⊹₊⋆ Chương 66: Được công nhận

Lời Chu Yến Thần còn chưa dứt, Lưu Ngạn vẫn giữ nguyên động tác chỉ một ngón tay về phía họ, hoàn toàn hóa đá. Nghiêm Hạo khá hơn cậu một chút, tay chân vẫn nằm trong phạm vi kiểm soát của mình, chỉ là biểu cảm hơi mất kiểm soát. Và điểm chung của họ là đều không nói nên lời.

Phản ứng này nằm trong dự đoán của Phó Ức Vi.

Dù sao chuyện này cũng là ý định Phó Ức Vi chợt nảy, xảy ra đột ngột, nếu họ không có chút phản ứng bất ngờ nào khi đột nhiên biết tin này thì mới là lạ.

Phó Ức Vi chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hai người đối diện, mắt không chớp quan sát biểu cảm của họ, cố gắng tìm ra manh mối để đánh giá thái độ của họ đối với chuyện này.

Tuy nhiên, điều khiến anh thất vọng là Lưu Ngạn và Nghiêm Hạo cứ như bị ấn nút tạm dừng, luôn giữ nguyên tư thế và biểu cảm đó, không hề nhúc nhích.

Bàn tay Phó Ức Vi vô thức siết chặt, ghé vào tai Chu Yến Thần thì thầm: "Không lẽ là bọn họ... bị doạ cho ngu luôn rồi?"

Chu Yến Thần cảm nhận được cơ thể anh đang căng thẳng, biết anh đang lo lắng, vì vậy một tay hắn ôm lấy anh, nói: "Em thử xem sao." Nói xong lập tức đưa tay ra lắc lắc trước mặt Lưu Ngạn và Nghiêm Hạo, ngón giữa và ngón cái chạm vào nhau, búng một cái.

Tiếng búng ngón tay giòn tan vang lên bên tai, cơ thể Lưu Ngạn đột nhiên run lên một cái, còn Nghiêm Hạo thì theo bản năng ngả người ra sau, đầu đập vào lưng ghế phát ra tiếng nặng nề, cả hai người đều kinh hồn chưa tỉnh táo lại, ánh mắt tìm lại được tiêu cự.

Chu Yến Thần rụt tay về: "Xong rồi."

Lưu Ngạn ngây ngốc hỏi: "Cái gì xong rồi?"

Chu Yến Thần cười liếc cậu một cái, không trả lời. Phó Ức Vi cũng không nói gì, chỉ trân trân nhìn hai người đó giống như robot vừa bị ngắt điện, tròng mắt mang theo sự hài hước cơ học đặc trưng, chuyển động chậm chạp từng giây từng giây giữa chính mình và Chu Yến Thần.

Đây là biểu hiện của việc chưa hoàn toàn tỉnh táo. Tin tức này quả thực xứng đáng khiến họ kinh ngạc đến mức này, Phó Ức Vi kiên nhẫn chờ đợi.

Lại qua một lúc lâu nữa, Lưu Ngạn dụi mắt, xác nhận cảnh tượng trước mắt mình không phải là ảo giác. Trong tầm nhìn của cậu: Chu Yến Thần vẫn ôm Phó Ức Vi bằng một tư thế không thể kháng cự, cố định anh ở bên cạnh mình, thể hiện một tư thế bảo vệ cực kỳ thân mật. Hành động này trước đây cậu cũng từng thấy nhưng hoàn toàn không nghĩ theo hướng này. Bây giờ nhìn lại, đây chẳng phải là hành động chỉ có giữa các cặp đôi sao!

Khoác vai thì là chuyện bình thường, thường xuyên ôm ấp, lúc nghỉ ngơi còn cho Phó Ức Vi dựa vào vai mình, gắp thức ăn, rót nước, lại còn cùng uống chung một ly trà sữa, bạn bè thân thiết nào lại làm như vậy!

Nhớ lại câu nói "Chúng tôi ở bên nhau rồi" của Chu Yến Thần vừa rồi, Lưu Ngạn chỉ có thể cảm thán rằng mình thực sự đã nghĩ quá đơn giản, tại sao lúc trước cậu không nghĩ rằng việc Chu Yến Thần tiếp cận Phó Ức Vi có thể là để theo đuổi anh chứ?

Cậu còn tưởng Chu Yến Thần tìm đến là để trả thù vì chuyện bát quái năm ngoái. Xem ra mình thực sự còn quá non nớt rồi.

Quả nhiên chỉ số thông minh và chỉ số EQ của học sinh giỏi tỷ lệ thuận với nhau.

Lưu Ngạn quan sát hai người đối diện qua kẽ ngón tay - vẻ mặt Chu Yến Thần bình thản, ánh mắt chỉ xoay quanh Phó Ức Vi, thỉnh thoảng liếc nhìn sang bên này một chút, rồi nhanh chóng thu về, còn thỉnh thoảng ghé sát tai Phó Ức Vi nói gì đó, biểu cảm ôn hòa, động tác quen thuộc như thể đã làm vô số lần. Còn Phó Ức Vi, ngoài việc thì thầm với hắnbthì luôn nhìn về phía này, ánh mắt mang theo sự thăm dò, rõ ràng là đang mong chờ phản ứng của họ.

Tay của họ không đặt trên mặt bàn, Lưu Ngạn đoán chắc là ở dưới.

Để kiểm chứng suy đoán của mình, cậu lập tức kêu lên một tiếng than thở giả vờ ngửa người ra ghế sô pha, hai tay che mắt, lộ ra một khe hở nhỏ, lén lút liếc nhìn, quả nhiên thấy hai bàn tay đan vào nhau.

Nói chính xác hơn là tay Chu Yến Thần bao bọc lấy tay Phó Ức Vi. Một tay dùng để đan mười ngón, một tay vòng qua eo và đặt lên mu bàn tay, tạo thành tư thế bảo vệ hoàn toàn, cũng có thể gọi là tuyên bố chủ quyền.

Cảnh tượng này khiến cậu sốc hơn cả cái ôm lúc nãy, khiến cậu phải chân thành thốt lên: "Đệt!"

Phó Ức Vi: "..."

Chu Yến Thần ngay lập tức bịt tai Phó Ức Vi lại, nhận được ánh mắt nghi vấn của Phó Ức Vi thì nghiêm túc giải thích: "Bạn nhỏ không được nghe lời bậy."

Giọng nói này được kiểm soát không lớn không nhỏ, vừa đủ để người đối diện nghe thấy. Thế là Lưu Ngạn đang cố gắng ngồi dậy bị đánh bại, lại nằm ngửa ra ghế.

"Không ngờ nha không ngờ." Lưu Ngạn liếc nhìn Chu Yến Thần và Phó Ức Vi, lắc đầu: "Đúng là tình anh em càng xuống dốc, lòng người không còn như xưa."

Phó Ức Vi không tiếp lời cậu, dừng một chút, hỏi: "Mày thấy... thế nào?"

"Cái gì thế nào?" Lưu Ngạn hỏi ngược lại.

Ngón tay Phó Ức Vi vô thức cuộn lại: "Mày thấy bọn tao... thế nào?"

Anh đang lo lắng. Là bạn bè mấy năm, Lưu Ngạn dễ dàng nhận ra điều đó.

Cậu liếc nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của Phó Ức Vi và Chu Yến Thần, thấy Chu Yến Thần dùng tay kia vỗ vỗ mu bàn tay Phó Ức Vi như đang trấn an. Có vẻ như Chu Yến Thần đối xử rất tốt với Phó Ức Vi.

Hơn nữa, hai người này ở bên nhau trông cũng không hề có cảm giác bất hòa.

Lưu Ngạn thầm nghĩ: Phó Ức Vi tốt như vậy, ít ai có thể xứng đôi, ở bên Chu Yến Thần cũng coi như là phù hợp. Dù sao Chu Yến Thần cũng đứng thứ hai trong bảng xếp hạng hotboy trường trước đây, chỉ kém Phó Ức Vi một chút, lại còn là học sinh giỏi, thành tích của Phó Ức Vi là do cậu giúp đỡ nâng cao; cậu ấy nhớ Phó Ức Vi từng nói Chu Yến Thần cũng biết nấu ăn, thường ngày cũng rất biết chăm sóc người khác, bất kể ở đâu cũng chỉ nhìn Phó Ức Vi. Tổng hợp tất cả lại, nếu thang điểm là một trăm thì Chu Yến Thần có lẽ đạt khoảng sáu bảy mươi điểm.

Về yếu tố giới tính, trước đây đương nhiên cậu nghĩ rằng Phó Ức Vi cũng giống mình nên chắc chắn thích con gái, vì vậy cảm thấy Chu Yến Thần quả thực có chút không ổn.

Cậu đã sớm cảm thấy Chu Yến Thần có gì đó không đúng. Là một người bạn học, sự quan tâm và chăm sóc của Chu Yến Thần dành cho Phó Ức Vi rõ ràng đã vượt ra khỏi phạm vi của mối quan hệ này nhưng Phó Ức Vi lại không cảm thấy vậy, cậu nhắc nhở cũng vô ích. Tuy nhiên, dù đã có linh cảm nhưng cậu thực sự không ngờ lại là không đúng về phương diện này.

Chuyện xu hướng tính dục này hoàn toàn không nằm trong phạm vi cân nhắc của cậu. Đã là thế kỷ 21 rồi, học sinh ở độ tuổi này đều đã tìm hiểu những điều nên biết và không nên biết qua nhiều kênh khác nhau.

Cậu chỉ bất ngờ khi biết tin người anh em tốt của mình đột nhiên cong, chứ không phải là không thể chấp nhận.

Thực tế, khi biết tin này, phản ứng đầu tiên của cậu là: "WTF Phó Ức Vi và Chu Yến Thần ở bên nhau á?"

Phản ứng thứ hai: "Cmn Phó Ức Vi là gay à?"

Ý nghĩ thứ ba âm thầm hiện lên là: "Nếu cậu ấy là gay, vậy trước đây cậu ấy có từng thích mình không?"

Câu hỏi cuối cùng dù lấy hết can đảm cũng không dám hỏi ra miệng - sợ bị Phó Ức Vi đuổi giết. Đương nhiên, bây giờ có khả năng là bị cả Phó Ức Vi và Chu Yến Thần cùng đuổi giết.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng vài lần, Lưu Ngạn hít một hơi thật sâu, trong lòng miễn cưỡng vượt qua được cửa ải này.

Phó Ức Vi vẫn đang đợi câu trả lời của cậu ấy.

Lưu Ngạn phục hồi lại chỉ trong vài hơi thở, nhớ lại cảnh tượng trước đó, nhìn chằm chằm vào mấy chuỗi đèn ngôi sao treo trên trần nhà, hung hăng xoa mắt mình, ôm ngực, trả lời lảng sang chuyện khác: "Tao cảm thấy tao đã bị tổn thương."

"..."

Phó Ức Vi vừa nhìn động tác của cậu là biết cơn nghiện diễn xuất của cậu lại tái phát, điều này cũng đồng nghĩa với việc cậu không hề bài xích chuyện anh và Chu Yến Thần ở bên nhau.

Tâm trạng thả lỏng hơn rất nhiều, ngón tay Phó Ức Vi nhúc nhích trong lòng bàn tay Chu Yến Thần, trên mặt nở nụ cười, hùa theo hỏi: "Tổn thương gì?"

"Bọn mày, mày, từng đứa bọn mày đèu." Cậu run rẩy giơ ngón trỏ ra, chỉ Phó Ức Vi và Chu Yến Thần trước rồi chỉ Nghiêm Hạo sau, nói với giọng thều thào: "Lặng lẽ thoát ế, chỉ còn lại một mình tao, tao cô đơn, tao cô độc, tao lạnh lẽo quá."

Biểu cảm cậu buồn bã, giọng nói trầm và nhẹ, chan chứa nỗi buồn sâu đậm, tình cảm dâng trào đến mức còn thút tha thút thít, giơ tay giả vờ lau nước mắt nơi khóe mắt, từ đầu đến cuối cằm đều nâng lên một góc 45 độ, toàn bộ cảnh tượng tràn ngập một bầu không khí u sầu.

Phó Ức Vi giơ tay ném một cái nắp bút qua, đánh tên diễn viên kịch này trở lại nguyên hình: "Học viện diễn xuất thật sự không xem xét tuyển dụng tài năng như mày à?"

Lưu Ngạn làm ra vẻ tiếc nuối: "Tao quên đăng ký rồi."

Đúng lúc này, Nghiêm Hạo vốn đang hóng chuyện đột nhiên nhoài người tới, nhìn Phó Ức Vi và Chu Yến Thần từ trên xuống dưới, ánh mắt nhìn họ cứ như nhìn báu vật quý hiếm, hai mắt sáng rỡ, biểu cảm còn cực kỳ đáng khinh, quan sát hồi lâu, hỏi họ: "Tao có thể... chụp một bức ảnh không?"

Phó Ức Vi ngồi thẳng người lên, không hiểu được mạch suy nghĩ của cậu: "Hả?"

Nghiêm Hạo cười ngượng ngùng: "Cái đó, bạn gái tao thích kiểu của bọn mày... ừm, tao muốn chia sẻ với cô ấy một chút."

Phó Ức Vi còn chưa kịp nói gì, Lưu Ngạn đã vỗ một phát vào gáy cậu: "Chụp cái đầu ấy!"

Nghiêm Hạo ôm đầu: "Không chụp đầu cũng được mà."

Lưu Ngạn: "..."

Nghiêm Hạo cố gắng tìm kiếm đột phá khẩu từ Phó Ức Vi, ôm cái bướu có thể đã bị đánh sưng lên nói: "Thật mà, không lộ mặt cũng được, bọn mày cứ giữ nguyên tư thế vừa rồi, để tao chụp một tấm, chỉ một tấm thôi."

Phó Ức Vi lạnh lùng vô tình từ chối: "Không được."

Nghiêm Hạo còn định nói gì nữa, Lưu Ngạn trực tiếp kéo cậu ra phía sau: "Im đi, nếu còn nói nữa tao sẽ đóng gói tất cả ảnh xấu xí của mày hồi học kỳ một gửi cho bạn gái mày, để cô ấy xem mày đáng yêu đến mức nào."

Chiêu này rõ ràng rất hiệu quả, lời còn chưa dứt, Nghiêm Hạo lập tức im miệng, còn làm động tác kéo khóa môi, biểu thị mình sẽ không nói gì nữa.

Tuy nhiên, sự phục tùng nhục nhã này rõ ràng chỉ là kế sách tạm thời, chứ không phải xuất phát từ nội tâm, bởi vì đợi Lưu Ngạn vừa quay đầu đi, Phó Ức Vi lập tức thấy Nghiêm Hạo ở phía sau đang lén lút giơ ngón giữa.

Mắt Phó Ức Vi cong lên.

Một cuộc nói chuyện mà ban đầu tưởng chừng sẽ rất khó khăn cứ thế kết thúc một cách mơ hồ. Bạn bè của anh vẫn là bạn bè, người yêu vẫn là người yêu, không ai bất mãn, không ai nghi ngờ, càng không ai rời đi, tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với kết cục tồi tệ nhất mà hắn đã dự tính, Phó Ức Vi rất vui.

Chu Yến Thần thấy anh vui vẻ, tâm trạng của mình cũng vô thức trở nên vui vẻ theo, còn đặt bàn tay đang nắm chặt dưới gầm bàn của cả hai lên mặt bàn, hiển thị ra một cách quang minh chính đại.

Phó Ức Vi đang vui mừng nên cũng không ngăn cản.

Khóe miệng Lưu Ngạn giật một cái, vội vàng chuyển tầm mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro