Chương 26:Cho Ta Sờ Sờ
Kinh đô.
Một cơn mưa thiên thạch bất ngờ giáng xuống, tàn phá kinh đô xa hoa, để lại cảnh tượng tan hoang.
So với Vân Thành, kinh đô với những tòa kiến trúc cao chọc trời và dân cư đông đúc hơn, thiệt hại và thương vong càng thảm khốc hơn.
"Đoạn tổng, trụ sở chính bị thiên thạch tấn công, ước tính có khoảng 300 công nhân mắc kẹt trên các tầng cao, cần cứu viện khẩn cấp."
"Tòa cao ốc của chi nhánh công ty đã đổ sập, thương vong có thể không nhỏ. Ước tính số tiền đền bù cho công nhân và tổn thất tài sản khác lên tới 1 tỷ."
"Kho hàng bị ảnh hưởng nhẹ nhờ quyết định của ngài trước đó. Khi ngài yêu cầu gia cố bằng hợp kim khuê thán, chúng tôi đã làm theo và tăng đáng kể khả năng chịu lực của tường. Đó thực sự là một quyết định sáng suốt."
Hợp kim khuê thán được sản xuất từ nguyên liệu công nghiệp chưng khô, vốn là vật liệu cơ bản dùng để chế tạo xe tăng chiến đấu, với đặc điểm siêu cứng và khả năng chịu nhiệt cao. Giá trị của nó cực kỳ xa xỉ.
Lúc trước, khi Đoạn Hải Bình yêu cầu cải tạo tất cả các kho hàng với tường ngoài bằng hợp kim khuê thán, hội đồng quản trị và nhiều cấp dưới đều phản đối. Nhưng hắn kiên quyết, thậm chí còn chi tiền riêng để cải tạo biệt thự của mình.
Bây giờ nhìn lại, quyết định đó quả là sáng suốt.
Dù nhận được ánh mắt sùng bái từ cấp dưới, Đoạn Hải Bình vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, không màng đến những báo cáo tổn thất.
Ánh mắt hắn chỉ dừng lại thật lâu trên màn hình điện thoại, nơi giao diện trò chuyện với Lưu Cẩn An hiện lên.
Trong đó, lời dặn dò của thiếu niên hiện rõ, từng câu từng chữ.
Đặc biệt là câu: "Ta nói điều này là thật hay giả, 10 giờ, tự mình xem kết quả." Lời nói mang theo một sự tự tin siêu nhiên, như thể đã biết trước mọi việc.
Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh thiếu niên thanh tú ấy, mày hơi nhướng, vẻ kiêu ngạo và đắc ý đều hiện rõ trên gương mặt trẻ trung, rạng rỡ.
Càng nhìn, ánh mắt hắn càng thêm phức tạp. Hắn không khỏi cảm thấy hối hận vì đã không sớm đưa Lưu Cẩn An đến bên mình.
"Đoạn tổng, bước tiếp theo nên làm gì? Xin ngài chỉ thị."
Đoạn Hải Bình đặt điện thoại xuống bàn, trầm giọng nói:
"Trấn an công nhân và gia đình họ, cung cấp đầy đủ nhu yếu phẩm. Ngoài ra, hãy thu thập các mảnh thiên thạch mang về đây."
Nếu lời Lưu Cẩn An nói là thật, những mảnh thiên thạch này có thể là chìa khóa để thức tỉnh và nâng cấp dị năng.
Dù không muốn tranh giành quyền lực, nhưng nếu có cơ hội tiến xa hơn, Đoạn Hải Bình sẽ không bỏ lỡ.
Rất nhanh, một mảnh thiên thạch đỏ rực được đặt trước mặt hắn.
Hắn đưa tay chạm vào, cảm nhận sức mạnh nguyên tố lan tỏa khắp cơ thể. Đó là cảm giác khi sở hữu dị năng.
Chưa kịp khám phá sức mạnh mới, một luồng lực hút kỳ lạ kéo hắn đi.
Hắn cảm giác linh hồn mình bị cuốn theo, chỉ có thể bất lực nhìn mình ngã xuống bất tỉnh.
Khi mở mắt, hắn đã đứng trước mặt Lưu Cẩn An.
Theo bản năng, hắn kích hoạt dị năng, lập tức khống chế viên đạn đang bay đến với tốc độ kinh hoàng.
"Nếu ta chậm một bước, ngươi đã bị bắn thành cái sàng."
Đoạn Hải Bình ngạc nhiên khi nhận ra ngữ khí của mình có chút... oán trách.
Lưu Cẩn An cũng sững người, không thể hiểu nổi tại sao Đoạn Hải Bình lại xuất hiện ở đây:
"Đoạn Hải Bình?"
Nhìn vẻ kinh ngạc của thiếu niên, Đoạn Hải Bình nhanh chóng suy nghĩ. Chẳng lẽ không phải do Lưu Cẩn An kéo hắn đến đây?
Hơn nữa, hắn nhận ra thân thể này không phải của mình. Nếu không, hắn chắc chắn không thể đứng vững như hiện tại.
Suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng, hắn lập tức nói:
"Ta không hiểu ý ngươi."
Đúng vậy, lúc này, đáng lẽ Đoạn Hải Bình phải đang bận rộn đối phó với cơn khủng hoảng tại kinh đô.
Lưu Cẩn An trong lòng dần trấn tĩnh lại, hắn đại khái đã hiểu rõ nguyên nhân:
"Xem ra ngươi là vật triệu hoán của ta. Đi, bắt hắn lại, để ta xem bản lĩnh của ngươi."
Vật triệu hoán?
Chẳng lẽ Lưu Cẩn An đã thức tỉnh dị năng triệu hoán, mà thứ được triệu hoán lại chính là hắn?
Đoạn Hải Bình xoay người, ánh mắt thoáng hiện lên vài phần hứng thú. Có vẻ như giữa hắn và thiếu niên này thực sự có duyên phận.
Hắn chỉ khẽ giơ tay, hai viên đạn đang lơ lửng liền lập tức đổi hướng, lao thẳng về phía Thi Vũ Ninh.
Thi Vũ Ninh lúc này đã cạn kiệt thể lực, không thể tiếp tục sử dụng dị năng. Trong một giây ngắn ngủi, hắn chỉ kịp bắn thêm một phát súng, nhưng kỳ lạ thay, phát súng đó lại không hề bắn ra viên đạn nào.
"Phụt, phụt!"
Hai viên đạn, dưới sự điều khiển của Đoạn Hải Bình, cắm chính xác vào cổ tay Thi Vũ Ninh.
"Aaaa!"
Tiếng hét thảm thiết vang lên khi cơn đau sắc bén ập đến. Thi Vũ Ninh không thể cầm nổi khẩu súng săn nữa, quỳ gục xuống mặt đất, đau đớn kêu la.
Khẩu súng săn cũng ngoan ngoãn trôi nổi trước mặt Lưu Cẩn An.
"Khống chế kim loại, quả nhiên là một dị năng tốt."
Lưu Cẩn An hơi ghen tị, định bước tới kiểm tra, nhưng ngay lúc đó, triệu hoán vật của hắn đã ra tay trước, đá bay thủ lĩnh Liệp Ưng Đoàn đang quỳ rạp.
"Ngươi..."
Không đợi hắn nói xong, Đoạn Hải Bình đã dẫm gãy một ngón tay của Thi Vũ Ninh.
"Aaaa!"
Thi Vũ Ninh lại hét lên trong đau đớn tột cùng.
Lưu Cẩn An định lên tiếng ngăn cản nhưng lại nuốt lời vào trong.
Cậu nhớ đến cảnh Thi Vũ Ninh hành hạ cảnh sát Trịnh, bất giác cảm thấy việc để Thi Vũ Ninh chịu chút đau đớn trước khi chết cũng không phải là quá đáng.
Từng ngón tay của Thi Vũ Ninh lần lượt bị Đoạn Hải Bình dẫm gãy.
Chưa dừng lại, hắn còn điều khiển những viên đạn trong cơ thể Thi Vũ Ninh di chuyển theo mạch máu, phá hủy nội tạng và cơ bắp của hắn.
Khi thấy Thi Vũ Ninh vẫn cố giãy giụa, Đoạn Hải Bình bẻ gãy hai chân hắn, khiến hắn hoàn toàn bất động.
Tiếng hét thảm thiết dần yếu đi, dưới thân Thi Vũ Ninh đã xuất hiện một vũng máu loãng, hòa lẫn với chất bài tiết, bốc lên mùi hôi thối ghê tởm.
Thi Vũ Ninh, kẻ từng gây bao tội ác, giờ đây bị tra tấn đến mức gần như mất nhân hình.
Lưu Cẩn An nhìn Đoạn Hải Bình, trong lòng khẽ run. Những gì vừa diễn ra chứng minh rằng vai phản diện điên loạn trong tiểu thuyết quả nhiên không phải hư danh.
"Đủ rồi, cho hắn cái chết thống khoái đi." Lưu Cẩn An ra lệnh.
Đoạn Hải Bình vẫn chưa hài lòng. Nghĩ đến việc một kẻ như vậy suýt nữa làm tổn thương Lưu Cẩn An, hắn không thể kiềm chế cơn giận.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên tia máu lạnh lẽo. Gương mặt hắn lấm lem máu tươi, khóe môi nhếch lên một nụ cười tà ác.
Trông hắn lúc này chẳng khác gì một con quỷ bước ra từ địa ngục, yêu dị, tà mnhưng đầy áp bức.
Lưu Cẩn An thận trọng quan sát người trước mặt.
Cậu không hiểu vì sao vật triệu hoán của mình lại mang hình dáng giống hệt Đoạn Hải Bình, ngay cả tính cách cũng rất tương tự.
Không giống những triệu hoán vật thông thường chỉ biết tuân lệnh chủ nhân, kẻ này thậm chí còn có tư duy riêng.
Có lẽ đó là do bản chất của quyển dị năng mà cậu sở hữu?
Cân nhắc rằng thời gian hiệu lực của triệu hoán chỉ là một giờ, Lưu Cẩn An quyết định kết thúc nhanh chóng.
Cậu vung đao, dứt khoát chấm dứt mạng sống của Thi Vũ Ninh, giải thoát hắn khỏi sự tra tấn dã man.
"Ta còn chưa chơi đủ." Đoạn Hải Bình cầm lấy hai viên đạn dính máu, ngắm nghía trong lòng bàn tay.
"Nghe lời," Lưu Cẩn An chụp lấy hai viên đạn, giọng nói có phần ghét bỏ. "Ta là chủ nhân của ngươi, ngươi phải nghe lời ta."
"Chủ nhân?" Đoạn Hải Bình lặp lại, đôi mắt lóe lên ánh lạnh.
"Ừ." Lưu Cẩn An đáp, tiện tay rút một tờ khăn giấy từ ba lô ra. Cậu phát hiện mình thấp hơn đối phương một đoạn, liền ra lệnh: "Cúi đầu xuống."
Đoạn Hải Bình nghe lời.
Máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ khăn giấy. Chỉ lau mặt cho triệu hoán vật, mà cậu đã dùng hết mấy tờ khăn.
"Hay là tự ngươi tìm chỗ mà rửa đi?" Hắn nhíu mày.
"Ngươi... ngươi dám tiếc vài tờ khăn giấy vì ta?" Đoạn Hải Bình không tin vào tai mình.
"Đoạn, ta khuyên ngươi nên nhận rõ thực tế," Lưu Cẩn An vỗ vỗ mặt hắn. "Khăn giấy thì tốn tiền, còn ngươi thì miễn phí. Ngươi nói xem, thứ nào đáng quý hơn?"
Triệu hoán vật có tư duy riêng, đúng là phiền phức.
Nhìn sang bên cạnh, Lưu Cẩn An thở dài, ánh mắt đầy ngưỡng mộ khi nhìn Trương Bảo – chú lợn rừng của Trương Văn Thiến.
"Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta còn không bằng một con lợn rừng?" Đoạn Hải Bình tức giận.
Lưu Cẩn An không đáp, chỉ vẫy tay gọi Trương Bảo: "Lại đây, để ta sờ sờ một chút."
Trương Bảo lập tức chạy tới, tung tăng như muốn nịnh nọt, để mặc cho hắn vuốt ve.
Xoa xoa tai của Trương Bảo, Lưu Cẩn An khiêu khích nhìn Đoạn Hải Bình: "Tới đây, ngồi xuống, để ta sờ sờ ngươi xem nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro