⊹₊⋆ Chương 49: Tin cậu
Thời gian nghỉ lễ lúc nào cũng trôi qua thật sự nhanh, ba ngày im hơi lặng tiếng đã hết, còn chưa kịp hoàn hồn thì lại đến lúc đi học.
Trong lòng Phó Ức Vi trăm ngàn lần không tình nguyện, lúc xuống lầu bước chân nào bước chân nấy nặng trịch, ôm cặp sách héo rũ mà lầm bầm: "Tuyết này sao không thể rơi thêm mấy ngày nữa chứ?"
Thêm hai ngày nữa là được rồi, hắn còn chưa ngủ đủ đâu.
Chu Yến Thần đi song song với anh, có lẽ là khí chất bình tĩnh bẩm sinh của học sinh giỏi, trên mặt không hề có chút khó chịu nào. Đối với loại người này mà nói, trường học cùng ở nhà cũng không có gì khác biệt, chỉ là đổi địa điểm học tập mà thôi. Trong lòng cùng lắm tiếc nuối một chút, bởi vì đi học thì không thể không hề cố kỵ mà ôm Phó Ức Vi. Tổn thất này lớn lắm đấy.
Trong lòng thở dài, Chu Yến Thần phụ họa anh nói: "Đúng vậy, vì sao thời gian không thể dài thêm một chút chứ?"
Hai người ủ rũ suốt dọc đường, đạp xe đi trên con đường lớn đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhớ tới cảnh tượng đồ sộ trên mặt đường lúc mới nghỉ lễ mấy ngày trước, trong lòng càng thêm phiền muộn.
Chắc đây là đặc tính chung của học sinh, đi học lâu rồi, mỗi thời mỗi khắc đều mong được nghỉ, tính toán xem còn bao lâu nữa đến kỳ nghỉ, ngày thường cúp điện, xảy ra chút sự cố bất ngờ dẫn đến nghỉ học, có thể hưng phấn đến mức nhảy cao ba thước. Con đường dẫn đến niềm vui có thể nói là vô cùng đơn thuần.
Nhưng thời gian trong kỳ nghỉ thường trôi qua quá nhanh, niềm vui đơn thuần này còn chưa hưởng thụ đủ đã phải quay lại trường học, chờ đợi một ngày mai bận rộn không biết điểm dừng, chênh lệch tâm lý có thể nói là cực kỳ lớn.
Nhưng cũng chẳng có cách nào, ai bảo bọn họ là học sinh lớp 12, người sắp thi đại học không có tư cách từ chối đi học, càng không xứng đáng có được tự do.
Ngày đầu tiên đi học lại, sân trường chỉ dọn dẹp được vài con đường chính cho người đi lại, những chỗ khác vẫn phủ một lớp tuyết dày, một chân bước vào là ngập cả giày.
Cũng vì thế mà học sinh lớp 10 và lớp 11 tạm thời chưa quay lại trường, thời gian còn đang chờ thông báo, cả khuôn viên trường chỉ có tòa nhà lớp 12 là có động tĩnh, trông thật thê thảm.
Phó Ức Vi đi đến tận phòng học vẫn chưa hoàn hồn, cứ cảm thấy giây tiếp theo mình nên nằm trên giường chứ không phải ngồi trên ghế lạnh lẽo này. Từ chăn ấm nệm êm chuyển sang bàn ghế băng giá, anh xụ mặt lôi sách vở ra, mượn việc học để giải tỏa nỗi u sầu trong lòng.
Chu Yến Thần thấy thế, từ trong túi sờ soạng lấy ra một cây kẹo mút nhét vào miệng anh, an ủi nói: "Được rồi, tới đâu hay tới đó, dù sao ở nhà cũng là làm bài thi, ở đây viết cũng giống nhau thôi."
Phó Ức Vi oán hận viết một chữ "B" vào dấu ngoặc của câu trắc nghiệm, suýt chút nữa chọc thủng cả giấy, miệng nhai kẹo mút, tâm không cam tình không nguyện nói: "Cái đó không giống nhau."
"Sao lại không giống nhau?"
Phó Ức Vi gõ gõ mặt bàn: "Ở nhà tôi có thể nằm viết, ở trường học chỉ có thể ngồi ngay ngắn, không thoải mái."
Chu Yến Thần: "..."
Phó Ức Vi nhìn chằm chằm một bài toán hàm số với vẻ thâm thù đại hận, ánh mắt trông như muốn xé nát bài thi, Chu Yến Thần nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: "Hay là... Cậu dựa vào tôi?"
Phó Ức Vi: "Hửm?"
"Không phải ngồi không thoải mái sao." Chu Yến Thần dịch ghế sang bên cạnh một chút, vỗ vai mình, bảo anh nghiêng về phía mình, hỏi: "Dựa vào có thấy thoải mái hơn chút nào không?"
Phó Ức Vi bị Chu Yến Thần ấn mạnh lên vai, tư thế có chút gượng gạo, không tính là thoải mái, nhưng bản thân hành động này lại mang đến một cảm giác an ủi kỳ lạ. Anh dựa vào vai Chu Yến Thần, cảm giác ấm ức và buồn bực vừa rồi tiêu tan hơn phân nửa, tâm trạng dần trở nên thư thái.
Vì thế anh nhất thời không có ý định thoát ra, còn đổi một tư thế thoải mái hơn để tiếp tục, cuối cùng ngồi thẳng dậy khi Chu Yến Thần chỉ ra lỗi sai trên bài thi, nghiêm túc nghe giảng.
Vì lý do thời tiết, nhà trẻ và tiểu học cũng chưa đi học lại, rất nhiều giáo viên phải ở nhà trông con, cho nên bọn họ ngày hôm nay gần như đều là tiết tự học, chỉ có giáo viên chủ nhiệm vào lớp nhìn một cái, chưa đến mười phút đã rời đi, cứ như trong phòng học có yêu ma quỷ quái gì vậy.
Theo lời mô tả của bạn học đi vệ sinh về, giáo viên chủ nhiệm sau khi ra ngoài thì ngay cả văn phòng cũng không vào, trực tiếp chuồn luôn.
"Chắc là về nhà trông con rồi." Vị bạn học "điều tra viên" kia nói như vậy.
"Đến xem chúng ta có trốn học không, kết quả tự mình chạy trước, phục thật." Giáo viên không có ở đây, trong phòng học khá náo nhiệt, Lưu Ngạn đổi chỗ ngồi với nữ sinh phía sau Phó Ức Vi, chạy tới nói chuyện phiếm với anh, nghe vị bạn học kia nói xong, nhất thời vô cùng cảm khái.
Phó Ức Vi đã nhìn thấu hồng trần: "Dù sao mày là học sinh thầy ấy là giáo viên, không giống nhau."
Lưu Ngạn: "Tao muốn bình đẳng."
Phó Ức Vi ném cho cậu một tờ bài thi: "Trước tiên làm xong bài tập rồi hãy nói chuyện bình đẳng với tao."
Lưu Ngạn gạt tờ bài thi xuống, kêu rên nói: "Vi Vi mày thay đổi rồi, mày không yêu tao nữa, đã nói muốn cả đời cùng nhau bước đi, đứa nào ham học đứa đó là chó cơ mà? Sao mày lại phản bội tao gia nhập vào đội ngũ học sinh giỏi?"
"..."
"Còn ném cho tao một tờ bài thi!" Lưu Ngạn lòng đầy căm phẫn: "Đây là việc con người làm sao? Bài thi của tao còn chưa làm xong đâu, mày còn đưa của mày cho tao, còn có phải là bạn bè không?"
Phó Ức Vi trở tay giật lại bài thi, tặng tên kia một cái cốc đầu: "Thứ nhất, ai đã nói với mày thế? Thứ hai, tao yêu mày bao giờ? Thứ ba, bài tập chưa làm xong thì mau quay về bổ sung, ở đây xàm xí cái gì? Không sợ mai chủ nhiệm nhớ ra kiểm tra à?"
Lưu Ngạn ôm chỗ sưng không tồn tại trên đỉnh đầu, vô cùng tủi thân: "Tao còn thiếu đúng một tờ thôi, qua đây thở một cái cũng không được sao?"
"Không được." Phó Ức Vi nghiêm mặt nói: "Mày ở đây làm phiền tao thi vào đại học A, mau cút về học bài đi."
Có thể là vẻ mặt anh lúc nói chuyện quá mức đứng đắn, ngược lại gây ra phản tác dụng, khiến người ta cứ từ trong chủ đề nghiêm túc như vậy tìm ra ý vị đùa giỡn.
Nói ra xong, ngay cả Chu Yến Thần cũng không nhịn được mà liếc nhìn.
Lưu Ngạn không nhịn được, phụt một tiếng cười ra: "Đại học A?"
Phó Ức Vi khẽ hất cằm: "Ừ."
"Lý tưởng này thật to lớn." Lưu Ngạn vỗ vỗ vai anh, giọng điệu trầm trọng nói: "Người anh em cố lên! Hy vọng sẽ có ngày đó."
Nhìn ra Lưu Ngạn cho rằng mình đang nói đùa, Phó Ức Vi rất nghiêm túc sửa lại từ dùng của cậu: "Không phải hy vọng, là nhất định."
Đây là nói thật à?
Cũng không trách nó ngạc nhiên, thật sự là đại học A là một trong những học phủ hàng đầu cả nước, địa vị quá cao, lại nổi tiếng là yêu cầu nghiêm khắc, tuyển sinh đều là những người ưu tú nhất, trường học bọn họ mỗi năm cố sống cố chết cũng chỉ có mười mấy người thi đỗ, hiếm như lông phượng sừng lân. Với thành tích hiện tại của Phó Ức Vi, rất khó có thể vào được.
Lưu Ngạn kinh ngạc, biểu cảm trông như muốn lập tức nắm lấy vai Phó Ức Vi lắc điên cuồng, nó phát điên nói: "Đó là đại học A đấy bạn tôi ơi! Toàn trường top 50 cũng chưa chắc vào được, mày tỉnh táo lại chút đi OK?"
Hai chữ cái cuối cùng ẩn chứa khẩu âm tiếng Anh kiểu Trung Quốc phong phú, đồng thời lại pha trộn tinh túy khẩu âm quê nhà, quá mức chói tai, bị Phó Ức Vi chọn lọc bỏ qua.
Phó Ức Vi gật đầu thừa nhận: "Nghiêm túc mà, tao có bao giờ lấy chuyện này ra đùa đâu?"
Lưu Ngạn: "..."
Thấy cậu đã không còn lời nào để nói, Phó Ức Vi nhún vai, tin hay không tùy thích.
Anh quay lên phía trước, Chu Yến Thần vẫn luôn im lặng bàng quan bỗng nhiên ghé sát vào, thấp giọng nói: "Vi Vi, cậu muốn thi đại học A à?"
Phó Ức Vi thừa nhận: "Đúng vậy, đại học A tốt như thế, ai chẳng muốn vào."
Mọi người đều không rõ, từ khi lên cấp ba anh đã đặt ra cho mình một mục tiêu... Thi vào đại học A. Lúc mới bắt đầu, thực sự vì lý tưởng mà nghiêm túc phấn đấu một thời gian, ngặt nỗi điều kiện phần cứng trước sau không đạt được, trải qua hai năm lãng phí thời gian, mắt thấy khoảng cách giữa mình và đại học A càng ngày càng xa, gần như sắp từ bỏ. Nhưng hiện tại thành tích của hắn dưới sự giúp đỡ của Chu Yến Thần tiến bộ lần sau lớn hơn lần trước, thậm chí có thể lọt vào top 200, anh liền nhịn không được lại nhặt giấc mơ lên, tự nhủ trong lòng: Nhỡ đâu thì sao? Còn hơn một trăm ngày nữa, với tốc độ tiến bộ này, chỉ cần mình nỗ lực liều một phen, nói không chừng có thể với tới đại học A.
Tuy nhiên anh cũng biết khả năng nói không chừng kia lớn bao nhiêu, vì thế tâm thái để khá bình tĩnh, thuộc loại dốc hết toàn lực, thi đỗ thì tốt nhất, thi không đỗ cũng sẽ không nản lòng, cùng lắm thì chọn một trường đại học gần đó, thi nghiên cứu sinh vào đại học A cũng không tồi.
Trình độ của mình trong lòng mình rõ nhất, cho nên phản ứng vừa rồi của Lưu Ngạn nằm trong dự đoán của anh, nếu Chu Yến Thần cũng nói như vậy, anh cũng sẽ không quá kinh ngạc.
Không đúng.
Phó Ức Vi gõ gõ mặt bàn, động tác này cho thấy anh hiện tại có chút căng thẳng.
Anh lật đổ lời nói nội tâm sẽ không dao động trước đó của mình, thấp thỏm nghĩ, nếu Chu Yến Thần cũng cảm thấy như vậy, tuy rằng anh sẽ không thấy bất ngờ, nhưng vẫn sẽ có một chút buồn.
Bởi vì trong tiềm thức hiện tại anh đã coi Chu Yến Thần là người rất thân, rất thân, giấc mơ của mình bị người như vậy phủ định, trong lòng nhất định sẽ không dễ chịu.
Cũng may Chu Yến Thần không làm anh thất vọng, cũng không cho anh cơ hội buồn bã, cảnh tượng thê thảm trong dự đoán chưa kịp xuất hiện, bàn tay đang toát mồ hôi vì căng thẳng đã bị một bàn tay khô ráo ấm áp khác không thuộc về mình bao lấy.
Ngước mắt nhìn lên, Chu Yến Thần đang dùng ánh mắt khích lệ nhìn anh, dường như sắp sửa nói ra tràng giang đại hải lời khuyên giải an ủi.
Phó Ức Vi ra vẻ thoải mái rộng lượng nói: "Không cần an ủi tôi, tôi biết trình độ hiện tại của mình còn kém đại học A mấy bậc, không sao đâu, tôi chịu được mà."
Ai ngờ Chu Yến Thần lại lắc đầu: "Tôi không phải muốn an ủi cậu."
Phó Ức Vi kinh ngạc: "Vậy cậu... Muốn nói gì?"
Chu Yến Thần dùng cả hai tay, khóa chặt tay anh trong lòng bàn tay, ánh mắt dịu dàng kiên định đối diện với tầm mắt anh, giọng nói cũng thoát khỏi vẻ đùa giỡn ngày thường, vô cùng nghiêm túc trịnh trọng nói:
"Tôi muốn nói, tôi có thể cùng cậu cố gắng."
"Với thành tích hiện tại của cậu, muốn vào đại học A quả thật có chút khó khăn, nhưng đừng sợ, chúng ta còn thời gian." Chu Yến Thần chỉ vào bảng đếm ngược bên cạnh bảng đen: "Tròn hơn 100 ngày nữa, thế là đủ rồi."
Phó Ức Vi há miệng: "Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà." Chu Yến Thần chặn miệng hắn lại, xét thấy đây là ở trong lớp, không dùng phương thức ngày thường, mà áp dụng phương pháp tương đối nguyên thủy, dùng ngón trỏ ấn lên, không cho anh lên tiếng, tự mình tiếp tục nói: "Vi Vi thông minh như vậy, một học kỳ tiến bộ đủ sức bằng người khác một năm thành quả, dựa theo tốc độ này, đại học A căn bản không phải vấn đề."
Hắn dùng đầu ngón tay thay thế môi chạm nhẹ lên môi Phó Ức Vi, tốc độ nói chậm rãi mà kiên định: "Vi Vi, cậu phải tin tưởng chính mình, cũng phải tin tưởng tôi, được không?"
Nội tâm Phó Ức Vi bị đoạn lời nói này nhen nhóm lửa, sự chần chờ ban đầu sau khi chạm vào ánh mắt hắn toàn bộ biến thành kiên quyết. Phải tin tưởng chính mình.
Cậu rất tuyệt.
Ý chí chiến đấu hừng hực bùng cháy trong lồng ngực. Anh nhìn thẳng vào mắt Chu Yến Thần, miệng mấp máy, một chữ từ đáy lòng bật ra, nói năng có khí phách:
"Được."
Tôi tin cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro