Chương 12: Thêm liên lạc. 🌿
Tác giả: Công Tử Vu Ca.
Edit & Beta: Chồng Yêu Của Em (UwU179).
Bộc Dụ cảm thấy【Mèo Không Ăn Đồ Tanh】chắc tuổi còn khá nhỏ, hoặc chưa từng được đào tạo chuyên nghiệp một cách bài bản.
Trò chơi của cậu ta có một vẻ đẹp tàn khuyết đầy kinh ngạc, giống như tượng Venus¹ bị mất tay.
(1) Venus de Milo - bức tượng thần Vệ Nữ nổi tiếng, mất hai cánh tay nhưng vẫn rất đẹp và huyền thoại.
Bản thân cậu ta chắc cũng biết điều đó, vì "Venus" chính là biệt danh mà【Mèo Không Ăn Đồ Tanh】tự đặt cho mình.
Hôm nay anh đã khai mở một cốt truyện ẩn mới. Trong vô số bông hồng, có một bông hồng đen lớn hơn những bông khác một chút. Nó ẩn mình bên lối đi trong vườn hồng, không quá nổi bật, có lẽ chỉ có những người kiên nhẫn như anh, người hiểu đối phương, mới tìm thấy được. Anh nhấp vào cánh hoa hồng, bông hồng đen khổng lồ nở rộ, trong nhụy hoa có một thiếu niên, đội vương miện hoa hồng trắng, nhưng lại không có chân.
Một khung chat hiện ra, nói: "Tôi muốn đi tìm bố mẹ tôi, nhưng tôi không thể đi được. Người tốt bụng ơi, bạn có thể đưa tôi đi tìm họ không?"
Tuyến nhiệm vụ phụ này chính là đưa thiếu niên không chân này đi tìm bố mẹ cậu ta.
Đây là một tuyến nhiệm vụ vô cùng bình thường, suốt đường đi thiếu niên cứ lẩm bẩm một mình. Cuối cùng cũng không tìm thấy bố mẹ cậu ta, chỉ là họ đến một quốc gia rất thần kỳ, ở đó những người không có chân có thể bay.
Giống như một giấc mơ hoang đường.
Bộc Dụ cảm thấy tuyến ẩn này là điều khó hiểu nhất trong trò chơi này, nhưng lại mềm mại một cách khó hiểu. Rất khác với con mèo nhỏ bé nói nhiều, líu lo không ngừng, trong ấn tượng của anh.
Sau khi chơi với Bộc Anh gần một tiếng, Bộc Anh mệt, Ninh Tụng cũng mệt, cậu chuẩn bị về phòng người giúp việc ngủ một lát. Lúc xuống lầu, cậu thấy trong phòng khách nhỏ ở tầng một có vài người mặc đồng phục đứng đó, tay nâng những chiếc váy lộng lẫy. Bà Bộc ngồi trên ghế sofa, phía trước có bốn người mẫu đứng thành hàng, đang trình diễn thử trang phục cho bà xem.
...
Thì ra cách giao quần áo mà giới hào môn nói là như thế này.
Cậu còn không biết mấy cô chú bán hàng của các thương hiệu xa xỉ này lại có thể mang cả người mẫu đến tận nhà để giao quần áo.
Cậu về phòng người giúp việc ngủ một giấc, khi tỉnh dậy đã gần 18h. Phòng người giúp việc nằm ở góc tây nam tầng 1, qua cửa sổ có thể nhìn thấy cổng lớn. Người trong sân còn đông hơn trước, chắc tiệc tối sắp bắt đầu.
Vừa tỉnh giấc, người còn hơi mơ màng, cậu trấn tĩnh một lúc, chợt nghe thấy bên ngoài có người hô: "Ngài Bộc đã về rồi."
Xuyên qua giàn hoa, cậu thấy bốn chiếc ô tô màu đen có lá cờ cây thông trắng cắm ở phía trước xe từ từ dừng lại trong sân.
Trên xe tổng cộng mười mấy người bước xuống, có nam có nữ, đội hình rất chỉnh tề, tất cả đều đi theo sau một người đàn ông trung niên.
Một Bộc Dụ phiên bản lớn hơn.
Hai cha con họ thật sự rất giống nhau. Nhìn thấy cha của Bộc Dụ, hoàn toàn có thể hình dung được Bộc Dụ khi lớn lên sẽ như thế nào. Cao lớn, trầm ổn, chức cao quyền trọng, dáng vẻ của một công tử thế gia. Ông cúi người bế Bộc Anh đang nhào đến, vẻ mặt nghiêm nghị ẩn hiện vài phần ý cười, một dáng vẻ của người cha từ ái.
Trông có vẻ thoải mái hơn Bộc Dụ rất nhiều, đó là sự điềm tĩnh mà quyền lực và năm tháng mang lại cho người đàn ông.
Bà Bộc ra đón ông, cười dịu dàng nói gì đó. Không lâu sau cậu liền nhìn thấy Bộc Dụ.
Vai rộng eo thon, dáng dấp của một người thừa kế nhà quyền thế bẩm sinh.
Con trai cao lớn thật là đẹp trai, như người mẫu vậy. Trước đây cậu thấy 1m9 là quá cao, giờ nhìn lại, thật là vui tai vui mắt.
Đại thiếu gia mới 17 tuổi, chắc còn có thể cao thêm nữa chứ?
Cậu cắn ống hút uống sữa.
Cậu chắc cũng có thể cao thêm nữa nhỉ?
Thân hình của đàn ông trong thế giới tiểu thuyết thật sự rất nghiêm trọng.
Ánh mắt cậu lại rơi vào đôi chân dài của Bộc Dụ.
Dài và thẳng.
Có lẽ dù cậu có kiên cường đến mấy, khuyết điểm lớn nhất trong lòng vẫn là đôi chân của chính mình, nên từ nhỏ cậu đã thích nhìn chân người khác.
Một người bị cuồng chân nặng.
Cậu không thích những đôi chân quá thon, cũng không thích đôi chân cơ bắp cuồn cuộn của những người tập gym. Cậu thích những đôi chân cân đối và có sức mạnh nam tính, lông chân phải có, nhưng đừng quá nhiều, chủ yếu là bản thân cậu không có mấy lông, cậu cảm thấy không đủ MAN. Có thể là do hồi nhỏ bị bắt nạt nhiều, cậu khao khát sức mạnh nam tính khỏe mạnh, cường tráng.
Cậu cũng không nhìn với ý nghĩa tình dục gì cả, cậu chỉ mong mình cũng có được một đôi chân như vậy.
Cậu cúi đầu nhìn đôi chân của mình, vì chân quá thon, ống quần trống hoác, tất thể thao bao quanh mắt cá chân mảnh khảnh.
Đường dài dằng dặc, không biết kiếp này cậu có thể sở hữu được đôi chân trong mơ hay không.
Trong phòng sách, Bộc Quan Đình đang hỏi Bộc Dụ tình hình gần đây ở trường học.
Ông ấy gần đây bận rộn, hai cha con họ cũng đã gần một tháng không gặp nhau.
Bộc Quan Đình hỏi: "Con vẫn còn làm cái công ty game đó à?"
Bộc Dụ "Dạ" một tiếng.
"Đừng để ảnh hưởng đến việc học hành của con."
"Vâng ạ." Bộc Dụ nói.
Bộc Quan Đình dừng lại một chút, nhìn con trai mình một cái: "...Con tự mà liệu đi, ba thấy những thứ sớm muộn gì cũng phải bỏ, chỉ lãng phí thời gian của con mà thôi."
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó cửa phòng được đẩy ra, thư ký Tôn nói nhỏ: "Chủ tịch Vinh đến rồi ạ."
Bộc Quan Đình gật đầu, dập điếu thuốc trên tay, nói với Bộc Dụ: "Bác Vinh của con hai hôm trước còn nhắc đến con đó, con cũng đi cùng ba đi."
Bộc Dụ "Vâng" một tiếng.
Thư ký Tôn liền cười nhìn Bộc Dụ: "Tôi nghe chị dâu nói, cậu đưa bạn học về nhà chơi à?"
Bộc Quan Đình nghe vậy quay đầu lại, nhướng mày.
Bộc Dụ nhàn nhạt nói: "Con trai của chú Ninh."
Bộc Quan Đình hỏi: "Chú Ninh nào?"
Thư ký Lưu phản ứng nhanh hơn: "Là Ninh Uy, người mới được tuyển vào đội xe của chúng ta."
Bộc Quan Đình "À" một tiếng, hiếm hoi lắm ông ấy mới nhớ ra người này.
Họ từ phòng sách đi ra, đến phòng khách ở tầng một. Bộc Dụ qua lớp kính nhìn thấy Ninh Uy và vài tài xế khác đang vây quanh Ninh Tụng nói chuyện.
Khi đứng cùng những người đàn ông trưởng thành, cậu trông càng yếu ớt hơn.
Con trai có thể vào trường công lập Thượng Đông, Ninh Uy rất đắc ý, khoe khoang một phen với các tài xế khác. Về sau, ông ấy và Lưu Phân gặp nhau một lần nữa, cả gia đình ba người đoàn tụ chưa được vài phút thì Ninh Uy đã bị người khác gọi đi.
Đội xe của họ gần đây rất bận, khách đến nhà họ Bộc rất đông, có một số khách cần họ đưa đón bằng xe chuyên dụng.
Lưu Phân cũng đi bận rộn. Vì tiệc tối sắp bắt đầu.
Phòng người giúp việc nằm cạnh sảnh tiệc, hơi ồn ào, Ninh Tụng liền lén lút ra cửa sau.
Bên ngoài thì lại rất yên tĩnh, những ngôi nhà ở đây hầu như đều được bao quanh bởi tường cao, đường đi rộng rãi và tĩnh lặng, ngay cả những cây bạch trinh mộc cũng có tuổi đời lớn hơn, toát lên cảm giác cô độc, uốn lượn. Không xa là tòa tháp đôi, trời chưa tối hẳn, đèn đã bắt đầu sáng lên, dường như là quảng cáo do chính phủ đầu tư, chào đón các tập đoàn lớn đến Thượng Đông.
Hôm nay trời không tốt, dự báo thời tiết nói tối sẽ có mưa giông lớn. Cậu cũng không đi xa, chỉ đi bộ trên con đường vắng vẻ ở khu nhà giàu này. Ở đây có một dãy nhà được thiết kế rất đặc sắc, ngói đỏ tường trắng, một số bông bạch trinh mộc nở sớm đã bắt đầu tàn, rơi xuống những chiếc xe đậu bên đường. Cậu rất thích đi dạo ở những nơi như thế này, nó sẽ kích thích cảm hứng của cậu.
Cậu thấy một số người đánh giá game của mình, thường nói là cậu có trí tưởng tượng phong phú, thú vị, nhưng hình ảnh thì không được tốt lắm.
Dù sao cậu cũng là người tay ngang, thiếu sự học hỏi chuyên nghiệp, bài bản.
Cậu vừa chụp ảnh bằng điện thoại vừa đi bộ, điện thoại chợt hiện một tin nhắn riêng tư từ diễn đàn.
【Cá Thu Đao】gửi cho cậu một đường link.
Cậu nhấp vào xem, hóa ra là một bài phỏng vấn chuyên sâu về game trùm lớn Tạ Thanh Đình.
Cậu vừa mới thấy Tạ Thanh Đình trên tạp chí ở thư viện trường, biết đối phương là một nghệ thuật gia trong giới game, game của anh ta nổi tiếng với đồ họa tinh xảo tuyệt vời và chiều sâu nghệ thuật, đoạt vô số giải thưởng.
【Cá Thu Đao】:"Có thể xem."
Cậu đương nhiên biết【Cá Thu Đao】có ý gì.
Ngay khi họ mới quen,【Cá Thu Đao】đã nói về những thiếu sót của cậu trong hiệu ứng hình ảnh game.
Chỉ là cậu bướng, đương nhiên không thể thừa nhận.
【Mèo Không Ăn Đồ Tanh】: "Cậu nói rõ ý cho tôi!"
【Cá Thu Đao】gửi: "Bài phỏng vấn này rất hay."
【Mèo Không Ăn Đồ Tanh】: "Có thời gian tôi sẽ xem."
【Cá Thu Đao】: "Hôm nay không nghỉ à?"
【Mèo Không Ăn Đồ Tanh】: "Làm nửa ngày."
Cậu suy nghĩ một chút, nói: "Đến nhà một đồng nghiệp hơi ít nói làm khách."
【Cá Thu Đao】: "Câm thật hay câm giả?"
Ninh Tụng mím môi: "Một tính từ thôi mà, cậu ta còn ngầu hơn cả cậu!"
Chắc đối phương lại bị cậu trêu chọc rồi, một lúc lâu sau mới trả lời: "Có lẽ đối phương chỉ là ngại ngùng thôi."
【Mèo Không Ăn Đồ Tanh】: "À, ý cậu là, cậu ngại à?"
【Cá Thu Đao】một lúc sau mới trả lời: "Không."
【Mèo Không Ăn Đồ Tanh】: "Cá con gần đây hình như nói nhiều hơn rồi nè."
【Cá Thu Đao】: "Đang chơi game của cậu."
【Mèo Không Ăn Đồ Tanh】: "Chê game của tôi hình ảnh không đẹp đúng không."
【Cá Thu Đao】: "Có rất nhiều không gian để tiến bộ."
Ninh Tụng đang định gõ chữ, thì cảm thấy vài giọt mưa rơi xuống màn hình.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên, mưa đã bắt đầu rơi.
Gió thổi làm bóng cây lay động, khắp nơi vang lên tiếng "bộp bộp".
Cậu chạy đến cửa một cửa hàng tiện lợi gần đó để tránh mưa, thấy dưới mái hiên còn có một thiếu niên, đội mũ áo hoodie, tay dắt một con chó.
Con chó to thật!
Cậu vừa nhìn thấy đã giật mình, hồi nhỏ từng bị loại chó lớn này vồ ngã, dẫn đến bây giờ nhìn thấy chó như vậy vẫn thấy chân mềm nhũn, vô thức liền lùi sang một bên.
Ai ngờ con chó kia lại vẩy đuôi muốn đến gần cậu.
Cứu mạng!
Mũi chân cậu nhón hẳn lên, nghe thấy chủ nhân kéo dây xích, quát khẽ: "Nữu Nữu!"
Cậu giật mình, quay đầu nhìn lại, thì thấy dưới vành mũ đối phương có chút tóc màu trắng.
Thịnh Diễm cũng nhận ra cậu, khóe miệng hé mở: "Trùng hợp quá, lại gặp cậu rồi."
Cậu có ấn tượng rất tốt về Thịnh Diễm, khuôn mặt này cười dịu dàng, ai nhìn cũng thấy trường thọ thêm vài năm.
"Nó chính là Nữu Nữu sao?"
Vãi, con chó xấu như vậy mà hắn gọi nó là Nữu Nữu, hèn chi độc giả đều thấy sự tương phản rất lớn.
Thịnh Diễm đẩy mũ xuống: "Cậu biết cũng không ít nhỉ, còn biết cả Nữu Nữu nữa."
Ninh Tụng phản ứng lại: "Tôi nghe bạn học nói."
Cậu vừa nói vừa thấy Nữu Nữu lại muốn đến gần mình, cười gượng rồi lại dán sát vào tường.
"Sợ chó à?"
Ninh Tụng gật đầu: "To quá."
Thịnh Diễm cười: "Nó trông hung dữ vậy thôi, thực ra là một con nhát gan, một công chúa nhỏ yếu đuối thôi."
Nhưng Thịnh Diễm vẫn kéo dây xích chó, kéo Nữu Nữu đến trước mặt mình, sau đó đưa tay xoa đầu nó. Nữu Nữu nịnh nọt dụi vào chân hắn.
Ninh Tụng - một người cuồng chân - liền chú ý thấy chân Thịnh Diễm cũng rất dài.
Trời lạnh thế này mà hắn chỉ mặc một chiếc quần đùi thể thao, có lẽ vừa vận động xong, bắp chân đặc biệt đẹp, thon gọn và dài.
Tay kéo dây xích chó, trắng trẻo thon dài, sợi dây đỏ trên cổ tay rủ xuống tận xương cổ tay.
Khuôn mặt Thịnh Diễm không có vẻ lai quá rõ ràng, mặc dù ngũ quan sắc nét, nhìn nghiêng sống mũi cao hơn người châu Á bình thường, nhưng đường quai hàm lại rất mềm mại, điều này khiến hắn có thêm vài phần vẻ thiếu niên. Hắn còn đeo một chiếc khuyên tai, gió thổi từ hướng hắn đến, mang theo mùi mồ hôi ẩm ướt, một hương thơm thoang thoảng, giống như hormone của một chàng trai. Hắn thật sự quá đẹp trai, từng bộ phận trên khuôn mặt đều toát lên sự ưu ái của tạo hóa.
Vì có hắn ở đó, mưa cũng biến thành một màn pháo hoa do thần linh thả xuống.
Ninh Tụng ngẩng đầu nhìn cơn mưa dưới đèn đường, thật sự rất giống, tí tách, cả thế giới bùng nổ.
"Có duyên như vậy, thêm liên lạc đi." Thịnh Diễm đột nhiên nói.
Ninh Tụng quay đầu lại, thấy Thịnh Diễm đưa tay: "Điện thoại đưa tôi."
Ninh Tụng liền đưa điện thoại của mình qua.
Chiếc điện thoại đã cũ, vẫn còn hơi ấm của cậu, có chút ẩm ướt. Thịnh Diễm nhận lấy điện thoại của cậu, mở FB, nhập tài khoản của mình, rồi nhấn gửi lời mời kết bạn.
"Điện thoại của tôi không mang theo, lát về nhà sẽ chấp nhận." Vừa dứt lời, điện thoại của cậu rung lên một tiếng, một tin nhắn hiện lên trên cùng màn hình.
【Cá Thu Đao】: "Giận rồi à?"
Hắn trả điện thoại lại cho Ninh Tụng: "Có người nhắn tin cho cậu."
Ninh Tụng nhận lấy nhìn một cái, khóe miệng hé mở, trả lời: "Không giận, mưa rồi, tôi đang ở ngoài đây, lát nữa nói chuyện."
【Cá Thu Đao】lập tức trả lời: "Game của cậu rất hay."
Rồi lại thêm một câu: "Vô cùng hay."
Ninh Tụng bật cười, trả lời: "Thật sự không giận!"
Cậu cất điện thoại, quay đầu nhìn thấy Thịnh Diễm đang nhìn mình với vẻ thích thú: "Giận mà còn cười vui vẻ thế."
"...Xin lỗi, vừa rồi không cố ý nhìn thấy một câu."
Ninh Tụng nói: "Đang nói chuyện phiếm với bạn thôi."
Nói xong liền chuyển sang mở FB xem tài khoản của Thịnh Diễm.
Tên ID và ảnh đại diện của Thịnh Diễm là con chó lớn Nữu Nữu đó, rất ngầu.
Khác với cậu không có nhiều người hâm mộ, Thịnh Diễm có mấy chục vạn người hâm mộ, nhưng hắn không theo dõi nhiều người, chỉ vài chục người.
Khác với tính cách khô khan của Bộc Dụ, Thịnh Diễm rất hoạt bát, lại thích cười, rất thoải mái.
Trên người hắn có mùi hương rõ ràng của hoa hồng và gỗ tuyết tùng pha trộn.
Mưa rất nhanh tạnh hẳn, đã bắt đầu ngừng hẳn.
"Nhà cậu ở gần đây à?" Cậu hỏi.
Thịnh Diễm chỉ vào một căn nhà không xa.
"Có muốn đến nhà tôi chơi không?" Thịnh Diễm nói, "Tôi ở một mình."
Ninh Tụng nhìn trời sắp tối: "Thôi, tôi phải về rồi, hôm nay tôi đến nhà người khác làm khách."
Lưu Phân gọi điện bảo cậu nhân lúc trời tạnh mưa mau chóng về.
Cậu chào Thịnh Diễm, rồi vội vàng chạy về. Chạy xa rồi quay đầu nhìn lại, Thịnh Diễm với mái tóc trắng đang đứng ở cửa hàng tiện lợi, ngầu ngầu vẫy tay chào cậu.
Cách xa như vậy vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng từ nụ cười của hắn.
Cậu về đến biệt thự, vẫn đi vào bằng cửa sau. Cửa sau ít người qua lại, sân vườn nhỏ hẹp, âm u.
Bước vào lại thấy Bộc Dụ đang đứng dưới giàn hoa hồng vừa nảy mầm. Anh mặc bộ đồng phục chỉnh tề, đầu nhỏ nhắn, vai rộng, eo thon, chân dài, đẹp đến nao lòng. Một tay cầm một cái gạt tàn sạch sẽ, trong suốt, tay kia kẹp một điếu thuốc.
Ngón tay anh dài, dáng người cũng cao, đứng ở đó rất thu hút.
Anh hút thuốc không điêu luyện tự nhiên như Lý Du, cũng không nhả khói. Hút thuốc cũng rất yên tĩnh, đến mức cái gạt tàn nhỏ nhắn trong tay cũng toát lên vẻ tinh tế.
Bộc Dụ học hút thuốc từ cấp hai, nhưng tần suất rất thấp, một tháng một lần, hoặc hai ba tháng một lần, mỗi lần chỉ một điếu, gần như không đáng kể. Thay vì nói là hút thuốc, thà nói đó là một loại nghi thức kỳ quái chỉ thuộc về riêng anh, một cách để giải tỏa. Ví dụ như khi giành được một giải thưởng rất thích, hoặc khi trò chơi mà họ bận rộn bấy lâu cuối cùng cũng được ra mắt.
Hôm nay có lẽ là vì lại bị【Mèo Không Ăn Đồ Tanh】trêu chọc.
Sau một tháng giải quyết nhu cầu sinh lý, anh ra ngoài hút một điếu thuốc.
Anh thấy Ninh Tụng liền dụi điếu thuốc vào gạt tàn, không phải sợ cậu nhìn thấy. Mà có lẽ là cảm thấy Ninh Tụng quá ngoan, quá nhỏ, hút thuốc trước mặt cậu không hay lắm.
Ninh Tụng cũng không nói gì, ngược lại Bộc Dụ mở lời, giọng điệu ôn hòa, thanh đạm: "Ăn tối xong chuẩn bị về trường thôi."
"Ừm, được."
Cậu về phòng người giúp việc, Lưu Phân bưng cho cậu một phần đồ ăn, cùng Ninh Uy ngồi bên cạnh nhìn cậu ăn.
Cậu có chút không quen.
Trước đây khi học lập trình, thầy Lưu thường khen cậu. Lúc đó cậu còn có chút khao khát về một gia đình, cũng từng nghĩ, nếu mình có một thứ gì đó ra hồn, liệu có người nhận nuôi mình sẽ nhìn mình nhiều hơn không.
Dù sao thầy Lưu đôi khi giới thiệu cậu, đều nói cậu là một thiên tài nhỏ.
Mặc dù họ đều biết cậu tuổi đã lớn, khả năng được nhận nuôi đã rất nhỏ.
Bây giờ cậu đã có cha mẹ, sống động và chân thật, từ ái và ấm áp, giống như một giấc mơ đẹp mà cậu đã từng có.
Ăn xong, cậu và Bộc Dụ định về trường.
Bà Bộc đóng gói một đống thực phẩm bổ dưỡng đưa cho Lưu Phân để Ninh Tụng mang về.
Lưu Phân nhìn thấy những thứ đó đều là đồ mà bà Bộc và gia đình tự dùng, đều là hàng đắt tiền, bị dọa sợ: "Cái này quý giá quá, nó còn nhỏ..."
Bà Bộc cười nói: "Tôi vừa hỏi chuyên gia dinh dưỡng rồi, những thứ này đều thích hợp cho cháu bé ăn, cháu nó này gầy quá, tôi nhìn mà xót. Đều là vì tốt cho cháu nó thôi, chị đừng khách sáo nữa."
Bà Bộc lại nói: "Đây là khẩu phần cho một tuần, ăn xong tuần sau lại để cháu nó về cùng Bộc Dụ nhé."
Nói rồi nhìn về phía Bộc Dụ: "Nhớ chưa?"
Bộc Dụ "Vâng" một tiếng.
"Vâng" xong liền thấy Ninh Tụng đeo cặp sách đi ra, từ tay Lưu Phân anh nhận lấy những đồ bổ đó, lên xe trước, ngồi trong xe nhìn bà Bộc và những người khác nói chuyện với Ninh Tụng.
Ninh Tụng dường như có hai bộ mặt, trước mặt người lớn thì ngoan ngoãn, nhu thuận, nhưng trước mặt Bộc Anh thì lại rất tinh ranh, nói cũng nhiều. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của anh, Ninh Tụng chợt quay đầu nhìn qua, mắt cong cong, khóe miệng có lúm đồng tiền rất sâu, đứng trong sân vườn ngập sương.
Ninh Tụng phải về nhà một chuyến để lấy quần áo.
Chiếc xe dừng lại gần nơi xe đưa đón học sinh đã đón cậu lúc trước.
Đó là một cầu thang rất dài, đi từ đó lên, không phải đi vòng quá xa, và trên đường sẽ không có nước đọng bẩn thỉu.
"Cậu đừng xuống xe, đợi tôi ở đây."
Bộc Dụ gật đầu một cái.
Kết quả cậu vừa đi được hơn chục bậc thang, chân trượt một cái, liền ngã xuống.
May mà cậu chỉ bị ngã nhào, chân bị kẹt giữa bậc thang và bức tường làm một cái đệm, không bị lăn xuống, nếu không không biết sẽ thế nào.
Bậc thang rất bẩn, cậu bị dính đầy bùn đen.
Cậu từ bậc thang bò dậy, vội vàng đưa tay nhặt chiếc ô lên, thì thấy tài xế và Bộc Dụ đều đã xuống xe.
"Tôi không sao, bị trượt chân thôi." Ninh Tụng gọi, "Hai người về xe đợi đi."
Nhưng cậu trông rất thảm hại, tay bị xây xát da, máu và nước mưa hòa lẫn vào nhau.
Bộc Dụ nói với tài xế: "Chú Trương, chú về xe đi."
Nói rồi liền mở ô, đi đến nắm lấy cánh tay của Ninh Tụng.
Ninh Tụng nói: "Trơn lắm."
Bộc Dụ "Ừm" một tiếng, gập ô của mình lại, đưa cho Ninh Tụng, rồi cầm ô của Ninh Tụng đi về phía trước.
"Tôi cẩn thận một chút là được rồi, cậu mau về xe đi." Ninh Tụng nói.
Bộc Dụ không nói gì, người trông rất ôn hòa, nhưng lại trực tiếp nhấc chân đi lên.
Anh là kiểu người sẽ nghe nhưng không thay đổi.
Thế là Ninh Tụng đành phải đi lên cùng hắn.
Kết quả chưa đi được hai bước, Bộc Dụ đã trượt ngã.
May mà hắn phản ứng nhanh hơn cậu, chịu thiệt một chút, ngã vào bức tường bên cạnh.
Nhưng phía sau quần vẫn ướt sũng.
Hai người cuối cùng đều có chút thảm hại, khi về đến nhà, trên người đều có mùi khó chịu.
Hạ Cảng Loan sau cơn mưa có một mùi cống rãnh, ngay cả nước mưa cũng vậy, lạnh lẽo và khó ngửi.
Ninh Tụng bật đèn phòng khách.
Bộc Dụ có chút ngẩn người, có lẽ không ngờ nhà họ lại nhỏ như vậy.
Ninh Tụng cảm thấy vẫn ổn.
Đất ở Thượng Đông đắt đỏ từng tấc, không phải ở nhà quan tài là tốt rồi.
Nhà họ Ninh tuy chỉ có ba bốn mươi mét vuông, nhưng ít nhất vẫn có hai phòng, có vệ sinh độc lập và bếp nhỏ, những gì cần có thì đều có.
Chỉ là Bộc Dụ với chiều cao của mình ở trong đó quá chật chội. Anh bước qua cửa, đầu phải cúi xuống, nếu không sẽ đụng vào khung cửa.
Toàn thân đều ướt sũng, Ninh Tụng cởi quần áo ra, giơ tay nhìn một cái, khớp khuỷu tay cậu cũng bị trầy da, máu đã làm chiếc áo sơ mi trắng của cậu nhuộm đỏ một mảng. Cánh tay khẽ co lại, kéo theo vết thương, cậu nhíu mày.
Bộc Dụ dùng ngón tay khẽ chạm vào cánh tay cậu nhìn một cái.
Ninh Tụng hạ cánh tay xuống: "Chuyện nhỏ thôi." Cậu hỏi Bộc Dụ: "Cậu có muốn tắm không, giặt quần áo một chút... Nhà tôi có máy sấy khô, lát là được ngay."
Đại thiếu gia hiển nhiên rất ghét bỏ nước bẩn và mùi hôi trên người mình, gật đầu.
Ninh Tụng sợ anh đợi sẽ bị lạnh, liền vào phòng tìm quần áo cho anh.
Nhưng thân hình của cậu và Bộc Dụ chênh lệch quá lớn, quần áo của cậu chắc chắn không thể mặc vừa. Cậu liền thò đầu ra hỏi Bộc Dụ: "Quần áo của bố tôi được không? Đã giặt sạch sẽ rồi."
Vừa thò đầu ra, liền thấy Bộc Dụ chỉ mặc một chiếc quần boxer đen đứng trước ghế sofa.
Anh cũng gầy, xương cốt rõ ràng, nhưng không giống cái gầy còi xương kém phát triển của cậu. Giống như một lưỡi dao sắc bén ánh lên màu trắng lạnh, hông hẹp, eo chó, tỷ lệ mỡ cơ thể cực thấp. Cảm giác như nếu anh dùng lực, là có thể xuyên thẳng qua người khác như lưỡi dao vậy.
--------
Tác giả có lời muốn nói:
Phu nhân Bộc: Người có công lớn trong việc làm trở nên đẹp hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro