QUYỂN 1 - Chương 1



QUYỂN 1: 风起青萍 -
PHONG KHỞI THANH BÌNH

CHƯƠNG 1

Đêm đó, mưa to như trút nước, ngân hà chảy cuồn cuộn, vầng trăng như chiếc mành mỏng manh bị mưa to che lấp, bên trong thành Quảng Ninh đèn đuốc thưa thớt, mây đen che kín tầng tầng dày đặc.

Vừa qua giờ Dần, chính là thời khắc người đang say ngủ, đột nhiên, một tràng âm thanh đập cửa thô bạo xé toạc màn mưa, làm Trần bá đang thẳng giấc ngủ sợ đến giật mình bừng tỉnh.

Lão tỉnh dậy, một tay cầm đèn, một tay che dù, chạy bước nhỏ đến trước cửa, còn chưa kịp mở miệng hỏi, người đang đập cửa đã cao giọng hét: "Thiên hộ đại nhân, ta là Hồ Bách Thành đây, trong thành có lưu dân gây chuyện!"

Trần bá mở cửa: "Hồ đại nhân..."

Hồ Bách Thành tiếng như người, thô kệch vũ dũng, râu quai nón vươn đầy hạt mưa theo giọng nói của hắn run rẩy: "Mau đi gọi lão gia của ngươi!"

"Vâng, vâng." Trần bá gật đầu liên tục, quay người đi vào phủ, lão năm nay tuổi đã vượt quá sáu mươi, chân đi lại có chút tập tễnh, còn phải cẩn thận tránh vài vũng nước trên sân.

"Này này!" Hồ Bách Thành nhìn dáng vẻ của lão liền gấp gáp, cũng không màng đến lễ nghi, nhanh chân chạy vào trong phủ.

Mới vừa chạy tới dưới mái hiên, "kẹt kẹt" hai tiếng, cửa phòng ngủ từ giữa mở ra, một nam tử cao to rắn rỏi chỉ mặc y phục mỏng đứng ở cửa, trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì kinh hoảng như vậy?"

Bốn phía đen kịt, không thấy rõ tướng mạo của hắn, mà trong đêm thu mưa to lạnh lẽo, hắn mặc đạm bạc như vậy cũng không run rẩy, nửa đêm bị âm thanh chấn động như vậy cũng không thất thần, chỉ đứng đó, khiến người cảm thấy hắn vững vàng như núi, hắn chính là Thiên hộ giữ thành Quảng Ninh —— Nguyên Mão.

Hồ Bách Thành chắp tay nói: "Nguyên đại nhân, trong thành có nhiều lưu dân tụ tập gây chuyện, ở ngay vùng phụ cận nha phủ của Tiền đại nhân."

"Đi xem xem." Nguyên Mão quay người trở vào phòng.

Trong phòng đèn sáng lên, một nữ tử ôn nhu dịu dàng đi tới, trong tay vẫn cầm chiếc áo: "Lão gia, trong thành có việc sao?"

Nguyên Mão vừa mặc y phục vừa quay mặt lại: "Lại là lưu dân từ Thái Ninh tới." Hắn ước chừng ngoài ba mươi, trán rộng mũi cao, mày kiếm mắt sao, tuấn tú có thừa, trên người toát ra một luồng nhuệ khí xuất chúng tài hoa.

Nàng lặng lẽ thở dài: "Mấy ngày nay không ngừng có lưu dân tràn vào Quảng Ninh, làm cho trong thành đến gà chó cũng không yên, cũng chẳng biết bắt đầu từ lúc nào." Nàng đem áo khoác lên người Nguyên Mão, tỉ mỉ buộc dây trên cổ, "Đêm mưa lạnh lẽo, mặc thêm một lớp xiêm y đi."

Nguyên Mão ngưng trọng nói: "Bây giờ mới chỉ là họa nhỏ, nếu như không dẹp yên thoả đáng, lưu dân biến thành giặc cỏ, đó mới là đại họa."

Mặt nàng lộ vẻ ưu lo.

Nguyên Mão nắm thật chặt áo khoác trên vai nàng: "Khinh Sương, mau trở về nghỉ ngơi đi, đừng để bị cảm lạnh."

Nhạc Khinh Sương gật gật đầu: "Lão gia cẩn thận."

Nguyên Mão ôn hòa nở nụ cười, vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng: "Phu nhân yên tâm." Hắn cầm lấy nón đi mưa, bước ra cửa.

Cửa phòng ngủ bên cạnh đột nhiên mở ra, trong khe cửa lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ trắng mịn và một đôi mắt to lanh lợi, cũng nhỏ giọng kêu một câu "Cha".

Nguyên Mão nói: "Duật nhi? Con dậy làm gì, mau trở về ngủ."

"Cha khi nào trở về?" Trong giọng nói còn mang theo ngái ngủ.

"Hừng đông sẽ về." Nguyên Mão bước ra một bước, liền dừng lại, "Khi ta về sẽ mang bánh bao của lão Trương mù cho các người."

Đôi mắt kia hơi cong một chút: "Được." Sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

——

Một trận cuồng loạn móng ngựa phi qua nước đọng, nước bắn tóe cao hơn một thước, đội kỵ mã do Nguyên Mão dẫn đầu lặng lẽ phi nhanh trong mưa gió, bọn họ mỗi người thân khoác áo lá, eo mang bảo kiếm, đầu đội nón che đi nửa mặt, không thấy rõ thần sắc, nhưng chắc chắn là cực kỳ nghiêm nghị.

Cách đây không lâu, Người Kim tiến binh đánh thành, Kình Châu luân hãm, triều đình dĩ nhiên hạ lệnh từ bỏ bảy châu Liêu Bắc, lui quân thu dân, cố thủ tại hoàng thủy phía Nam.

Bảy châu Liêu Bắc chính là nơi hiểm yếu nhất tại biên giới phía Bắc, từ xưa đã được coi là lá chắn thiên nhiên của người dân Trung Nguyên chống đỡ các bộ tộc du mục quấy nhiễu, một khi từ bỏ, biên giới phía Bắc cơ hồ không còn phòng thủ, cho dù là bán nước cũng không trắng trợn như vậy.

Nguyên Mão cùng tri châu* Quảng Ninh - Tiền An Nhũng mật đàm qua việc này, Tiền đại nhân cho là, phương pháp của triều đình lần này, sợ là quốc khố cũng bị bộ tộc Ngoã Lạt cùng Người Kim hai bên chiến tuyến kéo cho cạn kiệt, Kình Châu thất thủ như là một cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, rút lại phòng tuyến cũng là hành động bất đắc dĩ, thêm nữa, chắc chắn đã có người mê hoặc nhiễu loạn bên tai đế vương, mới đưa ra quyết sách thiển cận như vậy.

(*知州: tri châu, một chức quan, cải quản một châu.)

Từ bỏ bảy châu Liêu Bắc, di hại Trung Nguyên đâu chỉ một thời kỳ một quốc gia, mà còn bị vĩnh viễn thóa mạ.

Chỉ là đáng thương cho người dân bảy châu mà đặc biệt là Thái Ninh, đã bỏ công cày cấy mấy trăm năm ở vùng đất đó, bây giờ bị ép phải vứt bỏ ruộng đất cùng cơ nghiệp mưu sinh của tổ tiên, hàng loạt Nam di*, nghe nói ngày Nam di khi ấy tiếng kêu gào bi ai đầy đồng, chỉ hình dung bằng một chữ "tàn".

(*南迁: Nam di, di chuyển về phía Nam)

Hầu hết lưu dân đều tràn vào Quảng Ninh, trước đây có bảy châu Liêu Bắc hiểm trở chắn ngang, thành Quảng ninh chỉ là khu vực hậu cần chiến lược, giờ đây bảy châu đã mất, thành Quảng Ninh cách Người Kim chỉ còn một dòng hoàng thủy.

Nguyên Mão vì dẹp loạn lưu dân, đã rất lâu không được nghỉ ngơi. Lưu dân cố nhiên làm người đau đầu, lo lắng nhất là bọn họ lúc này đã như hổ như sói man di...

Nhất thời tâm tư rối loạn, làm hắn không chú ý tới phía trước có một vật đen như mực phóng ra, đợi hắn định thần nhìn lại, hình như là một đứa trẻ, ngựa đã gần trong gang tấc, đầu hắn run lên, mạnh túm dây cương, ngựa chấn kinh, tiếng hí dài sắc bén cắt vào đêm mưa, hai chân trước đạp khoảng không, thân ngựa cơ hồ đứng thẳng lên.

Nguyên Mão bị quăng xuống, nặng nề ngã vào trong nước mưa lạnh băng.

Đội tuỳ tùng phía sau cũng dồn dập kéo lấy dây cương, nếu không phải đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, sợ là sẽ ngã thành một đoàn.

"Đại nhân!" Hồ Bách Thành vội vàng lo lắng nhảy xuống ngựa, đi dìu Nguyên Mão, "Đại nhân ngài không sao chứ?"

"Không sao..." Mũ che mưa của Nguyên Mão rơi mất, nước mưa giội đầy đầu đầy mặt, hắn vuốt nước trên mặt, nheo mắt lại nhìn về bóng đen nhỏ phía trước kia.

Hồ Bách Thành mắng to: "To gan, dám xông ra quấy nhiễu vật cưỡi của Thiên hộ đại nhân!"

Nguyên Mão vung vung tay: "Hình như là một đứa trẻ." Hắn đứng lên, đi về phía bóng đen kia, tùy tùng giơ đèn chạy tới, soi một cái, quả nhiên là một đứa trẻ, đang vùi đầu xuống đầu gối, đi chân trần ngồi xổm trong vũng nước sâu đến mắt cá, run lẩy bẩy.

Đêm mưa rét lạnh như thế, đứa trẻ quần áo lam lũ, gầy yếu bất kham, trên lưng xương sườn như lộ ra, từng chiếc rõ ràng.

Hồ Bách Thành nhíu mày lại: "Ngươi đột nhiên lao ra, có mưu đồ gì?"

Không thể trách hắn chuyện bé xé ra to, đứa nhỏ này quá nửa là lưu dân, bọn họ đã bị những mần hoạ lưu dân này làm cho khổ không thể tả, ai biết đứa nhỏ này có phải là bị sai khiến đến làm loạn hay không.

Đứa trẻ kia run rẩy mà đưa tay ra, ngón tay nhỏ nhắn chỉ về phía chân Nguyên Mão, nhỏ giọng nói: "... Cá."

Âm thanh cực kỳ yếu ớt.

Nguyên Mão cúi đầu thì nhìn thấy, đâu phải là cá, bất quá chỉ là miếng gỗ mảnh hơi có hình dạng giống cá mà thôi.

Đứa nhỏ này sợ là đói bụng đến quáng mắt rồi. Trong lòng Nguyên Mão thở dài một tiếng, lưu dân từ bảy châu Liêu Bắc tới quá nhiều, lương thực từ triều đình chuyển xuống đã bị tầng tầng bóc lột, đến Quảng Ninh, căn bản không đủ phân phát, hắn muốn đồng tình cũng đồng tình không nỗi. Nghe nói rất nhiều lưu dân bởi vì ôn dịch mà chết ở nửa đường, có thể sống đến thành Quảng Ninh, vẫn tính là may mắn. Chỉ là trời đông giá rét sắp tới, đứa trẻ nhỏ như vậy, sợ là gắng không nổi.

Nguyên Mão hướng tùy tùng phân phó nói: "Cho hắn một chút thức ăn, chúng ta đi thôi."

Tùy tùng từ trên người lấy ra lương khô, ném tới, đứa trẻ nhào tới trong nước mưa, nắm lên lương khô, bắt đầu điên cuồng cắn xé.

"Mau tránh ra." Tùy tùng mắng.

Y vừa gặm vừa hướng bên cạnh thối lui.

Nguyên Mão đi về phía ngựa của mình.

"...  Ngựa chân có tật."

Nguyên Mão sững sờ, quay người nhìn về phía đứa trẻ kia: "Ngươi nói cái gì?" Hắn tưởng mình nghe lầm.

"Gót trước bên trái bị sưng, chạm đất thì sinh đau, sinh đau thì bước loạn." Âm thanh đứa trẻ kia vẫn yếu ớt như trước, nhưng Nguyên Mão vẫn nghe thấy, hắn quan sát một chút, con ngựa của mình vẫn luôn đạp nước, nhìn qua đúng là không ổn.

"Ngươi cái tên tiểu tử, nói hưu nói vượn cái gì!" Hồ Bách Thành trách mắng.

Nguyên Mão hỏi: "Làm sao ngươi biết chân nó có tật?"

Đứa trẻ không nói nữa, tiếp tục gặm lương khô, y bất quá chỉ là muốn trả chút ơn cho cái bánh này thôi.

"Ngẩng đầu lên." Nguyên Mão tăng âm lượng.

Đứa bé dừng một chút, chậm rãi nâng mặt lên.

Mưa to loạch xoạch rơi xuống, tạo thành một tường nước mờ ảo giữa đứa trẻ và Nguyên Mão, đuốc lửa phát ra ánh sáng yếu ớt, mặt của y ẩn giấu trong bóng đêm, vừa đúng lúc này, một tia chớp nổ giữa trời không, vụt sáng lên kèm theo sấm rền cuồn cuộn mà tới, đám ngựa kinh sợ náo loạn, bốn phía nhất thời sáng như ban ngày, chính là trong giây lát này, Nguyên Mão nhìn thấy rõ gương mặt đứa trẻ kia.

Trái tim hắn lộp bộp nhảy một cái.

Khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn của đứa trẻ bị nước mưa dội rửa đến sạch sành sanh, tuy rằng đói khát đến hai gò má hóp lại, hai mắt vô thần, nhưng vẫn nhìn ra được tam đình ngũ nhãn*, đó là những đường nét cực kỳ tinh xảo, xinh đẹp tuyệt trần.

(*三庭五眼: Tam đình ngũ nhãn: là câu tục ngữ cổ của người Trung Quốc, là tỉ lệ tiêu chuẩn về chiều ngang và chiều dài của một khuôn mặt. Nói đơn giản thì đây là tỉ lệ gương mặt hoàn hảo nhất.)

Nguyên Mão kích động đoạt lấy đèn lồng từ tùy tùng, nhanh chân đi đến trước mặt đứa trẻ, tỉ mỉ nhìn tường tận gương mặt kia, run giọng hỏi: "Ngươi... Tên gọi là gì."

"Yến Tư Không." Giọng nói của y nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Nguyên Mão giương tai lên phân biệt: "Tư... Không, tên này có ý nghĩa gì?"

Nhắc tới tên, trong mắt đứa trẻ thoáng hiện ra một tia sáng yếu ớt. Y cố gắng dựng thẳng sống lưng, nước mưa trên mặt biến mất, nhìn nam nhân cao to oai hùng trước mắt, không cao ngạo không thấp hèn, đáp: "Tư không kiến viễn, vô dục tắc cương*." Giữa tiếng mưa rào rào bốn phía, âm thanh đứa trẻ như một tiếng đàn cầm xa xôi vang vọng bên tai người.

(*思空见远,无欲则刚: Tư không kiến viễn, vô dục tắc cương. Kiến viễn là nhìn xa, vô dục tắc cương nghĩa là người ít dục vọng mới giữ mình cương trực)

"... Cha ngươi là người đọc sách?"

"Gia phụ là Chiêu Vũ cửu niên cử nhân*." (*昭武九年的举人)

"Ngươi cũng đọc sách?"

" Thụ nghiệp từ gia phụ."

"Ngươi vì sao biết ngựa của ta chân có tật?"

"Mẹ ta là nữ y."

"Chuẩn bệnh cho ngựa?"

"Chuẩn bệnh cho người." Đứa trẻ cúi đầu, y nghĩ đến lương khô thô cứng trong tay, nói vài câu qua loa.

"Là chuẩn bệnh cho người, vậy sao lại biết chuẩn bệnh cho ngựa?"

"Đều là xương cốt da thịt, tự sẽ có chỗ giống nhau." Đứa trẻ thực sự không nhịn được, liền cắn một miếng lương khô thật to.

Hồ Quảng Thành thúc giục: "Đại nhân, không tiện trì hoãn ở đây."

Nguyên Mão hít sâu một hơi, trong lòng bồn chồn kinh hoàng, đầu óc hắn toả nhiệt, nhất thời nổi lên ý niệm, đưa ra một quyết định mà sau này sẽ thay đổi vận mệnh của rất nhiều người, thậm chí là quốc vận Đại Thịnh, hắn nói: "Ngươi đi theo ta đi."

Đứa trẻ ngỡ ngàng.

Nguyên Mão nhìn từ trên cao mà nhìn xuống y: "Đi theo ta, ngươi sẽ không cần chịu đói, bắt đầu từ hôm nay, ta là cha ngươi, ngươi phải mang họ Nguyên, Nguyên Tư Không."

Đứa trẻ vẫn ngỡ ngàng như trước, có lẽ do đói bụng, có lẽ do lời này đến quá mức đột ngột, y nhất thời không biết phản ứng gì.

Nguyên Mão đưa tay ra.

Đứa trẻ do dự một chút, cũng chỉ một chút thôi, liền kéo lại bàn tay to lớn kia, không cần chịu đói thực sự là mê hoặc quá lớn. Sau đó thân thể y nhẹ bẫng, bị Nguyên Mão ôm vào trong lòng, dùng áo rơm bao lấy thân thể băng lãnh gầy yếu của y.

Đứa trẻ đầu óc trống rỗng, lồng ngực kia dày rộng mà ấm áp, cánh tay của hắn kiên cường mà mạnh mẽ, nghiễm nhiên là nơi an toàn nhất trên đời, làm cho y thậm chí hoài nghi chính mình đang nằm mơ.

Từ Thái Ninh đến Quảng Ninh, đường xa ngàn dặm, y mắt thấy cảnh vật thân thuộc của quê nhà từng cảnh từng cảnh lướt qua, kế đến là gia quyến, cuối cùng là cha mẹ, cuộc sống yên vui giàu có trong một đêm hóa thành bọt nước. Y từ nhỏ chưa từng chịu khổ, nay lại rời xa cố hương, lưu lạc đầu đường, bị đói bị lạnh, so với chó hoang cũng không bằng...

Nhưng y muốn tiếp tục sống, lời giáo huấn ân cần của cha còn văng vẳng bên tai, lời an ủi ôn nhu của mẹ vĩnh viễn khắc sâu vào da thịt, họ đều hi vọng y sống tiếp.

Y muốn tiếp tục sống.

Ngựa lại lần nữa phi, y cẩn thận bám lấy quần áo Nguyên Mão, vừa lưu luyến chút ấm áp đã lâu chưa được chạm qua, lại không dám áp sát quá gần, chỉ có thể căng thẳng thân thể.

Đột nhiên, một bàn tay lớn xoa mái tóc ướt nhẹp của y, y hơi run run, viền mắt nóng lên, nước mắt nóng hổi lặng lẽ chảy xuống.

Y buông lỏng cảnh giác, tràn ngập ỷ lại mà vùi vào lồng ngực Nguyên Mão, mệt mỏi muốn ngủ.

Tay Nguyên Mão từ đỉnh đầu của đứa trẻ rơi xuống sống lưng đơn bạc của y, nhất thời nhiều cảm xúc cùng xuất hiện.

Chuyện sau đó đứa trẻ không nhớ rõ lắm,  dù sao lúc đó y chỉ có chín tuổi, đói bụng đến mờ hai mắt, trong lúc hoảng hốt, dường như đã nhìn thấy bọn quân sĩ cầm đao kiếm xua đuổi lưu dân.

Chỉ có cái tên "Nguyên Tư Không" này, chao đảo giữa ý thức mơ hồ, trở nên càng ngày càng tỉnh táo.

Nguyên Tư Không... Bắt đầu từ hôm nay, y tên là Nguyên Tư Không.





-----------------------

Lời editor : hôm nay mở hố mới, thực sự đã suy nghĩ quá đơn giản rồi, mở xong mới biết hố cực kỳ khó nhai, toàn là cổ văn, địa danh, chức danh các thứ... Nhưng nếu đã mở, sẽ cố gắng hoàn thành.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro