Chương 63. Quét map 5(12): Hợp tác
Đầu Đạn không hiểu ý của câu "kết thúc trò chơi sớm" mà Lục Thanh Gia nói là có ý gì.
Chẳng phải thể lệ cuộc thi là do ban tổ chức định ra sao? Thí sinh thì làm sao mà thúc đẩy tiến trình được?
Nhưng Lục Thanh Gia lại giao cho cậu ta một nhiệm vụ: "Cậu chân chạy nhanh, giúp tôi gọi sáu người này đến phòng họp tầng hai."
"Nếu họ không chịu đến, thì bảo rằng... hậu quả tự chịu."
Đầu Đạn lẩm bẩm: "Tôi đâu phải chân sai vặt, mà nói kiểu đó chẳng phải đắc tội người ta à?"
Lục Thanh Gia cười nhạt: "Khí chất và ngoại hình của cậu rất hợp với trọng trách này."
Trên đường đi, Đầu Đạn càng nghĩ càng thấy không ổn, mãi sau mới phản ứng được, sao cậu ta lại "hợp" làm mấy chuyện nịnh bợ kiểu này chứ? Trông cậu ta có giống kiểu phạm pháp gì đâu.
Nhưng nói gì thì nói, sáu vị anh hùng được Lục Thanh Gia gọi tên lại hợp tác ngoài dự đoán.
Cũng chẳng còn cách nào khác, thân phận của Thần Sứ trong Thành Vô Hạn, chỉ cần ai hơi có chút thông tin đều biết.
Dù có người chưa nghe qua, thì vào trò chơi trao đổi tin tức với người khác cũng hiểu ra ngay, huống hồ Thần Sứ vốn đã thể hiện năng lực cực mạnh.
Vậy mà trao đổi sinh đến từ trò chơi Kinh Dị lại có thể hạ gục Thần Sứ, điều này khiến các người chơi của Thành Vô Hạn không khỏi hoang mang.
Họ bắt đầu nghi ngờ... phải chăng kẻ đến từ trò chơi Kinh Dị định tuyên chiến với toàn bộ người chơi Thành Vô Hạn? Có kẻ thậm chí định trốn ra ngoài, bỏ nhiệm vụ mà sống sót đến khi trò chơi kết thúc.
Nhưng nghĩ kỹ thì lại thấy không hợp lý, Sứ Giả Bùn thể hiện cả IQ lẫn EQ đều rất cao, kiểm soát tình huống chặt chẽ, từ khi vào phó bản đến giờ chưa từng chủ động tấn công người chơi nào.
Hơn nữa, khi trò chơi kết thúc, ai cũng phải trở về Thành Vô Hạn, cậu chẳng cần phải gây thù chuốc oán khi bản thân đang nắm ưu thế.
Suy cho cùng, hầu hết người chơi trung cấp đều có dây mơ rễ má phức tạp, nếu kết thúc mà chỉ còn một người chơi từ trò chơi Kinh Dị sống sót thì e là quá chói mắt. Với năng lực và tài lực từng mua đứt Hằng Tinh của Sứ Giả Bùn, cậu hẳn chẳng coi trọng số điểm thưởng nhỏ nhoi kia.
Giờ Thần Sứ sống chết chưa rõ, mọi người mới nhận ra rằng mình vẫn đánh giá thấp tên trao đổi sinh này.
Nếu lúc này chạy trốn, e rằng càng nguy hiểm, ngược lại, ở dưới tầm quan sát của camera có khi còn an toàn hơn.
Sáu người cân nhắc cái lợi cái hại, cuối cùng cũng đồng ý lời mời của Sứ Giả Bùn mà không chần chừ.
Khi đến phòng họp nhỏ tầng hai, ngoài Sứ Giả Bùn, còn có Chocolate Ngọt Ngào, người hầu như chưa từng rời khỏi cậu nửa bước sau khi Thần Sứ biến mất.
Mọi người không khỏi suy đoán mối quan hệ giữa hai người, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh chào hỏi.
Đang định vài câu xã giao, thì Sứ Giả Bùn liền đi thẳng vào vấn đề: "Trừ các người ra, tất cả người chơi Thành Vô Hạn khác đều đã chết."
"Là Thần Sứ làm."
Lục Thanh Gia ném ra một tập tài liệu, ghi chép thông tin những người chơi từng xác nhận danh tính nhưng nay đều mất tích.
Thần Sứ đã săn lùng hàng loạt người chơi như vậy, tất nhiên phải xử lý thi thể để không ảnh hưởng đến tiến trình giải đấu.
Với năng lực và đạo cụ của hắn ta, chuyện đó không hề khó. Vì vậy, hiện tại những người kia đều được xếp vào diện "mất tích".
Lục Thanh Gia nói: "Trong số đó có người là cộng sự của các người bên ngoài đúng không? Ở đây có điện thoại, các người có thể liên lạc xác nhận."
"Mấy việc đó khỏi cần." Một người chơi hít sâu, đặt tập tài liệu xuống.
Dù trò chơi Vô Hạn có quy định giới hạn tổ đội vào phó bản, nhưng sống chung trong cùng một không gian, họ vẫn có đủ cách xoay xở hơn trò chơi Kinh Dị.
Trong số những người liên hệ bên ngoài, không chỉ có cộng sự tạm thời vì lợi ích, mà còn có đồng đội thân thiết từ trước ở Thành Vô Hạn.
Một nữ người chơi hỏi: "Chuyện này Thần Sứ làm được, nghĩa là bây giờ chỉ còn tám người chơi chúng ta thôi sao?"
Thực ra thì không phải vậy, cũng không phải ai trong số họ đều biết rằng còn một thế lực người chơi khác đang hoạt động đối nghịch với họ.
Nhưng Lục Thanh Gia cũng không định tiết lộ, chỉ gật đầu nói: "Lần này thương vong nặng nề, tôi không muốn nhiệm vụ tiếp theo lại biến thành cuộc chém giết vô nghĩa."
"Vừa hay người còn lại không nhiều, chúng ta nên ngồi xuống bình tĩnh mà bàn xem hướng đi của trò chơi này sẽ thế nào."
Một người chơi trung niên nói: "Bây giờ cậu là người có thế lực nhất, vậy cậu muốn thế nào?"
Sáu người còn lại tuy không phải hạng tầm thường trong khu trung cấp, nếu không cũng chẳng dám lộ mặt ở vòng này. Nhưng áp lực do Thần Sứ gây ra khi hắn ta điên cuồng săn lùng vẫn chưa tan, giờ lại xuất hiện thêm một Sứ Giả Bùn còn khó đối phó hơn.
Thật lòng mà nói, họ chẳng tự tin đến mức nghĩ mình có thể giành quán quân, chỉ mong đạt thứ hạng cao hơn, kiếm được càng nhiều lợi ích trong phó bản càng tốt. Vốn dĩ kỳ vọng không nhiều, nên lúc này muốn nhượng bộ cũng chẳng khó.
Một người nói: "Cậu muốn dành vô địch? Không vấn đề gì. Chúng tôi biết rõ khả năng của mình, sẽ không tranh với cậu."
"Chúng ta liên kết lại thì cơ bản có thể thao túng bảng xếp hạng của trò chơi rồi. Giờ ngồi trong phòng này bàn bạc ổn thỏa, cùng nhau qua ải trong yên ổn, chẳng phải là chuyện tốt sao?"
Lục Thanh Gia mỉm cười, nhưng lời cậu nói ra rõ ràng không dừng lại ở mức đó: "Không, tôi yêu cầu các người từ giờ trở đi hoàn toàn nghe lệnh tôi. Bất kể tôi ra lệnh gì, các người đều phải thi hành mà không được hỏi lý do."
Cậu lại quay sang nói với Chocolate Ngọt Ngào: "Đương nhiên, anh cũng vậy."
Sáu người đồng loạt biến sắc, nhưng không vội phản đối, bởi người có thực lực mạnh hơn là Chocolate Ngọt Ngào vẫn chưa tỏ thái độ.
Chocolate Ngọt Ngào nhìn Lục Thanh Gia thật lâu, không hiểu nổi: "Tại sao? Một kẻ sắp chết như cậu còn vẫn kiêu ngạo như vậy?"
Lục Thanh Gia mỉm cười: "Chuyện đó là sau khi tôi trở lại Thành Vô Hạn. Nhưng ngay bây giờ, trong phó bản này, tất cả các người đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi."
"Nếu muốn sống, nghe tôi. Nếu muốn nhận thưởng từ phó bản, nghe tôi. Nếu muốn sau khi rời khỏi đây không bị thanh trừng, cũng nghe tôi."
Chocolate Ngọt Ngào nói: "Tôi để ý thấy cậu dường như cũng hiểu khá rõ quy tắc của trò chơi Vô Hạn."
"Có lẽ cậu đang dựa vào quy định 'cấm tư đấu trong Thành Vô Hạn', nghĩ rằng cho dù trở về đó thì mình vẫn an toàn."
"Nhưng cậu nhầm rồi. Quy tắc đó chỉ áp dụng cho người chơi bình thường. Tư đấu sẽ bị trừ nhiều điểm dựa theo mức sát thương, nhưng đối với những kẻ đứng sau lưng Thần Sứ, số điểm ấy chẳng khác gì muối bỏ biển."
"Trước đây vì một số lý do, quy tắc đó còn được sửa đổi thêm, nghĩa là nếu người chơi từ trò chơi khác vào Thành Vô Hạn, mọi hành vi tư đấu sẽ phản lại người tấn công. Ai giết cậu, thì người đó cũng phải chết."
"Nghe thì có vẻ như cậu có thể an tâm, nhưng thực ra cậu chẳng hiểu gì về Thành Vô Hạn cả." Giọng của Chocolate Ngọt Ngào trầm xuống, không mang chút cảm xúc nào.
"Với những người chơi cấp cao trong trò chơi Vô Hạn, muốn sai khiến ai đó lấy mạng đổi mạng là chuyện quá dễ dàng."
"Nên thực tế, thứ mà cậu nghĩ có thể dựa vào, cả quy tắc lẫn sự bảo vệ của hệ thống, đều vô nghĩa."
Chocolate Ngọt Ngào nói xong, nhìn thẳng vào Lục Thanh Gia.
Nhưng trên gương mặt cậu, không có lấy nửa phần kinh ngạc hay sợ hãi.
Trái lại, cậu chỉ khẽ bật cười: "Tôi nhớ quy tắc bảo vệ an toàn cho người chơi đến từ trò chơi khác... là mới được thêm vào vài năm gần đây thôi."
"Nói cách khác, vì trò chơi Vô Hạn của các người có hệ thống quản lý thống nhất cho người chơi, nên nhiều quy tắc trong đó cũng sẽ thay đổi theo thời gian và tình hình lúc bấy giờ."
"Tất nhiên, tôi phải cảm ơn người đã đặc biệt nhắc nhở. Nhưng đã dám hành động, thì tôi sớm đã tính sẵn đường lui rồi, các người không cần lo."
Mọi người nghe xong vẫn không mấy tin tưởng, cảm thấy cậu nói vậy chẳng qua là đang cố ra vẻ cứng cỏi. Dù Sứ Giả Bùn có tài năng đến đâu, thì hiện tại cậu cũng chỉ là một người chơi cấp trung, còn khoảng cách với thế lực đứng sau Thần Sứ thì khác nào vực sâu với trời cao?
Thế nhưng, nhìn vào cách cậu hành động từ đầu đến giờ, bình tĩnh, tính toán, chưa từng làm việc gì thiếu cân nhắc, họ lại không thể nói chắc rằng cậu chỉ đang ngông cuồng nhất thời.
Lục Thanh Gia cũng chẳng cho họ thêm thời gian suy nghĩ, nói tiếp: "Tình hình của tôi, tạm thời các người không cần bận tâm."
"Nhưng tình cảnh hiện tại của các người... lại rất nghiêm trọng."
Ánh mắt cậu quét qua đám người: "Trước hết, các người phải đảm bảo Thần Sứ còn sống rời khỏi trò chơi, nếu không, khi trở lại Thành Vô Hạn, rất có thể các người sẽ bị kẻ chống lưng cho anh ta trút giận lên đầu."
Vừa nghe xong, sắc mặt ai nấy đều tối sầm lại, đó cũng chính là lý do họ luôn phải cẩn thận dè chừng Sứ Giả Bùn.
Dù việc Thần Sứ tùy tiện săn giết người chơi khiến họ phẫn nộ, nhưng nếu hắn ta chết trong phó bản này, vị đại nhân phía sau hắn ta chắc chắn sẽ không tha cho bất kỳ ai cùng tham dự.
Lục Thanh Gia nói tiếp: "Thứ hai, hiện tại Thần Sứ đang bị tôi khống chế. Phần lớn tài nguyên và quyền lợi tranh đấu của anh ta giờ đều do tôi tiếp quản. Cộng thêm tôi có người thân tín trong công ty mình, thì riêng mảng thi đấu, tôi căn bản chẳng cần các người nhúng tay."
"Nói cách khác, tính mạng của các người, đang gián tiếp nằm trong tay tôi."
"Nếu chịu nghe lời, tôi sẽ không giết Thần Sứ trong phó bản này, bảo đảm các người không bị dính líu khi sự việc kết thúc. Còn về thứ hạng trong Cúp Vương Anh Hùng, ngoài ngôi vô địch, tôi không bận tâm. Các người có thể tự do tranh chấp, miễn là ưu tiên hoàn thành mệnh lệnh của tôi."
"Vậy Thần Sứ thật sự vẫn đang bị cậu khống chế?" Có người hỏi.
Nhưng thực ra, không cần Lục Thanh Gia trả lời, vì chỉ cần nhìn Chocolate Ngọt Ngào luôn theo sát cậu không rời nửa bước là đủ hiểu, hắn chẳng thể cứu Thần Sứ, chỉ có thể đảm bảo hắn ta chưa chết.
Ban đầu, Sứ Giả Bùn nói chuyện có vẻ uyển chuyển, khiến họ tưởng cậu chỉ là loại người nói mạnh miệng. Nhưng bây giờ họ mới nhận ra, cậu nắm trọn sinh mệnh của họ trong tay, khiến họ chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài khuất phục.
Mấy người rời khỏi phòng họp, chỉ có thể thầm chửi trong lòng, thật đúng là xui xẻo, Thần Sứ quả nhiên là tên thần xui xẻo.
Ai rơi vào cùng phó bản với hắn ta đều không có kết cục tốt, vừa phải lo bị hắn ta săn giết, giờ còn phải canh giữ mạng hắn ta cho bằng được.
Sau khi đạt được thỏa thuận với những người chơi còn lại, Lục Thanh Gia đứng dậy thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi tòa lâu đài.
Hành lý của cậu không nhiều, chỉ có một vali và một con mèo.
Sau khi ban tổ chức gỡ bỏ hạn chế trên thiết bị liên lạc, cậu gọi xe trở về căn hộ thuê trước đó.
Tất nhiên, phía sau vẫn có Chocolate Ngọt Ngào lặng lẽ đi theo.
Trong lúc vuốt lông mèo, Lục Thanh Gia cười hỏi: "Tôi rất tò mò, người như anh sao lại bị phân công làm bảo mẫu cho Thần Sứ vậy?"
Chocolate Ngọt Ngào rõ ràng là người ít nói, nhưng lần này vẫn đáp lại: "Chuyện đó không có quy định cụ thể... đây cũng là lần đầu tiên của tôi."
"Ông chủ của các người là ai?"
Chocolate Ngọt Ngào không biết chuyện gì đã xảy ra trước khi hắn đến, cũng không hề biết rằng từ đầu đến cuối, người Lục Thanh Gia nhắm đến vốn chẳng phải là Thần Sứ.
Theo logic thông thường, tuy Thần Sứ đúng là đáng bị dạy dỗ một trận, nhưng rõ ràng người mang danh Sứ Giả Bùn trong trò chơi này cũng chẳng phải dạng yếu kém, hiển nhiên là một trong những người chơi cấp trung xuất sắc nhất.
Hai kẻ kiêu ngạo va chạm nhau, việc ai cũng không chịu nhường mà đi đến mức này cũng chẳng có gì lạ.
Tuy nhiên, nếu giữa những người chơi không có thù hận sâu sắc thật sự, thì nhiều chuyện vẫn có thể thương lượng. Đặc biệt là khi Thần Sứ có một chỗ dựa vừa mạnh vừa giàu, việc dàn xếp càng dễ dàng hơn.
Vì vậy, dù biết bản thân đang bị khống chế, Chocolate Ngọt Ngào và những người chơi khác vẫn chưa hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Lúc này, khi Lục Thanh Gia hỏi, Chocolate Ngọt Ngào tự thấy đây chẳng phải bí mật gì to tát, liền đáp: "Là Kẻ Lừa Đảo."
Ánh mắt Lục Thanh Gia khẽ lóe lên, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa châm biếm vừa nực cười.
Kẻ Lừa Đảo.
Cậu bật cười khẽ, nụ cười đó nhìn qua chẳng có gì đặc biệt, nhưng Chocolate Ngọt Ngào lại bất giác căng người, toàn thân lập tức rơi vào trạng thái cảnh giác cao độ, như thể linh cảm có điều không ổn.
Rồi chỉ trong nháy mắt, cảm giác đó tan biến.
Lục Thanh Gia lạnh nhạt nói: "Cái danh hiệu này, nghe cũng hay đấy."
Chú mèo đang nằm trong lòng cậu, vừa liếm móng vừa quan sát, dường như hiểu ngầm được ý tứ trong lời nói của chủ nhân.
Cái danh hiệu này hay đấy, giờ nó là của tôi rồi.
Còn Chocolate Ngọt Ngào thì chẳng hiểu ra sao, trong lòng mơ hồ có dự cảm gì đó, nhưng lại không thể nói thành lời.
May là căn hộ Lục Thanh Gia thuê đủ rộng, thêm một người ở cũng chẳng ảnh hưởng gì, Chocolate Ngọt Ngào lại ít nói, tồn tại mờ nhạt, không gây ra phiền phức nào.
Buổi tối, sau khi Lục Thanh Gia tắm rửa xong và nằm xuống giường, chú mèo Xá Xíu bắt đầu "nổi loạn".
Nó cứ dùng bàn chân thịt mềm xoa xoa vào vết bầm trên mặt cậu, Lục Thanh Gia đẩy chân nó ra, nhưng nó lại cố vùng khỏi tay, đặt lại lên mặt cậu, kèm theo tiếng "meo meo" đầy lo lắng.
Lục Thanh Gia bất lực: "Mày muốn tao bôi thuốc à?"
"Meo~~"
"Ngủ một giấc là khỏi thôi mà."
"Meo meo meo?" Xá Xíu không cho cậu ngủ, cứ cọ cọ vào người đầy thúc giục.
Lục Thanh Gia đành chịu thua, mở tủ lấy ra hộp thuốc y tế mà trợ lý chuẩn bị sẵn.
Kể từ khi các anh hùng ra đời, kỹ thuật di truyền cũng phát triển vượt bậc, trình độ y học và công nghệ dược phẩm được kéo theo, nên hiệu quả thuốc ở thế giới này cao hơn hẳn thực tế, mà tác dụng phụ lại thấp.
Lục Thanh Gia đã mua sẵn một ít, định mang về thế giới thật để nghiên cứu. Dù trò chơi có quy định không được sử dụng công nghệ tiên tiến hay vật phẩm vượt ngoài quy luật thực tế để trục lợi.
... Nhưng một vài công thức thuốc cải tiến, thành phần đều phổ biến, kỹ thuật cũng không khó, chỉ khác ở tỷ lệ và thứ tự pha chế, nếu có thể đưa ra ngoài, thì đúng là tạo phúc cho người đời.
Cũng coi như tích chút đức vậy.
Dưới sự giám sát nghiêm khắc của Xá Xíu, Lục Thanh Gia đành ngoan ngoãn bôi thuốc. Sau đó, cậu vùi khuôn mặt đầy mùi dược liệu vào bụng mèo:
"Giờ hài lòng chưa?"
Xá Xíu: "..."
Sáng hôm sau, Chocolate Ngọt Ngào vừa thức dậy đã thấy Sứ Giả Bùn đang làm việc trong lúc ăn sáng.
Bữa sáng do trợ lý chuẩn bị, cũng có phần của hắn, Chocolate Ngọt Ngào ngồi xuống, suốt cả buổi sáng chỉ nghe toàn những thuật ngữ kinh doanh cao siêu mà hắn nghe chẳng hiểu mấy nhưng cảm thấy vô cùng lợi hại.
Những người chơi khác bước vào phó bản chỉ để vượt ải, còn Sứ Giả Bùn thì thật sự mang tâm thế của một ông chủ đi làm.
Chỉ trong buổi sáng, cậu đã thao túng dòng tiền, đặt cược vào các bảng kèo của giải đấu, thu mua công ty truyền thông, đồng thời tấn công hai tập đoàn từng ra tay với cậu để trả đũa, nghe thôi cũng thấy đây là một cuộc sống mà chỉ cần một phút thôi đã có thể xoay chuyển hàng chục triệu.
Chocolate Ngọt Ngào lập tức cảm thấy, từng giây trôi qua trong bữa sáng này đều tỏa ra hương vị của... tiền.
Ăn xong, Lục Thanh Gia dừng công việc, nói rằng cậu phải ra ngoài, dĩ nhiên Chocolate Ngọt Ngào cũng phải đi theo.
Hắn vốn tưởng đối phương sẽ đến công ty hoặc tổng bộ anh hùng, vì Sứ Giả Bùn trông có vẻ bận rộn lắm, có quá nhiều thứ để làm và vô số tiền để kiếm.
Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ, đối phương lại gọi xe đến một nhà máy bỏ hoang, nơi hiu quạnh chẳng có bóng người.
Vào bên trong, người đang chờ họ lại là Người Da Độc, kiểu người chơi của trò chơi Cực Đoan rất thường gặp trong các trận đấu sinh tử.
Chocolate Ngọt Ngào lập tức cảnh giác, nghi ngờ đây là cái bẫy mà Sứ Giả Bùn giăng ra để trừ khử mình.
Nhưng Người Lột Da lại chẳng tỏ ra đề phòng, chỉ nhướng mày nói: "Cậu còn mang theo cả một người chơi từ trò chơi Vô Hạn à?"
Lục Thanh Gia chào qua loa, chỉ vào Chocolate Ngọt Ngào rồi nói: "Anh ta mạnh, làm việc gọn gàng, lại chẳng tò mò chuyện người khác, dùng rất thuận tay."
Chocolate Ngọt Ngào: "..."
Ý là... thật sự xem tôi là tay sai luôn hả?
Người Lột Da cũng chẳng nghi ngờ gì, chỉ phất tay: "Đi thôi."
Nhà máy bỏ hoang chỉ là lớp ngụy trang. Bên dưới là một không gian ngầm khổng lồ, được trang trí theo phong cách punk kim loại, đường ống, dây điện, và bàn làm việc lộn xộn, quanh đó có mấy người đang chỉ trỏ vào một đống bản vẽ mà bàn luận sôi nổi.
(*)Phong cách punk: là một phong cách thời trang thể hiện tinh thần nổi loạn, tự do và chống đối, với những đặc điểm nổi bật như trang phục rách rưới, màu sắc đen chủ đạo, và phụ kiện kim loại gai góc. [Không tìm được ảnh như trong miêu tả nên tôi tìm thì thấy kiểu Steampunk này khá hợp lý nên để ảnh minh họa, nội thất chú trọng vào máy móc các kiểu.]
Chocolate Ngọt Ngào nhìn qua thì phát hiện, không chỉ có một, mà còn vài người chơi của trò chơi Cực Đoan khác.
Thấy Người Da Độc dẫn người xuống, một trong số họ lên tiếng, giọng vừa khen vừa trêu: "Sứ Giả Bùn và Chocolate Ngọt Ngào tới rồi à? Nghe danh đã lâu."
"Nhất là cậu đấy, Sứ Giả Bùn. Màn trình diễn hôm qua thật khiến người ta phấn khích. Hồi Người Da Độc kể chuyện, bọn tôi còn tưởng tên này chém gió."
"Không ngờ cậu lại leo nhanh đến mức có thể chính thức hợp tác với bọn tôi. Nhưng mà... cậu vốn đang là ứng cử viên sáng giá cho chức quán quân, còn cần gì đến chúng tôi nữa?"
"Ê, Người Da Độc, cẩn thận đấy, đừng thấy ai nói gì cũng tin sái cổ."
Lục Thanh Gia không thèm để ý đến giọng điệu mỉa mai ấy, chỉ liếc qua đống bản vẽ trên bàn, đó là bản thiết kế chi tiết của sân thi đấu chung kết, bao gồm sơ đồ điện nước, cấu trúc không gian, và cả hệ thống đường ngầm bí mật không hề công khai.
Cậu khẽ mỉm cười: "Chuẩn bị kỹ lưỡng ghê nhỉ."
Người vừa nói khi nãy lập tức cuộn bản vẽ lại, đồng thời lật ngược cả tấm bảng trắng có ghi kế hoạch.
Hắn ta nhìn Lục Thanh Gia, cười nhạt: "Đừng trách bọn tôi đa nghi nhé. Hai người các cậu giờ chơi đúng luật trò chơi, đã chẳng gặp nguy hiểm gì nữa, tôi thật không thấy được lý do hay thành ý gì để phải hợp tác với cậu cả."
Nói với Người Da Độc: "Tôi còn tin rằng thứ cậu ta đưa cho mày ban đầu, bây giờ đã trở thành bằng chứng, tìm cách lấy lại đi, kẻo bị tước tư cách thi đấu."
Lục Thanh Gia nhún vai, không để ý tới ánh mắt dòm ngó của mấy người, mà trực tiếp nói: "Dù sao hành động sẽ thất bại, có xem hay không cũng chẳng khác mấy."
"Ai nói thế?" Có người thậm chí đã vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Họ không chắc Lục Thanh Gia ý gì, là đang nói kế hoạch của họ có lỗ hổng nghiêm trọng, hay định xử lý thẳng từ nguồn gốc.
Lục Thanh Gia hỏi: "Các người đã liên hệ với những ai?"
Muốn phá hoại Cúp Vương Anh Hùng, vài người chơi Cực Đoan đơn lẻ chắc chắn không đủ, suy cho cùng, tại hiện trường có nhiều anh hùng, an ninh cũng rất chặt.
Nhiệm vụ của những người chơi Cực Đoan đúng là đơn giản hơn, dù sao phá hủy một việc thường dễ hơn là hoàn thành nó.
Nhưng số lượng họ ít hơn hẳn so với phe đối lập, nên trò chơi nhất định sẽ cho họ lợi thế để cân bằng khoảng cách đó.
"Các người nhân số ít, không thích hợp với kiểu hành động vội vàng, chờ cho vòng thi khởi đầu khiến các người chơi đấu loại bớt người đi, lúc đó sức mạnh hai bên sẽ cân bằng."
"Nhưng phía Anh Hùng còn có Hiệp hội, công ty quản lý, và toàn bộ phe phái Ánh Sáng đứng sau. Trong thế giới này, NPC có thể ảnh hưởng đến tiến độ nhiệm vụ của người chơi, đủ sức cạnh tranh trực tiếp với người chơi về thực lực."
"Lợi ích của các người đối lập với toàn bộ chuỗi công nghiệp Anh Hùng. Việc số lượng người chơi tham gia thi đấu giảm bớt trên thực tế không hề thay đổi chút nào thế yếu của các người."
"Trò chơi chắc chắn sẽ không thiết lập luật lệ mất cân bằng nghiêm trọng như vậy. Vì thế, mặc dù chỉ có vài người các người xuất hiện trước mặt tôi, nhưng trên thực tế, thân phận của các người, ngay từ khi bắt đầu trò chơi, lẽ ra đã phải có một đồng minh tự nhiên."
Vài người chơi Cực Đoan thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Người Da Độc. Người Da Độc tuy không ngạc nhiên đến mức đó, nhưng sắc mặt cũng rất nghiêm trọng.
Hắn ta lắc đầu, ra dấu mấy việc này không phải do hắn ta tiết lộ.
Rõ ràng, việc một người vừa vào trò chơi chưa đầy một ngày đã có thể nhận ra phó bản lần này có hai phe phái, tìm ra người mà cậu muốn giao dịch, và suy luận ra những điều này thì căn bản chẳng có gì đáng kể.
Có một người da màu như đá hoa cương cười lạnh: "Quả không hổ danh là người đã hạ được Thần Sứ, khó đối phó thật."
"Tiếp theo cậu muốn làm gì? Muốn moi ra tổ chức đứng sau chúng tôi, tóm gọn cả đám, để làm đẹp thêm cho thành tích đánh giá trò chơi của cậu sao?"
Lục Thanh Gia đáp: "Một thứ mà chỉ cần một máy tính là có thể tìm ra, cần gì phải moi? Các người nghĩ rằng phe đối lập đều là những kẻ thanh tâm quả dục không biết lên mạng sao?"
"Không ngoài ba phe phái: Một là những kẻ ô hợp gây rối, thuần túy kiếm lợi trong hỗn loạn bạo lực; Hai là những người bị hệ thống đè nén hoặc căm ghét anh hùng; Ba là những người theo chủ nghĩa lý tưởng, nhận thức sâu sắc về sự méo mó, biến chất của ngành công nghiệp anh hùng hiện nay. Cùng lắm thì thêm một vài kẻ chuyên phá hoại, quấy rối từ thế lực nước ngoài."
"Tổng thể chỉ có mấy loại này, và thân phận của các người khi tham gia trò chơi, có lẽ đều là những người có thể trực tiếp quyết định phương châm hành động trong các tổ chức khác nhau."
"Nhưng ngay bây giờ, tôi sẽ nói cho các người biết, hành động của các người sẽ kết thúc bằng thất bại, tuyệt đối không có khả năng lật ngược tình thế." Lục Thanh Gia quả quyết nói.
Những lời này, đừng nói đến Người Đá, ngay cả Người Da Độc là người trực tiếp tiếp xúc với Lục Thanh Gia cũng lộ vẻ mặt khó coi.
Bởi vì một khi Lục Thanh Gia đã có thể chỉ thẳng ra các quân bài tẩy của họ chỉ bằng một câu nói, thì chắc chắn cậu biết rằng nếu đội hình này được thiết kế kỹ lưỡng thì khả năng thắng cược không hề nhỏ, nhất là vào lúc tất cả các anh hùng và người chơi cạnh tranh đến kiệt sức.
Lục Thanh Gia cười cười: "Các người đã có thể trở thành trao đổi sinh, hẳn là có những chiến lược vượt ải vừa chặt chẽ vừa táo bạo. Và sẽ không thỏa mãn với những nhiệm vụ cơ bản.'"
Thành thật mà nói, nếu chỉ lấy mục tiêu cơ bản như nhiệm vụ phó bản làm giới hạn, thì không biết phải bao nhiêu vòng nữa mới có thể trở thành người chơi cấp trung, và càng không thể trở thành người nổi bật trong những người chơi cùng đợt để đến các trò chơi khác.
Lục Thanh Gia nói: "Tương tự, trở thành nhà vô địch cũng không phải là điểm kết thúc trong kế hoạch của tôi. Mọi người đều là những người được chọn lọc ra trong đợt này, sau này e rằng còn gặp lại trong các cuộc thi đấu khác, thật sự không cần thiết phải giấu giếm tài năng."
"Những lời phát biểu cố làm ra vẻ ngu ngốc thì xin bỏ qua đi."
Sau đó, Lục Thanh Gia đưa tay về phía Chocolate Ngọt Ngào, đối phương ngẩn ra một chút, sau đó mới hiểu ra là cậu đang bảo hắn đưa đồ.
Lục Thanh Gia ra ngoài mang theo một chiếc cặp công vụ, bên trong có không ít tài liệu, đưa luôn cho hắn xách hộ, nên lúc đầu Chocolate Ngọt Ngào mới tưởng rằng cậu định đến công ty.
Tài liệu được đưa vào tay Lục Thanh Gia, cậu trực tiếp đập lên bàn——
"Phương hướng để kiếm điểm, nâng hạng đánh giá trong thế giới này chắc tôi không cần nói thêm."
"Xem hết những gì tôi thu thập được đi, về quá trình hình thành mô hình công nghiệp anh hùng hiện nay, ai là người đứng sau thúc đẩy, căn nguyên nằm ở đâu, những anh hùng vốn mang theo niềm tin và lý tưởng đã bị thời đại vứt bỏ như thế nào. Để ngăn chặn sự điều chỉnh méo mó này, họ đã làm bao nhiêu chuyện bẩn thỉu phía sau, và làm thế nào mới có thể giải quyết vấn đề từ gốc rễ."
"Xem xong rồi, các người hãy quyết định xem có muốn ngồi xuống, cùng nhau hợp tác với thiện chí thật sự, chứ không phải nghi ngờ lẫn nhau nữa hay không."
Những người chơi Cực Đoan nửa tin nửa ngờ, cầm tập tài liệu trên bàn lên.
Bản tóm tắt của Lục Thanh Gia ngắn gọn, súc tích, không có một câu dư thừa, vậy mà tổng cộng lại cũng đến mấy trang.
Bọn họ chỉ vừa đọc dòng đầu tiên, sắc mặt đã đổi. Thấy thế, Chocolate Ngọt Ngào cũng lấy một bản xem, phản ứng tương tự.
Hắn thậm chí còn không biết Lục Thanh Gia làm thế nào có được những thứ này, chỉ vài tờ giấy mỏng manh ấy, nhưng nếu để lộ dù chỉ một hai câu ra ngoài, cũng đủ khiến xã hội dậy sóng.
Một lúc sau, mấy người chơi Cực Đoan đọc xong, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Lục Thanh Gia.
Không phải họ chưa từng trải qua chuyện như vậy, là những người xuất sắc trong cùng đợt, họ luôn là kẻ đi trước trong các phó bản, được người khác ganh tị ngưỡng mộ. Nhưng giờ đây, họ lại bỗng nhiên hiểu được tâm trạng của những kẻ tầm thường ngày trước.
Người Da Độc đặt tài liệu xuống bàn, nghiêm túc nhìn Lục Thanh Gia, thành khẩn nói: "Chúng tôi từng tự mãn vì nắm được nhiều sự thật, nghĩ rằng các người, những người tham gia Cúp Vương Anh Hùng, đã bị nó hấp dẫn, bị lập trường che mờ tầm mắt. Là chúng tôi sai rồi."
"Những việc này, với thân phận và vị thế thuận lợi của chúng tôi, điều tra cũng không được kỹ càng bằng cậu. Mà lợi thế của cậu, chính là phần không thể thiếu trong kế hoạch của chúng tôi."
"Có lẽ đó chính là dụng ý hiểm độc của trò chơi này." Người Đá lắc đầu nói.
"Nó đặt ra mối quan hệ cạnh tranh giữa hai phe, nhưng nếu muốn giành được chiến thắng tuyệt đối, thì lại cần người chơi của cả hai bên hợp tác với nhau."
Vì thế, những kẻ ngu xuẩn như Thần Sứ, vừa bước vào đã sợ người chơi quá đông chia nhỏ phần thưởng trong phó bản mà ra sức săn giết, sẽ vĩnh viễn không bao giờ chạm tới phần thưởng cao nhất của trò chơi.
Người Da Độc và đồng bọn đứng thẳng, với thái độ nghiêm túc và đầy thành ý nói: "Chúng tôi đồng ý hợp tác với cậu."
"Không đúng... phải nói là, cảm ơn cậu đã sẵn lòng hợp tác với chúng tôi."
___
Bót: Ồ chương này số lượng chữ đã trở lại bình thường rồi, 5k4 chữ nè...
À mà, nghe cái biệt danh "Chocolate Ngọt Ngào" nó cứ ứm ừm hay =))))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro