Chương 72. Quét map 6(2): Mở khóa ký ức

Theo logic đó, Lục Thanh Gia thậm chí còn không thể xác định được, tình trạng tỉnh dậy mà hoàn toàn không nhớ gì như bây giờ, rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu lần rồi.

Cậu điều chỉnh lại trạng thái của mình rồi bước ra khỏi phòng, đi đến nhà hàng trong khách sạn để ăn sáng.

Khách sạn này thuộc hạng cao cấp, môi trường rất tốt, trong những trường hợp không cần phải tiết kiệm, Lục Thanh Gia xưa nay chưa bao giờ bạc đãi bản thân.

Bữa sáng là buffet kết hợp Á - Âu, nguyên liệu tươi ngon, hương thơm tỏa ra khiến người ta không khỏi thèm ăn.

Lục Thanh Gia chọn vài món mình thích, tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, vừa quan sát xung quanh vừa thong thả thưởng thức.

Cậu nhận ra rằng ở đây người lại ít một cách bất thường.

Không chỉ bên trong khách sạn, mà cả trên đường phố bên ngoài cũng vậy.

Nhà hàng rộng lớn, ngoài Lục Thanh Gia đang dùng bữa, chỉ có một nhân viên ngồi trong quầy  bar đang bận rộn, lúc này đã hơn tám giờ sáng, lẽ ra phải là giờ cao điểm ăn sáng mới đúng.

Khách sạn này nằm ngay khu trung tâm phồn hoa của thành phố, làm sao có thể vắng vẻ đến mức này được.

Hơn nữa, khi nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không thấy cảnh tượng xe cộ tấp nập vào giờ cao điểm buổi sáng, cũng chẳng thấy bóng dáng những người đi làm tất bật. Thi thoảng có vài người xuất hiện, nhưng hành động của họ lại kỳ lạ khó hiểu.

Một thành phố phồn hoa rộng lớn như vậy, lại trông chẳng khác gì một thành phố chết.

Thế nhưng mọi cơ sở hạ tầng trong thành phố vẫn vận hành bình thường. Sau khi ăn sáng xong. bước ra ngoài, Lục Thanh Gia làm gì cũng rất thuận tiện, chỉ là xung quanh không có người.

Ngoại trừ một vài công việc buộc phải có người đảm nhiệm, gần như chẳng thấy bóng dáng ai.

Cậu đi một vòng quanh khu vực xung quanh nhưng không phát hiện được manh mối nào, nên cũng không mở rộng phạm vi tìm kiếm.

Lục Thanh Gia tin vào bản thân mình, nếu cậu thật sự đã tiên đoán được rằng sau khi tỉnh dậy sẽ quên sạch mọi thứ, thì nhất định cậu của ngày hôm qua đã làm mọi cách để bản thân hôm nay có thể nhanh nhất nắm bắt được tình hình nơi này.

Mà giờ xung quanh chẳng thu hoạch được gì, điều đó chỉ chứng tỏ phán đoán trước kia của cậu là đúng, nơi này không còn giá trị gì nữa.

Lục Thanh Gia lại lấy tấm vé tàu trong túi ra, phát hiện thời gian khởi hành còn khoảng nửa tiếng nữa.

Theo lý thuyết, chuyến tàu đó lẽ ra không thể đến được thành phố này, nhưng cậu lại đang ở đây, xét theo logic thì có vẻ như cậu đã vượt qua một cửa ải, rất hiếm người nào sẽ quay lại điểm xuất phát khi đã tiến xa đến vậy.

Nhưng Lục Thanh Gia lại suy nghĩ: 'Ngoài mình ra, những người chơi khác đâu rồi?'

Trước khi bước vào phó bản cấp cao, khả năng phó bản chỉ phục vụ một người gần như bằng không. Việc ở lại trong một thành phố trống rỗng, không có gợi ý hay chỉ dẫn gì, chỉ để tiêu hao thời gian, theo cậu, đó có thể là một tổn thất chí mạng.

Dù không có chứng cứ cụ thể, nhưng cảm giác bất an thôi thúc trong lòng cậu, như một tín hiệu cảnh báo, trực giác và kinh nghiệm đều đang nhắc cậu rằng thời gian không còn nhiều.

Lục Thanh Gia liền triệu hồi cửa tùy ý, nếu cậu của ngày hôm qua cũng có cùng nhận định, hẳn đã chuẩn bị sẵn đường lui cho mình.

Điều này cũng có thể chứng minh thêm một điều, có lẽ đây không phải là lần đầu tiên cậu tỉnh lại trong thế giới trò chơi này.

Cậu mở bản đồ, xác định vị trí ga khởi hành của chuyến tàu. Nếu là cậu trước kia, khi nhận thấy có điều bất thường, nhất định sẽ để lại tọa độ tại chỗ.

Giờ cậu không còn nhớ rõ chi tiết về chuyến tàu, nên không thể xác định chính xác vị trí, nhưng với phạm vi này, cộng thêm tọa độ được đánh dấu sẵn hẳn sẽ không có vấn đề gì.

Lục Thanh Gia ghi nhớ tọa độ và hướng đi trong đầu, mở cửa tùy ý, rồi bước vào.

Khoảnh khắc tiếp theo, cậu xuất hiện trong một buồng vệ sinh.

Bước ra khỏi đó, trước mắt cậu là sảnh nhà ga đông nghịt người qua lại. Các bảng thông tin trong sảnh đều hiển thị rõ ràng, đúng là ga khởi hành ghi trên vé tàu của cậu.

Vậy là không còn nghi ngờ gì nữa, hôm qua cậu thực sự đã đến nhà ga này với tư cách hành khách và đã lên tàu, tất cả đều là trải nghiệm thật của cậu.

Lúc này, lại có một chuyến tàu sắp khởi hành, mã số và giờ giấc hoàn toàn trùng khớp với chuyến mà cậu đã đi ngày hôm qua. Với loại tàu cố định giữa hai thành phố như thế này, nếu không có gì thay đổi, thời gian xuất phát mỗi ngày đều giống nhau.

Lục Thanh Gia lập tức nhìn lại tấm vé trong tay, quả nhiên trên đó chỉ ghi năm và tháng, không có ngày. Hơn nữa, cổng vào vẫn do người kiểm soát thủ công.

Nói cách khác, nếu vé của cậu chưa bị dập dấu kiểm tra, thì hoàn toàn có thể lẻn lên tàu mà không bị phát hiện.

Hiện tại còn khoảng hơn hai mươi phút nữa là tàu khởi hành, và chỉ vài phút nữa sẽ bắt đầu soát vé.

Đã có không ít người xếp hàng chờ vào.

Lục Thanh Gia nheo mắt lại, một ý tưởng táo bạo chợt lóe lên trong đầu cậu.

Trong tay Lục Thanh Gia chợt xuất hiện một quả lựu đạn mini chỉ cỡ bằng chiếc bật lửa, món đồ cậu đã mua trong cửa hàng Vô Hạn. Sức sát thương của nó không lớn, nhưng hiệu ứng chấn động và âm thanh lại cực kỳ mạnh.

Loại này rất thích hợp để gây áp chế tâm lý, và vì Lục Thanh Gia vốn có dư điểm tích lũy, nên cậu từng mua đủ loại vật phẩm, từ hữu dụng đến vô dụng đề phòng mọi tình huống.

Cậu búng nhẹ ngón tay, lựu đạn mini bay ra ngoài, trong khoảnh khắc liền phát nổ giữa đại sảnh nhà ga, tạo nên một tiếng nổ vang dội cùng làn sóng chấn động khiến cả không gian run rẩy, thậm chí còn có khói bụi mù mịt lan tỏa.

Ngay lập tức, phần lớn những hành khách có vẻ ngoài bình thường, dáng vẻ vội vã chuẩn bị lên tàu, đồng loạt phản ứng một cách phi thường.

Không ít người nhảy vọt lên cao hơn mười mét, gần như chạm tới trần nhà ga, một độ cao con người bình thường không thể đạt được.

Dù là những người phản ứng chậm hơn, họ vẫn có thể né chính xác trung tâm của vụ nổ, trốn ra phía sau các vật che chắn, trên thân nhiều người còn hiện lên lá chắn năng lượng hoặc hiệu ứng phòng ngự đặc thù.

Tất cả điều đó xác nhận suy đoán của Lục Thanh Gia, trong nhà ga này, tỷ lệ người chơi chiếm hơn một nửa.

Thế nhưng, trước khi tiến hành thử nghiệm, cậu hoàn toàn không cảm nhận được điều đó. Không chỉ mất đi khả năng cảm ứng người chơi, mà ngay cả sự tập trung của bản thân cũng bị lệch hướng.

Ví dụ, khi nhìn một người có đặc điểm khác thường, não cậu sẽ tự động bỏ qua mà không nhận ra.

Một người chơi bình thường có lẽ chẳng phát hiện ra sự bất thường này, nhưng Lục Thanh Gia vốn sở hữu năng lực hệ tinh thần, lại là người chú trọng tiểu tiết, nên cảm giác lệch pha tinh vi đó ngược lại càng khiến cậu cảnh giác và nghi ngờ.

Khi tiếng nổ dần lắng xuống, những kẻ vừa phản ứng lại vì tưởng có tấn công thật, giờ nhìn quanh thấy chỉ là báo động giả, bèn liếc nhau đầy đề phòng.

Bầu không khí bình lặng trước đó tan biến, mỗi người đều căng thẳng như dây đàn.

Theo ước lượng, sảnh chờ có ít nhất ba trăm người, trong đó hơn nửa là những người vừa có phản ứng với vụ nổ. Nếu tính cả những kẻ ẩn giấu năng lực, hoặc đủ mạnh để giả vờ bình tĩnh, thì số người chơi có thể lên đến hai trăm, điều hoàn toàn bất thường đối với một phó bản cấp trung.

Lục Thanh Gia lập tức nhớ đến vụ mất tích của các người chơi trung cấp mà Dương Thiến từng nhắc mấy ngày trước.

Khi nghe tin đó, cậu đã từng tò mò, cộng thêm lời chúc phúc của Âu Dương Bạch, rất có thể mọi việc đã diễn ra đúng như dự đoán.

Nhưng nếu vậy, những người chơi ở đây chẳng lẽ chính là những kẻ mất tích đó? Họ thất bại trong nhiệm vụ, hay vì lý do nào khác mà bị kẹt lại nơi này?

Tạm thời chưa có đáp án, mà tình hình trong sảnh chờ đang căng như dây đàn, không thích hợp để suy nghĩ sâu hơn.

Lục Thanh Gia bèn rời khỏi khu vực, tiến về cổng chờ của chuyến tàu mà anh nắm vé. Đúng lúc đó, loa phát thanh của nhà ga vang lên, thông báo chuyến tàu này bắt đầu kiểm vé.

Những hành khách chuẩn bị lên cùng chuyến cũng đã xếp hàng ngay ngắn, chuẩn bị tiến vào khu kiểm soát.

Nếu những người chơi đó cùng tham gia chuyến tàu với mình, thì ngày hôm qua họ hẳn cũng đã lên cùng một chuyến tàu.

Lục Thanh Gia đã thành công đến được điểm cuối, còn những người khác lại không có dấu hiệu nào, kết hợp với việc trong nhà ga còn sót lại nhiều người như vậy, cậu suy đoán rằng không loại trừ khả năng họ đã rơi vào một vòng lặp cấp thấp hơn.

Ngay sau đó, trong tay cậu xuất hiện một tấm bảng quảng cáo và một cây bút dạ dầu. Cậu viết lên đó vài dòng thật nhanh.

Trước khi bắt đầu soát vé, Lục Thanh Gia đi đến cạnh nhân viên kiểm vé, mỉm cười ngượng ngùng: "Xin lỗi, tôi đánh rơi một món đồ quý, có thể cho tôi mượn một phút không?"

Nhân viên còn chưa kịp phản ứng, Lục Thanh Gia đã giơ tấm bảng lên đối mặt với hàng hành khách đang xếp hàng kiểm vé.

Trên bảng là một thông báo tìm đồ, nội dung viết rằng: "Vào lúc X giờ X phút X giây ngày X tháng X năm 20XX, tôi đánh rơi một chiếc đồng hồ Patek Philippe tại khu vực XX của nhà ga. Nếu có ai vừa đi từ hướng đó qua, xin hãy nhớ lại xem có nhìn thấy chiếc đồng hồ hoặc người nào khả nghi hay không."

(*)Đồng hồ Patek Philippe: Giá dao động từ vài tỷ đến chục tỷ đồng.

Toàn bộ thông báo ngắn gọn, bố cục lộn xộn, nhưng con số thời gian chính xác đến từng giây là chi tiết nổi bật nhất.

Trong hàng chờ có khoảng ba bốn chục người, với năng lực tinh thần và quan sát sắc bén của Lục Thanh Gia, cậu ngay lập tức phát hiện vài người trong đó có phản ứng rõ rệt khi thấy mốc thời gian ấy, đồng loạt ngước lên nhìn cậu với ánh mắt kinh ngạc.

Lục Thanh Gia khẽ gật đầu. Một vài người chủ động giơ tay: "Nói mới nhớ, tôi đúng là vừa đi từ hướng đó qua, hình như có ấn tượng."

Họ thuận thế bước ra khỏi hàng, tiến lại gần Lục Thanh Gia.

Cậu mỉm cười cảm ơn, nhưng khi vừa đến gần, liền nhanh tay kéo theo hai người khác vốn chẳng có phản ứng gì trong hàng.

Khi hai người kia định giãy giụa, Lục Thanh Gia hạ giọng lạnh lẽo: "Im đi, nếu không muốn lại ngồi lên chuyến tàu không bao giờ đến điểm cuối, thì đi theo tôi."

Hai người kia sững sờ, vừa vì kinh hãi trước lời nói ấy, vừa vì không thể thoát khỏi sức kìm của cậu, chỉ với một động tác nhẹ, Lục Thanh Gia đã áp chế hoàn toàn hai người chơi trung cấp, chứng tỏ thực lực của cậu vượt xa họ.

Thế là thế yếu không bằng người, họ đành ngoan ngoãn đi theo.

Trong khi đó, những người còn lại trong hàng, kẻ thì chưa kịp hiểu chuyện gì, kẻ tinh ý hơn, lại nhanh chóng nhận ra rằng đây hẳn là một nhóm người chơi đang tìm đồng đội.

Trong tình huống luật lệ đã xóa bỏ khả năng cảm ứng lẫn nhau, lại thêm nhiều người chơi cùng hiện diện, có người bắt đầu nghi ngờ đây là một phó bản hỗn chiến siêu khó.

Thế nhưng, gần hai trăm người chơi cùng lúc thì vẫn quá bất thường. Hơn nữa, thời gian mà Lục Thanh Gia công khai trên tấm bảng đã khiến một số người nhạy bén hơn bắt đầu nhận ra, những người chơi ở đây không thuộc cùng một đợt tiến vào phó bản.

Bằng chứng chính là mốc thời gian cậu dùng để nhận dạng đồng đội, nếu trong hoàn cảnh hiện tại còn có cách nào giúp tập hợp người cùng đợt chỉ trong chốc lát, thì chỉ có thể là dựa vào thời điểm họ bước vào phó bản trong thế giới thực.

Và quả thật, tất cả những người đang có mặt ở đây đều vào sớm hơn thời điểm đó, điều này khiến một số ít người bắt đầu nhận ra có gì đó sai lệch.

Vì vậy, sau khi Lục Thanh Gia cùng nhóm người rời khỏi hàng, ba người chơi khác cũng dứt khoát bỏ nhiệm vụ, rời khỏi hàng và chạy theo cậu.

Một người trong nhóm vừa đuổi kịp vừa nói: "Anh bạn, hình như tôi cũng có nhìn thấy cảnh đó."

Lục Thanh Gia không từ chối, chỉ gật đầu, rồi cả nhóm cùng rời khỏi sảnh chờ, tiến vào một quán Starbucks gần đó.

Giống như thành phố trước đó, nơi này cũng vắng lặng khác thường, ngoài những dịch vụ cần có con người trực tiếp, gần như chẳng thấy bóng ai.

Tuy nhiên, vẫn có vài hành khách hối hả chạy về phía nhà ga. Dù quy mô không thể so với ga tàu cao tốc ngoài đời thật, nhưng nếu chỉ đứng trong khu vực quanh ga, rất khó nhận ra rằng cả thế giới này kỳ thực đang trống rỗng đến rợn người.

Hai người chơi bị Lục Thanh Gia kéo ra ngoài liền tỏ ra sốt ruột: "Cậu kéo bọn tôi ra làm gì? Trong luật chơi ghi rõ, trước 4 giờ chiều phải đến thành phố A để nhận nhiệm vụ giai đoạn tiếp theo. Nơi này cách thành phố A hơn một nghìn cây số, hôm nay chỉ có đúng một chuyến xe đến đó, nếu lỡ thì cả nhóm chúng ta coi như tiêu rồi."

Nhưng những người tự nguyện đi theo Lục Thanh Gia lại không nghĩ vậy: "Tình hình vừa rồi các cậu cũng thấy rồi đấy, hơn nửa nhà ga đều là người chơi, giờ chắc còn nhiều người đang chen vào nữa."

"Tôi chưa từng thấy cảnh tượng nào như thế này, có phải phó bản này có điều gì đặc biệt không?" Người đó nói rồi quay sang nhìn Lục Thanh Gia.

Lục Thanh Gia đáp: "Nếu anh đang nói đến nhiệm vụ ở thành phố A, thì tôi đã hoàn thành rồi."

Mặc dù hiện tại cậu không có bất kỳ ký ức nào, nhưng không thể nghi ngờ rằng, những người chơi cùng đợt vẫn đang mắc kẹt ở giai đoạn này, còn Lục Thanh Gia thì đã hoàn tất, nếu không cậu đã không xuất hiện ở thành phố A.

Như vậy có thể khẳng định rằng, dù cùng một đợt người chơi, nhưng khi tiến độ khác nhau thì thông tin họ nhận được cũng khác nhau.

Ví dụ, nếu năm người còn lại không đến được thành phố A sau sự cố tàu cao tốc hôm qua, thì nhiệm vụ nhỏ đó được tính là thất bại, họ sẽ quay lại điểm lưu trữ và tiếp tục vòng lặp này.

Nhưng theo lý mà nói, vì Lục Thanh Gia đã hoàn thành giai đoạn trước, thì cậu đáng lẽ phải nhận được thông báo về nhiệm vụ tiếp theo.

Thế nhưng... không có bất kỳ phản ứng nào.

Nếu mạnh dạn giả định rằng toàn bộ phó bản này chính là "phó bản mất tích người chơi" mà Dương Khiết từng nói, thì nơi này là chỗ cực kỳ dễ đặt bẫy.

Ví dụ, nhiệm vụ trước cố tình chia tách người chơi, còn nhiệm vụ kế tiếp lại yêu cầu tất cả phải tụ tập đầy đủ mới có thể kích hoạt. Nếu những người khác vẫn bị kẹt trong vòng lặp cũ, thì dù Lục Thanh Gia có chờ đến chết ở thành phố A, nhiệm vụ mới cũng sẽ không được mở ra.

Tuy nhiên, người bình thường rất khó buông bỏ lợi thế mình đang có, đặc biệt khi giữa các người chơi còn tồn tại cạnh tranh. Dù phát hiện đồng đội cùng đợt vẫn mắc kẹt, phần lớn sẽ chọn làm ngơ, vui mừng vì mình đang dẫn đầu.

Và như thế, họ hoàn toàn rơi vào bẫy quy tắc.

Quả nhiên, khi mọi người nghe Lục Thanh Gia nói vậy, có người ngạc nhiên, có người nghi ngờ cậu nói dối, lại có người đoán rằng cậu có năng lực cao cấp kiểu truyền tống từ xa, không cần dùng phương tiện mà vẫn hoàn thành nhiệm vụ.

Ngay lúc đó——

【Chúc mừng tổ XX vượt qua vòng phỏng vấn, giành được cơ hội thực tập. Vui lòng đến địa điểm thực tập trước 10 giờ 30 sáng hôm nay, nếu không sẽ bị hủy tư cách thực tập.】

Âm thanh vang lên trong đầu tất cả người chơi, nhưng chỉ những người thuộc nhóm của Lục Thanh Gia mới nhận được thông báo này.

Lúc này, không ai còn nghi ngờ việc Lục Thanh Gia đã vượt qua nhiệm vụ nữa, chỉ thấy chuyện này thật khó tin, vì rõ ràng nhiệm vụ mới được công bố chưa đến một tiếng đồng hồ.

Hai người lúc đầu còn cảnh giác giờ lại cười nịnh hỏi: "Anh Lục, sao cậu có thể đi rồi về trong thời gian ngắn như vậy chứ?"

Sự tò mò của mọi người cũng là điều dễ hiểu.

Thông thường, người chơi cấp trung đã sở hữu nhiều loại năng lực khác nhau, nhưng để vượt qua hơn ngàn cây số chỉ trong chốc lát thì cực kỳ hiếm.

Khả năng cửa tùy ý của Lục Thanh Gia vốn là một năng lực rất mạnh, là chiêu tẩy dưới đáy rương của người chơi từng giao dịch với cậu. Nếu không có năng lực đó, người kia đã không thể đổi được cơ hội vào đấu sân cấp cao.

Nhưng ngay cả năng lực này cũng có giới hạn sử dụng, chẳng hạn phải đặt tọa độ ở cả hai nơi, đồng thời người dùng phải có hiểu biết nhất định về không gian và khoảng cách.

Chính vì vậy, Lục Thanh Gia đã đánh cược rằng hôm qua mình có thể đã sớm phát hiện điều bất thường và chuẩn bị trước, dĩ nhiên, trong các phó bản khác, cậu cũng có thói quen đặt tọa độ tại những vị trí quan trọng để đề phòng bất trắc.

Một năng lực khác giúp rút ngắn khoảng cách là dịch chuyển tức thời, tuy Lục Thanh Gia không có, nhưng cậu biết rõ, với người chơi cấp trung, dù có dịch chuyển, cũng không thể đến nơi quá xa chỉ trong một lần, hơn nữa còn có thời gian hồi chiêu. Đặc biệt là những người chơi mới, vốn chưa có khái niệm rõ ràng về thành phố A, nên việc truyền tống trực tiếp đến đó gần như là bất khả thi.

Nếu họ cố kích hoạt dịch chuyển liên tục trong tầm mắt để rút ngắn quãng đường, thì nói trắng ra là còn chẳng hiệu quả bằng siêu tốc độ của Đầu Đạn mà Lục Thanh Gia từng dùng.

Chính vì thế, mọi người càng thêm kinh ngạc trước khả năng hành động phi thường và sức mạnh của năng lực mà cậu sở hữu.

Lục Thanh Gia xem đồng hồ: "Còn khá sớm, mới hơn mười giờ. Địa điểm kia cách đây chừng nửa tiếng đi bộ. Nếu các người chưa ăn sáng, có thể tranh thủ dùng bữa trước."

Rồi cậu quay sang ba người đã đi theo mình: "Có vẻ các người không thuộc cùng nhóm, nên hiện tại cũng không thể lập đội được."

"Tôi không rõ nhiệm vụ của các người là gì, nhưng có một lời khuyên, hãy tìm đủ toàn bộ thành viên trong đội. Chuyến tàu này sẽ không bao giờ đến đích, nhưng trong đội các người, chắc chắn có ít nhất một người có năng lực đủ để miễn cưỡng đến được thành phố A trong thời gian quy định."

"Chỉ là phải đảm bảo sau khi đến nơi, người đó vẫn quay lại, nếu không đội của các cậu cũng sẽ bị tách rời, nhiệm vụ sẽ không thể tiến hành."

Cậu nói đến mức đó, với khả năng của người chơi, họ hẳn có thể tìm cách để ngày mai tiến vào cùng giai đoạn với cậu.

Ba người chơi kia hơi thất vọng vì không thể "đi nhờ" theo cậu, nhưng vì anh đã chỉ dạy tận tình như vậy, nên vẫn cảm ơn rối rít.

Một người còn nhắc thêm: "Đúng rồi, không biết nhóm của các cậu có vậy không, chứ khi bọn tôi vào game, hệ thống nói rằng người chơi nội bộ được chia làm hai nhóm, rất có thể là quan hệ cạnh tranh."

Câu này vừa thốt ra, những người phía sau Lục Thanh Gia lập tức căng thẳng.

Cậu chỉ khẽ gật đầu: "Tôi đoán được rồi. Nhưng tôi cho rằng, ít nhất đến hiện tại, dòng gợi ý đó chính là một cái bẫy."

Lời vừa dứt, đại sảnh nhà ga bỗng vang lên một trận náo loạn. Một số hành khách bình thường hoảng hốt chạy ra ngoài, hỏi ra mới biết, có người phát hiện xác chết trong nhà vệ sinh.

Khóe môi Lục Thanh Gia nhếch lên một nụ cười châm biếm: "Thấy chưa, khi một người trong đội chết, dù đồng đội có hoàn thành nhiệm vụ rồi quay lại, nhiệm vụ mới vẫn không thể kích hoạt. Cả nhóm sẽ tiếp tục rơi vào vòng lặp, cho đến khi bị xóa sổ hoàn toàn."

Tâm cơ nham hiểm.

Ban đầu, Lục Thanh Gia còn chưa chắc chắn, nhưng lời gợi ý kia đã khiến cậu hoàn toàn xác nhận.

Phó bản này, trọng tâm chưa bao giờ là nhiệm vụ. Ít nhất là cho đến giờ, nội dung nhiệm vụ chỉ là thứ vô nghĩa, tất cả đều được thiết kế để khiến người chơi không thể thông qua.

Dĩ nhiên, các phó bản khác cũng có độ khó, nhưng ở đây thì khác, từng chi tiết đều toát lên ác ý cố tình thao túng và đùa cợt lòng người, chứ không hề hướng đến việc giúp người chơi trưởng thành hay nâng cao năng lực.

Vì vậy, Lục Thanh Gia thẳng thắn nói: "Không cần lo. Dù có nghe theo gợi ý của quy tắc, ra tay trước để giết cái gọi là người chơi đối lập nhằm kiếm điểm thưởng, thì sang ngày hôm sau, mọi điểm số cũng sẽ bị xóa sạch."

"Ngược lại, người bị giết sau khi trò chơi làm mới vẫn sẽ sống lại, chứ không bị xác nhận chết thật và rời khỏi trò chơi."

"Trong phó bản này... có một thứ tồn tại sẽ không nỡ để bất cứ người chơi nào trốn thoát."

Mọi người nghe xong đều mơ hồ, chẳng hiểu gì cả. Nhưng có một người am hiểu tin tức lại thoáng hiện chút suy đoán.

Anh ta dè dặt hỏi: "Là vụ người chơi mất tích trong lời đồn sao? Vụ đó nói rằng người sau khi vào trò chơi thì biến mất, sống không thấy người, chết không thấy xác?"

"Ý cậu là... chỗ này chính là phó bản đó?"

Lục Thanh Gia gật đầu: "Khoảng tám phần chắc là vậy."

Nghe thế, người kia liền thuật lại cho mọi người nghe tin đồn gần đây. Dù tất cả ở đây đều là người chơi từng vượt qua vô số phó bản, họ vẫn không khỏi rùng mình sợ hãi trước cái phó bản vào mà không ra ấy.

Dù sao thì... trước khi Lục Thanh Gia quay lại, họ thậm chí còn không biết rằng chuyến tàu này họ đã đi nhiều lần rồi.

Có người bấu víu chút hy vọng: "Dù chúng ta có bị kẹt trong vòng lặp, hoặc may mắn qua được cửa này rồi lại rơi vào cái bẫy tiếp theo, không thể thoát ra... thì theo quy tắc trò chơi, chỉ cần phó bản bị phá, thì dù ở trong này bao lâu đi nữa, cuối cùng ta vẫn có thể trở về hiện thực, đúng chứ?"

"Vậy tại sao... sau khi chết hai giây, người chơi vẫn không trở lại hiện thực? Dù là xác cũng phải xuất hiện chứ? Sao lại biến mất luôn?"

Lục Thanh Gia hất cằm về phía quầy bán vé: "Tôi nghĩ... chắc là vì nguyên nhân đó."

Quầy bán vé của nhà ga nằm ngay lối vào, có ba cửa sổ hoạt động cùng lúc.

Nhưng việc mua vé không dùng tiền mặt, không quét mã điện thoại, cũng chẳng cần thẻ ngân hàng, mà phải dùng dấu vân tay trực tiếp.

Một vài người chơi tỏ ra bối rối, được nhân viên chỉ dẫn mua vé.

Sau khi họ hoàn tất, máy phát ra âm thanh thông báo.

"Số lần mua vé còn lại: 6 lần."

"Số lần mua vé còn lại: 4 lần."

"Số lần mua vé còn lại: 5 lần."

"Số lần mua vé còn lại: 2 lần."

Lục Thanh Gia nói: "Tôi nghĩ hôm qua mình đã chú ý đến chi tiết này, nên đã chọn những hành khách có số lần mua vé còn lại là 0, rồi đi theo họ, cùng lên toa tàu, nói chuyện để xác nhận thân phận người chơi của họ. Sau đó, khi tàu gặp sự cố và dừng lại, tôi đã xác nhận được một việc."

Vì vậy, cậu cố tình để lại trên người mình những dấu vết lấm lem, cùng một môi trường hoàn toàn cách ly với mọi nguồn thông tin, buộc bản thân phải quay lại nhà ga, tìm hội với những người chơi cùng đợt, từ đó mới có thể tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ kế tiếp.

"Cậu... cậu làm sao biết được?" Có một người chơi cẩn trọng hỏi, giọng đầy ngập ngừng: "Cậu đã... khôi phục ký ức rồi à? Nhưng chúng tôi thì vẫn chưa mà."

Lục Thanh Gia lắc đầu: "Chưa đâu."

Rồi anh mỉm cười: "Nhưng các người không thấy chuyện này... quá kỳ lạ sao?"

Kỳ lạ đến mức... nếu là cậu, nhất định sẽ không thể bỏ qua.

Về việc cậu vẫn giữ được các dấu vết trên người sau khi tỉnh dậy ở thành phố A, nếu việc quay lại điểm lưu chỉ đơn giản là xóa ký ức mà không xóa sạch dấu tích vật lý, thì đáng lý đâu thể có nhiều người chơi bị kẹt mãi trong vòng lặp này mà không tiến lên được.

Dù sao, người đủ năng lực để vào được phó bản trung cấp, không ai là kẻ ngu ngốc cả. Có thể họ bỏ sót vài chi tiết nhỏ, nhưng thay đổi trên chính cơ thể mình, thứ liên quan đến sinh tồn, thì tuyệt đối sẽ không.

Vì vậy, khi tái thiết lập, họ không chỉ bị xóa trí nhớ, mà ngay cả dấu vết trên người cũng bị khôi phục về một thời điểm nhất định.

Thế nhưng, bản thân cậu hôm qua lại có thể để lại được nhiều dấu vết và manh mối như vậy, cho thấy rằng, nếu tiến vào vòng kế tiếp mà được thưởng quyền giữ lại các dấu tích cũ, thì việc phong ấn ký ức hoàn toàn trở thành hành động thừa thãi.

Cho nên, Lục Thanh Gia suy đoán, phó bản này thực ra muốn khiến tất cả người chơi không thể nhận ra bất kỳ điểm bất thường nào.

Nhưng dù là trò chơi Kinh Dị, nó cũng phải tuân theo một số quy tắc cơ bản, không thể nào tạo ra một ngõ cụt tuyệt đối nằm ngoài khả năng phá giải của người chơi.

Vì vậy, ở đây cũng vậy, không phải nó "không muốn", mà là "không thể".

Nó buộc phải tồn tại một điểm mấu chốt để người chơi có cơ hội phá vòng. Và có lẽ, chính bản thân cậu hôm qua đã nắm bắt được điểm đó, nên mới giữ được một phần trạng thái của mình.

Ví dụ như, ngay trước khi bước vào cái gọi là văn phòng phỏng vấn.

Khi suy đoán này vừa hiện lên, trong đầu Lục Thanh Gia bỗng vang lên một âm thanh thông báo lạnh lẽo:【Giải mã được manh mối then chốt—— Ký ức được mở khóa.】

Rồi trong đầu Lục Thanh Gia bỗng xuất hiện thêm một đoạn ký ức về chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.

Đúng như cậu đã đoán, khi đó cậu chú ý thấy mỗi hành khách đều có số lượt mua vé còn lại, và vì tò mò không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi con số ấy giảm về 0, cậu đã đi theo hai hành khách vừa hết lượt.

Trên đường, caauj trò chuyện thân mật với họ và rất nhanh xác nhận rằng cả hai đều là người chơi.

Với EQ cực cao của mình, việc Lục Thanh Gia tạo quan hệ tốt chẳng hề khó. Sau đó, ba người trao đổi số điện thoại và WeChat, giữ liên lạc.

Khi tàu cao tốc chạy được khoảng một tiếng, bất ngờ gặp sự cố đường sắt. Ban đầu phát thanh thông báo rằng nửa tiếng sau sẽ khởi hành lại.

Nhưng nửa tiếng trôi qua, thời gian lại bị kéo dài thêm một tiếng nữa, rõ ràng là có dấu hiệu cố tình trì hoãn.

Lục Thanh Gia lập tức nhảy khỏi tàu, dùng tốc độ của chính mình chạy thẳng đến thành phố A, hoàn thành nhiệm vụ.

Trước khi bước vào phòng phỏng vấn, khi thời gian nhiệm vụ chỉ còn mười phút, cậu gọi video call cho hai người chơi đã hết lượt kia.

Cậu tận mắt nhìn thấy phản ứng của họ, từ chỗ kinh ngạc trước năng lực của người chơi khác, chuyển sang mờ mịt, rồi hoàn toàn quên mất thân phận người chơi của mình, biến thành người bình thường.

Cùng lúc đó, nhân viên công ty nhắc cậu chú ý đến tác phong và diện mạo, nếu không sẽ để lại ấn tượng xấu với giám khảo, khiến quá trình làm việc sau này khó khăn hơn.

Trong khoảnh khắc lóe sáng như điện chớp ấy, Lục Thanh Gia dường như hiểu ra ý nghĩa của con số lượt mua vé, cũng như vì sao người chơi lại biến mất trong trò chơi.

Trên tàu, không ai đưa ra cảnh báo, nhưng vẫn có người liên tục lên tàu nhiều lần mà không nhận ra. Ngược lại là cậu, người đã kịp rời khỏi tàu và đến được thành phố A dường như chính là người duy nhất có thể thức tỉnh và nhận ra điều này.

Vì vậy, Lục Thanh Gia đứng dậy, mỉm cười với nhân viên lễ tân: "Cảm ơn lời nhắc nhở, nhưng tôi cho rằng vẻ nhếch nhác của mình lúc này chính là huy chương cho nỗ lực mà tôi đã bỏ ra vì công việc này."

"Tôi sẽ cứ thế này mà đi phỏng vấn."

Nói xong, cậu nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô nhân viên bỗng méo mó trong thoáng chốc.

___

Bót: Vẫn chưa đặt được tên phó bản🤧

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro