Chương 3: Chân ái


Thời tiết tháng Tư biến hoá thất thường, vừa mới trong xanh nửa khắc trước, đảo mắt liền thay đổi. Sắc trời đột nhiên âm u, mưa to như trút nước, xuyên qua cành long não rơi trên mui xe, tiếng mưa rào rào.

Hứa Tô ngồi trong chiếc xe rách nát của mình, trốn dưới tán cây nơi khó bị phát hiện, nhìn chiếc Mercedes màu đen của Phó Vân Hiến lái vào Ôn Du Kim Đình. Không nhìn thấy người, chắc là đi thang máy dưới hầm để xe lên thẳng trên phòng.

Không bao lâu, ánh đèn tầng hai sáng lên, chiếu sáng một loạt cửa sổ sát đất khép kín. Phía trong cửa sổ tựa như có bóng người thoáng qua, nhưng cách quá xa, không nhìn thấy rõ.

Đó là phòng ngủ Phó Vân Hiến.

Hứa Tô đợi ở trước toà biệt thự gần hai tiếng đồng hồ, trong lúc đó cậu suy nghĩ tỉ mỉ, cái nghề luật sư này, cho dù bên ngoài phóng đại nó tinh anh cỡ nào, nhưng bản chất vẫn là nghề phục vụ, Phó Vân Hiến không so được với mấy ông trùm đất đai của Châu Á Thái Bình Dương đụng một chút là ngạo mạn, đối với tiểu sinh đang hot, đại ngôn giá trị ngàn vàng Trịnh Thế Gia mà nói, một chút tiếng tăm và thu nhập kia cũng không đủ để vào mắt. Mà Phó Vân Hiến trong những năm nay, mặc dù bên cạnh mình kẻ đến người đi, nam nam nữ nữ mê đắm hắn nhiều như một đại đội, nhưng từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ dựa vào nửa thân dưới của mình mà thăng tiến.

Cho nên nói cách khác, giữa bọn họ không cần chút danh lợi này của đối phương, nếu không phải lăn giường với nhau thật sự sảng khoái, thì chắc là chân ái rồi.

Luật sư phần lớn là người tinh ranh khôn khéo, tu luyện đến cấp bậc như Phó Vân Hiến, ít nhất đã có ngàn năm đạo hạnh, ở trước mặt hắn, tà nịnh kiểu nào sẽ không bị vạch rõ, yêu ma ra sao sẽ không bị hiện nguyên hình. Hứa Tô nhớ đến câu nói "lành ít dữ nhiều" ghi trên Hoàng lịch mà lúc sáng cậu xem trước khi ra cửa, đột nhiên có chút xúc động, thế gian này đến cùng đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, một lão khốn như thế vậy mà lại bị một tên mặt trắng đầy rẫy tin đồn thối nát mê đến thần trí bất minh, chơi ra chân ái.

Hứa Tô ngậm thuốc lá tiếp tục chờ trong xe, thoáng ngẩng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm phòng ngủ lầu hai của Phó Vân Hiến. Bên ngoài mưa lớn nên không quay kính xe xuống, không gian bên trong nhỏ hẹp, khói thuốc mù mịt lượn lờ, làm sặc đau cuống họng. Hứa Tô cũng không biết mình đang chờ cái gì. Điếu Hồng Song Hỷ* trong tay cháy nhanh đến chỉ còn đầu đế, cậu vẫn còn nghiện, tay móc hộp thuốc ra mới biết hết sạch rồi. Tiện tay lấy điện thoại ra nhìn, có đến bảy cuộc gọi nhỡ, đều là số lạ. Tiếng chuông điện thoại của Hứa Tô rất lớn, điện thoại gọi đến là như chuông khánh cùng đánh, vang đến kinh thiên động địa, nhưng nãy giờ cậu vẫn luôn hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm phòng ngủ của Phó Vân Hiến, không hề phát giác có cuộc gọi.

Mười một giờ năm phút.

Trịnh Thế Gia còn chưa ra, xem ra lão khốn này thật sự định cho hắn ở lại. Hứa Tô có chút căm giận, nghĩ bụng ông cho người ở chung đã có sự đồng ý của tôi chưa, nhà này có một nửa là của tôi đó.

Đang chuẩn bị khởi động xe rời đi, cửa lớn nhà họ Phó đột nhiên mở ra, Trịnh Thế Gia đội mưa mà ra, trong tay nhấc theo valy, đầy mặt tức giận, oan ức và không biết phải làm sao.

Tiếng động cơ của chiếc xe nát này quá lớn, y như pháo nổ, vừa khéo làm người vừa ra cửa giật mình, Trịnh Thế Gia mờ mịt liếc mắt nhìn sang chỗ Hứa Tô núp, sau khi nhận ra đối phương là ai, ánh mắt lập tức trở nên u oán độc địa. Hứa Tô không còn chỗ trốn, chỉ có thể chịu khó xuống xe đi đón người. Hai người đều không mang dù, toàn thân đã ướt đẫm dưới mưa to, nhưng ánh mắt lại khô hằn mà trừng lẫn nhau. Được một lúc, Hứa Tô đỡ lấy valy của Trịnh Thế Gia, nói: "Nghĩ có thể cậu sẽ cần dùng xe, nên tôi không đi."

Trịnh Thế Gia đi tới Hứa Tô, nương vào ánh đèn đường có thể nhìn thấy, khóe miệng của hắn rách da càng sâu, trên cổ còn có vết trói rõ ràng, tư thế bước đi hơi khập khiễng.

Hiểu rõ bên trong phòng ngủ nhà họ Phó vừa mới xảy ra chuyện gì, Hứa Tô phát tởm một trận, nhanh chóng thay đổi phương hướng, đi hướng đuôi xe.

Trịnh Thế Gia hỏi: "Ai kêu anh đặt khách sạn?"

Hứa Tô bỏ valy vào cốp sau, cười cười nhìn Trịnh Thế Gia: "Tôi đặt dùm cậu, khách sạn Sheraton trên đường Chi Giang Bắc, cách chỗ ông chủ rất gần."

Trịnh Thế Gia tự mình mở cửa xe Hứa Tô, nhìn trong xe mịt mù khói, hắn nhíu nhíu mày: "Chẳng trách Vân Hiến coi trọng anh, đúng là rất tri kỷ."

Hứa Tô thay hắn phất phất vài cái trong xe toàn mùi thuốc lá, nói: "Không thể nói là coi trọng, tôi làm hậu cần, hiểu suy nghĩ của ông chủ là bổn phận của tôi."

Trịnh Thế Gia không hiểu gì nên "ừ" một tiếng, ngồi lên xe.

Mưa mùa xuân chợt to chợt nhỏ, sau khi họ lên xe, mưa liền nhỏ đi trông thấy. Hứa Tô mở hết cửa sổ ra, chạy xe ngang qua hàng long não nồng nàn, bên trong Ôn Du Kim Đình một mảng hương thơm cay xè.

Sau khi Trịnh Thế Gia lên xe, không cần Hứa Tô cho phép đã tự tiện lục đồ của cậu, lấy ra cuốn "Kim cang Kinh thiển thích*" từ trong hộc chứa đồ phía trước, còn mới bảy tám phần, nhìn như người này còn tin Phật. Trịnh Thế Gia tiện tay lật vài trang, tất cả đều là câu từ phật lý tối nghĩa ít gặp: "Đại học anh còn chẳng tốt nghiệp, mà đọc hiểu được "Kinh Kim cang"?

* thiển thích: giải thích đơn giản

"Vì đọc không hiểu nên mới đọc "thiển thích" đó." Hứa Tô liếc nhìn cuốn sách kia, lại tiếp tục nhìn về phía trước, "Gặp dịp nhà sách giảm giá, tiện tay mua, tuỳ tiện lật vài trang."

Tay Trịnh Thế Gia vẫn không nhàn rỗi, lại lục lọi sâu bên trong, lấy ra một cuốn "Đại cương ôn thi Tư pháp Quốc gia", đã lật đến nát.

Hứa Tô vươn ra một tay từ trên vô lăng, một phát giật sách về, lại như tên trộm bị người phát hiện mà lúng túng lắp bắp: "Cũng là... tùy tiện đọc..."

Trịnh Thế Gia hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục nói nữa. So với lúc đến đây, đại minh tinh này rõ ràng âm trầm hơn nhiều, Hứa Tô biết rõ vì sao tâm tình hắn không tốt, không dám nói thẳng ra, cũng không tiện bắt chuyện, vươn tay bật nhạc trong xe, một bài hát cậu thích nghe vang lên ——

Hứa Nguy ca sĩ Hứa Tô thích nhất hồi học đại học, một là anh ta cùng họ Hứa, hai là ca từ mang nhiều cảm xúc, hát lên chính là vung kiếm thiên nhai dĩ mộng vi mã*, hát lên chính là thế giới trong suốt cao vợi và mùa xuân mãi không lụi tàn... từ từ bất kham, câu câu phóng khoáng, khiến người hâm mộ không thôi.

*以梦为马: dĩ mộng vi mã, ý chỉ lấy giấc mơ, ước mơ để làm mục tiêu phấn đấu.

Trịnh Thế Gia chủ động tiếp lời: "Bài hát rất cũ rồi."

"Tôi là loại người hoài niệm." Hứa Tô gật gật đầu, nghe nhạc là phấn chấn ngay, vừa nghe vừa hát theo: " Tình yêu luôn khiến người khát vọng, cũng khiến người cảm thấy phiền não, từng làm người thương tích đầy mình....

Năm nay Hứa Tô hai mươi bảy, độ tuổi không lớn không nhỏ, ngũ quan của cậu nếu nhìn đơn lẻ thì không có chỗ nào đặc biệt xuất chúng, nhưng khi hợp lại thành một thể thì lập tức trở nên kinh diễm. Giọng nói của cậu cũng như tướng mạo, đặc biệt sạch sẽ, đặc biệt trong trẻo, dường như một chút tạp chất thế tục cũng không vương vào. Loại phẩm chất đặc biệt không gì sánh được này, được không ít người quen biết Hứa Tô đơn giản mà khắt khe quy kết thành cảm giác thiếu niên.

"Quản lý Hứa, có nghĩ đến xuất đạo không?" Trịnh Thế Gia ngồi ghế phó lái, đã chăm chú Hứa Tô nhìn nửa ngày, đột nhiên lên tiếng, "Hình tượng này của anh, thừa sức."

"Tôi? Có thể làm gì? Ca hát hay là đóng phim? Thân không có kỹ năng gì, ăn không nổi chén cơm này." Hứa Tô từng được không ít người khen đẹp mã, ngược lại chưa từng được một minh tinh gọn gàng dứt khoát mà khen ngợi thế này, nhất thời có chút bay bổng.

"Chén cơm này cũng không khó ăn như anh nghĩ, không biết hát cũng có thể làm ca sĩ, không biết diễn cũng có thể làm ngôi sao điện ảnh, chỉ cần xem anh có chịu bỏ ra không, nói đơn giản một chút, chính là có ngủ được hay không." Trịnh Thế Gia quay mặt sang, nhìn thẳng Hứa Tô, "Anh có ngủ được không?"

Hứa Tô nghiêm túc suy nghĩ mười giây, lắc đầu nói: "Tôi không ngủ nổi."

"Vậy sao?" Trịnh Thế Gia "à" một tiếng rồi nở nụ cười, cười đến vô cùng xem thường, "Vậy anh và Phó Vân Hiến đến cùng là quan hệ gì?"

Hứa Tô còn chưa gặp mặt được đại minh tinh này bao lần, hoàn toàn không nghĩ đối phương sẽ hỏi như vậy, suýt chút nữa bị nước bọt của mình sặc chết, cười khan hai tiếng: "Chuyện này nói ra cũng phức tạp, tôi là con của đương sự ông ấy, mấy năm nay được chăm sóc chiếu cố, kiếm cơm dưới trướng ông ấy....". Càng giải thích càng loạn, nhưng dường như cũng không quan trọng, Hứa Tô đạp chân ga hướng về nơi cần đến, nói: "Cậu cứ tin là, chúng tôi là chú cháu đi."

"Tôi tin, sao lại không tin." Trịnh Thế Gia quay mặt ra hướng cửa sổ, giọng nói mệt mỏi, "Không về khách sạn, đưa tôi đi chỗ khác đi."

Hứa Tô kinh ngạc: "Đi đâu? Xuống khỏi cầu vượt, qua hai cái đèn đỏ là đến khách sạn rồi."

Trịnh Thế Gia nói: "DB, đi chỗ đó đi."

DB, Deep Blue, là một gay bar ở Thành phố S, cũng là một ổ dâm, nuôi một đám người mẫu nam hành nghề xác thịt, nhìn qua ai cũng cao lớn anh tuấn, cởi quần áo ra thì đều là gia súc. Nghe đâu người chống lưng của ông chủ rất mạnh, mấy lần cảnh sát chống mại dâm truy quét, đều không thể đụng đến hắn, cho nên những minh tinh nổi tiếng có sở thích này cũng rất thích đi vào đó chơi, người phục vụ trong đó tố chất đủ cao, hơn nữa chắc chắn cũng rất an toàn.

"Không được, không cho cậu đi." Hứa Tô không để ý tới yêu cầu của Trịnh Thế Gia, vẫn giữ nguyên đường cũ mà chạy, "Bây giờ cậu là người của ông chủ tôi, dù sao cũng phải giữ chút phụ đạo đi."

"Mẹ nó anh chỉ là một chân sai vặt, có phải đã quản quá rộng không?" Trịnh Thế Gia không được chiều ý, tính khí đại minh tinh xông thẳng lên đầu, vung tay đập quyển "Thảo lư kinh lược" lên mặt Hứa Tô.

Mắt phải Hứa Tô giật một cái, cắn răng cố nén không phát hoả: "Tôi không quản cậu, mà tôi chỉ có trách nhiệm với ông chủ mình. Hoặc là cậu nhảy xuống xe tự mình đi, nếu không thì ngồi đàng hoàng trong xe tôi."

Trịnh Thế Gia chưa quen thuộc Thành phố S, lại thêm mưa lớn đêm tối, tứ phía không có bóng người, xuống xe rất không an toàn, không thể làm gì khác hơn là thở hồng hộc mà bỏ qua. Lại quay mặt sang liếc Hứa Tô một cái, tựa như chưa hả giận mà giơ tay đẩy vào đầu cậu lần nữa, mắng một câu: "Nô tài!"

Hứa Tô bất ngờ không kịp đề phòng bị người đẩy một cái như thế, suýt nữa đâm đầu vào cửa sổ xe bên trái. Cậu không nổi nóng, cũng không đánh lại, còn đang lái xe đây này, dây dưa thế này quá nguy hiểm.

Đưa người an toàn đến Sheraton, Hứa Tô xuống xe trước, lấy valy trong cốp sau giúp Trịnh Thế Gia, nhưng lại chần chừ không đưa qua. Cậu lúc thì ngước đầu nhìn trời, lúc thì cúi đầu nhìn xe, cố làm ra vẻ, phiền phiền nhiễu nhiễu: "Đại minh tinh, thật giống có chút vấn đề."

"Vấn đề gì?" Trịnh Thế Gia chờ đến mất kiên nhẫn, lạnh mặt đi về phía Hứa Tô, vừa tới trước mặt người, đùng một cái mắt tối sầm lại.

Hứa Tô vung tay, tặng cho đối phương một bạt tai.

Trịnh Thế Gia hoàn toàn không ngờ tới còn có món này, trợn mắt ngoác mồm đứng tại chỗ, quên cả đánh trả.

"Vừa nãy cậu đẩy tôi mấy lần, bây giờ mới trả lại cho cậu một cái, cậu còn chiếm lời của tôi đấy." Đây là chuyện đại minh tinh còn chưa biết, quản lý Hứa của Quân Hán là loại người đặc biệt có thù tất báo, chỉ chiếm lời không chịu thiệt, cực kỳ xéo sắc. Hứa Tô đánh người xong, trong lòng bỗng thấy thoải mái, nhìn Trịnh Thế Gia vẫn đang trợn to hai mắt, cậu cười đến đặc biệt vô hại, vừa đẹp vừa ngọt, "Tôi giúp cậu khiêng hành lý lên."

Nhân lúc đối phương chưa phản ứng kịp, cậu xách valy lên, nhanh chóng tránh đi.


*Thuốc lá Hồng Song Hỷ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro