Chương 22: Bữa ăn cuối. 🌿

Tác giả: Công Tử Vu Ca.

Edit & Beta: Chồng Yêu Của Em (UwU179). 

Thẩm Lệnh Tư dẫn người đến tòa nhà số 4, bên cạnh vẫn có người lẩm bẩm: "Tóm lại là Bộc đại thiếu gia và Ninh Tụng có chuyện gì vậy?"

"Sao lại về cùng nhau nữa."

"Không phải nói bố mẹ Ninh Tụng làm việc ở nhà họ Bộc sao? Làm tài xế hay gì đó."

"Nhà họ Bộc tài xế nhiều lắm, cậu có thấy con cái của tài xế nào khác không?"

"Vì họ học cùng trường mà, đâu phải con cái tài xế nào cũng thi đậu trường mình đâu. Các cậu xem hồ sơ của Ninh Tụng chưa? Cậu ấy rất giỏi về mấy môn tự nhiên, nếu không phải vì môn xã hội kéo điểm xuống thì cậu ấy có thể kéo Bộc Dụ xuống khỏi vị trí nhất khối rồi!"

Họ vừa đi vừa tán gẫu, ý thức của Thẩm Lệnh Tư lại bay đi khá xa.

Vừa nãy có một khoảnh khắc, gần như hắn nghĩ rằng Bộc Dụ và Ninh Tụng sắp hôn nhau.

Lần đầu tiên Thẩm Lệnh Tư chú ý đến Ninh Tụng cũng là lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy thông tin của Ninh Tụng.

Là hội trưởng hội học sinh, hắn không trực tiếp phụ trách công việc liên quan đến học sinh tuyển sinh đặc biệt, nên khi lần đầu hắn nhìn thấy ảnh của Ninh Tụng là khi Ninh Tụng đã đậu kỳ thi tuyển đặc biệt, xác nhận nhập học vào tháng 2. Chu Luật và những người khác đang trò chuyện về học sinh đặc cách mới đến trong văn phòng, hắn cầm hồ sơ của cậu lên xem qua.

Ảnh của Ninh Tụng thực ra chụp rất bình thường. Cậu quá gầy, ảnh hơi mập hơn người thật một chút, nhưng vẫn gầy đến mức biến dạng.

Nhưng hắn lại nhìn rất lâu.

Hắn không biết người khác như thế nào, có lẽ là sở thích cá nhân, hoặc có lẽ là vì có quá nhiều người theo đuổi hắn. Đến nỗi hắn quá kén chọn và kỹ tính, có những tiêu chuẩn rất chi tiết cho đối tượng mình thích.

Người bình thường tìm đối tượng có thể chỉ cần đẹp, giỏi là được, hoặc muốn cao hơn một chút, da trắng hơn một chút, tóc dài hoặc tóc ngắn, phần lớn yêu thích thực ra đều là một kiểu người nhất định.

Tiêu chuẩn của hắn không phải vậy, của hắn chi tiết hơn, nói ra có thể hơi bệnh hoạn theo kiểu cố chấp.

Chiều cao không được quá cao, phải để hắn che phủ hoàn toàn, da phải đẹp, mềm mại và mịn màng.

Không quá xinh đẹp, hắn không thích người quá xinh đẹp, 60-70 điểm là được, hắn thích người bình thường.

Phải thanh tú, trông như rất cần được hắn bảo vệ, hắn thích những chàng trai có thể khơi dậy ham muốn bảo vệ của mình.

Nhưng những điều đó không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là đôi môi.

Hắn thích con trai có chóp môi, môi trên phải có hình dáng giống chữ M, môi dưới thì không được quá mỏng.

Ninh Tụng hoàn toàn trúng ngay gu thẩm mỹ của hắn!

Đến mức Ninh Tụng còn chưa nhập học, mà hắn đã mong ngóng cậu đến rồi.

Khi gặp người thật, lại thêm phần sống động, một nét sống động mà ảnh chụp không thể nào sánh được.

Ninh Tụng ngoài đời còn hợp ý hắn hơn cả trong ảnh.

Đôi khi, hắn nhìn thấy Ninh Tụng giữa đám đông mà cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Thực ra, hắn đã từng thấy Ninh Tụng lúc cậu ấy học bài, lúc đi bơi, thường là tình cờ lướt qua, nhưng ánh mắt thì luôn lặng lẽ tìm kiếm. Hắn bước ngang qua, âm thầm, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Thật khó tin rằng lại có một người hợp ý hắn đến thế, ngay cả vóc dáng gầy gò đến mức trông như bệnh tật trong mắt người khác, trong mắt hắn lại khơi lên một cảm giác phấn khích kỳ lạ bí ẩn.

Như thể cậu ấy được sinh ra là để gặp hắn vậy. Trong lòng hắn cuộn lên những ý nghĩ dữ dội như sóng trào, thậm chí có lúc rợn cả người, cảm giác tình yêu của mình có một sự kỳ quái không được người thường, mà người thường sẽ chẳng thể hiểu nổi.

Nhưng chính thứ tình cảm không ai hiểu nổi ấy lại khiến hắn càng thêm hưng phấn.

Giống như chẳng ai biết rằng, vị hội trưởng đại nhân như gió xuân ấm áp kia thực ra lại mang dục vọng cực kỳ mãnh liệt.

Thẩm Lệnh Tư không biết liệu Ninh Tụng trong mắt người khác có thực sự là không có điểm gì tốt hay không.

Nhưng trong mắt hắn, Ninh Tụng là một người rất hiếm có.

Người quá gầy yếu bình thường sẽ dễ trở thành hướng nội, nhút nhát, nhưng Ninh Tụng thì không. Cậu ấy là viên ngọc quý giữa những con người bình thường.

Nhưng giờ đây viên ngọc quý này đã được quá nhiều người chú ý, đến nỗi cậu ấy trở nên không nổi bật giữa những người đó.

Ban đầu hắn nghĩ mình sẽ trở thành sự tồn tại rực rỡ nhất bên cạnh Ninh Tụng.

Thẩm Lệnh Tư trầm mặt, khuôn mặt tươi đầy ý cười trở nên nghiêm túc. Mỗi bước đi khiến tròng kính khẽ lay, phản chiếu ánh sáng mùa xuân lành lạnh.

Hắn biết rằng một người che giấu bộ mặt thật của mình trong đời thực như hắn là hơi bất thường. Vì thế, hắn phải che giấu kỹ hơn nữa. Loài hoa ăn thịt luôn phải rực rỡ và quyến rũ hết mức thì mới có người dám lại gần.

"Hội trưởng!" Có người phía trước gọi hắn.

Nụ cười trên môi và má Thẩm Lệnh Tư lan tỏa, gật đầu và dịu dàng nói: "Có chuyện gì vậy?"

"Chúng ta kiểm tra từ trên xuống hay từ dưới lên?"

"Từ tầng 1 đi." Thẩm Lệnh Tư mỉm cười nói.

Phòng tắm công cộng ở tầng một của tòa nhà số 4 đã gần đến giờ đóng cửa, nhiều nam sinh vẫn đang vội vã vào, rất náo nhiệt.

So với đó mà nói, ký túc xá số 1 lại vắng vẻ hơn nhiều.

Phòng của Bộc Dụ lớn hơn phòng của Ninh Tụng gấp 10 lần trở lên, đèn trong phòng sáng từ tiền sảnh vào, rèm cửa tự động đóng lại, có tiếng nhạc nhẹ nhàng truyền ra.

Bộc Dụ cởi áo khoác, treo lên móc một cách ngay ngắn chỉnh tề, rồi nhìn thấy trên bàn trà đặt hai chiếc hộp giấy được gói bọc tinh xảo, đó là những món đồ anh bảo trợ lý mua về.

Mở một cái ra, là chiếc máy hát đĩa Hoàng tử bé mà anh và Ninh Tụng đã thấy ở Đại Dương Phường hôm nay.

Và vài đĩa nhạc của ban nhạc Elope.

Trong chiếc hộp giấy còn lại, là một búp bê mô hình tóc xoăn.

Bộc Dụ hiểu rõ điểm yếu của mình.

Chỉ xét về tính cách, anh thua xa Thẩm Lệnh Tư, Kiều Kiều và Thịnh Diễm trong việc trở thành bạn của Ninh Tụng.

Ninh Tụng đối với Bộc Dụ là một kiểu bao dung cảm xúc theo hướng tương thích ngược¹. Chủ yếu là nhờ mẹ anh, hay nói đúng hơn là mối quan hệ đặc biệt giữa hai gia đình.

(1) Tương thích ngược hay còn gọi là backwards compatibility, 1 thuật ngữ công nghệ, khi một phiên bản mới của phần mềm hoặc thiết bị vẫn dùng được với cái cũ.

Bộc Dụ mặc áo len, quần, vớ trắng, giày thể thao cho con búp bê mô hình tóc xoăn đó, đặt lên bàn và nhìn một lúc.

Bắp chân không giống.

Bắp chân của Ninh Tụng rất thon, và có một nốt ruồi.

Lúc Ninh Tụng ngồi lên đùi anh chơi game, anh đã lặng lẽ quan sát rất kỹ.

Thế là Bộc Dụ đưa tay gẩy nhẹ một cái, con búp bê mô hình liền quay đầu đi.

Ninh Tụng vừa về đến ký túc xá không lâu thì nhận được tin nhắn từ Kiều Kiều.

Kiều Kiều hỏi: "Cậu về chưa?"

Ninh Tụng nói: "Đến ký túc xá rồi."

Kiều Kiều nói: "Lát nữa tớ đến nha."

Ninh Tụng cười đáp: "Hôm nay chắc khỏi về cũng được mà, có về thì cũng trễ rồi. Bên cậu hình như đã điểm danh phòng xong rồi ấy."

Kiều Kiều gửi một biểu tượng cảm xúc đập búa.

Cậu cười 1 tiếng, Kiều Kiều gửi: "Tớ bị mê hoặc đó!"

Ninh Tụng gửi một biểu tượng cảm xúc ngạc nhiên: "Tớ tưởng các cậu đang kiểm tra từ vựng!"

Kiều Kiều: "Ban đầu đúng là đang kiểm tra từ vựng của tớ, tớ uống chút rượu, càng nhìn anh ấy càng tức, liền nhào lên... *đập búa đập búa đập búa*"

"Ừ ừm ờm."

"Thật mà!"

"Biết rồi mà." Ninh Tụng nói, "Kiều Kiều nhà mình ghét Đặng Tuần nhất nè."

Ngoài cửa có tiếng gõ, Ninh Tụng ra mở cửa, thấy Thẩm Lệnh Tư mỉm cười đứng ở ngoài.

Dường như Thẩm Lệnh Tư luôn mang theo một nụ cười nhẹ, như thể cuộc đời mình không có gì phiền muộn, khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy dễ chịu như gió xuân ấm áp.

Thẩm Lệnh Tư nói: "Cậu về muộn thế này, còn kịp tắm rửa không?"

"Hôm nay không tắm nữa, tôi đánh răng xong là ngủ luôn."

"Uống rượu à?"

"Không, người khác uống." Ninh Tụng ngửi cánh tay mình, "Mùi rõ lắm à?"

"Một chút thôi." Thẩm Lệnh Tư nói rồi lấy từ túi ra một hộp chocolate, nói, "Cái này cho cậu." Ninh Tụng nhận lấy, nhìn dòng chữ tiếng Anh trên đó, là một hộp chocolate tươi².

(2) Chocolate tươi: nama chocolate. Ảnh minh hoạ:

"Người khác để ở văn phòng tôi, tôi không thích ăn cái này nên cho cậu đấy. Cậu gầy thế này, cố gắng ăn nhiều vào cho có thịt tí."

"Cảm ơn hội trưởng."

Ở cầu thang còn có những người khác trong hội học sinh đang chờ hắn ta, Thẩm Lệnh Tư đưa chocolate cho cậu rồi chuẩn bị đi, nói: "Nghỉ ngơi sớm đi, ăn xong đừng quên đánh răng."

"Bên trong không kiểm tra nữa à?" Ninh Tụng hỏi.

Họ kiểm tra phòng không chỉ kiểm tra xem người có mặt ở đó không, mà còn kiểm tra vệ sinh phòng, có thiết bị điện tử vi phạm quy định không, v.v.

Thẩm Lệnh Tư cười: "Mọi chi tiết trong phòng cậu, tôi đều biết nên không cần kiểm tra đâu. Chỉ cần người ngoan ngoãn ở trong là được rồi."

Thẩm Lệnh Tư cười nhẹ nhàng, giọng điệu dịu dàng, nhưng nếu để ý kỹ thì vẫn mang theo một chút uy nghiêm như của một người thầy.

Cậu luôn cảm thấy Thẩm Lệnh Tư rất thân thiện, khiến cậu nhớ đến một cố nhân mà cậu rất muốn gặp lại.

Một tia sáng ấm áp trong cuộc đời dài đằng đẵng nhưng ngắn ngủi mười mấy năm trước của cậu.

Thầy Lưu Triêu Huy.

Bố mẹ thầy Lưu làm việc ở viện mồ côi, sau khi tốt nghiệp cao đẳng, thầy Lưu trở về quê hương, làm giáo viên toán ở trường tiểu học trong viện mồ côi.

Thầy Lưu là người dẫn dắt cậu, cũng là người thầy tốt nhất đối với cậu, người như tên gọi, rất đẹp trai, cũng rất lạc quan, cười lên còn có răng khểnh.

Lúc gặp thầy Lưu chính là thời điểm u ám nhất trong cuộc đời cậu, mất đi sự bảo vệ của viện mồ côi, ở trường cậu thường xuyên bị đánh, vì không chịu khuất phục nên luôn bị vài nam sinh khóa trên bắt nạt, cuộc sống rất khổ sở. Có lần cậu bị họ nhốt vào nhà vệ sinh, làm bẩn hết quần áo bằng nước tiểu, cậu cảm thấy rất tức giận, rất xấu hổ, muốn bỏ học.

Kết quả, cậu khập khiễng đi chưa được bao xa thì bị thầy Lưu tìm thấy.

Thầy Lưu chở cậu về bằng xe điện, trên đường nói gì cậu không nhớ gì cả, chỉ nhớ thầy Lưu đã mua cho cậu một hộp chocolate.

Khi đó cậu vừa có khí phách vừa buồn cười, một hộp chocolate thôi đã khiến cậu ngoan ngoãn theo trở về.

Trong ánh chiều tà lờ mờ, cậu ngồi phía sau xe điện ăn chocolate, loại chocolate hình tròn rất rẻ tiền nhưng rất ngon, lần đầu tiên ăn một món ngon đến vậy, đến cả giấy gói còn dính cũng phải liếm.

Một người thầy tốt có thể thay đổi số phận của một người. Thầy Lưu dạy toán, sau này toán của cậu luôn đứng nhất trường.

Phần thưởng cho hạng nhất ngoài cây bút máy của trường, còn có chocolate do thầy Lưu tặng.

Khi cậu tốt nghiệp tiểu học, lời chúc của thầy Lưu dành cho cậu là tiến thêm một bước trên con đường thành công.

Thầy Lưu và Thẩm Lệnh Tư có chút giống nhau, đều đeo kính, gọn gàng sạch sẽ, rất thích cười.

Phải biết rằng thầy Lưu của cậu là người đẹp trai nhất trong số tất cả các giáo viên của cậu.

Trước khi đánh răng, cậu ăn một viên chocolate, chocolate Thẩm Lệnh Tư cho cậu là nama chocolate của nước ngoài, mềm hơn và đắt hơn, nhưng không ngon bằng hộp chocolate năm tệ mà cậu ăn vào buổi tối hôm đó.

Cậu cảm thấy Thẩm Lệnh Tư ấm áp, luôn sẵn lòng giúp đỡ, là một phiên bản trẻ của thầy Lưu.

Cậu không có người nào để quá lưu luyến, nhưng thỉnh thoảng muốn về thăm thầy Lưu mà có lẽ không gặp được nữa nên mới gặp Thẩm Lệnh Tư.

Sáng hôm sau, cậu dậy rất sớm, đầu tiên là ôn lại môn tiếng Anh kém nhất của mình, sau đó khi trời sáng hẳn cậu gửi tin nhắn cho Kiều Kiều, hỏi cậu ấy có đi ăn sáng không hay để cậu mang về.

Kiều Kiều trả lời: "Đợi tớ!"

Cậu ra khỏi cửa, trên hành lang vừa ép chân giãn cơ vừa tiếp tục học thuộc từ vựng tiếng Anh, chờ Kiều Kiều đến.

Hôm nay họ định đi ăn dimsum³ kiểu Quảng Đông ở nhà ăn số 3.

(3) Dim sum hay còn gọi là bữa sáng kiểu Quảng Đông rất đa dạng, bao gồm các loại bánh bao, há cảo, xíu mại, bánh cuốn, bánh phở, cháo, các món chiên, hấp, nướng nhỏ gọn... được phục vụ trong các lồng hấp tre hoặc đĩa nhỏ. Ảnh minh hoạ:

Nhà ăn số 3 nằm giữa ký túc xá số 1 và ký túc xá số 4, Kiều Kiều đi từ tòa nhà số 2 qua, đúng lúc ngang qua đây.

Sau đó, giữa ánh ban mai mờ nhạt, cậu nhìn thấy Lý Du.

Cậu đeo ba lô, hai tay đút túi quần, đi xuyên qua dưới những bông hoa bạch kinh.

Vì những ngày mưa trước đó, hoa bạch kinh mộc không còn rậm rạp như trước. Cậu tựa người lên lan can, chủ động gọi: "Anh Du."

Lý Du ngẩng đầu nhìn cậu qua khe hở của cành hoa.

Vết sẹo ở khóe miệng hắn hình như sâu hơn một chút, nhưng ngũ quan thật sự vẫn rất rõ nét, sống mũi cao, đôi mắt đen láy. Cổ áo sơ mi trắng không cài chỉnh tề, để lộ hõm xương quai xanh, gầy gò săn chắc. Có vài cánh hoa rụng lác đác trên mặt, bị hắn thổi bay đi, dáng vẻ cà lơ phất phơ.

"Chào buổi sáng." Cậu gọi.

Trước đây cậu gặp Lý Du sẽ giả vờ ngoan ngoãn, chủ yếu là theo kiểu "thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện", cố gắng ứng phó cho qua càng nhiều càng tốt.

Nhưng giờ đây nhìn thấy Lý Du, đột nhiên cảm thấy thân thiết.

Dù chưa rõ Lý Du có từng âm thầm giúp cậu hay không, nhưng trong ngôi trường quý tộc ngập tràn con nhà giàu, chỉ cần biết người kia cũng như mình là một trong hai học sinh nghèo hiếm hoi đến từ Hạ Cảng Loan thì cảm giác thân thuộc tự nhiên sẽ sinh ra.

Giống như đi qua tỉnh khác gặp đồng hương, ra nước ngoài gặp người Trung Quốc!

Lý Du hỏi: "Cậu cắt tóc rồi à?"

Cậu cắt tóc từ thứ 6. Lần trước chắc Lý Du cũng thấy rồi, nhưng họ không nói chuyện về những thứ này, khiến những lời của Lý Du nghe như kiểu nhận ra muộn.

Ninh Tụng gật đầu, đột nhiên nghe thấy có người từ tầng 4 kêu xuống: "Cứ tưởng mày chết rồi chứ."

Là giọng của Trịnh Tiểu Ba.

Lý Du giật giật khóe miệng, đi lên lầu.

Hắn không đến tầng 3 mà lên thẳng tầng 4, Ninh Tụng nghe thấy Trịnh Tiểu Ba ở trên lầu không vui nói: "Điện thoại thì tắt máy, người thì chẳng thấy đâu, mày muốn làm gì hả?"

Lý Du nói: "Điện thoại hết pin rồi."

"Tối qua mày đi đâu, chị Hồng nói mày không hề đến chỗ chị ấy."

"Ồn ào quá đi, nhức đầu."

"Tao mà không quan tâm mày thì tao hỏi mấy cái này chi."

"Mày vào bằng cách nào thế?"

Sau đó cậu không nghe rõ nữa, chỉ nghe thấy Trịnh Tiểu Ba lẩm bẩm, rồi tiếng đóng cửa vang lên.

Một lúc sau, Kiều Kiều đến, kêu cậu ở dưới lầu.

Cậu đáp lại, đi xuống, nghe thấy có người từ tầng 4 thò đầu ra gọi: "Đi ăn à?"Là Lý Du.

"Đi cùng đi." Lý Du nói.

Ninh Tụng xuống lầu trước, nhìn thấy Kiều Kiều thì cười.

Kiều Kiều đạp cậu: "Cười cái quần gì."

Ninh Tụng hỏi: "Hôm qua ngủ không ngon à?"

"Về muộn thôi." Kiều Kiều vừa nói vừa đưa tay kéo cổ áo.

"Anh Tuần thật không phải người à, cậu còn chưa 18 tuổi đó."

"Là tớ chủ động hôn anh ấy... Với lại chỉ hôn hôn thôi... Hôm qua đầu óc tớ rối loạn hết cả, tớ sẽ không có gì với anh ấy đâu!"

"Ừ ừ ừ."

Chuyện này cậu rất yên tâm, trừ những nhân vật phản diện tồi tệ như Tần Dị, hứ cặp đôi chính đàng hoàng ai dám ăn cơm trước kẻng trước 18 tuổi chứ. Đặng Tuần thì miệng độc tim mềm, Kiều Kiều nói bị cậu ta cưỡng hôn, cậu tin ngay. Nếu Đặng Tuần có ý đồ gì, Kiều Kiều ngây thơ đã bị anh ta ăn thịt rồi, sẽ không còn cãi nhau như oan gia đến bây giờ.

Ninh Tụng thấy Lý Du và Trịnh Tiểu Ba đi xuống, bèn không tiếp tục chủ đề này nữa.

Trịnh Tiểu Ba không phải học sinh trường họ, mặc đồng phục của trường trung học số 1 Tân Loan Khu, đeo một cái ba lô, mắt thâm quầng, nhìn là biết không ngủ ngon.

"Tiểu Ba sao lại ở đây?" Kiều Kiều nhìn thấy hắn ta liền ngây người.

Trịnh Tiểu Ba không vui nói: "Xem Lý Du chết chưa."

Lý Du cười: "Mời mày ăn bữa tiệc lớn, đừng có ủ rũ mặt mày nữa."

Ninh Tụng nhìn Lý Du một cái.

Sắc mặt Lý Du hơi tệ, môi cũng hơi khô, trông vẻ hoang dã trên người bớt đi rất nhiều, thậm chí cậu còn thấy một chút yếu ớt. Cậu không biết có phải vì mình đã biết đối phương cũng giống mình, nên vô thức tự làm giảm đi tính công kích của Lý Du.

Cậu thậm chí còn cảm thấy ánh mắt Lý Du nhìn mình có chút dịu dàng.

Họ cùng nhau đến nhà ăn số 3, lúc này trời còn sớm, nhà ăn ở đây không đông người, cũng nhỏ hơn nhiều so với nhà ăn số 1 và số 2, không gian rất yên tĩnh.

Lý Du nhìn đĩa đồ ăn của Ninh Tụng, liền ngây người, nói: "Cậu người gầy như cọng giá, ăn nhiều thế này à?"

Ninh Tụng nhìn đĩa của Lý Du: "Cậu thì người cao to mà ăn ít thế?"

Lý Du cười, nụ cười làm chạm vào vết đau ở khóe miệng, cơ mặt giật nhẹ một cái, nói: "Miệng ông đây có vết thương, không ăn được."

"Tôi đang tuổi lớn nên phải ăn nhiều thôi."

Ninh Tụng vừa nói vừa chọn một chỗ không có người ngồi xuống.

Lý Du bước qua chiếc ghế dài, ngồi đối diện cậu: "Đúng vậy, cậu nên ăn nhiều vào, mỗi lần chạm vào cậu làm tôi rất sợ."

Kiều Kiều bưng đĩa chạy đến: "A Ninh, cái này cậu nhất định phải thử, cháo hải sản."

Ninh Tụng nhận lấy, nhìn Lý Du một cái.

Lý Du nói: "Cậu đừng cố ăn nữa."

Vừa nói xong, thấy Trịnh Tiểu Ba bưng một phần ăn còn kinh khủng hơn ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Nhìn gì, con mẹ nó, tối qua tao có ăn miếng gì đâu. Khó khăn lắm mới được đến trường tụi bây ké một bữa, nên tao phải ăn một bữa chứ."

Há cảo tôm, bánh tart trứng, bánh bao sữa trứng tan chảy, xíu mại, sữa hấp hai lớp, Trịnh Tiểu Ba bưng nguyên một đĩa.

Kiều Kiều cũng hỏi Lý Du: "Cậu ăn ít thế?"

Lý Du nói: "Giảm cân."

Ninh Tụng khẽ cười một tiếng.

Nghe thấy cậu cười, Lý Du ngẩng đầu nhìn cậu một cái, dưới bàn chạm vào chân cậu.

Ninh Tụng bị chạm vào đầu gối, chân hơi rung, liền ngoan ngoãn ngay.

Lý Du hài lòng thoả dạ, trong lòng có một sự rung động nhỏ.

Giống như không phải vì họ đều là những người bình thường đến từ Hạ Cảng Loan.

Rất giống tối qua, Ninh Tụng đột nhiên gọi hắn lại, nói với hắn, "Cậu chú ý an toàn hơn nhé".

Thật kỳ lạ, có biết bao nhiêu người quan tâm hắn, có những người còn nhiệt tình hơn, chân thành hơn.

Nhưng lại bị chính là sự quan tâm của một người như Ninh Tụng, trông có vẻ rất cần được bảo vệ, gầy yếu đến mức đáng thương, lại khiến lòng hắn rung động.

Một con chó hoang liều lĩnh, không nơi nương tựa — lại được một con cừu non, chính bản thân còn chẳng thể tự bảo vệ, dành cho chút thương xót.

Quá vô lý, nên tối qua khi hắn nằm một mình trên giường bệnh ở phòng khám, đã suy nghĩ một chút.

Bốn người họ vừa ăn được hai miếng thì thấy Thịnh Diễm và Lê Thanh Nguyên đi vào.

Quan hệ của hai người họ thật sự rất tốt, đi đâu cũng như hình với bóng.

Kiều Kiều nhìn thấy Thịnh Diễm đầu tiên, vội vàng vẫy tay chào: "Anh Diễm."

Ninh Tụng và những người khác quay đầu nhìn lại, Thịnh Diễm mỉm cười với họ, Lê Thanh 

Nguyên thì vẫy tay.

Vài phút sau hai người họ bưng đĩa đến ngồi xuống.

"Cháo hải sản hôm nay khá ngon." Ninh Tụng nói với Thịnh Diễm.

Cậu thấy Thịnh Diễm cũng đang húp loại cháo này.

"Ngon lắm hả?" Lý Du hỏi.

Ninh Tụng gật đầu.

Lý Du liền đứng dậy đi múc một bát.

"Bình thường cậu đều đến đây ăn à?" Ninh Tụng hỏi Thịnh Diễm.

Thịnh Diễm nói: "Bữa sáng thường ăn ở đây."

"Tôi là lần đầu tiên đến đây." Ninh Tụng nói.

Nói rồi cậu thấy Thẩm Lệnh Tư đi vào, bên cạnh còn có vài người, một hàng toàn bảng tên đen.

Xem ra các thiếu gia của tòa nhà số 1 đều thích đến đây ăn cơm.

Không biết Bộc Dụ có ăn ở đây không.

Vài phút sau, Thẩm Lệnh Tư và nhóm của hắn cũng đều ngồi xuống đây.

Bàn của họ đã đầy, và vì các nhân vật lớn quá tập trung, đến nỗi cả các dì phục vụ đồ ăn cũng nhìn về phía họ, chứ đừng nói đến các học sinh khác.

"Tin nóng! Không biết có được nói không, nhưng hình như không vi phạm, nhà ăn số 3 hôm nay thật náo nhiệt!"

Trên ảnh, vài nhân vật lớn bình thường ít khi giao du, Thịnh Diễm, Lý Du, Thẩm Lệnh Tư, lại ngồi ăn sáng cùng nhau.

Không chỉ những người trên diễn đàn hơi ngạc nhiên, mà ngay cả Tần Dị ung dung bước vào cũng ngây người.

Hôm nay Tần Din đi một mình, vẻ mặt mệt mỏi, nhìn thấy Lý Du và Thịnh Diễm, lập tức tỉnh táo.

Tần Dị đứng ở cửa một lúc, ánh mắt lướt qua đám người đó, nhìn thấy giữa mấy chàng trai cao ráo có hai người thấp hơn. Một người là Kiều Kiều đang luyên thuyên, người còn lại là Ninh Tụng tóc hơi xoăn.

Ninh Tụng danh tiếng lẫy lừng.

Cảnh tượng này thật hiếm có.

Lý Du có thể ăn cơm cùng Thịnh Diễm và mấy thiếu gia bảng tên đen đó, cũng rất hiếm có.

Không lẽ người liên kết mấy người họ lại là Ninh Tụng, học sinh chuyển trường mới đến này à?

Tần Dị chỉ cảm thấy lông mày giật giật, nghi ngờ mình vẫn chưa tỉnh rượu.

Thẩm Lệnh Tư vừa ăn sáng, vừa liên tục quan sát vài người đang ngồi.

Mặc dù trên diễn đàn đã xem không ít tin tức, ảnh chụp lác đác cũng xem qua một ít, nhưng bữa ăn hôm nay vẫn khiến hắn không yên lòng.

Thịnh Diễm tuy bình thường cũng lười biếng, nhưng tính cách cũng tạm được, việc Lý Du cũng có thể hòa nhập vào thì thật sự đáng kinh ngạc.

Họ có thể ngồi ăn cùng nhau, sợi dây liên kết giữa họ ngoài Ninh Tụng thì không còn ai khác.

Đây là một bữa sáng rất đơn giản, cơm nước xong xuô họ cùng nhau ra khỏi nhà ăn.

Lúc này họ vẫn chưa phải là tình địch của nhau, Lý Du vẫn chỉ hơi khác thường, đối với Ninh Tụng chủ yếu là sự tương đồng và giúp đỡ giữa những người cùng loại, Thịnh Diễm thì hoàn toàn vẫn ở giai đoạn coi Ninh Tụng là bạn bè.

Nhưng đây lại là lần tụ họp cuối cùng giữa họ, một bữa ăn hòa nhã và đơn giản.

Người lo lắng nhất là Thẩm Lệnh Tư, một Bộc Dụ đã đủ khiến Tần Dị đau đầu, không dám nghĩ nếu có thêm người tham gia vào chiến trường thì sẽ như thế nào.

Trịnh Tiểu Ba ăn xong liền muốn đi.

"Mày đi đến phòng y tế xử lý vết thương kia đi, xử lý xong tao mới đi, như vậy tao mới yên tâm." Trịnh Tiểu Ba nói.

Ninh Tụng và Kiều Kiều cũng hùa theo.

Lý Du lần này thế mà nghe lời, nói: "Được thôi."

Đi đến gần cầu vượt, Ninh Tụng nhìn thấy Bộc Dụ đút tay túi quần đi qua từ trên cầu vượt.

Thật trùng hợp, vừa nãy ăn cơm cậu còn nghĩ đến anh.

Ánh ban mai vàng óng ánh, hai bên cầu vượt, những cây bạch kinh mộc rủ xuống, hoa nở rộ thành từng mảng. Bộc Dụ đi trên đó, dáng người cao ráo, chân dài, thật sự rất đẹp mắt.

Ninh Tụng cười vẫy tay: "Anh Dụ, chào buổi sáng!"

Bộc Dụ đi đến gần, nói: "Chào buổi sáng."

"Mới dậy à?"

"Ừ, tối qua ngủ muộn."

Giọng Bộc Dụ có hơi khàn.

Ninh Tụng trong mơ tối qua và Ninh Tụng ngoài đời rất trùng khớp với nhau, hình như khuôn mặt Ninh Tụng ngoài đời cũng đỏ hơn một chút.

"Ăn sáng chưa?" Bộc Dụ hỏi Ninh Tụng.

Ninh Tụng nói: "Chúng tôi vừa ăn xong."

Bộc Dụ "ồ" một tiếng.

Ninh Tụng giục anh: "Cậu mau đi ăn đi."

Bộc Dụ "ừ" một tiếng, đi về phía nhà ăn.

Trịnh Tiểu Ba nói: "Đại thiếu gia Bộc Dụ giờ trông cũng ra dáng người thường rồi đấy."

Bộc Dụ cũng không quay đầu lại, chỉ đang nghĩ không biết mấy người họ có luôn ăn sáng cùng nhau không.

Thực ra lúc này Bộc Dụ vẫn chưa coi Thịnh Diễm và Lý Du là tình địch, anh không nhiệt tình với Lý Du là do Lý Du có tai tiếng. Còn ghen tị với Thịnh Diễm chủ yếu là vì anh rất lo lắng rằng họ hợp với Ninh Tụng hơn.

Một mình Kiều Kiều đã chiếm phần lớn thời gian của Ninh Tụng.

Lúc mới bắt đầu thích một người, mà người ấy lại chưa phải là của mình, thì thực ra không chỉ có địch ý với tình địch đâu — ngay cả với những người thân thiết bên cạnh cậu ấy cũng sẽ nảy sinh một cảm xúc khó gọi tên.

Vì họ đều gần gũi hơn mình.

Nhưng không sao cả.

Những điều này chỉ là tạm thời.

Con cái của các gia đình thế gia, dù có trầm lặng đến mấy, cũng không phải là những người thật sự tự ti, chỉ biết tự than trách, ghen tị và chịu đựng.

Một ngày nào đó, người chiếm nhiều thời gian nhất của Ninh Tụng sẽ là anh.

Vì phòng y tế ở ngay gần đó, Ninh Tụng và Kiều Kiều cũng đi cùng Lý Du đến phòng y tế một chuyến.

Khi kiểm tra, hai người họ đứng ở cửa, nhìn nhân viên y tế trường băng bó đơn giản cho Lý Du: "Cậu được ba bữa nửa tháng lại bị thương thế."

Trịnh Tiểu Ba vỗ vai hắn: "Bác sĩ sắp thuộc mặt luôn rồi đấy!"

Cú vỗ này khiến Lý Du hít một hơi, Trịnh Tiểu Ba ngây người, đưa tay định vén áo thun của Lý Du lên, nhưng bị Lý Du gạt ra.

Hai người nhìn nhau, Trịnh Tiểu Ba hiểu ra, cơn giận bùng lên, Trịnh Tiểu Ba mặt nặng sầm đứng đó một lúc, rồi đi ra ngoài.

Ninh Tụng thấy Trịnh Tiểu Ba định hút thuốc, liền đi theo và nói nhỏ: "Chỗ này không được hút thuốc."

Trịnh Tiểu Ba nhét thuốc lá vào túi.

"Anh Du thường xuyên bị thương à?"

Trịnh Tiểu Ba bực bội "ừ" một tiếng: "Nói chung là còn thường xuyên hơn cả ăn cơm."

"Gia đình cậu ấy không quản sao?"

"Cậu ấy làm gì có gia đình."

Đến rồi, đến rồi.

Mẹ yếu đuối, bố bạo hành, hình tượng nam chính trường học bá đạo nghèo khổ thường thấy. Sau đó Ninh Tụng nghe Trịnh Tiểu Ba nói: "Chỉ có một ông cậu bà mợ ăn bám thôi."

Ninh Tụng ngây người, trong lòng đột nhiên giật thót: "Bố mẹ cậu ấy đâu?"

Trịnh Tiểu Ba nói: "Chết sớm rồi."

Giọng điệu Trịnh Tiểu Ba có vẻ rất bực bội, nhưng trái tim Ninh Tụng lại đột nhiên đứng khựng lại.

Đợi Lý Du đi ra, vỗ gáy cậu: "Đi thôi."

"Ồ." Ninh Tụng mơ mơ màng màng đi theo, trước mắt là băng gạc trắng trên mu bàn tay Lý Du, quấn lấy hình xăm màu đen.

Dường như cậu và Lý Du đột nhiên có một mối liên hệ chặt chẽ hơn.

Kẻ mồ côi.

—————————

❤️‍🔥Tác giả có lời muốn nhắn nhủ:

Lý Du: Hùng hăng chen lên hàng đầu.

Thẩm Lệnh Tư: Từng người một xuất hiện khiến tôi tức giận!

Chương tiếp theo là chiến trường bi thảm đầu tiên!

Một ngày nào đó, Ninh Tụng vào ký túc xá của Bộc Dụ: Con búp bê này trông quen mắt quá dị nè.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro