Chương 12
Môi dưới lập tức bị nghiền nát, mùi máu tươi xộc thẳng vào xoang mũi, Thẩm Việt đau đến nhíu chặt mày.
Đầu lưỡi mềm mại rõ ràng khác hẳn vẻ ngoan cường khi giao chiến của chủ nhân nó, lúc này lại như một kẻ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, cứ thế xông thẳng không lùi. Nó ập đến bất ngờ không kịp phòng bị, tựa như đối đãi với kẻ địch, hận không thể một lần quét sạch khoang miệng đáng thương này.
Trên chiến trường, binh lính và ngựa hỗn loạn, một bên chiến thắng áp đảo, mùi máu tươi nồng nặc.
Tàn sát khắp nơi, nghiền ép hung hăng.
Thẩm Việt không thể tránh né, không biết bị nước miếng của chính mình hay của đối phương làm sặc: "Khụ!"
Mùi tanh của gỉ sắt hòa lẫn tin tức tố lạnh lẽo vị kim loại của đối phương, vậy mà lại là một tổ hợp cực kỳ vi diệu, gây nghiện.
Tình huống trở nên vô cùng tồi tệ.
Bỗng nhiên, Tháp Liệt Nhân đột ngột nắm lấy cổ áo sau gáy cậu, kéo khỏi môi mình, hệt như kẻ bị cưỡng hôn là chính hắm còn Thẩm Việt mới là kẻ giở trò lưu manh.
Khóe mắt Thẩm Việt đau đến chảy ra nước mắt sinh lý, khóe miệng còn vương vết máu tươi.
Tháp Liệt Nhân dùng ngón tay lau đi vệt máu trên khóe miệng Thẩm Việt, đôi mắt khôi phục vẻ âm lãnh bình tĩnh thường ngày.
Tin tức tố vừa nãy còn nồng đậm đã biến mất cực nhanh trong không khí. Không hổ là Alpha cấp SS, vào thời khắc này vẫn có năng lực khống chế tin tức tố kinh người như vậy.
Thế nhưng, ngực hắn phảng phất bị đè nặng bởi một tảng đá lớn, phập phồng, nhưng lại bị cố gắng áp chế, thật mâu thuẫn.
Tháp Liệt Nhân thực sự minh bạch, vừa rồi chính mình giống như một con dã thú bị tin tức tố làm choáng váng đầu óc. Nhưng thân là Alpha cấp SS, hắn có năng lực tự chủ kiềm chế đó. Điều khiến hắn ảo não không thôi chính là, Thẩm Việt, một beta, lại là một chất xúc tác tin tức tố như vậy.
Cho dù không nhìn thấy, mỗi lần có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào với beta này, hắn đều không thể khống chế mà sinh ra một loại phản ứng sinh lý xa lạ.
Thậm chí có thể nói, loại phản ứng sinh lý này giống như nhắm thẳng vào lý trí, nhắm vào linh hồn của chính hắn, chứ không chỉ đơn thuần là một sự xúc động tin tức tố của Alpha.
Đặc biệt là độ ấm của đối phương, khơi gợi một loại khát vọng liên kết chặt chẽ cùng một thứ tình cảm bí ẩn.
Thế cho nên hắn vậy mà ma xui quỷ khiến mà đi cưỡng hôn một beta.
Thật không thể nào hiểu nổi.
Loại xúc động không thể khống chế đến từ linh hồn này khiến Nguyên soái Tháp Liệt Nhân, người luôn chiến thắng mọi trận, giận dữ vô cùng.
Cho nên nụ hôn vừa rồi có thể coi như là sự bộc phát dưới áp lực kép của xúc động sinh lý và sự giận dữ.
Thẩm Việt chậm rãi buông lỏng hai tay đang nắm chặt lấy quần, hai bên đùi quần gần như bị nhéo đến rách. Cũng may là đã nhịn được. Vừa rồi suýt chút nữa tin tức tố đã bị dẫn dụ ra ngoài.
Tin tức tố của vị nguyên soái nóng nảy này dường như ngoài ý muốn lại có chút độ phù hợp với mình.
"Có chút không ổn, đúng không?" Tháp Liệt Nhân lạnh nhạt vô cùng mà "nhìn" beta trước mắt, giọng khàn khàn như kim loại.
Thị lực của hắn đang dần khôi phục, chẳng qua vẫn chưa rõ ràng, hơn nữa còn có sự hỗ trợ của sợi tơ tinh thần, đã có thể thấy được dáng vẻ ưu tú và mái tóc đen của Thẩm Việt, cùng với vệt máu đỏ tươi trên môi.
Đối với hắn mà nói, Thẩm Việt là một thứ không rõ ràng liên tục thách thức khả năng tự chủ của hắn, là một nhân tố nguy hiểm không xác định
Hắn tuyệt đối không cho phép loại nguy hiểm này tồn tại, hiện tại hắn đã quyết tâm muốn bóp ch·ết hoàn toàn cái nhân tố không xác định này.
Thẩm Việt sớm đã quen với tính khí thất thường của vị nguyên soái này, lần này bị cắn, có thể nói là đã chai sạn đến mức chết lặng.
Nhưng từ ánh mắt lạnh lẽo, âm ngoan của đối phương lúc này, Thẩm Việt cũng nhìn ra sát tâm của Tháp Liệt Nhân đối với mình.
Cậu gần như có thể chắc chắn, mình sẽ rất nhanh biến mất trong vũ trụ.
Chỉ bởi vì không hiểu sao chạm vào một vùng da nhạy cảm trên đùi nguyên soái, sau đó đối phương nhất thời xúc động cưỡng hôn mình, không, trên thực tế đã là lần thứ hai hoặc thứ ba xúc động rồi.
Mà vị nguyên soái anh minh thần võ cảm thấy điều này không hợp lý, phi khoa học, tổn hại đến sự anh minh của hắn.
Cho nên muốn không cần tìm hiểu vấn đề mà trực tiếp giải quyết vấn đề.
Không hổ là đệ nhất nguyên soái của tinh tế Tháp Liệt Nhân.
Tháp Liệt Nhân quả thật đã động sát tâm, nhưng không hiểu vì sao, rõ ràng chỉ cần nhẹ nhàng nhấn một cái nút trên cánh tay máy, lại chậm chạp không thể ra tay.
Thẩm Việt trước mắt không hề nhúc nhích, chỉ ngước đầu lên, nhìn Tháp Liệt Nhân cao cao tại thượng: "Tiêu diệt nhân tố vô pháp khống chế, giải quyết địch nhân tiềm tàng - Nguyên soái đệ nhất quân đoàn Liên Bang, Tháp Liệt Nhân."
Những lời này đã được khắc vào trang đầu tiên của sổ tay sĩ quan đệ nhất quân đoàn. "Vậy nên vô pháp khống chế là tôi, hay là dục niệm bị áp chế trong lòng chính ngài?" Thẩm Việt không sợ chết mà nói thêm một câu.
Ngay lúc Tháp Liệt Nhân sắp bùng nổ cơn giận dữ - Thẩm Việt gần như không do dự mà rơi hai giọt nước mắt, đôi mắt đen láy đột nhiên trào ra những giọt lệ trong suốt.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước, những giọt nước mắt này cứ thế tuôn rơi như đang lên án sự tàn bạo vô tình của Tháp Liệt Nhân
Vẻ ngoài của Thẩm Việt vốn rất ưu tú, nhưng khí chất của cậu lại cực kỳ dễ dàng khơi dậy mặt tối tăm và tàn bạo trong lòng người bình thường, khiến người ta vô cùng thích thú khi nhìn cậu khóc nức nở và đau khổ.
Có lẽ chính vì sự kết hợp mâu thuẫn giữa cốt cách và khí chất này mà Thẩm Việt trở thành nạn nhân trong chương trình bạo lực học đường phát sóng trực tiếp.
Đương nhiên, Tháp Liệt Nhân tuyệt đối không phải người bình thường, hắn là một Alpha cường đại, hắn tuyệt đối không thèm khát cái gọi là khoái cảm thể xác từ một beta. Cho nên, Thẩm Việt hiểu rõ một đạo lý, trước mặt kẻ mạnh, chỉ có thể làm ngược lại.
Hắn mạnh, mình liền yếu.
Hắn tàn nhẫn, mình liền nhu mì.
Hắn thô bạo, mình liền yếu đuối mong manh.
Nếu hắn là mưa to gió lớn vùi dập hoa, thì mình chính là đóa lê ngậm sương, nước mắt rơi như mưa.Ít nhất cũng phải cho sự xúc động của Tháp Liệt Nhân một lý do chính đáng... phải không?
Người vừa nãy còn dám trào phúng mình đột nhiên trở nên nhu nhược đáng thương.
Tháp Liệt Nhân nheo đôi mắt màu tím sắc bén lại, giọng trầm thấp: "Không được khóc."
"... Tôi sợ hãi." Thẩm Việt ngước đôi mắt mờ sương vì nước mắt lên, đồng thời hai tay nhẹ nhàng, cẩn thận, hơi dò xét mà đặt lên đầu gối hắn.
Ngay khi chạm vào, gần như lập tức cảm nhận được cơ bắp của Tháp Liệt Nhân căng cứng lại.Không bị một phát súng bắn chết đầu, thật là đáng mừng.
Thẩm Việt thuận thế vùi mạnh đầu vào đầu gối hắn, tiện thể lau đi nước mắt, những giọt nước mắt ấm áp bị chất liệu đặc biệt của quân trang hấp thụ, không sót một giọt.
"Xem ra ngươi cũng biết vài trò." Ngón tay đeo găng nhấc cằm hắn lên, ngữ khí lạnh băng thậm chí còn mang theo chút hơi lạnh.
Thẩm Việt hất cằm đi, lại bị mạnh mẽ bẻ trở về.
"Đáng tiếc không phải là Omega."
Trong cái lạnh lẽo này vậy mà lại mang theo một tia... cưng chiều? Chẳng phải bên ngoài đồn đại Tháp Liệt Nhân ghét Omega sao?
Thẩm Việt nhất thời cạn lời: "Nếu là một giống loài đặc biệt... ừm, ý tôi là nếu không phải beta, cũng không phải Omega thì sao?"
"Vậy thì ch·ết đi!" Tháp Liệt Nhân không hề do dự nói.
"..." Lúc này Thẩm Việt thật sự sắp tự kỷ đến nơi.
Hay là ngài cứ để tôi lại cho đám tiểu khả ái Hồng Mã đi thì hơn.
Vĩnh sinh hào, Bộ phận Trị liệu, phòng ngủ.
"Thẩm Việt?!" Kiều Tê thực sự ngạc nhiên.
Thẩm Việt cũng rất ngạc nhiên, cậu vậy mà lại được đưa về phòng ngủ tổ 6 bộ Thần Liệu(bộ trị liệu) một cách yên lành như vậy, tên Tháp Liệt Nhân kia vậy mà lại thả mình trở về.
Kiều Tê vẻ mặt mừng rỡ ôm chầm lấy hắn "Cậu còn sống! Rốt cuộc cậu đã chạy đến Ca Thác bằng cách nào? Không không không, phải nói rốt cuộc cậu đã đắc tội Tháp Liệt Nhân như thế nào? Còn nữa, bọn họ bắt cậu vào phòng thí nghiệm làm gì? Khóe miệng cậu sao lại bị rách thế này?"
Một tràng câu hỏi liên tiếp oanh tạc khiến hồn Thẩm Việt bay lên tận mây xanh.
"Kiều Tê..."
"Hả?"
"Tớ hỏi cậu một vấn đề."
"Gì cơ?"
"Cậu biết Enigma không?"
"Cái giống loài thần kỳ đó hả? Nghe nói từ lâu trước đây cái loại gen đó đã tuyệt chủng rồi, người mới không còn xác suất sinh ra Enigma nữa. Đừng thấy bây giờ trên mạng nhiều hot streamer nói mình là Enigma, cậu ngàn vạn lần đừng tin, toàn là giả đấy."
"Vì sao lại tuyệt chủng?"
Kiều Tê nhấp vào tư liệu trên quang não, hóa thân thành giảng viên: "Này này này, vừa nhìn là biết cậu không chịu khó đọc lịch sử rồi! Từ thời đại tinh tế xa xưa, người có gen Enigma đã là một phần trăm tỷ rồi. Hơn nữa còn cái vấn đề đặc thù không thể nhân bản vô tính của nó, đương nhiên là tuyệt chủng từ lâu rồi. Haiz, tớ nghĩ chắc tại tự nhiên cũng thấy cái giới tính này quá nghịch thiên, quá hack game nên thu hồi cái gen này đi!"
"Enigma cuối cùng là ai?"
Kiều Tê nhấp vào tư liệu liên quan, một ông lão gầy trơ xương lập tức hiện ra trước mắt Thẩm Việt, ông ta nằm trong phòng thí nghiệm, trên người đầy các loại thiết bị, máu và tế bào được bảo quản.
Nhân loại vì kéo dài cái gen này, không ngại phiền phức mà nghiên cứu trên người ông ta, cho đến khi ông ta chết, di thể vẫn được bảo quản nguyên vẹn trong hệ thống ngủ đông, sau đó lại bị phần tử cực đoan nổ thành tro bụi, không còn một mảnh xương.
Thẩm Việt nhìn tư liệu trên hình chiếu ba chiều, trong lòng nặng trĩu, một cảm giác cô độc vượt thời gian lại lần nữa ập đến.
Kiều Tê búng tay một cái giúp hắn hoàn hồn, nhìn hắn đầy ẩn ý: "So với cái này, tớ thấy vết thương trên miệng cậu đáng để tìm hiểu hơn đấy."
Thẩm Việt sờ sờ vết thương trên khóe miệng, nhướng mày: "Tớ nói là bị Tháp Liệt Nhân cắn, cậu sẽ ghen tị đến ch·ết sao?"
Lời này vừa dứt, lập tức có một ánh mắt dừng lại trên người hắn.
Thẩm Việt không quay đầu lại, cũng biết là Jess.Đây là phòng ngủ bốn người một tổ.
Ngoài Kiều Tê ra, còn có Jess.
Kiều Tê vậy mà nghiêm túc suy nghĩ một chút, thương hại vỗ vỗ vai hắn: "Tớ sẽ cân nhắc việc cậu trở thành khách hàng đầu tiên của tớ sau khi tớ trở thành Thần Liệu sư."
Ca Thác một ngày đêm có tổng cộng một trăm giờ, sau hơn ba mươi tiếng đồng hồ, hành tinh xinh đẹp này cuối cùng cũng đón chào đêm dài.
Thẩm Việt đứng ở một cái lỗ nhỏ hình tổ ong của Vĩnh Sinh Hào, xuyên qua cửa sổ trong suốt, nhìn hành tinh chìm trong mây mù, màu xanh lục tráng lệ ngày nào đang bị màu đỏ mênh mang nuốt chửng.
"Chú ý! Khu vực Điệp Khâu yêu cầu tổng đội chi viện, hệ thống binh lính máy móc đội hình thứ hai đã nhận cảnh báo, không thể hoàn thành nhiệm vụ số 3." Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trên hành lang.
Tình huống này đã trở nên phổ biến, đội hình thứ ba phối hợp ăn ý bắt đầu chỉnh hợp, chuẩn bị xuất phát.
Vừa lúc có một chiếc phi thuyền của bộ phận Thần Liệu đi theo đội xuất phát, Thẩm Việt dựa vào thân phận học sinh trường quân đội số một, bước lên một chiếc trong số đó.
Phi thuyền tốc độ rất nhanh, một giờ sau đã đến mặt đất Ca Thác.Thẩm Việt tự mình lái một chiếc phi hành khí cá nhân, thừa dịp người máy ồ ạt xuống chiến trường, hướng về cao điểm Điệp Khâu mà đi.
Cùng lúc đó, trong văn phòng của Tháp Liệt Nhân, quang não truyền về tin tức của cấp dưới: "Học sinh tên Thẩm Việt đã đi nhờ phi thuyền trở lại Ca Thác, hiện tại đang tiến về cao điểm Điệp Khâu, xin chỉ thị."
Cấp dưới đợi hai phút, khoảng thời gian này suýt chút nữa khiến hắn cho rằng quang não thông tin có vấn đề, mới nhận được hồi đáp lạnh băng từ bên kia truyền đến: "Mặc kệ hắn tự sinh tự diệt đi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro