Chương 34: Lời thỉnh cầu của Bộc Dụ. 🌿

Tác giả: Công Tử Vu Ca.

Edit & Beta: Chồng Yêu Của Em (UwU179).

Bộc Dụ đúng là không ăn nói giỏi, không giỏi đe dọa, cũng không giỏi buông lời cay độc. Nhưng vẫn cảm thấy cú đá này có lẽ còn có thể thể hiện thái độ của anh hơn bất cứ lời nói nào.

Sự ghen tị với Thịnh Diễm và Thẩm Lệnh Tư bắt nguồn từ ham muốn cá nhân của Bộc Dụ. Bản chất của sự ghen tị thực ra là sự thừa nhận từ đối thủ.

Chỉ vì cảm thấy đối phương rất ưu tú, nên mới ghen tị với hắn ta.

Nhưng Tần Dị là cái thá gì chứ.

Chỉ cần nghĩ đến việc cái tên này muốn làm gì đó với Ninh Tụng, anh đã cảm thấy ghê tởm tột cùng.

Ninh Tụng biết sức bộc phát của Bộc Dụ. Cú đá vừa nãy, thậm chí làm Tần Dị không thể kêu lên một tiếng, cậu còn nghi ngờ rằng có phải gã ta đã bị anh đá cho gãy eo rồi không.

Bộc Dụ trong lòng không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Bởi vì anh đang nắm chặt tay cậu, nắm rất chặt.

Tay cậu bị bóp đến gần như biến dạng, cậu giật tay một chút, Bộc Dụ mới buông ra.

Ninh Tụng giơ tay lên xem, tay cậu đã bị bóp đỏ.

"Cậu dùng sức nhiều quá."

Bộc Dụ duỗi ngón tay ra.

Ninh Tụng cười cười, quay đầu nhìn đám người Tần Dị dưới bóng cây, họ đang đỡ Tần Dị đứng dậy, gió thổi làm cây bạch kinh lay động, có một cảm giác bất an hư ảo, cậu hỏi: "Cậu đá gã ta thành như vậy, có sao không?"

Bộc Dụ nói: "Không sao."

"Cảm ơn cậu nhé." Ninh Tụng nói.

Bộc Dụ vì cậu mà đá Tần Dị.

"Cậu không sao là được rồi." Bộc Dụ nói, "Sau này cậu đừng đi một mình nữa."

Ninh Tụng gật đầu, nói: "Được."

Bởi vì cậu cảm thấy Bộc Dụ còn căng thẳng hơn cả cậu.

Sự căng thẳng này là vì quan tâm đến cậu, cậu hiểu điều đó.

Nhưng cậu vẫn hơi lo lắng về sau, dù Bộc Dụ có lợi hại đến đâu, ở Thượng Đông cũng không thể một tay che trời được. Tần Dị lại có chút thần kinh nữa, ai biết gã ta nổi điên lên rồi trả thù Bộc Dụ không.

Cậu càng cảm thấy Trần Mặc nói có lý.

Cậu phải tự mình mạnh mẽ hơn, không thể chỉ dựa dẫm mãi được. Như vậy sẽ mang lại phiền phức cho người khác.

Kỳ thi giữa kỳ tháng tư này, cậu phải cố gắng vào lớp A, ít nhất là phải nắm được thẻ đỏ hoặc thẻ vàng.

Cậu cũng sẽ rèn luyện thân thể và ăn nhiều hơn, cố gắng khỏe mạnh hơn một chút. Còn phải học một vài kỹ thuật đánh nhau, để những lúc quan trọng còn có thể tự vệ. Lần sau cậu không cần người khác đá, mà cậu có thể tự mình đá.

Hình như Lý Du cũng đang làm huấn luyện viên tán thủ part-time. Cậu có thể học từ Lý Du.

Tóm lại là phải trở nên mạnh mẽ!

Sau khi trở lại lớp học, Bộc Dụ dứt khoát ngồi vào vị trí của Kiều Kiều.

Trong lớp còn có các bạn học khác, Ninh Tụng thấy có bạn đi vào từ cửa trước, ngồi xuống rồi lén lút chạm vào khuỷu tay bạn cùng bàn, bạn cùng bàn cậu ta liền quay đầu nhìn qua, rồi lại nhanh chóng quay đầu lại.

Bộc Dụ là một người rất trầm lặng, rất ít nói chuyện trong lớp, chỉ khi cậu và Kiều Kiều tìm anh nói chuyện thì mới nói vài câu. Đôi khi cậu nghi ngờ rằng Bộc Dụ vẫn còn trong giai đoạn dậy thì. Bởi vì cậu luôn cảm thấy Bộc Dụ hình như lại cao thêm một chút, khi hai người họ ngồi cùng nhau, cơ thể của Bộc Dụ sẽ mang lại cho cậu một chút cảm giác áp bức. Tay của hai người họ đều đặt trên bàn sẽ thấy tỷ lệ rất rõ ràng.

Tay của cậu có lẽ chỉ bằng hơn một nửa tay của Bộc Dụ, ngón tay rất nhỏ.

Cảm giác áp bức này cũng mang lại cho cậu một cảm giác an toàn. Cậu cảm thấy cú đá tối nay, lại kéo gần khoảng cách giữa cậu và Bộc Dụ.

Dường như cậu có một sự ngưỡng mộ tự nhiên đối với những người đàn ông mạnh mẽ. Chắc tâm lý của cậu vẫn như cũ và còn khiếm khuyết, nên luôn khao khát một sức mạnh áp đảo để bù đắp và lấp đầy.

Một lúc sau Kiều Kiều trở về, Kiều Kiều không vào lớp, chỉ mở cửa sổ, thò người vào nói: "Người tớ toàn mồ hôi nên không vào đâu. Cậu đưa bài tập cho tớ đi, tớ về ký túc xá chút."

Nói xong hỏi Bộc Dụ: "Cậu ngồi chỗ của tôi làm gì thế?"

Ninh Tụng tìm bài tập của Kiều Kiều ra: "Tớ hỏi cậu ấy một vài câu thôi. Cậu luyện tập xong nhanh vậy á?"

"Không luyện, một bụng tức đây nè! Nên tớ đi chạy bộ giải tỏa một chút."

Lời nói này của Kiều Kiều thành công chọc cười Ninh Tụng.

Kiều Kiều nhận lấy bài tập của mình: "Lát nữa có thể sẽ mưa đó, các cậu đừng học muộn quá nha."

Ninh Tụng gật đầu, nhìn cây cối lay động bên ngoài. Không khí trước cơn mưa bão khiến người ta cảm thấy bất an, cậu luôn lo lắng rằng Tần Dị sẽ tìm đến.

Vừa rồi cậy vẫn luôn suy nghĩ, nếu Tần Dị tìm đến hoặc làm ầm ĩ đến trường. Cậu phải nói như thế nào, để có thể gỡ bỏ trách nhiệm khỏi Bộc Dụ càng nhiều càng tốt đây.

Bộc Dụ thấy cây bút trong tay cậu cứ xoay không ngừng, liền giám sát cậu: "Làm bài tập cho tốt đi."

Ninh Tụng vừa làm bài vừa nói: "Tôi không phải là đang sợ Tần Dị tìm đến sao."

"Sẽ không."

Ninh Tụng nhìn về phía Bộc Dụ, Bộc Dụ khẽ chạm mặt cậu, bảo cậu tiếp tục viết: "Gã ta đến thì làm sao, muốn đánh tôi một trận à?"

Bộc Dụ nói: "Gã ta đánh không lại tôi đâu."

Ninh Tụng: "..."

Ờ hình như cũng đúng.

Tần Dị có thể tự mình ra tay, nhưng những tên đàn em bên cạnh gã ta thì chắc không dám động vào Bộc Dụ.

Nhưng Tần Dị với dáng vẻ thận hư đó nhìn là biết không phải đối thủ của Bộc Dụ rồi.

Ninh Tụng cứ tưởng sự tự tin của Bộc Dụ đến từ gia thế của bản thân, hóa ra sự tự tin của người ta đến từ thực lực cứng rắn của bản thân.

Quan trọng là bản thân có thể đánh nhau!

Một thời gian nữa cậu sẽ đi học tán thủ!

Ninh Tụng liền thả lỏng hơn rất nhiều, an tâm làm xong tờ đề thi đó.

Gió từ cửa sổ càng rõ rệt hơn, tối nay hình như thật sự có mưa, gió nhẹ thổi rất mát mẻ, gần như là thời điểm thoải mái nhất trong năm. Làm xong bài, cậu liền nhìn Bộc Dụ viết, Bộc Dụ nói: "Còn một chút nữa."

Bộc Dụ đang viết bài tập tiếng Pháp, một bài văn tiếng Pháp, đây là một phần tự học của anh, chữ viết của Bộc Dụ rất đẹp, vừa nhìn vào chính là một sự hưởng thụ rồi. Ninh Tụng cảm thấy Bộc Dụ thật sự rất ưu tú, gần như không có khuyết điểm, lại còn rất cầu tiến. Khi Ninh Tụng dựa vào, đầu gối cũng nghiêng về phía Bộc Dụ, vì sự khác biệt về chiều dài chân, đầu gối của cậu vừa vặn chạm vào đùi của Bộc Dụ.

Bộc Dụ liền không động đậy.

"Passer, nghĩa là 'người đi qua', 'người qua đường' hả?" Ninh Tụng hỏi.

Bộc Dụ nói: "Nghĩa là 'đi qua', 'thông qua'."

"Từ này giống tiếng Anh quá."

"Một số từ tiếng Pháp và tiếng Anh giống hệt nhau, nghĩa cũng giống." Bộc Dụ nói.

"Cậu đọc câu này đi." Ninh Tụng dựa gần hơn, chỉ vào một câu.

Bộc Dụ đọc lại một lần bằng tiếng Pháp, gió từ cửa sổ thổi rối tóc của họ, sợi tóc quấn vào nhau. Bộc Dụ hơi ngẩng đầu, nhìn thấy bóng của họ phản chiếu trên kính cửa sổ.

"Quá dữ." Ninh Tụng nói, "Anh Dụ sao cái gì cũng lợi hại vậy."

Cậu cố ý nịnh hót, nhưng đây cũng là lời khen từ tận đáy lòng, thậm chí còn chứa chút ngưỡng mộ.

Bộc Dụ chắc cũng rất cao hứng, chỉ là vẻ mặt vẫn bình thản, nói: "Cậu mà học cũng sẽ biết thôi."

"Không đâu, tiếng Anh của tôi còn học không tốt nên bị lệch môn rất nặng. Tôi học đàn cũng không được tốt đó."

"Tôi đàn cũng bình thường mà."

"Cậu nói vậy còn bình thường á?" Ninh Tụng nói, "Cậu thử giả vờ nữa xem."

Bộc Dụ rất thích vẻ không khách khí của Ninh Tụng đối với anh, giống như【Mèo Không Ăn Đồ Tanh】 đối với【Cá Thu Đao】. Hai người ở gần nhau, hơi thở của Ninh Tụng khi nói chuyện anh đều có thể cảm nhận được.

Khóe miệng Bộc Dụ vừa nhếch lên, điện thoại của Ninh Tụng rung lên. Cậu đi lấy điện thoại, đầu gối liền rời đi.

Ninh Tụng đứng dậy nghe điện thoại: "Anh Diễm."

Bộc Dụ liền nhìn về phía Ninh Tụng, khóe miệng cũng trùng xuống.

Ninh Tụng cầm điện thoại ra khỏi lớp, giọng nói của cậu truyền vào qua ô cửa sổ mở hờ, bên ngoài gió lớn hơn một chút, tiếng lá cây xào xạc làm mờ giọng nói của cậu.

Thịnh Diễm hỏi Ninh Tụng: "Cậu về ký túc xá chưa?"

"Chưa. Đang ở lớp làm bài tập."

"Tần Dị hình như bị người ta đánh, cậu có biết ai làm không?"

Ninh Tụng sững sờ một chút: "Sao cậu biết?"

"Tôi thấy họ gọi y tá trường đến ở khu ký túc xá." Thịnh Diễm nói, "Ai đánh? Không phải là cậu chứ?"

Ninh Tụng nói: "Anh ta chặn tôi, bị anh Dụ nhìn thấy, cho anh ta một cú đá... Bị thương nặng không?"

Thịnh Diễm nói: "Chắc là không sao, nếu không đã đưa đi rồi."

Ninh Tụng thở phào một hơi.

"Anh ta chặn đường cậu à?"

Ninh Tụng "ừm" một tiếng.

"Vãi. Đáng đời." Thịnh Diễm nói, "Tần Dị điên thế, chúng ta đi gần cậu như vậy, mà anh ta còn dám ở trường chặn người sao?"

"Ý của anh ta, chính là vì tôi đi gần với các cậu, nên anh ta mới có hứng thú với tôi."

Thịnh Diễm nói: "Thần kinh à."

Ninh Tụng nói: "Anh ta hơi không bình thường thật."

Cậu còn nghi ngờ gã ta có dùng thuốc gì không, nếu không sao lại có vẻ vừa hưng phấn vừa bệnh hoạn như vậy.

Thịnh Diễm lại hỏi cậu hai câu, cuối cùng nói: "Nhưng Tần Dị cứ thế mà bị đá một cú, chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu. Anh ta có thể không dám làm gì Bộc Dụ, nhưng cậu thì không nói trước được. Tôi thấy tối nay cậu đừng ở ký túc xá của cậu nữa, bảo vệ ở khu ký túc xá của cậu là đồ trang trí thôi với lại là ký túc xá đơn nữa. Cậu đến ký túc xá của tôi ở một đêm đi, bên tôi vừa lúc có phòng trống này."

Nói hoàn toàn không lo lắng Tần Dị sẽ gây chuyện là giả thôi. Ninh Tụng nghĩ một chút, lời đề nghị này hình như cũng được.

Lúc này cậu không chỉ đảm bảo an toàn cho bản thân, quan trọng nhất là ít gây phiền phức cho người khác.

"Tôi có vào được không thế, ký túc xá của các cậu hình như phải quẹt thẻ mà."

Thịnh Diễm nói: "Đi theo tôi là vào được."

Một lời nói rất bá đạo của thiếu gia.

"Bên tôi là căn hộ duy nhất ở tòa nhà số 1, hai phòng đều siêu lớn, ngủ 10 người cũng không thành vấn đề, cậu đến là biết ngay."

"Vậy được, tôi qua đó ngay."

Ninh Tụng cúp điện thoại quay lại, thấy Bộc Dụ đã dọn bài tập, hỏi: "Thịnh Diễm gọi à?"

Ninh Tụng gật đầu: "Cậu ấy thấy Tần Dị gọi y tá trường, nên hỏi tôi có biết chuyện gì không. Tôi mới nói với cậu ấy xong."

Bộc Dụ hình như không quan tâm Tần Dị thế nào, gật đầu nói: "Chúng ta đi thôi."

Ninh Tụng về còn phải đọc sách, liền cho sách vào ba lô rồi xách đi.

Ra khỏi lớp học, cậu nói với Bộc Dụ: "Vừa rồi anh Diễm nói, bảo tôi tối nay đến ký túc xá của cậu ấy ở."

Bộc Dụ vốn đang đóng cửa sổ trước bàn học của cậu, nghe vậy liền quay đầu nhìn về phía cậu.

"Cậu ấy nói sợ Tần Dị đến gây phiền phức cho tôi. Tôi thấy cậu ấy nói cũng có lý. Lát nữa tôi đi thẳng vào tòa nhà số 1 với cậu đi, để cậu ấy đỡ phải ra đón tôi."

Bộc Dụ nhất thời cứng đờ, "Ồ" một tiếng.

Ninh Tụng nói: "Vậy cậu đi cùng tôi về ký túc xá lấy đồ vệ sinh cá nhân trước đi."

Thời gian đã rất muộn, trong tòa nhà giảng đường không còn ai, trên sân bóng rổ bên cạnh lại có người đang chơi bóng, tiếng "bộp bộp" vang lên. Khi đi ngang qua sân vận động, Ninh Tụng liếc mắt một cái đã thấy Lý Du.

Trong một đám con trai trắng trẻo, chỉ có Lý Du là có làn da màu lúa mạch sáng bóng, đẫm mồ hôi. Lý Du nhẹ nhàng nhảy lên, một cú ném 3 điểm nhẹ nhàng đã vào rổ.

Kỹ thuật chơi bóng của Lý Du rất tốt, hơn nữa rất hung dữ hay chửi thề.

Nhưng trên sân bóng không có ai làm đại ca, nên Lưu Phóng và họ cũng sẽ chửi Lý Du.

Cậu dừng lại xem một lúc, rồi mới tiếp tục đi về phía trước cùng Bộc Dụ.

Đợi họ đi xa rồi, Lý Du mới quay đầu nhìn họ một cái. Chỉ thấy bóng lưng gầy gò mảnh mai của Ninh Tụng, Bộc Dụ đi bên cạnh, dáng người gần như lớn hơn cậu một nửa.

Lý Du ném bóng ra, cúi người nhặt áo khoác đồng phục, nói: "Không chơi nữa, đi thôi."

Lưu Phóng nói: "Tao sớm đã không còn sức chơi nữa rồi."

Trời chưa tối họ đã đến đây chơi bóng, thực ra họ rất ít khi đến sân vận động bên này chơi bóng. Sân vận động này gần tòa nhà giảng đường khối 11 là sân vận động cũ, nền cứng, không thoải mái bằng sân bóng rổ mà họ thường chơi.

Lý Du vắt áo khoác đồng phục lên vai, đi theo sau Bộc Dụ và Ninh Tụng.

Lưu Phóng nói: "Có Bộc đại thiếu gia ở đó, thì cậu ấy có nguy hiểm gì chứ."

Lý Du tuy không nói, nhưng Lưu Phóng cũng biết suy nghĩ của Lý Du. Ăn cơm xong liền đến sân vận động trước tòa nhà giảng đường chơi bóng, chẳng phải vì Ninh Tụng đang tự học buổi tối trong lớp sao.

Lưu Phóng đến sân vận động, cách cửa sổ nhìn thấy Ninh Tụng đang học trong lớp, đã hiểu ra tất cả.

Lý Du muốn trông chừng một chút, sợ rằng Tần Dị lại đến quấy rầy Ninh Tụng.

Nhưng họ cũng không thể 24/24 đi theo Ninh Tụng, Lưu Phóng cảm thấy cũng không cần phải bảo vệ đến mức này, Tần Dị đâu điên đến nổi vậy.

Nhưng nói đến cái tên Tần Dị này thật sự khiến người ta ghê tởm. Chỉ cần ai đi gần với Lý Du, thì Tần Dị đều muốn gây sự. Trước đây cũng không ít lần họ chịu khổ từ Tần đại thiếu gia.

Lưu Phóng cảm thấy Lý Du bây giờ có thể hơi không biết là có nên tránh Ninh Tụng hay không. Cũng muốn trông chừng cậu ấy nhưng lại sợ vì Lý Du và Ninh Tụng đi quá gần, nên Tần Dị mới để mắt đến Ninh Tụng.

Tần Dị tặng hoa cho Ninh Tụng, hành vi này thật sự khiến họ há hốc mồm.

Thật sự quá kỳ quái.

Kỳ quái đến mức không đoán được gã ta muốn làm gì. Hành vi này ở trên người Tần Dị cũng rất là hiếm thấy.

Nhưng sự thật chứng minh việc họ đi theo là đúng, vừa đi qua quảng trường lớn trước tòa nhà ký túc xá số 2 và 3, thì thấy có hai người lảng vảng từ ven đường đi ra, đi theo sau Bộc Dụ và Ninh Tụng từ xa, lén lén lút lút.

Là đàn em bên cạnh Tần Dị, Lưu Phóng đều nhận ra: "Vãi lờ."

Lưu Phóng đi nhanh vài bước, nhẹ nhàng "ê" một tiếng.

Hai người kia quay đầu nhìn lại, thấy Lưu Phóng và Lý Du liền muốn chạy. Lý Du khẽ nói: "Chạy nữa đi."

Hai người kia đã chạy được hai bước, nghe thấy từ này lại dừng lại.

Là hai tên lính quèn khối 10 bên cạnh Tần Dị, trên ngực đeo thẻ màu đỏ.

Lý Du ngoắc tay, hai người họ run rẩy đi qua.

Lý Du nhìn chằm chằm vào thẻ của họ, đọc tên họ: "Vương Hạo Hiên, Tống Từ."

Mặt Vương Hạo Hiên và Tống Từ đều trắng bệch.

Khuôn viên trường về đêm đèn đóm lộng lẫy, đây thật sự là thời điểm đẹp nhất của trường Thượng Đông công học, những tòa nhà kiến trúc kết hợp giữa châu Âu và Trung Quốc màu trắng và đỏ ẩn hiện giữa những bông hoa, không khí tràn ngập hương thơm, mây đen dần dần kéo đến, che khuất ánh trăng, giống như một lớp voan mỏng đang trôi. Không khí cũng có mùi vị của trước cơn mưa, mùi đất, lá non và hương hoa trà mi hòa quyện vào nhau.

"Sắp mưa rồi à." Ninh Tụng nói.

Hoa bạch kinh nở đến tàn tạ, trận mưa này, có lẽ ngày mai khắp nơi đều là màu trắng xóa. Kiều Kiều luôn nói mùa xuân ở Thượng Đông Châu rất ngắn ngủi, mùa xuân chỉ có hai tháng, mà mùa hè lại dài đến năm tháng, cảm giác mùa hè luôn đến sớm hơn những nơi khác.

Càng đi về phía tòa nhà ký túc xá, cây cối càng rậm rạp, cơn gió mát mang theo hương thơm này thổi rối tóc của Ninh Tụng.

Tóc của cậu không phải là xoăn tự nhiên. Trước đây chắc chắn đã uốn, cơ mà sau khi cắt tóc lại mọc ra một chút nên độ xoăn không còn rõ rệt như trước. Trong đêm tối trông có vẻ mềm mại nhưng màu sắc vẫn hơi nhạt.

Bộc Dụ im lặng nửa đường, đột nhiên nói với Ninh Tụng: "Cậu đừng đến chỗ Thịnh Diễm ở nữa."

Ninh Tụng quay đầu nhìn Bộc Dụ.

Gió thổi bay tóc mái trên trán Bộc Dụ, để lộ hoàn toàn lông mày u ám đang nhếch lên của anh.

"Ở với tôi đi."

Bộc Dụ nhìn về phía Ninh Tụng, nói: "Cậu ở với tôi đi, không phải thân hơn ở với cậu ta sao?"

"Đến chỗ tôi ở đi."

Thật sự rất ít khi hắn nói nhiều lời liên tục như vậy.

Sự mạnh mẽ đã lâu không thấy trên người Bộc Dụ dường như đã trở lại, chính là sự kiên trì tĩnh lặng, không có tính công kích đó.

"Đừng đến chỗ cậu ta ở nữa." Bộc Dụ lại nói, giọng điệu hơi nhỏ dần. Sự mạnh mẽ đó lại không còn nữa, càng giống như một lời thỉnh cầu hơn.

Nhưng nếu cậu không đồng ý, dường như Bộc Dụ cũng sẽ không bỏ cuộc.

Gió cuốn những bông hoa trắng trên mặt đất bay lượn. Những giọt mưa rơi xuống, hương hoa ẩm ướt bao trùm lấy họ.

Điện thoại của Ninh Tụng lại reo lên, cậu lấy điện thoại từ trong túi ra. Bộc Dụ thấy trên màn hình là ảnh đại diện con chó của Thịnh Diễm, ánh mắt càng trở nên u ám hơn.

Ninh Tụng nhận cuộc gọi video, khuôn mặt trẻ trung tươi sáng của Thịnh Diễm xuất hiện trên màn hình, dù ở góc chụp chết người cũng vẫn đẹp trai không thể tưởng tượng, hỏi: "Tôi đang mua đồ ăn đêm nè, cậu có đói không, muốn ăn gì không? Cậu xem đồ ăn ở chỗ tôi này."

Ninh Tụng liếc nhìn Bộc Dụ, nói: "Tôi không đến chỗ cậu nữa, tôi ở với anh Dụ là được rồi."

Thịnh Diễm: "Hả?"

"Tôi bảo cậu ấy trực tiếp ở với tôi." Bộc Dụ tiến lại gần, xuất hiện trong ống kính, lông mày không mấy thân thiện đã thay đổi toàn bộ khuôn mặt thanh tú của anh rồi nói, "Vậy sẽ không làm phiền cậu nữa."

Thịnh Diễm sững sờ một chút, nhìn Bộc Dụ trong đêm tối hỏi: "Bên cậu không phải là phòng đơn sao? Bên tôi là căn hộ mà."

Ninh Tụng nhìn về phía Bộc Dụ.

Thịnh Diễm tiếp tục hỏi: "Các cậu ngủ cùng nhau có tiện không?"

Bộc Dụ: "..."

Bộc Dụ mím môi, gió thổi rối hết tóc của anh.

————————

❤️‍🔥Tác giả có lời muốn nhắn nhủ:

Bộc Dụ: Sao có thể để Ninh Tụng ở với Thịnh Diễm được, điều này chắc chắn là không thể, hoàn toàn không thể nhượng bộ.

————————

Lời của edit: Đấy, biết giữ vợ thế này là giỏi lắm. Tiếp tục phát huy nha kakaka

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro