Chương 22 (2)
Quả nhiên, vừa có bình luận xuất hiện, lập tức bị vô số lời công kích chửi rủa bao vây, phải biết rằng phần lớn những người bình luận si mê vẻ đẹp đều là Omega, những lời kia đã đắc tội hết tất cả Omega.
【 Đúng đúng đúng, người Tháp Liệt Nhân chỉ thấy hứng thú với Beta thôi, được chưa. 】
【 Beta ngoan ngoãn sùng bái người Tháp Liệt là được rồi, cứ nhất định phải tới tìm chút cảm giác tồn tại là sao? 】
【 Nói cứ như thể ngươi thân quen lắm với người Tháp Liệt ấy. 】
【 Beta nên tự biết thân phận Beta của mình, OK? 】
Thẩm Việt dứt khoát chặn hết tất cả bình luận của Omega, thế giới trong nháy mắt thanh tĩnh.
Cuối cùng, chiếc chiến hạm đầu tiên của quân đoàn Hắc Ám lộ ra một chút dấu vết nhỏ, bị màn ảnh vũ trụ bắt được, theo càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng nhiều tinh hạm xâm nhập vào màn ảnh, số lượng người xem trực tiếp tăng vọt điên cuồng.
Đây là một đội hình chiến hạm có quy mô không nhỏ, chiến hạm đấu kích cỡ ngôi sao cô đơn, vũ khí hạt nhân chủ lực cường đại cùng lớp giáp hậu phòng ngự là vũ khí sắc bén của quân đoàn Hắc Ám.
Khí thế uy vũ to lớn này trong chiến hạm vũ trụ cũng thuộc hàng độc nhất vô nhị, một khi đội hình chiến đấu này toàn bộ tiến vào chiến trường, ngay cả những mẫu hạm khổng lồ như Vĩnh Sinh Hào cũng sẽ bị phá hủy.
Lúc này có thể thấy rõ ràng có một đám Alpha tham gia bình luận, bọn họ đều là cơ giáp sư.
【 Là Cô Tinh Hạo Nguyệt! Quân đoàn Hắc Ám đây là muốn làm thật hả? 】
【 Là muốn thừa dịp Ca Thác hiện tại phòng thủ suy yếu để đánh úp bất ngờ sao? 】
【 Nếu tôi là Đậu Thoi,tôi cũng không thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một như vậy. 】
【 Không thể không nói, tạo hình chiến hạm của quân đoàn Hắc Ám thật đẹp. 】
【 Chỉ bằng cái này mà muốn lật đổ cơ giáp Quang Yểm cùng biên đội cơ giáp của người Tháp Liệt, hình như còn thiếu chút gì đó. 】
【 Đậu Thoi có phải bị bệnh không, không có việc gì lại tới đây khiêu khích một chút. 】
【 Bình thường thôi, mấy ngày trước người Tháp Liệt ở Liên Bang chính phủ đã thể hiện ra tinh thần hải và tinh thần lực siêu cường, nghe nói muốn đột phá cấp 3S, Đậu Thoi chắc chắn lo lắng lắm! 】
【 Tóm lại! Tháp Liệt Nhânngầu bá cháy! 】
Đối chiến bắt đầu, Thẩm Việt để không bị phân tâm, lại tắt bình luận.
Lúc này chiến trường chính đã triển khai hỏa lực đối oanh, ở tuyến phòng thủ thứ nhất bên ngoài, người Tháp Liệt không lập tức điều động đội hình cơ giáp.
Từ trạm không gian truyền đến từng tiếng cảnh báo hệ thống:
【 Bên ta đã khóa mục tiêu đội hình địch, tiến hành tấn công chính xác. 】
【 J7578 không sợ mạn sườn phải bị hỏa lực địch đánh trúng, xin tàu đột kích yểm hộ. 】
【 Tàu chiến đấu X02530 của địch đã bị bên ta đánh trúng. 】
...... Hệ thống nhắc nhở liên tục.
Khi chiếc chiến hạm đầu tiên của địch quân bị phá hủy thành công, biển lửa chiến tranh đã lan đến toàn bộ phòng tuyến.
Tất cả tinh hạm của trạm không gian Ca Thác đã tập trung toàn bộ ở chiến trường. Chiến hạm khổng lồ hỗn hợp do người Tháp Liệt chỉ huy tạm thời phong tỏa tuyến phòng thủ thứ nhất.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, phụ cận hệ Ca Thác có ba quân cảng quân hạm vũ trụ thuộc đệ nhất quân đoàn, tình huống như vậy, dù không cần xuất động cơ giáp Quang Yểm, cũng đủ để chờ chiến hạm tổng bộ đến chiến trường.
Đột nhiên thấy phi thuyền trinh sát Phất Lôi của địch quân thả ra từng đoàn vật thể đen kịt, nhìn trên màn ảnh trực tiếp, cái loại vật thể này so với các hạm thể khác, quả thực nhỏ bé như muỗi.
Lúc Thẩm Việt chưa hiểu chuyện gì liền mở bình luận, quả nhiên bình luận tràn ngập:
【 Mẹ kiếp, là quái thú vũ trụ, dơi vũ trụ! 】
【 Âm hiểu quá ! 】
【 Quân đoàn Hắc Ám bao giờ mới chịu chơi đẹp hả? 】
Dơi vũ trụ là cơ thú vũ trụ, đây là vũ khí sinh vật vũ trụ đã bị cấm rõ ràng từ lâu trên chiến trường tinh tế.
Chúng chỉ dựa vào bức xạ và cáp điện để sống, có thể tồn tại trong môi trường vũ trụ khắc nghiệt nhất, hàm răng cứng rắn sau khi được quân đoàn Hắc Ám cải tạo, đủ sức cắn xuyên vỏ ngoài chiến hạm cỡ nhỏ và trung bình cùng các loại ống pháo hạt nhân, còn có thể quấy nhiễu hệ thống vệ tinh phòng ngự trên cơ giáp hình người và chiến hạm.
Tuy rằng loại sinh vật này chỉ cần chiến hạm hơi tăng tốc, liền sẽ bị bỏ lại, nhưng ở vị trí chiến lược trên chiến trường lại có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng, tùy tiện lộn xộn một chút là tự diệt vong.
Bên đệ nhất quân đoàn đã có hai tàu hộ vệ, bởi vì ảnh hưởng của dơi vũ trụ mà thao tác mất khống chế, tàu hủy người vong.
Đỗ Khắc bên này cũng đang ở trong phòng thí nghiệm khẩn trương theo dõi trực tiếp.
Nhưng thấy Thẩm Việt đột nhiên từ bên ngoài xông vào, Đỗ Khắc sững sờ một chút: "Không phải cậu bị trói trên ghế rồi sao? Sao lại chạy ra được?"
Thẩm Việt không kịp trả lời hắn: "Những con Hồng Mã cậu bắt được để thí nghiệm trước kia còn không?"
"Còn. Sao vậy?"
"Mau thả hết chúng nó ra ngoài."
Đỗ Khắc ngẩn người một chút: "Cậu không muốn cho Hồng Mã đi...... Không thể nào, Hồng Mã là sinh vật trên cạn, vừa ra vũ trụ là chết ngay!"
"Có lẽ có thể thì sao?"
Thẩm Việt biết, Hồng Mã là quái vật gen được người Ca Nhã cải tạo dựa theo môi trường khắc nghiệt nhất vũ trụ, dùng để chống cự thiên thạch, độ bền khung xương của nó thực sự vượt quá sức tưởng tượng của tân nhân loại.
"Vấn đề này thực sự không khoa học chút nào!" Đỗ Khắc do dự.
"Thất bại cũng không sao, cùng lắm thì lại đi bắt về thí nghiệm sau."
"Được thôi."
Vừa mở khoang thí nghiệm phía dưới khoang sinh vật, cả hai đều sững sờ một chút.
Thẩm Việt: "Sao anh bắt được nhiều thế này?"
Đỗ Khắc bứt tóc muốn rụng, vẻ mặt khổ sở: "Ban đầu chỉ bắt có một trăm con, cậu biết đấy, tốc độ sinh sản của chúng nó nghịch thiên! Cứ đẻ mãi đẻ mãi, giờ không biết bao nhiêu con nữa!"
Thẩm Việt nhìn cái đầu ngày càng hói của hắn, cảm thông vỗ vai: "Giờ thì có thể giải quyết phiền não rồi, thả chúng nó ra ngoài đi."
Đám Hồng Mã được đưa đến khoang thả, theo bụng dưới Vĩnh Sinh Hào vươn ra từng cánh tay máy nhỏ xíu, từng đàn Hồng Mã bị ném vào vũ trụ.
Hai người Thẩm Việt trở lại phòng phát sóng trực tiếp vừa nhìn, thân hình to lớn của Hồng Mã so với chiến hạm vũ trụ cũng chỉ lớn hơn con muỗi một chút, có thể thấy dơi vũ trụ bản thân cũng không nhỏ.
Trên chiến trường, không ai bận tâm đến sự thay đổi nhỏ bé này trên Vĩnh Sinh Hào, ngay cả người xem trực tiếp cũng tưởng phòng thí nghiệm đang vứt rác vũ trụ thôi.
Cho đến khi những con dơi vũ trụ rậm rạp bám trên chiến hạm bị từng chiếc xúc tu dài ngoằng của Hồng Mã bắt lấy, hút đi, trở thành thức ăn trong bụng chúng.
Lúc này mới thu hút sự chú ý của mọi người.
Đám Hồng Mã bị ném ra vũ trụ không hề nổ tung mà chết, ngược lại bám chặt vào thân tàu, giống như từng con thằn lằn đỏ, dùng chiếc râu dài ngoằng quấn lấy những con dơi vũ trụ đang gặm dây cáp điện rồi nuốt vào bụng.
Đám Hồng Mã bị nhốt dưới khoang thí nghiệm đã sớm đói bụng cồn cào, dơi vũ trụ trong mắt chúng ngon miệng biết bao.
Dơi vũ trụ thấy trong vũ trụ lại có cả thiên địch của mình, nháo nhào bỏ chạy tán loạn.
Trong phòng thí nghiệm, Đỗ Khắc ngơ ngác đẩy đẩy cặp kính trượt xuống mũi, liếc nhìn Thẩm Việt bên cạnh, người dường như đã sớm đoán được kết quả.
Bình luận trực tiếp càng bùng nổ dữ dội.
【 Đây là cái kiểu phát triển gì vậy? 】
【 Cho nên may mà rút lại kế hoạch thanh trừ, bằng không thật không tìm được khắc tinh của dơi vũ trụ. 】
【 Tháp Liệt Nhân có phải là thần không? 】
【 A, Hồng Mã cố lên! 】
【 Nó thật sự làm được, tôi khóc mất... 】
【 Tháp Liệt Nhân ô ô, lúc trước tôi còn nghi ngờ anh ấy vì chuyện của Ca Thác, tôi sai rồi! 】
【 Tôi cũng vậy... 】
【 Đừng khóc, Tháp Liệt Nhân không để bụng chuyện các người tỉnh ngộ đâu. 】
【 A a a a đỉnh quá! 】
Thiếu sự quấy nhiễu của dơi vũ trụ, đội hình chiến hạm của đệ nhất quân đoàn ổn định trở lại.
Trong khoang chỉ huy, Tháp Liệt Nhân cũng biết đây là chủ ý của Thẩm Việt, từ trước đến nay, Thẩm Việt luôn có một sự hiểu biết khác thường về Hồng Mã.
Nhưng quân đoàn Hắc Ám vẫn không từ bỏ, đội hình chiến đấu Cô Tinh Hạo Nguyệt thay đổi chiến lược, toàn bộ hỏa lực khai hỏa, trong vũ trụ bao la, một cuộc đối đầu thực sự mới bắt đầu.
Từ quân cảng vũ trụ gần nhất chiếm hạm còn phải đi hơn hai mươi phút nữa mới có thể đến chiến trường.
Tháp Liệt Nhân ra lệnh xuất động đội hình cơ giáp, may mắn là tinh thần hải của hắn hiện tại đã ổn định, việc điều khiển cơ giáp Quang Yểm không thành vấn đề.
Đội hình cơ giáp vũ trụ được đưa ra khỏi Vĩnh Sinh Hào, hoàn thành hợp thể cơ giáp trong không gian.
Cơ giáp Quang Yểm của Tháp Liệt Nhân giống như một mặt trời trong vũ trụ, từ từ khơi dậy ý chí chiến đấu và niềm tin của toàn bộ quân đội vũ trụ.
Trong khoang chỉ huy chiến hạm của quân đoàn Hắc Ám, chủ tướng địch nhìn thấy cơ giáp Quang Yểm của Tháp Liệt Nhân xuất hiện, nở một nụ cười quỷ dị.
"Được rồi, nên tung tuyến hai."
Chiến hạm của quân đoàn Hắc Ám bất chấp nguy hiểm bị đội hình cơ giáp đánh tan đội ngũ, vẫn luôn dồn sức vào việc kiềm chân cơ giáp Quang Yểm.
Thẩm Việt nhíu mày.
Ba chiếc tàu đột kích vừa lên vừa xuống, tạo thành hình chữ "phẩm" khổng lồ, bao vây cơ giáp Quang Yểm ở giữa.
Đội hình chiến đấu thường thấy này vào giờ phút này lại khiến Tháp Liệt Nhân cũng cảm thấy quỷ dị sâu sắc. Hai tay Tháp Liệt Nhân bắn phá vào khoang năng lượng của chúng.
Một chiếc tàu bị bắn trúng, lập tức có một chiếc tàu đột kích khác thay thế bổ sung vào đội hình.
Các cơ giáp khác bị chiến hạm địch tập trung hỏa lực tấn công.
Tháp Liệt Nhân tính toán rời khỏi vòng vây trăm ngàn sơ hở này, đi chi viện các cơ giáp khác.
Đúng lúc này, đội hình tàu đột kích hình chữ "phẩm" đan xen lẫn nhau, thân tàu kết lại thành một lớp màng mỏng trong suốt hình tam giác, giống như những bong bóng năm màu thổi ra trong vũ trụ, chặn đường đi của cơ giáp Quang Yểm.
Những "bong bóng" xinh đẹp quỷ dị này xuyên thấu qua cơ giáp Quang Yểm.
Một cảnh tượng bất ngờ khiến tất cả mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp nín thở.
Thẩm Việt gắt gao nhìn chằm chằm cơ giáp Quang Yểm trong vũ trụ, anh hiện tại xác định chuyến đi này của quân đoàn Hắc Ám chính là vì phát tán độc tố trong cơ thể Tháp Liệt Nhân.
Tất cả binh sĩ vũ trụ trên Vĩnh Sinh Hào cũng hồi hộp theo dõi.
Tàu đột kích như đã hoàn thành nhiệm vụ, sau khi "bong bóng" bắn ra liền rút về phía sau quân địch.
Đôi mắt vốn sáng ngời của cơ giáp Quang Yểm bỗng nhiên lóe lên, thân hình khổng lồ của nó gần như chao đảo một thoáng.
Trực tiếp trở nên tĩnh lặng dị thường, dòng bình luận vốn không ngừng cuộn trào đồng loạt ngừng lại.
Niềm tin của người dân liên bang gần như ngay trong khoảnh khắc này bị một đòn chưa từng có.
Đỗ Khắc nắm tay đấm mạnh một cú vào bệ thí nghiệm, nghiến răng nói:" quân đoàn Hắc Ám đáng chết."
Hai chiếc tàu chiến và các cơ giáp gần đó lập tức bao vây yểm hộ, xoay quanh bốn phía cơ giáp Quang Yểm.
Nhưng mà cơ giáp vũ trụ trên chiến trường một khi mất đi khả năng di chuyển, dù có yểm hộ nhiều cũng vô ích.
Chiến hạm của quân đoàn Hắc Ám không góc chết thay đổi góc độ vũ khí, pháo hạt lưu đã nhắm thẳng vào cơ giáp Quang Yểm.
Bao gồm cả các lãnh đạo Liên Bang chính phủ đang theo dõi chiến trường tại hội nghị, khoảnh khắc cơ giáp Quang Yểm bị pháo hạt lưu nhắm trúng cũng là thời khắc đen tối nhất mà tất cả mọi người trải qua.
Một tiếng pháo kích không âm thanh, pháo hạt lưu cường đại cư nhiên bắn trượt, cơ giáp Quang Yểm vào khoảnh khắc cuối cùng cực nhanh lắc mình, giống như vô số lần động tác lưu loát trên chiến trường, tránh được đòn tấn công chí mạng này.
Đôi mắt vốn đen tối của cơ giáp cũng sáng lên, hai tay vũ khí tiện đà đồng thời oanh trúng hai chiếc chiến hạm địch đang chặn đánh bên cạnh.
Cơ giáp Quang Yểm xoay người phản công, sĩ khí một lần nữa tăng vọt, chiến đấu lại lần nữa trở nên gay cấn.
Đỗ Khắc xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.
Các binh sĩ vũ trụ gần như đỏ hoe mắt.
Phòng phát sóng trực tiếp một lần nữa bùng nổ với dày đặc bình luận.
Cuối cùng, vài phút sau, một chiếc tàu chiến khổng lồ hạ xuống chiến trường, quân hiệu của đệ nhất quân đoàn trên thân tàu phát ra ánh sáng rực rỡ trong vũ trụ, xung quanh mẫu hạm là hàng ngàn chiếc tàu đột kích và tàu hộ vệ mạnh mẽ xếp thành đội hình.
Giống như một trận mưa sao băng khổng lồ giáng xuống chiến trường vũ trụ.
"Là Quang Minh Hào!" Đỗ Khắc kích động nắm chặt tay Thẩm Việt bên cạnh.
Thẩm Việt thì không cười nổi, anh thực sự lo lắng cho tình hình của Tháp Liệt Nhân.
"Tôi phải về, lát nữa Tháp Liệt Nhân không thấy tôi sẽ phát điên mất."
Đỗ Khắc ngẩn người: Làm ơn, có khoa trương vậy không?
Quang Minh Hào gia nhập, cũng phá vỡ trạng thái giằng co của hai bên, tình hình chiến đấu chuyển hướng có lợi cho đệ nhất quân đoàn, chỉ huy quân đoàn Hắc Ám lập tức hạ lệnh rút lui.
Cơ giáp Quang Yểm đã sớm trở về Vĩnh Sinh Hào.
Thẩm Việt về đến văn phòng, lại không thấy bóng dáng Tháp Liệt Nhân.
Thẩm Việt ý thức được tình hình tệ hơn mình nghĩ, một lần nữa chạy vội về khoang cơ giáp số một phía sau khoang chỉ huy.
Cơ giáp Quang Yểm của Tháp Liệt Nhân sau khi thu hồi đã được đặt ở đó.
Cậu vội vã chạy vào khoang cơ giáp, thấy cơ giáp vũ trụ đã biến đổi thành hình dạng mặt đất.
Và qua đôi mắt cơ giáp trong suốt, anh nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng bên trong vách tường: sương máu phun ra khiến đồng tử anh co rút vì kinh sợ.
"Tháp Liệt Nhân!"
Thẩm Việt bước lên giàn giáo, cố gắng mở cơ giáp ra, nhưng nó đã bị khóa chặt, không thể mở từ bên ngoài.
"Tháp Liệt Nhân..." Thẩm Việt không ngừng đập mạnh vào vách cơ giáp nhưng bên trong không có bất kỳ tiếng động nào đáp lại.
Thẩm Việt thả ra những sợi tơ tinh thần, chúng xuyên qua lớp vỏ cơ giáp kín mít, tiến vào bên trong.
Nhìn rõ tình hình bên trong, lòng Thẩm Việt chấn động mạnh.
Tháp Liệt Nhân đang phát cuồng, miệng vết thương loang lổ khắp người, mái tóc dài màu vàng bị anh ta giật rụng, bay tán loạn xung quanh, gào thét không thành tiếng, máu bắn tung tóe khắp đài điều khiển chính của cơ giáp. Cơn điên này hoàn toàn vô thức, không thể kiểm soát.
Cái "bong bóng" kia chính là do độc tố trong cơ thể Tháp Liệt Nhân gây ra, hiện tại độc tố và nguyên nhân gây ra nó đã gặp nhau, đồng nghĩa với việc vật chủ sẽ bị hủy diệt.
Tháp Liệt Nhân đang cố gắng chế ngự độc tố bằng cách tự hủy diệt chính mình.
Tháp Liệt Nhân bây giờ chẳng khác nào một con dã thú phát điên, đang xé nát cơ thể mình.
Thẩm Việt thực sự không dám tưởng tượng Tháp Liệt Nhân đã duy trì lý trí như thế nào trong trạng thái điên cuồng này, kiên trì trên chiến trường cho đến khi quân tiếp viện đến.
Thẩm Việt thậm chí không nhận ra giọng mình cũng đang run rẩy: "Tháp Liệt Nhân, cầu xin ngài , ngài có nghe thấy giọng tôi không?"
Cơ giáp cách ly mọi âm thanh bên ngoài, đừng nói là Tháp Liệt Nhân đang phát cuồng, ngay cả một người bình thường cũng không thể nghe thấy.
Cậu gọi cho Đỗ Khắc qua quang não, hỏi làm thế nào để mở cơ giáp của Tháp Liệt Nhân từ bên ngoài.
Vẻ mặt Đỗ Khắc nghiêm trọng: "Tôi biết đài điều khiển chính có thể tạm thời điều khiển chốt mở cơ giáp, nhưng cần một chút thời gian, trong lúc này tuyệt đối đừng để nguyên soái tự sát!"
Nói xong, Đỗ Khắc lập tức dùng quang não liên lạc với nhân viên điều khiển.
Sợi tơ tinh thần của Thẩm Việt vẫn còn lưu lại bên trong cơ giáp, tình huống lần này hoàn toàn khác trước, Tháp Liệt Nhân đã không còn chút lý trí nào, hắn có thể chết bất cứ lúc nào dưới chính tay mình.
Thẩm Việt bắt đầu giải phóng pheromone mà mình che giấu. Từ những kinh nghiệm trước đây, Tháp Liệt Nhân có sự phụ thuộc rất lớn vào pheromone của anh.
Tuy nhiên, pheromone khác với tinh thần lực, muốn đưa loại pheromone thuần túy này thẩm thấu qua lớp vỏ cơ giáp kín mít thực sự quá khó khăn.
Mồ hôi thấm ướt tóc, cuối cùng, Thẩm Việt thành công đưa một tia pheromone vào bên trong cơ giáp.
Có sự dẫn đường ban đầu, ngày càng nhiều pheromone theo đó thẩm thấu vào.
Chiêu này cư nhiên vô cùng hữu dụng, Tháp Liệt Nhân vừa mới còn đang phát cuồng cuối cùng đã có sự thay đổi.
Đôi tay không ngừng run rẩy của dần bình tĩnh trở lại, không còn xé rách da thịt mình nữa, lưng dính đầy máu không còn run rẩy dữ dội.
Dường như khôi phục lại sự bình tĩnh trong khoảnh khắc, ngay khi Thẩm Việt cho rằng mình đã thành công.
Trên tay Tháp Liệt Nhân xuất hiện cánh tay vũ khí máy móc, trước đó còn nhắm vào bộ phận sinh dục của Thẩm Việt, giờ lại nhắm thẳng vào sau cổ mình.
Đồng tử Thẩm Việt co rút, kích động nói: "Tháp Liệt Nhân! Ngài đang làm gì? Ngài điên rồi sao?"
Hắn không phải định tự sát mà là định móc tuyến thể của chính mình!
Đúng lúc này, cửa khoang cơ giáp cuối cùng cũng mở ra, mùi máu tươi nồng nặc cùng pheromone kim loại vị mất kiểm soát lẫn lộn tinh thần lực, gần như bao phủ toàn bộ khoang cơ giáp.
Con dao găm Tháp Liệt Nhân sắp đâm vào cổ bị một bàn tay nắm lấy, lưỡi nhọn cọ qua tuyến thể sau cổ, chảy ra một giọt máu.
Con dao găm đó bị Tháp Liệt Nhân xoay ngược lại đâm về phía ngực Thẩm Việt.
Thẩm Việt nghiêng người tránh lưỡi nhọn, hai mắt Tháp Liệt Nhân đã mất kiểm soát chuyển sang màu đỏ, căn bản không nhận ra người trước mắt là ai.
Thẩm Việt nhanh chóng dùng tinh thần lực xâm nhập vào tinh thần hải của Tháp Liệt Nhân. Tinh thần lực của hai người đã có đủ sự ăn ý, vừa tiếp xúc liền nhanh chóng bao phủ những cơn sóng cuồng bạo.
Sự tấn công của Tháp Liệt Nhân cũng theo đó kết thúc kiệt sức ngã vào lòng Thẩm Việt.
Trong vùng biển đen kịt, cuồng bạo và vẩn đục, Thẩm Việt thấy những "bong bóng" rực rỡ sắc màu bao phủ trên mặt biển.
Rừng rậm khoáng cổ hòa vào biển sâu, những bong bóng tuyệt đẹp dù bị rừng rậm làm nứt vỡ, nhưng không bị tiêu diệt, chỉ là tạm thời ẩn náu dưới đáy biển theo sự hồi phục của biển rộng.
Bất cứ lúc nào cũng chờ đợi cơn quét tiếp theo.
"Tháp Liệt Nhân?" Thẩm Việt rời khỏi tinh thần hải, kinh hãi nhìn người trong lòng.
Bây giờ cậu mới có thể nhìn kỹ hắn ta,mất máu quá nhiều khiến sắc mặt Tháp Liệt Nhân tái nhợt, tai và mắt đều chảy ra máu tươi, đôi mắt không khép lại.
Đồng tử màu tím trống rỗng, không có chút thần sắc nào, cũng không phản chiếu khuôn mặt Thẩm Việt.
Toàn thân không có chỗ da thịt nào lành lặn, rõ ràng trước khi lên chiến trường mái tóc dài màu vàng óng ánh dưới ánh mặt trời còn rực rỡ lấp lánh, bây giờ lẫn lộn những vết máu đông lại, một ít đã bị giật rụng. Trong cái rủi có cái may, tuyến thể không bị thương, chỉ bị cắt qua một chút da.
Thẩm Việt nhắm mắt lại, ôm chặt Tháp Liệt Nhân.
Cậu cảm thấy mình chưa từng ghét một người nào như vậy, hơn nữa lại là một người chưa từng gặp mặt.
Chính là cái tên Đậu Thoi đáng ghét đó.
Editer:tôi thật sự bị sốc với chương 22 của tác giả vì chương này hơn 8 nghìn từ và 1 tiếng rưỡi edit của tôi🥲🥲🥲
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro