⊹₊⋆ Chương 71: Thành tích
Thành tích thi đại học được công bố vào khoảng ngày 23. Phó Ức Vi lúc thi không cảm thấy gì, nhưng trước ngày công bố điểm một hôm lại bắt đầu căng thẳng.
Anh đã dành cả học kỳ để nỗ lực, trong lần thi thử cuối cùng trước kỳ thi đại học, anh đạt thành tích đứng thứ 10 toàn trường, vốn dĩ đã rất tốt. Nhưng thường thì bài thi thử cuối cùng được ngầm hiểu là tồn tại chuyên môn để xây dựng lòng tin cho học sinh, các thầy cô giáo chắc chắn sẽ chấm rất lỏng tay, đặc biệt là những câu hỏi lớn của khối xã hội, loại câu hỏi dựa hoàn toàn vào sự hiểu biết của bản thân cộng với việc học thuộc lòng sách vở, chỉ cần chữ viết đẹp và nội dung đại khái giống đáp án là sẽ được điểm cao.
Điểm số mang ý vị cổ vũ lòng người này thế nào cũng có hiềm nghi phóng túng. Điều này cũng dẫn đến việc thành tích thi thử lần này thực ra không có tính tham khảo lắm.
Nghĩ đến đây, Phó Ức Vi vô cùng nghi ngờ thành tích thi đại học của mình liệu có bị giảm sút theo hay không.
Nhỡ đâu trình độ thực sự của anh không được nhiều điểm như vậy thì sao?
Anh luôn luôn thi xong là quên sạch mình đã viết cái gì, thi đại học cũng không cho phép mang giấy nháp hay đề thi ra khỏi trường thi, cho nên ngay cả cơ hội so đáp án cũng không có. Dù trên mạng đã có đầy đủ đáp án chuẩn, anh cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, chẳng khớp được chút nào.
Nghĩ đến việc ngày mai sẽ có điểm, trong lòng anh thấp thỏm không yên, ngay cả chơi game cũng chẳng còn tâm trạng, chốc chốc lại ngẩn người, đờ đẫn nhìn nhân vật game của mình đứng im tại chỗ biến thành bia ngắm sống, chưa kịp nằm xuống đã bị người ta bắn một phát headshot.
Phó Ức Vi: "..."
Màn hình dần chuyển sang màu xám, anh mím môi, lờ đi tiếng kêu rên của Lưu Ngạn truyền qua tai nghe, trực tiếp thoát khỏi ván game này, trở về giao diện nhân vật, ném chuột sang một bên, co hai chân lên ghế, mắt nhìn chằm chằm máy tính, tiếp tục thẫn thờ.
Lúc Chu Yến Thần bước vào liền nhìn thấy Phó Ức Vi trong bộ dạng này... Đôi chân dài co ro đầy vẻ tủi thân, mặt vô cảm, máy tính và điện thoại đều bị bỏ xó một bên, chỏm tóc ngốc trên đầu khẽ đung đưa theo luồng gió lạnh từ điều hòa, ánh mắt mê mang, không biết tiêu cự lạc đi đâu. Dáng vẻ trông thật buồn rầu.
Chu Yến Thần biết anh đang phiền muộn điều gì.
Ngày mai là có điểm thi, Phó Ức Vi chắc chắn bị ảnh hưởng rất lớn. Hôm nay từ lúc sáng sớm thức dậy nhìn thấy thời gian, trạng thái nhẹ nhàng của mấy ngày trước đã rời bỏ anh mà đi.
Phó Ức Vi đang lo lắng, đang sợ hãi. Chu Yến Thần hiểu tâm trạng của anh, đồng thời cũng cảm thấy một tia đau lòng.
Nếu đổi là Chu Yến Thần, hắn sẽ không có nỗi băn khoăn này.
Thành tích của hắn từ nhỏ đến lớn đều rất xuất sắc, là điển hình của "con nhà người ta" trong miệng mọi người, chưa từng mắc sai lầm trong chuyện học hành. Thỉnh thoảng có bài kiểm tra ngựa mất móng trước thì cũng có thể rất nhanh tìm ra thiếu sót để sửa chữa, lần sau tuyệt đối sẽ không phạm lại sai lầm tương tự. Sự tự tin ở phương diện này của hắn dường như là bẩm sinh, cảm thấy mình có thể thi tốt thì nhất định sẽ thi tốt. Ngay cả thi đại học cũng không phải chuyện đùa.
Chỉ cần thực lực đủ mạnh, đại học A, không thành vấn đề.
Nhưng Phó Ức Vi và hắn không giống nhau.
Tố chất tâm lý của Phó Ức Vi rốt cuộc không mạnh mẽ bằng hắn, thái độ đối với mục tiêu mà mình phấn đấu bấy lâu nay cũng không được tùy ý như hắn. Trong tình huống trước mắt này, rất khó để tiếp tục giữ một trái tim bình thản. Vì áp lực tâm lý quá lớn, cả ngày hôm nay, hắn chưa thấy Phó Ức Vi nở được mấy nụ cười.
Cũng vì thế mà hắn còn đặc biệt đề nghị chơi game để giết thời gian, mục đích là để Phó Ức Vi thư giãn tâm tình. Nhưng không ngờ, hắn chỉ đi ra ngoài lấy đồ một chút, Phó Ức Vi lại khôi phục dáng vẻ ban nãy.
Bước chân tạm dừng một chút, hắn cầm que kem trên tay... Mấy hôm trước hắn hứng chí tự làm đông lạnh... Đi tới, đưa cho Phó Ức Vi. Đối phương đang xuất thần, không có phản ứng gì với sự tiếp cận của hắn, cảm giác được có cái gì đó ở bên miệng liền theo bản năng há miệng. Đây là phản xạ có điều kiện hình thành tự nhiên sau thời gian dài được đút ăn, phản ứng cơ thể còn nhanh hơn phản ứng của não bộ rất nhiều. Đồng thời, hành động này cũng chứng minh sự tin tưởng và ỷ lại của anh đối với Chu Yến Thần.
Chu Yến Thần tỏ vẻ vô cùng hài lòng với điều này, rất tự giác đưa que kem vào miệng anh.
Phó Ức Vi đột nhiên không kịp phòng ngừa bị lạnh một cái, lập tức hoàn hồn: "Hiss... Lạnh quá."
Chu Yến Thần thu tay về, cắm que kem vào cái ly bên cạnh: "Vậy đợi lát nữa hẵng ăn."
"Ừm." Phó Ức Vi rầu rĩ gật đầu.
Chu Yến Thần xoay ghế của anh một vòng, để mặt đối diện với mình, nhìn bộ dạng ủ rũ của anh, nhéo nhéo má anh, hỏi: "Sao thế? Vẫn còn căng thẳng à?"
Vừa nói, hắn vừa kéo ghế của mình lại gần, ngồi đối mặt với Phó Ức Vi.
Phó Ức Vi ôm chân, cằm tì lên đầu gối: "Ừ, ngày mai có điểm rồi, anh có chút..." Chữ phía sau hơi khó mở miệng, dưới ánh mắt khích lệ của Chu Yến Thần, anh mới thấp giọng thốt ra: "... Sợ."
Chu Yến Thần đổi từ nhéo sang vuốt ve nhẹ nhàng, tiếp tục hỏi: "Sợ cái gì?"
"Sợ thi không tốt." Phó Ức Vi nghiêng đầu vô thức cọ cọ lòng bàn tay hắn, nói ra suy đoán của mình về thành tích thi thử lần cuối, tha thiết bày tỏ nỗi lo lắng. "Anh cảm giác thi đại học không thể nào chấm lỏng tay như vậy, cho dù lần đó thi tốt, thi đại học cũng chưa chắc đã..."
Lời còn chưa nói xong đã bị phản bác: "Không đúng."
Phó Ức Vi sửng sốt, Chu Yến Thần gỡ tay anh ra, khiến cơ thể hắn vì mất thăng bằng mà nghiêng qua, hắn đón lấy trọn vẹn, để Phó Ức Vi ngồi lên đùi mình, ngửa đầu hôn lên mặt anh, lắc đầu nói: "Không phải như thế."
Phó Ức Vi: "Ý gì?"
Chu Yến Thần ôm eo anh, để anh dựa vào người mình ở tư thế thoải mái nhất có thể, tạm dừng một lát rồi giải thích: "Quá trình chấm bài thi lần cuối cùng quả thực sẽ tương đối rộng rãi, thầy cô cho điểm thoáng, điểm số cuối cùng cũng phổ biến đều rất cao. Bởi vì đây là bài kiểm tra cuối cùng trước khi chúng ta thi đại học, để tạo lòng tin cho chúng ta nên mới làm như vậy. Đây đại khái được coi là quy tắc bất thành văn giữa các trường học."
Hắn nói đến đây, Phó Ức Vi lộ ra vẻ mặt xem đi xem đi anh nói không sai mà, khiến hắn không nhịn được lại ghé tới hôn một cái: "Vi Vi trông đáng yêu quá."
Phó Ức Vi lờ đi hành vi tận dụng mọi thứ để trộm hôn này, thần sắc vẫn lộ rõ vẻ chán nản có thể nhìn thấy bằng mắt thường: "Đáng yêu cũng vô dụng." Đáng yêu cũng chẳng giúp anh thi được điểm cao.
Chu Yến Thần hiển nhiên không tán đồng quan điểm của anh, nghiêm túc phản bác: "Vi Vi đáng yêu là kho báu của thế giới, là cục cưng của em, sao lại vô dụng?"
Phó Ức Vi: "..."
Chu Yến Thần lại hôn anh một cái: "Vi Vi phải tin tưởng mị lực của chính mình, không ai có thể cưỡng lại anh."
Nói vài câu làm không khí sôi nổi hơn một chút, Chu Yến Thần quay lại chủ đề chính: "Nhưng mà, điểm thi thử lần cuối tuy rằng cao ảo, nhưng thứ tự xếp hạng thì sẽ không thay đổi."
Tốc độ chuyển đề tài của hắn quá nhanh, tư duy Phó Ức Vi không theo kịp, hỏi lại: "Tại sao?"
"Bởi vì điểm của mọi người đều được kéo cao lên mà." Chu Yến Thần chậm rãi nói: "Giống như chơi game vậy, lúc tay không tấc sắt thì chênh lệch giữa anh và đồng đội lớn bao nhiêu, nếu mang theo trang bị cùng cấp độ, thì chênh lệch chẳng phải vẫn giống nhau sao?"
"Lần thi thử đó chỉ là nâng điểm số tổng thể của mọi người lên thôi, ai cũng như nhau, cũng chẳng có chuyện chuyên môn ưu đãi ai cả, cho nên, cho dù điểm cao ảo, nhưng thứ tự chung quy thì không sai."
"Những người kém hơn anh, cho dù được cộng thêm chừng ấy điểm, cũng vẫn kém hơn anh."
"Xếp hạng của anh chứng minh thực lực."
"Vi Vi, anh phải tin tưởng chính mình." Chu Yến Thần một tay ôm anh, một tay vuốt ve sau gáy anh, trán chạm trán với anh, ánh mắt chuyên chú nghiêm túc, "Phải nhớ kỹ, ang là tuyệt nhất. Em tin anh nhất định làm được."
Cảm xúc bất an và căng thẳng từ từ được trấn an, lời nói của Chu Yến Thần tương đương với việc cho anh uống một viên thuốc an thần. Trong lòng Phó Ức Vi dần dần bình tĩnh trở lại.
Chu Yến Thần nhân cơ hội lại hôn một cái, Phó Ức Vi không tránh, mặc hắn dán lên môi một lát rồi cạy mở khớp hàm tiến quân thần tốc: "Thực sự không được thì chúng ta còn có thể làm một số chuyện khác để giải tỏa chút."
Ý hắn có điều chỉ, tay từng chút từng chút thò xuống dưới, Phó Ức Vi không hề hay biết, dễ dàng để hắn thực hiện được ý đồ.
Quần áo ở nhà tương đối rộng rãi, Phó Ức Vi không thích gò bó, ngay cả dây lưng cũng buộc lỏng lẻo, vừa vặn thuận tiện cho động tác nhỏ của ai đó.
Đây là tình huống thường xuyên xảy ra kể từ buổi sáng sớm hôm đó hai người vô tình dùng tay giải quyết cho nhau, đợi đến khi Phó Ức Vi nhận ra thì hắn đã nắm lấy rồi.
Phó Ức Vi kêu lên một tiếng, muốn hắn buông ra, Chu Yến Thần mắt điếc tai ngơ, cứ thế hành động.
Dưới sự kích thích này, Phó Ức Vi không còn rảnh để nghĩ đến chuyện khác, mọi giác quan trên cơ thể dường như đều tập trung ở nơi đó, hơi thở không tự chủ được mà trở nên nặng nề.
Chu Yến Thần ánh mắt sâu thẳm liếm hôn người đang vì chịu kích thích lớn mà ngửa đầu lộ ra cần cổ thon dài, khẽ cắn lên yết hầu anh, để lại một dấu răng nhàn nhạt, sợ anh đau, cắn xong lại vội vàng liếm liếm, động tác trên tay không ngừng.
"Vi Vi." Khi tới đỉnh điểm, thân thể Phó Ức Vi run rẩy một chút, bên tai mơ hồ nghe thấy Chu Yến Thần đang nói chuyện: "... Yêu anh, tin tưởng em, tin tưởng chính anh..."
Anh gần như theo bản năng gật đầu: "Ừm."
Sự thật chứng minh, tin tưởng Chu Yến Thần là đúng.
Ngày hôm sau, do hôm trước tiêu hao cả thể xác lẫn tinh thần nên thời gian nghỉ ngơi cũng dài hơn bình thường, Phó Ức Vi dậy muộn, lúc tỉnh dậy đã là 10 giờ rưỡi.
Anh giật mình ngồi dậy, lại bị người bên cạnh đè xuống.
Chu Yến Thần đã tỉnh từ lâu, trong tay cầm điện thoại, trong mắt tràn đầy ý cười, còn chưa nói gì đã hôn Phó Ức Vi một cái trước: "Vi Vi!"
Vừa nhìn là biết đã tra được điểm rồi.
Phó Ức Vi bề ngoài bất động thanh sắc, nhưng trái tim đã treo lên tận cổ họng, giọng nói khô khốc: "Sao rồi?"
Chu Yến Thần đến cả giọng nói cũng lộ ra vẻ hưng phấn: "Có thành tích rồi!"
Phó Ức Vi căng thẳng đến mức nói không nên lời: "Thế... thế nào?"
"Anh được 667 điểm!" Chu Yến Thần nói một câu lại hôn anh một cái, hận không thể dồn hết sức lực cả người vào nụ hôn này. "Đứng thứ hai toàn thành phố!"
"Vi Vi quá tuyệt vời!!"
Hắn ôm Phó Ức Vi xoay một vòng, để anh nằm bò trên người mình, giơ điện thoại cho Phó Ức Vi xem: "Anh xem này!"
Phó Ức Vi ngơ ngác nhìn màn hình, quét từ trên xuống dưới hết khung đỏ, xác nhận đi xác nhận lại, đó đúng là số báo danh của mình, 667 điểm, cũng là điểm thật. Dùng sức véo lòng bàn tay, có cảm giác đau, chứng minh đây không phải đang nằm mơ.
Nhắm mắt lại, cánh tay Phó Ức Vi đang chống bên cạnh Chu Yến Thần bỗng nhiên xả hơi, cả người như mất hết sức lực ngã oặt sang một bên.
Mình làm được rồi.
Chu Yến Thần vẫn ôm anh, hôn lên trán anh:
"Vi Vi, chúng ta làm được rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro