Chương 34:Ngươi Liền Sờ Cá Đi

"Ưm ——"

Đoạn Hải Bình không thể kìm nén mà bật ra tiếng rên rỉ.

Nỗi đau khi xương bị lấy ra còn mãnh liệt hơn gấp trăm lần so với việc hai chân anh từng bị cắt đứt trước đây.

Mà kế tiếp, phần xương nhân tạo sẽ được đưa vào thay thế trong cơ thể anh.

Đoạn Hải Bình cảm nhận rõ sự ép buốt của dị vật chèn vào máu thịt. Cảm giác đau đớn xuyên tim này, chỉ những ai từng trải qua mới hiểu được.

Sống còn khổ hơn cái chết.

Đúng lúc này, anh nhận được tín hiệu triệu hồi từ Lưu Cẩn An.

Thật là đúng lúc, tiểu gia hỏa này.

"Gây mê toàn thân cho ta." Anh không chút do dự nói với chuyên viên gây mê. Ngay sau đó, không còn bất kỳ bận tâm nào, anh rơi vào trạng thái hôn mê.

"Lại gặp phải phiền toái gì sao?"

Ngữ điệu của Lưu Cẩn An nghe thì bình tĩnh, nhưng lại phảng phất chút vui vẻ không thể che giấu.

Hắn nghi hoặc nhìn Đoạn Hải Bình:

"Gặp chuyện gì tốt à? Sao tâm trạng ngươi lại tốt như vậy?"

Đoạn Hải Bình không trả lời câu hỏi, ánh mắt lại hướng về nhóm người đang ăn ngấu nghiến trên boong tàu:

"Những người này là ai?"

Lưu Cẩn An đơn giản kể lại chuyện xảy ra đêm qua. Hắn nói khẽ:

"Ta cơ bản đã xác định rằng thủy quái có mối liên hệ không thể tách rời với Thường Tư Thân."

"Đêm đầu tiên, ta và lão Hồ hợp lực đẩy lùi thủy quái. Khi đó, trên cánh tay nàng xuất hiện vết thương nứt mờ ảo."

"Tối hôm sau, ta yêu cầu nàng sử dụng dị năng hệ hỏa để hỗ trợ chúng ta, nhưng nàng thậm chí không thể phóng ra được dị năng nào, còn bị xúc tu của thủy quái cuốn lấy."

"Không tệ," Lưu Cẩn An hơi gật đầu, "Nếu ta không muốn lộ ra dị năng truy tung của mình, ta cần dùng cách khác để vạch trần Thường Tư Thân. Và đó sẽ là nhờ vào ngươi, đòn sát thủ của ta, Đoạn tiên sinh."

Cậu muốn Đoạn Hải Bình dùng dị năng thao túng kim loại để bắn đạn vào xúc tu. Đến lúc đó, Thường Tư Thân sẽ không còn đường chối cãi.

Đoạn Hải Bình khá hưởng thụ lời khen ngợi của Lưu Cẩn An, sảng khoái đáp ứng yêu cầu.

"Vậy ngươi định giải thích sự xuất hiện của ta thế nào?" Anh hỏi.

Lưu Cẩn An nghĩ một lúc rồi đáp:

"Cứ nói ngươi là vật triệu hồi của Hồ thúc, vừa thức tỉnh dị năng vào ban ngày."

"Không tệ, cách sắp xếp này rất ổn." Đoạn Hải Bình không tiếc lời khen ngợi.

Lưu Cẩn An liếc nhìn Đoạn Hải Bình, cảm thấy bất ngờ vì đây dường như là lần đầu tiên anh có thái độ ôn hòa như vậy.

Cũng chính ánh nhìn đó khiến cậu nhận ra:

"Đoạn tiên sinh, sắc mặt ngươi hôm nay không tốt lắm?"

Đoạn Hải Bình trả lời qua loa:

"Có lẽ là mệt thôi."

Lưu Cẩn An gật đầu, ánh mắt thoáng lướt qua Đoạn Hải Bình. Cậu đột nhiên nghĩ đến điều gì:

"Hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi tận thế bắt đầu. Hẳn là hôm nay ngươi mới hoàn thành ca phẫu thuật thay xương, không biết tình trạng ra sao rồi."

"Dù biết chắc chắn phẫu thuật sẽ thành công, nhưng nghĩ đến việc rút xương ra khỏi cơ thể, rồi nhét kim loại vào thay thế... đau đến mức nào chứ, chỉ nghĩ thôi đã thấy lo lắng."

Nghe vậy, tai của Đoạn Hải Bình hơi đỏ lên. Thì ra được người khác quan tâm lại có cảm giác như vậy.

Trong lòng anh ngứa ngáy như bị một móng vuốt mèo cào nhẹ qua, đau nhưng lại khiến người ta không nỡ dừng lại.

"Nếu hắn biết ngươi lo lắng cho hắn như thế, chắc chắn sẽ rất vui." Đoạn Hải Bình ho khan hai tiếng, cố tỏ ra lãnh đạm nói.

Lưu Cẩn An thở dài, giọng nói mang theo sự tiếc nuối:

"Khi hắn cần ta nhất, ta lại không thể ở bên cạnh hắn. Dù đã có dị năng, những gì ta có thể làm cho hắn vẫn là rất ít, rất ít."

Đoạn Hải Bình không hiểu, tại sao giọng điệu của Lưu Cẩn An lại như thể kiếp trước cậu mắc nợ anh điều gì.

Huống chi, những gì Lưu Cẩn An làm cho anh đã đủ nhiều rồi. Nếu không có thông tin tận thế mà Lưu Cẩn An cung cấp, anh không thể chuẩn bị đủ vật tư, cũng không thể nhanh chóng nhận được sự ưu ái từ quân đội.

Tập đoàn Đoạn thị có được địa vị như hôm nay, công đầu thuộc về tin tức mà Lưu Cẩn An mang đến.

Chẳng lẽ, Lưu Cẩn An đã dự đoán được tương lai hắn sẽ phải trả giá đắt vì cậu?

Nếu vậy, càng không nên để Lưu Cẩn An mang theo gánh nặng này.

Đoạn Hải Bình thầm nghĩ, nếu một ngày anh phải trả giá mọi thứ, thậm chí cả mạng sống vì một người, thì đó cũng là lựa chọn cam tâm tình nguyện của anh, không oán, không hối.

Làm sao có thể trách người khác được chứ?

Đoạn Hải Bình hơi hé miệng, nhưng không thốt ra được một lời nào.

Hiện tại anh chính là "Đoạn Ngắn" – vật triệu hồi của Lưu Cẩn An. Dường như anh không có tư cách để nói bất kỳ điều gì với danh nghĩa Đoạn Hải Bình.

Chậc.

Có lẽ anh nên tìm một cơ hội để thẳng thắn nói chuyện với Lưu Cẩn An?

Sau đó, Lưu Cẩn An dẫn Đoạn Ngắn về bàn ăn, giải thích lai lịch của anh cho mọi người.

Nhận được lời chúc mừng từ xung quanh, Hồ Kiến Nghiệp vui vẻ cười nói:

"Cùng vui cùng vui! Có Đoạn Ngắn hỗ trợ, tối nay chúng ta chắc chắn sẽ không chật vật như tối hôm qua nữa."

Trước đó, vì phải tìm nơi để triệu hồi Đoạn Ngắn, Lưu Cẩn An đã chậm trễ chút thời gian. Lúc này, cái bụng đói của cậu đang biểu tình dữ dội, chuẩn bị ăn cơm thì bất chợt nhận ra Vương Vân San – tiểu thư quý tộc của nhà họ Vương – cũng có mặt.

Cậu thọc khuỷu tay vào Hồ Kiến Nghiệp ngồi cạnh:

"Vương quý hôm nay còn đưa cả con gái đến à?"

"Đâu cơ?" Hồ Kiến Nghiệp nhìn quanh, không thấy gì cả:

"An An, ngươi đùa ta à?"

Lưu Cẩn An chỉ tay về phía cô bé ở xa xa:

"Chẳng phải kia sao? Lão Hồ, mắt ngươi kém quá, nhìn rõ ràng vậy mà cũng không thấy."

Hồ Kiến Nghiệp ngẩn người, sau đó đáp lại:

"An An, là ngươi nhìn nhầm thì có. Rõ ràng đó là Thường Tư Thân. Không tin thì hỏi mẹ ta xem!"

Trương Văn Thiến – mẹ của Hồ Kiến Nghiệp – nhìn thoáng qua rồi gật đầu xác nhận:

"Đúng là Thường Tư Thân."

Khi nhận được xác nhận, Lưu Cẩn An sững người. Nhưng ngay sau đó, cậu đột nhiên ý thức được điều gì.

Cậu lập tức kích hoạt dị năng truy tung, và phát hiện ra hải quái đang ẩn mình dưới đáy thuyền, chứ không phải trên người Vương Vân San trước mặt.

"Đoạn Ngắn, ngươi nhìn xem nữ hài kia, đại khái khoảng mấy tuổi?" Lưu Cẩn An vội hỏi.

Đoạn Hải Bình nhìn theo hướng tay Lưu Cẩn An chỉ:

"Tám hoặc chín tuổi."

Thì ra là vậy!

Lưu Cẩn An bừng tỉnh ngộ. Cậu và Đoạn Ngắn là hai người duy nhất tối nay không ăn bất kỳ thứ gì trong bữa tiệc.

Trong mắt tiểu cô nương kia, người ngồi đó là Vương Vân San.

Nhưng trong mắt tất cả những người khác, đó lại là Thường Tư Thân.

Điều này chứng tỏ thức ăn tối nay có vấn đề. Nó khiến tất cả những ai ăn phải rơi vào ảo giác, nhận nhầm Vương Vân San thành Thường Tư Thân.

Còn Thường Tư Thân thật sự, chính là con hải quái đang tìm cách bắt giữ bọn họ.

Sau khi làm sáng tỏ tình hình, Lưu Cẩn An không thể không suy nghĩ sâu hơn. Nếu gia đình họ Vương đang đóng vai một nhân vật trong màn thử thách này, thì câu hỏi đặt ra là: Tại sao họ lại làm vậy?

Linh bảo nhận chủ thường yêu cầu trải qua khảo nghiệm. Nhưng đến bây giờ, tất cả những gì họ trải qua vẫn chưa tính là thử thách thực sự.

Thủy quái tuy đi săn họ, nhưng chỉ bắt giữ rồi thả ra, không hề làm tổn hại.

Thậm chí mỗi ngày còn giúp họ tăng cường dị năng miễn phí.

Thay vì gọi đây là thử thách, nói thẳng đây là ban thưởng hoặc quà tặng thì đúng hơn.

Đoạn Hải Bình nhận ra Lưu Cẩn An đang suy nghĩ, liền chờ cậu đưa ra kế hoạch tiếp theo. Khi thấy ánh mắt Lưu Cẩn An sáng lên, Đoạn Hải Bình hỏi:

"Ngươi định làm thế nào?"

Nếu Vương Vân San đang giả mạo Thường Tư Thân, thì dù thủy quái xúc tu có để lại mảnh kim loại, trên người Vương Vân San cũng không có bất kỳ dấu vết nào.

Như vậy, kế hoạch của họ sẽ thất bại.

"Trước mắt không làm gì cả. Chờ hai ngày cuối, rồi mới hành động."

"Vậy còn ta tối nay?"

"Kế hoạch thay đổi, ngươi cứ thoải mái nghỉ ngơi đi."

"..."

Đoạn Hải Bình im lặng. Hóa ra anh gắng gượng chịu đau, không dùng gây mê toàn thân, chỉ để đổi lấy một câu nghỉ ngơi?

Ánh mắt Lưu Cẩn An cuối cùng dừng lại trên người Vương Vân San.

Đầu ngón tay cậu khẽ búng ra, một quả cầu sáng nhỏ bay lên trời, nở bung thành một đóa pháo hoa nhỏ xinh.

Mọi người đều ngước nhìn pháo hoa. Chỉ có Lưu Cẩn An là vẫn chăm chú dõi theo cô bé.

Cô bé giống như Vương quý, hoàn toàn không có bóng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro