7-8

7.

Hạ Tri Noãn hôn không có quy luật, nụ hôn trong trí nhớ chỉ có ký ức rải rác đêm đó, cùng với ngày đó dán lên đôi môi Khúc Hướng Hàn.

Cậu học dáng vẻ của Khúc Hướng Hàn nhào tới, vụng về đưa lưỡi liếm một vòng, như đứa nhóc đang thử nhiệt độ của nước chạm khóe môi Khúc Hướng Hàn một cái.

Lấy được đáp án, Khúc Hướng Hàn hôn càng mạnh mẽ.

"Ư... Ưm..."

Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có âm thanh của họ.

Hạ Tri Noãn cảm giác không thở nổi, đẩy Khúc Hướng Hàn một cái muốn ngửa ra sau, nhưng Khúc Hướng Hàn đã giữ thật chặt lấy đầu cậu.

Khúc Hướng Hàn lại quét một vòng, không nỡ mà điểm điểm lên đầu răng cậu lui ra bên ngoài, lại hôn hôn khẽ lên môi.

Hạ Tri Noãn mới vừa rồi giật mình phát hiện trong mắt đối phương không giấu được lửa nóng.

Khi ánh mắt hai người đối diện nhau, Khúc Hướng Hàn có thâm ý liếm liếm môi.

Người đỏ mặt thở phì phò vẫn ngồi ở trên đùi hắn không an phận động đậy lung tung, một ánh mắt cũng như đang trêu chọc hắn.

Hắn nghẹn muốn nổ tung.

Khúc Hướng Hàn đỉnh lên Hạ Tri Noãn, khiến Hạ Tri Noãn cảm nhận rõ ràng được bộ phận nóng bỏng cứng rắn của hắn.

"Làm sao bây giờ?"

"Có thể giúp anh không?"

Thợ săn xảo quyệt nhìn chằm chằm con mồi rơi vào bẫy, hướng dẫn từng bước.

Hạ Tri Noãn đỏ mặt cắn cắn môi, cúi đầu là chỗ phồng lên, ngẩng đầu là tầm mắt giống như có thể nhìn thấu của hắn, nhất thời không biết nên đặt ánh mắt ở đâu, né tránh chung quanh.

"Em... Em không giúp."

Khúc Hướng Hàn không trả lời, mà ôm người vào trong ngực một lần nữa, cái gáy trơn nhẵn bại lộ ngay trước mắt Khúc Hướng Hàn.

Hạ Tri Noãn cảm nhận được yết hầu tựa vào cổ của mình nhúc nhích một chút, xúc cảm ấm áp phủ lên gáy —— nơi vốn nên có tuyến.

"Ưm!" Hạ Tri Noãn bị đau mà nắm lấy cổ tay Khúc Hướng Hàn.

Khúc Hướng Hàn đang cắn cậu, giống như Alpha muốn đưa pheromone vào cho Omega.

Nhưng cậu không có tuyến thể.

Hạ Tri Noãn không đẩy Khúc Hướng Hàn ra, cậu biết Alpha luôn thích đánh dấu đồ vật mà mình sở hữu.

Cậu không ngửi thấy pheromone, cũng không biết lúc này trong không khí tràn ngập hương cây cỏ nồng nặc bao nhiêu.

Bàn tay to vốn đang đặt trên lưng không biết len lén trượt xuống từ lúc nào, theo khe mông tìm được cửa động mong nhớ đã lâu.

Chỉ là nhẹ nhàng sờ soạng, người bị ngậm gáy run rẩy một cái rõ ràng.

Khúc Hướng Hàn buông dấu răng kia ra, vừa vặn đối diện với đôi mắt nhiễm hơi nước. Chủ nhân của đôi mắt rõ ràng không biết bây giờ mình làm cho người ta muốn bắn vào trong bụng như thế nào, giơ tay lên muốn rút tay của Khúc Hướng Hàn ra, "Anh đừng, em... em sẽ tự làm."

Gân xanh trên trán nhảy lên, nhưng Khúc Hướng Hàn vẫn thuận theo Hạ Tri Noãn, nhìn người trước mắt cởi quần và đồ lót ra, bắt đầu nâng mông mình lên, cắn răng cố gắng đưa ngón tay vào bên trong.

"Ưm..."

Một ngón, hai ngón, toàn thân Hạ Tri Noãn đều nhuộm tình dục.

Khúc Hướng Hàn lại không đợi được, hắn cắn vạt áo Hạ Tri Noãn lên, cúi đầu xuống lập tức tìm được hạt châu điểm hồng.

Hai hạt châu bị kích thích dựng đứng lên, Khúc Hướng Hàn cắn một bên nhẹ nhàng liếm láp, một tay vẫn đỡ bên hông Hạ Tri Noãn, tay kia đùa bỡn hạt châu khác mong muốn được chăm sóc.

Hạ Tri Noãn không kiềm được ưỡn ngực ra phía trước, ngầm đồng ý cho hành động của Khúc Hướng Hàn, khi Khúc Hướng Hàn dừng lại lại bất mãn hừ hừ.

Lần đầu tiên cậu làm loại chuyện này trong lúc tỉnh táo, nhét ngón tay của mình vào cậu cảm thấy xấu hổ cực kỳ, phía trước truyền tới cảm giác thoải mái dời đi sự chú ý của cậu.

Một lúc lâu sau Hạ Tri Noãn mới đẩy Khúc Hướng Hàn một cái, "Em được rồi."

Hai người gần như chuyển động yết hầu cùng lúc, Khúc Hướng Hàn bị Hạ Tri Noãn đẩy một cái dựa lên ghế sô pha ở phía sau.

Hạ Tri Noãn nhẹ nhàng cởi cúc quần Khúc Hướng Hàn ra, lại kéo xuống, bộ phận cực lớn bắn ra ngoài. Lần đầu tiên thấy rõ vật lớn như vậy, Hạ Tri Noãn có chút kinh ngạc, mình thật sự có thể sao?

Khúc Hướng Hàn dường như nhìn thấu lo lắng của Hạ Tri Noãn, "Vừa dùng mấy ngón tay?"

Trên mặt Hạ Tri Noãn nóng hừng hực, "Hai... Ba ngón."

Ngón tay Hạ Tri Noãn vốn nhỏ, hai ba ngón vẫn chưa đủ. Khúc Hướng Hàn đưa tay thăm dò vào hậu huyệt, dễ dàng cắm hai ngón tay vào, ngón thứ ba lại gặp chút trở ngại.

"A... Anh đừng!"

Khúc Hướng Hàn trực tiếp thử một chút liền đưa ngón tay thứ ba vào, hậu huyệt lần thứ hai bị mở rộng ra, Hạ Tri Noãn không nhịn được vòng lấy eo Khúc Hướng Hàn, thân thể nghiêng về phía hắn. Khúc Hướng Hàn vươn bàn tay trống không, đè Hạ Tri Noãn lại cùng cậu hôn môi.

Thấy mở rộng đã xong Khúc Hướng Hàn rút ngón tay ra, đỡ hông của Hạ Tri Noãn từ từ ngồi xuống.

Giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu theo gò má trượt xuống, trong lúc thở dốc hai người một lần lại một lần hôn môi, ý loạn tình mê mà lưu lại vết hôn và dấu răng trên người đối phương.

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại toàn thân Hạ Tri Noãn giống như bị tháo rời, sờ sang bên cạnh, trống không.

Khúc Hướng Hàn bởi vì sáng sớm công ty gọi điện khẩn cấp, phải chạy đến công ty xử lý một lô hàng, để lại một nụ hôn ở trên trán Hạ Tri Noãn liền vội vàng rời đi.

Mơ mơ màng màng, Hạ Tri Noãn còn nỉ non một câu "Đi đường cẩn thận", không biết Khúc Hướng Hàn nghe được hay không.

Trong cốc giữ nhiệt trên tủ đầu giường, là nước ấm mà Khúc Hướng Hàn chuẩn bị cho cậu trước khi đi, tối hôm qua đến sau đó cổ họng Hạ Tri Noãn thật sự rất khàn.

Hạ Tri Noãn mở điện thoại di động lên, đang muốn gửi tin nhắn cho Khúc Hướng Hàn, lại phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ lạ.

Không cần nghĩ cũng biết lại là gã bạn trai cũ chết tiệt.

Lại hiển thị cuộc gọi, Hạ Tri Noãn cuối cùng cũng nhịn không được, niềm vui vừa có bạn trai sắp bị xua tan, "Không phải đã nói rõ ràng rồi sao? Còn gọi điện thoại làm gì?"

Thanh âm Của Hạ Tri Noãn cách micro càng lúc càng xa, Đỗ Tử Thành thức thời nói ra chính sự, "Ôi, đừng cúp máy, cậu không muốn biết chuyện của bạn trai cậu sao?"

Kể từ ngày gặp được Khúc Hướng Hàn ở nhà Hạ Tri Noãn, Đỗ Tử Thành luôn cảm thấy Khúc Hướng Hàn nhìn rất quen mặt, đi ngang qua màn hình lớn quảng trường gã nhớ ra, người kia là Khúc tổng tân binh trong giới kinh doanh.

Gã đi theo các phóng viên khác ngồi xổm canh giữ Khúc Hướng Hàn một thời gian dài, những người khác đều cảm thấy không có gì có thể đào được, chỉ có anh tiếp tục đi theo, rốt cục bị gã phát hiện ra tin hot —— "Cậu vẫn không biết sao, Khúc Hướng Hàn sắp cùng Hàn Nhược kết hôn rồi."

"Cái gì?"

Hạ Tri Noãn cảm thấy như bị đánh một gậy vào đầu, đối phương dường như còn đang lải nhải lặp đi lặp lại, nói còn không bằng mình đối với Hạ Tri Noãn tốt hơn, ít nhất ngoại tình còn có thể thừa nhận, mà bây giờ Khúc Hướng Hàn muốn kết hôn Hạ Tri Noãn vẫn chưa hay biết gì.

Sợ Hạ Tri Noãn không tin, Đỗ Tử Thành lại gửi cho cậu một tấm hình, đó là hình ảnh khúc Hướng Hàn và Hàn Nhược cùng nhau vào một cửa hàng đồ cưới có tiếng trong nước hai ngày trước, sau đó hai người còn cùng nhau xuất hiện tại một cửa hàng trang sức nhẫn cưới nổi tiếng.

Khúc Hướng Hàn đang lừa gạt cậu? Thế nhưng không phải Khúc Hướng Hàn nói thích cậu ư, quả thật còn rất nhiêm túc. Lẽ nào anh ấy lừa dối mình? Nhưng mà Hàn Nhược, Khúc Hướng Hàn cũng biết Hàn Nhược thích anh ấy...

Hạ Tri Noãn tâm loạn như ma, ngây ngây ngốc ngốc vượt qua một ngày này. Khúc Hướng Hàn trong điện thoại nghe ra được Hạ Tri Noãn không vui vẻ lắm, nâng cao tốc độ làm việc để về nhà sớm.

Nhưng mở cửa nhà lại phát hiện trong phòng một khoảng tối đen, đáy lòng Khúc Hướng Hàn có dự cảm không tốt, bật đèn, lại phát hiện một người cuộn thành một đoàn ở trên ghế sô pha.

"Hạ Tri Noãn, em phát sốt rồi!"

8.

Mẹ Khúc đối với Hạ Tri Noãn càng ngày càng hài lòng.

Sau khi ăn cùng nhau vài bữa cơm, bà càng cảm thấy Hạ Tri Noãn rất dễ thương.

Nhưng nhìn dáng vẻ thằng bé và con trai ở cạnh nhau, sao càng nhìn càng giống vẫn chưa chọc thủng lớp cửa sổ giấy quan hệ mập mờ trước kia. Rõ ràng Hạ Tri Noãn cùng mỗi người nói chuyện phiếm đều có thể chân thành nhìn ánh mắt đối phương, sao vừa nhìn nhau với con trai liền đỏ mặt tai hồng chứ.

Mẹ Khúc suy đoán trong lòng: Thằng con ngu ngốc này, không phải vẫn chưa theo đuổi được người ta chứ. Không được, phải đi xem rốt cuộc là tình huống gì, đến lúc đó con dâu bỏ chạy con trai không phải cô đơn lẻ loi sao.

Khi bà quyết định đến đột kích tình hình của con trai mình với con dâu, bà đã nhấn chuông cửa mà không chào hỏi trước.

Nhưng ai ngờ người mở cửa, lại là bác sĩ lão Từ của gia đình mình.

"Chuyện gì xảy ra? Sao Tri Noãn lại phát sốt?" Mẹ Khúc vội vã đến cửa phòng, thấy Khúc Hướng Hàn đang đổi miếng dán hạ sốt cho Hạ Tri Noãn, hạ thấp giọng, "Đã hạ sốt rồi sao?"

Hạ Tri Noãn vừa mới thay miếng dán hạ sốt hơi nức nở một tiếng, dường như không thoải mái lại nghiêng đầu qua. Khúc Hướng Hàn nhẹ nhàng vỗ ngực cậu, không lâu sau Hạ Tri Noãn lại ngủ thiếp đi.

Trong lúc mê man cậu nghe thấy được giọng nói của một người phụ nữ, không nghe rõ người đó đang nói cái gì, rất nhanh đã bị Khúc Hướng Hàn dẫn ra ngoài.

Cửa phòng đóng lại, trong phòng tối tăm và yên tĩnh trở lại.

"Không có vấn đề gì lớn, chủ yếu là do không nghỉ ngơi tốt với quá mệt mỏi."

Nghe lão Từ nói như vậy, Khúc Hướng Hàn lập tức nhớ tới tối hôm qua —— hắn quả thực đã giúp Hạ Tri Noãn dọn dẹp sạch sẽ, chẳng lẽ tối hôm qua quá hưng phấn làm nhiều quá?

Lúc trở về nhìn xung quanh một chút, trong nhà không có hộp mang đi, cũng không có dấu vết nấu cơm, buổi trưa Hạ Tri Noãn ăn gì? Chưa ăn cơm sao? Lẽ nào sốt rất lâu rồi?

Sao lại... không gọi điện thoại nói cho hắn biết.

Khúc Hướng Hàn có chút khổ sở.

Tiễn lão Từ đi, mẹ vẫn còn nhắc mãi, trách cứ hắn tại sao không chăm sóc tốt cho Hạ Tri Noãn.

Mẹ Khúc quyết định ở lại trước, hỗ trợ chăm sóc Hạ Tri Noãn, nấu chút cháo, dạ dày trống rỗng không thể uống thuốc.

Hạ Tri Noãn mơ màng bị người đánh thức, rất miễn cưỡng được đỡ ngồi dậy.

Khúc Hướng Hàn thổi nguội từng ngụm từng ngụm cháo đút cho Hạ Tri Noãn ăn, sau khi uống vài ngụm cháo Hạ Tri Noãn dần dần tỉnh táo một chút, nhìn Khúc Hướng Hàn lại nhớ tới lời Đỗ Tử Thành nói.

Ban đầu Hạ Tri Noãn sợ Khúc Hướng Hàn thật sự lừa cậu, muốn trốn về nhà ba mẹ trước.

Nhưng cho tới nay đôi bên lao về phía nhau cũng không phải không cảm nhân được, Hạ Tri Noãn lựa chọn tin tưởng Khúc Hướng Hàn, chờ hắn trở về hỏi hắn một chút.

Cũng không biết vì sao trong lòng vẫn bị tắc nghẹn, uống một ngụm nước để ở tủ đầu giường sau đó không uống nữa.

Bụng cũng không đói để mà ăn. Khúc Hướng Hàn hôm nay có rất nhiều cuộc họp, Hạ Tri Noãn cũng không muốn quấy rầy hắn.

Chờ đợi rồi chờ đợi, đầu càng ngày càng nặng, cậu dường như ngã xuống ghế sô pha và ngủ thiếp đi, loáng thoáng nghe thấy Khúc Hướng Hàn gọi cậu, ôm cậu trở lại giường, sột soạt lại có ai đó đến.

"Khúc Hướng Hàn, anh..." Hạ Tri Noãn mở miệng, lại phát hiện giọng nói của mình vẫn còn khàn khàn, ho hai tiếng, Khúc Hướng Hàn mang nước đến cho cậu, Hạ Tri Noãn nhận lấy nhưng không uống, "Anh và Hàn Nhược..."

Hạ Tri Noãn vẫn cảm thấy trực tiếp cho Khúc Hướng Hàn xem ảnh là được, quay đầu tìm điện thoại di động của mình.

"Chắc là để ở bên ngoài, anh lấy cho."

Hạ Tri Noãn gật đầu, ngón tay bưng ly nước luống cuống cong lên, cúi đầu nhìn ảnh phản chiếu của mình trong ly nước, vẫn uống một ngụm nước.

Đợi một lúc lâu Khúc Hướng Hàn vẫn chưa trở lại, Hạ Tri Noãn cho rằng Khúc Hướng Hàn không tìm được điện thoại, vén chăn ra muốn xuống giường.

Đúng lúc Khúc Hướng Hàn đẩy cửa bước vào, thoạt nhìn có chút lo lắng, "Anh biết rồi! Em muốn hỏi chuyện ảnh anh và Hàn Nhược bị chụp lén sao?"

Hạ Tri Noãn khó hiểu gật gật đầu, điện thoại có mật mã mà?

Vừa rồi Khúc Hướng Hàn ở bên ngoài bị mẹ Khúc gọi lại, mẹ Khúc nói nhận được điện thoại của nhà họ Hàn, nói là có một phần ảnh Khúc Hướng Hàn và Hàn Nhược cùng nhau ra vào cửa hàng trang sức cưới bị chụp lén, nhưng bị Hàn Nhược chặn lại, "Bài báo không đúng sự thật! Làm tổn hại đến danh tiếng độc thân của con!"

Khúc Hướng Hàn lập tức nghĩ đến vừa rồi Hạ Tri Noãn muốn nói lại thôi.

"Đó là giả! Anh không đi cùng Hàn Nhược! Nhưng đúng lúc gặp nhau ở chỗ đó, Hàn Nhược đi cùng bạn cậu ấy đến cửa hàng, thật sự chỉ là trùng hợp!"

Hạ Tri Noãn không trả lời, nhận lấy điện thoại mở màn hình, mở ảnh ra cho Khúc Hướng Hàn xem.

"Cái góc độ này!! Là người chụp ảnh cố ý canh chỉnh góc độ, bạn của Hàn Nhược ở bên cạnh!"

Khúc Hướng Hàn càng cảm thấy oan ức, mở rộng ảnh chụp cẩn thận tìm kiếm, rốt cục tìm được một góc áo không rõ ràng, "Em xem, bạn cậu ấy hôm đó đã mặc cái áo xanh này!"

Hạ Tri Noãn gật đầu, trong lòng cuối cùng cũng sáng tỏ, nhưng vẫn nghi hoặc, "Vậy anh đến đó làm gì?"

Mấy ngày trước, cậu và Khúc Hướng Hàn vẫn chưa ở bên nhau. Vậy Khúc Hướng Hàn, muốn mua cho ai chứ?

Đột nhiên khí thế vừa nãy của Khúc Hướng Hàn tiêu tán hoàn toàn, trở nên có hơi thiếu tự nhiên, "Anh, anh đến đó xem một chút... "

Thấy vẻ mặt Hạ Tri Noãn không tin, đành phải khai ra hết toàn bộ, "Không phải đã sắp một tháng ư, sợ em bỏ đi, muốn dụ dỗ em đính hôn với anh trước, như vậy em sẽ không chạy mất."

"..." Lúc trước sao không phát hiện Khúc Hướng Hàn có tâm kế như vậy?

Hạ Tri Noãn co rút khóe miệng, thực sự không biết nên nói cái gì.

Cuối cùng bất đắc dĩ ấn hai bên huyệt Thái Dương.

"Khúc Hướng Hàn, em phải về nhà!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro