Chương 22.1: Vào V





Edit: Thanh Nhã
Beta: Jade

*chương 22 rất dài nên tui chia làm 2 phần nha, một chương như này tương đương 2 chương bình thường lận nên mọi người có thương thì đọc ở w.attpad nha, đừng đọc ở web reup và được hơn thì vote cho tui nè 🙈.

Bách Cẩm Ngôn đột nhiên đổi giọng, không có chút gì lạnh lùng của vừa nãy.

Khán giả trong phòng phát sóng không hiểu gì, ngay cả fan ruột của anh cũng vậy.

Không chửi cái tên Cận Tử Duệ kia diễn nát lắm chuyện cũng được đi, nhưng ít nhất cũng phải châm chọc một câu chứ. Thế mà cuối cùng chẳng nói gì, còn khuyên gã đi học thêm về diễn xuất?

Khán giả spam "..." toàn màn hình.

Một vài bình luận nghi ngờ, "Tui có cảm giác trạng thái này của Bách Cẩm Ngôn không đúng lắm, phải mau mời thầy đến trừ tà thôi."

"Không cứu, chôn luôn đi."

"Anh Bách à, thế này không giống anh đâu! Mới có mấy năm mà đã qua giai đoạn tuổi trẻ điên cuồng rồi sao?"

"Ấy từ từ! Người được đặc biệt chú ý là ai đấy? Sao tui chưa chưa từng thấy tài khoản này vậy?"

Thông báo nhắc nhở hiện lên ngay phần bình luận nên khán giả cũng có thể nhìn thấy.

Huống hồ gì tài khoản được đặc biệt chú ý đó vừa vào phòng đã leo thẳng lên ghế khách VIP đầu tiên rồi, muốn không để ý cũng khó.

Bách Cẩm Ngôn không quan tâm đến bình luận mà liếc nhìn trợ lý, lạnh lùng nói: "Anh ra ngoài đi."

"Được." Người trợ lý kia vốn đang căng thẳng đứng ngồi không yên, nghe Bách Cẩm Ngôn nói xong thì như được đại xá, nhanh chóng quay người đi, lúc ra khỏi phòng còn tiện tay đóng cửa.

Bách Cẩm Ngôn ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: "Chào buổi chiều mọi người."

Mưa bình luận: "Live lâu bà cố rồi mới nhớ chào bố mày sao?"

"... Lạ ghê, lạ ghê!"

"Sao mà tui có cảm giác anh ta nói chuyện với tụi mình dịu dàng đi không ít nhỉ? Là tui bị ảo giác sao?"

"Không phải cô ảo giác đâu... Nãy tui bình luận bảo anh ta ngồi thẳng dậy hoặc chỉnh màn hình chút đi vì máy quay không quay được hết cả người mà anh ta có đếm xỉa gì đâu. Bây giờ lại ngồi thẳng lên?"

Giữa một rừng bình luận, tài khoản màu đỏ được đặc biệt chú ý kia trả lời một câu: "Chào buổi chiều. [Mèo nhỏ xoa móng vuốt.jpg]"

Bình luận này xuất hiện trên cùng với cỡ chữ to hơn các bình luận khác.

Người xem nhao nhao khó hiểu: "Tên này được đó. Ai vậy? Sao còn có mặt mũi hơn cấp vip tui vậy?"

"Úi... Không thể nào không thể nào! Đây là tài khoản riêng của Bách Cẩm Ngôn đấy, tui có cảm giác chẳng có ai khiến anh ta có thể đặc biệt chú ý đâu."

"...?"

"Đệch! Có phải vợ em tới không? Vợ ơi hun miếng đi!"

Bách Cẩm Ngôn vô cảm nhìn màn hình, ngay lập tức bình luận này biến mất chẳng thấy tăm hơi.

Mưa bình luận: "... OK, acc vip kia mất tiêu thì xác định là vợ tới không sai."

"Ha ha ha đụ mé! Bày đặt làm màu trước mặt vợ nên đến cả một từ "cút" cũng không dám nói."

"Mau tới đây mang Bách Cẩm Ngôn hèn mọn bị vợ quản nghiêm này treo lên màn hình đê."

Kiều Hoài Dao lấy chiếc gối bên cạnh ôm vào ngực, ngón tay bấm bấm trên màn hình, tặng vài món quà nhỏ.

Bách Cẩm Ngôn thấy quà tặng thì cười nói: "Cảm ơn kẹo từ người không tên."

Phòng live: "Làm cái gì đấy?! Anh đang làm cái gì đấy!"

"Tui tặng hơn trăm món quà anh không nhìn lấy một cái còn vợ anh tặng cục kẹo nhỏ 4 nghìn mà anh đã cảm ơn người ta?"

"Anh ơi, tui kêu anh một tiếng anh luôn đó! Khiêm tốn giùm tui chút đi! Nhiều người đang nhìn như thế mà anh chỉ chăm chú nhìn bình luận của vợ tui là sao hả?"

Bách Cẩm Ngôn không quan tâm, chống cằm tán gẫu với Kiều Hoài Dao, "Đã trễ rồi, em ăn cơm trưa chưa?"

Kiều Hoài Dao: [Em không đói, chờ tối đói gộp lại ăn một lần luôn]

Bách Cẩm Ngôn gõ tay lên mặt bàn, anh không giục Kiều Hoài Dao ăn cơm đúng bữa mà chỉ nói: "Em nhìn thử ngăn tủ bên trái trong tủ lạnh đi."

Ngăn tủ sao?

Trong lòng Kiều Hoài Dao thắc mắc nhưng vẫn đặt gối xuống, đi mở tủ lạnh ra, khi nhìn thấy thứ bên trong, cậu bỗng mở to mắt.

Tủ lạnh này cậu chưa từng mở ra, đáng lý phải trống rỗng, nhưng bên trong lại chất đầy đồ ăn vặt, các loại đồ uống được xếp ngay ngắn trên hai kệ của cánh tủ.

Hai tầng dưới đều là đồ ăn vặt ít béo ít đường, ngũ cốc và một ít đồ ăn liền.

Dường như Bách Cẩm Ngôn đã biết trước Kiều Hoài Dao sẽ không ăn uống đúng bữa nên đã chuẩn bị sẵn.

Kiều Hoài Dao nhoẻn miệng cười, cậu cầm điện thoại chụp một tấm gửi cho Bách Cẩm Ngôn: [Cảm ơn anh!]

Bách Cẩm Ngôn: [Sờ đầu.jpg]

Kiều Hoài Dao lấy hai túi hoa quả sấy khô rồi quay về sô pha, vừa ăn vừa xem phát sóng trực tiếp.

Xem một lúc cậu mới phát hiện khi mình không ở đây thì Bách Cẩm Ngôn không hề nói chuyện mà chỉ nhìn bình luận trong phòng live.

Người xem đều có thể nhận ra Bách Cẩm Ngôn liên tục nói chuyện ban nãy đã trở thành Bách Cẩm Ngôn im lặng không nói gì, vì thế họ sôi nổi gõ chữ: "Mau đổi tiêu đề của phòng phát sóng này thành: << Trò chuyện với (vợ của chúng) tôi >>"

Kiều Hoài Dao ngẩn người, lời trêu chọc này khiến mặt cậu hơi nóng, ngón tay vô thức cuộn lại, nín thở nghe xem Bách Cẩm Ngôn sẽ nói gì, thấy vẻ mặt anh không thay đổi thì mím môi bỏ miếng khoai lát vào miệng.

Hiển nhiên Bách Cẩm Ngôn cũng nhìn thấy bình luận này, anh lạnh lùng lên tiếng: "Không đổi, đổi rồi các người sẽ nói tiếp."

Mưa bình luận: "???"

"Anh đề phòng tui? Anh đề phòng tui phải hông?!"

"OK, Bách Cẩm Ngôn không phản đối chúng ta gọi Kiều Kiều là vợ, mau truyền xuống hai người này ba năm sinh hai đứa."

Bách Cẩm Ngôn cắt ngang khiến phòng live lập tức nóng lên.

Đủ loại meme bay tứ tung trong phần bình luận.

Nhìn bình luận đầy màn hình, ánh mắt Bách Cẩm Ngôn dừng lại ở vị trí khách VIP được đặc biệt chú ý rồi đột ngột nói: "Tối nay anh có một cuộc phỏng vấn, có thể kéo dài cả đêm, sẽ mở chế độ im lặng đưa cho trợ lý."

Kiều Hoài Dao nhận ra Bách Cẩm Ngôn đang nói với mình bèn gõ chữ đáp lại: [Được. Anh làm việc nhớ phải nghỉ ngơi nữa đấy, đừng vất vả quá]

Bách Cẩm Ngôn: [Ừm]

Kiều Hoài Dao: [Em như vậy có tính là xuất hiện trong chương trình không? Họ có cho anh thêm điểm không?]

Bách Cẩm Ngôn không ngờ Kiều Hoài Dao vẫn còn nhớ chuyện điểm số. Anh nhìn những bình luận liên tục xuất hiện trên màn hình, dường như có thể xuyên qua những con chữ, nhìn thấy được người bên kia, "Có lẽ là không."

Anh dừng chút lại nói thêm, "Nếu rảnh anh sẽ hỏi đạo diễn một chút."

Khi Kiều Hoài Dao đang gõ chữ thì thấy trong group hiện tin nhắn thông báo tiết học ngày mai sẽ đổi thành tiết thí nghiệm, nhắc nhở mọi người chuẩn bị tốt.

Đây là tiết thí nghiệm đầu tiên từ lúc khai giảng đến giờ.

Kiều Hoài Dao suy nghĩ một lúc nhưng không nhớ tài liệu để đâu, gõ chữ hỏi Bách Cẩm Ngôn: [Anh ơi sách thí nghiệm của em để đâu thế?]

Bách Cẩm Ngôn nhìn thoáng qua bình luận, không suy nghĩ đáp: "Trong ngăn kéo bên trái dưới TV."

Tài liệu học khá nhiều, để chung một chỗ thì không hết nên khi dọn dẹp, anh đã đặt sách của những môn trong thời khóa biểu ở chỗ dễ lấy, sách chưa học thì cất vào ngăn tủ.

Thấy Kiều Hoài Dao chưa trả lời mình, Bách Cẩm Ngôn nói: "Ngày mai nhiệt độ xuống thấp mà học thí nghiệm không bật điều hòa đâu, em nhớ mặc quần áo dày hơn đấy."

"Vâng ạ." Kiều Hoài Dao theo bản năng đáp lại nhưng nói xong mới nhận ra Bách Cẩm Ngôn đang nói qua phát sóng trực tiếp chứ không phải đang đứng trước mặt câu.

Kiều Hoài Dao gõ chữ: [Em biết rồi anh]

"Quần áo dày anh để ngăn trên cùng trong tủ, lúc treo đồ anh có soạn một bộ đồ trắng với áo khoác ngoài để trong đó, em mặc nguyên bộ đó là được."

"Dự báo nói trưa có thể mưa nên em nhớ mang dù đấy." Bách Cẩm Ngôn nói rồi dừng một chút, thấy không yên tâm nên bổ sung thêm, "Dù ở trên tủ giày."

Kiều Hoài Dao ngoan ngoãn gật đầu: [Em nhớ rồi]

...

Trong vô thức, phần bình luận ngoại trừ Kiều Hoài Dao ra chẳng còn ai khác.

Thật lâu sau mới có người gửi bình luận: "... Xem một hồi tui cũng không biết mình đến đây làm gì nữa."

"Lần đầu tiên tui thấy mình dư thừa đến thế! Rõ rành đang xem live ở nhà nhưng lại thấy đứng ngồi không yên."

"Chậc chậc chậc, chăm sóc vợ tui chu đáo quá ha, chuyện gì cũng chuẩn bị trước hết cả, cũng được, bạn trai này OK đó."

"Anh ta cứ như thế thì sao tui không đu CP cho được hu hu hu... Cho dù là giả tui cũng đu đến chết!"

Kiều Hoài Dao muốn chụp ảnh màn hình nên đã tắt phát sóng trực tiếp, không biết bình luận đang nói gì.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Kiều Hoài Dao dừng gõ chữ.

Trợ lý mở hé cửa, anh ta không bước vào mà chỉ nói: "Cẩm Ngôn, bên kia chuẩn bị khởi động máy."

Kiều Hoài Dao nghe vậy nhắn: [Anh làm việc trước đi, em phải chuẩn bị đồ cho ngày mai rồi]

Đồ cần chuẩn bị rất nhiều nên để tránh ngày mai đi trễ hoặc để quên đồ thì bây giờ cậu phải chuẩn bị hết, mai chỉ cần xách cặp đi thôi.

Bách Cẩm Ngôn thấy bình luận này thì đáp, "Được, em đi đi."

Trợ lý thấy Bách Cẩm Ngôn đứng dậy thì nói: "Anh Bách, Cận Tử Duệ nói muốn học hỏi với anh. Gã..."

Bách Cẩm Ngôn cau mày, lạnh lùng đáp: "Bảo gã cút."

Khán giả nghe được câu này ngay lập tức thấy thỏa mãn:

"OK tui thoả mãn rồi."

"Trước mặt vợ phải ăn nói lịch sự!"

"Đây mới là Bách Cẩm Ngôn mà tui biết nè."

"Vào đoàn phim rồi mới đi học diễn xuất? Ông trời của tui ơi, thực sự có loại người kỳ lạ như vậy sao?"

"Lời lúc nãy của Bách Cẩm Ngôn gã tin thật hả trừi? Ha ha ha, người ta dỗ vợ thôi, vội thế làm gì dọ?"

Trợ lý rụt cổ, Cận Tử Duệ còn nói những câu khác nhưng hắn không dám mở miệng nói lại với Bách Cẩm Ngôn.

Mưa thu rơi nhẹ, không nặng hạt nhưng bầu trời từ sớm đã âm u.

Kiều Hoài Dao không ăn sáng mà cầm sách và ô đi học.

Cậu tới sớm nên trong phòng chưa có ai, Kiều Hoài Dao tìm chỗ ngồi rồi sắp xếp lại nội dung ghi chép ở tiết trước.

Mọi người lục tục vào lớp.

Bên cạnh có bóng người đổ xuống làm Kiều Hoài Dao dừng bút. Cậu ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Khâu Thư Phong đang cạnh mình.

"Buổi sáng tốt lành nha Kiều Hoài Dao." Khâu Thư Phong tươi cười quơ quơ đồ trong tay rồi đưa cho Kiều Hoài Dao, "Cho cậu nè. Sáng tôi đi nhà ăn sớm nên lấy giúp cậu đấy."

Kiều Hoài Dao bình thản từ chối, "Không cần đâu, cảm ơn cậu."

"Anh cậu nhờ tôi lấy giúp cậu đó." Khâu Thư Phong quyết đoán đặt đồ ăn sáng vào tay Kiều Hoài Dao, "Tiền anh cậu đã đưa rồi, cậu không ăn phí lắm."

"Anh tôi?" Kiều Hoài Dao nhướng mày.

Thấy Kiều Hoài Dao kinh ngạc, Khâu Thư Phong bèn giải thích: "Thông tin liên lạc của lớp trưởng có đăng lên website chính thức. Anh của cậu đã tìm tôi... không đúng, là thuê tôi mỗi ngày đi học mua đồ ăn sáng cho cậu."

Giúp đỡ bạn bè mà còn được tiền, nhiều hơn cả làm việc cho trường mà việc lại nhẹ nhàng.

Chuyện tốt thế ai mà chả thích.

Khâu Thư Phong nói: "Mấy ngày trước còn đổi thực đơn tới lui, mãi hôm nay mới quyết định đấy. Cậu xem thử đi, tất cả đều là anh cậu đích thân lựa chọn đấy."

Kiều Hoài Dao nhìn thoáng qua nhãn hiệu trên túi giấy, thấy số lượng cũng được đánh dấu bên trên, "Làm phiền cậu rồi."

Khâu Thư Phong phất tay, "Vậy cậu ăn trước đi, tôi không làm phiền nữa, chút nữa vào học rồi."

Nói rồi Khâu Thư Phong xoay người đến ngồi cạnh bạn cùng phòng ở hàng sau.

Kiều Hoài Dao mở túi giấy ra, bên trong có một hộp sữa, một hộp sủi cảo nhỏ và bánh trứng, tất cả vẫn còn nóng.

Cậu không ăn ngay mà lấy hết ra chụp một tấm gửi Bách Cẩm Ngôn.

Kiều Hoài Dao: [Bé mèo ngoan ngoãn ngồi xổm.jpg]

Bách Cẩm Ngôn trả lời rất nhanh: [Em ăn được chứ?]

Kiều Hoài Dao: [Ăn ngon lắm]

Vừa nhắn tin Kiều Hoài Dao vừa cắn một miếng sủi cảo, cậu không nhịn được hỏi: [Sao anh lại tìm người mua đồ ăn giúp thế? Anh nói thẳng với em để em tự đi cũng được mà]

Sáng sớm nhà ăn không quá đông, chủ yếu là burrito* với mì ăn liền nên làm rất nhanh, hầu như không phải xếp hàng.

* Burrito: một món ăn trong ẩm thực Mexico gồm lớp vỏ bên ngoài làm bằng bột mì trộn ngô rán, bên trong là phần nhân bánh, có thể có thịt, trứng gà, rau sống, cà chua, dưa chuột và các loại sốt, tương ớt kèm theo

Bách Cẩm Ngôn: [Nếu để em tự đi thì hôm nay sẽ không ăn sáng luôn mất]

Kiều Hoài Dao: "..."

Không thể phản bác được.

Kiều Hoài Dao lại hỏi: [Anh kết bạn với Khâu Thư Phong lúc nào thế?]

Bách Cẩm Ngôn: [Mấy hôm trước rồi]

Ngay cả phương thức liên lạc với giáo viên đứng lớp của cậu, Bách Cẩm Ngôn đều lưu lại hết.

Kiều Hoài Dao gắp bánh trứng lên, bữa sáng của Thanh Hoa rất khác với các bữa còn lại, kiếp trước cậu chưa từng đến nhà ăn ăn thử.

Kiếp trước Khâu Thư Phong cũng từng mang cơm cho cậu, nhưng cậu đều từ chối, dần dần Khâu Thư Phong không mang nữa.

Bây giờ nghĩ lại chắc hẳn lúc đó Bách Cẩm Ngôn cũng thuê Khâu Thư Phong mang đồ ăn cho cậu rồi.

Phiền ở chỗ lúc đấy quan hệ của hai người chưa tốt lên, Khâu Thư Phong sợ Kiều Hoài Dao biết là Bách Cẩm Ngôn đưa sẽ không ăn nên không nhắc tới.

Sau đó Kiều Hoài Dao lại nhận được chuyển phát nhanh từ nước ngoài của mẹ cậu, là một thùng sữa bò và bánh kẹo, đồ ăn vặt.

Quan hệ giữa cậu và ba mẹ rất xa cách, hai người họ làm việc ở nước ngoài quanh năm suốt tháng, đã lâu không về thăm cậu, nhưng vẫn thường xuyên gửi đồ cho cậu nên Kiều Hoài Dao cũng không nghĩ nhiều.

Có khi dậy sớm không có khẩu vị, cậu sẽ lấy đại một cái bánh đem đến lớp.

Những thứ đó đúng hạn sẽ được gửi tới đây.

...

Giờ ngẫm lại, lúc ấy đồ mẹ gửi cho cậu đều là đồ chơi, hàng hiệu, chưa từng gửi đồ ăn.

Sữa và bánh có lẽ là Bách Cẩm Ngôn mượn danh nghĩa mẹ cậu gửi tới.

Bách Cẩm Ngôn thật là... Sao cứ thích che giấu suy nghĩ của mình thế nhỉ?

Bữa sáng không nhiều, cũng không nặng mùi, sau khi ăn xong Kiều Hoài Dao cất hộp vào lại túi giấy.

Giảng viên chưa tới, cậu suy nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại mở app đặt đồ ăn.

-

Đạo diễn cuộn kịch bản lại, vung tay lên nói: "Được rồi... Tốt! Thầy có thể chuẩn bị cảnh tiếp theo rồi."

Thầy đạo cụ cởi dây thép trên người Bách Cẩm Ngôn xuống, trợ lý bên kia thấy vậy thì chạy đến, "Trà sữa nóng đây anh Bách. Anh tranh thủ uống lúc còn nóng đi."

Bách Cẩm Ngôn chẳng thèm nhìn ly trà sữa kia lấy một cái, chỉ nói: "Tôi khuông uống ngọt, mang đi đi."

Tay cầm trà sữa của người trợ lý cứng đờ giữa không trung, "Vậy để em pha trà nóng cho anh."

Bách Cẩm Ngôn có thói quen uống trà nên mỗi lần vào đoàn nhân viên công tác sẽ chuẩn bị trà cho anh.

Bởi vì đã có trà sữa, trợ lý nghĩ rằng Bách Cẩm Ngôn quay xong sẽ muốn uống trà sữa, hơn nữa trà pha xong mà để lâu hay bị lạnh thì uống không ngon nữa nên anh ta không chuẩn bị.

Người đại diện bên cạnh thấy thế thì "chậc" một tiếng, lấy trà sữa lại nói: "Đây là em trai cậu mua riêng cho cậu đấy, không uống thật hả?"

Bách Cẩm Ngôn dừng bước, quay đầu lại nhìn, người đại diện đưa trà sữa qua.

Lần này Bách Cẩm Ngôn không từ chối, cầm trà sữa về phòng nghỉ.

Trợ lý gãi đầu, "Chị Lưu ơi, em có cần đi pha trà nữa không ạ?"

Người đại diện vỗ vai anh ta rồi cười bảo: "Em đi làm việc khác đi."

---

Kiều Hoài Dao vừa tan học đã nhận được tin nhắn của Bách Cẩm Ngôn.

Cậu bấm vào thì thấy một tấm ảnh chụp ly trà sữa có dán nhãn: Trà ô long nguyên kem không đường.

Kiều Hoài Dao híp mắt, [Cửa hàng này khá nổi tiếng, anh uống có quen không?]

Trà sữa ở tiệm luôn được pha chế trước, khi khách gọi món thì rót ra, có thể đổi vị nhưng độ ngọt thì không thể đổi.

Kiều Hoài Dao đã trả thêm tiền để họ pha riêng một ly.

Bách Cẩm Ngôn: [Ừm]

Kiều Hoài Dao: [Có ngọt không anh?]

Sau khi gửi tin nhắn, trên khung thoại hiện lên vài cái meme ngọt ngào nên Kiều Hoài Dao lỡ tay nhấn một cái.

Sau khi meme kia được gửi đi cậu mới chú ý tới dòng chữ nhỏ phía dưới: Anh ta ngọt hay tôi ngọt?

Meme đó còn là loại đổi màu nữa.

Kiều Hoài Dao bồn chồn lo lắng vội thu hồi meme kia về nhưng Bách Cẩm Ngôn cứ mãi nhìn điện thoại sao có thể không thấy được.

Bách Cẩm Ngôn: [?]

Kiều Hoài Dao một tay cầm sách một tay nhắn tin nên hơi chậm, cậu luống cuống giải thích.

Kết quả vừa gõ được một nửa Bách Cẩm Ngôn bên kia đã nói: [Trà sữa không đường, vị trà hơi chát]

Không hề có chữ ngọt nào nhưng câu nào cũng ngọt.

Kiều Hoài Dao dựa vào lan can cầu thang, khóe miệng cong lên mấy lần, cậu cố ý đè xuống nhưng lại chẳng được.

Cậu ho nhẹ một tiếng, xóa tin nhắn trước đó đi rồi gõ chữ lại lần nữa: [Vậy lần sau em bảo quán đổi thành trà hoa lài thử xem (Mèo nhỏ nghiêng đầu.jpg)]

Sau khi gửi tin nhắn, Kiều Hoài Dao phát hiện ảnh đại diện của Bách Cẩm Ngôn đã đổi.

Khi nãy nó vẫn là một tấm ảnh hơi tối tăm một chút.

Ngón tay cậu không nhịn được mà bấm vào avatar của Bách Cẩm Ngôn, sau khi được phóng to, ảnh đại diện hiện ra rõ ràng.

Đó là... ảnh chụp ly trà sữa, ngay cả chữ viết trên nhãn ly cũng được chụp rõ ràng.

Kiều Hoài Dao lập tức trợn tròn mắt, đây là ảnh bữa sáng cậu nhận được sáng nay đã được cắt đi.

Đóng gói bằng túi giấy, bên ngoài dán nhãn có ghi phân loại đồ ăn.

Một lần nữa quay về giao diện nhắn tin.

Kiều Hoài Dao nhìn hai tấm ảnh đại diện bình thường này cười khẽ, không nhịn được mà chụp lại giao diện khung thoại nhưng không gửi đi mà giữ lại trong album của mình.

(còn phần 2)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro