Chương 71. Nhu cầu cá nhân

Chu Triệt Vân vẫn giữ nguyên tư thế bịt chặt hai tai, không nghe thấy gì.

Bỗng nhiên, hắn ta cảm giác cổ mình bị siết chặt, tim khẽ giật thót, đầu óc còn chưa kịp phản ứng thì theo bản năng mở mắt ra, liền thấy Giản Tà đang cúi đầu ngay trước mặt mình.

Đang nhìn sợi dây chuyền vừa lấy ra trong tay.

"Cái này." Giọng cậu không chút dao động: "Lấy từ đâu ra?"

Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại không hề mang ý nghi vấn.

Chu Triệt Vân ngẩn người một thoáng, lúc này mới nhận ra xung quanh mình vẫn chẳng có ai.

Chẳng lẽ... bọn họ vẫn còn ở trong lĩnh vực săn mồi sao?

Tuy quan hệ với con quái vật kia chỉ là quan hệ ký sinh plastic, nhưng Chu Triệt Vân cũng từng tận mắt chứng kiến vài lần nó săn mồi.

Theo lẽ thường, lúc này lẽ ra phải trở về hiện thực mới đúng.

"..."

Giản Tà nheo mắt nhìn hắn ta.

Trong tình cảnh chỉ còn hai người, bị nhìn như vậy khiến hắn ta không dám mạnh miệng, chỉ có thể lo lắng nói: "...Tôi, tôi lục đồ của cậu."

"Nhưng mà cậu để trong phòng, lại không sắp xếp, chẳng phải là để người ta lục hay sao?" Càng cảm thấy sự im lặng lúc này đáng sợ, Chu Triệt Vân ra sức tìm lý do biện bạch: "Hơn nữa cậu làm mất di vật, sau đó cũng chẳng tìm lại, điều đó chẳng phải chứng tỏ thứ này vốn không quan trọng lắm sao——"

"Xoẹt."

Hắn ta không kìm nổi bật lên một tiếng kêu thảm, đưa tay ôm lấy gáy, chỗ da ấy nóng rát bỏng.

——Mặt dây chuyền đã bị đối phương thô bạo giật đứt!

Chu Triệt Vân muốn chửi ầm lên, nhưng đúng lúc đó, tất cả âm thanh hỗn tạp bất chợt ập vào tai, hắn ta lập tức giật mình, nhận ra toàn bộ học sinh đang hoặc cười cợt, hoặc tò mò nhìn mình, ánh mắt như thủy triều vây kín hắn ta.

Sân trường vốn vắng lặng chẳng biết từ lúc nào đã ngồi kín những học sinh và phụ huynh từng biến mất trước đó.

"Còn đứng ngây ra làm gì?" Cha Chu thấy mất mặt, sốt ruột giục: "Gọi mấy tiếng rồi mà không phản ứng, mau lên phát biểu đi!"

Nghe vậy, Chu Triệt Vân theo bản năng quay đầu nhìn về phía Giản Tà.

Nhưng phát hiện đối phương đã biến mất từ lúc nào.

.....

"Vừa rồi tôi bận chút việc." Vừa mở cửa, Giản Tà liền nhàn nhạt nói: "Bây giờ mới thấy tin nhắn."

Lúc họp phụ huynh, cậu chỉ mải để mặc cho Tần Trạc làm mấy chuyện khiến hắn vui, nên không hề kiểm tra điện thoại của mình.

Nhưng khi phát hiện đối phương nhắn một tin có ghi khẩn cấp, cậu liền lập tức bỏ họp phụ huynh, theo địa chỉ ghi trong tin mà tới thẳng đây.

"Không sao."

Nhìn thấy bóng dáng cậu xuất hiện, hàng mày đang cau chặt của Trình Lý giãn ra đôi chút, sau đó anh ta vẫy tay nói: "Cậu vào trước đi, cậu ấy cũng vừa mới tới thôi, bọn tôi chưa đợi lâu đâu."

Cậu ấy?

Bóng dáng Trình Lý biến mất sau khe cửa.

Giản Tà khựng lại một thoáng, rồi cũng đẩy cửa bước vào, đi theo Trình Lý vào trong.

Đây là một tòa chung cư nhìn từ bên ngoài thì hết sức bình thường, nhưng khi Giản Tà bước vào cửa mới phát hiện nội thất bên trong lại kỳ lạ hơn cậu tưởng rất nhiều.

Cả tòa nhà cao ít nhất hai mươi tầng đã được thông suốt, từ tầng một đi vào, ngẩng đầu nhìn lên sẽ thấy trên tường bên trong như có một chiếc cầu thang uốn lượn như thân rắn, dẫn thẳng lên tầng cao nhất. Mà ở khúc ngoặt cầu thang của mỗi tầng đều có một cánh cửa, nhìn từ bên ngoài chắc là cửa của các hộ dân bình thường.

Bên trong tòa nhà hẳn cũng đã được chỉnh sửa, rõ ràng rộng rãi hơn nhiều so với chung cư thông thường.

"Nơi này là phân cục." Thấy cậu có vẻ hứng thú, Trình Lý giải thích: "Trước đây cậu tới là tổng cục, bọn tôi còn có rất nhiều phân cục và nhà an toàn nữa."

Giản Tà gật đầu.

"Sở dĩ thiết kế thế này là vì đây là kho chứa của [Mắt], nó cần không gian lập thể đủ lớn."

Trình Lý dừng lại một chút: "Đây cũng là nơi an toàn nhất, bởi càng ở gần, nó càng phát hiện quái vật chính xác hơn, không có con nào lọt qua được tầm mắt của nó."

Một khi phát hiện điều bất thường, lập tức sẽ vang lên còi báo động.

Vì vậy, họ chọn nơi này để tổ chức họp.

Nghĩ tới đây, với tư cách là Điều tra viên duy nhất biết sự tồn tại của thứ quái dị đáng sợ trên người Giản Tà, Trình Lý không kìm được mà ngoảnh lại nhìn cậu một cái.

Nhưng bây giờ...

[Mắt] hoàn toàn không hề có động tĩnh.

Không thể nào là do [Mắt] gặp trục trặc, chỉ có một đáp án duy nhất, đó là vị kia vốn chẳng phải loại quái vật tầm thường, mà là thứ đứng trên tất cả mọi sức mạnh của thế giới này.

Giản Tà nhận ra ánh nhìn của anh ta nhưng không nói gì.

Ý Trình Lý muốn truyền đạt anh hiểu rất rõ, Tần Trạc vô cùng nguy hiểm, bất cứ Điều tra viên nào cũng không thể làm gì được hắn.

Nhưng đây là chuyện cậu đã biết từ lâu, nên việc vị này có thể đè bẹp [Mắt] chẳng khiến cậu bất ngờ chút nào. Thế nên dù Trình Lý đã ám chỉ rõ ràng đến vậy, nét mặt Giản Tà vẫn chẳng hề thay đổi.

Nhận ra điều này, Trình Lý khẽ thở dài.

Thôi kệ.

Tình cảm tự do, anh ta thực sự không quản nổi.

Hai người họ men theo cầu thang đi lên một đoạn, nếu là người mắc chứng sợ độ cao chắc hẳn sẽ không dám liếc xuống dưới dù chỉ một cái, nếu không sẽ lập tức sợ đến méo mặt.

Cho tới khi đến trước một chiếc bàn, Trình Lý mới dừng bước.

Đồng thời, mấy người vốn đang ngồi bên bàn đều đồng loạt nhìn về phía chàng thiếu niên đứng sau lưng anh ta, bộ đồng phục vest thống nhất khiến bọn họ trông càng đồng điệu về màu sắc.

Giản Tà nhận ra phần lớn những người ở đây, chỉ có vài Điều tra viên lạ mặt.

"Là cậu ta sao?" Dư Kinh Hà sững sờ, trừng to mắt: "Khoan đã, cái người S cấp mà mọi người nói... chính là cậu ta à?"

Từ sau lần bị quái vật ký sinh rồi được cứu, hắn ta vẫn luôn trong trạng thái nghỉ việc để hồi phục sức khỏe.

Nếu không phải vì xảy ra vụ lớn này, hắn ta vốn sẽ không quay lại.

Và đây cũng là lần đầu tiên kể từ hôm đó hắn ta gặp lại Giản Tà, không ngờ lại ăn ngay một cú sốc khi bất ngờ biết được tin này.

"Tôi tưởng anh sẽ nói 'cảm ơn' trước chứ." Điều tra viên cấp A+ Hứa Dư Tẫn khẽ cười, bên ngoài vest anh ta còn khoác thêm một chiếc áo gió, trông hơi lạc quẻ, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn trước mặt: "Sao lại nghi ngờ cấp bậc của cậu ấy? Lần trước chính cậu ấy đã cứu anh đấy."

"Nói chính xác thì, cũng cứu tôi nữa." Hứa Dư Tẫn trầm ngâm: "Sau đó tôi có điều tra lại tòa nhà đó, nếu không có cậu ấy, tôi rất có thể đã chết ở trong đó rồi."

Chỉ tính riêng cái thang máy bị ký sinh bởi xúc tu thực vật thôi đã đủ thấy, tòa chung cư bị quản chế ấy chứa đựng thành phần quái vật phức tạp cỡ nào, như một sân luyện cổ siêu cấp đặc biệt.

Nghe vậy, Lư Tuyết Á, một Điều tra viên cấp A+ khác, thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

Cô không kìm được nói: "Cậu ấy cũng đã cứu tôi."

Phó Hoàn Vũ nói: "Còn có tôi."

"..."

Trình Lý lặng lẽ giơ tay: "Ờ... chắc là còn cả tôi nữa."

Tính cả Giản Tà đang có mặt thì vừa đúng bảy người, trong đó có năm người đã từng được cậu cứu. Tỉ lệ này cao đến mức đáng sợ.

Trong chốc lát, bầu không khí trên bàn rơi vào im lặng đầy ngượng ngập.

Mọi người nhìn nhau, trong lòng không hẹn mà cùng nảy ra một ý nghĩ, có lẽ ngay lúc này, bọn họ có thể đổi tên thành "Những người từng được Dự án cứu trợ Giản Tà giúp đỡ".

...

Một chàng trai trẻ mang trên lưng một vật trang trí dài màu đen đột nhiên phá vỡ sự im lặng.

Anh ta nhìn Giản Tà, rồi quay sang Trình Lý, nhạt giọng nói: "Cậu ta chính là người khiến cậu phải dùng đến ân tình kia sao? Tôi đã để ý đến cậu ta từ lâu rồi."

Lời vừa dứt, tất cả mọi người ở đây đều lộ ra vẻ mặt khác lạ.

Đều là đồng nghiệp cả, chuyện Trình Lý từng cứu người nhà của hắn ta ai cũng biết, mà cái "ân tình" đó thì cực kỳ quý giá.

—— Trước khi Giản Tà xuất hiện, anh ta là điều tra viên mạnh nhất của toàn Cục Quản lý Siêu Nhiên.

Nhưng Trình Lý đã dùng ân tình đó như thế nào?

Chẳng lẽ lại kể ra lý lịch của Giản Tà, rằng nó được anh ta nhờ người sửa đổi mới có cơ hội tham gia đợt tuyển dụng mùa thu sao?

Trình Lý liên tục nháy mắt ra hiệu với anh ta, đồng thời cười xòa: "Cũng không có gì đâu, đây không phải là trọng điểm lúc này, thời gian đang gấp. Vì tất cả mọi người đều đã từng được Giản Tà cứu, chắc là có thể bỏ qua những thủ tục rườm rà, yên tâm để cậu ấy làm chuyện này chứ?"

Đúng vậy, bọn họ không có thời gian để lãng phí. Nếu không phải vì kế hoạch cần mức độ thực thi cực kỳ cao, thì họ cũng sẽ không đến gặp "át chủ bài" của Cục Quản lý ở đây.

Phó Hoàn Vũ hít sâu một hơi, hắn ta là Điều tra viên cấp thấp duy nhất ở đây, nên trông có chút lạc lõng.

"Vậy tôi sẽ nói lại ngắn gọn một lần nữa. Chính tôi đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Bộ trưởng Trương bị đưa đi." Hắn ta cau mày nhớ lại: "Khi đó tôi có việc tìm cô ấy ký giấy tờ, thì thấy Tề Càng cũng ở đó. Gã một mực đập đồ, nổi giận, nói vì sao bản thân phải bị liên đới chịu phạt chỉ vì chuyện do người được mình tiến cử gây ra, gã tuyệt đối sẽ không chấp nhận xử phạt."

Trình Lý khẽ nói bên tai Giản Tà: "Tề Càng... chính là gã tóc xanh đáng ghét trong đợt tuyển dụng mùa thu lần trước."

Cũng chính là người tiến cử cho tân binh số 6 – kẻ từng bị đem ra so sánh với Giản Tà.

Khi đó, thái độ của hai người kia đều vô cùng ngạo mạn, nhưng về sau lại bị Giản Tà "treo lên đánh" đến mức không nói được câu nào, chỉ có thể ấm ức rời đi.

Giản Tà khẽ "ừ" một tiếng.

Cậu nhớ lại lời Ngô Thanh Hà từng nói với mình, tất cả mọi chuyện giờ đã nối lại thành một mạch.

Tên tân binh số 6 kia vì ham muốn mà giao dịch với quái vật, cố tình trì hoãn việc thay thế vũ khí, suýt chút nữa hại chết Điều tra viên cấp A+ Lư Tuyết Á. Về sau thế nào thì cậu không rõ, nhưng người tiến cử của kẻ đó – Tề Càng – thì thật sự gặp xui xẻo lớn, phải chịu xử phạt cùng.

"Sau khi để ý thấy tôi xuất hiện, gã chưa nói được mấy câu thì đã đánh ngất tôi." Phó Hoàn Vũ nói tiếp: "Khi tôi tỉnh lại, gã và Bộ trưởng Trương đã biến mất."

"Không phải ở tổng cục sao?" Một thanh niên có vẻ là Điều tra viên cấp A+ hỏi.

Ở đó có rất nhiều camera giám sát, gã ta không thể nào đưa Bộ trưởng Trương đi được.

Phó Hoàn Vũ lắc đầu: "Là ở nhà của Bộ trưởng Trương."

Nên đây mới là mâu thuẫn cá nhân.

Bộ trưởng Trương là người bình thường, còn Tề Càng lại là điều tra viên cấp A. Tuy thường ngày gã ta xác thực hơi đáng ăn đòn, nhưng chẳng ai nghĩ gã sẽ làm ra chuyện này.

Mỗi Điều tra viên cấp cao đều bí mật được tiêm thiết bị định vị vào cơ thể, nhưng một giờ trước, hình ảnh giám sát cho thấy thiết bị định vị ấy đã nằm ở hồ nhân tạo lớn nhất thành phố.

Tề Càng thậm chí còn tự rạch sau gáy mình để lấy nó ra.

Hứa Dư Tẫn nói: "Theo tính cách của gã, rất có khả năng sẽ trực tiếp tìm đến quái vật."

Dù sao thì đã làm ra chuyện như thế này, Cục Quản lý Siêu nhiên tuyệt đối sẽ không dung túng cho gã ta thêm nữa. Đường cùng rồi, gã sẽ làm gì thì khỏi cần nói cũng biết.

"Con mẹ nó, đồ rác rưởi tìm chết." Dư Kinh Hà sa sầm mặt, buông ra một câu chửi: "Lúc trước là tôi đề nghị từ chối cho gã vào Bộ Điều Tra, xem ra thật sự là đúng. Đợi tôi tìm được cái thằng súc sinh này, xem tôi có giết quách nó không."

"..." Trình Lý.

Vẫn nóng tính y như xưa.

Thấy tinh thần hắn ta không bị quái vật chiếm hữu làm sụp đổ, quả thật là chuyện tốt nhất rồi.

"Điều tra viên cấp A dưới quyền tôi đều đã đi tìm rồi. Nếu có tin tức, nhất định sẽ báo cho tôi ngay." Dư Kinh Hà nhíu mày: "Nhưng bây giờ vẫn chưa có bất cứ thông tin gì. Trông chờ chúng lộ sơ hở là không thực tế, chỉ có thể nghĩ cách chủ động tấn công."

Hiện tại hắn ta là đội trưởng đội điều tra viên cấp A, nên mới được cử làm đại diện tham dự cuộc họp bí mật này.

"Tề Càng rất có thể ở Khu 1–3, nơi đó Điều tra viên hiếm khi sống sót trở về." Trình Lý nói: "Tôi nhớ là Lư Tuyết Á, nhiệm vụ điều tra truy đuổi trước đây của cô cũng ở Khu 1–3, cô từng đến đó, cũng từng nói chuyện riêng với Bộ trưởng Trương. Có manh mối nào có thể cung cấp không?"

Nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt Lư Tuyết Á khẽ thay đổi, theo bản năng liếc nhìn Giản Tà, rồi mới nói: "Tôi có một suy đoán, rất có thể sẽ..."

"Gì vậy?" Dư Kinh Hà vội hỏi.

"Nhiệm vụ này" Đột nhiên Giản Tà dứt khoát nói: "Tôi sẽ phụ trách."

Cái gì?

Nghe vậy, mọi người không hẹn mà cùng lộ vẻ kinh ngạc.

Đây là câu đầu tiên cậu nói từ đầu cuộc họp đến giờ, giống như một quả bom được ném xuống, khiến tất cả đều bất ngờ.

Trình Lý sững ra: "Cậu nói gì?"

"Tôi nói, tôi sẽ phụ trách đưa Bộ trưởng Trương về." Cậu liếc nhìn anh ta một cái: "Tôi biết gã sẽ đưa bà ấy đi đâu. Các người không cần đi cùng, kế hoạch cũng khỏi bàn, vì tôi không quen làm việc nhóm."

Trình Lý: "...Cậu biết sao?"

"Khoan đã, tôi nghi ngờ là bọn chúng cố tình chờ cậu——"

Trong số những người có mặt, chỉ có Lư Tuyết Á là lập tức hiểu cậu định đi đâu, sắc mặt liền hiện rõ vẻ lo lắng, đẩy ghế đứng bật dậy.

Nhưng Giản Tà lại cắt ngang lời cô.

Nghĩ đến Tần Trạc, cậu khẽ cong môi, nở một nụ cười không quá rõ rệt: "Vừa hay, tôi cũng có chút... nhu cầu cá nhân."

___

Editor: Nhiều nhân vật quá, xưng hô có hơi loạn TT

Giản Tà: Đi lấy nguyên liệu cho chồng thôi!!! XD

___

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro