Chương 6: Tiêu Tịch Tuyết, tôi nhất định sẽ ở bên cạnh anh
Lúc này Tiêu Tịch Tuyết đi ra, liếc nhìn Đường Nghiên một cái, rồi mới ngắt dòng cảm xúc hóng dưa mãnh liệt của mọi người.
"Mau đến tông môn, chuẩn bị đi."
Mấy người vội vàng xếp hàng ngay ngắn như học sinh tiểu học, ngoan ngoãn gật đầu.
Đường Nghiên đứng một bên nhìn, thầm nghĩ: Mấy người này sao lại sợ Tiêu Tịch Tuyết vậy?
Trong lòng Chúc Hoa và mấy sư đệ sư muội nhỏ lệ ròng ròng.
Có thể không sợ sao? Bọn họ là bị đại sư huynh đánh lớn lên đó!
Ai mà chẳng từng có thời niên thiếu nghịch ngợm, ngông cuồng ? Đối với những sư đệ sư muội không nghe lời, gây chuyện thị phi khắp nơi. Tiêu Tịch Tuyết đều có cách trị riêng, đó là nấu cho các sư đệ sư muội một món măng xào thịt.
'Tay nghề' của hắn rất tốt, món măng xào thịt nấu ra, các sư đệ sư muội đều đâu thích ăn đâu.
Tiêu Tịch Tuyết liếc nhìn Đường Nghiên, giọng nói trầm thấp gợi cảm ẩn chứa sự quan tâm và kỳ vọng mỏng manh. "Cậu sẽ đi Vạn Kiếm Tông cùng chúng tôi, hay là—?"
Chúc Hoa và đám người khẩn trương nhìn Đường Nghiên, trong mắt cũng mang theo chờ mong nồng đậm.
Đi cùng, đi cùng đi! Mau nói là đi cùng đi mà!!!
Đùa à, Đường Nghiên bây giờ chính là ruộng dưa chính hiệu đó!
Nếu cậu ta không đi Vạn Kiếm Tông, vậy sau này bọn họ chẳng phải là không có dưa để ăn, cũng chẳng còn niềm vui sao?
Ở chung với Đường Nghiên mấy ngày ngắn ngủi, bọn họ bi thảm phát hiện, cuộc sống tu luyện trước kia thật khô khan tẻ nhạt!
Cuộc sống tu luyện mấy chục năm như một ngày, thế mà còn không có vị bằng mấy ngày ngắn ngủi ở chung với Đường Nghiên!
Hiện tại Tiên Linh đại lục chia làm bảy đại vực: Đông, Tây, Nam, Bắc, Trung Vực, Yêu Vực và Phàm Vực.
Đông, Tây, Nam, Bắc và Trung Vực là địa bàn của tu sĩ Nhân tộc.
Mỗi một vực đều có một thế lực khổng lồ, thế lực khổng lồ của Nam Vực chính là Vạn Kiếm Tông của Tiêu Tịch Tuyết.
Là một trong năm đại tông môn hàng đầu của Nhân tộc Tiên Linh, Vạn Kiếm Tông lấy kiếm đạo lập tông, đã truyền thừa vạn năm.
Đường Nghiên trước kia ở tu tiên thế gia Đường gia thuộc Bắc Vực, cách Nam Vực xa xôi vạn dặm.
Hiện giờ Đường Nghiên đã thành phế nhân, không có gia tộc che chở, ở cái giới tu chân tàn khốc này, cậu ở bên ngoài phỏng chừng sống không quá ba ngày.
Hôm trước cậu hôn mê ở bên ngoài Thần U sơn mạch, là hệ thống giúp cậu xử lý hơi thở, nên mới không bị yêu thú ở Thần U sơn mạch phát hiện.
Đi theo Tiêu Tịch Tuyết và những người khác đến Vạn Kiếm Tông là lựa chọn tốt nhất của Đường Nghiên.
Hơn nữa, cậu còn muốn công lược cái tên đại vai ác Tiêu Tịch Tuyết này, 'yêu' hắn, sưởi ấm hắn nữa, không thể rời xa mục tiêu được.
Quan trọng nhất là, nam nữ chính và cả vai ác nữ phụ, đàn em của vai ác đều ở Vạn Kiếm Tông.
Đường Nghiên rất muốn đích thân đến hiện trường ăn dưa xem kịch, he he ~~
Tiêu Tịch Tuyết thấy Đường Nghiên không nói gì, cho rằng cậu không muốn cùng mình về Vạn Kiếm Tông.
Hắn khẽ nhíu mày, như vô tình mở miệng: "Cậu hiện tại không có tu vi, ở bên ngoài quá nguy hiểm, chi bằng—"
"Được thôi, tôi cùng anh trở về." Còn chưa nói xong, Đường Nghiên đã cười cắt ngang.
【Đinh — Tiêu Tịch Tuyết hảo cảm độ +1, tổng hảo cảm độ 5.】
Trải qua mấy ngày ở chung, hảo cảm độ của Tiêu Tịch Tuyết dành cho Đường Nghiên đã tăng rải rác từ 0 lên 5.
Đường Nghiên càng thêm cảm thấy nhiệm vụ này không khó.
Tên Tiêu Tịch Tuyết kia ngẩn người, ngay sau đó không kìm được mà khẽ nhếch môi.
Tâm trạng bỗng tốt lên một chút ——
【Vệ Liên Y, Nam Cung Lẫm, tôi đến rồi đây, he he ~~】
Trong khoảnh khắc, nụ cười trên khóe miệng Tiêu Tịch Tuyết cứng đờ.
Vậy ra cậu đến Vạn Kiếm Tông là vì Nam Cung sư thúc và cái người tên Vệ Liên Y kia?! Xì!
Chúc Hoa và đám người khứu giác nhạy bén, hai mắt tỏa sáng: Có dưa! Nam Cung sư thúc chắc chắn có dưa lớn!! A a a, Đường Nghiên cậu có thể phóng dưa ngay bây giờ không!!
Nhưng mà Đường Nghiên lại không có động tĩnh gì, mọi người cũng chỉ đành cố gắng đè nén cảm xúc hóng chuyện đang trào dâng.
Rất nhanh, linh thuyền dừng ở trước sơn môn Vạn Kiếm Tông.
Trong tông môn không cho phép đi thuyền, mọi người xuống thuyền, đổi sang ngự kiếm phi hành.
Đường Nghiên không có tu vi, không thể ngự kiếm như trước, nên được Tiêu Tịch Tuyết dẫn theo.
Đứng sau lưng Tiêu Tịch Tuyết, chân đạp lên thanh Ngân Tuyết Kiếm màu bạc trắng.
Cảm giác đau rát do gió thổi qua mặt, nhìn những dãy núi xanh tươi trùng điệp dưới chân và những cung điện lầu các động phủ ẩn mình giữa núi non.
Đường Nghiên bỗng thấy lòng mình vô cùng kích động.
Sẽ là đỉnh núi cao nhất, một lần nhìn xuống tất cả những ngọn núi nhỏ. Đúng là phải ngự kiếm phi hành mới được, luôn có một loại cảm giác vui sướng khi giẫm đạp cả núi sông dưới chân.
Tiêu Tịch Tuyết nhận thấy tâm trạng vui vẻ của người phía sau, cũng khẽ mỉm cười, rồi giảm tốc độ bay, muốn để cậu ngắm nhìn cho kỹ mười vạn ngọn núi này.
Đường Nghiên cảm nhận được tốc độ của thanh kiếm chậm lại, đôi mắt đào hoa dừng trên người đàn ông cao lớn hơn mình trước mặt.
Một thân mặc bào, dáng người cao lớn, cao quý lạnh lùng, phong tư vô song.
Những miêu tả về đại vai ác Tiêu Tịch Tuyết trong truyện có thể nói là dốc hết mọi mỹ từ.
Chỉ tiếc so với hắn, tác giả lại thích nam chính hơn.
Thậm chí vì quá mức xuất chúng, lấn át cả hào quang và vẻ vang của nam chính, nên bị tác giả viết thành hắc hóa ở hậu kỳ, kết cục thê thảm.
Ai! Đáng tiếc thật, nhưng may mà mình đến rồi, Tiêu Tịch Tuyết, anh yên tâm, tôi sẽ không để anh hắc hóa thành vai ác đâu, tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh. Chúng ta là bạn tốt mà.
Tiêu Tịch Tuyết: "!!!"
Luôn luôn, luôn luôn ở bên cạnh hắn?!
Tai Tiêu Tịch Tuyết ửng lên một vệt hồng nhạt, trên khuôn mặt tuấn tú tuyệt mỹ cũng nổi lên chút nóng.
"Thình thịch thình thịch!"
Trong khoảnh khắc, trái tim vốn tĩnh lặng của thanh niên cũng đột nhiên nổi lên một trận sóng nhỏ.
Thanh Ngân Tuyết Kiếm dưới chân vốn ổn định vững chắc, tựa hồ cảm nhận được sự xao động trong lòng chủ nhân, cũng đi theo lắc lư nhẹ hai cái.
Đường Nghiên sợ hãi vì cú lắc lư đột ngột, vội vàng vươn tay nắm chặt vạt áo bên hông Tiêu Tịch Tuyết.
Cảm giác đột ngột truyền đến từ bên hông khiến thân hình Tiêu Tịch Tuyết run lên, một dòng điện tê dại chạy dọc từ eo đến tim, khiến tim hắn cũng run lên theo.
"Vù!" Ngân Tuyết Kiếm cũng như có linh tính mà run lên hai cái.
Đường Nghiên vẻ mặt chấn động, sợ mình ngã từ trên không xuống, vội vàng nắm chặt hơn vạt áo trong tay.
Sao thế này? Vì sao Ngân Tuyết run dữ vậy? Kiếm cũng bị động kinh sao?
【Đinh — Tiêu Tịch Tuyết hảo cảm độ +5】
Đường Nghiên: "???" Mình có làm gì đâu?
Tiêu Tịch Tuyết chậm rãi thở ra một hơi, rũ mắt liếc nhìn hai bàn tay lộ ra ở bên hông.
Xương ngón tay rõ ràng, làn da bao bọc lấy xương bàn tay trắng nõn tinh tế, lại lộ ra một chút hồng nhạt.
Thanh niên cố ổn định tâm thần, cưỡng ép bản thân không nghĩ đến những lời nói lung tung rối loạn, đầy mê hoặc kia nữa.
Giọng nói trầm thấp gợi cảm vang lên phía sau: "Nắm chặt vào."
Đường Nghiên: "À à, được." Nói rồi cậu ngoan ngoãn siết chặt vạt áo trong tay.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro