Chương 8: Giúp đỡ. 🌿
Tác giả: Công Tử Vu Ca.
Edit & Beta: Chồng Yêu Của Em (UwU179).
Ngày hôm sau, Ninh Tụng với quầng thâm dưới mắt bước ra khỏi phòng.
Mấy thiếu niên ở tầng trên thật sự rất năng động, từ 12h đêm cho đến hơn 1h sáng, rồi hơn 2h lại bắt đầu hoạt động trở lại.
Thật... thật bền bỉ!
Cậu đeo ba lô khóa cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng "cạch" từ tầng trên, ngay sau đó cậu lại nghe thấy có người phàn nàn: "Tại anh hết đó, em sắp trễ rồi này!"
Cậu lập tức thò đầu nhìn lên tầng trên.
Thật bất ngờ, đó lại là cặp đôi cậu đã gặp ở thư viện.
Cậu học sinh thể thao da đen và bà xã học sinh nghệ thuật của cậu ta!
Khi họ xuống dưới tầng, học sinh nghệ thuật thì thầm: "Cái người mới đến kia..."
Ninh Tụng thấy học sinh nghệ thuật có thẻ trắng giống mình.
Nhưng học sinh thể thao da đen lại có thẻ đen rất quý tộc.
Vậy ra hắn ta ở đây là vì vợ mình.
Học sinh thể thao da đen lạnh nhạt liếc nhìn cậu một cái rồi ôm vai vợ mình đi mất, còn học sinh nghệ thuật thì quay đầu lại nhìn cậu một lần nữa.
Cũng là học sinh đặc biệt bảng tên trắng, nhưng học sinh nghệ thuật trông có vẻ giống nhân vật chính trong tiểu thuyết hơn cậu nhiều.
Vậy là vừa vào trường, đã gặp được tình yêu đích thực 1 chọi 1.
Vào ngày thứ hai ở trường mới, mức độ được chú ý của cậu giảm đi rất nhiều.
Dường như một người bình thường như cậu, chỉ có thể tạo ra một chút gợn sóng nhỏ trong ngôi trường này mà thôi.
Một ngày được chú ý, đó là tất cả sức hút của cậu.
Đến ngày thứ ba, sự tồn tại của cậu càng thấp hơn nữa, và mấy chàng trai hôm đầu tiên trên đường về ký túc xá đã đuổi theo cậu cũng không thấy đến gây phiền phức nữa, dường như đột nhiên không còn hứng thú với cậu.
Cậu cảm thấy mình giống như một viên sỏi nhỏ không đáng kể, ném vào cái hồ lớn của trường công Thượng Đông, chỉ tạo ra một chút gợn sóng, gió thổi qua là tan biến hết.
Nhưng tỉ lệ cậu bắt gặp các soái ca đang yêu đương lại có vẻ quá cao.
Ví dụ như đã quen Lý Du và Lâm Ly, còn có cả sự giao thiệp với họ.
Ví dụ như trong lớp cậu có hai nhân vật chính, Bộc Dụ và Đường Chân Chân.
Trên tầng cậu ở tình cờ có một học sinh thể thao và một học sinh nghệ thuật, còn ở thư viện lại trở thành khán giả cho màn play của họ trong thư viện!
Ngay cả Kiều Kiều mà cậu tưởng cũng giống mình, hình như cũng có một mối tình thanh mai trúc mã.
Ví dụ như hôm qua khi tắm ở ký túc xá, cậu thấy dưới vòi hoa sen đối diện lại có bốn cái chân, lúc thì mũi chân đối mũi chân, lúc thì mũi chân đối gót chân.
Và như hôm nay.
Cậu lại đến thư viện, kết quả là ở đó, cậu đã bắt gặp Bộc Dụ.
Và một cậu bé rất đáng yêu.
Cậu chưa từng thấy cậu bé nào dễ thương đến vậy, hoàn toàn là sự cụ thể hóa của từ đáng yêu.
Cậu bé đáng yêu lắp bắp nói: "Được không ạ?"
Cậu không nhìn thấy mặt Bộc Dụ, bởi vì Bộc thiếu gia đang quay lưng lại với cậu.
Một chàng trai có gia thế trời ban, thành tích xuất sắc, lại đẹp trai như vậy, việc bị tỏ tình là quá bình thường.
Thiếu gia nói gì đó, cậu không nghe rõ, có lẽ giọng quá nhỏ.
Một lát sau, thiếu gia rút một cuốn sách từ giá sách, rồi cầm theo cái bookmark đi tới.
Ninh Tụng không kịp né tránh, chạm mặt hắn ta.
Bộc Dụ ngây người một chút, rồi ngồi xuống chỗ để cặp của cậu.
Ninh Tụng vốn định chào hỏi đối phương, dù sao họ cũng đã gặp nhau mấy lần rồi.
Nhưng Bộc Dụ dường như không nhớ cậu, không chào hỏi cậu, cũng không nhìn cậu.
Cậu đành phải tiếp tục đi vào.
Bộc Dụ ngẩng đầu nhìn một cái, mở sách ra.
Cậu bé đáng yêu vẫn cúi đầu, đứng đó rất buồn bã. Ninh Tụng đi ngang qua cậu bé, tỏ ra rất đồng cảm với hoàn cảnh của cậu bé.
Thực ra, cậu thấy điều kiện của cậu bé đáng yêu đủ để làm nhân vật chính trong truyện đam mỹ.
Cậu bé thật sự rất đẹp.
Tuy nhiên, đây không phải là chuyện cậu nên xen vào.
Cậu chỉ phụ trách đóng vai một người bạn cùng lớp vô tình bắt gặp nhân vật chính đang tỏ tình thôi phải không?
Xét thấy xác suất cậu gặp phải những câu chuyện tình yêu nam x nam này quá cao, lại nhìn vẻ ngoài tầm thường của mình, cậu hợp lý nghi ngờ nhân vật của mình là công cụ chung cho câu chuyện tình yêu của các nhân vật chính.
Đôi khi làm người qua đường trong những câu chuyện tình yêu đó, đôi khi làm bạn bè bia đỡ đạn trong những câu chuyện đó, hoặc trong một số đoạn gay cấn, trở thành một phần trong "cuộc chơi" của họ.
Nhiệm vụ cũng khá nặng nề.
Cậu bé đáng yêu lặng lẽ rời đi. Ninh Tụng nhón chân, vươn tay với lấy cuốn tạp chí ở trên cùng.
Vẫn khó với tới, cậu dùng bookmark chọn trước cuốn tạp chí mình muốn đọc, rồi bật người lên túm lấy. Khi chân tiếp đất, qua khe hở của giá sách, cậu thấy Bộc Dụ đang nhìn mình, liền mỉm cười với Bộc Dụ.
Lần này cậu không ngồi bên Bộc Dụ mà đi vào một khu đọc sách khác bên trong. Ở đó vẫn không có một ai, cậu tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.
Cậu rất thích đọc những tạp chí về game này.
Thấy game mới, cậu sẽ mở điện thoại ra chơi thử. Rất nhiều game trong thế giới này không có ở thế giới thực, mang lại cho cậu nhiều nguồn cảm hứng. Cậu đắm chìm trong đó, cho đến khi đọc đến cuốn tạp chí thứ hai thì Bộc Dụ đã rời đi.
Cậu ở thư viện đến khi đóng cửa, cảm thấy linh hồn mình như tràn đầy đến mức muốn bay lên. Cậu vội vàng đăng nhập diễn đàn, chuẩn bị giao lưu với cư dân mạng. Mở diễn đàn ra, cậu mới phát hiện tin nhắn mà 【Cá Thu Đao】 đã gửi cho cậu lần trước: "Sức khỏe là vốn quý của cách mạng."
Cậu liền gửi cho 【Cá Thu Đao】 một biểu tượng cảm xúc, rồi đi đăng bài mới trên diễn đàn. 【Cá Thu Đao】 lần này không trả lời riêng trong tin nhắn mà đã bình luận vài lần trên bài đăng mới của cậu.
Rất nhiều người hỏi về công việc mới của cậu, Ninh Tụng tùy tiện trả lời.
Dù là những cư dân mạng chưa từng gặp mặt, nhưng mọi người đều rất nhiệt tình.
Sau khi giao lưu trên diễn đàn, cậu phát hiện ấm nước nóng đã hết. Cậu xách ấm trà ra chỗ máy nước nóng ở cầu thang tầng một để lấy nước nóng, thấy lớp trưởng Trần Mặc xách một chiếc túi xách đi tới.
Cậu có ấn tượng rất tốt về lớp trưởng, liền cười chào: "Lớp trưởng."
Cậu cũng mới biết Trần Mặc cũng ở tòa nhà số 4 ngày hôm qua.
Nhưng Trần Mặc không phải thẻ trắng, cậu ta là thẻ vàng, cũng là một trong những học sinh đặc biệt xuất sắc nhất trong số rất nhiều học sinh đặc biệt của trường công Thượng Đông. Nghe nói cậu ta chuyển đến từ năm nhất cấp ba, chỉ trong hơn một năm đã nhanh chóng leo lên cấp độ thẻ vàng.
Còn trở thành lớp trưởng, và vào hội học sinh.
Điều này rất hiếm ở trường công Thượng Đông, bởi vì quy tắc tích điểm của trường công Thượng Đông rất không thân thiện với học sinh chuyển trường, không phải chỉ học giỏi là đủ.
Cậu nghe Kiều Kiều nói, Trần Mặc đến từ một gia đình công nhân bình thường ở đảo Minh Châu.
Sau khi thăng cấp, cậu ta cũng không chuyển đi, vẫn ở tòa nhà số 4, nghe nói là vì cậu ta thích phòng ký túc xá đơn.
Tòa nhà số 2 và số 3 trên thực tế không phải là ký túc xá đơn, đều là phòng ba người, chỉ là điều kiện cơ sở vật chất tốt hơn.
Lớp trưởng này luôn một mình, tính cách cũng khá lạnh lùng.
Trần Mặc nhìn thấy cậu, gật đầu một cái, hỏi: "Chưa ngủ à?"
Hiếm khi thấy lớp trưởng nói chuyện với giọng điệu ôn hòa như vậy, bình thường cậu ta khá khách sáo.
Ninh Tụng cười: "Lát nữa sẽ ngủ, cậu mới về à?"
Trần Mặc "ừm" một tiếng, rồi xách túi lên lầu, như thể sự ôn hòa vừa rồi chỉ là một khoảnh khắc giả tạo.
"Đúng vậy."
Ninh Tụng vừa đặt ấm nước nóng xuống, liền nghe Trần Mặc lại nói: "Có một chuyện quên nói với cậu."
Ninh Tụng quay đầu lại, thấy Trần Mặc đứng trên cầu thang. Ở đó ánh sáng hơi yếu, không nhìn rõ mặt cậu ta lắm, giọng cậu ta nghe có vẻ trầm ấm và từ tính hơn, nói: "Nửa tháng nữa là đến Hội Xuân rồi, mỗi lớp đều phải có tiết mục. Cậu là người mới, trước đây chưa từng tham gia, thầy Tưởng nói năm nay cậu nhất định phải đăng ký."
"À?"
Hội Xuân là gì vậy!
Trần Mặc nói: "Cái này cũng liên quan đến học phần, tính là một phần của hoạt động thực hành văn nghệ, cậu tốt nhất nên tham gia."
Cậu biết văn nghệ gì đâu! Cây cello của cậu, cậu muốn kéo, nhưng người khác có muốn nghe không?
"Tôi không có tài năng gì thì sao?" Ninh Tụng hỏi.
Trần Mặc im lặng một lúc, cuối cùng nghiêm túc đề nghị: "Tôi có thể thêm cậu vào vở kịch sân khấu của lớp chúng ta, đó là tiết mục tập thể của lớp năm nay, rất nhiều người tham gia, cậu có thể đóng một vai nhỏ trong đó."
Đóng vai quần chúng thì cậu đúng là có thể.
"Cậu cũng có thể suy nghĩ kỹ hơn, nếu có ý tưởng khác cũng có thể nói với tôi, hát, nhảy, đọc thơ, nhạc cụ, võ thuật đều được."
"Tôi đóng vai quần chúng là được rồi." Ninh Tụng vội nói.
Trần Mặc gật đầu, không nói thêm lời thừa thãi nào, liền xách túi lên lầu.
Ninh Tụng lấy nước xong xách ấm lên lầu, vừa đi vừa nhắn tin hỏi Kiều Kiều về chuyện Hội Xuân.
Đột nhiên cậu cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cậu nhìn ra ngoài, tòa nhà số bốn đã lâu đời, xung quanh cây cối rậm rạp, vào ban đêm tối đen như mực. Cậu trước đây nghĩ môi trường này có thể hợp cho các cặp đôi hẹn hò, nhưng bây giờ lại thấy chỗ nào cũng có thể ẩn nấp người.
Bởi vì cậu không thấy ai, chỉ có gió thổi cành cây lay động.
Đợi đến khi cậu lên lầu, đứng ở trên cao nhìn xuống.
Cái nhìn này suýt nữa khiến cậu nổi da gà.
Bởi vì cậu thực sự thấy có một người đang đứng dưới bóng cây nhìn cậu.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua, người đó liền ẩn vào bóng tối.
Cậu thậm chí còn nghi ngờ mọi thứ chỉ là ảo giác của mình.
Tuy nhiên, khi ngủ cậu vẫn cẩn thận hơn, dùng quần áo che cửa sổ lại.
Tuần đầu tiên của cậu ở trường công Thượng Đông nhanh chóng trôi qua.
Bố mẹ Ninh tuần này đều không rảnh, vì gần đây Thượng Đông Châu đang tổ chức hội nghị diễn đàn kinh tế, nhà họ Bộc có rất nhiều tiệc tùng, nửa tháng này họ sẽ đặc biệt bận rộn, không thể thoát thân.
Thế là cậu ở lại trường.
Vừa khéo Kiều Kiều cũng không có ai ở nhà, nên ở lại trường bầu bạn với cậu.
Tuy rằng cậu hòa hợp khá tốt với các bạn cùng lớp, nhưng thật sự xem trọng cậu thì chỉ có mỗi Kiều Kiều.
Ban đầu cậu có chút đề phòng Kiều Kiều, dù sao trong môi trường như vậy, đột nhiên có người tự nhiên thân thiết tiếp cận mình như vậy, cậu luôn nghi ngờ đằng sau có nguyên nhân gì.
Thực tế chứng minh đúng là có một chút, Kiều Kiều nói cậu ấy cũng là học sinh chuyển đến trường công Thượng Đông từ cấp hai, lúc đó cậu ấy cũng gầy gò và không có bạn bè như Ninh Tụng. Cậu ấy nói vừa nhìn thấy Ninh Tụng liền cảm thấy rất đồng cảm, nhất quyết không cho phép sự cô đơn mà mình từng trải qua ngày xưa lặp lại với người khác.
Đúng là một thiên thần nhỏ lấp lánh.
Kiều Kiều không thể ở yên trong trường.
Cậu ấy muốn đưa Ninh Tụng ra ngoài chơi, sớm hòa nhập với bạn bè của mình.
Thế là Ninh Tụng thay một bộ thường phục, cùng Kiều Kiều đi đến khu vui chơi gần đó.
Vừa ra khỏi cổng đã thấy thế nào là trường quý tộc thực sự.
Pagani, Koenigsegg, Maybach, Audi, Bentley...
Xe sang không còn là điều khiến cậu kinh ngạc nhất, điều khiến cậu ngạc nhiên hơn cả là rất nhiều chiếc xe bên ngoài đều có người giúp việc, tài xế hoặc vệ sĩ mặc trang phục chuyên nghiệp đứng chờ.
Cậu thấy Đường Chân Chân ở cổng.
Cậu ta đeo ba lô đứng một mình bên đường, cúi đầu nhìn mũi chân mình, trông như một búp bê sứ.
Không hiểu sao khiến người ta lo lắng, sợ cậu ta bị bắt nạt.
Bởi vì cậu thấy mấy chàng trai nhìn về phía cậu ta, ghé tai nói nhỏ, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười đầy ẩn ý.
Thế là cậu dừng lại, đứng ở bên cạnh một lúc.
Sau đó cậu thấy có người băng qua dòng xe cộ chạy đến chỗ Đường Chân Chân.
Đó là một chàng trai cực kỳ trẻ tuổi, trông như vừa mới vào đại học. Đường Chân Chân thấy liền cười, cởi ba lô đưa cho anh ta.
Người đó liền nắm tay Đường Chân Chân, cùng nhau đi qua dòng xe cộ.
Chà, lại một lần nữa làm người qua đường chứng kiến tình yêu của nhân vật chính.
Kiều Kiều tiện thể đưa cậu đi gặp bạn bè của mình. Bạn bè của cậu ấy đa số là người ngoài trường, cũng đều là một đám thiếu gia nhà giàu, ăn cơm xong thì đi hát karaoke ở một quán tên là Tinh Duyệt ở đảo Minh Châu.
Về cơ sở vật chất thì rất bình thường, là một quán karaoke khá cũ, nhưng về danh tiếng, ở đảo Minh Châu nó nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất, danh tiếng lẫy lừng, còn chiếm giữ vị trí đắc địa nhất đảo Minh Châu.
Ninh Tụng nghĩ mình hát đã đủ dở rồi, không ngờ Kiều Kiều và đám bạn cậu ấy hát còn dở hơn.
Cậu bị tiếng gào khóc thảm thiết kích thích đến đau đầu, dựa vào Kiều Kiều nói: "Tớ ra ngoài hít thở chút."
Kiều Kiều lập tức đặt micro xuống: "Tớ đi cùng cậu nhé."
"Không cần," Ninh Tụng giữ cậu ấy lại, "Tớ chỉ lên sân thượng hóng gió chút thôi."
Lúc đến cậu đã phát hiện quán karaoke này nằm sát cửa sông ra biển, có một sân thượng ngắm cảnh.
Cậu ra khỏi phòng riêng, hít thở không khí trong lành bên ngoài, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cậu đi thang máy lên, cuối tuần đông người, thang máy chờ cũng hơi chậm. Khi thang máy đến, mấy người đàn ông tai to mặt lớn bước ra khỏi thang máy: "Á đù, bây giờ nhân viên phục vụ của Tinh Duyệt nhìn ngon thế? Mông cong chân dài."
"Nếu Vương thiếu gia thích thì lát nữa gọi cậu ta đến đưa rượu."
"Thằng nhóc đó trông có vẻ không dễ chọc đâu. Vừa nãy sờ tay cậu ta, ánh mắt đó có thể giết người được đấy."
"Có gì đâu, chỉ cần cho nhiều tiền, hai cái miệng trên dưới đều có thể nhét đầy cho nó!"
"Đúng vậy, lần trước cái thằng phục vụ kia cứng đầu thế, còn đòi báo cảnh sát, cuối cùng thì sao, chẳng phải vẫn kẹp tiền mà ngoan ngoãn à?"
"Cái này tôi có thể nhẹ nhàng hơn chút, đẹp trai thế này, tôi có thể bao cả tháng."
Mấy người đàn ông cười rộ lên.
Mấy người đàn ông mập mạp nồng nặc mùi rượu bước vào phòng đối diện.
Ninh Tụng nhìn cửa thang máy đóng lại, đứng một lúc trong hành lang mờ ảo, cảm thấy mình hơi xen vào chuyện người khác.
Nhưng đối phương là một học sinh, không biết sẽ bị mấy người này làm gì.
Cậu nên nhắc nhở đối phương một chút thì hơn.
Cậu chờ một lát, quả nhiên thấy một người phục vụ bưng hai chai rượu lên.
Cậu vừa nhìn đã sững sờ.
Bởi vì mái tóc trắng xóa dày đặc của đối phương quá thu hút.
Là Thịnh Diễm.
Xem ra cậu lại đi ngang qua phim trường của nam chính rồi.
Thịnh Diễm mặc đồng phục của KTV, quả thật như mấy người đàn ông mập mạp kia nói, chân dài mông cong, khuôn mặt đẹp trai khiến người ta mê mẩn.
Hai người họ cũng giống như hai thái cực, cậu thì xanh xao bệnh tật, còn Thịnh Diễm thì làn da phát sáng, cả người tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.
Thịnh Diễm liếc nhìn cậu một cái, bưng rượu đến cửa phòng bên cạnh.
Ninh Tụng suy nghĩ một chút, vẫn gọi hắn ta lại: "Cái đó..."
Thịnh Diễm quay đầu nhìn cậu, lông mi vừa dày vừa dài, đổ bóng dưới mắt.
"Tôi có thể giúp gì cho quý khách?" Hắn ta mở miệng.
Giọng nam rất hay, mang theo chút ý cười.
Sống trong xã hội pháp trị lâu ngày, vẫn chưa quen với cái thế giới chết tiệt này.
Với nguyên tắc để lương tâm mình được thanh thản, Ninh Tụng nói: "Tôi vừa nghe mấy người đó nói chuyện... cậu cẩn thận một chút. Bọn họ hình như có ý đồ gì đó với cậu."
Thịnh Diễm cười một chút: "Cậu cố ý ở lại để nhắc nhở tôi à?"
Ninh Tụng gật đầu.
"Cảm ơn, tôi biết rồi." Thịnh Diễm trả lời có chút thờ ơ, cười rồi đẩy cửa đi vào.
Ninh Tụng nhìn cánh cửa dày nặng đóng lại, cảm thấy mình quả thật là đã làm điều thừa thãi.
Cậu nhấn lại nút thang máy, trong lúc chờ, vẫn nhìn về phía phòng riêng đó. Nếu là người khác, không phải Thịnh Diễm, cậu chắc chắn sẽ ở lại xem động tĩnh. Lỡ có chuyện gì, cậu chắc chắn sẽ giúp đối phương một tay, ít nhất cũng gọi nhân viên KTV.
Chẳng lẽ chỉ vì đối phương là Thịnh Diễm, khả năng cao sẽ không sao, mà cậu lại phải phân biệt đối xử sao?
Thang máy lúc này đến, cậu bước vào thang máy, lại thầm rủa một tiếng, rồi bước ra khỏi thang máy.
Chết tiệt.
Quả nhiên vẫn không thể bỏ đi như vậy.
Có lẽ lý do cậu đi ngang qua câu chuyện của Thịnh Diễm, chính là để giúp hắn ta canh chừng và gọi người sao?
Cậu định nghe ngóng động tĩnh, nếu trong đó không có chuyện gì thì tốt nhất, còn không thì cậu sẽ giúp gọi người.
Nhưng phòng riêng cách âm quá tốt, dù có nghe được một chút thì cũng chỉ là tiếng nhạc ồn ào. Cậu đi đến cửa phòng riêng, nhón chân, qua ô cửa kính phía trên nhìn vào trong, chỉ thấy một bóng người đang lay động, ngay sau đó cửa phòng riêng bị kéo mở, Thịnh Diễm trực tiếp va vào người cậu.
Thân hình cậu gầy yếu, suýt nữa ngã xuống đất, được Thịnh Diễm giữ lại. Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, cậu thấy mấy người đàn ông béo ị bên trong ngã lăn lóc, dưới đất một vũng nước không biết là máu hay rượu đổ.
Thịnh Diễm cúi đầu nhìn cậu, vẻ hung dữ giữa lông mày tan đi: "Đợi tôi à?"
Ninh Tụng đứng vững, thoát khỏi tay hắn ta: "Cậu không sao chứ?"
Đã đến nước này rồi, tiện thể làm ơn một lần vậy.
Thịnh Diễm cười: "Không sao."
Nói rồi hắn ta bóp micro ở cổ áo nói: "Anh họ, em gây ra chút rắc rối, anh đến xem chút đi. Phòng 306."
Ninh Tụng thấy hắn ta không sao nữa thì đi về phía thang máy. Vừa khéo thang máy vừa đến, cậu vào trong, Thịnh Diễm lại đi theo, cũng vào thang máy. Cậu đến sân thượng, Thịnh Diễm cũng theo đến sân thượng.
Cậu cảnh giác quay đầu nhìn Thịnh Diễm, Thịnh Diễm cười: "Ra ngoài hút điếu thuốc."
Hắn ta móc từ túi áo đồng phục ra một bao thuốc lá, Ninh Tụng mới thấy trên ngón tay hắn ta còn có vết máu.
Chàng trai châm thuốc thật sự quá đẹp trai, đôi mắt phượng khẽ cụp xuống, vạn ánh sáng lung linh trên mặt biển đều trở thành nền cho hắn ta.
Thịnh Diễm hút hai hơi rồi ném bao thuốc lá và bật lửa vào thùng rác bên cạnh, điếu thuốc trên tay cũng vò nát, hỏi: "Cậu là học sinh của trường Thượng Đông phải không? Hình như đã gặp cậu rồi, người mới đến à?"
Ninh Tụng gật đầu.
Thịnh Diễm khẽ nhíu mày, Ninh Tụng cách xa một mét vẫn có thể nghe thấy tiếng gầm thét của đối phương trong tai nghe của hắn ta.
Thịnh Diễm thở dài, rồi lại đi xuống.
Ninh Tụng thở phào nhẹ nhõm.
Từ sân thượng nhìn ra xa, có thể thấy Hạ Cảng Long đối diện bên kia biển.
Hạ Cảng Long thực ra có nhiều người ở hơn, nhưng vào ban đêm lại bị đảo Minh Châu làm nền trở nên đen kịt, ngay cả những ánh sáng lốm đốm cũng toát ra mùi ẩm ướt và u ám. Đảo Minh Châu thì đèn đóm rực rỡ, eo biển hẹp như thể chia cắt thế giới.
Tuy nhiên, trên đó gió quá lớn, cũng lạnh, cậu đứng một lúc thì toàn thân lạnh buốt, đang chuẩn bị đi xuống thì thấy Kiều Kiều lên tìm mình.
"Có phải chúng tớ ồn ào quá không?" Kiều Kiều hỏi cậu.
Ninh Tụng lắc đầu: "Không, tớ ra ngoài ngắm cảnh đêm, đây là lần đầu tiên tớ nhìn Hạ Cảng Long từ góc độ này."
Nói xong cậu liền hắt hơi một cái.
Kiều Kiều vội vàng nói: "Chúng ta xuống thôi, thân thể cậu như vậy đừng để bị cảm."
Hai người cùng nhau từ sân thượng đi xuống, Kiều Kiều nói: "Phòng bên cạnh hình như đánh nhau rồi, tớ vừa thấy anh Lưu và họ đang dìu người ra, máu me ghê quá."
Đến khi họ trở về tầng ba, chỉ thấy hai nhân viên dọn dẹp đang lau sàn.
Ninh Tụng và Kiều Kiều trở lại phòng riêng, một lát sau có người phục vụ gõ cửa, bước vào là một chàng trai trẻ trông như học sinh, dùng xe đẩy đưa đến rượu, đồ uống và vài đĩa trái cây lớn sang trọng.
Kiều Kiều nói: "Giao nhầm rồi, chúng tôi không gọi cái này!"
Cậu ấy từng làm thêm ở KTV này, dù là một thiếu gia nhỏ, cậu ấy vẫn thấy rượu và trái cây ở đây đắt cắt cổ, hiệu quả chi phí thấp đến tệ hại!
Họ sẽ không làm con gà ngu ngốc đó!
Kết quả đối phương cười nói: "Đây là quản lý của chúng tôi miễn phí tặng quý khách, xin mời quý khách dùng từ từ."
Mấy người nhìn nhau.
Ninh Tụng quay lưng ho khan thêm hai tiếng.
Đợi người phục vụ đi rồi, cậu mới kể lại chuyện vừa gặp Thịnh Diễm cho Kiều Kiều nghe.
Kiều Kiều mở to mắt: "Cậu ta làm thêm ở đây à?"
Ninh Tụng nói: "Chắc là trải nghiệm cuộc sống thôi."
"Tớ còn tưởng chỉ có bố tớ mới cắt tiền tiêu vặt của tớ, bắt tớ ra ngoài trải nghiệm cuộc sống." Kiều Kiều nói, "Vậy thì mấy người kia đáng đời rồi, họ nên mừng là không phải đối thủ của Thịnh Diễm, nếu thật sự làm gì Thịnh Diễm, ngày mai tất cả đều phải ngâm mình dưới biển rồi."
...Đáng sợ vậy sao?
Thế giới này thật điên rồ.
Vì còn phải về trường, khoảng 9h họ rời KTV. Mấy người vẫn chưa chơi đã đời, lại hẹn mai đi chơi ở Đại lộ Hoàng hậu.
Khi họ đi qua sảnh tầng một, thấy Thịnh Diễm đang bị mắng, mái tóc trắng dưới đèn lung linh ánh sáng ấm áp, hai tay đút túi quần, vẻ mặt thờ ơ, ánh mắt nhìn thấy nhóm họ, nghiêng đầu nhìn sang, cười vẫy tay với Ninh Tụng, bị quản lý vỗ vào tay một cái, lại bất lực đút vào túi.
"Đù má, thằng phục vụ này đẹp trai thật đấy." Cậu bé mập đi cùng nói.
"Vãi, mắt mày kiểu gì thế, không nhận ra Thịnh hoa khôi của trường Kiều Kiều à."
Vẻ đẹp của Thịnh Diễm nổi tiếng khắp giới học sinh cấp ba Thượng Đông.
"Sao cậu ta lại làm phục vụ ở đây, nhà cậu ta giàu thế mà."
"Nghe nói cậu ta muốn vào giới giải trí, nhưng gia đình không đồng ý, cắt hết thẻ của cậu ta, bắt cậu ta hát hò thì đừng dùng tiền của gia đình."
Ra khỏi KTV, vừa hay đi ngang qua một khu phố thương mại cũ ở đảo Minh Châu. Dù đã khuya nhưng du khách vẫn rất đông. Ninh Tụng mua một chiếc rèm cửa mới, thấy bên cạnh có bán cây xanh, cậu chọn đi chọn lại, mua một chậu hoa nhài.
Không phải hoa hồng, cũng không phải hoa ly hay hoa tulip, mà là một chậu hoa nhài rất bình thường.
Bình thường giống như cậu.
Khi mua, thực sự không biết rất lâu sau này nó sẽ trở thành bìa của một album.
Ai cũng biết câu nói đó:
【Họ nói hoa nhài trong ngày mưa còn đẹp hơn.】
---------
❤️🔥Tác giả có lời muốn nói:
Trứng màu: Dưới sàn đấu quyền anh ở địa thành, người người chen chúc. Thịnh Diễm đang kéo Ninh Tụng định rời đi thì một chiếc găng tay đấm bốc bất ngờ rơi vào lòng Ninh Tụng. Lý Du tựa vào hàng rào, cười mà không cười nhìn họ. Thịnh Diễm cũng không nói gì, chỉ cười rồi ném thẳng chiếc găng tay trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro