Chương 61. Ai ở ngoài cửa?

Trong một khoảng lặng bao trùm, Tần Trạc đột nhiên lên tiếng: "Cá."

Giọng nói lười biếng ấy lập tức phá vỡ bầu không khí vi diệu đang lan ra trong phòng khách, ngay tức khắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.

Giản Tà: "...Biết rồi."

Có lẽ cũng chỉ có một tồn tại như hắn, mới có thể vào lúc thế này vẫn còn quan tâm đến chuyện nấu ăn...

Hơn nữa còn nhắc lại tới hai lần.

Cậu cũng hiểu được ý của đối phương——

Có lẽ là do lần này hắn hiện thân trong thời gian có hạn, nhưng lại nổi hứng, muốn nếm thử món ăn một cách chân thực, nên hoàn toàn không để tâm tới cảm xúc của người thứ ba.

Giản Tà thở dài, đứng dậy khỏi ghế sofa, bước về phía nhà bếp: "Để tôi xem thử, anh xử lý đến đâu rồi."

Tần Trạc chậc một tiếng, ngẩng đầu nhìn cậu: "Em đang nghi ngờ ta."

"..."

Giản Tà không nhịn được, khóe miệng co giật: "Không có."

"..."

Nghe được đoạn đối thoại vừa nhảy cóc vừa đời thường của hai người, Lư Tuyết Á không khỏi sững người tại chỗ, bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.

Cô hoàn toàn không ngờ rằng, chàng thanh niên phóng túng ngông cuồng trước mắt sau khi nghe tin về khả năng tồn tại của [Mắt Ưng], lại vẫn có thể tỏ ra dửng dưng như vậy.

Cứ như thể hắn hoàn toàn không để thứ đó vào mắt, hoặc là, hành vi của hắn toát lên một sự tự tin tuyệt đối vào phần thắng.

Có những người, dù chẳng cần lên tiếng, vẫn mang đến cho người ta một cảm giác kiêu ngạo như thể họ có thể làm được mọi thứ.

Nói ra thì có chút khó tin, nhưng chính thái độ khinh thường của vị này lại khiến cô thở phào nhẹ nhõm...

...Nhưng, rốt cuộc hắn là ai?

Có thực lực đến vậy, nhưng cô chưa từng thấy hắn xuất hiện trong Cục Quản lý.

Ánh mắt Lư Tuyết Á dừng lại nơi bàn tay lười biếng gác trên lưng ghế sofa của hắn. Chỉ thấy ở ngón áp út, chiếc nhẫn dưới ánh nắng phản chiếu ánh sáng lấp lánh nổi bật – thấp thoáng mà đậm chất cá nhân, khiến cô vô thức cảm thấy quen mắt.

Cô cố gắng suy nghĩ.

Rốt cuộc là đã thấy ở đâu? Cứ như vừa mới gặp không lâu trước đây vậy.

Cũng chính vào lúc này, đối phương mới không còn xem cô như người tàng hình nữa, khẽ ngẩng cằm, ném cho cô một ánh nhìn thờ ơ.

Trong đáy mắt sâu thẳm khó dò, lúc này lại lóe lên ánh đỏ tàn nhẫn như máu, khiến người ta rùng mình vì cảm giác không giống con người.

Bị ánh nhìn vô cảm ấy dán chặt, da đầu Lư Tuyết Á lập tức tê dại, trong lòng lạnh toát.

Cơ thể cô cứng đờ, não bộ trống rỗng.

"..."

"Tần Trạc, gia vị bị anh để đâu rồi?"

Giọng nói lạnh nhạt bất chợt vang lên từ sau ghế sofa, phá vỡ hoàn toàn bầu không khí ngưng đọng ấy.

Không khí cuối cùng cũng lại bắt đầu lưu thông.

Cô vô thức thở phào nhẹ nhõm như vừa được cứu thoát, quay đầu lại, quả nhiên là Giản Tà đang đứng phía sau cô, nheo mắt nhìn về phía Tần Trạc.

Trên khuôn mặt cậu không hề có biểu cảm gì.

Nhưng Tần Trạc lại lười biếng thu lại ánh nhìn đang đặt lên người Lư Tuyết Á, từ trên sofa đứng dậy, dáng người cao ráo thẳng tắp, từng cử chỉ đều khiến người ta thấy đẹp mắt. Chỉ thấy vị này thong thả bước đến bên cạnh Giản Tà, khẽ nhếch môi, trông như đang rất vui vẻ.

Vừa rồi, lại là ý tứ đang giáo huấn hắn.

Thế nhưng giống như lần trước, vẻ ngoài con người này của hắn không những không khiến cậu cảm thấy khó chịu, ngược lại còn thấy vô cùng mới mẻ, thậm chí tâm trạng cũng tốt lên.

Tần Trạc trầm ngâm suy nghĩ.

Thì ra cảm giác bị người khác cho rằng có thể thuần phục, bị đặt vào trong giới hạn kiểm soát của một người... là như thế này.

Giản Tà liếc nhìn vị này một cái: [Đừng tùy tiện dọa người khác.]

【Được rồi】Khóe môi Tần Trạc vẫn cong cong, thậm chí còn có xu hướng giữ nguyên độ cong ấy:【Ta biết rồi.】

Giản Tà: "..."

Giản Tà: "Cá xử lý tốt đấy."

Đây không phải lời nói dối để dỗ đối phương, bởi vì khi cậu bước vào bếp, cảnh tượng trước mắt quả thật hơi nằm ngoài dự liệu.

Vết rạch trên bụng cá gọn gàng, nội tạng đã được phân loại để sang một bên.

Giản Tà liếc nhìn giá treo dao trên tường bếp, những lưỡi dao phía trên đều sạch sẽ, không hề có dấu vết đã từng được sử dụng.

.....

Vậy rốt cuộc, vị kia đã xử lý bằng cách nào?

Từ sau khi gặp phải vị Tà Thần sống chung trong cơ thể mình, sự tò mò đã mất từ lâu của Giản Tà luôn bị đánh thức ở những chỗ kỳ lạ, tư duy cũng ngày càng trở nên kỳ quặc.

Dù ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua, nhưng cũng đủ thấy đối phương đặc biệt đến mức nào, luôn khiến cảm xúc bình lặng của cậu bất giác xuất hiện những gợn sóng nhỏ.

Tần Trạc cúi đầu nhìn Giản Tà, đưa tay khẽ vuốt phần đuôi tóc cậu.

Hắn vừa dùng đầu ngón tay tùy ý quấn tóc, vừa lười biếng nói: "Cũng tàm tạm. Không liên quan đến ta, là nó tự giác đấy."

Rõ ràng khi nãy còn nhấn mạnh trước mặt Giản Tà tới mấy lần, vậy mà giờ được khen rồi lại lập tức phủi sạch trách nhiệm, khiến người ta không hiểu rốt cuộc vị này đang nghĩ gì.

"..."

Giản Tà muốn nói lại thôi.

Cuối cùng, cậu cũng bỏ cuộc, quyết định không tiếp tục truy hỏi nữa.

Trong lòng lặng lẽ nhỏ vài giọt nước mắt cá sấu cho con cá vược xấu số, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Anh có ăn cay không?"

"Tôi nhớ ra rồi!"

Lư Tuyết Á ngồi trên ghế sofa bỗng hét lên một tiếng: "Tôi nhớ ra đã thấy ở đâu rồi... Hai người là người yêu đúng không!"

Chiếc nhẫn ấy, ngay khoảnh khắc đầu tiên cô nhìn thấy Giản Tà xuất hiện, cô đã chú ý đến rồi.

Chỉ là lúc đó lại không liên hệ hai người lại với nhau.

Khuôn mặt cô hiện rõ vẻ bối rối.

Nghe vậy, Tần Trạc khẽ nhướng mày, sau đó đổi cách nói: "Cũng gần như vậy."

Giản Tà: "..."

Thấy người trước mặt không còn dứt khoát phủ nhận mối quan hệ này như lúc trước khi đứng trước mặt Trình Lý, vị này hài lòng thu lại ngón tay đang đùa nghịch mái tóc của đối phương, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua cằm cậu như có như không, tựa như cố tình trêu chọc.

Với động tác vô tâm ấy của hắn, thân thể Giản Tà bất giác khẽ run lên.

Cậu cúi đầu, ánh mắt rơi vào ngón áp út của chính mình.

Giờ thì cậu đã nhận ra rồi, mỗi người khi nhìn thấy chiếc nhẫn đó đều sẽ lộ ra biểu cảm kinh ngạc y chang nhau, cứ như đeo nhẫn là đại diện cho điều gì đó ghê gớm lắm vậy.

Dù là như thế, Giản Tà cũng không có ý định tháo nó ra.

Dù sao thì cậu đã đồng ý với Tần Trạc, lấy chiếc nhẫn làm biểu tượng cho khế ước giữa hai người. Mà Tần Trạc thì hoàn toàn không quan tâm việc người khác hiểu nhầm mối quan hệ của họ là tình nhân, thậm chí ngay cả trước mặt Ngô Thanh Hòa cũng chẳng buồn giải thích, vậy thì với tư cách là một con người, cậu cũng chẳng cần phải quá câu nệ chuyện thế tục nữa.

Chỉ là hy vọng khi đi học lại vào đầu tuần, đám bạn cùng lớp nhìn thấy chiếc nhẫn này sẽ không nghĩ rằng cậu vừa trải qua một cuối tuần rồi bỗng nhiên... kết hôn chớp nhoáng ở tuổi vị thành niên.

Bầu không khí trong phòng lại lần nữa rơi vào trạng thái vi diệu.

Tuy nhiên, khi những suy nghĩ đáng sợ còn chưa kịp hình thành rõ ràng trong đầu, thì một tiếng gõ cửa vang lên đột ngột đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

Âm thanh không lớn.

Chỉ là ba tiếng gõ nhẹ, không nặng không nhẹ, nhưng lại khiến người ta có cảm giác cực kỳ bất an, lạnh cả sống lưng.

Đặc biệt là, không biết từ khi nào, bên ngoài cửa sổ đã đậu vài con quạ đen.

Đôi mắt vàng khè, hôi tanh của loài chim ăn xác chết ấy mở trừng trừng nhìn vào mấy người trong phòng khách, như thể trong mắt chúng, nơi này đã sớm biến thành một đống xác thịt có thể ăn được.

Thấy vậy, toàn thân Lư Tuyết Á lập tức căng cứng, cảnh giác cao độ.

Cô nhìn sang Giản Tà, lập tức bổ sung: "Tôi từng thấy cảnh này rồi, lần trước bên ngoài nhà an toàn của tôi cũng có rất nhiều con quạ đậu quanh. Nhất định là nó đến rồi."

Đó là... tai mắt.

Năng lực của quái vật cấp A+ luôn kỳ quái và khó lường, giống như những Điều tra viên được đạo cụ lựa chọn, đều phải đặc biệt cẩn trọng đề phòng.

Quạ – loài chim thế này rất hiếm khi xuất hiện trong thành phố, mà giờ lại tụ tập bất thường đến mức ấy, chắc chắn có liên quan đến sự xuất hiện của quái vật.

Sở dĩ bầu trời u ám, thực ra là vì có vô số quạ đen đang lượn vòng trên cao, chính chúng giúp "nó" có thể lập tức biết được nơi cô ẩn náu, khiến nó trở thành một tồn tại toàn tri toàn năng.

Dù đạo cụ đã mất tác dụng, nhưng Lư Tuyết Á vẫn chưa đánh mất trực giác của một Điều tra viên cấp A+. Mỗi lần cô phát hiện bên ngoài nơi trú ẩn xuất hiện đàn quạ, đều lập tức dứt khoát đổi chỗ ẩn náu. Quả nhiên, không lâu sau đó, nhiều nơi cô từng ở đều bị phá hủy. Chính vì vậy cô mới có thể sống sót đến tận bây giờ.

"Chúng ta tốt nhất nên rời khỏi đây ngay lập tức." Lư Tuyết Á vội vàng lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Giản Tà vẫn đang điềm nhiên đứng yên tại chỗ. Cô không khỏi nhíu mày, động tác cũng chậm lại: "Ở đây có lối ra khác không? Hay là... cậu có dự tính gì rồi?"

Giản Tà lạnh nhạt nói: "Không cần rời đi, chắc chỉ là giao đồ ăn thôi."

Ánh mắt cậu rơi về phía cánh cửa vừa bị gõ ban nãy.

Món khai vị thực sự đã được đưa đến tận cửa, tốc độ cũng không tệ, không biết đã quan sát từ trên trời bao lâu rồi.

Lư Tuyết Á: "..."

Giao... giao đồ ăn?

【Quạ đen à?】Tần Trạc bật cười khẽ, giọng điệu hờ hững:【Ta còn tưởng sẽ có gì thú vị hơn một chút cơ.】

Giản Tà lại liếc nhìn đám quạ ngoài cửa sổ thêm vài lần, rồi nhanh chóng thu ánh mắt về.

Không phải quạ thật.

Chúng xuất hiện theo bầy, hình dạng vặn vẹo, có lẽ là lũ quái vật cấp D bị nó sai khiến, giống như bầy côn trùng trước kia vậy.

Khá phù hợp với phong cách mà quái vật này đã thể hiện cho đến hiện tại.

Trong tự nhiên, đàn quạ có thể ghi nhớ những kẻ đã khiến chúng tức giận, và sẽ liên tục quấy nhiễu, trả thù, thậm chí đến khi chết đi, con cháu của chúng vẫn sẽ tiếp tục kế thừa mối hận này mà trả thù thay.

Mà loài chim bụng dạ hẹp hòi, tâm tư độc ác như quạ này, lại luôn bị chim ưng tàn nhẫn săn mồi và nuốt chửng.

Đó là quy luật của chuỗi thức ăn, cho dù là những quái vật trốn ra từ địa ngục, cũng phải tuân theo quy tắc săn mồi dựa trên đẳng cấp.

Khó trách Tần Trạc lại lộ ra biểu cảm như vậy, bởi [Mắt Ưng], thứ bị vị  này sau khi giáng lâm tuỳ tiện vứt bỏ, thậm chí còn quên lãng nếu không phải vì cần nó để tái tạo thân thể, mới chính là đạo cụ thực sự có thể nhìn thấu vạn vật, toàn tri toàn năng.

Con ngươi của lũ quạ đen đột nhiên xoay về phía Giản Tà, hoàn toàn phớt lờ những người khác, đập cánh lao thẳng đến cậu, cất tiếng "quạ quạ" kêu lên vài tiếng.

Âm thanh khàn khàn, thô ráp vang lên từng đợt ngoài cửa sổ.

Lô Tuyết Á ngẩn ra, vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Chúng đang——"

Tần Trạc không vui nheo mắt lại.

Ngay khoảnh khắc sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đám quạ đen kia đột ngột tan rã thành tro bụi đen kịt trong nháy mắt!

Không gian trở nên chết lặng.

Cùng lúc đó, tiếng bước chân ngoài cửa cũng chợt im bặt.

Một lúc sau, thay thế cho tiếng gõ cửa ban nãy là tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, dường như đối phương rốt cuộc cũng nhớ ra rằng đây là thế kỷ 21, có những cách gõ cửa văn minh hơn.

Thấy không ai ra mở cửa, cánh cửa liền bị đá mạnh một cú đầy bực tức, tiếp theo là một giọng nói xa lạ truyền đến.

Mang theo sự lo lắng cực độ, đối phương lớn tiếng hô:

"Giản Tà, là cậu đúng không, cậu còn ở đó chứ?!"

"Bộ trưởng Trương bảo cậu mau rời khỏi đây, quái vật có lẽ đã tìm đến rồi, đám quạ này... không phải tôi đến muộn rồi chứ, sao không nghe thấy gì vậy..."

"Tôi sẽ phá cửa vào đấy, chết tiệt, đừng xảy ra chuyện gì nha!!"

"....."

Bên cạnh Giản Tà bỗng vang lên tiếng hít thở dồn dập.

"Đây... đây là giọng của em trai tôi, tôi không thể nhận lầm được." Lư Tuyết Á lộ vẻ ngỡ ngàng, lẩm bẩm nói: "Nhưng... tôi đã tận mắt nhìn thấy thi thể của nó rồi mà..."

Bị quái vật đích thân moi tim xé xác.

Cô chết lặng, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng thi thể đẫm máu ấy, không khỏi choáng váng, thậm chí cảm thấy cả cơ thể bủn rủn, chẳng còn chút sức lực nào.

"Không, nó đã chết rồi..."

Thế nhưng giọng nói bên ngoài lại chân thật đến mức sống động, chẳng khác gì trong ký ức.

Cùng lúc đó, chàng trai ngoài cửa lại sốt ruột hét lớn: "Đó là... chị tôi... cô ấy đã bị quái vật giết chết, đã không còn là người nữa, nhưng bản thân lại không biết, cô ấy rất nguy hiểm. Nếu cô ấy đang ở cạnh các người, tốt nhất là tránh xa ra, tôi sẽ vào ngay lập tức!"

___

Editor: Ồ..không phủ nhận luôn kìa. Mà á, thích cái kiểu thân mật không có chủ đích của 2 ảnh ghê ^3^. Hở tý là nghịch tóc đồ đó -3<

___

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro