Chương 1: Tuyển sinh đặc cách. 🌿

Tác giả: Công Tử Vu Ca.

Edit & Beta: Chồng Yêu Của Em (UwU179).

"Mọi người nghe tin gì chưa? Trường mình lại có một học sinh đặc cách nhập học, hình như là hôm nay đến trình diện á!"

"Nghe lâu rồi." (Xoa tay hăm he)

"Lầu trên làm ơn thu nước miếng lại được không? Cách cả màn hình mà tôi vẫn ngửi thấy sự phấn khích của cậu đó!"

"Có đồ chơi mới sắp đến sao mà không phấn khích cho được. Nghe nói lần này cậu ta lại còn đến từ khu ổ chuột Hạ Cảng Loan, không có tí gia thế nào hết á, hì hì."

Hì cha mày chứ hì, mẹ nó.

Ninh Tụng nhai nát viên kẹo bạc hà trong miệng. Nhìn bài đăng trên diễn đàn trường nghĩ rằng nếu cậu thực sự gặp mấy đứa con nhà giàu này ở trường mới với thân hình hiện tại của mình thì cậu có thể hạ gục được mấy đứa.

Ngón tay thon dài vẫn lướt qua những lời lẽ thô tục, đột nhiên nghe thấy một giọng nam trầm hỏi cậu: "Ninh Tụng phải không?"

Ninh Tụng nghe vậy ngẩng đầu lên, thấy một chiếc xe buýt của trường học có chữ "Trường Nam Sinh Thượng Đông" đang dừng trước mặt cậu, tài xế mặc đồng phục đang thò đầu ra nhìn cậu.

Cậu cất điện thoại, vẻ u ám trong mắt tức thì cong lên thành nụ cười, cúi người nói: "Cháu chào chú ạ!"

Tài xế liếc nhìn những tờ quảng cáo lộn xộn trên cột điện bên đường, bực bội nói: "Chỗ cậu khó tìm quá."

Là tài xế của trường nam sinh Thượng Đông, đây là lần đầu tiên ông đến một nơi như thế này để đón người.

Đây là khu vực tập trung dân nghèo nổi tiếng nhất Thượng Đông Châu, ngay sát khu ngầm thường xuyên xảy ra các vụ án hình sự. Ông lái chiếc xe buýt trường học có biểu tượng của trường quý tộc, đi đến đâu cũng có người nhìn.

Nghe nói an ninh ở đây rất hỗn loạn, làm ông lo lắng nên loanh quanh mất nửa ngày, khó tránh khỏi có chút bồn chồn.

Vốn định nổi giận than phiền vài câu, nhưng giây tiếp theo lại thấy cậu thiếu niên mỉm cười cúi chào nói: "Xin lỗi, vất vả cho chú rồi ạ!"

Rất ngoan.

Chỉ là gầy quá.

Mỏng như một tờ giấy, cằm rất nhọn, tóc hơi xoăn nhưng mềm mại, cùng màu nâu vàng như tròng mắt. Dáng vẻ như suy dinh dưỡng, làn da trắng bợt đến đáng kinh ngạc, đôi vai gầy phẳng hơi rũ xuống. Nếu không có chiếc ba lô to đùng phía sau, chắc hẳn có thể thấy rõ xương sống lồi lõm của cậu rồi.

Đã là cuối tháng 2, nhưng mấy hôm trước trời rét còn đổ hai trận mưa. Đường phố ở đây lại chật hẹp, ánh nắng mặt trời khó chiếu vào, làm toát lên vẻ âm u lạnh lẽo. Chắc cậu bé đã đợi rất lâu rồi nên chóp mũi đã đỏ ửng vì lạnh, vì thế mà sắc mặt càng thêm xanh xao, xung quanh không phải là những kẻ lang thang quần áo rách rưới thì cũng là quảng cáo của khu đèn đỏ, ai nhìn vào cũng thấy thương cho cậu.

Đối với một thiếu niên như vậy, ông ta cũng không nỡ trách mắng thêm, gật đầu nói: "Lên xe đi."

Ninh Tụng vác ba lô bước vào, tài xế nhìn cậu qua gương chiếu hậu một lần nữa: "Là học sinh được tuyển theo diện đặc biệt vào phải không?"

Ninh Tụng "vâng" một tiếng, ngẩng đầu đối mắt với tài xế qua gương chiếu hậu. Ánh mắt tài xế lộ ra vài phần vẻ vi diệu, cuối cùng lại chỉ nói: "Không dễ dàng gì nhỉ, chúc mừng cậu."

Ninh Tụng nghe vậy mím môi: "Cháu cảm ơn."

Cậu cười một cái, khóe môi hiện lên một nếp nhăn nhẹ, trên mặt toát lên một vẻ đáng thương linh động. Tài xế không nói gì nữa, lái xe hướng về phía trường nam sinh Thượng Đông.

Ninh Tụng biết tại sao tài xế lại nhìn mình với vẻ mặt đó.

Kẻ may mắn xuất thân từ khu ổ chuột, cả trường nam sinh Thượng Đông chắc cũng chẳng có mấy người.

Tuy cậu chưa từng đọc cuốn tiểu thuyết tên "Món Quà Của Các Thiếu Gia" mà mình đang xuyên không vào, nhưng cuốn tiểu thuyết này quá nổi tiếng, khắp nơi đều có các phiên bản khác của nó, hơn nữa cô bạn thân của cậu cực kỳ yêu thích cuốn tiểu thuyết này, ngày nào cũng giới thiệu nhiệt tình ép buộc cậu đọc. Cậu còn từng giúp cô ấy tranh giành các phiên bản đó, nhưng mấy lần đều hết hàng trong tích tắc, cuối cùng cậu đành phải mua một bộ thẻ bài phiên bản sưu tầm với giá cao trên Xianyu¹ để tặng cô ấy làm quà sinh nhật.

(1) Xianyu là một nền tảng thương mại điện tử lớn ở Trung Quốc, chuyên về mua bán và trao đổi đồ cũ (second-hand). Nó tương tự như eBay hoặc các trang web/ứng dụng rao vặt đồ cũ khác ở các nước phương Tây.

Đây cũng là lần tiếp xúc gần nhất của một thẳng nam như cậu với cuốn tiểu thuyết này.

Tổng cộng có 20 tấm thẻ, mấy ngày nay cậu đã vẽ lại mười mấy tấm dựa vào trí nhớ.

Từ trong túi cậu lấy ra mấy tấm thẻ đó, lật từng tấm một.

Tấm thẻ đầu tiên có hình một nam sinh trông hoang dại, bất cần. Sở dĩ cậu nhớ rõ nhân vật này là vì hình xăm trên người hắn ta.

Lúc ấy cậu đã nghĩ, quả nhiên đây là tiểu thuyết hư cấu. Dù sao khi cậu học cấp 3 thì chưa từng thấy ai dám xăm hình ở những nơi không che chắn được.

Mặc dù là nhân vật 2D, nhưng trên thẻ vẫn cố gắng hết sức để vẽ ra đặc điểm của nhân vật. Hắn ta là người có dáng vẻ hoang dại nhất trong tất cả các nhân vật, màu da cũng tương đối sẫm. Trên thẻ nhân vật, hắn là người duy nhất mặc đồng phục một cách tùy tiện, đeo găng tay đấm bốc, mang phong thái du côn đẹp trai đầy tà khí, trông chẳng khác nào một kẻ lưu manh.

Ngay phía trên tấm thẻ là tên của hắn, Lý Du.

Bạn thân của cậu gọi nhân vật này là "anh Cá Mực", nói rằng hắn ta chính là hormone thanh xuân biết đi, chỉ còn thiếu mỗi việc giết người, phóng hỏa để trở thành một đại ca xã hội đen thực thụ.

Phía dưới tấm thẻ là vài câu giới thiệu hình tượng mà cậu nhớ được: 18 tuổi, cao 187cm, biệt danh: kẻ côn đồ mặc đồng phục học sinh.

Lật sang mặt sau, một tấm thẻ khác xuất hiện trước mắt nhân vật chính. Một thiếu niên tóc trắng tuyệt mỹ.

Bạn thân của cậu nói, người này là đại diện nhan sắc của cả trường nam sinh.

Hắn tên là Thịnh Diễm. Sở dĩ cậu nhớ tên hắn ta là vì hắn ta đúng như cái tên của mình, sắc sảo lộ liễu, phóng khoáng tùy ý. Đôi bông tai màu đen làm tôn lên làn da trắng lạnh lùng, đẹp đến nỗi như ba ngọn đuốc³.

(3) Ba ngọn đuốc: Vẻ đẹp rực rỡ, khí chất nổi bật, thu hút mãnh liệt - như có ba ngọn lửa đang bốc cháy.

Thông tin cá nhân phía dưới tấm thẻ ghi: 17 tuổi, cao 185cm, hot boy học đường, một trong năm thiếu gia tài phiệt lớn của Thượng Đông Công Học.

Cậu còn nhớ hắn ta có một sự tương phản cực lớn: nuôi một con chó rất hung dữ, nhưng lại đặt tên là Nữu Nữu.

Tấm thẻ tiếp theo là hình một nam sinh đeo kính, lịch sự, phong độ nho nhã, thanh thoát. Cậu không nhớ tên hắn ta, chỉ nhớ là hội trưởng hội học sinh, và cũng là nhân vật mà bạn thân của cậu yêu thích nhất. Hắn biết thổi Saxophone, có thể bắt bóng rổ bằng một tay, hội tụ đầy đủ khí chất của một nam thần sân trường.

Các cô gái dường như đều thích kiểu soái ca có khí chất thanh tao, sảng khoái này.

Còn một tấm thẻ khác trông rất giống người kia, cũng là nam sinh cao ráo, khí chất học thức và đeo kính, chỉ là vẻ mặt có chút kiêu căng. Toàn bộ hình tượng nhân vật đều toát lên sự cầu kỳ và gay gắt, như một con công kiêu ngạo. Cậu nhớ phần giới thiệu nhân vật hình như có từ "hoa Khổng Tước⁴".

(4) Hoa Khổng Tước: Vẻ mặt kiêu căng một chút, cả người vật hình tượng đều lộ ra cầu kỳ cùng cay nghiệt, như cái kiêu ngạo Khổng Tước.

Còn hai nhân vật nữa để lại ấn tượng rất sâu sắc: một người vì trông rất giống con gái, vô cùng đẹp, nhưng cậu không nhớ tên, có lẽ là một mỹ thụ. Một người khác thì cậu nhớ rất đáng yêu, phía sau gáy có một nếp nhăn nhỏ.

Những tấm thẻ còn lại không để lại ký ức rõ ràng. Cậu chỉ mơ hồ nhớ một vài chi tiết: ví dụ như rất nhiều học sinh chuyên vũ đạo, rất nhiều học sinh bóng rổ, và cả một số học bá nữa. Tất cả các nhân vật dường như đều cao từ 180cm trở lên, thậm chí có người vượt quá 190cm.

Vì cậu có nghe bạn thân nói gì đó về trai 18 hay trai 19.

Đây là một tiểu thuyết đam mỹ có nhiều nhân vật chính, lấy bối cảnh tại một trường trung học quý tộc. Tuy nhiên, ngôi trường này hoàn toàn khác với bất kỳ trường học nào trong thế giới thực.

Bởi vì đây là một trường nam sinh mà dường như toàn dân BL, khắp nơi trong trường đều là những câu chuyện tình yêu nam x nam!

Vậy thì, vấn đề đặt ra là...

Trong thế giới tiểu thuyết này, Ninh Tụng đóng vai trò gì?

Cậu-Ninh Tụng, 17 tuổi, nhờ suất tuyển sinh đặc biệt mà từ khu ổ chuột chuyển vào trường trung học quý tộc, hiện đang là học sinh lớp 11. Cao 1m75, cân nặng vừa hơn 50kg một chút. Không có tí mông nào, vẻ đẹp không liên quan gì luôn.

Không có vẻ đẹp nổi bật, không có vòng ba quyến rũ. Chiều cao cũng không vượt quá 1m80-những đặc điểm mà một nhân vật chính trong tiểu thuyết đam mỹ thường có, cậu đều không có.

Một chú gà yếu ớt, thân hình mỏng manh đến mức chỉ cần va chạm nhẹ cũng có thể gãy.

Cậu mở hết các tấm thẻ trong tay, trên đó là hơn mười hình ảnh nhân vật nam sinh theo phong cách anime.

Cậu chắc chắn rằng mình không nằm trong 20 tấm thẻ nhân vật chính.

Có thể nói, trong gần một nghìn học sinh của Thượng Đông Công Học, ngoài 20 nhân vật chính, phần còn lại chỉ là nhân vật phụ, pháo hôi, hoặc đơn thuần là những người qua đường-và cậu chính là một trong số đó.

Thượng Đông châu có tổng cộng 14 khu vực. Trong đó: Khu nghèo nhất là Hạ Cảng Loan. Khu giàu nhất là Minh Châu Đảo. Điều trớ trêu là hai khu vực có khoảng cách giàu nghèo lớn nhất này lại nằm sát nhau, chỉ cách nhau một cây cầu vượt biển.

Từ Hạ Cảng Loan, nơi chủ yếu là những căn nhà ổ chuột cũ kỹ và khu dân cư nghèo, xe của Xa Tử vượt qua cây cầu lớn nối biển để tiến vào Minh Châu Đảo, và khoảnh khắc đó cứ như thể đổi sang một thế giới hoàn toàn khác vậy.

Những tòa nhà chọc trời mang phong cách tương lai xen lẫn với kiến trúc cổ điển châu Âu, san sát nhau. Ở giữa khu vực này, Tháp Đôi Liên Bang Á vươn cao chạm đến bầu trời, tạo nên một cảnh tượng hùng vĩ.

Nước biển ở khu nhà giàu dường như xanh hơn so với Hạ Cảng Loan.

Đây cũng là lần đầu tiên cậu bước vào khu nhà giàu của Thượng Đông Châu-Minh Châu Đảo, thực sự giống như một viên ngọc sáng lấp lánh giữa đại dương.

Thế giới này có sự phân hóa giàu nghèo cực kỳ lớn, tài sản gần như bị các tập đoàn tài phiệt độc quyền. Cậu-một học sinh nghèo đến từ khu ổ chuột-chưa từng trải nghiệm cuộc sống của giới thượng lưu.

Sau một giờ di chuyển, xe tiến vào đại lộ số 1 Thánh Di Kim, cậu nhìn qua cửa kính và thấy cổng chính của Thượng Đông.

Cổng trường được thiết kế theo phong cách La Mã cổ đại, với những cột đá hoa cương khắc hình hoa hồng và kiếm, bên dưới là dòng chữ "trường nam sinh Thượng Đông" màu đen trên nền đỏ.

Từ cổng đi vào, bên trái là bức tường bao quanh, còn bên phải là sườn đồi phủ đầy những cây hoa bạch kinh mộc đang nở rộ. Mùa này, những đóa hoa trắng muốt, thơm ngát như tuyết trải dài khắp nơi. Khi gió thổi qua, mùi hương nồng nàn lan tỏa như một thác nước chảy, ngọt ngào đến ngây ngất. Đôi khi, hương thơm quá nồng lại khiến người ta phân vân giữa dễ chịu và khó chịu, phảng phất giống mùi hương trên cơ thể của một chàng trai trẻ.

Đi thêm một đoạn, cậu thấy những cây cổ thụ cao vút, thân cây xoắn vặn, ánh vàng xuyên qua màn sương mỏng. Những tòa nhà mái đỏ, tường nâu ẩn mình giữa rừng cây, mang vẻ đẹp xa hoa nhưng đã nhuốm màu thời gian. Từ xa, tháp đồng hồ bất ngờ vang lên tiếng chuông "coong coong coong".

Cửa sổ tháp chuông đều được làm từ kính màu sặc sỡ, lộng lẫy như một chiếc vương miện thần tiên bảy sắc cầu vồng. Hương thơm ngào ngạt lan tỏa trong không khí. Cậu cúi đầu nhìn điện thoại, đúng 9h sáng.

Ngay khi tiếng chuông dứt, cả khuôn viên trường dường như bắt đầu trở nên náo nhiệt. Tiếng người ồn ào hòa cùng tiếng hoa lá xào xạc. Những học sinh mặc đồng phục và giày da bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt cậu ấy.

Cảnh tượng này không xa lạ với bất kỳ ai từng đi học, điểm khác biệt duy nhất là nhìn khắp nơi, tất cả đều là những chàng trai mười mấy tuổi, đông đúc nhộn nhịp.

Không khí dường như tràn ngập hormone nam tính mạnh mẽ, tươi sáng và tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, khiến Ninh Tụng lần đầu tiên có cái nhìn chân thực về một trường nam sinh.

Đây là một thế giới hoàn toàn khác với cuộc sống trước đây của cậu-một vũ trụ đam mỹ.

Ngôi trường từng là một giáo hội trường học đã được mở rộng thành trường nam sinh Thượng Đông - ngôi trường nam sinh danh tiếng nhất Thượng Đông châu, một trong bốn học viện nam sinh uy tín nhất Liên bang Á, với học phí gần một triệu đồng tiền Á mỗi năm. Đây là một thánh địa xa vời đối với người bình thường, nơi vừa có trật tự nghiêm ngặt lại vừa hỗn loạn, là thiên đường của những đứa con cưng của trời.

Xe của trường chở cậu ấy đi xuyên qua đám đông. Những cậu ấm mặc đồng phục này đồng loạt quay đầu nhìn cậu ấy trong xe. Trước tòa nhà học đường, tượng Đức Mẹ Maria dịu dàng và thương xót cúi đầu nhìn xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Tụng ẩn hiện sau ô cửa kính xe đổi màu theo ánh sáng, thanh tú, trắng bệch, bình thường và gầy gò.

Những nam sinh đứng bên đường thì thầm to nhỏ, ra hiệu cho nhau nhìn về phía Ninh Tụng trong xe.

"Nhìn kìa, có phải tuyển sinh đặc biệt đã đến không?"

"Ai cơ?"

"Có phải tuyển sinh đặc biệt của lớp 11 ban 3 không?"

"Vẫn là học sinh đầu tiên trong 112 năm lịch sử của Thượng Đông đến từ khu ổ chuột."

Chiếc xe chạy xuyên qua hơn nửa khuôn viên trường, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà hai tầng có tường đỏ mái đen, mang phong cách pha trộn giữa Trung - Tây.

Tài xế nói: "Tôi nhận chỉ thị là đưa cậu đến đây... Lát nữa hẳn sẽ có người đến đón cậu."

Có lẽ thế.

Tài xế ngẫm.

Một tuyển sinh đặc biệt chẳng mấy ai quan tâm, việc bị bỏ qua, cũng chỉ là một trong vô vàn khó khăn nhỏ nhặt nhất mà cậu sẽ phải đối mặt trong tương lai.

Ninh Tụng bước xuống xe, lễ phép cảm ơn tài xế.

Tài xế nhìn cậu đầy ẩn ý, một cơn gió thổi qua, khiến mái tóc che gần hết lông mày của cậu. Tài xế muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng, khởi động xe rồi rời đi.

Ninh Tụng đứng dưới lầu một lúc, lưng đeo chiếc ba lô nặng trịch. Bỗng nhiên, cậu ta thấy hai nam sinh mặc đồng phục dắt tay nhau từ bụi cây nhỏ bên cạnh chui ra.

Ninh Tụng: "..."

Chết tiệt, trường nam sinh toàn gay, quả nhiên không lừa mình!

Vô thức, cậu lùi một bước, dưới chân vang lên tiếng "rắc", cậu giẫm lên một cành hoa.

Cánh hoa hồng phấn bị giẫm nát, vệt đỏ trên cánh hoa lấm lem bùn đất.

Một giọng nam lạnh lùng và lãnh đạm vang lên: "Cậu là Ninh Tụng, chuyển từ Trung học số 3 Hạ Cảng Loan?"

Ninh Tụng quay đầu lại, trông thấy một nam sinh đeo kính, mặc đồng phục đen, quần âu xám, giày da đen. Ngay cả dây giày buộc cột kiểu nơ bướm cũng toát lên vẻ kiêu ngạo, cầu kỳ. Hắn hờ hững cụp mắt nhìn cậu.

Trước đây, Ninh Tụng rất nóng tính, kiểu người kiêu ngạo thế này cậu vốn chẳng buồn quan tâm.

Nhưng bây giờ, cậu liếc nhìn chiếc bảng tên màu vàng trên ngực đối phương, đôi mắt cong lên đầy ngoan ngoãn, lễ phép cúi chào: "Chào đàn anh!"

Đàn anh tên Chu Luật này có khuôn mặt hơi khắc nghiệt và bạc tình. Sự thất vọng và khinh miệt trong ánh mắt anh ta không thể che giấu: "Đi theo tôi."

Ninh Tụng đi theo anh ta vào trong. Đàn anh Chu vừa đi vừa quay đầu hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

"17 tuổi ạ." Ninh Tụng nói.

"Cậu trông còn nhỏ hơn trong ảnh nữa, ban đầu tôi còn tưởng mình nhận nhầm người."

"Chắc là vì trong ảnh em mập hơn người thật một chút." Ninh Tụng cười nói.

Cậu cười lên, khóe môi hiện rõ nếp nhăn, trông càng gầy đến biến dạng. Đàn anh Chu nhướng cặp lông mày kiêu ngạo lên, không thèm nhìn cậu nữa.

Thượng Đông Công Học trao quyền lực rất lớn cho Hội học sinh. Tòa nhà văn phòng này hầu như toàn là thành viên Hội học sinh, phần lớn công việc hành chính đều do họ hoàn thành. Chu Luật là người phụ trách khối lớp 11 của họ, cũng là một trong ba Phó Hội trưởng Hội học sinh.

Họ làm lại bài kiểm tra trình độ đầu vào và xác định cấp bậc của cậu. Chu Luật đưa một tấm thẻ tên cho cậu: "Đây là thẻ tên của cậu, sau này khi ở trong trường đều phải đeo, nếu bị phát hiện sẽ bị trừ điểm. Những quy tắc về trang phục đều có ghi trong đây, cậu đã đọc hết rồi chứ?"

Ninh Tụng gật đầu: "Đã đọc hết rồi ạ."

Trên bảng tên có huy hiệu của trường nam sinh Thượng Đông và tên cậu.

Huy hiệu của cậu là màu trắng, hai thanh kiếm trắng đan chéo, bao quanh một bó hoa hồng trắng.

Nhưng cậu thấy huy hiệu trên bảng tên của đàn anh Chu lại là màu vàng.

Cậu đã từng xem xem trong các video phân tích về tiểu thuyết này, học sinh của Thượng Đông có tổng cộng 4 cấp độ, lần lượt là màu trắng, đỏ, vàng và đen thuần, được phân chia dựa trên tổng điểm tích lũy trong trường.

Xem ra cậu hiện đang ở cấp thấp nhất, bảng tên trắng.

Cậu nhớ rằng nhiều nhân vật chính đều là bảng tên đen.

Con cái của giới thượng lưu, từ nhỏ đã được hưởng nền giáo dục tinh hoa tốt nhất, tổng điểm tích lũy tự nhiên cao hơn.

Kiểu xuất thân như cậu, hoàn toàn không thể so sánh được.

Cậu nhìn lướt qua những bảng tên trên ngực các thành viên Hội học sinh, không phải màu đỏ thì cũng là màu vàng. Đây mới là màu sắc mà đa số mọi người sẽ có.

Xem ra cậu phải từ từ leo lên từ dưới đáy rồi!

Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, cậu ra khỏi tòa nhà văn phòng, trong lòng lại ôm thêm một hộp giấy. Bên trong có sách giáo khoa học kỳ mới, gói quà tân sinh viên và đồng phục mùa xuân. Cái ba lô cậu đeo vốn đã rất lớn, giờ lại ôm thêm một cái hộp, thân hình gầy gò trông có vẻ chật vật, nhưng Chu Luật, người dẫn cậu đến ký túc xá, lại không hề có ý định giúp đỡ cậu.

Tòa nhà hành chính nằm sát sân bóng đá, nhóm nam sinh vừa đá xong trận, đang rửa mặt bên bể nước.

Ninh Tụng đi theo Chu Luật ngang qua nhóm nam sinh đó, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn cậu.

... Họ ăn gì mà lớn nhanh thế!

Chiều cao trung bình tuyệt đối trên 1m85, vừa cao vừa khỏe, ai cũng to gấp đôi cậu.

Cái sự chênh lệch thể hình này... May mà cậu là trai thẳng!

Nhóm nam sinh này không chỉ cao lớn mà còn rất đẹp trai, người có nhan sắc kém nhất cũng là dạng soái ca qua đường, ai nấy đều là hoa phú quý nhân gian⁵.

(5) Hoa phú quý nhân gian: Một người có vẻ đẹp rực rỡ, lộng lẫy, sang trọng, toát lên khí chất cao quý và giàu sang.

Họ mặc quần đùi thể thao, vớ dài đồng phục, để lộ đôi chân trắng nõn, toát lên hormone thanh xuân mạnh mẽ.

Nhưng ánh mắt Ninh Tụng vẫn bị thu hút bởi nam sinh ở giữa.

Hắn ta có mái tóc màu bạc trắng rất nổi bật. Một chân đặt lên thành vòi nước, đang buộc dây giày. Vớ dài đá bóng màu trắng, quần đùi thể thao dài đến ba phân màu xám, để lộ đôi chân rắn chắc, thon dài. Hắn mặc một chiếc áo hoodie rộng thùng thình, quay đầu liếc nhìn cậu một cách thờ ơ, rồi lại quay đi mở vòi nước rửa tay.

Đẹp đẽ và phóng khoáng như một ngọn lửa trắng giữa ban ngày, nở rộ dưới ánh mặt trời gay gắt nhất.

Cứ như thể nhân vật này đột nhiên bước ra từ một bộ manga 2D vậy.

Thịnh Diễm!

Là Thịnh Diễm tam hoả.

"Đàn anh Chu, có bạn học mới đến à?" Một nam sinh đang ôm quả bóng đá lớn tiếng hỏi.

Người này rất đẹp trai, cười lên có hai má lúm đồng tiền, mồ hôi nhễ nhại.

Chu Luật gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía Thịnh Diễm, cười nói: "Bạn cùng lớp bên cạnh các cậu đấy," nói xong lại bổ sung thêm một câu, "tuyển sinh đặc biệt đó."

Nhưng Thịnh Diễm dường như không hứng thú với cậu. Ngược lại, những người khác khi nghe nói cậu là tuyển sinh đặc biệt thì lập tức nhìn cậu thêm vài lần.

Tóc Ninh Tụng hơi dài, mặc chiếc áo khoác đen phần cổ đã sờn trắng một chút, quần kaki có vẻ đã cũ, đôi giày thể thao mới trên chân lại có vẻ không hợp với cậu lắm.

Vẻ ngoài này thực sự quá mờ nhạt, thậm chí còn không phải là bình thường nhất. Năm ngoái trường họ cũng có hai tuyển sinh đặc biệt, có người vừa lùn vừa đen, để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Đợi Ninh Tụng và Chu Luật đi xa, một nam sinh xách đồng phục chạy từ sân bóng đến, thấy mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng Ninh Tụng, liền hỏi: "Anh Nguyên, mấy anh nhìn ai đó?"

Nam sinh được gọi là "anh Nguyên" đó khinh miệt nhìn Ninh Tụng: "Một món đồ chơi mới rất đáng thất vọng."

"Tuyển sinh đặc biệt được làm nóng lâu như vậy, kết quả lại chỉ là loại người này thôi à."

"Làm nóng?" Thịnh Diễm vẩy vẩy bàn tay ướt đẫm, "Nếu rảnh rỗi không có việc gì làm thì nên luyện bóng nhiều hơn đi, mấy con gà rảnh rỗi còn quan tâm mấy chuyện vớ vẩn."

Lê Thanh Nguyên cười: "Nếu là một soái ca nhỏ thì sẽ rất thú vị đó, biết đâu Lý Du và Tần Dị sẽ vì cậu ta mà đánh nhau."

Bây giờ nhìn lại, tiếc thật.

Ở Thượng Đông, học sinh diện tuyển sinh đặc biệt chỉ có hai loại: Một là xuất thân giàu có, nhờ quan hệ mà vào trường, mượn danh tuyển sinh đặc biệt để nhập học-loại này vẫn ổn. Loại còn lại là những tuyển sinh đặc biệt chân chính. Những người được gọi là kẻ may mắn này trên thực tế lại chẳng may mắn chút nào.

Trừ một số cá biệt thực sự xuất sắc, còn lại đều có hai kết cục: hoặc là trở thành đồ chơi của các công tử nhà giàu, hoặc là có tư chất và ngoại hình bình thường. Việc họ muốn thực sự hòa nhập vào thế giới của người giàu gần như là điều hão huyền.

Bất kỳ ngôi trường nào cũng sẽ có vài người đứng trên đỉnh kim tự tháp, và đương nhiên cũng sẽ có vài người ở dưới đáy cùng.

Rõ ràng, học sinh mới chuyển đến là loại thứ hai.

Cậu không đáng để gây ra bất kỳ tranh chấp nào, nhưng chắc chắn sẽ là tầng lớp thấp nhất trong toàn trường.

Lê Thanh Nguyên nhìn bóng lưng Ninh Tụng gần như hòa vào ánh sáng, nói: "Hy vọng cái cây giá đỗ này sau này sẽ không có cuộc sống quá bi thảm!"

------

❤️‍🔥Tác giả có lời muốn nói:

Trên Đại lộ Thánh Di Kim vào lúc hoàng hôn, một chiếc xe thể thao Aston Martin chậm rãi bám theo sau lưng Ninh Tụng đang đeo cặp sách.

Vào một ngày mưa, khi Ninh Tụng được đưa về nhà, cậu thấy một bóng người đang ngồi trước cửa.

Giữa cuộc bạo loạn ở Thành phố Ngầm, hai chàng trai xuyên qua đám đông hỗn loạn, chạy ngược dòng về phía Ninh Tụng, nhưng chỉ có một người nắm được tay cậu trước tiên.

Tiếp đến là vũ hội hóa trang sôi động của tuổi trẻ, Ninh Tụng đeo mặt nạ, phong thái ngời ngời, hòa mình vào đám đông nhảy múa. Vô số ánh mắt ẩn mình trong đám đông dõi theo cậu. Đèn quả cầu disco lấp lánh, chai bia quay tít trên bàn trong phòng riêng.

Tại sân vận động nơi diễn ra trận đấu thể thao căng thẳng của tuổi trẻ, tại buổi hòa nhạc đông nghịt người, trong căn phòng tối tăm chỉ còn nghe thấy tiếng thở gấp gáp. Chạy đến, ôm lấy, tung áo khoác, giơ ô lên che mưa được kéo lên, chiếc ô được che chắn, tiếp theo là hai tiếng "bùm bùm", pháo hoa nổ tung trên bầu trời đêm.

Có người đứng sau lưng cậu, che mắt cậu lại, không kìm được lòng mà vùi mặt vào gáy trắng ngần, mảnh khảnh của cậu.

Cuối cùng là một đoạn vlog do một người nào đó quay: từ Ninh Tụng gầy gò như cây giá đỗ lúc mới vào trường, đến Ninh Tụng đang trổ mã, rồi Ninh Tụng trở thành hoa khôi của lớp, và cuối cùng là Ninh Tụng với từng cử chỉ, nụ cười đều khiến người khác không thể rời mắt. Những thước phim rung lắc tạo nên một mối tình đơn phương say mê và có phần bệnh hoạn.

Đoạn cuối, ngoài ống kính, có tiếng người lớn tiếng gọi: "Ninh Tụng."

Ninh Tụng, giờ đã trở thành người đứng đầu trong Tứ Đại Công Học, quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào ống kính, đẹp đến mức hư ảo và mê hoặc, như đóa hồng ngát hương.

Câu chuyện chính thức bắt đầu! Lần này sẽ là một câu chuyện vạn nhân mê, với vô số người theo đuổi, ái mộ, người tre già măng mọc.

Đại khái đây sẽ là câu chuyện kể về hành trình từ một người bình thường trở thành hoa khôi của lớp, rồi hoa khôi của trường, và cuối cùng là vạn nhân mê đầy kịch tính, khiến cả trường nam sinh phải náo loạn!

Hãy luôn đồng hành nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro