⊹₊⋆ Chương 20: Ngắm cảnh

Buổi chiều tan học có 40 phút thời gian ăn cơm. Lớp mười và lớp mười một còn phải mấy ngày nữa mới khai giảng, toàn bộ trường học cũng chỉ có khối mười hai, cho nên nhà ăn chỉ mở cho có lệ, chỉ mở ba bốn cửa sổ, nhưng chỉ riêng học sinh của một khối này cũng không phải là ít, khoảng thời gian này lại tương đối ngắn, không kịp ra ngoài ăn, vừa đến giờ ăn cơm liền sẽ xếp hàng dài, tới chậm cũng chỉ có thể nhìn hàng mà than thở.

Cổng trường thật ra cũng có mấy sạp bán đồ ăn vặt, xếp thành hàng ở ven đường, cái gì cũng có, rất nhiều học sinh chen không vào nhà ăn liền ra ngoài mua đồ ăn.

Phó Ức Vi ngại cơm nhà ăn không thể ăn, một miếng cơm ăn vào trong miệng y như nhai phải hạt cát, còn mỗi ngày phát minh ra mấy loại đồ ăn kỳ quái, anh chỉ ăn qua vài lần lúc mới nhập học, từ đó về sau ngay cả cửa nhà ăn cũng không chịu bước vào, trông như bên trong ẩn giấu yêu ma quỷ quái gì, nhìn thấy là phải né xa.

Anh cũng không thích ăn đồ ăn ở quán nhỏ, cảm thấy không sạch sẽ, xe cộ và người đi đường qua lại bên ngoài không ngừng làm bụi bặm bay lên, bám vào đồ ăn, nghĩ thôi đã hết muốn ăn. Không thể ăn nổi.

Cho nên lựa chọn của anh luôn là đi xe cùng Lưu Ngạn và Nghiêm Hạo ra ngoài ăn, cho dù phải chạy xa một chút, cũng tốt hơn là ở đây.

Bọn họ ba người đi theo dòng người mênh mông cuồn cuộn ra cổng trường, còn đang thảo luận lát nữa ăn gì, Lưu Ngạn xoa bụng ồn ào đòi ăn lẩu xào cay, Nghiêm Hạo bỏ một phiếu cho bún đầu cá, đang lúc rối rắm không thôi, Phó Ức Vi tai thính nghe thấy có người đang gọi mình.

"Vi Vi! Ở đây!"

Phó Ức Vi theo tiếng nhìn lại, phát hiện Chương Lâm đang đứng dưới một gốc cây vẫy tay với mình, còn xách theo một hộp cơm, hiển nhiên là tới đưa cơm.

Lưu Ngạn cùng Nghiêm Hạo giằng co không dứt, muốn dựa vào Phó Ức Vi để bỏ phiếu mấu chốt nhất, ai ngờ cái tên mày rậm mắt to này thế nhưng trực tiếp phản bội cách mạng, chạy thẳng về vòng tay của phụ huynh tới đưa cơm.

Lưu Ngạn túm tay áo Phó Ức Vi, vẻ mặt đưa đám, nói: "Vi Vi, mày không thể đối xử với tao như vậy!"

Nghiêm Hạo: "Ít nhất mày cũng phải giúp bọn tao bỏ phiếu xong rồi hẵng đi chứ!"

Phó Ức Vi lạnh lùng: "Chúng mày tự quyết định đi, đừng hỏi tao, tao không ăn."

Anh nói xong liền hất tay Lưu Ngạn ra, đi thẳng về phía Chương Lâm mà không quay đầu lại.

Xe dừng ở một bên, Chương Lâm đi lên đón anh: "Vi Vi."

"Chị Lâm, sao hôm nay dì tới?" Anh hỏi.

Chương Lâm kéo anh sang bên cạnh vài bước, hai người đứng trên gạch màu, vừa giúp anh lau mồ hôi vừa nói: "Dì tới đưa cơm cho con á."

Phó Ức Vi nhận lấy hộp cơm: "Sao dì lại nghĩ đến chuyện đưa cơm cho con?"

"Ai da, chỉ là đột nhiên nghĩ đến việc thăm con thôi, nhưng sợ làm phiền con học tập, nên mới chọn thời gian này." Chương Lâm lùn hơn anh, dù mang giày cao gót cũng không thể nhìn thẳng anh, nhưng lại không muốn đứng quá xa, chỉ có thể hơi ngẩng đầu nhìn anh: "Cảm thấy nếu đã tới rồi, vậy thì thuận tiện đưa cơm luôn."

Dì nắm tay Phó Ức Vi, tránh dòng học sinh đang ùa ra, vừa đi vừa nói chuyện: "Đi, lên xe cha con ăn."

Phó Ức Vi có chút kinh ngạc: "Ba con cũng tới?"

"Đúng vậy." giọng Chương Lâm nhẹ nhàng, nghe như đang cười, nói với Phó Ức Vi: "Cha con nhớ con đó, nhưng lại ngại không dám thường xuyên tới thăm con, sợ con sẽ phiền, cho nên dì liền kéo anh ấy qua đây luôn."

Xe dừng ở ven đường, cách cửa không xa, đi chưa được mấy bước liền tới, Phó Ức Vi nhận ra đây là chiếc xe mà ba hắn thường đi. Chương Lâm gõ gõ cửa sổ xe, cửa sổ bên phía ghế lái rất nhanh hạ xuống, lộ ra gương mặt nghiêm túc quá mức của Phó Viễn Hằng.

"Em đưa Vi Vi đến rồi nè." Chương Lâm mở cửa xe phía sau, để Phó Ức Vi ngồi vào, chính mình cũng đi theo ngồi vào sau, vươn tay từ lưng ghế sau, xoa bóp vai lưng của Phó Viễn Hằng, cất tiếng hỏi người phía trước, "Không phải là anh nhớ thằng bé sao?"

Phó Viễn Hằng cởi đai an toàn, nghiêng người nhìn về phía Phó Ức Vi, bộ tây trang trên người vì động tác này mà hằn lên nếp uốn nhỏ, ông không để ý, chỉ nhìn chằm chằm mặt Phó Ức Vi, nhìn nửa ngày, nhíu mày nói: "Gầy."

Phó Ức Vi sờ sờ mặt mình, không có cảm giác gì.

Chương Lâm nghe vậy, vội vàng nâng mặt anh lên nhìn cẩn thận, cuối cùng đưa ra kết luận tương đồng với Phó Viễn Hằng: "Quả thật là ốm hơn so với trước rất nhiều, trên mặt vốn dĩ đã không có bao nhiêu thịt, hiện tại xem ra càng nhỏ."

Dì vội vàng mở hộp đồ ăn ra: "Mau ăn chút gì trước đi."

Phó Ức Vi anh cảm thấy mình gầy đi bao nhiêu, hắn tự thấy mỗi ngày soi gương cũng chưa phát hiện mặt có biến hóa gì, cho dù thể trọng thật sự nhẹ đi một chút, cũng không đến nỗi liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Nhưng mà trên thế giới này có một loại gầy, gọi là cha mẹ cảm thấy con gầy.

Anh bất đắc dĩ, đối diện với ánh mắt tha thiết của hai vị trưởng bối, đành phải chấp nhận sự thật này.

Hộp đồ ăn đựng một khay sủi cảo trứng, một khay tôm bóc vỏ xào, dưới cùng nhất là cháo thịt nạc trứng vịt bắc thảo, đều là món Phó Ức Vi thích ăn, nhìn vẻ ngoài, hẳn là Chương Lâm tự tay làm.

Chương Lâm lôi ra một cái bàn gấp nhỏ từ phía sau, bày đồ ăn lên, đưa cả đũa và muỗng tới tay Phó Ức Vi, sau đó dịch sang bên cạnh, dựa vào lưng ghế của Phó Viễn Hằng, hai người cùng nhau nhìn Phó Ức Vi ăn.

Thói quen chạy đua với thời gian quanh năm dẫn đến tốc độ ăn cơm của Phó Ức Vi rất nhanh, sủi cảo trứng gần như là hai miếng một cái, Chương Lâm xem đến thót tim, không ngừng bảo anh "Ăn từ từ kẻo bỏng".

Thực ra cũng không bỏng lắm, Phó Ức Vi vừa ăn cháo vừa nghĩ, trong miệng anh đang ăn đồ, không thể nói chuyện, trong đầu đột nhiên nảy ra ý nghĩ là "Còn không bỏng bằng sườn xào chua ngọt của Chu Yến Thần ngày đó". Đều làm anh bỏng đến khóc.

Hồi ức về chuyện mất mặt làm động tác của Phó Ức Vi tạm dừng trong nháy mắt, anh cũng không biết vì sao mình lại vào lúc này nhớ tới chuyện mất mặt như vậy.

... Đại khái là bởi vì đang ăn uống đi.

Anh tự tìm cho mình một lời giải thích hợp lý, yên tâm thoải mái mà tiếp tục hưởng thụ mỹ thực.

Tay nghề của Chương Lâm rất tốt, nhưng trước khi gặp Phó Viễn Hằng thực ra dì cũng không biết nấu cơm ra sao, Phó Ức Vi biết được trong một lần nói chuyện phiếm với dì, tài nấu nướng của dì là vì theo đuổi Phó Viễn Hằng mới học được.

Nếu muốn bắt lấy trái tim một người, thì trước tiên phải bắt lấy dạ dày của anh ấy( cô ấy). Đại tiểu thư có bệnh thì vái tứ phương tôn sùng câu này làm khuôn mẫu, không chỉ khiến Phó Viễn Hằng phải nhìn dì bằng con mắt khác, cũng làm Phó Ức Vi có lộc ăn. Một công đôi việc.

Trong lúc ăn cơm Phó Ức Vi trộm ngắm bọn họ vài lần, thấy mắt Phó Viễn Hằng không rời mà nhìn mình, còn Chương Lâm thì đang nghịch ngón tay của Phó Viễn Hằng, thỉnh thoảng lại nhìn mình, nhắc nhở đừng ăn vội quá.

Anh ăn rất nhanh, loáng một cái đã tiêu diệt sạch mấy thứ, ngửa ra sau dựa lên lưng ghế nghỉ ngơi, mắt lim dim, nghỉ ngơi một lát, đột nhiên hỏi: "Ba, khi nào thì hai người kết hôn thế?"

Phó Viễn Hằng sửng sốt: "Cái gì?"

"Ba xem chị Lâm của con đã chờ lâu như vậy." Phó Ức Vi nâng một cánh tay lên, gối sau đầu, cười tủm tỉm nói: "Ba dù sao cũng phải cho người ta một chút đáp lại chứ."

Phó Ức Vi thật lòng sốt ruột hộ hai người họ. Ai tinh ý cũng có thể thấy rõ sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người. Từ lúc xác nhận quan hệ đến nay, khoảng thời gian yêu đương cuồng nhiệt của họ chưa bao giờ ngừng lại, nhưng hai người lại chẳng hề nói chuyện cưới xin một cách nghiêm túc, tình yêu tuổi xế chiều cũng không thể chậm đến mức này chứ.

Chuyện mình thầm mong đợi lại bị nói thẳng ra như vậy làm mặt Chương Lâm đỏ bừng, dì nhéo má Phó Ức Vi rồi nói: "Vi Vi, con đừng nói lung tung..."
"Không phải nói lung tung..."

Phó Ức Vi và Phó Viễn Hằng đồng thanh đáp.

"..."

Không khí trong xe đột nhiên im lặng một cách kỳ lạ. Phó Ức Vi giơ tay ra hiệu đối phương nói trước.

Phó Viễn Hằng hắng giọng, vẻ mặt hơi gượng gạo nói: "Chuyện này ba cũng đã nghĩ lâu rồi, nhưng vẫn cần sự đồng ý của con..."

Phó Ức Vi giơ hai tay lên, đồng ý một cách dứt khoát: "Con đồng ý."

"Ơ..."

Phó Viễn Hằng, người từng làm mưa làm gió trên thương trường, hiếm khi sững sờ như vậy. Ông nhìn vẻ mặt thẳng thắn của Phó Ức Vi, rồi nhìn vành tai hơi đỏ của Chương Lâm, trả lời một cách nghiêm túc:

"Vậy được. Ba sẽ giải quyết xong việc đang làm càng sớm càng tốt, rồi chọn ngày để chuẩn bị."

"Được." Phó Ức Vi mở cửa xe, quay đầu dặn dò: "Nhớ chọn đúng ngày con được nghỉ đấy nhá."

Phó Viễn Hằng đồng ý với hắn: "Ừm."

Đi ăn một bữa mà còn tiện thể giải quyết luôn chuyện đại sự cả đời cho cha già, tâm trạng của Phó Ức Vi vô cùng sảng khoái. Anh nhìn chiếc xe của Phó Viễn Hằng rời đi, sau đó thong thả trở về, trèo lên xe đạp rồi quay lại trường.

Vừa về đến lớp, Lưu Ngạn đã đau khổ lao đến chỉ trích anh: "Đồ bạc tình, dám bỏ lại hai tụi tao tự đi ăn một mình, mày còn mặt mũi quay về à!"

Phó Ức Vi đang vui vẻ nên không muốn chấp nhặt, anh làm ngơ cậu, coi tất cả những lời đó như gió thoảng qua tai.

Lưu Ngạn mắng nhiếc một hồi mà không được đáp lại, không giận nổi nữa đành quay về lớp.

Chỉ còn lại một mình anh dựa vào lan can cửa lớp ngẩng đầu nhìn trời.

Trời sắp tối, những ánh hoàng hôn cuối cùng nhuộm cả bầu trời thành màu hồng. Những đám mây lớn viền vàng giăng khắp nơi, đẹp đến nghẹt thở.

Phó Ức Vi lấy điện thoại ra chụp một tấm. Tự ngắm nghía một lúc rồi nhét điện thoại vào túi.

Một người đi đến bên cạnh hắn, hắn không quay đầu lại, tưởng là Lưu Ngạn lại đến, bèn cười nói: "Lần sau tao sẽ bảo dì Lâm làm nhiều hơn, rủ cả hai đứa mày đi ăn nữa, chịu chưa?"

Người đó đồng ý rất dứt khoát: "Được."

"!"

Anh nghe ra đó không phải giọng của Lưu Ngạn.

Phó Ức Vi giật mình quay lại, phát hiện Chu Yến Thần đang nói chuyện với mình.

"Là cậu à."

Phó Ức Vi nhìn hắn tiến gần hơn một chút, khuỷu tay hai người chạm nhẹ vào nhau.

Chu Yến Thần "Ừm" một tiếng, hỏi hắn: "Cậu đứng đây làm gì? Sao không vào lớp?"

Phó Ức Vi chỉ lên trời: "Ngắm cảnh."

"..."

Chu Yến Thần gật đầu, mặt không đổi sắc nói: "Đúng là rất đẹp."

"Vậy sao." Phó Ức Vi gặp được người có gu thẩm mỹ giống mình, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ: "Khoảnh khắc này rất đẹp. Tôi chụp được mấy tấm rồi, lát nữa gửi cho cậu."

"Ừm."

Chu Yến Thần lại hỏi: "Vậy tôi có thể chụp cậu vài tấm không?"

"Hả?" Phó Ức Vi quay đầu hỏi: "Chụp tôi làm gì?"

Chu Yến Thần nghiêm túc nói: "Vi Vi và phong cảnh đều rất đẹp, chụp lại để làm kỷ niệm."

"..."

Khuôn mặt Phó Ức Vi bị ánh mặt trời nhuộm thành màu hồng nhạt. Anh do dự một chút, thấy ánh mắt Chu Yến Thần rất nghiêm túc, ma xui quỷ khiến gật đầu: "Vậy... Được thôi, nhưng không được gửi cho người khác xem đấy nhá."

"Ừm!"

Chu Yến Thần nhanh chóng lấy điện thoại ra, lùi lại hai bước rồi hướng máy về phía Phó Ức Vi chụp liên tục mấy tấm.

Hắn nhất định sẽ không gửi ảnh của Vi Vi cho người khác.

Chỉ có hắn mới được ngắm Vi Vi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro