Chương 52. Quét map 5(1) - [Cúp Vương Anh Hùng]: Hai tên ngốc yêu đương
Chung Lí Dữ nhìn cậu một lúc lâu, gương mặt chẳng còn chút vẻ ngốc nghếch thường ngày.
Anh cũng bật cười khẽ: "Quả nhiên, em chưa bao giờ cho không ai điều gì cả."
Rồi trầm giọng nói: "Là do tên biến thái Âu Dương Bạch kia gợi ý cho em hả? Tôi biết ngay mà, cậu ta chẳng bao giờ có ý tốt."
Lục Thanh Gia đáp: "Thôi đi, đừng đổ lỗi. Thật ra tôi đã nghi ngờ từ sớm, cậu ta chỉ xác nhận giúp tôi thôi."
"Anh từng nói, trước đây có một công ty đối thủ nhân dịp sự kiện Valentine mà gây chuyện đánh úp, kết quả bị ba quản trị viên của các anh hợp lực đánh cho tan tành, khiến hàng loạt chi nhánh sụp đổ."
"Ba trò chơi lớn hiện tại là 'Kinh dị', 'Vô hạn' và 'Cực đoan'. Nếu đã đến mức quản trị viên phải ra tay lấy lại thể diện, thì chắc chắn đó là phó bản cấp tu chân. Từ sau lần đó, trong suốt nhiều năm liền, 'Kinh dị' và 'Cực đoan' không còn trao đổi sinh nữa."
"Cho đến một, hai năm gần đây, quan hệ mới dần hòa hoãn."
"Còn chú tôi chết cách đây sáu năm, khi đó, 'Kinh dị' và 'Cực đoan' đã đoạn tuyệt, nên không thể nào có khả năng người chơi của hai trò đó cùng vượt phó bản. Vậy thì chỉ còn lại một kết quả thôi."
"Là 'Vô hạn', đúng chứ?"
Chung Lí Dữ nghe đến đây cũng chẳng phủ nhận, chỉ gật đầu: "Tên sếp ngốc nhà tôi với bên 'Vô hạn' thì quan hệ tốt thật, nhưng giữa người chơi hai bên thì chẳng dễ chịu gì đâu."
"Với lại, có lẽ cũng nhờ kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, trong ba trò chơi lớn, chỉ có người chơi dưới trướng gã ngốc của chúng tôi là còn hòa hợp được với hệ thống. Hai bên kia thì... quan hệ giữa người chơi cấp quản trị viên và trò chơi của họ rất vi diệu."
"Dĩ nhiên, điều đó cũng liên quan đến cách sàng lọc của họ."
Vừa nói, Chung Lí Dữ vừa bước qua một tảng đá vụn, theo phản xạ đưa tay ra về phía Lục Thanh Gia.
Lục Thanh Gia cũng theo phản xạ đặt tay lên, mượn lực của anh để bước qua.
Đến khi cả hai đều qua được rồi mới phản ứng lại, thực ra với thể lực của Lục Thanh Gia, cậu hoàn toàn không cần ai kéo giúp, cũng chẳng sợ bị vấp ngã.
Chung Lí Dữ hơi đỏ mặt, nhưng khi buông tay Lục Thanh Gia ra, còn chưa kịp để cậu rút tay về thì lại nắm chặt lần nữa, giả vờ như không có chuyện gì.
Ánh mắt anh nhìn quanh: "Đoạn đường này dốc lắm, em nắm tay tôi cho chắc kẻo ngã."
"Em đừng hiểu lầm, tôi chỉ sợ em trầy xước rồi lại vu khống cho tôi, nhân viên mở đường không cẩn thận, nhân tiện trừ luôn tiền lương của tôi thì chết. Lương tháng của tôi có hai ngàn, còn phải nuôi gia đình, chịu không nổi việc bị trừ đâu."
Lục Thanh Gia còn chưa kịp đáp, thấy người này tự mình biện hộ thao thao bất tuyệt, liền nhướn mày: "Người trẻ tuổi đừng cái gì cũng đổ lỗi cho sếp, phải biết tự nhìn lại bản thân."
"Nếu tôi khắt khe với tất cả nhân viên thì anh có thể nói tôi là đồ keo kiệt không biết xấu hổ. Nhưng nếu tôi chỉ khắt khe với mình anh thôi, thì đó là vấn đề của anh rồi."
Chung Lí Dữ cười: "Thế chẳng phải là tôi đang thể hiện năng lực sao?"
"Nếu thực sự muốn thể hiện..." Lục Thanh Gia lạnh nhạt nói: "Thì chẳng phải nên cõng tôi à? Nắm tay đến toát cả mồ hôi thì có ích gì?"
Lục Thanh Gia vốn chỉ thuận miệng trêu, nào ngờ Chung Lí Dữ lập tức lộ ra vẻ mặt "còn có vụ tốt thế này à?".
Một động tác dứt khoát, anh đã cõng Lục Thanh Gia lên lưng: "Ông chủ, xem chiếc xe hai chân của tôi có ổn không?"
"À? Ừm! Chỉ hơi nắng chút." Lục Thanh Gia hơi sững người, nhưng vẫn không tỏ ra yếu thế.
"Cái đó dễ mà." Nói rồi Chung Lí Dữ hái ngay một chiếc lá khoai môn to bên cạnh.
(*)Lá khoai môn:
Đó là loại khoai môn dại mà Lục Thanh Gia cho người trồng, vừa rẻ vừa dễ sống, lại hợp phong cách khu du lịch cậu thiết kế.
Lá khoai môn có thể mọc rất to, lớn nhất còn che được nắng như cái ô.
Chung Lí Dữ quả thật thừa hưởng được ít nhiều tinh hoa từ cha mình, học một biết mười. Anh không cần Lục Thanh Gia phải cầm "ô" hộ, mà trực tiếp... cắm luôn cuống lá sau gáy mình.
Nhựa ở chỗ cắt của cuống khoai môn rất dính, bám chặt khó rửa, khiến chiếc áo thủ công đắt tiền của anh dính bẩn ngay sau lưng.
Đi được một lát, cảm thấy sau gáy mát hẳn, Chung Lí Dữ ngoái đầu lại, thấy "ô" đã bị Lục Thanh Gia lấy ra, cầm trên tay mình.
Thấy anh quay đầu, Lục Thanh Gia tỉnh bơ nói: "Thấp quá, lá cứ quệt vào mặt tôi."
Lúc này, vẻ mặt của Chung Lí Dữ chẳng khác nào Tề Thiên Đại Thánh cõng Cao Thúy Lan bước ra khỏi kiệu hoa, cười mà cứng cả mặt.
(*)Câu "Tề Thiên Đại Thánh cõng Cao Thúy Lan bước ra khỏi kiệu hoa" có thể là một chi tiết trong các tác phẩm phái sinh, các câu chuyện dân gian hoặc fanfiction.
Nhưng chưa đi được mấy bước, bầu không khí đã... ngượng chín.
Vì có hai ông bác vác cuốc đi ngang qua, thấy là Lục Thanh Gia thì cất giọng oang oang gọi: "Ồ, là Gia Gia à! Tưởng ai cơ."
"Từ xa đã thấy hai thằng ngốc giữa trời nắng chang chang, đứa này cõng đứa kia, còn tưởng lại là mấy thanh niên thành phố đến chơi. Tôi còn nói, giới trẻ bây giờ đúng là làm màu, trời có mưa đâu mà cõng nhau, dính mồ hôi cả người dễ chịu lắm hả?"
Ông bác bên cạnh cũng gật đầu phụ họa: "Đúng đấy, còn bứt cả lá khoai môn làm gì, ngốc xít! Hồi chúng tôi trẻ còn chẳng ai chơi kiểu đó đâu."
Nói đến mức khiến Chung Lí Dữ không biết nên thả Lục Thanh Gia xuống hay cứ cõng tiếp.
Hai ông bác lải nhải một hồi rồi mới nhìn Lục Thanh Gia nói: "Thì ra là Gia Gia, vậy thì không sao."
"Gia Gia à, cháu bị trẹo chân hay bị say nắng thế? Nhà chú có dầu hoa hồng, có cần chú lấy cho tí không?"
(*)Dầu hoa hồng: Dùng để giảm đau tạm thời bệnh thấp khớp và đau cơ. Nó cũng được sử dụng cho việc giảm đau các bệnh đau về dây chằng, cơ, các khớp gây ra bởi chấn thương, hoặc hoạt động quá mức, hoặc bong gân, hoặc cứng khớp sau khi tập thể dục thể thao.
"Phải đấy, nhà tôi còn có rượu cốt hổ, muốn không?"
(*)Rượu cốt hổ: là rượu ngâm cao hổ cốt, một loại rượu thuốc có công dụng bổ thận tráng dương, tăng cường gân cốt và giảm đau nhức xương khớp.
Lục Thanh Gia mặt không cảm xúc bước xuống khỏi lưng Chung Lí Dữ, ném lá khoai môn xuống đất rồi còn giẫm lên hai cái.
Cậu mỉm cười nhẹ nhàng: "Không sao đâu, bọn cháu chỉ đang đùa thôi."
Hai ông bác cười ha hả: "Ha ha, con trai mà, thích nghịch ngợm thì cứ chơi đi."
Đợi họ đi xa rồi, Chung Lí Dữ mới rụt rè hỏi: "Vậy... còn cõng nữa không——"
Chưa kịp nói hết câu thì đã bị Lục Thanh Gia túm cổ áo, mặt không cảm xúc: "Có phải anh ám thị tinh thần tôi không?"
"Tôi không có mà!" Chung Lí Dữ kêu oan như Đậu Nga: "Sao tôi lại làm chuyện ngớ ngẩn thế được? Em cũng biết phong cách của tôi cao quý thế nào mà."
(*)Oan như Đậu Nga: là một câu thành ngữ dùng để chỉ một nỗi oan khuất cực kỳ lớn, đến mức cảm động trời đất, được lấy cảm hứng từ vở kịch nổi tiếng "Cảm thiên động địa Đậu Nga oan" của Quan Hán Khanh. Câu này mô tả bi kịch của Đậu Nga, một người phụ nữ bị vu oan tội giết người và bị kết án tử hình oan ức.
Chung Lí Dữ bắt đầu bực: "Thế sao tôi không ám thị em đi đăng ký kết hôn với tôi luôn cho rồi?"
Nói xong chính anh cũng sững lại, như vừa ngộ ra điều gì đó.
Nhưng còn chưa kịp phát triển ý tưởng đó thì đã bị Lục Thanh Gia dội gáo nước lạnh: "Suốt ngày mơ mộng vớ vẩn."
Chung Lí Dữ lẩm bẩm: "Nói cứ như em thiệt thòi lắm ấy, tôi đây điều kiện cũng đâu tệ?"
Lục Thanh Gia chẳng buồn để ý, chuyển chủ đề: "Câu vừa nẫy anh còn chưa nói hết."
Chung Lí Dữ bị kéo quay lại chuyện chính, dù hơi không cam lòng nhưng cũng lo Lục Thanh Gia thiếu chuẩn bị mà chịu thiệt, nên tiếp tục.
"Trò 'Cực Đoan' thì không cần nói nhiều, phạm vi tuyển chọn là những người từng sống sót sau các thảm họa khắc nghiệt, tức là dạng người đã tiến hóa, điểm xuất phát cao hơn hẳn chúng ta. Nhưng nguồn tài nguyên của họ lại khan hiếm, trần phát triển cũng thấp hơn, đó chính là lý do khiến họ từng tấn công chúng ta."
"Còn 'Vô Hạn' thì tuyển chọn bất chấp thời gian, trải dài hàng ngàn năm lịch sử loài người, trong đó có cả người cổ đại từ nghìn năm trước lẫn người tương lai hàng trăm năm sau. Nhưng điều kiện duy nhất để được chọn là phải từng giết người."
"Dù trong số đó có kẻ giết người vì bất đắc dĩ hay tự vệ, nhưng phần lớn những ai từng ra tay với đồng loại đều tàn nhẫn hơn người thường, giới hạn đạo đức cũng thấp hơn. Vì thế, nếu nói về mặt khởi điểm, người chơi cấp thấp của 'Vô Hạn' nhìn chung mạnh hơn bên 'Kinh Dị' chúng ta."
"Chỉ sau khi trải qua vài vòng phó bản, khoảng cách mới dần được san bằng."
"Nhưng chúng ta cũng không phải không có ưu thế, đúng không?" Lục Thanh Gia hỏi.
"Đúng!" Chung Lí Dữ gật đầu: "Cơ chế tuyển chọn của chúng ta là những người từng sống sót trong thảm họa sinh tử, những người như vậy trời sinh đã mang vận may."
"Nói thẳng ra, ngoài mấy tay chơi chỉ biết kiếm tiền, thì người chơi của 'Kinh Dị' nhìn chung thì may mắn hơn hẳn hai trò kia."
Nhắc đến đây, Chung Lí Dữ liền nhớ đến Âu Dương Bạch, sắc mặt anh trầm xuống: "Cũng phải thôi, trong trò chơi của chúng ta còn có 'Âu Hoàng', người khiến tất cả quản trị viên phải ngán ngẩm."
Lục Thanh Gia nhíu mũi: "Ở đây sao lại nồng nặc mùi chua thế nhỉ?"
Chung Lí Dữ: "..."
Kết cấu sân khấu mà Lục Thanh Gia thiết kế thật ra không quá phức tạp, nhưng đúng là nếu không có cần cẩu hạng nặng hỗ trợ thì khó mà đạt được hiệu quả như cậu mong muốn.
Người quản lý công trình cũng tỏ ra bất lực, thấy Lục Thanh Gia đến liền giơ tay nói: "Chỉ có thể làm đến mức này thôi, giờ mà đi mượn máy móc thì chắc phiền lắm."
Lục Thanh Gia khẽ lắc đầu: "Nếu không đạt được hiệu quả thì thà không có còn hơn."
Giống như tượng sáp kém chất lượng vậy, một tác phẩm trình bày mà kỹ thuật không tinh xảo thì chẳng khác nào trò cười.
Cậu vỗ vai đối phương, nói: "Các anh về nghỉ đi, tôi sẽ tự điều chỉnh lại. Nhà hàng đã chuẩn bị bữa trưa cho mọi người, chiều quay lại dọn dẹp là có thể tính công."
Người quản lý nghe thế như trút được gánh nặng, vội vàng cảm ơn rồi gọi công nhân xuống núi.
Lục Thanh Gia lấy bản thiết kế ra, chỉ vào khu vực sân khấu mà nói: "Lên đi, anh hùng."
Chung Lí Dữ lập tức dâng lên một cảm giác trách nhiệm, nhưng vừa bị trêu xong nên vẫn còn chút ngượng ngập: "Lương hai nghìn mà còn muốn tôi dùng năng lực hả? Trên đời chưa từng nghe có ai rẻ như thế đâu."
"Coi như tính tiền tăng ca nhé!"
"Không được, vẫn quá rẻ."
"Vậy không thể cho tôi chiếm chút lợi sao?"
Chung Lí Dữ lập tức cười toe, giả vờ thẹn thùng nói: "Được chứ!"
Lục Thanh Gia chỉ muốn tự tát mình một cái, ai bảo cái miệng này suốt ngày cứ buột miệng đùa như vậy.
Nhưng phải công nhận, khi Chung Lí Dữ làm việc thì năng suất cực cao. Anh dùng ảo thuật để che mắt người xung quanh, rồi trong chớp mắt đã hoàn thành toàn bộ hiệu ứng thiết kế.
Lục Thanh Gia thấy vậy thì rất hài lòng. Hai người cùng thu dọn trở về, Chung Lí Dữ hiếm khi im lặng một lúc lâu.
Sau đó anh mới cất lời: "Phó bản kế tiếp, để tôi đi cùng em nhé?"
Lục Thanh Gia nhướng mày: "Không phải đã nói đợi dùng hết vé thông quan rồi tính tiếp sao?"
Chung Lí Dữ dừng bước, như thể đã đấu tranh rất lâu, rồi nhìn thẳng vào Lục Thanh Gia nói: "Vậy em nhất định phải cẩn thận."
"Bởi vì tôi nắm giữ cách để hồi sinh người chơi." Anh nói đột ngột, ánh mắt nhìn Lục Thanh Gia vô cùng bình tĩnh.
Nhưng bên dưới vẻ bình tĩnh đó là một tầng sóng dữ dữ dội, một sự cực đoan và cố chấp cuồn cuộn.
Anh tiếp tục: "Tôi hy vọng em có thể sống tốt, nếu một ngày nào đó tôi có cơ hội hồi sinh em, thì dù em có giận, có đánh, có mắng, tôi cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình."
Đôi đồng tử của Lục Thanh Gia co lại, bị thông tin mà Chung Lí Dữ vừa tiết lộ làm cho chấn động.
"Có... cách hồi sinh sao?" Giọng cậu run lên, gần như biến dạng.
Chung Lí Dữ lắc đầu: "Tôi biết em đang nghĩ gì, nhưng điều kiện của nó cực kỳ khắt khe. Bao năm nay, chuyện về cậu của em... hy vọng gần như không còn."
Lúc này, Chung Lí Dữ nhìn thấy Lục Thanh Gia khẽ mỉm cười, nụ cười đó giống như một tia sáng nhỏ bé le lói giữa vực sâu của hận thù.
Anh sững lại, rồi lập tức có một linh cảm chẳng lành.
Lục Thanh Gia nói: "Anh đi ngủ trưa trước đi."
Chung Lí Dữ không thể tin nổi: "Em mới ra ngoài tối qua thôi! Không ai có tần suất vào trò chơi như em cả."
"Em đã hứa sẽ tự bảo vệ mình, việc vượt ải mà không có thời gian nghỉ chỉ làm hại người chơi thôi."
Lục Thanh Gia nhìn anh với vẻ khó hiểu: "Đây chính là lý do tôi ghét việc anh chen vào, anh chỉ biết đặt tôi vào vị trí cần được bảo vệ."
"Ý nghĩa của nghỉ ngơi là để có trạng thái tốt hơn khi vượt ải. Khoảng thời gian đó không cố định với mỗi người chơi."
"Giữ nhịp độ căng thẳng chỉ có ý nghĩa khi vượt ải khiến tôi cảm thấy áp lực. Nhưng anh thấy tôi có áp lực ở chỗ nào sao?"
Lục Thanh Gia khẽ cười, ánh mắt sáng lấp lánh, khiến người ta rợn tóc gáy: "Tôi chỉ là... không ngờ chơi với bọn họ vui đến thế, giờ chẳng đợi nổi để tiếp tục nữa."
Chung Lí Dữ: "..."
Sau đó ngực anh bị Lục Thanh Gia chạm nhẹ một cái: "Bây giờ anh trông chẳng khác nào người vừa nói với tôi rằng có một trò chơi mới, nhưng lại bắt tôi chờ thêm một thời gian mới được chơi."
Nhìn biểu cảm trên mặt cậu, cuối cùng Chung Lí Dữ trầm mặt, quay đầu bỏ đi lên lầu, không nói thêm lời nào.
Lục Thanh Gia trở về phòng, lập tức gửi đơn xin vào trò chơi.
Trò chơi dạo này ra vẻ nghiêm túc, cố gắng giả bộ như một trí tuệ nhân tạo đúng mực: "Đã nhận được đơn xin của người chơi Lục Thanh Gia. Yêu cầu được chấp thuận, sẽ vào trò chơi sau hai giờ."
"Không cần, mười phút."
"Quy tắc——"
Chưa nói hết hai chữ, Lục Thanh Gia đã chen vào: "Được thôi, hai giờ cũng được. Dù sao tôi rảnh, lên tìm Chung Dã tám chuyện vài lần ai đó bị đánh cho nát bét một, hai, ba lần vậy."
Trò chơi rùng mình một cái: "Trò chơi sẽ bắt đầu sau mười phút, xin người chơi chuẩn bị sẵn sàng."
Lần trước, phần thưởng của Lục Thanh Gia vô cùng hậu hĩnh. Trong lần đầu tham gia phó bản trung cấp, cậu không chỉ là lực lượng chính phá vỡ phó bản, mà còn nối thông với thế giới cấp cao, giúp ba người chơi khác thăng lên cấp cao.
Dù xét ở phương diện nào, đó cũng là thành tích khiến người ta phải kinh ngạc. Vì vậy, sau lần được đánh giá SSS trước đó, lần này cậu lại tiếp tục nhận thêm một đánh giá SSS nữa.
Khoảng thời gian giữa hai lần đánh giá ngắn đến mức đáng kinh ngạc, khiến cả các quản trị viên khác cũng phải chú ý.
Chưa kể đến điểm thưởng, giờ điểm của cậu đã vượt quá năm trăm nghìn, và những quy tắc mà Kỷ Duệ đã sử dụng lần trước cũng đều bị cậu khai phá toàn bộ.
Chỉ là hai năng lực đó quá mức bug, nên tạm thời vẫn bị giới hạn điều kiện sử dụng.
Ví dụ như "Lời thật tuyệt đối", điều kiện sử dụng là phải nói rõ quy tắc cho đối phương biết trước, đối phương không được mạnh hơn gấp đôi bản thân, hiệu lực trong nửa tiếng, sau đó mất tác dụng và có thời gian làm lạnh là 12 tiếng.
Còn "Lời thề hóa thật" thì càng khắc nghiệt hơn, phải có hai bên cùng tuyên thệ bằng lời nói, và người sử dụng cũng phải đặt cược bằng một lời thề tương ứng. Nói chung, đó là con dao hai lưỡi.
Sau khi trò chơi sụp đổ, ngoài việc phần thưởng đánh giá tổng thể tăng cao, linh lực mà nữ quỷ hoa khôi nuốt của các ác linh khác cũng được hoàn trả cho những người chơi có đóng góp. Dĩ nhiên, phần lớn thuộc về Lục Thanh Gia.
Ngoài ra, ba người chơi được thăng lên cấp cao cũng đưa cho cậu năng lực báo đáp.
Một là "Cửa tùy ý", chỉ cần đã từng đến và để lại ấn linh lực, có thể truyền tống tự do đến nơi đó. Dù không phải năng lực chiến đấu, nhưng cực kỳ quý giá, gần như là át chủ bài của người kia.
Cái thứ hai là "Thiên lý nhãn", tuy "ngàn dặm" thì hơi phóng đại, nhưng có thể nhìn rõ vật thể cách vài cây số, hơn nữa còn có thể chồng với "thấu thị" của Lục Thanh Gia.
Và cuối cùng là "Liên kết tâm linh", có thể trực tiếp giao tiếp tinh thần với người khác.
Chỉ là cần lưu ý, nếu đối phương có tinh thần mạnh vượt trội so với người sử dụng, hoặc có khả năng tấn công tinh thần, thì phải dùng cẩn thận, nếu không rất dễ bị phản tác dụng.
Khả năng cuối cùng trong phần thưởng là năng lực tấn công duy nhất - "Bùn đặc".
Năng lực này cho phép giải phóng một lượng lớn bùn đặc từ cả hai tay để chiến đấu, điều khiển linh hoạt, phù hợp chiến đấu trong không gian kín, trên đất cát đá, hoặc trong phạm vi nước nhỏ.
Lục Thanh Gia đã thử nhỏ máu của mình vào bùn, kết hợp hai năng lực, và nhận thấy điều đó khả thi, khiến cậu rất vui mừng.
Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, cửa sổ đổi thưởng trong trò chơi cũng mở ra.
Lần này, cửa sổ đổi thưởng vẫn chẳng có gì nhiều.
Có lẽ phần thưởng trước đó mà Lục Thanh Gia nhận quá nhiều, trò chơi muốn cân bằng, hoặc sau khi vượt ải xong lần này, cậu rất có thể sẽ được phép mua sắm lớn trong thành phố chính của trò chơi khác.
Lục Thanh Gia không mấy để tâm, khi cảm giác rơi xuống xuất hiện, khung cảnh xung quanh cũng thay đổi.
Chỉ là cậu không biết, ở tầng hai có một đôi mắt luôn theo dõi từng hành động của cậu. Khi cậu vào trò chơi, đối phương cũng ép buộc theo vào cùng.
Nhưng sau hai lần bị phát hiện trước đó, Chung Lí Dữ đã học được cách khôn ngoan hơn.
Dù sao, chỉ cần là con người thì đều bị cậu nhận ra, lần này thì không cần giả làm người khác nữa.
Trò chơi: "Anh bạn, cậu——"
Chung Lí Dữ vẩy vẩy bộ lông trên người mình: "Thấy chưa? Tôi có đẹp trai không?"
Trò chơi: "Âu!!!!!!! Mai ai sừ!!!" (Oh, my eyes!)
*
Nơi cậu hạ cánh lần này hơi khác so với trước, là một căn phòng khá riêng tư.
Rõ ràng không phải kiểu khách sạn hay ký túc xá tập thể, mà là một căn nhà thuê mang đậm cá nhân.
Căn phòng thấp, chật, hơi ẩm, trong không khí tỏa ra mùi mốc pha lẫn mùi mì ăn liền còn thừa, rất khó chịu.
Lục Thanh Gia hít một hơi, ngay lập tức bị hắt xì một cái.
Cậu đứng dậy, tiến đến trước gương trong phòng, nhìn vào thanh niên bên trong, vẫn là cơ thể của mình.
Nhưng mái tóc này để kiểu gì vậy? Thưa thớt, lộn xộn che khuất mặt, râu ria lởm chởm, quần áo trên người trông như cosplay rẻ tiền theo phong cách anime, chắc vẫn là chủ đề siêu anh hùng.
Tuy nhiên, xin lỗi mắt cậu kém, nhìn mãi cũng không nhận ra bộ đồ liền thân với tông màu chính là màu tím phát quang này thuộc siêu anh hùng nào.
Lục Thanh Gia dùng "Thiên lý nhãn" quét xung quanh, thấy hàng xóm đều là người bình thường. Lúc này là giờ ăn trưa, nhiều gia đình đang dùng bữa.
Trong bán kính một trăm mét, không thấy một người chơi nào cả.
Có vẻ lần này, phó bản còn thử thách khả năng chơi cá nhân, ngay cả việc lập nhóm cũng là một thử thách.
Tuy nhiên, lần này trò chơi lại không hề mập mờ, khi còn đang suy nghĩ thì bối cảnh thế giới đã được truyền tải đến.
Đây là một thế giới nơi siêu anh hùng được "đóng gói" trở thành thần tượng, đã hơn mười năm kể từ khi người có năng lực đầu tiên được phát hiện.
Ban đầu, họ mang trong mình nhiệt huyết, tự cho rằng năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng cao, tận tâm bảo vệ dân thường, kiềm chế tỷ lệ tội phạm, chống lại những kẻ cùng loại nảy sinh lòng tham và ác ý vì thức tỉnh năng lực.
Cái môi trường thuần túy, hướng về ánh sáng ấy giờ đã không còn nữa.
Hiện tại, siêu anh hùng gần như đã thay thế ngành công nghiệp thần tượng truyền thống. Họ có công ty quản lý chính quy, được xây dựng hình tượng, phong cách hoạt động rõ ràng. Vốn đã xuất chúng hơn người từ khi sinh ra, họ xuất hiện như một làn sóng mới và chiếm lĩnh không gian sống, khiến cho ngành thần tượng truyền thống ngày càng suy thoái.
Công chúng không còn thỏa mãn với việc chỉ nhìn những chàng trai cô gái có ngoại hình xinh đẹp ca hát nhảy múa nữa.
Khi đã có một sản phẩm thay thế kích thích hơn, phá vỡ giới hạn thời đại, tất nhiên họ càng cuồng nhiệt dấn thân hơn.
Nền kinh tế siêu anh hùng đã kích thích sự nâng cấp công nghệ hàng loạt, giúp mọi hành động của từng siêu anh hùng đều được ghi lại.
Có những web và kênh truyền hình chuyên phát sóng 24/7 các màn trình diễn của những anh hùng nổi tiếng, nhưng nói trắng ra thì những thứ đó đã không còn là hành động anh hùng gì nữa, mà chỉ là hoạt động làm màu để kiếm tiền.
Dấu vết dàn dựng trong mỗi cuộc giải cứu ngày càng lộ liễu. Ban đầu chỉ là kiểm soát nhịp độ hành động của anh hùng, cảm giác trước ống kính, khả năng biểu cảm, hay thời điểm giải cứu và tiêu diệt.
Về sau phát triển đến mức, ngay cả độ chân thực của các thảm họa cũng trở nên đáng ngờ.
Những cộng đồng fan kế thừa văn hóa "theo đuổi thần tượng" ngày trước chỉ càng thêm mù quáng và điên cuồng.
Thậm chí, trong góc tối của lòng người nơi đại chúng, việc những dị nhân vượt qua giới hạn con người này khoác lên danh xưng "người cứu thế" đầy hào quang, bị dư luận và danh tiếng chi phối, lại khiến họ cảm thấy an tâm hơn.
Mọi người có thể vô tư bàn tán về đời tư, scandal của họ, các anh hùng cũng có thể vì một vụ bê bối mà bị công ty quản lý vứt bỏ, tiền đồ sụp đổ, nghèo túng khốn cùng.
Cảm giác gián tiếp nắm giữ số phận của những kẻ mạnh như vậy, khiến con người khó lòng từ bỏ, cả xã hội như rơi vào trạng thái bịt tai trộm chuông.
(*)Bịt tai trộm chuông: Thành ngữ này dùng để chỉ những hành vi tự lừa dối bản thân, làm những việc vô nghĩa để che đậy một sự thật rõ ràng, khiến bản thân trở nên ngớ ngẩn.
Tất nhiên, anh hùng cũng được phân đẳng cấp, giống hệt như giới thần tượng ngày trước.
Mà thân phận mà Lục Thanh Gia đóng vai hiện tại... chắc cũng chỉ tương đương một danh hài tuyến mười tám thôi nhỉ?
Mới vừa ra mắt không bao lâu, hình tượng bình thường, được "đóng gói" một cách thảm hại, trong lứa siêu anh hùng cùng được tung ra thì năng lực lại không được ưa thích, hiện tại không thiếu người đã trở thành tân binh nổi bật, đang bứt phá để vươn lên tầng lớp trên.
Nhưng Lục Thanh Gia thì——
Lục Thanh Gia có chút cạn lời trước tình cảnh hiện tại, không nhịn được hỏi trò chơi: "Rốt cuộc ông có thù oán gì với hình tượng của tôi vậy?"
Trò chơi cười hì hì hai tiếng: "Suy cho cùng, đào tạo nhân viên cũng không dễ dàng, sau khi mấy nữ quỷ kia quay về trao đổi với nhau xong, ai nấy đều yêu cầu nâng tiêu chuẩn nhan sắc của người chơi, nhất là nam."
"Chẳng phải vậy là vô duyên vô cớ tăng thêm khối lượng cho công việc của tôi à? Qua ải mà còn phải xem mặt? Cái xu hướng này xứng đáng bị chấm dứt đó."
"Xấu đến mức dọa ma hoặc boss bỏ chạy luôn chẳng phải càng ngầu à?"
Lục Thanh Gia cười tủm tỉm: "Vậy nên ông là vì xấu quá nên không giành được người yêu à?"
Trò chơi: "Ai nói tôi xấu? Ăn nói lung tung là không được nha. Hình dạng con người của tôi đẹp trai lắm đấy, cấp thiên sứ luôn nhé, ai thử rồi cũng khen."
Lục Thanh Gia: "... Ông từng chơi qua... vận động xuyên chủng loài à?"
Trò chơi: "..."
"D-Dù sao thì cậu cũng đừng phàn nàn nữa. À đúng rồi, vì cậu đã đoán được nơi này là một trò chơi khác nên tôi mới lên tiếng, nhưng từ bây giờ, tôi không quản cậu nữa."
Nói xong, trò chơi hoàn toàn im bặt.
Lục Thanh Gia nhún vai, cầm dầu gội với sữa tắm đi về phía nhà tắm công cộng tầng này.
Ban đầu, cậu còn tưởng bộ đồ trên người chỉ là trang phục cosplay rẻ tiền, không ngờ lại là đồng phục siêu anh hùng thật. Lục Thanh Gia nhớ lại công ty quản lý mình đang ký hợp đồng.
Tuy không phải hàng top trong ngành, nhưng chắc chắn cũng không đến mức thiết kế đồng phục cho anh hùng một cách cẩu thả như vậy. Còn cả mái tóc dài cố tình để che mắt, góc chụp và tư thế tạo dáng kỳ quặc trong các bức ảnh quảng bá cá nhân nữa...
Lục Thanh Gia đã xác định được rõ ràng, thân phận lần này của mình đúng là bị chơi một vố rồi.
Cậu cởi bộ đồng phục kia xuống, ném thẳng vào thùng rác, chẳng buồn nhìn lại, rồi chà rửa cơ thể thật kỹ mấy lượt cho sạch sẽ.
Sau đó, cậu lấy kéo và dao cạo trong balo ra, cắt tỉa lại tóc tai gọn gàng, rồi thay bộ quần áo dự phòng vừa vặn với mình.
Khuôn mặt quen thuộc trong gương khiến cậu cuối cùng cũng thấy yên tâm hơn.
Lục Thanh Gia thu dọn xong, đeo chiếc đồng hồ thông minh lên tay rồi bước xuống tầng. Trong khu nhà thuê cũ kỹ, những người lướt qua cậu đều không nhịn được mà ngoái đầu lại.
Một là vì cậu quá xa lạ, hai là vì vẻ đẹp trai sáng chói, hoàn toàn lạc điệu với nơi này.
Lục Thanh Gia định ra ngoài tìm chút gì ăn. May là cậu không thiếu điểm tích lũy, nếu đổi toàn bộ ra, cậu có thể lập tức trở thành tỷ phú, chẳng cần quay về chỗ này nữa.
Giới anh hùng có hệ sinh thái riêng, cũng như giới minh tinh vận, người vừa có danh vừa có lợi thì tiền bạc đổ vào như nước, thậm chí sau khi tích lũy đủ vốn còn có thể trở thành "người điều khiển bàn cờ".
Còn như Lục Thanh Gia, hạng anh hùng tuyến mười tám, thì chỉ có thể sống trong tầng hầm, ăn mì gói qua ngày.
Tại sao không từ bỏ làm anh hùng? Có siêu năng lực thì tìm việc phù hợp đâu phải chuyện khó?
Nghĩ vậy là quá ngây thơ rồi. Thực tế là, trừ phi năng lực của cậu yếu đến mức có thể bỏ qua, nếu không thì người có siêu năng lực mới chính là đối tượng bị kỳ thị nhất nơi công sở.
Đang sắp xếp lại suy nghĩ, thì thiết bị liên lạc trên cổ tay Lục Thanh Gia vang lên.
Vừa kết nối, một giọng nữ the thé, gấp gáp truyền tới: "Sứ Giả Bùn, cách cậu ba cây số, tiệm vàng phố Đông Môn vừa xảy ra vụ cướp."
"Đừng nói là tôi không cho cậu cơ hội. Nếu làm được thì đi ngay, còn mà lại làm hỏng nữa thì khỏi cần quay về."
...
Tác giả có lời muốn nói:
Thấy nhiều người hiểu nhầm rằng bối cảnh truyện lấy cảm hứng từ My Hero Academia (Học viện anh hùng), nên giải thích một chút ha, kiểu thiết lập như thế này thực ra khá phổ biến trong manga và comic.
Nhiều năm trước đã có TIGER & BUNNY (rất đáng xem, cặp "trai trẻ công × chú già thụ"), rồi One Punch Man, và cả series Mỹ đình đám The Boys (Hắc bào kiểm sát đội) năm ngoái, đều là những tác phẩm có bối cảnh tương tự.
(*)My Hero Academia - Học viện anh hùng:
(*)TIGER & BUNNY:
(*)One Punch Man:
(*)The Boys:
___
Bót: 4 bộ trên thì tôi mới xem bộ 1 với bộ 3 thôi, nhìn bộ 2 khá hấp dẫn tôi đó, để khi nào rảnh rồi xem thử👀
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro