Chương 2: Nhốt
CHƯƠNG 2 H NHỐT
Mấy canh giờ sau khi Mạc Lạc Hoa rời đi, 7 hộ pháp quay trở về tổng đà Thiên Khấp giáo. Hai ngày này đến phía nam điều tra chuyện phản loạn, nhưng nhân vật chân chính đứng phía sau cũng chưa hiện thân.Việc này sự tình trọng đại, 7 hộ pháp quay về tổng đà liền tiến đến hướng giáo chủ báo cáo tình hình.
7 người đi vào phòng ngủ giáo chủ Thiên Khấp – Hắc Diệu chờ lệnh, tả hữu hộ pháp đứng ở trước 7 người – Nguyệt Khấp cùng Phong Nhật mắt sắc phát hiện dị thường sau bình phong.
"Các ngươi trước lui ra cho ta.......! Hôm nay thân thể ta không khỏe, ngày mai lại đến báo cáo tình hình...."
Sau bình phong truyền đến âm điệu không giống như ngày thường lạnh lùng, cao ngạo, mà lại là hơi khàn khàn cùng mỏi mệt.
Mọi người nghe vậy đều lui ra, cho rằng lần này giáo chủ thật sự là bệnh đến thần chí không rõ a ! Ngay cả giọng nói cũng trở nên suy yếu như vậy, như thế nào còn khiến cho người ta cảm thấy được có chứa một chút gợi cảm như vậy. Ngay tại lúc 7 người đều tự thân quay về thì tả hữu hộ pháp đều tự lộn trở lại đứng trước cửa phòng ngủ của Hắc Diệu, hai người quay sang đối mặt ngầm đồng ý liền đều nhảy vào phòng ngủ của Hắc Diệu .
Tuy rằng đều đoán được tình huống bên trong khác thường, nhưng hai người vẫn bị tình cảnh trước mắt làm cho sợ ngây người ! — nam nhân ngày thường cao ngạo, tàn bạo kia giống như con rối bị mảnh vải hỗn độn cột vào nửa treo trên giường, toàn thân che kín ứ ngân xanh đỏ cùng vết thương vì tình sự lưu lại, hai điểm nhũ thủ sưng đỏ trước ngực dưới phụ trợ của da thịt màu mạch lóe lên từng trận sáng bóng mê người, giống như hai nụ hoa nở rộ, dấu vết dâm ý pha trắng hồng giữa hai chân lướt qua cái đùi bóng loáng thon dài, chảy xuống dưới cái chăn màu vàng nhạt bên dưới, giống như những điểm hoa rơi tàn hồng, kích thích thần kinh Nguyệt Khấp và Phong Nhật.
Dưới mái tóc đen hỗn độn, nam nhân nghe thấy tiếng vang, chậm rãi nâng đầu lên, y thoạt nhìn phi thường chật vật, tựa hồ đã gặp tra tấn thật lớn, trừ bỏ hai mắt vẫn như cũ khiến người phát đau, làm cho người ta cảm giác được sự cao ngạo, tàn bạo của y ......
"Ai cho các người vào đây, đều cút ra ngoài cho ta ...."
Hắc Diệu nói những lời này, ngữ khí thiếu đi vài phần khí thế của ngày thường. Y vốn tính chờ tối nay thể lực hồi phục sau sẽ tự thoát khỏi trói buộc.
Nguyệt Khấp không để ý tới cảnh cáo giờ phút này không mang theo tính uy hiếp của Hắc Diệu, cố nén phẫn nộ không ngừng nảy lên, tới gần Hắc Diệu giúp y cởi xuống mảnh vải trói chặt, nhìn thấy y nháy mắt hư nhuyễn ngã xuống trong lòng ngực mình, trong lòng hắn không khỏi có cảm giác nhộn nhạo kỳ quái.
Tâm bị đau đớn.
Là ai, là ai dám đối đãi người mà hắn trân ái như thế ~!
Lúc này Hắc Diệu cũng vô lực giãy ra, chỉ có thể tùy ý Nguyệt Khấp ôm.
"Ta muốn giết hắn ....... Ta nhất định phải giết hắn"
Ở thời điểm được Nguyệt Khấp ôm vào trong ngực, hận ý mãnh liệt ẩn chứa dã tính hắc báo, nhưng không có phát hiện vẻ mặt phức tạp của Nguyệt Khấp cùng với Phong Nhật từ đầu tới cuối không nói một câu – ......
———-
"Các ngươi điên rồi ! Buông ra ! Có nghe hay không......."
Hắc Diệu phẫn nộ tê rống, không dám tin nhìn bọn họ. Y chưa từng nghĩ tới có một ngày lại lọt vào sự xâm phạm của Nguyệt Khấp và Phong Nhật, hơn nữa lại là sau khi y bị một nam nhân xa lạ cường bạo. Tuy nói y cho tới bây giờ đều chưa có tín nhiệm qua bọn họ, nhưng vẫn có cảm giác bị phản bội khiến y bi phẫn.
Mà hai người vốn muốn giúp Hắc Diệu tẩy trừ thân mình, nhưng khi không ngừng thấy trên thân nam nhân lưu lại dấu vết bị xâm phạm, thật sự họ không thể chấp nhận việc người bọn họ vẫn quý trọng lại để cho người ta giữ lấy trước, kết quả lúc cởi ra những mảnh vải trên người Hắc Diệu, một cỗ phẫn nộ mãnh liệt cắn nuốt lý trí bọn họ, giờ phút này bọn họ thầm nghĩ giữ lấy Hắc Diệu, gạt bỏ dấu vết của nam nhân khác trên người y.
Bị hai nam nhân cao lớn tuấn mỹ vây trong lòng ngực cực nóng, thân thể y đã sớm mỏi mệt không chịu nổi, hai chân bị cánh tay từ phía sau vươn tới mạnh mẽ dùng sức kéo sang hai bên, dâm loạn mở ra. Hắc Diệu đã mất đi năng lực kháng cự chỉ có thể thuận theo tiếp nhận Phong Nhật kia một lần tiếp một lần cưỡng ép bí môn mình chống đỡ va chạm. Bí huyệt bởi vì trước đó đã nhận qua tình sự còn thấm ướt non mềm nên có thể tiếp nhận sự cường ngạnh của nam nhân. Ra vào càng ngày càng sâu, không ngừng mà lặp lại trình diễn, khiến song mong cùng đùi mãnh lực chạm vào nhau phát ra tiếng vang dâm đãng.
"Ta ngày thường trân quý, tôn trọng ngươi như thế, hiện giờ sao lại để cho tiện nam nhân khác đối với ngươi như vậy? Không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ."
Phong Nhật xâm phạm từ phía sau Hắc Diệu nâng lên càng dưới vô lực của Hắc Diệu, giống như ác ma hung hăng cắn cổ cùng lỗ tai của y, không còn thấy sự cung kính như thường ngày. Hắn giờ phút này chính là một nam nhân bị ghen tị chọc giận.
Mà Nguyệt Khấp thì đang âu yếm ngực Hắc Diệu, giống như sự ôn nhu thường ngày của hắn. Mái tóc đen ướt át lộn xộn dán trên khuôn mặt tuấn tú tà khí mà mỏi mệt của Hắc Diệu, càng làm gia tăng sự gợi cảm cùng hấp dẫn đối với Nguyệt Khấp, đôi môi mím chặt bị cắn đến đỏ bừng, lại đánh không lại sự xâm phạm cường ngạnh của Nguyệt Khấp, bị bắt nhận đầu lưỡi giảo hoạt kia, để cho nó vói vào trong miệng mình tham lam quấy. Sau đó, đầu lưỡi giảo hoạt không thành thật này dọc theo cái cổ ướt mềm của Hắc Diệu không ngừng kéo dài xuống phía dưới, đi vào hai đóa hoa trước ngực, không ngừng khiêu khích, mút vào.
"A ân —" Trước sau đều bị kích thích mãnh liệt đến không thể diễn tả làm cho Hắc Diệu không tự chủ được kêu gào khóc lên, điều này càng làm cho Hắc Diệu cảm thấy phẫn nộ, đôi mắt sát khí lạnh thấu xương trừng về phía hai người, nhưng hai người đã bị tình dục làm choáng váng đầu óc không có quan tâm quá nhiều như vậy, chỉ biết một mặt mù quáng đòi lấy ! [ Lời tác giả : có phải hay không có điểm hoa mẫu đơn hạ tử, hương vị thành quỷ cũng phong lưu a! ! Ha hả ! ! Này hai người ... có cơ hội ta sẽ giúp chúng lang nhà ta lấy lại công đạo ! Hiện tại trước cho các ngươi happy một chút .... >_< ]. Tiếng than nhẹ bất giác này của Hắc Diệu càng châm thêm ngọn lửa dục vọng của Nguyệt Khấp và Phong Nhật !
"Giáo chủ ..... trong thiên hạ này duy chỉ có mệnh lệnh của ngài, Nguyệt Khấp thề sống chết đạt thành ..... nhưng ngài, cũng không tin tưởng bất luận kẻ nào. Chẳng sợ người này vì người mà chết.... có phải chỉ có đào tim ra để trước mặt người, người mới có thể bố thí một chút tin cậy hay không? Có phải ở một khắc cuối cùng máu chảy cạn, mới có thể chứng minh ta là sự tồn tại có ý nghĩa của người hay không? Xin tha thứ Nguyệt Khấp, ta sẽ dùng máu của ta, kiếm của ta để bảo vệ người, thẳng đến một ngày người không còn hơi thở, Nguyệt Khấp mới có thể chấp nhận chính mình không còn hơi thở."
Nhẹ cắn nụ hoa trước ngực của Hắc Diệu, Nguyệt Khấp hy vọng có thể đem tình cảm vẫn dấu diếm trong lòng nhắn gửi nam nhân lạnh lùng, tàn bạo không ai bằng này. Không thể mở miệng nói lời nào, chỉ có thể để Nguyệt Khấp làm sâu sắc một bước càng thêm xâm nhập đối với Hắc Diệu .
"Ta nhất định sẽ giết các ngươi ....... A....... Chết tiệt ...... "
Phân thân cứng nóng bị khoang miệng mềm mại của Phong Nhật hàm trụ, như một cỗ điện lưu chảy qua, kích thích Hắc Diệu, làm cho lời nói của y bao phủ tại trong khoái cảm – nơi bán đứng y......
Bị Nguyệt Khấp cùng Phong Nhật vô chừng mực đòi lấy, hơn nữa trước đó bị Mạc Lạc Hoa cường bạo, cho dù là giáo chủ Thiên Khấp giáo – Hắc Diệu luyện được một thân tuyệt thế võ công, có khí lực tinh tráng, cũng dần dần mất đi ý thức.
Cảm giác được sự dị thường của Hắc Diệu, Nguyệt Khấp và Phong Nhật đều chậm rãi nừng lại, hai người dần dần tỉnh táo lại nhìn thấy Hắc Diệu mất đi ý thức, cũng bắt đầu lo lắng phải như thế nào thu dọn tàn cục này! Hắc Diệu ... người mà bọn họ dị thường quý trọng, cao ngạo, lạnh lùng đến giống như thần thánh không thể xâm phạm, giờ lại không biết đã để người nam nhân nào làm bẩn, khiến cho bọn họ mất đi lý trí, thầm nghĩ gạt bỏ đi dấu vết nam nhân kia lưu lại. Chết tiệt, sớm biết vậy đã sớm hung hăng giữ lấy y rồi ..... Nhất định phải giết nam nhân đã ôm y ! Có lẽ giết nam nhân kia đi vẫn là tiện nghi cho hắn, nhất định phải khiến hắn muốn sống không được, muốn chết không xong !
Nhốt ..... đưa sinh mệnh mà bọn họ dành tình cảm chân thành nhốt lại ! Nguyệt Khấp và Phong Nhật có sự ăn ý như bình thường, đều cùng hướng tới một phương pháp giải quyết duy nhất. Bọn họ tuyệt không thể mất đi y, liên thủ nhốt Hắc Diệu chỉ có thể là thủ đoạn duy nhất.
"Ta nghĩ ý tưởng của chúng ta đều giống nhau ! Nhốt giáo chủ cũng không phải chuyện dễ dàng, ta đi làm chút chính sách chu toàn, trước hết nghĩ biện pháp dấu bọn Viêm Kim. Ngươi trước tìm một chỗ an bài giáo chủ. Phong Nhật, ngươi hẳn là biết giáo chủ không phải người ngươi có thể một mình có được, cho nên ngươi cần biết rõ nên làm như thế nào !" Nguyệt Khấp khôi phục lại sự lạnh lùng mặc xong quần áo đối với Phong Nhật đang quỳ gối trước người Hắc Diệu nói.
"Ta còn không cần tới phiên ngươi phân phó. Ta đương nhiên biết trước mắt đôi ta chỉ có thể liên thủ, nếu không ngươi cho rằng ta sẽ cam tâm đem giao chủ cùng ngươi chia xẻ sao?" Phong Nhật vẫn nhìn chăm chú vào Hắc Diệu cũng không ngẩng đầu lên đối với Nguyệt Khấp nói.
"Cùng nhau, cùng nhau!" Dứt lời, Nguyệt Khấp nhanh chóng đi ra khỏi phòng tắm. Trong lòng hắn đương nhiên minh bạch, mình cũng nghĩ muốn một mình giữ lấy Hắc Diệu, nam nhân lạnh lùng, tàn bạo nhưng vẫn tác động tâm y này. Từ lần đầu tiên nhìn thấy y, tâm liền vẫn đứng ở trên người y, cho nên mới vẫn cam nguyện yên lặng bảo hộ ở bên cạnh y, không nghĩ tới lại phát sinh chuyện như vậy..... Nhất định phải tìm ra nam nhân kia, đem hắn bầm thây vạn đoạn....
Trong phòng tắm —
"Chẳng lẽ phải dùng thiết liên vĩnh viễn trốn cũng không thoát đem ngươi khóa lại, dùng bạo lực đem ngươi xâm phạm hoàn toàn, ngươi mới chính thức thuộc về ta? Nhưng ta không nghĩ làm bẩn sự cao ngạo của ngươi như vậy, cho nên lâu nay ta cái gì cũng chưa làm, cam nguyện thuần phục ở dưới chân ngươi, chờ đợi tất cả sai khiến của ngươi. Bất đắc dĩ hiện giờ ta đã vì ngươi mà điên cuồng ! Ta phải vĩnh viễn giữ lấy ngươi.... Chẳng sợ chỉ có thể đem ngươi nhốt cả đời.... hy vọng ngươi tha thứ cho ta, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể không mất đi ngươi !" Đối với Hắc Diệu đã mất đi ý thức, Phong Nhật chậm rãi hôn lên đôi môi dụ nhân kia của Hắc Diệu ......
HẾT CHƯƠNG 2
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro