Chương 27:Không Lo Người
Dám để hắn sờ?
Dám cả gan chạm vào Đoạn Hải Bình, tên nhóc này lá gan quả thực không nhỏ.
Mang theo gương mặt không chút biểu cảm, hắn chăm chú nhìn đôi tay thon dài, trắng nõn đang vuốt ve lợn rừng kia, khớp xương rõ ràng, đẹp đến mức khiến người ta phải chú ý.
Nhìn lại con lợn rừng, hắn bỗng thấy vô cùng chướng mắt.
Đoạn Hải Bình từ trước đến nay đều tùy hứng, không chịu bất kỳ sự ủy khuất nào. Hắn không chút do dự điều khiển viên đạn xuyên thẳng vào gáy của Trương Bảo.
Lần này động tác vừa nhanh vừa chuẩn, đến mức Trương Bảo thậm chí không kịp phát ra một tiếng rên, thân hình to lớn như ngọn núi của nó ầm ầm ngã xuống đất, rồi tan biến trong không khí.
"Tiểu Bảo!"
Trương Văn Thiến đau lòng lao đến, chỉ tay vào Đoạn Hải Bình, tức giận quát lớn:
"Ngươi dựa vào đâu mà giết Tiểu Bảo của ta!"
Đoạn Hải Bình thờ ơ đáp:
"Nó chỉ là triệu hoán vật. Chết rồi thì triệu hoán lại, chẳng phải xong rồi sao."
"Đúng, nó là triệu hoán vật, nhưng nó cũng là thú cưng của ta, là người nhà của ta!"
Trương Văn Thiến phẫn nộ nhìn hắn chằm chằm:
"Ngươi không phải cũng là triệu hoán vật sao? Chẳng lẽ mạng của triệu hoán vật thì không phải là mạng?"
Mặc dù ánh mắt của người đàn ông này lạnh lẽo đáng sợ, hành động thì khiến người ta sôi máu, nhưng Hồ Đắc Ý và Hồ Kiến Nghiệp vẫn không hề lùi bước, đứng sát bên cạnh Trương Văn Thiến.
Bực bội.
Đoạn Hải Bình không kiên nhẫn nhíu mày.
"Người nhà"? Hắn không hiểu khái niệm đó. Hắn chỉ biết rằng bất kỳ thứ gì khiến hắn cảm thấy bực bội, đều nên bị loại bỏ.
"Dừng tay!"
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lưu Cẩn An lao tới, đẩy Đoạn Hải Bình ra. Hai viên đạn mất đi sự điều khiển liền rơi xuống đất.
Lưu Cẩn An lòng còn sợ hãi, đứng chắn trước mặt nhóm Hồ gia. Nếu vừa rồi hắn chậm một giây thôi, hai viên đạn kia chắc chắn đã lấy mạng họ.
Không ngờ rằng triệu hoán vật này lại nguy hiểm đến thế, hoàn toàn không chịu sự kiểm soát.
Nghĩ đến việc Hồ gia suýt mất mạng dưới tay Đoạn Hải Bình, Lưu Cẩn An giận sôi máu.
Hắn túm lấy cổ áo Đoạn Hải Bình, ép hắn phải nhìn thẳng vào mình:
"Ta mặc kệ ngươi nghĩ gì, nhưng tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời. Nếu không, ta sẽ không bao giờ triệu hoán ngươi nữa."
Triệu hoán vật có tự mình ý thức hay không, Lưu Cẩn An không biết, trong tiểu thuyết cũng không nhắc đến.
Nhưng nếu triệu hoán vật này đặc biệt đến vậy, cậu đành phải dùng cách đặc biệt để đối phó, khiến cho Đoạn Hải Bình nhận ra ai mới là chủ nhân thực sự.
"Ngươi đang uy hiếp ta?"
Đoạn Hải Bình định phản kháng, nhưng ánh mắt hắn bỗng bị đôi mắt đào hoa đầy giận dữ của thiếu niên thu hút.
Thật xinh đẹp.
So với đôi mắt này, ngay cả khối phỉ thúy đế vương mà hắn từng bỏ ra hàng tỷ đấu giá cũng không thể sánh bằng.
Thấy Đoạn Hải Bình không phản kháng nữa, Lưu Cẩn An nghĩ rằng hắn đã khuất phục. Cậu buông tay ra, còn vỗ vai Đoạn Hải Bình, nghiêm túc nói:
"Ngoan ngoãn đi theo ca, ta đảm bảo mỗi ngày sẽ triệu ngươi ra để hít thở không khí."
"Ngươi cũng đừng lo, dù thời gian hiện tại chỉ duy trì được một giờ, nhưng sau này khi năng lực của ta tăng lên, thời gian đó chắc chắn sẽ dài hơn."
Dù gì thì sức chiến đấu của Đoạn Hải Bình cũng không phải dạng vừa. Để từ bỏ một chiến lực mạnh mẽ như vậy, Lưu Cẩn An quả thực có chút tiếc nuối.
Đoạn Hải Bình bật cười. Không ngờ có ngày hắn lại bị "vẽ bánh" như thế. Thật mới lạ, nhưng lại không khiến hắn ghét bỏ.
Sau khi an ủi Đoạn Hải Bình, Lưu Cẩn An nhặt khẩu súng săn trên đất lên, đưa cho Hồ Đắc Ý.
"Hồ thúc, cầm lấy để phòng thân."
Trong số bọn họ, chỉ có Hồ Đắc Ý là không có dị năng. Dao long văn tuy sắc bén, nhưng không thể so với tầm bắn xa của súng săn.
Cuối cùng, Lưu Cẩn An sắp xếp để Đoạn Hải Bình ngồi ở phía sau, gần cửa sổ, còn Hồ Kiến Nghiệp ngồi ở giữa để tạo khoảng cách.
"An An, có thể đổi chỗ không? Ta lái xe, còn ngươi ngồi đây."
Lưu Cẩn An nhớ lại cảnh hắn hành hạ chết Thi Vũ Ninh, hình ảnh đó quá tàn bạo, khiến cậu cảm thấy có chút sợ hãi.
(chỗ này để là Đoạn Hải Bình Mình nghĩ là bị nhầm nên tụ ý sửa lại)
từ chối yêu cầu đổi chỗ của đối phương:
"Ngươi không biết đường."
Đoạn Hải Bình liếc mắt, hỏi:
"Ngươi sợ ta sao?"
Thấy Hồ Kiến Nghiệp gật đầu liên tục, Đoạn Hải Bình khẽ cười nhạo:
"Lá gan thật nhỏ."
"Đoạn Ngắn," Lưu Cẩn An nhắc nhở, "Không được khi dễ lão Hồ, nghe rõ chưa?"
Đoạn Hải Bình hơi nhướng mày, giọng nói mang đầy vẻ uy hiếp:
"Ta có khi dễ ngươi không, lão Hồ?"
Chỉ vừa nghe hai chữ "lão Hồ" từ miệng Đoạn Hải Bình, sống lưng Hồ Kiến Nghiệp lập tức lạnh toát. Rõ ràng Lưu Cẩn An cũng gọi hắn như thế mỗi ngày, nhưng vì sao cảm giác hoàn toàn khác biệt?
"Không, không có!" Hồ Kiến Nghiệp run rẩy, gần như muốn khóc.
Nếu không phải cha mẹ đang ở đây, lại thêm sự bảo vệ của Lưu Cẩn An, hắn đã muốn chạy xa khỏi người đàn ông đáng sợ này rồi.
Đoạn Hải Bình khẽ cười hai tiếng:
"Ngươi nghe thấy rồi đấy, hắn tự nói là không có. Vậy ngươi làm sao có thể vu oan cho ta?"
Lưu Cẩn An nghi ngờ nhìn vào gương chiếu hậu. Trong gương, sắc mặt Hồ Kiến Nghiệp trắng bệch, trông như sắp gục ngã. Nhưng Lưu Cẩn An không tìm được bất kỳ bằng chứng nào cho thấy Đoạn Hải Bình đã bắt nạt hắn.
"Ngươi đừng sợ hắn," Lưu Cẩn An trấn an, "Hắn chỉ là một triệu hoán vật có ý thức, thực ra không có ác ý với ngươi đâu."
Ngừng một lát, Lưu Cẩn An nói thêm:
"Nhẫn nhịn một chút, chờ thêm một lát, hắn sẽ tự biến mất."
Hồ Kiến Nghiệp vẻ mặt ủ rũ, ngồi ngay ngắn. Trong lòng chỉ muốn bỏ chạy nhưng không dám.
Sau nửa giờ, xe dừng lại ở một con hẻm nhỏ kín đáo. Lưu Cẩn An dẫn mọi người đi về phía bờ sông.
Khi bọn họ vừa đi được nửa cầu đá, cảnh tượng trước mắt bỗng chốc thay đổi. Chỉ trong nháy mắt, họ phát hiện mình đã đứng trên boong của một con tàu lớn.
Trừ Lưu Cẩn An, những người khác đều lộ rõ vẻ sững sờ và hoảng hốt.
"An An, đây là đâu? Không phải chúng ta vừa đi qua cầu sao?" Hồ Kiến Nghiệp theo phản xạ lùi về phía sau, nhưng như đụng phải một bức tường vô hình, bị bật ngược lại.
Phía trước vang lên giọng một người đàn ông trung niên:
"Vô ích thôi, một khi đã vào đây thì không thể ra ngoài."
Lưu Cẩn An nhìn về phía người đàn ông. Ông ta có dáng người trung bình, mặc trang phục truyền thống của Vân Thành, không có gì đặc biệt. Đi sau ông là một cô bé khoảng năm, sáu tuổi.
Hồ Đắc Ý tiến lên bắt chuyện:
"Chào ngài, tôi là Hồ Đắc Ý, đây là vợ và con trai tôi. Không biết nên xưng hô với ngài thế nào?"
"Ta là Vương Quý, đây là con gái ta, Vương Vân San."
Vương Quý xoa đầu con gái, bảo cô bé về phòng, còn ông thì dẫn mọi người vào trong khoang tàu và sắp xếp phòng ở cho từng người.
Điều kỳ lạ là ông lại sắp xếp để Lưu Cẩn An và Đoạn Hải Bình ở chung một phòng, trong khi những người khác đều ở phòng đơn.
Hồ Kiến Nghiệp khó hiểu hỏi:
"Chú Vương, sao chú phân phòng đơn cho mọi người, còn An An lại ở chung với người khác?"
Vương Quý lắc đầu:
"Đều là phòng đơn cả. Vào rồi sẽ rõ, không cần hỏi nhiều."
Trước khi vào phòng, Lưu Cẩn An dặn dò mọi người:
"Nhớ làm đúng theo quy tắc, đừng quên đấy."
Cửa phòng đóng lại. Lưu Cẩn An quan sát xung quanh. Phòng được trang trí đơn giản, rộng khoảng hơn mười mét vuông, chỉ có giường, đệm, bồn cầu, một quạt thông gió trên tường, và cánh cửa nối với bên ngoài.
Đoạn Hải Bình nhấc tờ giấy quy tắc lên, ánh mắt sâu xa nhìn về phía Lưu Cẩn An:
"Ngươi đã biết trước quy tắc nơi này?"
Lưu Cẩn An thản nhiên đáp:
"Đúng vậy."
Thái độ thẳng thắn khiến Đoạn Hải Bình bất ngờ. Hắn định nói thêm gì đó, nhưng vừa lúc này, Lưu Cẩn An tiến lại gần.
Một bước, hai bước.
Hương bồ kết thoang thoảng truyền đến. Hơi thở ấm áp phả vào cổ hắn, hơi nóng từ làn da gần như chạm vào nhau.
Quá gần.
Ngay lúc đó, khoảng cách giữa họ đột nhiên bị kéo giãn. Thì ra Lưu Cẩn An chỉ tới gần để lấy tờ quy tắc trong tay hắn.
"Lần sau muốn gì thì nói thẳng, đừng đến gần như thế." Đoạn Hải Bình ho khẽ hai tiếng, "Ngươi cũng đối xử với người khác như vậy sao?"
Lưu Cẩn An khó hiểu liếc nhìn hắn một cái.
Đoạn Hải Bình nhếch môi cười, chỉ vào dòng đầu tiên trong tờ giấy:
"1. Mỗi phòng chỉ được phép có một người."
Hắn bật cười chế nhạo:
"Ngay cả quy tắc này cũng không coi ngươi là người."
_____
Chỗ Đoạn Ngắn là bên bản Convert/QT nó thế mình không hiểu nên sẽ để nguyên nhé
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro