Chương 24: Cảnh cáo Tần Dị. 🌿
Tác giả: Công Tử Vu Ca.
Edit & Beta: Chồng Yêu Của Em (UwU179).
Ăn xong họ cùng nhau về ký túc xá.
Trên dọc đường Thẩm Lệnh Tư rất khéo nói.
Hắn nói chuyện nhiều nhưng khác với Kiều Kiều, dù sao cũng là làm hội trưởng mấy năm nên cũng biết nói chuyện gì với người nào, Thẩm Lệnh Tư còn lão luyện hơn cả Đặng Tuần. Thẩm Tư Lệnh rất giỏi chọn chủ đề, nói chuyện nhẹ nhàng, cùng với vẻ ngoài nên khiến người ta thấy thoải mái.
Dĩ nhiên, điều quan trọng nhất không phải là Thẩm Lệnh Tư thế nào, mà rõ ràng là Ninh Tụng rất thích Thẩm Lệnh Tư.
Bộc Dụ cảm thấy mắt Ninh Tụng nhìn Thẩm Lệnh Tư có ánh sáng, giống như nụ cười của Thẩm Lệnh Tư có thể lây lan, khiến cậu cũng mỉm cười theo.
Thẩm Lệnh Tư còn không chỉ chú tâm vào một mình Ninh Tụng, khi hắn trò chuyện còn chuyền lời cho Kiều Kiều, thậm chí thỉnh thoảng còn đẩy qua Bộc Dụ, cười khanh khách nói: "Chắc Bộc Dụ cũng biết cái này nhỉ?"
Hoàn toàn không thấy chút địch ý nào đối với anh, như thể cảm xúc nhỏ bé trên bàn ăn khi nãy chỉ là một ảo giác.
Bộc Dụ liền nhận ra Thẩm Lệnh Tư thật sự là một người không đơn giản.
4 người họ ở các ký túc xá khác nhau, Kiều Kiều là người đầu tiên tách ra khỏi họ.
Sau khi Kiều Kiều "máy nói" đi rồi, bầu không khí giữa 3 người bọn họ lập tức thay đổi đôi chút.
Sự thay đổi lặng lẽ trong bầu không khí ấy đã lên tới đỉnh điểm khi họ đi tới chỗ cầu vượt.
Vì Ninh Tụng phải đi đường khác với họ.
Thẩm Lệnh Tư còn dừng lại một chút, đứng ở giao lộ nhìn Ninh Tụng đi xa dần.
Bộc Dụ trực tiếp đi về phía cầu vượt, khi đi đến giữa cầu, Thẩm Lệnh Tư đi theo sau.
Ánh trăng mờ ảo, đêm xuân yên tĩnh an lành như vậy, dưới cầu thỉnh thoảng có xe chạy qua, xa xa là tiếng sóng biển vang lên từng đợt.
Hai người đều có tâm tư riêng, suốt dọc đường không ai nói chuyện. Sự im lặng này lại càng khẳng định thêm những suy nghĩ riêng của mỗi người, Thẩm Lệnh Tư nhìn thấy một phần tấm vé lộ ra trong túi của Bộc Dụ, cảm giác không thể tin nổi này cũng đạt đến đỉnh điểm.
Tấm vé vào cửa này đương nhiên không phải tự nhiên mà có. Là vì Thẩm Lệnh Tư biết Ninh Tụng thích Elope nên mới đi tìm thông tin về ban nhạc này, rồi từ trong các chủ đề của fan thấy nói rằng Elope sẽ đến đài Văn hóa Giải trí ghi hình chương trình, mới đặc biệt nhờ người lo cho bằng được.
Biết thế hắn thà lấy một tấm thôi.
Vẫn là quá cẩn thận, cũng không ngờ Bộc Dụ có thể thay đổi lớn đến vậy. Hắn từng nghĩ Thịnh Diễm đi, cũng không nghĩ Bộc Dụ sẽ đi.
Còn điều Bộc Dụ làm nhiều nhất... chính là suy ngẫm.
Anh suy ngẫm tại sao Thẩm Lệnh Tư lại nghĩ ra được điều đó, mà mình thì không.
Tại sao anh chỉ mua đĩa nhạc của Elope, chỉ tìm xem họ có tổ chức concert hay không, mà lại không cẩn thận thêm một chút — để rồi bỏ lỡ tin họ sẽ đến Thượng Đông Châu ghi hình chương trình.
Nếu không, anh đã có thể tự mình kiếm được tấm vé vào cửa này rồi.
Thẩm Lệnh Tư không vui, nhưng Thẩm Lệnh Tư cũng không đến nổi muốn "mượn gió bẻ măng" từ mình.
Bộc Dụ tự kiểm điểm rằng mình vẫn chưa làm đủ.
Nghĩ chưa đủ kỹ.
Và đối với Ninh Tụng vẫn chưa đủ tốt.
Hai người đều có lợi thế riêng. Bộc Dụ thắng ở mặt gia đình, anh quen biết Lưu Phân và Ninh Uy và được hai vợ chồng họ cực kỳ yêu thương... Mặc dù sự yêu thương này có vài phần là sự lấy lòng vì thân thế.
Hơn nữa là anh và Ninh Tụng học cùng lớp.
Phần lớn thời gian lên lớp, họ đều ở bên nhau.
Mặc dù Bộc Dụ ít nói và đa phần thời gian đều im lặng nghe Ninh Tụng với những người khác nói chuyện, nhưng Kiều Kiều bình thường cũng không ít lần tâng bốc Bộc Dụ.
Bộc Dụ tạm coi Kiều Kiều là bạn thân nhất của Ninh Tụng ở Thượng Đông. Có "lời khen ngợi" từ bạn thân, anh tin rằng điều đó cũng giúp ích rất nhiều trong việc cải biến hình ảnh của mình.
Vì vậy hôm nay cố ý mời Kiều Kiều cùng đi ăn.
Nhưng Bộc Dụ biết mình vẫn còn một chặng đường dài phải đi.
Vì xuất phát điểm của Bộc Dụ khác với những người khác.
Xuất phát điểm của người ta là vừa gặp đã quen cười đùa vui vẻ, còn xuất phát điểm của anh là "ở bên cạnh Bộc Dụ rất áp lực".
Vì vậy anh cần phải cố gắng gấp 100 lần người khác.
Bộc Dụ vừa nghe các bài hát của Elope vừa suy nghĩ.
Thẩm Lệnh Tư cảm thấy mình so với Bộc Dụ, lợi thế lớn nhất nằm ở chỗ là tính cách của mình tốt hơn Bộc Dụ.
Ngay cả khi bản thân Thẩm Lệnh Tư không thể hiện ra vẻ như gió xuân ấm áp đến mức đó, nhưng đánh bại Bộc Dụ ít nói vẫn rất dễ.
Tính cách ít nói là đặc điểm của Bộc Dụ, nhưng cũng là khuyết điểm lớn nhất của Bộc Dụ. Ngay cả khi có cơ hội ở riêng với Ninh Tụng, cũng chưa chắc đã nói được mấy câu.
Nhưng bản thân mình quá bận rộn, lại không cùng khối với Ninh Tụng, điều thiếu thốn nhất chính là cơ hội tiếp xúc.
Vì vậy, chỉ cần có thời gian là Thẩm Lệnh Tư sẽ chạy đến quán sách.
May mắn thay, Bộc Dụ không phải kiểu người cứ tìm mọi cách để quấn lấy Ninh Tụng. Thẩm Lệnh Tư phải cảm ơn cái tính ít nói và vụng về trong chuyện theo đuổi người khác của khứa Bộc Dụ này.
Quán cafe sách là do Thẩm Lệnh Tư chọn cho Ninh Tụng, quán cafe sách bên cạnh tòa nhà số 1 này ít người và gần ký túc xá số 1, may mắn là đến giờ vẫn chưa trồng cây cho người khác hóng mát.
Kết quả là hôm nay khi hắn vừa đến quán, liền nhìn thấy một người không ngờ tới.
Tần Dị.
Thẩm Lệnh Tư đẩy cửa bước vào, thấy Tần Dị đang nghiêng đầu trò chuyện với Ninh Tụng. Thấy Thẩm Lệnh Tư, Ninh Tụng khẽ chào, nhưng giọng nói đã không còn trong trẻo như mọi ngày.
Thẩm Lệnh Tư hiểu rõ phẩm hạnh của Tần Dị nhất, mỉm cười nói với Tần Dị: "Tần Dị cũng ở đây à."
Tần Dị thấy Thẩm Lệnh Tư đến, mắt càng sáng hơn, cười nói: "Nghe nói hội trưởng gần đây đột nhiên thường xuyên chạy đến đây, coi như đây là nửa văn phòng rồi. Tôi đến xem bên này có gì mới mà hấp dẫn hội trưởng đại nhân đến nhiều vậy đây."
Nụ cười của Thẩm Lệnh Tư nhạt đi một chút, nói: "Cậu lắp camera giám sát tôi à, sao biết trước đây tôi không thường xuyên đến?"
Ninh Tụng hỏi: "Anh Thẩm muốn uống gì? Vẫn là Mao Tiêm hoa nhài ạ?"
"Đúng vậy." Thẩm Lệnh Tư cười nhìn cậu nói.
Bộc Dụ u ám thích uống cà phê Americano đá, Thẩm Lệnh Tư hòa nhã thích uống trà hoa, còn Tần Dị đến thì gọi rượu trái cây.
Mỗi người đều có thức uống khá phù hợp với hình tượng của mình.
Ninh Tụng đi pha trà nhài cho Thẩm Lệnh Tư.
Tần Dị nói: "Không quan tâm tôi nữa sao?"
"Chưa làm xong mà," Ninh Tụng khóe miệng nở nụ cười giả lả, "Đàn anh đợi một lát ạ."
Cậu đi pha một ấm trà nhài cho Thẩm Lệnh Tư đặt lên bàn.
Giờ cậu đã biết thói quen của Thẩm Lệnh Tư, Thẩm Lệnh Tư thích trà hoa nhài có hương thơm đậm đà, thêm một chút trà xanh sấy khô, đặc biệt nhất là phải thêm một thìa mật ong. Khi uống chỉ có hương trà, hậu vị lại có chút ngọt ngào thoang thoảng, ấm trà đặt bên cạnh, Thẩm Lệnh Tư đều tự rót khi uống hết, khi làm việc hoặc học tập không thích bị quấy rầy, bản thân cũng rất yên tĩnh, lúc nhận được cuộc gọi đều ra ngoài nghe.
Nhã nhặn, ấm áp, cũng ít chuyện. Mọi từ ngữ tốt đẹp dùng cho Thẩm Lệnh Tư đều không quá lời. Có một nam thần như vậy ở đó, Tần Dị càng khó đối phó.
Vì ở trường học, rượu trái cây ở quán sách có độ cồn cực thấp, nhưng Tần Dị rõ ràng đã uống rượu ở bên ngoài rồi mới đến, trên người mang theo mùi rượu nồng nặc. Tần Dị có thể hơi cận, khi nhìn người sẽ hơi nheo mắt, vết sẹo trên trán dưới ánh nắng nhìn rất đáng sợ.
Nhưng Ninh Tụng cảm thấy ánh mắt Tần Dị cứ nhìn chằm chằm vào mình còn đáng sợ hơn!
Cứu mạng!
Lần trước khi Tần Dị cùng cậu bạn trai có hình xăm kia đến, vẫn chưa như bây giờ. Khi đó, Tần Dị chỉ thả lỏng để bạn trai tha hồ gây khó dễ với cậu, còn ánh mắt nhìn cậu lại nhiều hơn là sự thích thú đầy ẩn ý.
Giờ thì ánh mắt như muốn nhìn thấu cậu ra cái gì đó, là sao nữa vậy.
May mà ở trong quán sách, ông chủ và đồng nghiệp đều khá quan tâm cậu, lại có hội trưởng ở đó. Dù Tần Dị có vô pháp vô thiên đến mấy cũng không đến nỗi gây rối ngay lúc này.
Chỉ là cậu bị Tần Dị nhìn chằm chằm đến mức toàn thân không thoải mái, cảm giác như có một cái lưỡi rắn đang liếm mặt mình.
Tần Dị nhìn Ninh Tụng từ trên xuống dưới vài lượt.
Tần Dị cố gắng tìm hiểu xem cái tên học sinh chuyên ngành yếu đuối mới đến này rốt cuộc có ma lực gì.
Một người mà bản thân mình không thấy cậu đẹp đến mức đó, nhưng những người xung quanh đều nói cậu đẹp. Nghe lâu rồi đôi khi sẽ nghi ngờ thẩm mỹ của mình, cảm thấy đối phương hình quả thực cũng không tệ. Giống như một món ăn vậy, ai cũng bảo ngon, chỉ có mình ăn mãi vẫn không quen miệng. Lúc đó sẽ nghĩ: có lẽ món này chẳng có gì sai, thật sự là ngon, chỉ là không hợp khẩu vị của mình mà thôi.
Bây giờ Tần Dị nhìn Ninh Tụng, chính là hai loại cảm giác này.
Tần Dị nghĩ trên người Ninh Tụng có lẽ có sức hút nào đó mà mình chưa phát hiện ra. Ví dụ như tính cách hay ví dụ như tài năng. Thậm chí nhìn lâu dần còn cảm thấy Ninh Tụng hình như đã có chút khác so với ngày hội chào đón tân sinh viên.
Ninh Tụng mập lên một tí, điểm này là rõ ràng nhất rồi. Trước đây cậu gầy đến mức má hơi lõm vào, xương quai hàm lộ rõ, cổ và tay đều gầy đến đáng thương. Đến nỗi Tần Dị cảm thấy cậu trông như ET¹, đôi mắt to xám xịt đó trên mặt cậu cũng không hài hòa tí nào.
(1) ET: Viết tắt của Extra-Terrestrial, tức là người ngoài hành tinh, xuất phát từ bộ phim nổi tiếng E.T. the Extra-Terrestrial (1982) của đạo diễn Steven Spielberg.
Nhưng Ninh Tụng bây giờ trông không còn trông xanh xao bệnh tật vậy nữa. Má tròn hơn một chút cơ mà vẫn gầy. Có vẻ như cũng không còn trầm lặng giống như ngày đầu, Tần Dị vừa đến đã thấy cậu nói cười với ông chủ, một tay chống lên quầy, thắt dây tạp dề ở eo, lần đầu tiên phát hiện ra tỉ lệ cơ thể Ninh Tụng thật sự rất tốt.
Eo thon chân dài.
Tần Dị hiểu rõ cơ thể con trai hơn ai hết, kinh nghiệm phong phú, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn xuyên qua quần áo thấy được da thịt xương cốt của đối phương. Trước đây, Tần Dị chưa từng phát hiện ra tỉ lệ chân của cọng giá đỗ này lại đáng kinh ngạc đến vậy.
Chỉ là mông vẫn như cũ, không có mấy lạng thịt và hơi khô quắt.
Tần Dị nghĩ nếu cậu mập thêm một chút, có lẽ sẽ đẹp hơn. Mặc dù... nếu không phải vì Ninh Tụng đi cùng Lý Du khiến mình chú ý, thì với nhan sắc này hắn chẳng buồn liếc thêm một cái.
Thế mà bây giờ, Tần Dị lại có hứng thú với cái tên học sinh đặc cách gầy gò này.
Chẳng qua là trước đây Tần Dị nhìn trúng ai sẽ dùng tiền bạc quà cáp theo đuổi điên cuồng để đối phương cam tâm tình nguyện đi theo, hoặc là dùng chút thủ đoạn cưỡng chế... Hắn chỉ thích cái cảm giác chinh phục, những người tự lao vào ví dụ như bạn trai có hình xăm trước đây, thì hắn lại thấy mất hứng, được vài ngày là chán.
Nhưng vì chưa rõ mối quan hệ giữa Ninh Tụng và Bộc Dụ sâu sắc đến đâu, thủ đoạn cưỡng chế này tạm thời sẽ không dùng.
Tần Dị định dùng cách đầu tiên, một thiếu gia giàu có như hân, quyến rũ một thằng nhóc nghèo chưa từng trải sự đời như vậy, chắc hẳn sẽ rất dễ dàng.
Hắn nóng lòng muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lý Du khi thấy Ninh Tụng dựa sát mình, nghĩ đến đây cảm thấy Ninh Tụng có vẻ hấp dẫn hơn rồi.
"Đừng sợ tôi mà," Tần Dị cười, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của Thẩm Lệnh Tư, "Tôi cũng không thể ăn thịt cậu. Thêm FB nhé, cái này được chứ?"
"Đương nhiên là được ạ." Ninh Tụng nói.
FB cậu đều thêm đại, không cần vì cái này mà làm Tần Dị khó xử.
May mắn là Tần Dị thêm FB của cậu xong liền đứng dậy: "Nhớ follow lại tôi nhé."
"Làm ngay."
Lúc này Tần Dị mới nghênh ngang bỏ đi.
Ninh Tụng khóe miệng trầm xuống, nhìn avatar của Tần Dị.
Một bức ảnh tự sướng chụp cận mặt rất lớn.
Tần Dị còn cố ý chụp vết sẹo trên trán mình, gần như chiếm nửa màn hình.
Tần Dị không phải là cực kỳ tự ti, thì chính là cực kỳ điên cuồng hoặc cả hai.
Bất kể là loại nào, những người cực đoan như thế này đều phải tránh xa!
Thẩm Lệnh Tư hỏi: "Tần Dị thường xuyên đến đây sao?"
Ninh Tụng nói: "Cũng tạm, thỉnh thoảng thôi ạ."
"Mỗi lần đến cậu ta đều tìm cách gây rắc rối cho Ninh Tụng." Quản lý cửa hàng nói, "Hôm nay không biết có ý gì, thái độ kỳ lạ quá."
"Nếu Tần Dị tìm cậu để gây rắc rối, cậu không đối phó được thì tìm tôi." Thẩm Lệnh Tư hiếm khi nghiêm túc đến vậy.
Ninh Tụng gật đầu: "Vâng, cảm ơn đàn anh... anh Thẩm."
Khuôn mặt Thẩm Lệnh Tư lại vui vẻ trở lại: "Tôi có chút việc đi trước nhé, hôm nay trà pha cũng rất ngon."
Thẩm Lệnh Tư rất giỏi khen người, thần thái và giọng điệu còn lay động hơn cả nội dung lời nói. Ninh Tụng tiễn hắn ra ngoài, lần này Thẩm Lệnh Tư thật sự chợt nhớ ra rồi móc hộp chocolate từ túi ra:
"Thấy họ phát chocolate, tôi mang cho cậu một phần này."
Ninh Tụng hơi ngại, lần trước Thẩm Lệnh Tư cho cậu một hộp chocolate, cậu ăn xong lịch sự nhắn tin nói rất ngon, không ngờ Thẩm Lệnh Tư lại mang cho nữa.
Thẩm Lệnh Tư cười: "Đói thì ăn một miếng lót dạ, khó khăn lắm mới mập lên được một chút, đừng vì mệt mà gầy lại nhé."
Thẩm Lệnh Tư ra ngoài bèn trực tiếp đi tìm Tần Dị một chuyến.
Tần Dị vừa về đến ký túc xá, mở cửa thấy Thẩm Lệnh Tư thì sững người một chút, sau đó cười nói: "Hội trưởng đại nhân không phải vì Ninh Tụng mà đến đây chứ?"
Thẩm Lệnh Tư hai tay đút túi, đeo túi sách chéo vai trông giống hệt một nam thần ôn hòa, nhưng thần sắc lại lạnh lùng, nói: "Cậu tránh xa Ninh Tụng đi."
Tần Dị nghĩ, trừ bản thân ra thì cả trường này có lẽ chưa ai từng thấy bộ mặt thật của vị Thẩm thiếu gia này. Giống hệt bố mình, lòng dạ hiểm độc, thủ đoạn tàn nhẫn. Mà cũng giống y như ông ta ở chỗ biết tẩy trắng, ra ngoài thì trưng bộ mặt tử tế như thật.
"Vốn dĩ tôi chỉ là nhất thời hứng thú thôi," Tần Dị nói, "Cậu ta trông như vậy, cũng không phải kiểu của tôi, tôi chỉ thấy cậu ta có thể đi lại thân thiết với mấy thiếu gia giàu có ở trường mình như vậy nên hơi tò mò. Hội trưởng, anh uy hiếp tôi như vậy, ngược lại làm tôi thật sự hứng thú rồi đó.
Xem ra Ninh Tụng, quả nhiên có điểm hơn người."
Thẩm Lệnh Tư nói: "Cậu không thiếu người thì hà cớ gì phải gây sự với tôi, hai chúng ta đấu nhau, cậu được lợi ích gì?"
Tần Dị hỏi: "Anh thích cậu ấy? Thích cậu ấy cái gì?"
"Cậu không cần biết mấy chuyện đó." Thẩm Lệnh Tư nói, "Cứ chơi trò của cậu đi, đừng chơi đến địa phận của tôi thì tôi sẽ không quản cậu."
Thẩm Lệnh Tư nói xong liền đeo túi bỏ đi.
Gió thổi qua mang theo mùi hương thoang thoảng trên người Thẩm Lệnh Tư, tựa như những cành cây mới nhú mầm vào mùa xuân.
Thẩm Lệnh Tư hiếm khi để lộ nanh vuốt của mình, nhưng những ai quen biết hắn mới đều biết sự lợi hại này.
So với những kẻ xấu xa hung nhe nanh múa vuốt như Tần Dị, những người như Thẩm Lệnh Tư mới là đáng sợ nhất.
Nhưng bị người khác uy hiếp như vậy, Tần Dị cũng rất khó chịu.
Tần Dị rút một điếu thuốc, đi ra hành lang nhìn về phía quán cafe sách xa xa. Thẩm Lệnh Tư thế mà thích Ninh Tụng.
Ninh Tụng à.
Tần Dị khẽ nhíu mày, cơ mặt giật giật, ánh mắt lộ vẻ cuồng loạn. Cơn choáng váng lại bất chợt ập đến, đầu ong ong đau nhói, mí mắt nóng rát.
Tần Dị xuống lầu, sương nước của đài phun nước bị gió thổi bay vào mặt, mát lạnh. Lại khiến hắn tỉnh táo hơn vài phần.
Hắn dựa vào tảng đá cẩm thạch, dập tắt điếu thuốc trên tay vào trong hồ nước.
Đầu thuốc "xì" một tiếng, bốc lên một làn khói trắng, trong ánh sáng vàng của hoàng hôn, không biết Tần Dị đã ngồi bao lâu. Đột nhiên thấy Ninh Tụng đeo ba lô đi xuyên qua con đường rợp bóng hoa.
Nhìn từ xa không thấy rõ mặt, vậy mà lại cảm thấy Ninh Tụng gầy gò ốm yếu kia, lại mang theo một vẻ đẹp mong manh đầy đường nét.
Ninh Tụng vội đến thư viện trước khi đóng cửa để xem tuần này có tạp chí mới nào không.
Sắp đến thư viện thì nhận được điện thoại của Lưu Phân.
Cậu bắt máy, còn chưa kịp nói đã nghe thấy một giọng nói non nớt hỏi: "Anh Ninh Tụng phải không ạ?"
Thì ra là Bộc Anh.
Ninh Tụng lập tức cười lên: "Là anh đây, chào em nhé."
"Anh Ninh Tụng khi nào đến nhà em ạ, em mới mua đồ chơi mới á."
Ninh Tụng cười nói: "Vậy phải đợi cuối tuần rồi, anh có thời gian sẽ đến tìm em nhé?"
"Được ạ, được ạ, đến lúc đó anh đợi em tan học về nha. Vì cuối tuần em cũng phải học nhiều thứ lắm ạ."
Ninh Tụng nghe thấy những người khác đang cười.
"Ừm, được thôi."
Cậu vẫn luôn thắc mắc, Bộc thiếu gia trầm tính, sao em trai lại ngọt ngào đáng yêu đến thế.
Lưu Phân nhận điện thoại, cười nói: "Vậy thứ 6 tan học, con với Tiểu Dụ cùng về nhé?"
"Tối thứ 6 con phải đi làm thêm ạ."
"Suýt quên mất." Lưu Phân nói, "Vậy có cần bố con đi đón con không? Cuối tuần này ông ấy sẽ rảnh hơn trước rồi."
"Không cần đâu ạ, thứ 7 con về cũng được."
"Nơi con làm việc không phải rất xa trường sao? Tan làm cũng 12 giờ rồi nhỉ? Cách đây gần thế này, chúng ta đợi con tan làm là được. Hai hôm trước khi ra nước ngoài bà chủ còn nói, sẽ đặc biệt chuẩn bị một phòng cho con, bảo con sau này cứ cuối tuần thì đến ở."
Ninh Tụng rất kinh ngạc.
Bà Bộc thật sự rất tốt với cậu, nhưng những việc như tặng đồ ăn, rủ cậu đến chơi, dường như chỉ xuất phát từ lòng tốt tự nhiên của một người phụ nữ hiền hậu. Trong mắt họ, được đối xử ân cần như thế đã là vượt mức rồi — thế nhưng với đối phương, có lẽ đó chỉ là một hành động thiện chí rất đỗi bình thường. Chỉ là... việc đặc biệt để dành riêng một căn phòng cho cậu, hình như đã vượt ra khỏi khuôn khổ của lòng tốt thông thường.
Lưu Phân hạ giọng, nhưng nghe ra sự vui mừng của bà: "Hình như lần trước tiểu Dụ đến nhà chúng ta, còn đi cùng con đến tiệc sinh nhật bạn học. Tiểu Dụ rất vui và cũng nói thích chơi với con."
Ninh Tụng cảm thấy sống lưng mình tê rần: "Cậu ấy nói vậy sao ạ?"
Cậu thật sự không thể tưởng tượng được một người như Bộc Dụ lại nói những lời như thích chơi với ai đó, đây không phải phong cách của anh!
Quả nhiên Lưu Phân cười: "Chắc tiểu Dụ cũng có ý như vậy, nói con tính tình tốt, biết nhường nhịn."
Câu nói đó đúng là phong cách của một người ít nói rồi.
Ninh Tụng cười nhẹ, nói: "Vậy tan làm con sẽ qua ạ."
Cậu cảm thấy lần này không nhất định là lòng tốt của bà Bộc, mà có thể là cành ô liu do thiếu gia Bộc Dụ đưa tới. Một người ít nói như Bộc Dụ lại có thể chủ động như vậy thì rất hiếm có, cậu cũng không thể không biết điều.
Cậu định kéo Bộc Dụ vào vòng tròn xã giao của mình. Bây giờ cậu quen rất nhiều người phù hợp để làm bạn với Bộc Dụ, định kéo anh vào hồng trần để cùng náo nhiệt.
Hai mẹ con lại nói chuyện phiếm một lúc, cậu vào quá vội vàng nên không để ý màn hình điện tử bên ngoài thư viện, mượn sách ra ngoài xong mới chú ý đến bảng trưng bày ở đại sảnh.
Trên màn hình lớn ở sảnh thư viện đang chiếu video lặp đi lặp lại. Cậu nhìn thoáng qua, đó là thông báo về việc các học giả lớn sẽ đến trường họ để diễn thuyết.
Cậu chỉ nhìn một lúc, lập tức lên tinh thần.
Trường học của họ sắp lên kế hoạch thành lập lớp học về Esports rồi đó!
Cậu đã nói mà, Esports đã vào Olympic rồi, một trường quý tộc tự xưng giáo dục toàn diện đứng đầu Liên bang Á thì sao có thể không mở khóa học này chứ.
Sở dĩ video được chiếu ở thư viện là vì tuần tới, họ sẽ mời một vài giáo sư trong lĩnh vực trò chơi đến giảng đường ngàn người của thư viện để tổ chức các buổi diễn thuyết.
Quả nhiên không hổ danh là trường quý tộc tốt nhất Thượng Đông Châu, danh tiếng cao, lại không thiếu tiền. Mấy người mà họ mời đến có hai người là nhân vật mà thường thấy trên các tạp chí game, trong đó có một người chính là Tạ Thanh Đình mà【Cá Thu Đao】 đã bảo cậu theo dõi trước đây.
Tạ Thanh Đình là một nhân vật tầm cỡ bậc thầy mà ngay cả game của anh ta cũng được bảo tàng sưu tầm. Hai hôm trước cậu nghe nói anh ta sẽ đến Thượng Đông Châu tham gia một hội nghị của các nhà phát triển game, không ngờ lại có thể được trường họ mời đến. Thật là một phi vụ lớn.
————————
❤️🔥Tác giả có lời muốn nhắn nhủ:
Anh Dụ ra tay vẫn rất nhanh và mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro