Chương 20: Ghen ngầm. 🌿
Tác giả: Công Tử Vu Ca.
Edit & Beta: Chồng Yêu Của Em (UwU179).
Ninh Tụng thay đồ xong, xách một cái túi đi ra.
Ninh Tụng gầy yếu, cậu mặc đồng phục trông như trẻ con mặc đồ người lớn, nhưng quần áo thường của cậu thì không tệ, mộc mạc mềm mại, rất phù hợp với cậu.
Bộc Dụ thấy rất dễ nhìn.
"Cầm gì vậy?" Bộc Dụ hỏi.
"Chuẩn bị đem áo khoác đi giặt."
Bộc Dụ thấy bên trong là chiếc áo khoác của Thịnh Diễm.
Chiếc áo khoác Ninh Tụng chỉ mặc một tý, đến trường thì cởi ra. Nhưng vì hôm qua trời mưa, áo khoác bị ẩm, để trên ghế sau một đêm, bị ám mùi một chút không rõ ràng. Nhưng Thịnh Diễm là đại thiếu gia, Ninh Tụng vẫn định giặt sạch rồi trả lại cho hắn. Nhưng mà cậu không dám trực tiếp giặt tay, sợ giặt hỏng, thế là mang về nhà, định tìm một tiệm giặt là để giặt gấp.
Cậu tìm một tiệm giặt ủi tương đối sạch sẽ, để áo xuống, rồi dẫn Bộc Dụ đi chọn quà sinh nhật trước.
Hạ Cảng Loan này có một phố thương mại rất sầm uất, tên là Đại Dương Phường, trước đây Ninh Tụng từng đến một lần, nhưng cậu nghĩ Bộc Dụ chắc chắn chưa từng đến nên dẫn đại thiếu gia đi mở mang tầm mắt.
Con phố thương mại này còn lâu đời hơn cả khu Thiên Hi Môn, nằm sát bên bến cảng cũ, bến cảng giờ đã bỏ hoang, nhưng con phố này vẫn tiếp tục tồn tại. Trên phố bán đủ thứ, vì cách một con sông là khu đại học, sinh viên của mấy trường đại học gần đó rất thích đến con phố này mua sắm, người trẻ rất nhiều, các cửa hàng bán đồ mà người trẻ thích cũng nhiều.
Dáng người mẫu của Bộc Dụ thu hút ánh nhìn của rất nhiều người ái mộ, trên đường như một cỗ máy thu hoạch ánh nhìn.
"Cậu từng đến những nơi như thế này chưa?" Cậu hỏi Bộc Dụ.
Bộc Dụ nói: "Hồi nhỏ từng theo ông nội đến một lần."
Ninh Tụng vẫn nhớ tên ông nội anh, là Bộc Minh Khác tiếng tăm lừng lẫy.
Cậu tưởng tượng ra một cảnh tượng, một nhân vật nổi tiếng khắp thiên hạ dẫn đứa cháu trai quý giá của mình đến khu ổ chuột bẩn thỉu để trải nghiệm cuộc sống dân dã, bên cạnh phỏng chừng còn có một đống phóng viên chụp ảnh.
Cậu bỗng nhiên cảm thấy Bộc Dụ hồi nhỏ chắc cũng giống như bây giờ, từ nhỏ đã chín chắn, yên tĩnh.
Cậu hỏi Bộc Dụ: "Trước đây cậu đón sinh nhật, có nhận được món quà nào cậu thích mà không đắt tiền không?"
Nhìn biểu cảm của Bộc Dụ vốn dĩ chẳng cần câu trả lời.
"... Cậu không có bạn bè nghèo sao?!"
Bộc Dụ trả lời: "Tôi không có nhiều bạn."
Ninh Tụng: "..."
Được rồi.
"Vậy sau này cậu đón sinh nhật, chắc sẽ nhận được quà rẻ chút đó." Ninh Tụng nói.
Bộc Dụ nhìn cậu: "Cậu sẽ tặng sao?"
Câu hỏi này.
"Khi nào cậu mời thì tôi sẽ..." Ninh Tụng nói.
Bộc Dụ cười một chút.
Mặc dù nói câu này ra nghe có vẻ làm bộ, nhưng cậu thật sự cảm thấy Bộc Dụ thỉnh thoảng cười lên như biến thành một người khác vậy, rất nhạt, nhưng rất dịu dàng, nét hung hăng trên lông mày cũng phai nhạt đi. Chỉ là nụ cười rất ngắn ngủi, khóe môi anh chìm xuống, nói: "Sẽ mời."
Ninh Tụng thấy Bộc Dụ như vậy rất ngoan, không nhịn được lại liếc mắt nhìn anh. Bộc Dụ chỉ về phía trước: "Xem thử tiệm này ha?"
Là một tiệm tên "Triều Nhân Đào", trước cửa tiệm có một cái kính râm rất lớn, rất ngầu.
Họ đi vào thẳng tầng hai, tầng hai có đủ loại sản phẩm sáng tạo, giá cả từ vài chục đến vài nghìn.
Vài nghìn thì cậu chắc chắn không mua nổi.
Bộc Dụ gợi ý cho cậu là tặng thứ đối phương thích, giá cả không quan trọng.
Ninh Tụng lập tức nghĩ đến sở thích của Đặng Tuần.
Mô hình búp bê?
Vừa nghĩ đến mô hình búp bê, Ninh Tụng liền cảm thấy mấy cái đó là để Bộc Dụ chơi đùa với bạn trai tương lai của mình!
Bạn trai của Bộc Dụ chắc chắn mới là người anh yêu không dứt được.
Vì nghe Kiều Kiều phàn nàn rằng Đặng Tuân ngoài kiếm tiền ra không có sở thích nào khác, cậu cuối cùng chọn một cây phát tài.
Một cây phát tài được ghép từ tiền xu, mấy trăm đồng Á tệ, giá cả cũng rất phải chăng.
Khi nhân viên gói quà giúp cậu, cậu thấy Bộc Dụ đang cầm một máy hát đĩa nhỏ để xem xét.
Là một máy hát đĩa than Hoàng tử bé¹, hắn ta vừa nãy đã xem rất lâu, nhưng giá quá đắt, bây giờ đĩa hát cũng rất đắt, cậu còn không dám lãng phí số tiền này.
(1) Như này nè.
"Cái này có vẻ không hợp để tặng anh ta." Ninh Tụng thành thật gợi ý, "Tôi từng gặp Đặng Tuần hai lần, anh ta là một người không có tính trẻ con."
Đặng Tuần đã bắt đầu kinh doanh từ hồi đại học rồi.
Kiều Kiều nói anh ta toàn thân đầy mùi tiền.
Máy hát đĩa vẫn là một lựa chọn tốt, nhưng Hoàng tử bé thì quá đáng yêu rồi!
Bộc Dụ "ừm" một tiếng, đặt máy hát xuống.
Cuối cùng Bộc Dụ chọn một cây bút máy cho Đặng Tuần.
Một món quà rất an toàn và đúng mực.
Có thể thấy đại thiếu gia không có ý định bỏ công sức vào việc tặng quà.
Nhưng Bộc Dụ vẫn có suy nghĩ đến cậu, vì món quà của anh cũng không đắt, còn rẻ hơn của cậu mấy đồng.
Cậu tin Bộc Dụ cả đời này chưa từng nhận được món quà rẻ như vậy, chắc chắn cũng chưa từng tặng món quà rẻ như vậy.
Mua quà xong cũng gần 4 giờ, họ ra khỏi cửa hàng, Ninh Tụng mời Bộc Dụ uống trà sữa.
Kết quả Bộc Dụ chỉ gọi một ly cà phê Americano đá.
"Hơi lạnh nhỉ?"
"Quen rồi." Bộc Dụ nói xong, lại bổ sung một câu, "Bình thường tôi đều uống cái này."
"Uống sẽ không bị mất ngủ hả?" Ninh Tụng hỏi.
Bộc Dụ nói: "Không, buổi tối tôi cũng uống." Rồi vẫn bổ sung một câu: "Có thể là quen rồi."
Ninh Tụng không uống được đồ quá lạnh, cuối cùng gọi một ly trà sữa khoai môn trân châu nóng.
Cậu nghi ngờ Bộc Dụ chưa từng uống trà sữa khoai môn trân châu, muốn thử một chút.
Vì Bộc Dụ cứ nhìn cậu.
Cậu đã uống rồi, có chút ngại để đại thiếu gia nếm thử, nhưng vẫn khách sáo một chút, giơ lên: "Thử không?"
Bộc Dụ lắc đầu, thấy Ninh Tụng thè lưỡi ra, liếm một vòng bọt sữa trên môi trên, chút bọt sữa trên môi bị cậu liếm mất.
Bộc Dụ không nhìn Ninh Tụng nữa.
Bộc Dụ uống cà phê cũng rất tao nhã, nói chung là rất thiếu gia.
Ninh Tụng cảm thấy Bộc Dụ hôm nay rất khác.
Cảm thấy hai người họ có lẽ cũng có thể trở thành bạn bè.
Lưu Phân và bà Bộc nói đúng, quen rồi thì mọi thứ đều tốt, làm bạn không nhất thiết phải tính cách giống nhau, quen rồi thì không còn ngại ngùng nữa.
Nhưng cậu cũng không dám dẫn Bộc Dụ đi ăn vặt trên phố, sợ Bộc Dụ bị vấn đề sức khỏe. Bộc Dụ ăn uống rất kén chọn, ăn uống rất kỹ càng, cũng rất chú trọng an toàn và dinh dưỡng, cậu nghe Lưu Phân nói rồi.
Đồ ăn ngon theo quan niệm của người nghèo và người giàu đôi khi sẽ hơi khác nhau.
Cậu nhìn thấy mực nướng bên đường chảy nước miếng, nhưng vẫn nhịn được.
Họ định về, về nhà sắp xếp chuẩn bị đi dự sinh nhật Đặng Tuần.
Khi về Ninh Tụng dẫn Bộc Dụ đi con đường rẽ cạnh phố thương mại chính, con đường này cậu thường đi khi đi học, khá an toàn, từ đây đi đến tiệm giặt khô gần hơn so với con đường lúc họ đến.
Kết quả đi đến một ngã tư thì thấy một đám xe máy ầm ầm chạy tới.
Một đám thanh niên mặt mày hung dữ, hình xăm trên người mỗi đứa một nhiều.
Bản thân Ninh Tụng thì không sợ, nhưng bên cạnh có một thiếu gia trông rất giàu có, cậu vẫn có chút lo lắng. Bộc Dụ trong lòng cậu giống như một con búp bê sứ tinh xảo dễ vỡ, dù có bị sứt mẻ một chút cậu cũng khó ăn nói với bà Bộc, nên vươn tay kéo anh một cái, rẽ vào cửa hàng đồng giá hai tệ bên cạnh.
Bộc Dụ thì tò mò, nhìn mấy thanh niên đó thêm hai cái, chỉ trong nháy mắt khí chất học sinh giỏi đã biến mất, mặt mày sắc lẹm.
Bộc Dụ che hết ánh sáng bên ngoài, Ninh Tụng đứng dưới bóng râm cao lớn của anh, khiến cậu nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau ở thư viện.
Hai người họ có sự chênh lệch thể hình rất rõ ràng, khoảng cách vai rộng và chiều cao lớn như nhau.
Đám người đó đi vào một quán mạt chược không xa.
Ninh Tụng lúc này mới kéo Bộc Dụ ra: "Đi thôi."
Cậu cũng không tỏ ra hoảng loạn, bước đi như thường. Quán mạt chược bị đám người đó đập phá tan tành, từ xa tiếng còi cảnh sát vang lên, đám người đó leo lên xe máy bỏ chạy, bà chủ quán ôm con ngồi dưới đất khóc, ông chủ cửa hàng bên cạnh chạy tới kéo bà ta dậy.
Ninh Tụng cảm thấy lần này Bộc Dụ đã thấy được nhân gian khốn khổ. Vì Bộc Dụ cứ nhìn vào quán mạt chược, mặt mày âm trầm.
Nhưng Ninh Tụng đã thấy quá nhiều rồi. Cậu còn thấy cảnh đòi nợ, đánh người đến máu thịt be bét.
Từ xa lại truyền đến tiếng xe máy, cậu kéo cánh tay Bộc Dụ: "Đi thôi."
Bộc Dụ đi theo cậu, bỗng nhiên thấy Lý Du cưỡi xe máy chở ba thanh niên lêu lổng phóng như bay tới.
Xe máy lướt qua họ, Lý Du quay đầu nhìn họ một cái, ánh mắt sắc lẹm mang theo sát khí bừng bừng.
Tiếp theo sau đó ba chiếc xe máy khác cũng theo sau, Ninh Tụng mới thấy trên chiếc xe máy cuối cùng, Lâm Ly ôm eo một thanh niên tóc vàng, cũng nhìn thấy họ, gió làm tóc anh ta rối tung, làn da trắng như sứ, quý giá xinh đẹp, và chiếc mô-tô cũ kỹ đầy dầu đen rất không hài hòa.
Xe máy dừng trước quán mạt chược, Lý Du sải bước đi vào, tiếng khóc của bà chủ quán càng thảm thiết hơn, kèm theo tiếng khóc của đứa bé.
Không lâu sau, một chiếc xe cảnh sát cũng đến, hai cảnh sát với súng đeo bên hông bước xuống, hô lớn: "Các người đang làm gì đấy!"
Lâm Ly cưỡi xe máy, mũi chân chạm đất: "Sir, tôi phiền ngài làm rõ chút nhé. Chúng tôi cũng nhận được tin mới đến đó chứ!"
Cái vẻ quyến rũ ở trường học hoàn toàn không thấy, ngược lại toát ra khí chất giang hồ bạo dạn.
"Xuống xe!" Cảnh sát cao to chỉ vào cậu ta nói.
Lâm Li không tình nguyện xuống xe máy.
Lý Du đi ra khỏi tiệm, cảnh sát nói: "Lý Du, cậu lại làm gì nữa!"
Lý Du nét mặt rất khó coi, trực tiếp nhảy lên xe máy, xe máy gầm rú một tiếng, khiến cảnh sát vội vàng tránh sang một bên, người đã cưỡi xe máy đi về hướng khác. Bà chủ quán ôm con từ trong tiệm chạy ra, một người phụ nữ rất trẻ, khóc đến tóc tai bù xù: "Lý Du, cậu đừng làm loạn nữa nhé!"
Lâm Ly và họ lập tức nhảy lên xe máy theo sau. Cảnh sát thấp bé nói kháy hỏi người phụ nữ: "Chuyện gì vậy, cô báo cảnh sát sao?"
Người phụ nữ giận dữ: "Còn chuyện gì nữa, anh bị mù sao, đám Liễu Xuyên đó đập phá tiệm của tôi!"
Ninh Tụng và Bộc Dụ về nhà, trong lòng vẫn còn chút bất an.
Mặc dù biết một số tin đồn về Lý Du, nhưng tận mắt chứng kiến cho cậu sự chấn động rất lớn.
Kiều Kiều chọn khách sạn trăm năm tuổi Thái Bình bên cạnh tòa tháp đôi Song Tử để tổ chức sinh nhật cho Đặng Tuần.
Siêu sang trọng, Kiều Kiều bao cả một tầng.
Ngày nào cũng mắng Đặng Tuân, nhưng tổ chức sinh nhật cho anh ta thì rất chịu chi.
CP thanh mai trúc mã thật sự không thể chạy thoát được.
Họ đến khá muộn. Vì buổi tối họ đều phải về trường, tiệc sinh nhật được ấn định bắt đầu lúc 6 giờ chiều, kết thúc lúc 10 giờ.
Vừa vào Bộc Dụ đã thấy Thịnh Diễm.
Thịnh Diễm dù ở đâu cũng rất thu hút sự chú ý, không chỉ vì hắn quá đẹp trai, mà còn vì mái tóc trắng xóa, quần áo cũng thích mặc màu tươi sáng. Bình thường mặc đồng phục đen trông rất thuần khiết, giờ đây mặc áo khoác bóng chày màu nâu đỏ, như một idol được vạn người chú ý.
Thịnh Diễm và Lê Thanh Nguyên đã đến sớm, thấy Bộc Dụ và Ninh Tụng cùng đến, ngẩn người một chút, sau đó liền chào hỏi Bộc Dụ.
Lê Thanh Nguyên ở trong trường hợp này thấy Bộc Dụ như thấy ma vậy.
Mặc dù ở trường, họ không có nhiều giao thiệp, nhưng đều là những cậu ấm nhà giàu hàng đầu của Thượng Đông châu, thỉnh thoảng vẫn có những lời khách sáo, bao gồm cả Đặng Tuần, thực ra họ đều quen biết nhau.
Bữa tiệc sinh nhật này rất hoành tráng, chỉ riêng người trẻ tuổi đã gần một trăm người, trên tầng này còn có một tầng nữa cũng là để chúc mừng sinh nhật Đặng Tuần, đều là người lớn, Đặng Tuần bây giờ chạy đi chạy lại hai bên.
Tầng 1 này chia thành nhiều bàn, nhưng có hai bàn rõ ràng là quan trọng nhất, một bàn ngồi toàn bạn bè của Đặng Tuần, lớn tuổi hơn một chút, trông như từ đại học đến mới đi làm, những người đó vừa thấy Bộc Dụ liền lập tức chào hỏi hắn ta.
Bố của Đặng Tuần là nghị viên, bạn bè của anh ta về cơ bản cũng cùng một vòng tròn, quen biết Bộc Dụ cũng không có gì lạ. Bộc Dụ đi qua chào hỏi họ, nói với Ninh Tụng: "Tôi đi qua đó trước."
Ninh Tụng gật đầu: "Cậu đi đi."
Cậu cảm thấy Bộc Dụ trước mặt cậu như một cậu bé trầm mặc không thích giao tiếp, giờ đây thấy anh nói chuyện lưu loát với bàn con nhà có máu mặt, mới nghĩ rằng anh đã quen xã giao với người lớn. Nói chuyện với một nhóm nam nữ lớn hơn Bộc Dụ nhiều tuổi cũng rất nghiêm túc, ngược lại còn thoải mái hơn khi ở cùng những người đồng trang lứa.
Bộc Dụ hẳn là thường xuyên ngồi cùng bàn với người lớn, vì vậy càng giỏi xã giao với những người trong xã hội.
Bàn của họ thì cơ bản toàn là học sinh cấp ba, đa số là bạn bè của Kiều Kiều, ngoài Phan Đa Đa và mấy người bạn thân ra, còn có Lê Thanh Nguyên và Thịnh Diễm, sự hiện diện của Thịnh Diễm khiến bàn của họ trở nên rực rỡ.
Khi Ninh Tụng ngồi xuống, Thịnh Diễm mỉm cười với cậu.
Ninh Tụng nhìn quanh một vòng, bàn của họ ngoài cậu ra, toàn là đại thiếu gia.
Kiều Kiều kéo cậu lại để giới thiệu: "Bạn cùng bàn của tớ, Ninh Tụng."
Có người không quen cậu, nhanh miệng nói: "Gia đình họ Ninh nào? Cha cậu là tổng giám đốc Ninh của Hồng Vận Đăng sao?"
Ninh Tụng thầm nghĩ, từ 'lệnh tôn' này cậu vẫn là lần đầu tiên nghe thấy, cười nói: "Không phải, bố tôi chỉ là một tài xế bình thường."
Đối phương lập tức im bặt, có vẻ hơi lúng túng. Kiều Kiều không vui trừng mắt nhìn đối phương.
Nhưng Ninh Tụng vẫn mỉm cười, cảm giác cậu không hề bận tâm.
Thịnh Diễm cảm thấy Ninh Tụng nhìn yếu ớt, nhưng nội tâm lại rất trầm ổn kiên định.
"Cậu uống gì?" Thịnh Diễm nhẹ giọng hỏi.
Hiện trường hơi ồn ào, Ninh Tụng không nghe rõ, ghé sát lại: "Gì á?"
"Cậu uống gì, nước ép hay đồ uống?" Thịnh Diễm phớt lờ sự ngạc nhiên của những người xung quanh, tỏ ra thân mật hơn.
Kiều Kiều lập tức nói: "Chúng ta có nước ép tươi mới ép nè."
"Vậy cho tôi một ly nước ép."
Phùng Tường đội một cái mũ có đèn lấp lánh chạy tới, ngồi phịch xuống bên cạnh cậu: "Ninh Tụng, cậu có muốn đội không?"
Ninh Tụng vội vàng lắc đầu: "Tôi không muốn!"
"Cậu xem đi, ngoài tôi ra ai đội đâu." Phùng Tường phàn nàn Kiều Kiều, "Cậu còn làm nhiều như vậy chi."
"Lát nữa tôi sẽ bảo Đặng Tuần đội." Kiều Kiều nói, "Dễ thương biết bao."
Giọng Đặng Tuần từ phía sau truyền đến: "Em thích thì đội nhiều vào, hợp với em đấy."
Ninh Tụng cười quay đầu, thấy Đặng Tuần và Bộc Dụ cùng đi tới.
Bàn bên cạnh các anh chị vẫn còn thì thầm bàn tán nhìn bóng lưng của Bộc Dụ.
Ánh mắt của Bộc Dụ lướt qua, Ninh Tụng thấy anh nhìn mình một cái. Bộc Dụ lúc này và Bộc Dụ vừa nãy xã giao với người lớn như hai người khác nhau, thậm chí còn có cảm giác như một người ít nói bị bỏ rơi.
Bộc Dụ ngồi xuống bên cạnh của bên cạnh của bên cạnh² Ninh Tụng.
(2) Là ngồi cách Ninh Tụng ba chỗ. Gốc là tác giả ghi bên cạnh x3 vậy á, sợ các con vợ không hiểu nên giải thích.
Chỉ có chỗ đó còn trống.
Giữa họ cách nhau Phùng Tường và Phan Đa Đa.
Đặng Tuần hỏi Bộc Dụ: "Cậu uống gì?"
"Có nước ép nè." Ninh Tụng lập tức nói.
Bộc Dụ nói: "Lấy giống cậu ấy đi."
"Cái này tôi chưa uống, đưa cho cậu đi." Ninh Tụng nói.
Không thể để chỗ trống bên cạnh cho Bộc Dụ, cậu thực sự đã thất hứa với lời hứa hào hùng của mình.
Thịnh Diễm liền nhìn Ninh Tụng một cái.
Kiều Kiều nói: "Không phải chỉ có nhiêu đó đâu." Cậu ta vừa nói vừa vẫy tay, phục vụ liền mang thêm mấy ly nước ép nữa, đủ loại, để Bộc Dụ chọn.
Bộc Dụ vẫn chọn nước cam giống Ninh Tụng.
Bàn của họ có Kiều Kiều và Phan Đa Đa mấy NPC buôn chuyện ở đó, bầu không khí không lo sẽ không náo nhiệt. Mọi người thỉnh thoảng cũng đưa chuyện cho Bộc Dụ, nhưng Bộc Dụ trả lời rất ngắn gọn, mọi người cũng không dám đùa với anh, dần dần liền bỏ quên anh.
Họ còn mời một ban nhạc đến hát, ban nhạc này khá nổi tiếng, Lê Thanh Nguyên nói: "Hát không hay bằng A Diễm."
"Anh Diễm hát thật sự rất hay, tôi cho các bạn xem video tôi quay hôm qua." Kiều Kiều vừa nói vừa lấy điện thoại ra, tìm video cậu ta quay ở KTV đêm qua.
Tối hôm qua ở Tinh Duyệt, Kiều Kiều đặc biệt gọi Thịnh Diễm và Ninh Tụng đến phục vụ.
Mọi người đều thấy rất lạ, truyền tay nhau xem, khi truyền đến chỗ Phan Đa Đa, hắn ta ngồi sát cạnh Bộc Dụ, rất nịnh nọt nghiêng điện thoại về phía Bộc Dụ, muốn cho đại thiếu gia nhìn rõ hơn.
Trong video, Thịnh Diễm mặc đồng phục của Tinh Duyệt, dáng người thon gọn, nụ cười rạng rỡ, rất có tinh thần phục vụ nói: "Khách hàng, ở đây chỉ có hai người thôi à, có muốn tôi hát một bài cho các bạn khuấy động không khí không?"
Giọng điệu Thịnh Diễm thoải mái, mang theo nụ cười, mới 17 tuổi đã quyến rũ hơn rất nhiều idol, hững hờ lại đẹp trai rạng rỡ.
Kiều Kiều tựa như diễn trò: "Hát đi hát đi, hát hay chúng tôi thưởng lớn, mong rằng giọng hát của cậu cũng đẹp như khuôn mặt của cậu nha!"
Cuối cùng Thịnh Diễm hát một bài tình ca nhỏ rất ngẫu hứng, vừa đẹp trai vừa hát hay, không thể không mê.
Thực ra có chút tự mãn. Nhưng Thịnh Diễm rõ ràng là cố ý, vì là bạn bè, nên mới có chút kiêu ngạo, mang theo vẻ tự mãn của một chàng trai trẻ.
Ninh Tụng không biết suy nghĩ của Bộc Dụ, vẫn cố gắng truyền lời cho anh qua những người khác: "Cậu thấy thế nào, có phải là trình độ có thể debut luôn không?"
Hầu kết Bộc Dụ khẽ động: "Rất dễ nghe."
Thịnh Diễm quả thật được yêu thích hơn anh, Bộc Dụ nhìn thấy khuôn mặt Ninh Tụng thoáng qua trong video, nhìn Thịnh Diễm cười, mặc bộ đồng phục hơi rộng nhưng chỉnh tề, lắc lư theo nhịp điệu của Thịnh Diễm.
Vẻ mặt thoải mái vui vẻ như vậy, khi ở bên cạnh anh thì không có.
Có người vỗ vai anh, anh quay đầu lại, thấy là Đặng Tuần.
Cha Đặng nghe nói Bộc Dụ đến, muốn gặp anh.
Bộc Dụ liền đứng dậy đi ra ngoài.
Bộc Dụ tham gia bất kỳ buổi tiệc nào cũng rất bận rộn, đã quen rồi.
Anh dường như giỏi thể hiện trước mặt người lớn hơn, nhưng sân nhà của Ninh Tụng lại ở những người cùng lứa tuổi.
Kết quả là, khi anh từ trên lầu trở xuống, đẩy cửa ra thì thấy Ninh Tụng và Phan Đa Đa đã đổi chỗ.
Anh ngẩn người một chút, ngồi xuống bên cạnh Ninh Tụng.
Ninh Tụng đang nói chuyện với Kiều Kiều và những người khác, thấy Bộc Dụ trở về, nói: "Tôi mới thấy bên này có đồ cậu thích uống."
Bộc Dụ liền thấy trên bàn của cậu có một ly cà phê Americano đầy ắp.
"Cậu chắc chắn buổi tối uống cũng ngủ được sao?" Ninh Tụng ghé sát lại hỏi.
Trong khoảnh khắc, tình yêu của Bộc Dụ tràn lan ra.
"Cảm ơn." Bộc Dụ nói.
Ninh Tụng nhìn Bộc Dun cười, dường như đang nói, cậu biết anh một mình rất buồn. Đây không phải là cậu tìm cơ hội đến bầu bạn với anh sao, có phải là nói được làm được thì rất chu đáo không!
Bộc Dụ nghĩ, sao anh có thể không thích Ninh Tụng chứ.
Bộc Dụ uống một ngụm cà phê, ngẩng đầu thấy Thịnh Diễm mỉm cười, ánh mắt rơi trên khuôn mặt Bộc Dụ.
Xem ra quan hệ của Ninh Tụng và Bộc Dụ quả thật tốt. Thịnh Diễm nghĩ.
Thịnh Diễm mỉm cười với Bộc Dụ, sau đó cùng Ninh Tụng và họ chơi xúc xắc.
Ninh Tụng gầy gò, nhưng lại biết "anh hùng cứu mỹ nhân", chính mình trông có vẻ cần được chăm sóc, nhưng lại biết chăm sóc Bộc thiếu gia, con cưng của Thượng Đông.
Thật thần kỳ.
Ánh mắt lại rơi trên khuôn mặt Ninh Tụng, cảm thấy ân nhân nhỏ này quả thật đáng yêu.
Hắn cũng khá thích.
Ninh Tụng không có chút kỹ năng nào khi gieo xúc xắc, liên tục thua Thịnh Diễm, cậu muốn Thịnh Diễm dạy cậu mẹo, Thịnh Diễm nói: "Gọi tôi một tiếng anh Diễm, tôi dạy cậu!"
Ninh Tụng lúc này máu ăn thua nổi lên, ngược lại không muốn gọi: "Không nói thì thôi."
"Tôi dạy cậu ném ra toàn mặt sáu chấm nhé." Thịnh Diễm lắc lắc xúc xắc trong tay, vẻ mặt hăng hái.
Ninh Tụng thành công bị dụ dỗ, cậu thấy kỹ năng này khá thú vị, rất hữu ích trong đám con trai, có lẽ sau này sẽ dùng đến, vừa định gọi Thịnh Diễm, liền nghe Bộc Dụ bên cạnh nói: "Để tôi dạy cậu."
Thịnh Diễm nhìn Bộc Dụ.
Bộc Dụ giơ tay, muốn xúc xắc trong tay Thịnh Diễm.
"Dùng của tôi!" Kiều Kiều đưa cho anh bộ xúc xắc còn lại trong tay mình.
Bộc Dụ cầm lấy bỏ vào ly, lắc mấy cái rồi úp xuống bàn, mở ra là ba con sáu.
——————
❤️🔥Tác giả có lời muốn nhắn nhủ:
Chúc mừng Quốc tế Thiếu nhi!
Rất nóng lòng viết cảnh soái ca vừa lái xe vừa lau nước mắt rồi!
Trinh tiết và nước mắt là của hồi môn tốt nhất của đàn ông!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro