Chương 49. Quét map 4(10 - Kết): Xá Xíu Mũ Xanh

Hai hố đen đột nhiên xuất hiện chỉ có đường kính khoảng một mét, nhưng bên dưới là một màu đen sâu thẳm không thấy đáy, nhìn vào như thể sẽ bị hút tuột vào trong.

Những người chơi ở đó không phải chưa từng trải, chỉ nhìn qua đã nhận ra đây là vực thẳm địa ngục, vì nhiều phó bản từng xuất hiện nó, đó là một trong những hình phạt tối thượng cho tội lỗi.

Trong nhiều phó bản, cách tiêu diệt tận gốc mấy tên BOSS cũng có thể dùng thứ này, nhưng điều kiện kích hoạt rất khó, một khi hoàn thành chắc chắn phần thưởng sẽ cực lớn.

Một khi vực thẳm địa ngục mở ra, người bị kéo xuống thì tuyệt nhiên không có khả năng trốn thoát, trừ khi có đạo cụ thế mạng. 

Nhưng hiển nhiên hai người chơi kia không có đạo cụ lợi hại như vậy, vô số bàn tay tái mét bấu lấy chân họ, bám vào thân người, kéo họ xuống.

Hai người liều mạng dùng cánh tay chống đỡ mặt đất xung quanh vực sâu, mắt nhìn Lục Thanh Gia đầy oán hận——

"Mày tính kế tao? Đồ giả nhân giả nghĩa kinh tởm! Chúng tao xuống đấy có lợi gì cho mày? Sao phải làm chuyện dư thừa này?"

Lục Thanh Gia nhún vai nói: "Tôi đã nhắc các người rồi, trước đó rút khỏi trò chơi còn kịp, các người cố tình nhảy vào thì tôi cũng chịu thôi."

"Phải, làm vậy với anh thì không có lợi gì cho tôi, nhưng tôi thấy sướng! Có gì quan trọng hơn cái này nữa không?"

Hai người căng thẳng đến mức mạch máu nổi lên, chửi rủa thậm tệ, nhưng vẫn cố gắng chống lại xu thế bị kéo xuống.

Cả hai người chơi hoảng sợ, cầu xin Lục Thanh Gia: "Cầu xin cậu, kéo chúng tôi lên đi, tất cả điểm và đồ của tôi đều cho cậu, năng lực cũng nhường cậu được không?"

"Chúng tôi đều là người chơi giai đoạn sau rồi, đồ giá trị trên người không ít đâu, chúng tôi đảm bảo sau này tuyệt đối không làm chuyện xấu nữa."

Gương mặt hai người từ vẻ thù hằn dần chuyển sang cầu khẩn hèn mọn, trông rất buồn cười.

Thấy Lục Thanh Gia hoàn toàn không đáp lời, họ bất lực nhìn thân mình càng lúc càng sa xuống, lòng tuyệt vọng, rồi lại chuyển sang rủa thề chửi bới.

Cuối cùng, đầu hai người chìm hẳn vào bóng tối, mặt đất trở lại bình yên, hành lang im vắng, tĩnh mịch đến đáng sợ.

Người chơi cuối cùng cũng tỉnh táo lại sau cơn háo hức muốn bước vào sân cao cấp, nhìn Lục Thanh Gia với vẻ cảnh giác pha lẫn chút thù địch.

"Kẻ chuyên đào vàng kia thì bỏ đi, rốt cuộc cậu định giết bao nhiêu người?"

Chẳng trách bọn họ sợ hãi, nếu là kẻ bị nổ tung vì nói dối, thì có thể hiểu được hắn là một tay chơi đào vàng đội lốt người thường.

Nhưng mấy kẻ bị kéo xuống lần này đều là người chơi thợ săn.

Lục Thanh Gia đáp: "Hết rồi, còn lại đều là ứng viên hợp lệ."

"Lời cậu nói giờ chẳng còn gì để tin nữa." Có người lạnh lùng nói: "Ai biết lúc nào cậu lại vô cớ chém cổ ai đó?"

Lục Thanh Gia mỉm cười: "Không cần căng thẳng, các người có thể quay lại nhìn thầy Kỷ xem."

Đây không phải lần đầu tiên mọi người nhận ra Kỷ Duệ đã vô thức chuyển sang chế độ online có màu sắc, chỉ là việc cậu liên tiếp giết ba người khiến sự cảnh giác lấn át tò mò, ai nấy đều đã sẵn sàng chiến đấu.

Lúc này, chỉ nghe Lục Thanh Gia nói: "Hiện giờ người điều khiển thầy Kỷ là tôi, đương nhiên tôi có thể thông qua thầy ta để thiết lập quy tắc của trò chơi."

"Chỉ tiếc là các quy tắc chỉ được mở khóa tương ứng với từng buổi học. Chúng ta mới học hai buổi, nên chỉ có hai quy tắc 'Lời chân thật tuyệt đối' và 'Lời thề trở thành sự thật' là có hiệu lực. Nhưng chừng đó cũng đủ để lọc ra những kẻ đào vàng và người chơi tà ác rồi."

Có người chơi, khi thấy người đầu tiên phát lời thề xong liền nổ tung, cũng đã phản ứng được rằng chắc chắn quy tắc đã được kích hoạt. Chỉ là họ không ngờ chính Lục Thanh Gia lại là người trực tiếp điều khiển, bọn họ còn tưởng cậu phát hiện lỗ hổng trong luật lệ rồi bày mưu lợi dụng.

Vậy nên kết cục của hai người sau đó cũng dễ hiểu, chính là quy tắc của buổi học thứ hai.

Nghe cậu giải thích xong, các người chơi mới phần nào yên tâm.

Có người liền hỏi: "Kẻ bị nổ tung thì thôi đi, còn hai người kia là sao? Họ là người chơi thợ săn, tôi có thể bảo đảm điều đó, vì giữa thợ săn có đạo cụ nhận biết đặc biệt,  mà trùng hợp tôi cũng có."

Lục Thanh Gia cười nói: "Ai nói người chơi thợ săn thì không thể phạm tội trong hiện thực? Và ai nói thợ săn thì không thể bắt tay với kẻ đào vàng chứ?"

Sắc mặt người chơi thợ săn kia khựng lại, rồi khẽ gật đầu.

Đúng vậy, lúc đầu trò chơi tạo điều kiện cho người chơi thợ săn, trao cho họ phần thưởng hậu hĩnh, là để giảm thiểu tác động tiêu cực mà người chơi đào vàng gây ra trong thế giới thật.

Nhưng lợi ích trong trò chơi lớn đến mức nào? Không bao giờ có thể ngăn được cơn sốt liều mạng đào vàng, người chết hết lớp này đến lớp khác, lớp sau lại mọc lên như cỏ dại.

Trong số thợ săn, dù là vì chính nghĩa hay vì phần thưởng, khi số lượng quá đông thì kiểu gì cũng sẽ sinh ra kẻ biến chất.

Thậm chí, để giữ mạng, những kẻ đào vàng còn chủ động kết bè kết phái, tích cực lôi kéo cả thợ săn về phe mình. Đám người đó vốn dĩ ở ngoài đời cũng đã làm những việc phạm pháp, thủ đoạn dơ bẩn thì vô số kể.

Hai người chơi thợ săn bị rơi vào vực sâu địa ngục kia, bất kể là dùng cách gì để ngụy trang thân phận hay đã phản bội mà ngả hẳn sang phe đào vàng đi nữa, thì không thể phủ nhận rằng họ che giấu cực khéo.

Bề ngoài nhìn có vẻ thật thà, ôn hòa, lời nói cử chỉ chẳng có gì gây hấn, quan trọng là họ không có cái "mùi" đặc trưng của dân đào vàng. Nếu cứ tiếp tục ẩn mình như thế, e rằng không biết sẽ có bao nhiêu người bị sa bẫy bởi những kẻ giỏi giả vờ này.

Mọi người nghiền ngẫm lại lời thề mà Lục Thanh Gia đã buộc họ phải nói ra, quả thật không có khả năng làm liên lụy người vô tội.

Theo lời cậu, khi phát thề đảm bảo rằng mình không phải kẻ đào vàng hay người chơi tà ác, đồng thời thề rằng nếu lời nói đó là dối trá, thì sẽ bị kéo vào vực sâu, chịu linh hồn oan khuất dưới tay mình tra tấn ngày đêm.

Hai người kia hẳn đã có cách tránh né quy tắc 'Lời chân thật tuyệt đối', nếu không thì họ đã nổ tung như người đầu tiên rồi.

Nhưng quy tắc thứ hai - 'Lời thề trở thành sự thật' - lại không dựa trên ý thức chủ quan. Dù có dùng năng lực tinh thần để lừa chính bản thân, khiến mình tin rằng đang nói thật đi chăng nữa, thì tội lỗi từng gây ra, máu nhuộm trên tay, và oán hồn không nơi kêu oan vẫn là nghiệp báo không thể xóa.

Một khi đã phát ra lời thề này, nếu thực sự là kẻ đại gian đại ác, thì không cách nào thoát được. Nhìn số lượng cánh tay thò ra từ vực sâu ban nãy là đủ biết hai người kia đã giết bao nhiêu mạng người vô tội.

Hai kẻ đó cũng không ngu, mà còn rất cảnh giác, nếu không thì đã chẳng che mắt được thiên hạ lâu như vậy. Đến cả lúc phát lời thề cuối cùng cũng thận trọng đến cực điểm, chỉ tiếc là tính toán trăm điều vẫn sót một, cuối cùng vẫn rơi vào bẫy của Lục Thanh Gia.

Khi đã hiểu rõ quy tắc trong chuyện này, đa số người chơi đã hạ bớt cảnh giác, vì họ tin chắc mình đứng về phía không tội lỗi.

Lúc này, Lục Thanh Gia nói tiếp: "Phó bản lần này có tổng cộng 23 người chơi, trong đó chết rõ ràng vì là kẻ đào vàng có 9 người, giả dạng có 2 người. Theo quy tắc phân chia cân bằng phe phái, thì số còn lại hẳn là người chơi bình thường và thợ săn."

Nói đến đây, cậu khẽ cười: "Tất nhiên, nếu đến mức này mà vẫn còn cá lọt lưới, thì tôi cũng rất mong được tái ngộ trong lần chạm trán sau."

"Được rồi, đã nhận lợi ích thì tôi cũng phải làm việc thôi. Bây giờ bắt đầu thử xâm nhập vào thế giới phó bản cao cấp."

"Cậu định dùng cách nào?" Một người chơi hỏi.

Lục Thanh Gia vỗ vai Kỷ Duệ, nói: "Dùng người này!"

"Hắn à?" Có người chơi đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, cậu vẫn chưa nói, làm sao cậu có thể điều khiển được quy tắc của thầy Kỷ vậy?"

Lục Thanh Gia đáp: "Tôi chỉ thử đại thôi. Tôi nghĩ nếu khiến người chơi xấu hổ mà đăng xuất, thì quyền điều khiển của thầy Kỷ sẽ bị bỏ trống, nên tôi tự hỏi 'Liệu mình có thể chiếm lấy không?' Ai ngờ lại thật sự được."

Người chơi: "..."

Xin lỗi vì đã hiểu lầm cậu chỉ là kẻ độc miệng chuyên chửi bới người chơi.

"Tôi từng nghĩ đến nhiều cách để vào phó bản cao cấp từ đây, nhưng gần như tất cả đều bế tắc. Đây là cách duy nhất khả thi về mặt lý thuyết."

"Nếu sau khi kết thúc phó bản, quyền điều khiển thầy Kỷ vẫn có thể bị người chơi chiếm được, thì tám phần là ý tưởng của tôi đúng. Còn nếu không, thì chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ và rời khỏi trò chơi như bình thường thôi."

Một người chơi nhạy bén nhớ lại rằng, quả thật, khi đó Lục Thanh Gia có chạm vai Kỷ Duệ, có một khoảnh khắc tiếp xúc ngắn. Sau đó, trước khi mọi người định đăng xuất, cậu mới gọi họ dừng lại.

Hóa ra lúc đó cậu không phải đang cố tình tỏ vẻ, mà là vừa xác nhận được tính khả thi của kế hoạch.

Quá đáng sợ, cái sự vừa táo bạo vừa thận trọng, khả năng bày mưu trong chớp mắt, đặt bẫy kín kẽ, và khai thác lợi ích khổng lồ trong trò chơi này thật khiến người ta rợn người.

Người chơi vốn có màn thể hiện cũng không tệ, nhiều lần chỉ chậm hơn Lục Thanh Gia nửa nhịp, bỗng mắt sáng rực: "Ý cậu là 'đăng xuất' sao?"

Lục Thanh Gia gật đầu: "Đúng. Bây giờ tôi là người điều khiển thầy Kỷ, nên tôi có thể nhìn thấy giao diện của hắn ta. Ngoài hai quy tắc đã mở khóa, còn có một mục nữa là 'Đăng xuất khỏi trò chơi'."

"Theo lý mà nói, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành. Dù chúng ta vẫn còn ở đây, nhưng đã không còn được tính là NPC của phó bản này nữa."

"Chúng ta chỉ cần khẽ động ý niệm là có thể đăng xuất về thế giới thực, vậy nếu ấn nút 'Đăng xuất' trên giao diện của thầy Kỷ, thì nó sẽ xuất hiện ở đâu nhỉ?"

Tất cả người chơi đều ngộ ra cùng lúc: "Ở bên ngoài hộp trò chơi, tức là thế giới thực của phó bản cấp cao, nơi có nền công nghệ cực kỳ phát triển!"

Lục Thanh Gia gật đầu, phất tay một cái, cơ thể Kỷ Duệ lại biến thành màu xám trắng: "Tôi đã từ bỏ quyền điều khiển rồi. Ai muốn thử trước?"

"Nhưng nói trước nhé." Cậu tiếp lời: "Cho dù không tính tôi và Âu Dương Bạch, thì xác suất mười người còn lại trở thành người chơi cấp cao cũng không lớn đâu."

"Hoặc là có nguyên tắc ưu tiên, hoặc là thành tích trong phó bản lần này sẽ ảnh hưởng đến tỉ lệ thành công. Hơn nữa, bên trong có thể tồn tại rủi ro chưa biết, nên hãy cân nhắc kỹ."

Nhưng dù vậy, vẫn có người quyết đoán bước lên, đặt tay lên vai Kỷ Duệ, chính là người chơi thông minh kia.

Có vẻ như hắn nhìn thấy bảng giao diện, gương mặt lập tức hiện lên niềm hy vọng phấn khích, rồi trong giây tiếp theo, hắn biến mất ngay trước mắt mọi người.

Tất cả đều nín thở chờ đợi, nhưng không phải đợi lâu, hắn lại xuất hiện, khuôn mặt đầy vẻ hân hoan.

Vừa ra khỏi đó, hắn liền nắm chặt tay Lục Thanh Gia: "Anh em, cảm ơn! Thật sự cảm ơn cậu!"

Lục Thanh Gia nói: "Không có gì, tôi đã nhận được phần thưởng cách đây một giây, chứng tỏ hợp đồng đã hoàn tất. Chúc mừng nhé."

Sự thành công của một người khiến những người chơi còn lại nôn nóng, chẳng ai bàn bạc gì thêm, một người khác nhanh tay chạm vào vai Kỷ Duệ, thấy bảng giao diện, chọn "Đăng xuất", rồi cũng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Khoảng thời gian gần như tương đương, hắn xuất hiện trở lại, nhưng sắc mặt lại không mấy tốt đẹp.

Lục Thanh Gia tự nhiên hiểu, cậu không nhận được phần thưởng, nghĩa là người kia thất bại, không thể trở thành người chơi cao cấp.

Người đó cười khổ: "Có vẻ như không cần tranh lượt nữa, chắc đúng như người anh em họ Lục nói, tỷ lệ thành công phụ thuộc vào biểu hiện trong phó bản."

"Cả trận này tôi toàn chơi trong mơ hồ, chẳng hiểu gì hết..."

Mọi người cũng chỉ có thể an ủi hắn đôi câu, sau đó lại tiếp tục từng đợt thử nghiệm mới.

Quả nhiên, kết quả cuối cùng cũng giống như Lục Thanh Gia dự đoán, trong mười hai người, trừ cậu và Âu Dương Bạch ra thì có ba người chơi trở thành người chơi cao cấp.

Tỷ lệ này coi như bình thường, dù số lượng người chơi trong một phó bản có nhiều đến đâu thì việc vượt qua để vào được sân cao cấp cũng không bao giờ có nhiều suất cả.

Tiền thưởng của ba người đó cũng đủ để Lục Thanh Gia phát tài một phen, nên cậu khá hài lòng.

Tất cả người chơi mang theo tâm trạng khác nhau lần lượt thoát khỏi trò chơi, chỉ còn lại Âu Dương Bạch và Lục Thanh Gia.

Lục Thanh Gia nói: "Cậu không phải nói là muốn vào đây tìm đồ à? Tôi phá phó bản trước thời hạn, chắc nhiều tình huống vẫn chưa kịp kích hoạt. Thứ cậu cần tìm có khi còn chưa rớt ra đâu?"

"Thật vậy thì xin lỗi nhé!"

Âu Dương Bạch lắc đầu: "Không đâu, thứ tôi muốn tìm nằm ở thế giới phó bản cấp cao bên ngoài trò chơi. Trước khi vào tôi còn nghĩ, nếu người chơi ngu quá, không đánh đến bước này thì làm sao? Hoặc tốn quá nhiều thời gian, chán chết đi được thì sao?"

"Kết quả là may mắn gặp được cậu, không chỉ phá xong phó bản, mở được lối vào sân cấp cao, mà còn mất chưa đến hai ngày, haha!"

Không hiểu sao, Lục Thanh Gia lại thấy ngứa chân muốn đá cái tên cười tươi rạng rỡ này một phát, hóa ra bao nhiêu công sức mình bỏ ra nửa ngày trời, đều nằm trong vận khí may mắn của cậu ta.

Đã nghĩ thế thì cậu làm thật, khi vừa tiện tay lôi được một vật gì đó từ người Âu Dương Bạch, cậu liền tung chân đá luôn.

Tên này vốn đã đạt cấp quản lý, mà trò chơi thì đã kết thúc, phong ấn được giải, nên cậu ta chẳng cần đến Kỷ Duệ hay phải bước vào thế giới phó bản cao cấp kia, vẫn có thể đưa tay qua thông đạo đã mở sẵn để lấy đồ trực tiếp.

Lúc đó Âu Dương Bạch còn đang cười tươi rói: "Thật ra cũng không phải bảo vật gì đâu, chỉ là phó bản cấp cao kia không thuộc khu vực của tôi, tôi cũng không thực sự từng đến, nên phiếu hồi quy chẳng dùng được, chỉ có thể quay lại phó bản trung cấp có liên thông——"

Đang nói dở, từ người cậu ta phát ra một trường từ lực do việc lấy đồ xuyên không gian mà chưa kịp tắt.

Lục Thanh Gia sợ kích hoạt cơ chế phản đòn tự động của cái tên mang vận khí quá đáng này, định bụng đá một phát rồi chuồn, trong lúc đá Âu Dương Bạch, trong lòng đã âm thầm niệm lệnh thoát khỏi trò chơi.

Nhưng thật trớ trêu, vừa đá xong, chân lại không rút ra được, cả người theo quán tính đổ ập lên Âu Dương Bạch.

Hai người đồng thời thoát khỏi trò chơi, kết quả là Âu Dương Bạch rơi xuống giường trước, còn Lục Thanh Gia thì ngay sau đó đổ nhào lên người cậu ta.

Âu Dương Bạch: "Cậu đá tôi làm gì? Tôi còn chưa tắt từ lực mà?"

Lục Thanh Gia: "Ồ, không có gì, chỉ là thấy có con ruồi đậu trên mông cậu, nên giúp cậu đá chết nó thôi."

Âu Dương Bạch: "Thế sao không dùng tay?"

Lục Thanh Gia: "Dùng tay thì chẳng khác gì sàm sỡ à?"

Một người ngốc nghếch hỏi, một người tỉnh bơ mà bịa, thế là hai kẻ này phối hợp vô cùng ăn ý.

Ngay lúc đó, trong phòng bỗng tràn ngập sát khí. Ngay cả Âu Dương Bạch, vốn là cấp quản lý, cũng lập tức vào trạng thái cảnh giác.

Cậu ta ngẩng đầu lên, liền thấy một người quen đang ngồi cách mình chưa đến một mét, trong tay cầm một chiếc áo choàng tắm màu trắng.

Người kia nhìn cậu ta từ trên cao xuống, ánh mắt lạnh lẽo đến rợn người, sát ý tràn ngập: "Các người đang làm gì vậy?"

Dù đang trừng mắt với cậu ta, nhưng rõ ràng trọng tâm chú ý của người đó lại đặt trên người Lục Thanh Gia.

Chung Lí Dữ trông chẳng khác gì một người vợ đang bắt gặp chồng dẫn tiểu tam về nhà, nghiến răng nói: "Em ở trong trò chơi trêu hoa ghẹo nguyệt thì thôi đi, thế mà còn dám dẫn người ta về tận nhà?"

Lúc này Lục Thanh Gia mới sực nhớ ra, ồ, đúng rồi, tên ngốc này vẫn còn ở trong phòng mình.

Trước đó bị vận khí nghịch thiên của Âu Dương Bạch làm cho kinh hãi, giờ nghĩ lại, đúng là cậu ta không thể đánh cũng chẳng thể chạm được thật.

Nghe thấy giọng Chung Lí Dữ, Lục Thanh Gia lập tức đứng dậy, đưa tay kéo Âu Dương Bạch lên: "Là lỗi của tôi, hay là cậu nghỉ ngơi ở đây một lát, ăn chút khuya rồi hãy về?"

Âu Dương Bạch gật đầu lia lịa, hớn hở nói: "Trời ơi, lần đầu tiên có người chơi chịu làm bạn với tôi ngoài đời thật đó! À không, chúng ta vốn là anh em rồi mà!"

"Vừa vượt ải xong mà được ngồi nói chuyện thực tế thế này mới là sướng nhất. Có đồ nướng với bia không? Đây là đâu vậy, nhà cậu à? Hay khách sạn? Ồ, không gian cũng sang ghê đó."

Âu Dương Bạch vừa nói vừa dùng năng lực cảm ứng, trong đầu lập tức hiện ra bản đồ rõ ràng của toàn bộ khu vực.

Lục Thanh Gia vừa định nói sẽ đi chuẩn bị lò nướng thì bị Chung Lí Dữ kéo ra sau lưng.

Âu Dương Bạch đứng dậy, vừa nhìn rõ mặt đối phương, vẻ tức giận của Chung Lí Dữ lập tức chuyển thành cảnh giác.

Anh trầm giọng nói: "Âu Dương Bạch? Sao cậu lại ở đây?"

Nói rồi anh lạnh lùng cười khẩy: "Chơi đùa với con mồi trong trò chơi chưa đủ à? Giờ còn muốn đưa tay ra chạm vào thế giới thật?"

"Để tôi nói cho mà biết, đừng tưởng mọi người không để ý đến cậu là vì sợ. Chẳng qua ai cũng ngại phải dây dưa với một tên biến thái chuyên phá đám, sợ bẩn tay thôi."

"Giờ tôi nói rõ luôn." Chung Lý Dư khẽ cười, nhưng ánh mắt lại mang theo cơn giận dữ đến hủy diệt, như thể ai đó đã chạm vào điểm nghịch lân của anh: "Nếu cậu dám xuất hiện trước mặt em ấy thêm lần nào nữa, tôi sẽ giết cậu."

"Ngay bây giờ! Tại đây luôn!"

Khuôn mặt đang hớn hở của Âu Dương Bạch lập tức sụp xuống, phẫn nộ chỉ vào Chung Lí Dữ: "Dọa người thì cứ dọa, sao còn chửi người ta hả? Ai là đồ phá đám? Anh nói ai là đồ phá đám?"

"Thật không ngờ, tôi còn từng muốn làm bạn với anh đấy! Hóa ra anh là loại người như thế! Hừ, anh không xứng!"

Chung Lí Dữ nhìn cậu ta như nhìn một thằng ngốc, rồi quay sang nói với Lục Thanh Gia: "Cậu ta chưa làm gì với em chứ? Đừng tin một chữ nào tên biến thái đó nói. Đừng để vẻ ngoài ngu ngốc của cậu ta lừa em, cậu ta rất nguy hiểm đấy."

Lục Thanh Gia gật đầu: "Tôi biết, là 'Âu hoàng' mà!"

"Đúng, cho nên——" Chung Lí Dữ nói được nửa câu thì đột ngột cao giọng: "Em biết á!?"

Lục Thanh Gia bước từ phía sau anh ra, bình thản nói: "Anh từng kể với tôi vài mật danh và đặc điểm của mấy quản lý, cậu ta vừa khoe khoang trước mặt tôi, tôi lập tức nhận ra thôi."

Chung Lí Dữ trừng mắt nhìn Âu Dương Bạch: "Cậu dùng thân phận quản lý để quyến rũ em ấy hả!?"

Nói xong liền vội vàng nắm chặt tay Lục Thanh Gia, giọng đầy lo lắng: "Em đừng vì giận anh mà liều mạng như thế chứ."

"Những gì cậu ta biết thì tôi cũng biết, còn những gì cậu ta không biết, tôi vẫn biết. Em muốn hỏi gì cứ hỏi thẳng tôi, tôi sẽ không giấu gì hết. Em đừng có vì sĩ diện mà tự rước họa vào thân."

Câu đó đúng kiểu Lục Thanh Gia thích nghe: "Là anh tự nói đấy nhé."

Chung Lí Dữ: "..."

Được rồi, vốn định dùng mấy thông tin đó để đòi chút ân huệ ngọt ngào, giờ thì đành chịu vậy.

Lại nghe Lục Thanh Gia nói: "Tôi với bạn cũ gặp nhau uống vài ly, anh đi nhóm bếp nướng đi, cắt ít đồ nguội ra, rồi xào thêm hai món nhắm rượu."

Chung Lí Dữ hít sâu một hơi, cố nhịn không gào lên: "Tại sao tôi phải làm thế?"

Anh chỉ thẳng vào Âu Dương Bạch: "Tôi nói lúc nãy em có nghe không? Tên này thật sự có vấn đề đấy! Dù hai người đã quen nhau ngoài đời, nhưng em vẫn chưa biết rõ bộ mặt thật của cậu ta đâu! Tin tôi đi, tôi sẽ không hại em đâu!"

Lục Thanh Gia nhăn mày, khoát tay tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Thứ nhất, anh là lao động giá rẻ mặt dày đòi tôi thuê, nửa đêm đi làm là chuyện nên làm. Ông chủ uống rượu, nhân viên không phục vụ thì ai phục vụ?"

"Thứ hai, những gì anh nói tôi đều nghe rõ cả. Nhưng phân biệt giữa đồ ngu và đồ biến thái, tôi có kinh nghiệm rồi, không cần anh phải lo."

Chung Lí Dữ: "..."

Âu Dương Bạch: "Anh em, sao tôi thấy hình như mình cũng bị vạ lây vậy?"

Lục Thanh Gia: "Ảo giác thôi, không phải vạ lây."

"Ồ!" Âu Dương Bạch gật đầu, vài giây sau mới nhận ra có gì đó sai sai.

Không phải "vạ lây" thì tức là... cố tình hả!?

Đang định lên tiếng phản đối, thì thấy Chung Lí Dữ đã xụ mặt trước, khoanh tay lạnh lùng nói: "Không được, chỉ cần cậu ta còn ở đây, tôi sẽ không rời khỏi em nửa bước."

Âu Dương Bạch cũng bắt đầu không vui: "Hở? Tôi có phải quái vật đâu, làm gì dữ vậy trời?"

Âu Dương Bạch bực bội nói: "Này, cái tên xá xíu mũ xanh kia, sao anh lắm mồm thế hả? Bình thường cả đám cô lập tôi thì thôi, giờ tôi gặp bạn cũ hàn huyên tí cũng phải dính dáng đến anh à?" 

(*)Mũ xanh (lá): Bên Trung là ý chỉ bị cắm sừng đó...

(*)Xá xíu: tra thì thấy bảo là ám chỉ "ngu ngốc".

"Ai mới là người giả vờ ở đây? Một đại gia giả dạng làm lao công, mặt dày ở lì nhà người ta, sao hả? Muốn giấu thân phận để thử lòng chân ái chắc?"

Nói rồi cậu ta quay sang Lục Thanh Gia: "Tôi nói cho cậu biết, tên này từng bị người ta lừa tình, lừa tiền, lừa luôn cả thông tin, thậm chí còn tận tay gửi cha ruột vào tù. Từ đó mắc chứng PTSD trong chuyện tình cảm." 

"Giờ thấy cậu ngon mắt nên động lòng rồi, nhưng vẫn chưa thoát khỏi quá khứ, nên đang len lén thử cậu đấy."

Vừa dứt lời, mặt Chung Lí Dữ liền biến sắc, trong tay hiện ra một con dao, giận dữ lao đến chém Âu Dương Bạch: "Mẹ kiếp, cậu muốn chết hả? Cái mồm này tôi cắt luôn cho cậu bớt nói đi!"

Âu Dương Bạch vội né, dù vận may của cậu ta nghịch thiên, nhưng trước một kẻ ở cấp độ quản lý như Chung Lí Dữ thì vô dụng thôi. Đã là quản lý thì ai chẳng có thiên vận của riêng mình, hoàn toàn vượt ngoài quy tắc thông thường, muốn đấu thì chỉ có thể đấu thật.

Nhưng còn chưa kịp giao chiêu, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói đầy ý cười: "Xá xíu mũ xanh...?"

Tay Chung Lí Dữ cứng đờ giữa không trung, cả khuôn mặt đỏ bừng, giống hệt dáng vẻ của kẻ vừa bị người trong lòng bắt gặp bí mật xấu hổ, thẹn quá hóa quẫn.

Anh không dám quay đầu, vội nói: "Là tên biến thái đó bịa ra! Cậu ta ghen tị với tôi nên mới bôi nhọ tôi đấy!"

Âu Dương Bạch lập tức phản pháo: "Nói phét! Anh với trò chơi từng choảng nhau, moi móc hết phốt của nhau ra, bị nó bóc đến tận gốc, giờ còn đổ vạ cho tôi à?"

"Hơn nữa, anh cũng đâu thiệt, anh bêu hết chuyện trò chơi âm thầm tán tỉnh 'Mỹ Nhân Ngư', thế là nó bị thằng 'Kẻ Chịu Thiệt' đánh nhừ tử, mất mặt suốt một thời gian dài!"

Chung Lí Dữ đang trong trạng thái bùng nổ, chỉ hận không thể xé toạc cái mồm lắm chuyện của tên này.

Âu Dương Bạch thấy ánh mắt kia càng thêm khó chịu, lại quay sang Lục Thanh Gia nói: "Cậu thấy chưa, bị tôi nói trúng tim đen nên xấu hổ đấy!"

"Cậu đừng có nghe anh ta. Chuyện tình cảm với người cũ rối rắm thế nào là việc của anh ta, mắc gì kéo cậu xuống nước? Nếu giỏi thì quay về tìm đứa lừa anh ta đi."

Cậu ta khinh bỉ liếc nhìn Chung Lí Dữ, nói tiếp: "Dám làm được thì tôi gọi một tiếng ba luôn."

Chung Lí Dữ nhếch môi cười lạnh: "Được thôi, gọi đi—— con ngoan."

"Đã gọi ba rồi thì ba cũng không ngại vất vả chút, chuẩn bị cho con ít đồ nhắm khuya."

Âu Dương Bạch vừa định cười vì tưởng anh cãi cùn mất lý, nửa chừng chợt nhận ra điều gì, giật mình quay ngoắt sang nhìn Lục Thanh Gia.

Thấy Lục Thanh Gia hơi đỏ mặt, lộ ra chút ngượng ngùng.

Âu Dương Bạch hít mạnh một hơi, giơ ngón cái lên, mắt tràn đầy kính phục: "Anh em, cậu đỉnh thật sự! "

...

Tác giả có lời muốn nói: 

Lục ca: Có nhiều thêm một đứa con trai cũng không thiệt.

___

Bót: Vậy là "Xá Xíu Mũ Xanh" là biệt danh của Dã ca hả, hay gì nhờ, nếu là biệt danh thì duma, sao biệt danh của mấy người quản lý kia nghe kêu thế, còn biệt danh anh công thì..... nghe ngu ngốc quá =)))

À nhưng mà "Xá Xíu" thì đúng là mang hàm ý ngu ngốc thật.

(*)Xá xíu: là một món thịt heo quay hoặc nướng có nguồn gốc từ Quảng Đông, Trung Quốc, được chế biến bằng cách tẩm ướp thịt với các gia vị đặc trưng rồi đem quay hoặc nướng ở nhiệt độ cao. Món ăn này có hương vị ngọt mặn hài hòa, miếng thịt mềm thơm và thường có màu đỏ hồng đẹp mắt. Xá xíu du nhập vào Việt Nam và đã trở nên quen thuộc, thường xuất hiện trong các món như bánh bao, hủ tiếu, mì, hoặc cơm tấm. [Nghĩa bóng rồi thì giải thích nghĩa đen luôn =)))]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro