Chương 13: Điều tra
Hứa Tô có một người bạn học đại học cùng phòng kí túc tên là Hàn Kiện, bây giờ làm việc dưới trướng Hà Tổ Bình.
Rời khỏi đài Minh Châu, Hứa Tô khởi động con Cayenne, lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Kiện, cậu nói, chuyện của lão Cù chắc chắn cậu cũng đã nghe nói qua, chúng ta là anh em, không thể chỉ dựa vào cái miệng mà có thể cứu cậu ta ra được, ít nhiều cũng phải vì cậu ta làm chút chuyện đi.
Hàn Kiện có một khuôn hàm rộng, mắt nhỏ mũi to, lại quanh năm đeo cặp kính cận, tướng mạo trung hậu có thừa nhưng nhanh nhạy lại không đủ, đầu cũng không đủ linh hoạt, một phòng ký túc bốn người, hắn là thuộc dạng gỗ mục không thể khắc. Hồi còn đi học, mỗi lần đi thi đều phải nhờ Hứa Tô tiếp ứng mới có thể thi đậu, sau khi tốt nghiệp cũng lăn lộn chẳng ra gì, cho nên không lựa chọn vụ án, thượng vàng hạ cám án nào cũng nhận, chỉ cầu sống tạm qua ngày. Hứa Tô dĩ nhiên không dựa vào một người như vậy có thể thay Cù Lăng lật lại bản án, mà nghĩ hai người đi đến nơi xảy ra vụ án dạo vài vòng, biết đâu chừng có thể phát hiện gì đó.
Hứa Tô lái xe đi đón Hàn Kiện, Cayenne dừng ở cửa tiểu khu. Hàn Kiện đi ra, đầu tiên là giật mình, sau đó đỏ mắt nhào đến đi vòng quanh xe Hứa Tô: "Đầu năm nay làm hậu cần còn kiếm được hơn so với làm luật sư hả? Đãi ngộ cuả Quân Hán các cậu rốt cuộc là tốt cỡ nào?"
Hứa Tô trên đường lái xe không ít lần đau lòng tiền dầu, giờ khắc này lại bị lòng tham hư vinh chi phối, nhướng mày nói: "Xe này cũng tàm tạm thôi, mua đại mà."
Lên xe, trước tiên Hàn Kiện nói lời cám ơn, cám ơn vụ án lần trước cậu giúp hắn.
Lúc Hàn Kiện mới ra nghề đụng phải một vụ án cưỡng dâm, vụ án mặc dù xét xử kín, nhưng người thân trực tiếp vẫn ngồi dưới tòa, hắn lên tòa lại tường thuật nào là "cắm vào" nào là "bắn tinh" đủ thứ, mẹ người bị hại liền nhảy dựng chửi ầm lên bảo hắn là "súc sinh", là "lưu manh". Từ nhỏ Hàn Kiện đã là loại người thật thà cứ hễ nói chuyện với con gái là đỏ mặt, do kinh nghiệm không đủ, bị mắng một lần là không có cách nào biện hộ tiếp. Đương sự của hắn cũng là một thanh niên trẻ, lên tòa sợ đến mặt mũi trắng bệch, suýt nữa ngất xỉu, công tố viên thấy tội nên kiến nghị dừng tòa rồi tái thẩm, vừa khéo cũng cho Hàn Kiện chút thời gian để thở. Hàn Kiện tìm Hứa Tô giúp đỡ, Hứa Tô khi còn đi học đã thông minh, mặc dù tập trung tinh thần để yêu đương, nhưng thành tích cũng không tệ.
Hứa Tô nghe hắn kể đầu đuôi câu chuyện, mắng to hắn là đầu óc chập mạch. Cậu uể oải nói, anh đi kêu người phụ nữ lợi hại nhất trong nhà đương sự cũng ra ngồi dự phiên tòa chẳng phải được rồi sao? Sau đó Hàn Kiện theo Hứa Tô nói, xin cho bà dì cũng đương sự hắn cũng đến dự phiên tòa, bà ấy và mẹ của người bị hại hai bên chửi nhau dữ dội, chửi đến khí thế ngất trời náo loạn cả phiên tòa, cuối cùng cả hai đều bị cảnh sát mời ra khỏi tòa.
Từ đó về sau, phàm là lúc Hàn Kiện bí bài đều đến thỉnh giáo Hứa Tô, lúc nào cũng có hiệu quả.
"Chuyện nhỏ mà, giải quyết được việc là tốt rồi." Hứa Tô là người đặc biệt thích hư vinh, vừa nghe người khen trúng ý đã cười đến cong mũi, nhưng khi nghĩ đến Cù Lăng, lập tức liền cười không nổi nữa.
"Làm sao vậy? Nói trở mặt liền trở mặt, đang nghĩ gì thế?" Hàn Kiện hỏi cậu.
"Nhớ đến Hammurabi chứ sao, còn có thể suy nghĩ gì nữa." Hứa Tô suy nghĩ một chút, đưa ra một đề nghị, Hà Tổ Bình cũng là luật sư hình biện có tên tuổi trong nước, nếu như ông có thể nhận vụ án của nhận Cù Lăng, không chừng phiên nhị thẩm có thể trở mình.
Hàn Kiện lắc đầu, thở dài: "Không được, nhận không được, thầy tôi bị bệnh."
Hứa Tô đột nhiên nhớ ra cái gì: "Nói mới nhớ, thầy cậu có phải kêu một người phụ nữ tới tìm chú tôi không, người phụ nữ ấy suốt ngày mặc nguyên bộ áo sơ mi hoa rách rưới, cổ họng oa oa, nhìn rất là khổ?"
"Thầy tôi chính vì vụ án đó mà sinh bệnh." Hàn Kiện lắc đầu càng mạnh, thở dài càng sâu: "Người phụ nữ đó tên là Thái Bình, con trai bà tên Cao Hoa, trong nhà đúng là rất khó khăn, chồng là tài xế vận tải, lúc chạy xe xảy ra tai nạn, chính mình chết thì không nói, còn phải bồi thường số tiền bằng toàn bộ gia tài. Tiểu Cao xót mẹ mình cực khổ, làm kinh doanh nhỏ để phụ giúp chi phí trong nhà, chính là bán mấy loại súng mô phỏng. Kết quả bị bắt vì tội mua bán súng trái phép, phiên nhất thẩm xử tù chung thân, phiên nhị thẩm giữ nguyên kết quả cũ, đã ngồi tù hơn ba năm rồi. Bây giờ, Thái Bình bị bệnh, ung thư cổ họng, vừa chữa bệnh vừa thay con trai mình kêu oan, lúc trước bà ấy đến tìm thầy tôi. Thầy tôi rất coi trọng vụ án này, cho nên mỗi ngày thức đến đêm làm hồ sơ kháng án, khiến bản thân mình bị lao lực mà đổ bệnh."
"Cho nên thầy cậu muốn tìm chú tôi, muốn chú ấy nhận vụ án này? Mà tại sao lại là chú tôi mới được, nhiều luật sư có thể lên tòa đến vậy, hai người họ không phải là bất hòa sao?"
"Không tới vạn bất đắc dĩ cũng sẽ không tìm Phó Vân Hiến. Một là gần đây tội phạm liên quan đến súng là đối tượng trọng điểm trong các đợt tiến công của quốc gia, trong ấn tượng của tôi, chú của cậu cũng từng sửa đổi một bản án tương tự, thành công đạt được bồi thường nhà nước, vụ ấy còn còn trở thành án lệ," Hàn Kiện gãi đầu một cái, có chút ngượng ngùng nở nụ cười, "Hai nữa là, chẳng phải Phó Vân Hiến quen cực kỳ thân với viện trưởng Cao ở tỉnh sao."
Hứa Tô biết "Tiêu chuẩn nhận dạng khoa học pháp y về thương tích của súng" do Bộ Công an công bố năm 2007 đã đặt động năng riêng của súng là 1,8 Jun/cm2 làm tiêu chuẩn để nhận dạng súng. Cho đến nay, hàng năm đều có không ít người mua bán hoặc tàng trữ súng mô phỏng vì tiêu chuẩn này mà bị phán tội, vụ án cũng không mang tính điển hình, cũng không có nhiều không gian để biện hộ, cho dù luật sư có là Phó Vân Hiến thì lật lại bản án cũng căn bản không có khả năng.
Huống hồ cho dù có thể lật lại bản án, ngày này giờ này Phó Vân Hiến cũng sẽ không nhận thêm loại án này. Nó quá nhỏ.
Hứa Tô cũng biết Hà Tổ Bình vẫn luôn luôn kêu gọi sửa đổi các tiêu chuẩn giám định súng ống hiện hữu, nhưng cậu cho rằng điều này không thể, bởi: "thay đổi tiêu chuẩn giám định của quốc gia chẳng phải là đang định làm loạn sao, chi bằng thay đổi cách suy nghĩ, phân tích dựa trên động cơ phạm tội và sự ác tính chủ quan phạm tội của Cao Hoa?"
Hàn Kiện lắc đầu: "Vấn đề là ở đây, Cao Hoa đã đăng một quảng cáo trên WeChat rằng khẩu súng mô phỏng của anh ta có thể làm nổ chai bia, sau đó trong lời thuyết minh cũng khoe khoang súng của anh ta uy lực thế nào. Vì vậy, công tố viên nhận định rằng anh ta có đủ ác ý chủ quan trong việc gây thương tích."
Hứa Tô nói: " Một chai bia lắc mạnh có thể phát nổ mà không cần dùng súng bắn. Đây chỉ là một chiêu tiếp thị".
"Thầy tôi cũng nói như vậy." Hàn Kiện thật sự bội phục Hứa Tô, thở dài nói, "Cậu không làm luật sư thật đáng tiếc, sao cậu lại không đi thi tư khảo chứ?"
"Hừ! Cậu làm nghề này là thực hiện lý tưởng hay là giẫy giụa kiếm tiền? Cuộc sống hiện tại của tôi thoải mái biết bao," Hứa Tô đập đập lên vô-lăng, giấu đầu hở đuôi mà che giấu sự chột dạ của chính mình, "Cayenne, thấy không? Một luật sư hình biện nghèo rớt mùng tơi như cậu, lái nổi sao?"
Hàn Kiện không phục: "Cũng không phải luật sư nào cũng giống như Phó Vân Hiến, kiếm nhiều tiền trái lương tâm như vậy, buổi tối còn có thể ngủ được sao? Chúng ta nghèo thì nghèo, nhưng vẫn còn phẩm đức của một người luật sư, thầy tôi nói Phó Vân Hiến chỉ có chút bản lĩnh như vậy, nhưng nhân cách quá xấu, sớm muộn cũng vào—— "
"Cậu đánh rắm!" Chút không thoải mái trong lòng từ lúc nãy bỗng nhiên biến đâu hết, Hứa Tô thoáng cái cảm thấy không vui, "Bản lĩnh của chú tôi cao như trời, kêu thầy cậu mẹ nó bớt cậy già lên mặt chuyên tâm lo nghĩ chuyện của mình đi!"
"Thầy tôi nhìn người vẫn là chuẩn nhất, cậu vẫn nên kêu Phó Vân Hiến cẩn thận —— "
"Cậu đi xuống cho tôi!" Hứa Tô đạp phanh xe thắng gấp, cởi dây an toản liền vung nắm đấm hướng về phía Hàn Kiện, cậu trợn mắt nhe răng như một con báo nhỏ, "Xuống!"
"Không nói nữa không nói nữa, cậu như bệnh thần kinh vậy!" Hàn Kiện xua tay xin tha, "Lúc thường cũng nghe không ít ngươi mắng hắn mà, ngày nào cũng thấy cậu nháo nhào bảo mình sớm muộn gì cũng phải nghỉ, phải đi, hóa ra chỉ là nói miệng thôi à."
"Tôi không thể đi, tôi phải trông coi hắn." Ánh mắt Hứa Tô buồn bã, "Tôi mà đi không chừng lão già ấy thực sự bị bắn chết."
Bản đồ chỉ đường biểu hiện còn cách một km nữa là đến thành Vân Cẩm, trên xe, Hứa Tô nói với Hàn Kiện về nghi điểm trong án của Cù Lăng: "Lẽ ra vợ vừa mới mang thai, về tình về lý cũng không nên một lòng muốn chết, tôi nghe ý Trình Yên, Cù Lăng sao lại không muốn sống nữa?"
Hàn Kiện nói: "Cũng không kỳ lạ đâu, lão Cù người này từ hồi học đại học đã khăng khăng cố chấp, sau khi kích động giết người chắc chắn hối hận muốn chết."
Hứa Tô vẫn hoài nghi: "Nhưng nghe Trình Yên nói, anh ta cũng không nhận tội, sau khi vào viện kiểm sát liền không nói một lời."
Hàn Kiện nói: "Anh ta xuất thân là cán bộ kiểm sát, trở lại chốn cũ nhưng là thân phận tù nhân, nhất định không thoải mái."
Lời này tình không thông, lý không thuận, cũng chỉ có tên ngốc như Hàn Kiện mới dám nói dám tin, tuy nhiên do tính tình của Hammurabi đặc biệt chính trực nên liền như có mấy phần đạo lý. Hứa Tô không nói gì nữa. Không ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy, cậu ở Quân Hán đã nghe quen tai đã nhìn quen mắt nhiều việc nên luôn cảm thấy vụ án này không đơn giản như tưởng tượng.
Thành Vân Cẩm là một tiểu khu rất cao cấp, bởi vì ở đây mới có người chết nên gác cổng tại tiểu khu cũng nghiêm ngặt hơn so với lúc trước, đứng gác bên ngoài tường cao âm u đầy tử khí. Cũng ở mảnh đất trống quảng trường gần cửa tiểu khu, mấy bà bác đang nhảy đồng diễn, váy áo phấn hồng hòa trong điệu nhảy đồng đều như một, sức sống bừng bừng.
Lúc hoàng hôn, có gió thổi qua, mây chạng vạng uốn lượn bay đến, như vẩy lên một tầng màu nước. Hoàng hôn ở Thành phố S luôn đẹp đến khiến người sợ hãi. Hứa Tô đứng một bên quan sát nửa ngày, chấm trúng một bác gái có màn biểu hiện sinh động mạnh mẽ nhất, cậu đi lên phía trước, trong tay đung đưa thẻ công tác của đài Minh Châu tán gẫu cùng bác gái. Đối phương thấy là đài Minh Châu, lập tức buông lỏng cảnh giác mang theo nụ cười, rất có ý muốn tâm sự cùng cậu.
Chết người suy cho cùng cũng là việc xui xẻo. Sợ người sinh ra tâm lý chống đối, Hứa Tô không nói mình vì án giết người mà đến, mà tự xưng là đạo diễn tiết mục "Nữ thần bất lão" đến chọn người. Cậu lần lượt gọi mấy bác gái là chị, khen người này xinh đẹp, khen người kia khí chất tốt, lên tiết mục nhất định sẽ hot, cậu chính là đang vừa học được đã áp dụng ngay, đem mấy lời dụ dỗ của Lưu đạo diễn nói với cậu ra sử dụng hết, dỗ một đám bác gái vui cười khanh khách giống như gái trẻ đôi tám.
Cái duyên với nữ giới của Hứa Tô trước giờ không tệ, nhưng chỉ giới hạn với đối tượng là nữ giới trung niên thôi. Như chiếc lá xanh biếc giữa vạn khóm hoa, cậu bị các bác gái vây quanh bốn phía chuyện trò vui vẻ, các bác thì mỗi người như đang tỏa ra mùa xuân thứ hai, Hàn Kiện nhìn đến ngẩn người.
Thấy mấy bác gái không còn coi cậu là người ngoài, Hứa Tô cắt đề tài đúng lúc, hỏi các bác: "Nghe nói chỗ này của mấy chị mới xảy ra án mạng hả?"
Các bác gái mồm năm miệng mười cùng nhau chen lên, rì rà rì rầm nói không ít, tóm lại chính là vợ Trâu Kiệt tên Đàm Lạc Linh, Trâu Kiệt làm người rất hòa nhã, nhưng Đàm Lạc Linh lại tương đối hung dữ, ỷ vào chồng mình kiếm được nhiều tiền, bản thân nhà mình cũng là có tiền, sở thích thường ngày hỗn tạp, còn kết thân với một đám bạn chẳng đứng đắn gì.
Hứa Tô hỏi: "Là loại bạn bè thế nào?"
Một bác gái bỗng nhiên giả vờ thần bí, sáp lại gần bên tai cậu, phun ra hai chữ: "Bạn hút."
Vợ Trâu Kiệt chơi ma túy quả là rất bất ngờ, Hứa Tô hít vào một hơi, liếc mắt nhìn nhau với Hàn Kiện, ánh mắt như đang nói: người gây sự bên ngoài tòa án tám phần chính là những người này.
"Vậy vợ của người bị tình nghi phạm tội thì sao? Có ai từng thấy không?" Hứa Tô suy nghĩ một chút lại hỏi, "Trâu Kiệt là sếp người đó, dựa vào chức vụ liền cưỡng ép người ngủ với hắn, cũng là có khả năng."
"Xí, không phải cưỡng ép mà là tiểu tam." Một bác gái khác nói, "Có lần tôi trùng hợp gặp được họ Trâu đi cùng với hồ ly tinh kia trên đường, hai người vừa hôn vừa mút, vừa ôm vừa kéo, nhìn cái dáng vẻ dây dưa dính chặt nhau như thế, nói là bị cưỡng ép ai tin?"
Mấy lời này cũng không thể tin hết, mỹ nhân như Trình Yên quá dễ bị ăn thiệt thòi bởi cái đẹp của mình, sự dịu dàng xinh đẹp của cô đều có thể là tội, những người có lòng ghen ghét ra sức phác họa hết lần này đến lần khác, sau một hồi đập vỡ rồi lại nặn lại, sẽ hình thành nên một cái hình tượng vô cùng sống động phù hợp nhất với thiết lập có sẵn của quần chúng.
Đó là hồ ly tinh.
Nhưng, những lời ở trên cũng không thể hoàn toàn không tin.
Hứa Tô nhớ tới Cù Lăng và Trình Yên đứng dựa dưới gốc hoa đào trong sân trường những năm xưa, trời đất tạo nên một đôi đẹp đến nhường nào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro