⋆⑅˚₊ Chương 43: Đừng hỏi

Phong Nhân Châu từ từ tỉnh lại. Cậu ngủ một giấc đến khi tự tỉnh, thể xác và tinh thần đều sảng khoái, còn Tần Tế thì chẳng biết đã đi đâu. Cậu vén chăn lên ngồi dậy vuốt tóc, mở lều ra rồi xỏ giày, cầm bộ đồ vệ sinh cá nhân dùng một lần đi rửa mặt.

Không biết Tần Tế xuất hiện từ đâu. Anh xách túi đồ trên tay, cười tủm tỉm nói với cậu: "Chào buổi sáng." Phong Nhân Châu đang đánh răng, trong miệng đầy bọt kem đánh răng nên chỉ có thể ậm ừ đáp lại bằng giọng mũi.

Bỗng dưng thắt lưng cậu căng cứng, là Tần Tế vòng tay ôm cậu. Phong Nhân Châu mặc kệ anh và tiếp tục đánh răng. Tần Tế tựa vào vai cậu, chóp mũi chạm vào gáy cậu. Anh không nhịn được cúi đầu hôn một cái đầy thân mật nhưng Phong Nhân Châu vẫn không có phản ứng.

Tần Tế báo cáo với cậu: "Anh vừa hôn em đấy." Phong Nhân Châu nhổ bọt kem đánh răng ra rồi súc miệng, hơi ngạc nhiên nói: "Em còn tưởng anh sờ em chứ."

Vì vậy Tần Tế giơ tay lên chạm vào cậu lần nữa, cười nói: "Bây giờ anh mới sờ này."

Phong Nhân Châu rửa mặt xong thì soi gương, dùng ngón tay chải tóc. Tần Tế vẫn ôm cậu không buông tay. Anh nhìn mái tóc xoăn hơi dài của cậu, thấy phần đuôi tóc sắp chạm đến vai thì không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: "Đến lúc em nên đi cắt tóc rồi."

Phong Nhân Châu chỉnh lại tóc, nghiêng đầu mỉm cười: "Bây giờ anh đã bắt đầu muốn quản em rồi đúng không?" Tần Tế khựng lại, lực tay lập tức nới lỏng. Anh vội vàng giải thích: "Không có, không phải anh cố ý ép em cắt tóc đâu. Anh chỉ góp ý thôi."

Tần Tế sợ mình sẽ làm phiền Phong Nhân Châu, anh không muốn cậu bị ràng buộc.

Đột nhiên cánh tay bị véo nhẹ, Tần Tế nhìn sang thì thấy Phong Nhân Châu tỏ vẻ vô tội nói: "Chính anh nói đấy nhé, nếu anh còn như vậy nữa thì em sẽ véo anh."

Tần Tế hiểu ra, không nhịn được bật cười thành tiếng: "Vậy lực tay này của em cũng yếu quá rồi, anh nhớ ăn chứ không nhớ đánh."

Anh vừa dứt lời, eo bỗng bị véo mạnh. Tần Tế lập tức hít một ngụm khí lạnh, ngũ quan hơi nhăn lại. Lần này Phong Nhân Châu thật sự dùng sức, cậu nhếch miệng cười xấu xa, nói: "Em đi vệ sinh đây."

Tần Tế gật đầu. Phong Nhân Châu đi vệ sinh xong thì quay lại lều thu dọn đồ đạc, tháo dỡ lều và trả lại hết mọi thứ. Tần Tế đến quầy lễ tân lấy lại tiền cọc. Phong Nhân Châu đứng ở phía xa nhìn anh, đúng lúc chạm mắt với anh. Cậu giơ ngón cái và ngón trỏ lên rồi nắm tay kia lại kéo một cái, nhắm một mắt làm động tác bắn cung.

Tần Tế phối hợp, ôm ngực nhíu mày tỏ vẻ bị thương do trúng đạn, đồng thời luồn tay kia vào trong áo khoác mò mẫm, sau đó chụm hai ngón tay lại thành hình trái tim giơ về phía cậu, trên mặt mỉm cười tít mắt.

Phong Nhân Châu không biết anh học mấy trò này ở đâu, cậu lập tức nhắm mắt lại quyết định không nhìn. Tần Tế thấy bộ dạng này của cậu thì không nhịn được cười tươi hơn, lấy tiền cọc xong chạy đến cạnh cậu, nhướng mày nói: "Anh đoán bây giờ em rất muốn đánh anh."

Từ tối qua Tần Tế đã bắt đầu vui vẻ quá mức, tràn đầy năng lượng như thể dùng chất cấm, lúc thì dính như keo lúc thì lại cà khịa đủ kiểu.

Phong Nhân Châu liếc anh một cái, không thèm để ý.

Tần Tế không nhận được phản hồi thì cũng không bận tâm. Anh đeo ba lô lên rồi dẫn Phong Nhân Châu tiếp tục đi lên đỉnh núi.

Ngọn núi này không cao, nó chỉ là một điểm tham quan nhỏ chủ yếu nổi tiếng nhờ khu du lịch suối nước nóng và tiệc nướng tự phục vụ. Việc leo núi khá nhàm chán, thế nhưng vì có Tần Tế luyên thuyên bên cạnh nên cậu cũng cảm thấy đỡ buồn.

Tâm trạng tốt rất dễ lây lan, cảm xúc u ám do phải thức đêm làm việc trước đó của Phong Nhân Châu đã hoàn toàn tan biến.

Con đường vừa dễ đi lại còn có người trò chuyện, thời gian trôi nhanh, không bao lâu sau hai người đã tới khu du lịch suối nước nóng trên đỉnh núi.

Khu du lịch được xây dựng theo lối kiến trúc cổ cộng thêm hơi nóng bốc lên nghi ngút từ suối nước nóng tự nhiên xung quanh, tạo cảm giác như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh thế ngoại đào nguyên.

Tần Tế xuất trình chứng minh thư cùng biên bản đặt phòng online. Phong Nhân Châu liếc nhìn ảnh trên chứng minh thư của Tần Tế và nhìn thấy một dãy số. Quầy lễ tân đưa thẻ phòng cho họ, Tần Tế nhận lấy rồi dẫn cậu lên phòng.

Phòng anh đặt trước là phòng có hai phòng ngủ riêng và một suối nước nóng nhân tạo nhỏ trên ban công. Sở dĩ anh chọn phòng này là vì để đề phòng rắc rối, sợ Phong Nhân Châu không muốn ra ngoài ngâm suối nước nóng lớn.

Nhưng hiện tại anh hối hận rồi, nếu sớm biết Phong Nhân Châu sẽ đồng ý thì anh đã đặt hẳn phòng đôi tình nhân, hơn nữa còn là loại phòng có giường lớn được rải đầy cánh hoa.

Trong khi Tần Tế buồn bã âm thầm tiếc nuối thì Phong Nhân Châu đã thu dọn xong đồ đạc. Sau khi cậu hoàn toàn tỉnh táo, bụng cậu bắt đầu kêu ùng ục.

Tần Tế nhanh chóng sắp xếp mọi thứ rồi dẫn cậu xuống nhà hàng dưới tầng ăn cơm.

Sau bữa ăn, Phong Nhân Châu trở về phòng cầm điện thoại di động lướt video. Tần Tế ngồi sát bên cạnh cậu, Phong Nhân Châu lặng lẽ dịch sang một bên để tránh tiếp xúc cơ thể với anh.

Tần Tế lại mon men tới gần, Phong Nhân Châu lại tiếp tục né. Sau vài lần như thế, cuối cùng Phong Nhân Châu không còn chỗ để né nữa. Cậu siết chặt điện thoại di động, sự kiên nhẫn của cậu đối với Tần Tế đã đạt tới giới hạn. Cậu nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Anh không nóng à?"

Đương nhiên Tần Tế không nóng, thế nhưng vì Phong Nhân Châu đã nói vậy nên anh đành phải dịch ra xa một chút. Tuy hai người đang cách nhau một nắm tay nhưng Tần Tế vẫn cố thò đầu sang nhìn màn hình điện thoại di động của Phong Nhân Châu.

Xem video gái xinh, mặt không cảm xúc.

Xem video trai đẹp, mặt không cảm xúc.

Xem video thú cưng đáng yêu, nhấn like.

Xem video sến sẩm quê mùa, cười.

Tần Tế lập tức hạ thấp giọng rồi ghé vào bên tai cậu, dùng chất giọng bong bóng bóp ra nói: "Anh cũng biết cái này đấy, bé cưng."

Da đầu Phong Nhân Châu tê dại vì ghê tởm. Cậu dùng khuỷu tay đẩy anh ra, không hề che giấu vẻ mặt ghét bỏ.

Lúc chuẩn bị đi tắm suối nước nóng, cả hai cùng thay áo choàng tắm. Tần Tế nhìn chiếc nơ bướm được thắt lỏng lẻo trông như gói quà bên hông Phong Nhân Châu. Anh không nhịn được bắt đầu suy nghĩ linh tinh, thế nhưng sau đó lý trí lại quay về ép buộc bản thân xóa bỏ hình ảnh trong đầu.

Nếu trong phòng đã có suối nước nóng, vậy thì họ cũng không cần phải uổng công ra ngoài chen chúc với người khác. Phong Nhân Châu cởi áo choàng tắm ra ngâm mình xuống nước thả lỏng cơ thể, cánh tay thì thoải mái gác lên trên thành suối.

Tần Tế bày đồ uống, trái cây và đồ ăn vặt lên bàn nhỏ cạnh suối nước nóng. Anh gấp hai chiếc khăn khô ở bên cạnh lại, suy nghĩ một chút rồi cũng xếp gọn cái áo choàng tắm mà Phong Nhân Châu vừa cởi ra.

Sau khi Tần Tế làm xong mọi thứ, anh cũng cởi áo choàng tắm ra và bước xuống nước. Tấm lưng trần của anh đụng phải cánh tay trái của Phong Nhân Châu. Phong Nhân Châu lập tức rụt tay lại với thái độ không rõ ràng.

Tần Tế lén liếc nhìn cậu thông qua khóe mắt, phát hiện cậu nhắm mắt lại như thể mơ màng sắp ngủ. Tần Tế tưởng cậu bị thiếu oxy vì ngâm nước lâu nên vội vàng lay cậu, hỏi: "Em chóng mặt à?"

Phong Nhân Châu vẫn nhắm mắt, nói: "Anh còn lay nữa là em sẽ chóng mặt thật đấy." Tần Tế rụt tay lại, lo lắng nhìn cậu thêm hai lần. Phong Nhân Châu không cần mở mắt cũng biết hiện giờ vẻ mặt anh trông như thế nào, cậu nói: "Em chỉ buồn ngủ thôi."

Tần Tế nửa tin nửa ngờ đáp lời, hơi nóng bốc lên từ suối nước nóng làm mờ tròng kính của anh. Tần Tế lập tức tháo kính xuống và đặt nó sang một bên, sau đó dịch người lại gần một chút để vai mình chạm vào vai Phong Nhân Châu.

Lần này Phong Nhân Châu không né nữa. Tần Tế im lặng cười trộm, lặng lẽ nâng cánh tay lên vòng ra sau người cậu giống như một động tác tuyên bố chủ quyền, ôm cậu vào lòng.

Nước suối với nhiệt độ cao hun cả hai người đến mức đỏ bừng như bánh bao hấp, một phần là vì ngượng ngùng nhưng chủ yếu vẫn là do nóng.

Tần Tế nheo mắt ngắm nhìn cơ thể trần trụi của Phong Nhân Châu. Lúc Phong Nhân Châu mặc quần áo sẽ không thấy rõ được đường nét cơ bắp. Cơ bắp của cậu không hề phô trương, vai rộng, có cơ ngực và cơ bụng, đại khái là vóc dáng khá được con gái yêu thích. Đàn ông trong phòng tập thể hình điên cuồng thi nhau tập tạ, cơ bắp ai nấy cũng phô trương, thế nhưng thực chất đa số mọi người đều không thích thân hình quá vạm vỡ.

Khi Phong Nhân Châu mở mắt ra, cậu thấy Tần Tế đang nheo mắt nhìn chằm chằm mình một cách nguy hiểm. Cậu không cảm thấy chán ghét nhưng lại cảm thấy hơi kỳ lạ, vì thế cậu giả vờ đưa tay cầm lấy đồ uống để uống.

Khi cậu xoay người lại, Tần Tế vẫn đang nheo mắt. Lúc này Phong Nhân Châu mới phát hiện anh không đeo kính, trông anh giống kiểu người cách mười mét chẳng phân biệt nổi người hay vật. Phong Nhân Châu nổi hứng muốn trêu chọc anh, cậu lập tức giơ hai ngón tay lên và hỏi: "Đây là số mấy?"

Tần Tế cảm thấy cậu thật ấu trĩ: "Anh bị cận chứ không bị mù." Nhưng anh vẫn thành thật trả lời: "Số hai."

Phong Nhân Châu nói: "Đây là chữ V."

Tần Tế bị cậu trêu thì cũng không tức giận mà ngược lại còn tiến lại gần hôn lên cằm cậu, sau đó xòe lòng bàn tay về phía cậu, nói: "Anh thua rồi."

Thế là lại biến thành trò chơi oẳn tù tì.

Phong Nhân Châu mím môi cười. Tần Tế nhìn nụ cười của cậu qua làn hơi nước mỏng manh, trái tim không khỏi đập thình thịch liên hồi. Anh lập tức kéo cậu vào lòng hôn sâu.

Đôi môi ẩm ướt nóng bỏng, Phong Nhân Châu mới vừa uống nước ngọt có ga vị cam, mặc dù Tần Tế không thấy rõ trên nhãn hiệu ghi vị gì nhưng anh vẫn có thể nếm ra nó từ trong miệng cậu. Phong Nhân Châu hé môi cho phép đầu lưỡi anh tiến vào khám phá. Khoảnh khắc hai đầu lưỡi mềm mại chạm nhau, ngọn lửa dục vọng lập tức bùng cháy.

Bàn tay Tần Tế đang ôm eo cậu bắt đầu không an phận. Lòng bàn tay anh nóng rực mơn trớn dọc theo vòng eo săn chắc của cậu. Nếu lúc này Phong Nhân Châu vẫn không có phản ứng gì thì đúng thật là cậu phải đến bệnh viện khám mới được. Cậu nâng bàn tay ướt sũng lên ấn vào gáy Tần Tế, mái tóc đen bị nước thấm ướt. Phong Nhân Châu đáp lại khiến Tần Tế càng thêm hưng phấn, hô hấp trở nên dồn dập. Anh rời khỏi nụ hôn trước sau đó lật người ra khỏi suối nước nóng, cầm lấy khăn lông và kéo Phong Nhân Châu lên lau nước cho cậu một cách qua loa. Anh mặc áo choàng tắm cho cậu rồi cũng tự mặc cho mình, sau đó kéo cậu vào phòng.

Rèm cửa sổ sát đất bị Tần Tế thô bạo kéo lên. Phong Nhân Châu bị anh đẩy ngã xuống ghế sofa, lưng tựa vào thành ghế. Áo choàng tắm vì động tác kéo mạnh mà mở rộng, lộ ra một nửa đường cong cơ ngực đẹp đẽ, nửa che nửa đậy càng khiến Tần Tế khô nóng.

Tần Tế đứng trước mặt, xoay người cúi sát xuống hôn lại lần nữa. Nụ hôn này mang theo mười phần dục vọng và dụ dỗ.

Bàn tay của Phong Nhân Châu đặt lên lưng Tần Tế, sau khi nhận được sự khẳng định, Tần Tế dời nụ hôn xuống, anh hôn lên yết hầu nhô ra của Phong Nhân Châu. Cảm nhận được bàn tay trên lưng trong khoảnh khắc siết chặt hơn, Tần Tế ngẩng đầu, chóp mũi chạm vào chóp mũi Phong Nhân Châu, hơi thở hòa quyện. Anh nhìn vào mắt Phong Nhân Châu, giọng nói bị dục vọng làm cho khản đặc: "Em thích không?"

Khóe môi Phong Nhân Châu nhếch lên, bàn tay cậu dùng sức siết chặt eo Tần Tế. Tần Tế bị kéo đến lảo đảo, hai chân dang ra quỳ nửa trên ghế sofa hai bên. Giọng Phong Nhân Châu cũng khàn khàn, cậu ra lệnh: "Xuống nữa đi, tiếp tục đi."

Tần Tế ngoan ngoãn cúi xuống hôn và tiếp tục liếm láp. Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn vang lên tiếng thở dốc nặng nề, dồn dập và tiếng nước nghe vô cùng ái muội.

Nụ hôn của Tần Tế tiếp tục đi xuống, anh giúp Phong Nhân Châu cởi bỏ chiếc quần bơi đang căng chặt. Dương vật đang cương cứng bật ra ngoài. Tuy Phong Nhân Châu chưa hoàn toàn cương cứng nhưng có thể thấy kích cỡ đáng kể. Yết hầu Tần Tế chuyển động, anh cũng cởi quần bơi của mình ra, quỳ thẳng người xuống. Anh quỳ giữa hai chân Phong Nhân Châu, áp sát mặt vào vùng háng của đối phương, mở miệng làm động tác liếm láp rồi hỏi: "Anh có thể không?"

Ánh mắt Phong Nhân Châu dần trở nên tối lại, thế nhưng dương vật giữa háng lại có phản ứng rõ ràng. Nó cao ngạo ngóc dậy. Tần Tế không nghe thấy cậu trả lời nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Yết hầu của anh nhanh chóng chuyển động, Tần Tế cố gắng khắc chế đôi tay run rẩy. Hơi thở ấm áp toàn bộ phả vào dương vật thô to của Phong Nhân Châu.

Phong Nhân Châu đột ngột đưa tay đè lấy gáy Tần Tế. Dương vật đã hoàn toàn cương cứng không khách khí đâm chọc vào mặt Tần Tế. Cậu dời mắt nhìn xuống Tần Tế đang quỳ gối giữa hai chân mình. Tên đã lên dây, không thể không bắn.

Phong Nhân Châu bình tĩnh hắng giọng. Cậu đã chịu đủ sự cẩn thận từng li từng tí, cái gì cũng muốn hỏi một câu của Tần Tế rồi. Dù gia đình có gia giáo đến mấy thì lúc này cậu cũng không nhịn được mà nói tục: "Đm đừng có hỏi nữa, anh thè lưỡi ra liếm vào đi."

Từng nụ hôn vụn vặn rơi xuống xương quai xanh của Phong Nhân Châu. Tần Tế hỏi: "Có được không?"

Phong Nhân Châu nhìn anh với ánh mắt nặng nề. Tên đã lên dây không thể không bắn. Giọng Phong Nhân Châu trầm xuống, cậu đã chán ngấy cái kiểu cẩn thận hỏi từng li từng tí này của Tần Tế rồi. Giờ phút này, ngay cả một người được giáo dục tốt như cậu cũng không nhịn được thốt ra lời thô tục: "Mẹ kiếp anh đừng hỏi nữa. Em không có bị liệt dương, hiểu chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro