Chương 71. Quét map 6(1): Ký ức đứt đoạn

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Lục Thanh Gia chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, tinh thần phấn chấn.

Dù trước nay cậu luôn có giờ giấc sinh hoạt điều độ, thân thể khỏe mạnh, chất lượng giấc ngủ ổn định, nhưng tỉnh dậy sảng khoái đến mức này thì đúng là lần đầu tiên.

Kết quả vừa quay đầu lại, cậu đã thấy một gương mặt đang vùi vào cổ mình, trên giường rõ ràng là có thêm một người.

Lục Thanh Gia suy nghĩ một chút liền hiểu ra chuyện, đoán chừng tên ngốc này tối qua phát hiện ra mình bị chơi khăm, nửa đêm mò đến phòng cậu để tính sổ, nhưng thấy cậu đang ngủ say nên... sự việc liền thuận lý thành chương như thế này đây.

Chung Lí Dữ cũng cảm nhận được khoảnh khắc Lục Thanh Gia tỉnh lại, trong lòng liền giật thót, có hơi chột dạ.

Dù cố gắng thuyết phục bản thân rằng người sai rõ ràng là đối phương, nhưng sau khi bị dạy dỗ đủ kiểu hôm qua, thời gian còn lại dù có cơn giận chống lưng, anh cũng không dám hung hăng nữa.

Giả vờ ngái ngủ mở mắt ra, liền thấy Lục Thanh Gia đang nhìn mình chằm chằm, mặt không chút cảm xúc.

Chung Lí Dữ tim run lên: "G-Gia Gia."

"Ừm?" Câu đáp của đối phương không hiểu sao lại lẫn theo một tia sát khí.

Chung Lí Dữ lập tức xụi lơ, cả người như biến thành một con mèo đen to đùng: "Anh chỉ là... thấy em ngủ mà tay không cầm gì, trông không yên ổn lắm thôi."

Lục Thanh Gia: "..."

Sáng sớm, cậu cũng chẳng buồn tính toán với cái tên ngốc này.

Mà phải nói thật, bộ lông của con mèo ngốc này đúng là rất mềm, nhất là khi nó biến lớn, tựa vào chẳng khác gì gối ôm, cảm giác như vùi cả người vào mây vậy.

Lục Thanh Gia càng dựa càng thấy thoải mái, bất giác lại muốn ngủ thêm chút nữa.

Thấy mình nhờ bán manh mà thoát chết, Chung Lí Dữ dường như lại lĩnh ngộ được một tuyệt chiêu sinh tồn mới.

Buổi sáng ngủ nướng thêm một giấc, nên Lục Thanh Gia tự nhiên dậy muộn. May là nhân viên trong quán đều chăm chỉ, công việc vận hành theo quy củ, cậu không có mặt cũng chẳng sao.

Chỉ là khi nhân viên ăn sáng xong từ nhà ăn đi ra, vừa hay nhìn thấy Lục Thanh Gia và Chung Lí Dữ một trước một sau bước ra từ cùng một phòng.

Hai bên đều khựng lại một chút, không khí yên lặng trong chớp mắt.

Sau đó Tiểu Vy và mấy người khác cố gắng che giấu vẻ kích động, làm ra vẻ bình thản chào: "Chào buổi sáng, sếp! Chào buổi sáng, anh Chung!"

Lục Thanh Gia thấy bộ dạng của họ như vậy còn chẳng bằng cái dáng vẻ thường ngày hay lầm bầm to nhỏ, hay làm quá lên, nên cũng đành bất lực nói: "Chào buổi sáng."

Vừa quay lưng đi, liền nghe mấy cô nhỏ tự cho là nói rất khẽ: "Thật sự là leo lên giường thành công rồi kìa."

"Thủ đoạn hồ ly tinh đúng là ghê gớm."

"Ban đầu tôi còn đứng về phía anh Chung, giờ lại thấy anh Âu Dương đáng thương ghê, chỉ vừa đi công tác một chuyến thôi mà..."

"Hồi đó đúng là không nên thương hại anh ấy."

"Xì——" Chung Lí Dữ nghe mà răng ê ẩm: "Kịch bản của họ có thể cố định một chút được không? Sao hôm nay nghe khác hẳn hôm qua vậy?"

"Hôm qua còn nói anh là 'đại phòng thất sủng' cơ mà? Rốt cuộc là ai chiếm thế thượng phong thì người kia sẽ thành nạn nhân hả?"

Lục Thanh Gia nhún vai: "Còn phải xem tối hôm trước bọn họ đọc tiểu thuyết gì đã."

"Cả phòng cùng đọc một cuốn à?"

"Anh thông cảm đi, cùng phòng mà có chung sở thích thì dễ bị kéo lệch cả ổ lắm. Trước đây họ đâu có như thế, tất cả đều là tại Tiểu Vy——"

Nói đến đây, Lục Thanh Gia cũng chỉ biết thở dài.

Hai người vừa trò chuyện phiếm vừa ăn bữa sáng, món mì gà hôm nay có hương vị nước dùng gà đặc biệt tuyệt vời.

Lục Thanh Gia uống liền hai bát canh, cảm thấy toàn thân thư thái, như thể cơ thể lại hấp thu thêm một lượng linh lực, năng lực cũng dần mạnh lên, tâm trạng rất tốt.

Chung Lí Dữ hỏi: "Gia Gia này, lần sau vào phó bản em định tính sao?"

Lục Thanh Gia đáp: "Chắc để một thời gian nữa, dạo này nhận được nhiều thứ mới quá, phải làm quen dần đã."

"Thực ra có nhiều năng lực quá mà không tinh, cũng chưa chắc là chuyện tốt đâu." Chung Lí Dữ nói: "Nếu không có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, không có phản ứng nhạy bén và tốc độ thay đổi năng lực đủ nhanh, thì trong cận chiến lại là bất lợi."

Cũng giống như việc thay băng đạn cho súng, nếu động tác không đủ nhanh, khoảng trống đó cũng đủ khiến đối thủ lấy mạng bản thân rồi.

Việc chuyển đổi năng lực cũng thế. Khi nhận ra một loại năng lực không còn hiệu quả, bản thân phải lập tức đổi sang loại khác phù hợp hơn. Nhưng nếu bộ não chưa thuần thục trong việc điều khiển, thì vào thời khắc then chốt, sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Thần Sứ chính là ví dụ điển hình cho sai lầm này.

Là con nhà quyền thế, bảo vật mà hắn ta có chắc chắn không chỉ là huyết thống và chiếc vòng tay mà Lục Thanh Gia đã tịch thu. 

Nhưng trong trận chiến tốc độ cao hôm đó, hắn ta chỉ kịp dùng hai món ấy. Điều đó chứng tỏ hắn ta tuy có cả kho báu trong tay nhưng lại lười rèn luyện, chỉ cần hắn ta phát huy được một nửa năng lực thật sự, thì ở sân trung cấp cũng đã có thể tung hoành rồi.

Nghĩ vậy, Lục Thanh Gia lấy chuỗi vòng tay kia ra, đưa cho Chung Lí Dữ: "Dấu ấn nhận chủ trên này, anh có xóa được không?"

"Được chứ, tất nhiên là được." Chung Lí Dữ lập tức vui mừng, nhanh tay nhận lấy vòng tay: "Nói trắng ra, bản thân món này vốn dĩ không phải là đạo cụ nhận chủ đâu."

"Mặc dù công dụng cực kỳ mạnh mẽ, nhưng ai đoạt được thì là của người đó, đây cũng là một trong những rủi ro của loại đạo cụ này."

"Có vẻ Kẻ Lừa Đảo cũng biết rõ thằng cháu mình ngu đến mức nào, nên dù phải hy sinh một phần năng lực của vòng tay, hắn vẫn cố tình thiết lập dấu ấn nhận chủ."

"Nhưng nói cho cùng, đó chỉ là một loại ấn ký do hắn - một quản trị viên - khắc lên thôi, chứ chẳng có gì phức tạp cả. Chỉ cần anh——"

"Khoan đã!" Lục Thanh Gia ngắt lời: "Em vừa nhận ra một điều."

"Anh thử dò xem dấu ấn này rốt cuộc thuộc về Kẻ Lừa Đảo mà chúng ta gặp, hay là của người khác."

Hàm ý trong lời nói ấy, Chung Lí Dữ hiểu rõ. Nếu người để lại ấn ký không phải là Kẻ Lừa Đảo mà họ nhìn thấy, thì rất có thể đó là Kẻ Lừa Đảo thật sự.

Như vậy, điều đó có nghĩa Thần Sứ thật sự là cháu của Kẻ Lừa Đảo thật, thông qua gã ngu ngốc kia, họ có thể lần ra rất nhiều thông tin.

Chỉ là, tên kia ngu quá mức, mà theo phong cách hành sự của một tên như Kẻ Lừa Đảo, hắn chắc chắn sẽ không dễ để lộ thân phận thật của mình. Nên Lục Thanh Gia đoán khả năng Thần Sứ là cháu ruột của hắn không cao, nhiều lắm chỉ là họ hàng với tên giả mạo kia thôi.

Nhưng dẫu vậy, cái vòng này vẫn đáng để thử. Biết đâu lại có manh mối thì sao?

Chung Lí Dữ gật đầu, dùng năng lực của Thần Sứ thử dò xét một hồi, rồi quay sang lắc đầu với Lục Thanh Gia: "Chính là của tên mà chúng ta đã gặp."

Lục Thanh Gia cũng không tỏ vẻ thất vọng: "Phải thôi, một kẻ như hắn sao có thể để lộ sơ hở ở chỗ này được."

Sau đó Chung Lí Dữ không do dự xóa sạch thần thức trên vòng, khiến nó trở thành vật vô chủ, Lục Thanh Gia đeo vào tay, lập tức điều động năng lực tương ứng với các hạt và nút trên đó.

Chỉ thấy ánh sáng lam lóe lên, cậu cầm đôi đũa bẻ gãy, nhưng sau vài giây, đôi đũa lại khôi phục nguyên vẹn.

Vài giây sau, trên đũa xuất hiện vết mốc và dấu hiệu mục nát, rồi biến thành một thanh gỗ giòn yếu, Lục Thanh Gia chỉ chạm nhẹ đã vỡ vụn thành tro.

Nhưng đống tro đó nhanh chóng tụ lại trên bàn, dần ngưng kết thành hình, rồi trở nên cứng cáp, quay lại trạng thái ban đầu.

Chung Lí Dữ nhướng mày: "Năng lực này mạnh đấy."

"Chỉ giới hạn ở việc thao túng vật thể phi sinh vật thôi sao?"

Lục Thanh Gia gật đầu, rồi thử dùng năng lực đó lên nửa bát canh gà còn lại trước mặt.

Nước dùng gà nhanh chóng trở nên chua loét và bốc mùi hôi thối, bên trên còn xuất hiện các vết mốc. Lục Thanh Gia lo sợ mùi hôi sẽ thu hút người khác đến, nên vội vàng phục hồi nó về trạng thái ban đầu.

"Phần canh mà em đã uống thì không bị ảnh hưởng. Nếu năng lực có thể đảo ngược thời gian thật, lẽ ra chén canh phải đầy trở lại, có vẻ như phần có sinh vật sống tham gia đều không nằm trong phạm vi hiệu lực"

"Dù vậy, năng lực này vẫn cực kỳ mạnh."

Không khó hiểu khi gã Kẻ Lừa Đảo lúc ấy phải dốc hết tâm cơ để đoạt được nó.

Chỉ riêng việc đối phó với vũ khí hay đạo cụ khó xử lý, nếu trong tầm kiểm soát, năng lực này chính là con bài giữ mạng.

Hãy thử tưởng tượng, chỉ cần điều chỉnh thời gian của vật thể, khiến vũ khí hoặc đạo cụ của đối phương mục nát, không thể dùng được nữa thì đã đủ để xoay chuyển cục diện.

Điều này khiến Lục Thanh Gia nhận ra rằng người cậu mà cậu luôn lo lắng thật ra mạnh hơn mình tưởng rất nhiều, chỉ không hiểu vì sao lại cố tình kìm mình, chưa vội tiến vào sân cao cấp.

Từ những thông tin gián tiếp mà cậu biết, trình độ, năng lực, và cấp bậc của cậu ruột mình đều vượt xa nhóm người trong phó bản ở lớp học, những kẻ đã đủ tư cách tiến vào sân chơi cấp cao.

Vì vậy, Lục Thanh Gia lại càng thấy không cam lòng. Nếu như năm xưa cậu ruột mình đã chọn trở thành người chơi cấp cao, với sự bảo hộ của hệ thống và tỉ lệ tử vong thấp ở cấp đó, thì có lẽ... đã không——

Chung Lí Dữ dường như hiểu rõ điều Lục Thanh Gia đang nghĩ, anh đặt tay lên vai cậu: "Đừng nghĩ nữa, ông ấy sẽ quay về thôi."

Lục Thanh Gia gượng cười, rồi cố gắng gạt bỏ những cảm xúc tiêu cực vô ích, bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm sau phó bản vừa qua.

Trước hết là những món mua trong trò chơi Vô Hạn, khỏi cần kể chi tiết, đa phần đều là vũ khí tầm xa hữu dụng và các loại đạo cụ công nghệ cao.

Riêng huyết thống, Lục Thanh Gia không mua thêm, bởi huyết thống của Thần Sứ vốn đã là hàng thượng đẳng, hơn nữa loại huyết thống này lại không tương thích với hầu hết những dòng được bày bán, nên có mua cũng chẳng để làm gì.

Còn những món mà Kẻ Lừa Đảo bồi thường cho Lục Thanh Gia, cậu chẳng có ý định dùng cái nào cả, giờ vẫn còn đang để chỏng chơ bên chỗ Chung Lí Dữ phủ bụi.

Không phải vì tiếc, mà là cậu muốn giữ lại để sau này kiểm tra xem rốt cuộc tên Kẻ Lừa Đảo kia đã giở trò gì.

Giờ thì chưa tìm ra manh mối, nhưng biết đâu khi chạm mặt Kẻ Lừa Đảo thật sự, mọi thứ sẽ sáng tỏ. Nghĩ tới đây, Lục Thanh Gia vẫn thấy hơi tò mò.

Tiếp đến là phần thưởng hoàn thành phó bản.

Phó bản lần này của Lục Thanh Gia có độ hoàn thiện rất cao, lại được đánh giá SS, nên điểm tích lũy nhận được cộng với tiền thắng từ bảng cá cược của Hiệp hội, khiến tổng số điểm của cậu dù đã chi đậm cho lần mua sắm vừa rồi vẫn lên đến hàng triệu.

Đối với cậu giờ đây, những con số ấy chỉ như dãy ký hiệu trên màn hình, chẳng còn mấy ý nghĩa.

Thông thường, sự giàu có như thế này chỉ có ở những người chơi cao cấp giai đoạn hậu kỳ, Lục Thanh Gia cũng được coi là đã sớm đạt được sự tự do tài chính trong trò chơi trước một bước.

Sau đó là ba năng lực mới rơi ra từ trò chơi.

Thật ra, trong trò chơi Vô Hạn không phải phó bản nào cũng có thể rơi ra năng lực, nhưng lần này là một trận hỗn chiến cấp độ cực cao, phần thưởng tất nhiên phải tương xứng.

Chỉ khổ cho Lục Thanh Gia, vừa thu hoạch kỹ năng, vừa mua sắm điên cuồng, khiến trò chơi Vô Hạn sau cùng còn thấy... lỗ vốn.

Ba năng lực đó gồm có: Tốc độ của Đầu Đạn, bong bóng phòng ngự của anh hùng Bong Bóng, Và năng lực băng tuyết của nhân viên công ty có biệt danh Người Tuyết.

Hai năng lực đầu là nhờ thiện cảm của các nhân vật trong phó bản dành cho Lục Thanh Gia, năng lực thứ ba thì do tương thích với năng lực sẵn có của cậu.

Bởi bản thân Lục Thanh Gia đã mang dị năng hệ băng tuyết, nên năng lực đó được rơi ra cũng là điều hợp lý.

Cả ba năng lực đều cực kỳ thực dụng.

Năng lực hệ băng tuyết thì không cần bàn, khi cộng hưởng với sức mạnh vốn có của cậu, nó ngay lập tức vươn lên hàng top 3 năng lực tấn công mạnh nhất mà cậu đang sở hữu.

Còn tốc độ của Đầu Đạn thì càng khiến người ta kinh ngạc, bởi tốc độ và sức mạnh vốn là hai chỉ số mà mọi người chơi đều theo đuổi đến cực hạn.

Khi sở hữu tốc độ vượt xa đối thủ, lại kết hợp với sức công phá vừa đủ, nếu đối phương không có năng lực bảo mệnh hoặc phản công trong chớp mắt thì sức chiến đấu của Lục Thanh Gia có thể lập tức tăng thêm một bậc.

Và cả chiếc bong bóng phòng ngự mà cậu lấy được từ tay anh hùng Bong Bóng, xét theo độ bền khi đó, cộng thêm nguồn linh lực dồi dào mà Lục Thanh Gia có thể truyền vào, thì trong phạm vi nguy hiểm thông thường của sân trung cấp, gần như không có gì đáng lo ngại cả.

Ngay cả Chung Lí Dữ cũng không nhịn được mà nói: "Chỉ cần mục tiêu là vượt ải, thì với thực lực hiện tại của em, hoàn toàn có thể đánh lên sân cao cấp rồi."

Với những người chơi khác, việc leo cấp quá nhanh thường khiến nền tảng không vững. Nhưng Chung Lí Dữ lại cảm thấy Gia Gia không giống như thế.

Bởi ngay từ trước khi bước vào trò chơi, cậu đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, từ sự thông minh gần như yêu nghiệt bẩm sinh, đến sức chiến đấu và khả năng ứng biến mà cậu rèn luyện để đối phó mọi tình huống nguy hiểm.

Trong thời gian quen biết trước đây, Chung Lí Dữ còn từng làm huấn luyện viên cận chiến cho cậu. Dù khi đó chưa vào trò chơi, nhưng ở trong giới người thường, cậu cũng đã thuộc loại chiến lực mạnh, không chỉ về thể chất mà còn ở kỹ năng tấn công và tự vệ thực tế.

Những năng lực mà Lục Thanh Gia nhận được trong trò chơi, cùng với điểm thưởng dùng để tăng cường thể năng, tất cả đều xây dựng dựa trên nền tảng vững chắc đó, tạo nên sức mạnh vượt trội của cậu hiện giờ.

Có lẽ do trong các phó bản trước, cậu luôn xử lý mọi việc quá nhanh và quá nhạy bén nên ít khi phải dùng đến vũ lực, khiến người khác dễ quên mất rằng cậu thật ra là một tay chiến đấu đáng gờm.

Chung Lí Dữ tự hỏi lại mình, khi anh mới vào trò chơi, số lần vượt ải chưa đến mười, thì sức mạnh khi ấy còn chẳng thể so được với Gia Gia bây giờ.

Thêm vào đó còn có chiếc vòng tay cướp được từ Thần Sứ. Trên đó có mười hai món phụ kiện, mỗi món đều mang một loại năng lực khác nhau, cộng với huyết thống thần thánh mà Lục Thanh Gia đoạt được từ hắn ta.

Ví dụ, chiếc cúc áo của cậu ruột cậu tượng trưng cho khả năng điều khiển thời gian của vật thể, hay chiếc nhẫn kim cương mà Thần Sứ định dùng để tấn công cậu lại chứa lời nguyền cực mạnh.

Còn huyết thống thần thánh kia, sau khi Lục Thanh Gia mua một món đạo cụ trong Thành Vô Hạn, cậu đã chuyển hóa nó thành dạng nguyên bản, qua đó cải tạo hoàn toàn thể chất của mình.

Chung Lí Dữ bật cười: "Thật ra nếu nhìn vào tính cách của em, huyết thống đó đúng là hợp không ai bằng."

Cái tên Thần Sứ kia là thứ ngu ngốc gì chứ, muốn kích hoạt kỹ năng Thánh Tử mà còn phải nhờ người khác hỗ trợ điều khiển tâm lý.

Đổi lại là Gia Gia, chỉ cần mở miệng nói hai câu đã lừa người ta quay vòng vòng, nếu muốn lập giáo phái riêng thì vài phút là xong chuyện.

Lục Thanh Gia liếc anh, cười mà không nói. Chung Lí Dữ lập tức đưa tay ra hiệu "khóa miệng", không dám nói thêm câu nào.

Thời gian sau đó, Lục Thanh Gia tập trung thích ứng với năng lực mới và dung hợp huyết thống thần thánh, để sức chiến đấu của mình hòa hợp với cơ thể đang mạnh lên nhanh chóng.

Trong lúc đó cũng có chuyện vui, bộ phim mà cậu đầu tư nhờ chi mạnh tay, tài chính dồi dào nên tiến độ sản xuất cực nhanh.

Khi trailer vừa phát sóng, lập tức được nhiều trang web tranh nhau mua bản quyền. Chưa cần đợi phim hoàn thành, Dương Thiến đã lần theo manh mối nhà sản xuất để tìm đến Lục Thanh Gia.

Cô bay qua vài tỉnh liền, đến tận nông trại nhỏ của cậu.

Lúc này, cô cũng đã là người chơi trung cấp, khí thế mạnh mẽ hơn hẳn hồi trong phó bản.

Khi hai người gặp nhau, hiệu ứng ẩn danh của trò chơi lập tức biến mất, dung mạo và giọng nói thật của cả hai đều hiện rõ.

Dương Thiến cực kỳ phấn khích, chạy đến ôm chầm lấy Lục Thanh Gia, vừa cười vừa nói: "Cậu thật sự là ông chủ nông trại nghỉ dưỡng à?"

"Suốt dọc đường tôi cứ lo, nếu đến nơi mà gặp phải xưởng buôn nội tạng trá hình, thì khỏi chào hỏi, tôi báo công an ngay cho nhanh."

Chỉ một thời gian ngắn không gặp, cái miệng của cô gái này lại độc hơn xưa.

Lục Thanh Gia bật cười: "Sớm biết cô hành động nhanh thế, tôi đã khỏi đầu tư phim hoạt hình, đầu tư vài video vẽ nguệch ngoạc là được rồi."

Dương Thiến phản bác ngay: "Đừng thế! Bộ phim đó làm cực kỳ công phu đấy, trên mạng ai cũng mong chờ, có dân trong nghề còn khen là 'linh hồn của hoạt hình Trung Quốc' cơ mà."

So với sự điềm tĩnh lý trí khi còn trong phó bản, Dương Thiến bây giờ rõ ràng phấn khích và sống động hơn nhiều.

Cô mới thành người chơi chưa lâu, xung quanh không có đồng loại, một mình liều mạng ra vào trò chơi, thậm chí người thân ruột thịt cũng chẳng thể tiết lộ.

Suốt thời gian dài, Dương Thiến phải chịu đựng áp lực cực lớn, đến mức gần như khác hẳn người thường. Bản thân cô lại là người rất kỷ luật, nên không thể như nhiều người chơi khác, tìm đến những thú vui sa đọa để xả stress.

Vì thế, khi nhận được ám chỉ của Lục Thanh Gia, cô vui mừng khôn xiết.

Cô lên mạng tra thử, quả nhiên phát hiện Lục Thanh Gia thật sự mở một trang trại du lịch, mà phong cảnh xung quanh còn rất nên thơ, nên cô dứt khoát xách hành lý đến chơi một chuyến.

Khi Lục Thanh Gia giúp Dương Thiến kéo vali vào sảnh, thì Chung Lí Dữ vừa làm việc xong cũng đi ra.

Dương Thiến ngẩn người, ngay lập tức nhớ đến vị đại thần từng khiến Lục Thanh Gia bị dồn đến mức phải nhảy xuống giếng trong phó bản.

Thấy đối phương đang đứng ở đây, cô khẽ hạ giọng hỏi: "Ờm... bây giờ cậu được tự do chưa thế?"

Lục Thanh Gia còn chưa kịp trả lời, bên kia Chung Lí Dữ đã vui vẻ khoe công: "Gia Gia, anh cắt ngô xong rồi này, em xem để lại dùng hay cho người ta? Sáng nay có mấy nhà hỏi anh rồi."

Lục Thanh Gia đáp: "Giữ lại ít củi ngô cho bếp đất, khách thích nghịch. Phần còn lại ai muốn thì tự vác về. Trong bếp có dưa hấu ướp lạnh, anh qua ăn mấy miếng đi."

"Rõ!"

Dương Thiến: "..."

Được rồi, hóa ra cô đã lo sợ vô ích, vị đại thần kia giờ biến thành con rể làm thuê trong nhà rồi.

Sau khi biết Lục Thanh Gia từng là trao đổi sinh, Dương Thiến tỏ rõ vẻ ngưỡng mộ.

Hiện tại cô đã lên cấp trung, vượt ải hai lần, thành tích đều không tệ. Cô cũng thẳng thắn thừa nhận rằng những chiến thuật vượt ải của Lục Thanh Gia trước đây đã truyền cảm hứng mạnh mẽ cho mình.

Hai người trao đổi nhiều thông tin, và Dương Thiến ở lại chơi thêm một thời gian. Đến khi gia đình gọi giục, cô mới lưu luyến rời đi.

Trước khi đi, cô nhớ ra điều quan trọng, nói: "Đúng rồi, mấy hôm nay mải nói chuyện mà quên mất chính sự."

"Tôi nghe từ một người chơi khác trong phó bản gần đây, hình như dạo này có vụ người chơi mất tích hàng loạt."

Lục Thanh Gia nhướn mày: "Mất tích à? Ý cô là mất tích ngoài đời thật sao?"

Dương Thiến lắc đầu: "Không, là sau khi họ vào trò chơi."

Dương Thiến kể: "Theo lý mà nói, một khi đã vào trò chơi thì chỉ có hai khả năng hoặc sống, hoặc chết. Bất kể nhiệm vụ kéo dài bao lâu, ở thế giới thực cũng chỉ trôi qua đúng hai giây. Hai giây sau, người chơi sẽ trở lại, dù có chết trong trò chơi thì cũng sẽ chết lại trong hiện thực."

"Nhưng gần đây, đã có không ít trường hợp người chơi sau khi vào trò chơi liền không quay lại nữa. Có vài nhóm người chơi đã cùng nhau gửi đơn khiếu nại cho hệ thống, nhưng trò chơi chỉ trả lời rằng đó là hiện tượng bình thường."

"Những người chơi mất tích này..." Cô nói thêm: "Không ai là ngoại lệ, toàn là người chơi cấp trung. Thế nên giờ trong giới người chơi cấp trung, ai biết tin này cũng đều thấy bất an, cậu phải cẩn thận đó."

Lục Thanh Gia gật đầu: "Ừ, tôi biết rồi, cô cũng phải cẩn thận."

Dương Thiến gật đầu, chào tạm biệt rồi lên xe buýt rời đi.

Chung Lí Dữ vừa định mở miệng thì bị Lục Thanh Gia ngăn lại: "Không cần, loại chuyện này tự mình khám phá mới thú vị."

Chung Lí Dữ bĩu môi, thuận thế liếm nhẹ ngón tay cậu: "Lần sau em lấy miệng mà ngăn anh lại không tốt hơn à?"

"Có phải dạo này em đối xử với anh tốt quá, khiến anh tưởng mình có chỗ đứng ở đây rồi không?"

Chung Lí Dữ lập tức ngậm miệng, dù gì thì chiếm được chút tiện nghi bằng lời nói cũng không bằng có phúc lợi thật sự.

Thời gian sau đó, Lục Thanh Gia đã hoàn toàn nắm vững tất cả năng lực trong người, bèn gửi đơn xin vào phó bản mới.

Chung Lí Dữ lấy cớ hộ pháp, nhất quyết phải ở lại phòng cậu chờ cậu trở ra.

Lục Thanh Gia nói: "Em chỉ đi hai giây thôi."

"Với anh chỉ là hai giây, nhưng với em là mấy ngày đó nha. Anh ở đây là vì nghĩ cho em, sau mấy ngày không thấy anh, vừa ra đã nhìn thấy người mình nhớ nhung, chẳng phải rất cảm động sao?"

Lục Thanh Gia thật sự muốn gọi bà An đến bàn xem có thể mang tên ngốc này đi tái chế lại không. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thay vì để anh lén lút theo dõi, chi bằng cứ để anh ở ngay trước mắt, nên cậu cũng mặc kệ.

Sau khi chuẩn bị xong, Lục Thanh Gia biến mất trước mặt Chung Lí Dữ.

Cảm giác rơi tự do vụt qua, khi mở mắt, Lục Thanh Gia phát hiện mình đang ở trong một khách sạn.

Nhưng có điều rất kỳ lạ, rõ ràng là buổi sáng vừa tỉnh dậy, căn phòng sạch sẽ, không có dấu hiệu ẩu đả hay người khác từng xuất hiện.

Thế mà cậu lại không mặc đồ ngủ, mà là một bộ quần áo nhăn nhúm, đầy bùn đất, giày dép cũng bẩn đến thảm hại.

Không chỉ vậy, toàn thân cậu rã rời, đặc biệt là phần cơ chân đau nhức dữ dội, cảm giác này cậu đã lâu rồi chưa cảm nhận được, lần gần nhất là hồi trung học chạy marathon xong.

Nhưng với thể lực hiện giờ của cậu, nếu chỉ vận động bình thường thì sao có thể mệt đến mức này được, e rằng phải chạy bộ liên tục hàng trăm cây số mới có thể khiến cơ thể chịu tải đến thế.

Lục Thanh Gia nhớ lại quy tắc cũ: Trò chơi sẽ không sắp đặt những chi tiết vô nghĩa. Nếu trạng thái này xuất hiện, chắc chắn nó là manh mối.

Và nói thật, với gia tài và năng lực hiện tại, cậu có hàng loạt thuốc hồi phục, thực phẩm tăng cường, thậm chí huyết thống thần thánh, đừng nói là chấn thương nhẹ, dù có trọng thương cũng có thể hồi phục ngay.

Thế nên, việc cậu xuất hiện trong tình trạng này không phải do trò chơi hạn chế, mà là có nguyên nhân khác.

Lục Thanh Gia kích hoạt năng lực của huyết thống thần thánh, chỉ sau vài giây, cơ thể liền phục hồi như cũ. Điều này chứng tỏ sự mệt mỏi kia là dấu vết thật sự, không phải hiệu ứng bị giới hạn.

Cậu kiểm tra toàn thân một lượt, rồi lôi ra một tấm vé tàu từ túi áo khoác. trên vé có dấu đã kiểm soát, kèm theo phiếu ăn chưa dùng.

Cậu nhanh chóng tra mạng, tìm thông tin về chuyến tàu mang số hiệu này, đó là chuyến hôm qua, đi từ một thành phố khác đến nơi cậu đang ở hiện tại.

Tuyến đường kéo dài hơn sáu tiếng, nhưng sau khi chạy được một tiếng thì tàu gặp sự cố, không thể tiếp tục hành trình. Toàn bộ hành khách bị mắc kẹt nhiều giờ liền, sau đó mới được sơ tán theo từng nhóm nhỏ.

Đến đây thì chuyện trở nên thú vị.

Tình hình đã rất rõ ràng: 'Cậu' đã đi chuyến tàu đó, nhưng tàu không đến nơi, còn 'cậu' thì đã đến trong tình trạng toàn thân lấm lem bùn đất.

Kết hợp với vết bẩn trên giày và quần áo, rồi đối chiếu địa hình cùng loại đất dọc tuyến đường tàu, Lục Thanh Gia có thể xác định: Trong lúc tàu bị kẹt, 'cậu' đã xuống và chạy bộ tới đây.

Vậy thì vấn đề đặt ra là, tại sao cậu lại hoàn toàn không có chút ký ức nào về chuyện này?

Lục Thanh Gia cố gắng nhớ lại, quả thật ký ức cuối cùng của cậu dừng lại ngay trước khi vào trò chơi, khi còn đang bị cái tên ngốc Chung Dã dây dưa mãi không dứt, rồi sau đó tỉnh dậy thì đã là tình cảnh hiện tại.

Không hề có cảm giác thời gian bị nhảy cóc, cũng chẳng có chút gì lạ lùng hay bất thường.

Nếu không phải vì thân thể lấm lem cùng những dấu vết còn sót lại, thì Lục Thanh Gia chắc chắn sẽ không nhận ra có điều gì sai ngay từ đầu.

Hơn nữa, việc cậu có thể nhanh chóng khôi phục trạng thái cũng đủ để chứng minh rằng mọi chuyện này không phải do trò chơi cố ý sắp đặt.

Bởi nếu chỉ là một tình huống bình thường, trò chơi hoàn toàn không cần phải can thiệp vào thể trạng của cậu. Như cậu từng nói, trò chơi không bao giờ làm những việc dư thừa, mà nếu có vẻ như thừa thãi, thì ắt hẳn phải có ẩn ý.

Loại bỏ mọi khả năng khác, chỉ còn lại một khả năng duy nhất.

Tất cả những dấu vết trên người cậu đều là do chính cậu cố tình để lại, thậm chí cả sự mệt mỏi trong cơ thể cũng vậy, chỉ để giúp bản thân nhanh chóng và chính xác nhận biết tình trạng hiện tại.

Còn lý do cậu phải làm như thế, chắc chắn là vì cậu đã biết trước rằng, sau khi tỉnh dậy, mình sẽ quên hết mọi thứ.

___

Bót: Vẫn chưa đi vào hắn trung tâm phó bản nên tui chưa đặt được tên cho phó bản này, đợi lúc nào đi được vào trong tâm rồi thì tôi sẽ quay lại đặt tên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro