một phó bản đáng lẽ cực kỳ nguy hiểm như thế này cũng đã khiến họ mãn nguyện.
Họ đều hiểu, Lục Thanh Gia kiểu người này sẽ không dừng lại ở đây, sớm muộn cũng sẽ thành đại thần ở những phó bản cấp cao. Thế nên, bất kể trước đó có thái độ ra sao, giờ họ đều chân thành nói lời cảm ơn.
Sau vài câu chào hỏi, mọi người chuẩn bị đăng xuất khỏi trò chơi, nhưng Lục Thanh Gia lại lên tiếng: "Thật ra trò chơi này còn có một phần thưởng ẩn, không biết các người có hứng thú không?"
Những người chuẩn bị rời đi lập tức dừng lại, ngạc nhiên nhìn về phía cậu.
Lục Thanh Gia khẽ cười: "Vì phó bản này vốn là một trò chơi nằm trong chiếc hộp, nên... các người không tò mò xem bên ngoài chiếc hộp là gì sao?"
Mọi người đều sững sờ, vừa rồi mải tiếp nhận thông báo vượt ải, ai cũng nghĩ phó bản đã kết thúc, chẳng ai ngờ đến chuyện này.
Lục Thanh Gia lại chậm rãi nói: "Đến giờ, trò chơi vẫn chưa hề đưa ra nhiệm vụ, đúng không? Chưa có nhiệm vụ nào mà trò chơi đã tuyên bố thông quan rồi, tất nhiên, cũng có thể là vì chúng ta làm quá nhanh."
"Nhưng thông thường, ngay cả khi tên phó bản hoặc thông báo nhiệm vụ chỉ là một gợi ý gián tiếp, thì nó vẫn sẽ xuất hiện ở một thời điểm nào đó, hoặc sau khi người chơi kích hoạt điều kiện nào đó mới được phát ra. Còn chúng ta thì sao? Mọi việc đã kết thúc rồi mà vẫn chẳng hề có gì được kích hoạt, chuyện đó có khả năng sao?"
Những người đầu óc nhanh nhạy lập tức hiểu ra, ánh mắt sáng bừng: "Ý cậu là——"
Lục Thanh Gia gật đầu: "Có nghĩa là nhiệm vụ của phó bản này vốn chẳng quan trọng gì cả. Điều thực sự quan trọng là thứ nằm sau khi nhiệm vụ kết thúc."
"Nhìn quanh đi, trong chúng ta có hai mươi ba người chơi, phần lớn đều là cao thủ cuối giai đoạn trung cấp, đã có thực lực vươn lên đẳng cấp cao, chỉ là còn thiếu cơ hội mà thôi."
"Lần này, độ khó của nhiệm vụ cao bất thường, lại không công bố chủ đề hay mục tiêu, ngay cả sau khi thông quan cũng không có phần kết rõ ràng, chỉ dựa vào đó thôi, đã đủ để thấy có điều bất thường rồi."
Những người còn lại nghe xong, ai nấy đều hăng máu hẳn lên. Bởi vì thăng lên sân cao cấp đối với người chơi mà nói, là một sức hấp dẫn chí mạng.
Nó không chỉ tượng trưng cho sức mạnh và địa vị, mà còn vì số lượng người chơi cao cấp cực hiếm, ai đạt được cấp ấy đều là nhân vật trọng yếu, được trò chơi đặc biệt bảo toàn, không còn như tầng trung hay sơ cấp, chết thì chết, chẳng ai quan tâm.
Người chơi cao cấp gần như đã thoát khỏi mối đe dọa tử vong thường trực của trò chơi Kinh Dị. Nhiệm vụ của họ tuy vẫn khó, nhưng tỷ lệ tử vong đã giảm mạnh, có người từng thống kê: "Tỷ lệ tử vong trong sân cao cấp gần như ngang với người bình thường trong đời thực."
Nói cách khác, bước lên cấp cao, nghĩa là vừa có tiền tài, vừa có quyền lực, vừa được bảo toàn tính mạng, gần như trở thành người ở tầng cao nhất của thế giới này.
Đó chính là đích đến cuối cùng của mọi người chơi.
Tuy nhiên, vẫn còn vài người giữ được tỉnh táo. Họ nhìn Lục Thanh Gia với vẻ nghi ngờ.
"Chuyện béo bở như vậy, sao cậu lại nói ra? Cậu có thể đợi chúng tôi rời đi rồi một mình khám phá, tìm đường vào sân cao cấp. Theo logic của trò chơi, một lúc mười mấy người cùng thăng cấp chắc chắn trái quy luật, càng nhiều người cạnh tranh, xác suất thành công của cậu càng nhỏ."
Lục Thanh Gia nhún vai, cười khẽ: "Bởi vì tôi không thể thăng cấp trong phó bản này được."
"Vì sao?"
"Vì đây mới chỉ là phó bản đầu tiên sau khi tôi vừa bước lên trung cấp, cho dù trò chơi có cho cơ hội vào cấp cao, thực lực của tôi hiện tại vẫn chưa đủ tương xứng."
Tất cả người chơi nghe xong đều hít mạnh một hơi, ánh mắt nhìn cậu như đang nhìn một con quái vật đội lốt người.
Lục Thanh Gia mỉm cười: "Sao thế? Chẳng phải tôi đã nói ngay từ tiết học đầu tiên rồi sao? Chẳng lẽ các người tưởng tôi nói đùa à?"
Đương nhiên là tưởng nói đùa rồi. Ngay cả bây giờ, đa số người vẫn không tin nổi.
Bởi nếu chỉ là một người mới vừa thăng từ sơ cấp lên trung cấp, mà đã có thể trong phó bản tầm cuối trung cấp điềm nhiên thao túng toàn cục, ứng biến tự tại như thế, thì người đó không còn là dự bị cho người chơi cao cấp nữa, mà gần như là dự bị cho cấp quản trị viên rồi.
Loại thiên tài này quá mức khủng khiếp. Đến mức khi đứng trước mặt, bản năng con người chỉ có thể từ chối tin vào sự thật ấy.
Nhưng xét xem cậu có nói dối hay không, đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Lục Thanh Gia tiếp lời, giọng nhẹ mà chắc: "Tất nhiên, tôi đâu có giúp không công. Tôi cũng muốn có lợi chứ."
"Giá cả rõ ràng. Các người nghĩ xam cơ hội tiến lên sân cao cấp này, đáng giá để bỏ ra bao nhiêu để đổi với tôi?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không khí thoáng chốc căng lên. Cuối cùng, có một người chơi mở miệng trước: "Làm sao để tin cậu thật sự giúp được, chứ không phải bày bẫy lừa lợi?"
Lục Thanh Gia nhàn nhã đáp: "Trong trò chơi có nền tảng khế ước mà, đúng chứ? Các người chỉ cần đem phần thưởng ra, ký kết hợp đồng song phương và nạp sẵn vào hệ thống. Nếu các người thật sự lên được cấp cao, phần thưởng thuộc về tôi. Còn nếu thất bại, các người có thể rút lại toàn bộ."
"Được!" Có người lập tức nói nhanh: "Năm vạn, một năng lực, và hai món đạo cụ rơi ra từ phó bản cuối trung cấp, được chứ?"
Người kia nghiêm túc nói tiếp: "Yên tâm, năng lực và đạo cụ này tuy không phải bảo bối gốc của tôi, nhưng đều là hàng thượng phẩm. Thành thật mà nói, lấy ra cho cậu là tôi chảy máu rồi đấy."
Lục Thanh Gia gật đầu: "Được."
Những người còn lại thấy thế cũng vội vã đưa ra điều kiện của mình, không ai muốn tụt lại phía sau.
Ngay cả Âu Dương Bạch cũng phải sững người, cậu ta khẽ thúc khuỷu tay vào Lục Thanh Gia, cúi đầu ghé tai nói nhỏ: "Trước đây phần thưởng thông quan của tôi đã khiến người ta đỏ mắt rồi. Không ngờ cậu còn dọa người hơn... Quả nhiên, cướp bóc bao giờ cũng lời hơn làm thuê."
Dù còn lại mười lăm người, nhưng cho dù chỉ một nửa thật sự lên được cấp cao, thì lợi ích Lục Thanh Gia nhận được cũng khủng khiếp đến rợn người.
Chưa kể, đây còn là lần đầu tiên cậu tham gia phó bản hậu kỳ trung cấp với thân phận tân binh trung cấp, lại còn là người đóng góp lớn nhất trong lần thông quan này.
Lợi ích cộng dồn đủ khiến cậu một bước nhảy vọt lên hàng cao thủ hậu kỳ trung cấp, một tiền lệ chưa từng có trong lịch sử trò chơi kinh dị.
Ngay cả trò chơi cũng phát ra tiếng rít khe khẽ như nghiến răng: "Tôi chưa từng thấy vụ cướp nào có quy mô như vậy... Thôi, miễn không phải lấy của tôi là được."
Sau khi ký xong khế ước, Lục Thanh Gia nói rõ ràng: "Hiện giờ ý tưởng của tôi rất đơn giản."
"Vì dòng chảy thời gian trong phòng giam khác biệt với toàn phó bản, điều đó chứng minh nó kết nối với nhịp thời gian bên ngoài chiếc hộp, và việc có thể nhìn thấy đôi mắt của người chơi kia càng củng cố khả năng rằng, phòng giam chính là bug mà trò chơi vô tình để lại."
"Đó vừa là manh mối để phá giải chân tướng, vừa là cánh cửa dẫn tới sân cao cấp."
Mọi người lập tức kéo nhau đến trước phòng giam, ngay cả Kỷ Duệ, người đã hóa thành màu xám trắng, cũng lặng lẽ bị hệ thống kéo đi theo dòng người.
Nhưng vì hắn ta đang ở trạng thái đăng xuất, nên chẳng ai còn để ý đến nữa, toàn bộ ánh mắt đều hướng về hy vọng tiến lên cấp cao trước mắt.
Khi đến cửa, họ mở ra, nền phòng giam vốn từng rực sáng kỳ lạ, giờ chỉ còn lại một mặt sàn đen trơn bình thường, do người chơi kia đã rời khỏi trò chơi.
Có người hỏi: "Cậu nói cách đó... chẳng lẽ là định đục thủng sàn nhà à?"
Lục Thanh Gia đáp: "Đương nhiên không đơn giản thế đâu."
"Trò chơi này được thiết kế vô cùng tinh xảo, tuy bị giới hạn trong phạm vi một ngôi trường, nhưng về mặt trải nghiệm, nó gần như đã tạo ra một thế giới thu nhỏ."
Một người chơi khác mắt sáng rực lên, tiếp lời Lục Thanh Gia: "Vậy có phải là... trong thế giới hiện thực có nền khoa học công nghệ phát triển đến mức ấy, thậm chí có thể đã bước vào thời đại liên hành tinh, hay vũ trụ?
Nếu thế, cái thế giới này rất có thể chính là phó bản cấp cao. Chúng ta chỉ cần tiến vào được thế giới hiện thực ấy là có thể phá vỡ rào cản giữa trung cấp và cao cấp, trở thành người chơi cao cấp đúng không?"
"Về cơ bản thì trên lý thuyết là như vậy." Lục Thanh Gia gật đầu: "Chỉ là cách thực hiện cụ thể thì cần phải từ từ tiến hành."
Mọi người khẽ nuốt nước bọt, cảm giác hưng phấn lẫn hồi hộp căng như dây đàn.
Rồi Lục Thanh Gia bất ngờ nở một nụ cười——
"Trước tiên, muốn bước vào phó bản cao cấp, phải qua được vòng sàng lọc của tôi."
Vừa dứt lời, ánh bạc chớp lóe trong không trung.
Trong chớp mắt, một tia sáng bạc như chớp quét qua. Tiếp theo, cổ họng người đàn ông lực lưỡng từng bị nhốt trong phòng biệt giam bị rạch toang, máu phun tung tóe, không kịp phản ứng.
Hắn là kiểu người chơi đào vàng, từng ký khế ước với Lục Thanh Gia, trả một cái giá hậu hĩnh, giờ lại chết bất ngờ dưới tay chính đối phương.
Thể chất mạnh mẽ khiến hắn chưa chết ngay, bản năng phản công bùng phát, nhưng Lục Thanh Gia đã sớm có chuẩn bị, cậu không hề lấy cứng đối cứng, mà di chuyển cực nhanh, từng nhát dao xẹt qua người đối thủ tạo ra vô số vết thương.
Nhưng người đàn ông kia đã cảnh giác, nên không còn bị thương chí mạng như ban đầu.
Lục Thanh Gia nhanh chóng lùi lại, khóe môi cong lên một nụ cười quái dị: "Tại sao anh vẫn còn tập trung vào việc chống đỡ đòn tiếp theo của tôi?"
"Có phải anh quên mất rồi không, chỉ cần chịu một vết thương từ tôi, kết quả đã được định sẵn rồi sao?"
Mặt gã đàn ông dữ tợn, vừa sợ vừa giận, nhưng đã muộn. Ngay giữa ngực hắn, phần tim bỗng phồng lên, rồi đột ngột lõm xuống, như thể toàn bộ quả tim biến mất không dấu vết.
"Vì sao——"
Chưa kịp nói hết câu, hắn đổ sập xuống đất.
Lục Thanh Gia bước lên, từ trên cao nhìn xuống thi thể, lạnh lùng nói: "Tại sao à? Tôi là thợ săn, dù vẫn chưa được trò chơi chính thức công nhận."
Hành lang chìm trong tĩnh lặng chết chóc.
Nếu trước đó, khi Lục Thanh Gia hại chết mấy người, mọi người còn chưa dám khẳng định cậu thuộc phe thiện hay ác, thì lúc này, khung cảnh ấy khiến ai nấy đều sởn gai ốc.
Chấp nhận từ bỏ lợi ích, nhưng tuyệt đối không để những kẻ đào vàng kia bước chân vào phó bản cấp cao, chỉ có người chơi thợ săn mới có trách nhiệm và ý chí bảo vệ thế giới thật đến mức ấy.
Tính đến giờ, chín tên người chơi đào vàng đã chết, cộng thêm một số kẻ rải rác thuộc các phe coi như phe đào vàng đều bị cậu quét sạch.
Có người trong lòng không kìm được mà nghĩ, có lẽ tên lừa đảo này... thật sự là người tốt chăng?
Lúc này, người ta chỉ thấy cậu ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt vẫn còn vương vết máu của gã lực lưỡng vừa chết, dung mạo tuấn mỹ mà yêu dị đến rợn người.
Cậu mỉm cười: "Xin lỗi nhé, lập trường của tôi là như vậy. Trước khi vào phó bản cao cấp, tôi phải xác định rõ phe phái của tất cả các người."
"Nếu trong số các người có người chơi đào vàng, thì bây giờ thoát khỏi trò chơi vẫn còn kịp giữ lại một mạng."
Nghe thì nhẹ nhàng đấy, nhưng khi cánh cửa bước vào phó bản cao cấp đã ở ngay trước mặt, ai nỡ rời đi chứ?
Hơn nữa, nhìn vào số người còn lại, cả về số lượng, khí chất, lẫn hành vi, quả thật không giống như còn sót lại kẻ nào thuộc phe đào vàng nữa.
Thấy không ai phản ứng, Lục Thanh Gia bình thản nói: "Được thôi, vậy tất cả đứng thành một hàng, quay mặt về phía tôi."
"Tôi muốn tự miệng nghe các người nói rằng mình không phải là người chơi đào vàng hay người chơi tà ác. Nếu lời này là dối trá, thì linh hồn sẽ bị kéo xuống vực sâu địa ngục, ngày đêm chịu dày vò để xoa dịu những oan hồn đã chết trong tay các người."
"Tôi vốn là kẻ chuyên lừa đảo, nên rất giỏi trong việc nhận biết dối trá. Chân tướng của các người để tôi tự mình phán đoán."
Thấy có vài người tỏ vẻ khó chịu vì sự khó ở của cậu, Lục Thanh Gia chỉ nhàn nhạt nói: "Nếu các người tin mình đủ khả năng tự tìm ra cách khác, cứ việc phớt lờ yêu cầu của tôi."
"Nhưng tôi bị chứng tinh thần sạch sẽ, đặc biệt là không chịu nổi khi thấy bọn trục lợi sống sót mà còn dám ngoi lên trước mặt tôi."
"Còn ai dám tự ý hành động." Cậu rút dao, ánh thép lạnh lóe lên: "Thì đừng trách tôi dùng bạo lực để ngăn cản."
Người này, dù tự xưng là người chơi vừa lên từ phó bản sơ cấp, nhưng khả năng giết chóc và mưu kế lại khiến ai nấy đều khiếp sợ.
Nghĩ đến sáu đóa hoa máu tung tóe, nghĩ đến hai xác chết thảm khốc trong bếp, nghĩ đến gã lực lưỡng vừa nằm xuống còn chưa kịp lạnh——
Một kẻ như thế, thêm vào Âu Dương Bạch nữa, quả thật chẳng đáng để dại dột đắc tội.
Mọi người liếc nhìn nhau, cuối cùng đành đứng thành hàng, đối diện với Lục Thanh Gia, rồi lần lượt nói ra lời thề hứa như cậu yêu cầu.
Chỉ là họ không nhận ra, khi tất cả đứng thẳng hàng trước mặt hắn, thì Kỷ Duệ - người nãy giờ vẫn ở góc, toàn thân đen trắng như ở trạng thái đăng xuất, đột nhiên lấy lại màu sắc, như thể vừa đăng nhập lại trò chơi.
Chỉ có điều, nếu nhìn kỹ vào ánh mắt của hắn ta, sẽ thấy giống hệt ánh mắt của Lục Thanh Gia.
Sau khi mọi người thề xong, có người hỏi: "Vậy được rồi chứ? Cậu nhìn ra ai nói dối không?"
Lục Thanh Gia lắc đầu: "Tất nhiên là không rồi. Tôi đâu phải máy phát hiện nói dối, sao có thể nhìn một cái mà biết ai đang giả vờ? Trên đời này không thiếu kẻ giỏi che giấu, tôi cũng không ngạo mạn đến mức nghĩ chỉ mình tôi mới có khả năng đó."
"Hơn nữa, dù không giỏi che giấu, thì vẫn có thể tự thôi miên bản thân, khiến chính mình tin rằng điều mình nói là thật, ít nhất là trong khoảnh khắc ấy."
Nghe vậy, ai nấy đều tức giận: "Cậu không phải nói là có thể phân biệt sao? Rốt cuộc là xong chưa hả? Đã không phân biệt được thì bắt bọn tôi đứng xếp hàng thề thốt làm gì?"
Lục Thanh Gia nhướng mày, cười quái dị: "Vì tôi không thể phân biệt, nhưng quy tắc thì có thể mà~~"
Cậu vừa dứt lời, một người chơi đột nhiên biến sắc, lập tức rút vũ khí muốn liều chết kéo Lục Thanh Gia cùng chết.
Nhưng đã quá muộn, hắn còn chưa kịp nhấc chân, toàn thân liền nổ tung, hóa thành một đống thịt vụn.
Tất cả chết lặng, những người phản ứng nhanh nhất lập tức hiểu ra, đồng loạt quay về phía Kỷ Duệ vừa hồi màu, kinh hãi thốt lên: "Cậu... cậu từ khi nào đã khống chế quy tắc của tiết học đầu tiên vậy!?"
Lục Thanh Gia đáp, khóe môi nhếch lên: "Chỉ tiết đầu tiên thôi sao?"
Vừa dứt lời——
Dưới chân hai người chơi khác, mặt đất bỗng mở ra hố đen, vô số bàn tay trắng toát thò lên, siết chặt lấy họ, kéo tuột xuống vực sâu tăm tối.
___
Bót: Ban đầu địch để thầy Kỷ là "ông ta" nhưng đến chương này mới biết mọi chuyện ko như tôi nghĩ thế là tôi phải đi sửa từ "ông ta" thành "hắn ta" =)))) Có quá nhiều cú plot twist =))))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro